Tập 02: Vùng đất đối lập (*)
Chương 02: Sói và cuộc thương lượng lương lẹo
11 Bình luận - Độ dài: 2,352 từ - Cập nhật:
“Ra là vậy, các vị là thương nhân lưu động tới từ vương đô Kamakura. Chắc hẳn đã phải trải qua rất nhiều chuyện ở đó nhỉ…”
Trong căn phòng tối ôm chỉ có duy nhất cây nến trên bàn là nguồn sáng, người đàn ông phía bên kia bàn sau khi nghe xong câu chuyện của Yatori. Ông ta cảm thán rồi ung dung đáp lời.
Đứng bật dậy khỏi chiếc ghế mình đang ngồi, ông tiến đến tủ đựng rượu cạnh bên và tiện tay lấy một bình trên cao xuống. Đặt bình rượu xuống bàn rồi bầy những chiếc ly thủy tinh lên bàn, ông rót rượu vào những chiếc ly một cách từ tốn rồi dơ tay mời chàng thương nhân trẻ và vợ anh ấy hưởng thức.
Yatori cầm lấy chiếc ly thủy tinh ngang tầm mắt quan sát, cậu cảm thán “quả là kỳ công, thiết kế rất tinh xảo”. Yatori lập tức hốt một ngụm, ngay lúc đó thì cậu nhận ra đâu là rượu godvodka, đối với con người mà nói thì đây là một loại rượu ngon nhưng đối với thú nhân chả khác gì kịch độc.
Câu liền lướt ánh mắt của mình nhìn sang, đập ngay vào mắt cậu là cảnh Setsunađang nâng ly rượu lên.
Thành ly chỉ vừa mới chạm môi thì một cánh tay cậu đã đột ngột nắm lấy tay của Setsuna. “Hể?” Cô bất giác kêu lên như một phản xạ tự nhiên.
Yatori với giọng trả lời vừa ấm áp vừa lạnh lùng, khiến Setsuna run cả người.
“Chả phải em vừa mới bị sốt sao? Sức khỏe chưa tốt không nên uống rượu đâu. Mau đưa ly rượu đó để anh uống giúp cho.”
Yatori cầm ly rượu của Setsuna lên nhìn về phía người đàn ông, cậu mỉm cười.
“Tôi xin phép uống thay cô ấy.”
“Cậu cứ tự nhiên. Tôi sẽ chuẩn bị đồ uống khác cho vợ cậu.” Người đàn ông trả lời với phong thái vui vẻ đầy tự nhiên.
Setsuna nhìn theo ly rượu của mình mà mếu máo vì bị Yatori bất chợt giật mất.
Vừa uống xong ly rượu đó, cậu vội nhìn qua Setsuna và chợt giật mình, vẻ mặt cô khi bị tước đi ly rượu trước mắt mình giống như một đứa trẻ bị tịch thu đi món đồ chơi mà mình yêu thích vậy.
Tai cô cũng đang nhấp nhô sau lớp mũ choàng, tỏ thái độ rõ ràng là khó chịu khi thấy Yatori tranh ly rượu với mình. Cô quay đi như thể không muốn nhìn mặt cậu nữa.
Yatori kéo cô lại thì thầm vào tai, “cô có thôi đi không, muốn chết hay gì?”, sau đó cậu quay lên nhìn về phía ông chủ.
“Xin lỗi vì sự phiền phức này, cô ấy vẫn còn hơi mệt mỏi sau chuyến hành trình dài.”
“Haha, tôi hiểu.”
“Xin phép ông, chúng ta sẽ quay về chủ đề chính.”
Ông ta gật đầu tỏ ý tán thành, nhìn về hướng đó, Yatori hít một hơi dài, vẽ mặt tự tin cậu cất giọng.
“Tôi là Yatori Yamaha, còn bên cạnh là vợ tôi Setsuna Rafael. Hôm nay chúng tôi đến đây với một mục đích đó là muốn bán cho ông một số mặt hàng.”
Đây là thương vụ đầu tiên của cậu nên không khí có chút khó thở. Chắc sẽ ổn thôi.
Cạnh bên Setsuna cũng cất tiếng:
“Mặt hàng mà chúng tôi muốn bán cho thương hội quý ông đây là một nguyên liệu rất đắt giá, và có giá trị cao trong việc làm trang sức và kiến trúc cho giới quý tộc.”
Người ngồi đối diện bật cười, ông ta liền bật dậy.
“Ta là Avarcion Haris, chủ thương hội Vanilas. Phải chăng thứ các vị mang đến là món đồ hiếm có khó tìm hay sao, tôi rất háo hức xem mặt hàng đó là gì.”
Lục lọi từ trong chiếc túi da bên cạnh Yatori lấy ra một gói giấy nhìn khá bí ẩn, trong như bên trong nó có thể chứa đựng một gia tài to lớn.
Chắc ổn thôi - đây là món hàng hiếm có khó tìm và rất có giá trị cơ mà.
Cậu từ từ mở gói giấy ra, một thứ lấp lánh phản chiếu bóng loáng như sắt thép nhưng lại cho cảm giác mịn màng khi vừa chạm vào dần lộ ra.
Avarcion lập tức bật dậy khi thấy thứ bóng loáng tỏ ra ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn dầu trên bàn. Ông vươn người về phía túi giấy vừa được bốc cố gắn quan sát kỹ từ chi tiết của món hàng.
“Long chim Tika?”
Avarcion trong rất phấn khích khi nhìn thấy món hàng này.
Ông ta quay về chỗ ngồi nghiêm chỉnh, ra dáng một ông chủ đầy đặn kinh nghiệm hơn người khác rõ rệt, khác với dáng vẻ quá phấn khích vừa rồi.
“Hình như món hàng này đã khiến ngài Avarcion… đặc biệt quan tâm?”
Nghe câu hỏi từ phía Yatori ông ta bật cười. Setsuna ngồi một bên có lẽ đã nhận ra câu hỏi ngu ngốc của cậu, cô không khỏi cảm thấy thất vọng với tên hoàng tử hầu như chả biết gì về kinh doanh này.
Có gì đó sai sai nhỉ, nhìn gương mặt của Setsuna thì… thôi xong…
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên phá vỡ tình hình hiện tại.
“Long chim Tika có vẻ là thứ thương hội các ngài đang cần nhỉ? Phải không thưa ngài Avarcion Haris?”
Cậu sững lại, nhìn về phía Setsuna đang trong rất tự tin. Còn về phía Avarcion thì im lặng không nói một lời.
“Không, ta không cần những chiếc long chim này tới vậy.”
“Ngài chắc không thưa ngài Avarcion, nếu thương hội này không cần thì đành vậy… Chồng yêu chúng ta đến thị trấn trung tâm để bán cho thương hội được người bán gợi ý đi ạ.”
Yatori ngơ ngác nhìn Setsuna với vẻ khó hiểu, cô ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế. Nắm lấy tay cậu, “Đi thôi anh”.
Cả hai đứng dậy quay lưng rời khỏi căn phòng để lại tên chủ thương hội ở lại trong rất bối rối trước quyết định bất ngờ này.
Khi cả hai vừa bước đến cửa một giọng nói gấp gáp liền lớn tiếng ngăn lại, “Các vị chờ chút đã!”
“Ta có thể mua toàn bộ số long quý của các vị…”
Setsuna quay lại cười mỉm như đang chọc tức tên Avarcion.
“Sao vậy thưa ngài Avarcion, rõ là ngài vừa nói là hiện tại không cần mớ long chim này mà?”
Khịch… khịch…
Đứng cạnh Setsuna dường như Cậu đã nghe được tiếng cười đắc thắng của cô.
Dù sao đúng là mở mang tầm mắt…
Nhưng rốt cuộc… tại sao cô ấy lại thông minh như thế… rất khó hiểu. Từ từ tìm hiểu vậy.
Ánh mắt Yatori tỏ ra sự sắc bén đầy rẫy sự nghi ngờ với cô gái trước mắt mình.
“Cho tôi thời gian, tôi cần thương lượng với một số người. Các vị có thể quay lại vào ngày mai không?”
Giọng nói của tên chủ thương hội cắt đứt dòng suy nghĩ đang nhen nhóm bên trong Yatori. Cậu quay gật đầu với gã một cái rồi kéo tay Setsuna nhanh chóng rời khỏi đây.
Nắm lấy bàn tay mỏng manh ấy, từng bước dẫn cô đi trên khu phố vắng tanh.
Vốn là định đưa cô ấy đi dạo quanh, nhưng mà ở đây trống trãi đến đáng sợ, sương mù phủ kín trên mọi nẻo đường. Khung cảnh âm u như thể nơi đây là vết tích của một trận chiến lớn của các vị thần trong thần thoại.
“Bàn tay cô ấy thật ấm áp.” Một dòng suy nghĩ bỗng chạy qua trong đầu của Yatori.
Setsuna lúc này đây dường như khá mệt, nhìn vào ánh mắt mệt mỏi ấy Yatori bất giác thở dài một hơi, hiện tại cậu cũng không muốn hỏi cô chuyện gì hết.
Tại sao Setsuna biết rằng thương hội của lão Avarcion đang rất cần long chim Tika? Một câu hỏi hóc búa bất chợt loé lên trong đầu cậu. Nhìn vẻ hoang sơ của thị trấn này người thường cũng dễ dàng nhận ra nơi này đang bị phong toả.
Phong toả? Một ý nghĩa chợt hiện lên trong đầu Yatori.
Long chim Tika là một trong những biểu tượng của giới quý tộc, nó rất có giá trị trong việc làm quà tặng cho những người quyền cao chức trọng, bản thân cũng đã từng được vài kẻ lấy lòng bằng cách dâng lên một chiếc bút làm từ lông chim Tika, không thể không phủ nhận giá trị mà nó mang lại về nghệ thuật. Nhưng trong thời điểm bây giờ đáng lý ra những món như vậy sẽ rớt giá mới đúng.
Về tới nhà trọ cậu đưa Setsuna lên phòng, nhìn cảnh cô nằm gục trên giường rồi phe phẩy chiếc đuôi. Yatori bỗng có cảm giác muốn được ôm cái đuôi bồng bềnh đó cũng như được vuốt ve đôi tai mềm mại kia.
“Tôi ra ngoài một lát cô cứ nghỉ ngơi đi.”
“Vâng…”
Giọng nói vừa yếu ớt vừa có phần giận dỗi của Setsuna làm cho cậu đứng sững lại.
Chả lẽ vừa làm gì để cô ấy dỗi sao? Hay do chuyện khi nãy?
“Được rồi, vậy tôi đi đây. Tạm biệt.”
“Uhm, anh đi thông thả…”
Bước ra khỏi căn nhà trọ, vẫn vậy là một phong cảnh chìm trong sương mờ ngày đông.
Có lẽ nên tìm một quán rượu nào đó để điều tra thêm về vùng đất này.
Mang theo suy nghĩ đó Yatori đi dạo khắp các con đường để tìm một quán rượu nào đó. Kỳ lạ thay hầu hết các quán rượu trên đường đi đều đóng cửa.
Khó khăn lắm Yatori mới tìm được một quán rượu nhỏ còn mở cửa.
Nhưng mà…
Trong cả thị trấn chỉ có duy nhất quán rượu này còn mở nhưng tại sao lại vắng khách tới vậy? Theo lý thông thường mà nói thì đáng ra cửa tìm này phải đông ngập khách từ mọi nơi đến, hay chả lẽ ở thị trấn này chả ai uống rượu sao? Khó hiểu thật…
Bước vào quán rượu, cậu gọi một cốc rượu với một phần gà nướng.
Bà chủ đang ngủ gật trên bàn giật mình tỉnh giấc, bà cầm mắt kính lên lau sơ qua rồi vội chạy ra tiếp Yatori.
“Hiếm lắm mới có khách ghé đây. Nào cậu cần một phần gà nướng và một cốc rượu đúng chứ tôi sẽ đi làm ngay.”
Cậu không đáp mà chỉ gật đầu tỏ ý tán thành…
Một Lát sau có thêm một vài vị khách tới quán. Họ có vẻ đang bàn chuyện gì đó liên quan đến “chính sách” mới của đại công tước.
Yatori liền đứng dậy khỏi bàn rồi bước đến bàn của những người kia làm quen.
“Xin chào các vị, tôi là Yatori Yamaha thương nhân lưu động vừa đến thị trấn này.”
“Ồ haha, thế chắc cậu không biết chính sách mới mà vẫn dám ra đây uống rượu nhỉ?”
Bất ngờ trước câu trả lời, vừa định đáp lại thì lại thêm giọng của một người khác lắp vào.
“Hiện tại đại công tước xứ Kai là Theodora vừa đánh một đòn áp thuế rất nặng vào thị trấn leopard này, còn nói là muốn làm cho xứ Kai trở nên vĩ đại… phù…, đúng là viển vông mà, bọn quý tộc thì càng ngày càng giàu, chỉ có dân đen như bọn ta là phải chịu hậu quả.”
“Này này… anh biết gì không, không chỉ thị trấn leopard này bị đánh thuế cao, mà hầu như là toàn bộ làng mạc thị trấn trên vùng Kai này đều bị đánh thuế! Đúng là vô đạo bất lương, tôi có nghe nói nhiều vùng xảy ra nạn đói người chết như ngả rạ kìa.”
Rốt cuộc chuyện này là sao… câu hỏi lớn nhất trong đầu Yatori bây giờ, vì cậu biết Theodora hoàn toàn không phải kiểu người như vậy. Sao giờ lại như thế này?
Một người trong nhóm người kia quay lên nói với Yatori.
“Nếu cậu là thương nhân lưu động tôi khuyên cậu nên rời khỏi xứ Kai này càng sớm càng tốt, sẽ không có một thương vụ nào sinh lời ở vùng đất này đâu!”
Quả thật lời ông ta nói cũng có lý nhưng đâu phải cả hai đến đây vì tiền. Cho dù tiền quan trọng nhưng bản thân còn mang một sứ mệnh quan trọng hơn nữa.
Suy nghĩ một hồi lâu, Yatori liền cất giọng hỏi.
“Vậy hiện tại tình hình vùng Kai này ra sao vậy?”
“Cậu từ xa tới không hiểu tình hình chiến sự đâu, lãnh chúa bốn phương thì tranh giành đấu đá nhau, bên ngoài còn xuất hiện thêm bọn phiến quân Entreplan ngăn chặn những chuyến xe hàng. Ngày càng giá cả càng đắt, cộng với sự áp bức thuế của đại công tước thì sớm muộn gì mọi thứ sẽ kết thúc thôi. Không giấu gì cậu, lúc trước nơi này là một khu vực nhộn nhịp bật nhất, nhưng rồi từ khi thủ đô Kamakura bị giáo hội chiếm đóng thì những chuyện tồi tệ bắt đầu xảy ra. Hiện bây giờ tất cả đều đang cố tiết kiệm tiền hết sức có thể.”
“Haha, do bọn này nhịn không nổi nên mới dám ra đây uống vài ly đấy! Đúng không bà chủ?”
Nói xong cả quán bật cười thành tiếng lớn, Yatori gật đầu mỉm cười với mọi người rồi rời khỏi quán.
Chắc nên quay về nhà trọ thôi, bỏ con Sói đó một mình lâu quá cũng không hay đâu.


11 Bình luận