• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tam giác tình yêu

Chương 03: Akihabara

3 Bình luận - Độ dài: 7,846 từ - Cập nhật:

5 giờ sáng. Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh trong căn phòng.

Kaito chậm rãi mở mắt, cảm giác đầu tiên là sự xa lạ. Trần nhà màu kem nhạt này hoàn toàn khác so với trần nhà trong căn hộ thuê của cậu ta. Cậu ta không mất bao lâu để nhớ ra rằng cậu ta đang ở nhà Airi.

Đêm qua, sau bữa tối và cuộc nói chuyện đầy cảm xúc, sự cố chấp dến mức tuyệt vọng của Airi đã chiến thắng lý trí của Kaito. Nụ hôn mãnh liệt đó đã kéo theo những hành động không thể vãn hồi.

Kaito đã ở lại nhà Airi, không hẳn vì tình yêu trỗi dậy, mà giống như một sự an ủi, một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ với quá khứ dai dẳng không chịu buông tha cậu ta. Họ đã đạt được một thỏa thuận ngầm, một mối quan hệ có lợi cho cả hai theo một cách méo mó nào đó.

Kaito khẽ thở dài, cố gắng gạt bỏ cảm giác tội lỗi và bất lực đang len lỏi. Cậu ta ngồi dậy, với tay lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường và tắt chuông báo thức. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt Airi đang ngủ bên cạnh, cô ấy vẫn đang vô thức ôm chặt lấy cánh tay cậu ta.

"Airi, dậy đi em. Anh phải về rồi."

Kaito nhẹ nhàng lay bờ vai mềm mại của Airi.

"...Hôm nay là Chủ Nhật mà anh... Ngủ thêm một lát nữa đi..."

Airi khẽ xoay mình, đôi mắt vẫn nhắm nhưng vòng tay ôm Kaito lại càng siết chặt hơn.

"Không được, sáng nay anh có việc bận."

Kaito kiên quyết hơn, cố gắng gỡ tay Airi ra.

Lúc này Airi mới chịu mở mắt, nhưng thay vì buông ra, cô ấy lại ngồi bật dậy, choàng tay ôm lấy cổ Kaito. Làn da mềm mại của cô ấy áp sát vào người Kaito khiến cậu ta cứng người, cảm xúc của đêm qua lại bắt đầu trỗi dậy.

"Chủ Nhật mà anh bận việc gì?"

Cô ấy dụi đầu vào vai cậu và hỏi.

"Em xuống mở cửa cho anh đi."

Kaito cố gắng giữ giọng bình tĩnh, né tránh câu hỏi.

"Anh trả lời em trước đi đã. Sáng Chủ Nhật mà anh bận việc gì?"

Airi nhìn Kaito với ánh mắt đầy dò xét.

"...Anh cần đến một nơi."

Kaito đáp mơ hồ.

"Sao anh trả lời chung chung vậy? Anh có hẹn với ai à?"

Airi nhíu mày.

"...Ừm."

Kaito im lặng một giây rồi đáp.

"Là hẹn hò sao? Hôm qua anh còn nói với em là anh không hẹn hò với ai cơ mà?"

Giọng Airi lập tức trở nên sắc hơn. Sự nghi ngờ và ghen tuông hiện rõ trong mắt cô ấy.

"Chuyện không như em nghĩ đâu..."

Kaito bắt đầu cảm thấy đau đầu.

"Vậy anh hẹn với ai? Có phải là... Sakura không?"

Airi đột nhiên hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào Kaito.

Kaito giật mình.

"Là... là Sakura nói cho em biết sao?"

Cậu ta khá bất ngờ khi Airi nhắc đến Sakura.

"Cũng không hẳn. Sakura có nói vu vơ là cậu ấy có hẹn vào cuối tuần, nên em đoán bừa vậy. Quả nhiên là hẹn với anh thật à..."

Airi cười nhẹ, một nụ cười có phần đắc ý.

"Anh và Sakura chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi. Em đừng hiểu lầm."

Kaito vội giải thích, cảm thấy tình hình đang trở nên phức tạp.

"Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi sao? Vậy tại sao hai người lại hẹn nhau đi chơi riêng vào Chủ Nhật?"

Airi trừng mắt nhìn Kaito.

"Không phải hẹn hò đi chơi! Cô ấy nói có nơi cần đến nhưng đi một mình thì hơi ngại nên mới nhờ anh đi cùng. Chỉ đơn giản là giúp đỡ đồng nghiệp thôi."

Kaito giải thích.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Airi vẫn tỏ ra nghi ngờ.

"Đúng. Chỉ có vậy thôi."

"Vậy tại sao lúc em hẹn anh thì anh toàn từ chối vì bận? Còn Sakura nhờ đi cùng thì anh lại có thời gian?"

Airi chất vấn, giọng đầy vẻ tủi thân và hờn dỗi.

"Em... em đang ghen đấy à?"

Kaito thở dài.

"Em không có ghen! Em chỉ tò mò thôi! Chẳng lẽ trong mắt anh, em không bằng Sakura sao?"

Airi bĩu môi.

"Airi, em đừng hỏi những câu phức tạp như vậy nữa được không? Anh thực sự khó xử lắm."

Kaito cảm thấy bất lực.

"Vậy... vậy thì em đi cùng hai người có được không? Dù sao em với Sakura cũng là bạn thân mà. Đi ba người chắc chắn sẽ vui hơn!"

Ánh mắt Airi chợt lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch.

"Cái gì? Em muốn đi cùng?"

Kaito sửng sốt.

"Đúng vậy!"

"Airi, em muốn kiểm soát anh đấy à? Hôm qua chúng ta đã thỏa thuận thế nào? Em định nuốt lời ngay sao?"

Kaito bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Em đâu có nuốt lời. Chỉ là... đúng rồi! Là em lo lắng cho Sakura thôi! Em sợ anh là người không đứng đắn, sẽ giở trò gì đó xấu xa với bạn thân của em. Nên em phải đi cùng để trông chừng! Lo lắng cho bạn thân thì có gì sai chứ?"

Airi mỉm cười ranh mãnh, nói ra lý do cô ấy vừa mới nghĩ ra.

Kaito tròn mắt nhìn Airi sau khi nghe lý lẽ ngang ngược của cô ấy.

"Lời của em vô lý quá đấy! Em phải hiểu, cho dù đêm qua có chuyện gì xảy ra, thì về bản chất, chúng ta vẫn chỉ là người yêu cũ của nhau thôi. Em không có quyền..."

"Hừ! Người yêu cũ gì cơ chứ? Không phải anh vẫn đang nằm trên giường của em đây sao?"

Airi cắt ngang lời Kaito.

"Đó là do em ép anh ở lại đấy chứ!"

Kaito phản bác.

"Em mặc kệ! Em lo lắng anh sẽ làm hại bạn thân của em nên hôm nay em quyết không để anh đi! Trừ khi anh cho em đi cùng!"

Airi vòng tay ôm chặt lấy Kaito hơn nữa, không cho cậu ta cử động.

"Airi! Em đừng quá đáng như thế chứ!"

Kaito cảm thấy bất lực trước sự bướng bỉnh và hờn dỗi của cô gái này. Cậu ta biết mình không thể tranh cãi thêm được nữa.

"Ai bảo anh quá đáng với em trước..."

Airi lẩm bẩm, dụi mặt vào ngực Kaito.

Kaito thở dài một hơi thật sâu. Lời nói đã không còn tác dụng. Trong lúc này, có lẽ chỉ còn một cách duy nhất để xoa dịu cơn ghen tuông và sự cố chấp này.

Cậu ta nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc đen mượt của Airi, từ từ kéo khuôn mặt của cô ấy lại gần. Ánh mặt họ chạm nhau trong khoảnh khắc, có chút căng thẳng, có chút khao khát. Rồi, Kaito cúi xuống, đặt lên đôi môi đang hờn dỗi kia một nụ hôn sâu.

"Ư..."

Airi khẽ rên lên, nhắm mắt lại, thả lỏng vòng tay đang ôm chặt lấy Kaito ra.

Kaito nhẹ nhàng ôm lấy Airi, từ từ đặt cô ấy nằm xuống giường. Để thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại, để xoa dịu cơn ghen tuông mù quáng của Airi, cậu ta đành phải lặp lại những hành động của đêm qua, dùng sự thân mật thể xác để tạm thời át đi những vấn đề phức tạp trong mối quan hệ của họ.

***

Sáng Chủ Nhật, khác với thói quen đi tàu điện đông đúc hàng ngày, Sakura lại chọn gọi một chiếc taxi để đến trước cửa Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka. Cô ấy muốn mình xuất hiện tại điểm hẹn với Kaito một cách thoải mái và chỉn chu nhất có thể.

Ngồi ở ghế sau, Sakura không ngừng cảm thấy hồi hộp. Cô ấy lấy điện thoại ra, bật ứng dụng chụp ảnh lên, soi đi soi lại gương mặt mình. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên tôn lên nét tươi tắn. Mái tóc hồng đã được chải chuốt gọn gàng.

Hôm nay, Sakura không mặc bộ đồ công sở cứng nhắc thường ngày, thay vào đó là một chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng vừa vặn, kết hợp với quần jean xanh năng động và đôi giày thể thao trắng tinh. Trên vai cô ấy là một chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ nhắn. Và tất nhiên, không thể thiếu một lớp nước hoa đắt tiền, thoang thoảng mùi hoa anh đào.

Sakura biết, dù lý do ban đầu chỉ là 'nhờ đi cùng cho đỡ ngại', nhưng trong thâm tâm, cô ấy tự ý thức được rằng đây không khác gì một buổi hẹn hò, một cơ hội hiếm hoi để cô ấy và Kaito có thể hiểu nhau hơn bên ngoài môi trường công sở. Dù cho đến lúc này, họ chỉ là đồng nghiệp bình thường, cô ấy vẫn không muốn mình trông có vẻ thiếu chuẩn bị trong mắt Kaito.

Gần đây, sự tò mò của Sakura về Kaito ngày càng lớn dần, đặc biệt là sau thành công vang dội của 'Kẻ Cắp Trái Tim'. Cô ấy đã đọc không ít bình luận trên mạng, suy đoán về việc tác giả của bài hát mới này và 'Lý Thuyết Tình Yêu' có thể là cùng một người. Cả hai bài hát đều mang phong cách rất riêng, giai điệu cuốn hút, ca từ độc đáo, và quan trọng nhất, tác giả của cả hai đều là một ẩn số lớn. Có quá nhiều điểm tương đồng được chỉ ra khiến giả thuyết này càng trở nên thuyết phục.

Nếu điều đó là sự thật, thì quả là một sự trùng hợp đến khó tin. Trước đây, giống như nhiều người khác, Sakura vẫn luôn nghĩ rằng tác gải của 'Lý Thuyết Tình Yêu' hẳn phải là một nhạc sĩ tài năng nào đó thuộc biên chế của HoshiTalent hoặc có liên quan mật thiết đến họ. Nhưng kỳ lạ thay, sau bản hit đó, người nhạc sĩ kia dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, không có thêm bất kỳ tác phẩm nào được công bố.

Và rồi bây giờ, nhạc sĩ bí ẩn đó đột nhiên trở lại, sáng tác một bài hát mới cho chính Aya, thông qua Văn Phòng Quảng Cáo Tanaka nhỏ bé nơi Sakura đang làm việc. Và người đứng sau tất cả chuyện này, người có thể mời được vị nhạc sĩ ẩn dật đó, lại chính là Kaito.

Sự trùng hợp này khiến Sakura không thể ngừng suy nghĩ. Kaito, vốn đã bí ẩn trong mắt cô ấy, giờ đây càng trở nên khó đoán hơn. Cô ấy tò mò về mối liên hệ giữa người đồng nghiệp của mình và nhạc sĩ tài năng đó.

Mải mê suy nghĩ, Sakura kiểm tra lại lần cuối ngoại hình của mình qua màn hình điện thoại. Không có gì bất thường cả.

Sakura liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 8 giờ. Cô ấy không muốn đến quá sớm, vì nghĩ rằng việc chờ đợi nên là 'đặc quyền' của phái nam trong một buổi hẹn. Nhưng cô ấy cũng không muốn đến quá muộn, vì điều đó sẽ bị coi là bất lịch sự và thiếu tôn trọng đối phương.

Đúng lúc đó, chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà văn phòng quen thuộc. Sakura cất điện thoại đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Kaito đã đứng đợi sẵn ở đó, đúng như đã hẹn. Hôm nay cậu ta không mặc vest công sở, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt đơn giản nhưng lịch sự, kết hợp với quần kaki màu be và giày thể thao. Trông cậu ta trẻ trung và gần gũi hơn hẳn ngày thường.

Sakura vội bấm nút hạ cửa kính xe xuống.

"Anh Kaito!"

Cô ấy gọi, giọng vui vẻ.

Nghe tiếng gọi, Kaito quay sang. Thấy Sakura trong xe taxi, cậu ta bước nhanh tới và mở cửa ra. Sakura hơi dịch người vào phía trong để Kaito có thể ngồi vào cạnh cô ấy.

"Anh đợi có lâu không?"

Sakura hỏi khi Kaito đã ngồi vào xe.

"Không, anh cũng vừa mới đến thôi."

Kaito bình tĩnh đáp.

Sakura quay lên nói với bác tài xế điểm đến tiếp theo là Akihabara. Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Ngồi cạnh Kaito trong không gian khá chật hẹp của chiếc taxi, Sakura bất chợt liếc nhìn sang cậu. Cô ấy nhận thấy hôm nay trông Kaito có vẻ hơi... mệt mỏi. Đôi mắt cậu ta có vẻ hơi thiếu ngủ, dù vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Anh Kaito, trông anh có vẻ hơi mệt thì phải? Tối qua anh ngủ không ngon à?"

Kaito hơi giật mình trước câu hỏi của Sakura, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

"À... không có gì. Chỉ là hôm nay anh dậy hơi sớm thôi."

Cậu ta đáp lại qua loa, không muốn giải thích nhiều.

Sakura gật gù, nhưng trong lòng thầm nghĩ khác. Cô ấy bật chợt mỉm cười tủm tỉm khi nghĩ rằng Kaito cũng hồi hộp cho buổi hẹn hôm nay giống cô ấy nên không ngủ được.

***

Chiếc taxi dừng lại tại khu phố Akihabara sầm uất. Kaito và Sakura bước xuống xe, hòa mình vào dòng người đông đúc đang di chuyển trên vỉa hè.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, trời trong xanh và có chút gió nhẹ. Không khí mát mẻ dễ chịu khiến Kaito cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn sau một buổi sáng khá 'tốn sức' với Airi. Cô ấy dường như thực sự muốn vắt kiệt sức lực của cậu ta, như một cách để đảm bảo cậu ta không còn 'ham muốn' gì khi đi cùng Sakura. Dù sự thật là Kaito không hề có ý định đó, nhưng sự cố chấp và ghen tuông của Airi vẫn khiến cậu ta cảm thấy mệt mỏi.

Akihabara hiện ra trước mắt họ với sự náo nhiệt và rực rỡ vốn có. Các tòa nhà cao tầng san sát nhau, được bao phủ bởi những tấm biển quảng cáo điện tử khổng lồ, nhấp nháy đủ màu sắc. Âm thanh từ các cửa hàng điện tử, tiếng nhạc từ các khu vui chơi, tiếng cười nói của dòng người tạo nên một bản giao hưởng đô thị sôi động.

"Ồ! Akihabara đông vui thật đấy, anh Kaito à! Đây là lần đầu tiên em đến đây đấy!"

Sakura reo lên, mắt sáng rực nhìn quanh đầy thích thú.

"Ừm."

Kaito gật đầu, cũng đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc nhưng có phần xa lạ này. Hôm nay là Chủ Nhật, lượng người đổ về đây còn đông hơn ngày thường.

"Anh đến đây bao giờ chưa?"

Sakura tò mò hỏi.

"Anh từng đến đây rồi, hồi còn học đại học."

Kaito đáp. Lần đó cậu ta đến đây để nghiên cứu về văn hóa của thế giới này.

"Ồ? Vậy chắc anh biết chỗ nào hay ho lắm nhỉ?"

Sakura hỏi đầy mong đợi.

"Lần đó anh cũng chỉ đi lướt qua thôi, không đi nhiều chỗ lắm."

Kaito lắc đầu.

"Vậy thì hôm nay chúng ta tha hồ khám phá luôn cho biết!"

Sakura hào hứng nói.

"Thế bây giờ em muốn đi đâu trước?"

Kaito hỏi.

"Hmm... Hay là chúng ta thử vào siêu thị điện tử lớn đằng kia trước đi? Em nghe nói ở đó có đủ thứ trên đời luôn!"

Sakura suy nghĩ một lát rồi chỉ tay về phía một tòa nhà cao tầng với tấm biển hiệu điện tử khổng lồ.

"Được thôi."

Hai người cùng đi về phía siêu thị điện tử. Bước qua cánh cửa tự động, một thế giới khác mở ra trước mắt họ. Không khí mát lạnh của điều hòa và ánh sáng rực rỡ từ hàng ngàn thiết bị điện tử đang trưng bày.

Tầng 1 là thiên đường của điện thoại di động, máy tính bảng và các loại phụ kiện đi kèm. Đủ các thương hiệu, mẫu mã mới nhất được bày biện đẹp mắt trong tủ kính. Sakura dừng lại xem vài mẫu điện thoại mới, mắt sáng lên thích thú.

Họ đi thang cuốn lên tầng 2, nơi dành cho máy tính xách tay, máy tính để bàn và vô vàn các loại linh kiện máy tính khác nhau. Từ những chiếc laptop siêu mỏng nhẹ cho đến những cỗ máy gaming hầm hố, card đồ họa đời mới, bộ vi xử lý mạnh mẽ... Kaito cũng dừng lại xem xét vài món đồ, kiến thức từ kiếp trước giúp cậu dễ dàng đánh giá được chất lượng và công nghệ của chúng.

Tầng 3 là khu vực dành cho những người đam mê nhiếp ảnh và quay phim. Máy ảnh DSLR, máy ảnh mirrorless, ống kính đủ tiêu cự, máy quay phim chuyên nghiệp, flycam,... được trưng bày như một triển lãm công nghệ thu nhỏ.

Tầng 4 là thế giới của đồ gia dụng thông minh. Tivi màn hình lớn siêu nét, máy giặt, robot hút bụi, nồi cơm điện đa năng,... mọi thứ đều được tích hợp công nghệ hiện đại.

Cuối cùng, họ lên tầng 5, một khu khá đặc biệt, chuyên bán các mặt hàng điện tử cũ đã qua sử dụng. Từ những chiếc máy chơi game cổ điển cho đến những chiếc điện thoại, laptop đời cũ nhưng vẫn còn hoạt động tốt. Nơi này thu hút khá nhiều người đến tìm kiếm những món đồ độc lạ hoặc tiết kiệm chi phí.

Họ đi dạo một vòng quanh siêu thị, choáng ngợp trước sự đa dạng và quy mô của nó. Dù cuối cùng không mua bất cứ thứ gì, nhưng chuyến tham quan cũng giúp họ mở mang tầm mắt và cảm nhận rõ hơn sự phát triển của công nghệ ở thế giới này.

"Ở đây nhiều đồ điện tử thật đấy anh ạ. Mấy cái siêu thị điện máy em từng đi ở gần nhà không thể nào so sánh được."

Sakura cảm thán khi họ bước ra khỏi siêu thị.

"Công nhận. Quy mô rất lớn và đa dạng."

Kaito gật đầu, thầm so sánh với ký ức từ kiếp trước.

"Giờ chúng ta đi đâu tiếp đây anh? Hay là mình cứ đi dạo dọc con phố này xem có cửa hàng nào hay ho không?"

Sakura đề nghị.

"Cũng được."

Họ lại hòa vào dòng người, thong thả đi dạo theo con phố chính của Akihabara. Ánh mắt Sakura bị thu hút bởi một cửa hàng trông khá bắt mắt với đủ loại đồ chơi, mô hình và phụ kiện trang trí.

"Anh Kaito, vào đây xem đi!"

Sakura kéo tay Kaito vào cửa hàng.

Bên trong cửa hàng là một thế giới đầy màu sắc. Các kệ hàng cao ngất trưng bày đủ loại mô hình nhân vật từ các bộ truyện tranh, phim hoạt hình nổi tiếng, những món đồ chơi công nghệ độc đáo và vô số các loại phụ kiện dễ thương.

"Ồ! Nhiều mô hình đẹp quá anh ạ!"

Sakura reo lên, mắt sáng rực như một đứa trẻ được vào cửa hàng kẹo.

"Em thích sưu tập mô hình sao?"

Kaito hỏi, có chút ngạc nhiên.

"Vâng! Hồi trước em mê đọc truyện tranh với xem hoạt hình lắm. Em từng sưu tập đủ loại mô hình nhân vật luôn."

Cô ấy nói, giọng đầy tự hào.

"Hồi trước? Vậy còn bây giờ thì sao?"

Kaito hỏi.

"Hehe, bây giờ em... tiết kiệm hơn rồi anh ạ. Nên cũng không dám mua mấy thứ này nữa..."

Sakura cười hơi ngượng ngùng. Vì vài chuyện với gia đình mình nên cô ấy không còn được trợ cấp dư dả như trước nữa.

Đang đi xem một vòng, ánh mắt Sakura bỗng dừng lại tại một khu vực được trưng bày riêng biệt, khá nổi bật.

"Ồ! Anh nhìn kìa! Có nguyên một khu dành riêng cho 'Học viện phép thuật' luôn này!"

Cô ấy kéo Kaito lại gần.

"Anh có đọc bộ truyện này không, anh Kaito?"

Sakura hỏi, mắt vẫn dán vào các mô hình.

"Anh chỉ nghe qua tên thôi, chứ chưa đọc."

Kaito đáp. Cậu ta biết 'Học viện phép thuật' là một bộ truyện tranh cực kỳ nổi tiếng ở thế giới này, thuộc thể loại phiêu lưu, khám phá bí ẩn chứ không phải mô típ isekai hay harem như nhiều bộ ở thế giới cũ. Cậu ta cũng đã từng tìm hiểu sơ qua về nó khi nghiên cứu thị trường văn hóa.

Ánh mắt Sakura dừng lại rất lâu ở một mô hình cụ thể. Mô hình của một cô gái có mái tóc màu đỏ rực, xoăn dài, mặc bộ đồng phục học sinh cách điệu kết hợp với áo choàng phù thủy màu xanh thẫm, tay cầm một cây đũa phép tinh xảo. Mô hình được làm rất chi tiết và sống động.

"Em thích nhân vật này lắm à?"

Kaito hỏi khi thấy Sakura cứ nhìn mãi không rời mắt.

"Vâng. Đây là Emmy, nữ chính của truyện đó anh. Em thích tính cách của cô ấy lắm, vừa thông minh, mạnh mẽ mà lại rất tốt bụng. Em cũng có một mô hình Emmy nhỏ ở nhà, nhưng nó không được đẹp chi tiết như mô hình này."

Sakura gật đầu, nói với giọng có chút tiếc nuối.

"Thôi... mình đi xem tiếp chỗ khác đi anh?"

Rồi như sực tỉnh, Sakura lắc đầu. Cô ấy quay người định rời đi.

"Hay là... để anh mua mô hình này tặng em nhé?"

Thấy vậy, Kaito bất ngờ lên tiếng.

Sakura giật mình quay lại, tròn mắt nhìn Kaito.

"Hả? Không! Không cần đâu anh! Em chỉ xem thôi mà! Anh không cần tặng em đâu!"

Cô ấy vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không sao đâu. Dù sao thì thời gian qua em cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều trong công việc. Coi như đây là món quà nhỏ anh cảm ơn em."

Kaito mỉm cười nhẹ.

"Không cần thật mà anh! Đó là công việc của em mà. Với lại, hôm nay anh đã mất công đi cùng em đến đây là em vui lắm rồi."

Sakura vẫn kiên quyết từ chối.

"Em không cần phải khách sáo như vậy. Mô hình này trông đẹp nhưng cũng không phải quá đắt tiền. Chúng ta cũng vừa được thưởng lớn nữa mà."

Kaito vẫn giữ ý định. Cậu ta với tay lấy hộp mô hình Emmy từ trên kệ xuống.

"Anh... anh không cần tặng em thật mà..."

Sakura mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống và lí nhí nói. Thấy Kaito vẫn cầm hộp mô hình, cô ấy vội vàng nhìn quanh rồi chỉ vào một chiếc đồng hồ để bàn nhỏ xinh hình con cú màu trắng, giống với một linh vật quen thuộc trong truyện 'Học viện phép thuật'.

"À... hay là... để em mua tặng anh cái đồng hồ để bàn này nhé? Coi như... là quà cảm ơn anh đã đi cùng em hôm nay?"

Chiếc đồng hồ này rõ ràng rẻ hơn hộp mô hình kia khá nhiều.

Kaito nhìn chiếc đồng hồ hình con cú, rồi lại nhìn Sakura đang ngượng ngùng.

"Được thôi."

Cậu ta mỉm cười đáp.

Vậy là, họ mang hai món đồ ra quầy thanh toán. Kaito trả tiền cho hộp mô hình Emmy, còn Sakura trả tiền cho chiếc đồng hồ hình con cú. Ra khỏi cửa hàng, Sakura khư khư ôm túi đựng mô hình, còn Kaito thì xách chiếc túi nhỏ đựng đồng hồ.

"Em... em cảm ơn anh nhiều lắm."

Sakura nói khẽ, mặt vẫn còn hơi đỏ.

"Anh cũng cảm ơn em về chiếc đồng hồ."

Kaito đáp lại.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên ngượng ngùng sau màn trao đổi quà bất ngờ.

"Vậy... bây giờ chúng ta đi đâu tiếp đây anh?"

Sakura hỏi, phá vỡ sự im lặng.

"À, anh nhớ gần đây có một khu Game Center khá lớn. Hay là chúng ta đến đó chơi thử xem sao?"

Kaito suy nghĩ một lát rồi đề xuất, hy vọng không khí sôi động ở đó sẽ giúp xua tan sự ngượng ngùng này.

"Game Center? Vâng, cũng được ạ!"

Sakura gật đầu đồng ý.

Kaito dẫn Sakura đi bộ thêm một đoạn ngắn nữa thì đến một tòa nhà Game Center. Bước vào bên trong, không khí náo nhiệt và âm thanh sôi động lập tức bao trùm lấy họ. Tiếng nhạc game đủ thể loại, tiếng máy móc hoạt động, tiếng người chơi hò hét cổ vũ, tiếng xu rơi lách cách...

Các loại máy game hiện đại được xếp san sát nhau: những dãy máy game đối kháng với màn hình lớn, khu vực game âm nhạc với đủ loại nhạc cụ mô phỏng, những buồng lái game đua xe, khu game bắn súng thực tế ảo, và đặc biệt là hàng loạt các máy gắp thú bông đủ kích cỡ, màu sắc, luôn thu hút rất đông phái nữ.

Họ tìm đến quầy đổi tiền xu, mỗi người đổi một ít để chuẩn bị 'chiến đấu'.

"Em muốn chơi thử trò gì trước?"

Kaito hỏi Sakura khi họ đã có xu trong tay.

"Em... em cũng không biết nữa. Em không hay chơi game lắm."

Sakura nhìn quanh, có vẻ hơi choáng ngợp.

"Vậy... thử chơi gắp thú bông nhé?"

Kaito chỉ về phía dãy máy gắp thú bông đang có khá đông người chơi.

"Thôi anh ạ. Em nghe nói trò đó khó lắm, tốn tiền mà chẳng gắp được gì đâu."

Sakura lắc đầu nguầy nguậy.

"Công nhận. Anh cũng từng thử và thất bại thảm hại rồi."

Kaito bật cười.

"Hay là... chúng ta thử chơi mấy game âm nhạc đằng kia đi anh?"

Sakura chỉ về phía khu vực có những chiếc máy chơi game phát ra tiếng nhạc sôi động, trông có vẻ khá hấp dẫn.

"Game âm nhạc à? Cũng được."

Kaito gật đầu. Dù thế giới này không có những tựa game huyền thoại như game đánh trống hay game nhảy theo nhịp, nhưng vẫn có những trò chơi âm nhạc theo nhịp điệu tương tự.

Họ đi đến khu vực đó, chọn hai chiếc máy chơi game trông giống như đàn piano thu nhỏ với 7 phím bấm màu sắc, được đặt cạnh nhau và kết nối chung một hệ thống loa.

"Chúng ta chơi thử chế độ 4 nút trước đi cho dễ quen nhé. Em thích chơi bài nào?"

Kaito nói sau khi cả hai đã ngồi vào vị trí và bỏ xu vào máy.

Sakura chăm chú lướt qua danh sách các bài hát hiển thị trên màn hình. Có rất nhiều bài hát nhạc pop, nhạc rock, nhạc điện tử thịnh hành. Bỗng nhiên, mắt cô ấy dừng lại ở một cái tên quen thuộc.

"A! Có bài 'Lý Thuyết Tình Yêu' này anh! Chúng ta chơi bài này đi! Em thích bài này lắm!"

Sakura reo lên.

Tim Kaito bất chợt đập lệch một nhịp khi nghe đến cái tên đó.

"Đ-Được thôi."

Cậu ta cố gắng giữ nụ cười tự nhiên.

Bài hát này trong game có 5 cấp độ khó, được đánh dầu từ 1 sao là dễ nhất, cho đến 5 sao là khó nhất. Họ chọn 'Lý Thuyết Tình Yêu', chế độ 4 nút, độ khó 1 sao.

Giai điệu quen thuộc, vui tươi của bài hát vang lên từ hệ thống loa. màn hình bắt đầu hiển thị các nốt nhạc rơi xuống tương ứng với 4 phím bấm. Hai người tập trung bấm nút theo nhịp điệu.

Vì là độ khó dễ nhất, các nốt nhạc khá thưa và chậm, Sakura chơi khá ổn, thỉnh thoảng mới bấm nhầm vài nốt. Kết thúc bài hát, cô ấy đạt được hạng A với độ chính xác 90%. Kaito thì do đã từng chơi thể loại game này ở kiếp trước, nên dễ dàng đạt hạng S với độ chính xác 98%.

"Ồ! Anh được hạng S luôn! Giỏi quá!"

Sakura trầm trồ.

"Em chơi cũng đâu có tệ, được hạng A cơ mà."

Kaito cười đáp.

"Hay là... chúng ta thử tăng độ khó lên 3 sao xem sao anh?"

Sakura đề nghị, có vẻ muốn thử thách bản thân.

"Em chắc chứ? Độ khó 3 sao là khác biệt lớn lắm đấy. Nốt nhạc sẽ rơi nhanh và nhiều hơn nhiều."

Kaito cảnh báo.

"Vâng! Em muốn thử sức mình xem sao!"

Sakura nói đầy quyết tâm.

Họ lại chọn 'Lý Thuyết Tình Yêu', lần này là chế độ 4 nút, độ khó 3 sao. Tiếng nhạc lại vang lên, nhưng lần này với tốc độ nhanh hơn hẳn.

Ngay từ những giây đầu tiên, Sakura đã tỏ ra khá chật vật. Các nốt nhạc rơi xuống dồn dập khiến mắt cô ấy không thể theo kịp, ngón tay bấm loạn xạ, bỏ lỡ rất nhiều nốt. Kết thúc bài hát trong sự nuối tiếc, Sakura chỉ đạt được hạng C với độ chính xác vỏn vẹn 65%.

Trong khi đó, Kaito vẫn giữ phong độ khá tốt, tuy có vài lỗi nhỏ nhưng vẫn xuất sắc đạt hạng S với độ chính xác 96%.

"Trời ơi! Anh chơi giỏi quá đi mất! Nhanh như vậy mà anh vẫn bấm kịp! Em nhìn còn không nổi luôn!"

Sakura kêu lên, mắt tròn xoe nhìn Kaito đầy ngưỡng mộ.

"Đâu có gì đâu. Chủ yếu là do anh chơi quen tay thôi."

Kaito cười khiêm tốn.

"Vậy sao? Thế... anh có biết chơi chế độ 7 nút khó hơn không?"

Sakura nghiêng đầu nhìn Kaito, ánh mắt tò mò.

"Anh cũng chơi được một chút, nhưng không giỏi bằng chế độ 4 nút đâu."

Kaito thừa nhận.

"Hay là... anh thử chơi một bài ở chế độ 7 nút cho em xem được không? Em muốn quan sát xem người chơi giỏi sẽ như thế nào!"

Mắt Sakura sáng lên.

"Em muốn xem anh chơi á?"

Kaito hơi ngạc nhiên và có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng cũng thoáng chút muốn thể hiện khả năng của mình.

"Vâng! Em muốn xem lắm!"

Sakura gật đầu lia lịa.

"Thôi được rồi. Vậy để anh thử xem sao."

Trước ánh mắt đầy mong đợi của Sakura, Kaito hít một hơi, chọn lại bài 'Lý Thuyết Tình Yêu', nhưng lần này là chế độ 7 nút và tăng độ khó lên 4 sao.

Tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên, nhưng lần này với một cường độ hoàn toàn khác. Kaito dồn hết sự tập trung vào màn hình. Các nốt nhạc giờ đây rơi xuống dày đặc trên cả 7 làn phím, tốc độ cực nhanh, đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng giữa mắt và cả hai tay.

Sakura đứng bên cạnh, mắt nhìn màn hình, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay của Kaito đang lướt trên các phím bấm với tốc độ chóng mặt. Cô ấy hoàn toàn không thể hiểu nổi làm thế nào Kaito có thể nhìn và phản xạ kịp thời với một 'cơn mưa' nốt nhạc dày đặc như vậy. Các ngón tay của cậu ta di chuyện linh hoạt, chính xác, tạo ra những âm thanh tương ứng hoàn hảo với giai điệu của bài hát.

Cuối cùng, bài hát kết thúc. Màn hình hiển thị kết quả: Hạng A, độ chính xác 94%.

"Tiếc quá, chỉ thiếu một chút nữa là được hạng S. Xem ra tay nghề cũng bị thụt lùi nhiều so với trước đây rồi."

Kaito thở ra, tự cảm thán.

Sakura vẫn đứng đó, mắt tròn xoe nhìn Kaito, miệng hơi há ra vì kinh ngạc.

"...Anh Kaito... anh... anh biết chơi đàn piano thật à?"

Cô ấy lắp bắp hỏi.

"...Đâu có. Trò chơi này với chơi đàn thật đâu có liên quan gì đến nhau nhiều đâu. Với lại trò này cũng chỉ có 7 nút thôi mà, đàn piano nhiều phím hơn nhiều."

Kaito hơi bất ngờ trước câu hỏi của Sakura.

"Thật sao? Vậy mà em nhìn anh chơi em cứ tưởng anh là nghệ sĩ piano chuyên nghiệp chứ."

Sakura vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.

"Em nghĩ nhiều rồi. Mấy game âm nhạc này chủ yếu dựa vào việc luyện tập để hình thành trí nhớ cơ bắp và nhận biết các dạng mẫu nhịp thôi. Chơi nhiều thì sẽ quen."

Kaito cười, cố gắng giải thích. Thực tế thì kỹ năng chơi game âm nhạc và chơi nhạc cụ thật cũng có sự khác biệt nhất định.

"Thôi được rồi. Chúng ta đi chơi trò khác đi anh. Trò này khó với em quá."

Sakura lắc đầu.

Và rồi, họ tiếp tục khám phá Game Center, thử sức với nhiều trò chơi khác nhau như đua xe, bắn súng, đập chuột chũi,... Tiếng cười nói vui vẻ của họ hòa lẫn vào không khí náo nhiệt xung quanh. Họ chơi hết trò này đến trò khác cho đến tận quá trưa mới cảm thấy thấm mệt và đói bụng.

"Ôi, em đói quá anh ạ! Chơi vui quá quên cả giờ giấc. Chúng ta đi ăn trưa đi anh?"

Sakura ôm bụng nói sau khi họ bước ra khỏi Game Center. Cô ấy đã hoàn toàn trở lại với vẻ vui tươi, hoạt bát thường ngày.

"Được thôi. Em muốn ăn gì?"

"Em cũng không biết quán nào ngon ở khu này cả. Anh có biết quán nào không?"

Sakura hỏi.

"Ừm... Anh có biết một quán khá hay gần đây. Lần trước đến Akihabara anh có ghé qua rồi. Đồ ăn ở đó khá đặc biệt và ngon lắm."

Kaito nhớ lại.

"Vậy ạ? Thế thì chúng ta đến đó ăn đi anh!"

Kaito gật đầu rồi dẫn đường. Họ đi bộ thêm một đoạn, rẽ vào một con phố nhỏ hơn, và dừng lại trước một quán ăn có vẻ ngoài khá đơn giản nhưng lại khá đông khách ra vào.

Họ bước vào quán. Không gian bên trong không quá rộng nhưng ấm cúng. May mắn là vẫn còn một bàn trống nhỏ.

Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn ra cho họ.

"Taco, burrito, tamales, pozole,... Toàn mấy món lạ em chưa ăn bao giờ cả!"

Sakura cầm lấy thực đơn, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

"Lần trước anh ăn thử món Taco ở đây rồi, rất ngon."

Kaito mỉm cười.

"Vậy ạ? Nếu lần trước anh ăn Taco rồi thì lần này mình thử món khác đi anh. Cho em hai suất Burrito nhé!"

Sakura quay sang nói với nhân viên phục vụ.

Một lúc sau, nhân viên mang ra hai chiếc Burrito lớn, được gói chặt trong lớp bánh mềm, cắt đôi để lộ phần nhân đầy đặn bên trong. Thịt bò băm xào đậm đà, đậu đen bùi, cơm trắng dẻo, phô mai béo ngậy, thêm chút sốt cà chua cay nhẹ và rau diếp tươi giòn. Mùi thơm hấp dẫn lan tỏa.

"Ồ! Trông ngon quá đi mất!"

Sakura reo lên, mắt sáng rực.

Hai người cầm lấy nửa chiếc Burrito của mình và bắt đầu thưởng thức. Kaito cắn một miếng lớn. Vỏ bánh mềm dai, phần nhân đậm đà hòa quyện hoàn hảo các hương vị mặn, ngọt, béo, cay nhẹ. Thực sự rất ngon, đúng như cậu ta nhớ. Sakura cũng tỏ ra rất thích thú với món ăn mới lạ này.

Đang ăn một cách ngon lành, Sakura bỗng kêu lên như vừa nhớ ra điều gì đó quan trọng.

"À đúng rồi! Suýt nữa thì em quên mất! Anh Kaito, khoảng 1 giờ chiều nay có một buổi ký tặng truyện tranh ở nhà sách gần đây đó! Lát nữa ăn xong chúng ta đến đó nhé anh?"

Cô ấy nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ. Đây mới là mục đích chính của chuyến đi Akihabara hôm nay của cô ấy.

"Buổi ký tặng truyện tranh à? Được thôi."

Kaito hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Dù sao hôm nay cậu ta cũng đã xác định là dành cả ngày đi cùng Sakura rồi.

***

Sau bữa trưa ngon miệng với Burrito lạ lẫm, Kaito và Sakura rời khỏi quán ăn. Đồng hồ đã chỉ gần 1 giờ chiều.

"Đề em xem lại buổi ký tặng truyện tranh chính xác là ở đâu..."

Sakura nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng bản đồ và tìm kiếm thông tin sự kiện.

"A, thấy rồi! Là ở hiệu sách lớn ngay góc phố đằng kia thôi anh!"

Sakura hào hứng chỉ tay về phía trước. Cô ấy dẫn Kaito đi bộ thêm một đoạn ngắn nữa thì đến một hiệu sách lớn, có vẻ là một trong những hiệu sách lớn nhất ở khu vực Akihabara này.

Ngay từ ngoài cửa, họ đã nhìn thấy một tấm băng rôn lớn được treo trang trọng, quảng cáo cho buổi ký tặng truyện tranh. Phía dưới băng rôn, một hàng người không quá dài đang kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi.

"May quá! Chúng ta đến không bị muộn lắm!"

Sakura thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Kaito nhanh chóng nhập vào cuối hàng.

Nhưng khi ánh mắt Kaito lướt qua nội dung trên tấm băng rôn, đọc rõ tên bộ truyện và hình ảnh bìa sách được in trên đó, cậu ta đột nhiên sững người lại. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

"Sakura... Buổi ký tặng này... là của bộ truyện..."

"Là bộ 'Nữ thám tử siêu năng lực' đó anh! Em mê bộ truyện tranh này lắm luôn! Tình tiết ly kỳ, nhân vật chính lại xinh đẹp, thông minh nữa!"

Kaito quay lại nhìn Kaito, gương mặt rạng rỡ không hề hay biết sự bất thường của cậu ta.

Kaito cảm thấy tim mình như thắt lại. Nữ thám tử siêu năng lực. Cậu ta biết bộ truyện này. Biết quá rõ là đằng khác. Bởi vì, trong một góc khuất của quá khứ mà không ai hay biết, chính cậu ta đã góp một phần không nhỏ vào việc tạo ra nó, cùng với một cô gái khác. Mặc dù tên cậu ta không hề xuất hiện trên bất kỳ trang bìa hay phần giới thiệu tác giả nào.

Cậu ta đừng im như trời trồng giữa dòng người đang nhích dần lên, nhắm chặt mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, để kìm nén lại cảm xúc đang trào dâng.

"Anh Kaito? Anh sao vậy? Mặt anh trông hơi tái."

Sakura lo lắng hỏi khi thấy vẻ mặt khác thường của Kaito.

Kaito vội mở mắt ra.

"À... anh không sao. Chắc tại hôm nay đi nhiều nơi nên hơi mệt một chút thôi."

Cậu ta cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Vậy ạ? Hay là chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ một lát?"

Sakura đề nghị.

"Không cần đâu. Anh ổn mà. Chúng ta xếp hàng tiếp đi."

Kaito lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình thường.

Họ lại tiếp tục nhích từng bước trong hàng chờ. Kaito cố gắng không nghĩ ngợi gì thêm, nhưng trái tim cậu ta vẫn đập loạn nhịp.

Đã bao lâu rồi cậu ta không gặp lại cô ấy? Người con gái với mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ đặc biệt đó. Cô ấy bây giờ trông như thế nào? Liệu cô ấy có nhận ra cậu ta không? Và nếu nhận ra, phản ứng của cô ấy sẽ ra sao? Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu Kaito.

Thời gian chờ đợi dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến. Đã đến lượt Sakura bước lên phía trước, và Kaito đứng ngay sau cô.

Ngồi sau chiếc bàn dài được phủ khăn trắng là một cô gái trẻ. Mái tóc bạch kim óng ả được cắt ngắn ngang vai, ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt màu đỏ nổi bật sau cặp kính gọng tròn mỏng. Cô ấy đang mỉm cười dịu dàng với người hâm mộ vừa nhận sách ký tặng. Dù kiểu tóc và phong cách ăn mặc có phần khác biệt so với trong ký ức của Kaito, nhưng cậu ta vẫn nhận ra ngay lập tức. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp và cuốn hút đó. Akasaka Mizuki.

"Cảm ơn bạn đã đến ủng hộ buổi ký tặng ngày hôm nay."

Mizuki ngẩng đầu lên, mỉm cười với Sakura, giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng.

"Bạn tên là gì nhỉ? Để mình ký tặng nhé."

Mizuki hỏi.

"Dạ, em tên là Mori Sakura!"

Sakura đáp lại đầy hào hứng, không giấu nổi sự ngượng mộ.

"Chị Mizuki ơi, em là fan siêu cứng của chị và bộ truyện 'Nữ thám tử siêu năng lực' luôn đó ạ!"

Cô ấy vội lấy điện thoại ra, mở album ảnh và đưa cho Mizuki xem.

Trên màn hình điện thoại là hàng loạt hình ảnh Sakura chụp bộ sưu tập truyện tranh của mình. Tám tập truyện với các phiên bản bìa đặc biệt khác nhau, các loại phụ kiện đi kèm như bookmark, poster, huy hiệu, và cả những mô hình nhân vật lớn nhỏ được cô ấy sắp xếp gọn gàng trên kệ sách.

"Ồ! Trông ấn tượng quá! Thì ra em đã theo dõi truyện của chị từ lâu rồi!"

Mizuki cũng tỏ ra khá bất ngờ và vui mừng trước sự nhiệt tình của Sakura.

"Vâng! Em thích lắm luôn! Nhưng đây là lần đầu tiên em được gặp chị và xin chữ ký trực tiếp đó ạ."

"Vậy sao? Thế thì chị càng phải ký tặng em một bản thật đẹp mới được."

Mizuki cười, lấy một quyển truyện tập 1 mới tinh từ chồng sách đặt sẵn trên bàn. Cô ấy lật đến trang đầu tiên, nơi có hình vẽ giới thiệu nhân vật. Mizuki cầm bút lên, nắn nót viết.

"Tặng Sakura - cô bạn fan cứng đáng yêu. Chúc em luôn vui vẻ! Akasaka Mizuki."

Cô ấy vừa viết vừa đọc nhỏ theo.

"Cảm ơn em đã luôn ủng hộ chị nhé."

Ký xong, Mizuki ngẩng lên đưa quyển sách cho Sakura.

"Em mới là người phải cảm ơn chị! Em cảm ơn chị nhiều lắm!"

Sakura sung sướng nhận lấy quyển sách, ôm chặt vào lòng như một báu vật, rồi tự giác đứng lùi sang một bên để nhường chỗ cho Kaito.

"Cảm ơn bạn đã đến ủng hộ buổi ký tặng ngày hôm nay. Bạn tên..."

Mizuki lại ngẩng đầu lên, mỉm cười định hỏi tên người kế tiếp. Nhưng khi ánh mắt cô ấy chạm phải người đang đứng trước mặt mình, nụ cười trên môi cô ấy lập tức đông cứng lại. Đôi mắt đỏ mở to ra, lộ rõ vẻ kinh ngạc và bối rối tột độ.

Bốn mắt nhìn nhau. Thời gian như ngưng lại. Kaito cũng chỉ im lặng đứng đó, nhìn thẳng vào đôi mắt từng một thời khiến cậu ta say đắm. Cậu ta có thể thấy rõ sự hỗn loạn và những cảm xúc phức tạp đang hiện lên trong ánh mắt cô ấy.

Không khí xung quanh dường như trở nên ngưng đọng trong giây lát, đến nỗi cả Sakura đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sự khác thường.

"À... Tên anh ấy là Kaito đó chị Mizuki."

Sakura lên tiếng phá vỡ sự im lặng, không hề hay biết cơn sóng ngầm đang diẽn ra giữa hai người kia.

Nghe thấy tiếng Sakura, Mizuki như bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ. Cô ấy chớp mắt liên tục, cô gắng lấy lại vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp, dù hai má đã ửng hồng.

"K-Kaito? Đây... đây là bạn trai của em hả, Sakura?"

Cô ấy ngập ngừng hỏi, một câu hỏi có phần đường đột.

"Không phải đâu chị! Anh ấy chỉ là... đồng nghiệp của em thôi!"

Sakura vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng lên vì ngượng.

"V-Vậy sao? Để... để chị ký tặng..."

Mizuki tỏ ra hơi lúng túng.

Cô ấy vội vàng lấy một quyển truyện tập 1 khác, mở trang đầu tiên ra. Lần này, cô ấy ký rất nhanh, gần như là nguệch ngoạc, chỉ có đúng tên riêng của cô ấy là 'Mizuki', không hề có thêm bất kỳ lời chúc nào khác.

Ký xong, Mizuki đặt quyển sách xuống bàn, nhưng mắt lại không nhìn Kaito mà quay sang Sakura.

"À đúng rồi, Sakura này, chúng ta... có thể trao đổi số điện thoại được không? Chị muốn làm quen với em."

Cô ấy nói với một nụ cười có phần gượng gạo.

"Hả...? Dạ? Được... được ạ!"

Sakura tròn mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ, nhưng rồi lập tức mừng rỡ như bắt được vàng. Còn gì tuyệt vời hơn việc được chính tác giả mình yêu thích chủ động xin số điện thoại.

Mizuki nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra. Sau khi Sakura đọc số, Mizuki bấm gọi thử. Chuông điện thoại của Sakura reo lên, Mizuki liền tắt cuộc gọi.

"Chị lưu số em rồi nhé, có thời gian rảnh chị sẽ nhắn tin cho em sau."

Mizuki mỉm cười nói với Sakura, một nụ cười đã tự nhiên hơn một chút.

"Vâng! Em sẽ đợi tin nhắn của chị!"

Sakura vui vẻ đáp.

"Được rồi. Mời bạn tiếp theo."

Mizuki nhìn thẳng vào Kaito và nói với giọng có phần lạnh lùng và xa cách hơn hẳn lúc nói chuyện với Sakura.

Kaito hiểu ý. Cậu ta cầm lấy quyển truyện vừa được ký tặng một cách qua loa trên bàn, vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối. Cậu ta có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi Mizuki, nhưng đây rõ ràng không phải thời gian và địa điểm thích hợp. Cậu ta chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào rồi cùng Sakura rời khỏi khu vực ký tặng.

Akasaka Mizuki. Cuối cùng Kaito cũng gặp lại cô ấy sau nhiều năm xa cách. Người con gái từng là mối tình thứ hai của cậu ta trong cuộc đời này, hoặc cũng có thể nói là mối tình thứ ba, nếu tính cả người con gái còn lại trong tam giác tình yêu đầy phức tạp của quá khứ.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Hum gái này xử lý bình tĩnh phết
Thế này thì hoặc là đã quên hoặc là yan :)
Xem thêm
khả lăng khong quên dc đâu ông ;))
Xem thêm
có giảng hoà như airi nữa khong ;))
Xem thêm