Màu hoàng hôn đỏ như máu đang nhuốm màu cả trời âu.
Tôi không thể bình tĩnh lại kể từ sáng nay.
Vì lý do nào đó mà tôi có linh cảm xấu và lồng ngực thì không ngừng đập mạnh.
Kết quả là tôi bị vấp ngã trên gánh hàng mới mở của mình, phá hủy hết những công sức sắp xếp hàng của mình, và trả lại quá nhiều tiền thừa cho nhầm người.
Những ngày như thế này tôi cảm thấy không có thứ gì tốt sẽ xảy ra.
Thứ bất thường nhất hôm nay là Merle, người lần lượt trúng lớn từ kẹo tròn và kẹo cao su 10 rim, thậm chí trúng cả một tấm thẻ hiếm từ Khoai tây chiên quái vật.
[Siuuuuuuuu! Tôi trúng một thẻ Hiệp sĩ ma nè!]
Chỉ là một thẻ loại R, nhưng thế đã là phép màu cho Merle rồi.
[Tuyệt quá… Merle, có khi mai cậu ngỏm đấy.]
[Cậu có thể không nói mấy thứ gở như vậy được không, Mira? Hôm nay là ngày may mắn của tớ, cái ngày mà chỉ đến có ba lần trong đời thôi!]
Đừng có tiêu cái ngày quan trọng đấy vào một tiệm dagashi chứ…
Với cả, thay vì là ngày may mắn của Merle thì là ngày xui xẻo của tôi thì đúng hơn.
[Yuusuke à, lần này tôi sẽ thử thách kẹo socola 10 rim! Hôm nay là ngày tôi trả thù cho số lần thua thường xuyên của mình!]
[Cái cách mà cô nói không trúng thưởng thực sự khiến danh tiếng của tôi tệ đi đấy!]
Khi chúng tôi đang nói chuyện khu xung quanh trở nên ồn ào hơn.
Khi tôi đang nhìn xung quanh để xem chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy một toán lính đang hướng về phía chúng tôi.
[Chúng tôi đang tiến hành kiểm tra giấy phép. Người bán hàng, đưa tôi xem giấy phép của anh.]
Nghe những lời này khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.
Giấy phép, ý họ là giấy phép kinh doanh phải chứ?
Tôi chỉ kinh doanh theo ý mình, lấy đâu ra thứ đó chứ.
Thế này tệ lắm sao?
Tôi nghĩ về việc nói thầm “Đóng cửa” và đem gánh hàng của mình đi, nhưng tôi không muốn làm gì phạm pháp trước mặt Merle và Mira.
[Đưa giấy phép của anh ra.]
Tôi quyết định thành thật với người lính trước mặt.
[Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có thứ đó.]
[Hả? Anh kinh doanh ở đây bao lâu rồi?]
[Được 8 ngày rồi.]
[Có đúng vậy không?]
Câu hỏi không chỉ hướng vào tôi, mà còn có những người khác cũng gật đầu.
[Tôi sẽ phải đưa anh vào tù, nhưng rất đáng khen là anh đã thành thật khai báo. Lần này tôi sẽ để anh đi với một mức tiền phạt đặc biệt. Nếu anh tiếp tục kinh doanh ở thành phố này trong tương lai, hãy chắc chắn là anh đã mua giấy phép kinh doanh!]
Tôi được thoát chỉ với một mức phí.
[Tôi nghĩ anh khá là thờ ơ với xã hội, nhưng tôi không thể tin là anh không có giấy phép kinh doanh đấy.]
Merle nói và nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
[Không, chỉ là tôi mới đến đây thôi…]
Tôi đã trả thuế đầy đủ khi còn ở Nhật, nhưng đến một thế giới mới, tôi đã hoàn toàn quên mất về nó.
[Cơ mà, tôi tự hỏi không biết giấy phép mất bao nhiêu tiền nhỉ? Sau khi trả tiền phạt tôi gần như không còn tiền trên người nữa.]
[Nếu tôi nhớ không nhầm thì 12000 rim một tháng cho bán hàng rong.]
Mira nói với tôi.
[12000!? Làm gì bây giờ, tôi chỉ còn 4200 rim thôi…]
[Ara, thế thì rắc rối rồi đấy…]
Tôi có đủ tiền để ở tại Bottakuro và ăn uống.
Nhưng nếu tôi không kinh doanh vào ngày mai, sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ chết đói thôi.
[Tôi có ý này hay lắm.]
[Thật à? Cô có sao, Merle?]
[Unnn, chỉ có một nơi ở thành phố mà anh có thể kinh doanh không cần giấy phép.]
[Hiểu rồi, anh ấy có thể làm thế được.]
Mira có vẻ đã hiểu và gật đầu trước ý tưởng của Merle.
[Ohh, có nơi như vậy sao!? Merle, nó ở đâu vậy?]
Theo lời tôi, Merle mỉm cười và chỉ xuống dưới chỗ chúng tôi đứng.
Merle đang cố nói gì vậy?
[Không, không, tôi có được phép bán ở đâu đâu! Cô vừa thấy tôi nộp tiền phạt rồi mà.]
[Không phải ở trên nền.]
[Không ở trên nền… Từ đã, đừng nói là… Cô muốn tôi kinh doanh ở hầm ngục á!?]
[Đúng rồi đấy.]
Kể cả cô ấy có nói vậy. Tôi chỉ là một công dân với không một vũ khí trên người.
[Hey, quái vật xuất hiện ở hầm ngục, phải chứ?]
[Tất nhiên là có rồi, nó là hầm ngục cơ mà.]
[Tôi hiểu anh đang lo cái gì… Tuy nhiên, nếu anh dựng hàng ở gần lối vào, nó sẽ ít nguy hiểm hơn.]
Nếu có nguy hiểm, tôi chỉ cần chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, Mira nói với chúng tôi đó không phải là một ý hay.
[Luật pháp cấm mọi người kinh doanh gần lối vào. Kể cả không có luật đi nữa, nếu anh chặn lối vào, anh sẽ bị mắng bới các mạo hiểm giả khác. Nếu anh muốn dựng hàng, anh phải bắt đầu từ Quận 2.]
Quận 2 là tầm 500m tính từ lối vào.
Kể cả như vậy, quái vật cũng xuất hiện liên tục.
[Nếu vậy, Merle hay Mira không làm bảo vệ cho tôi được sao?]
[Kể cả ai đó với tầm kỹ năng của tôi kiếm được 5000 rim một ngày. Nếu anh trả tôi nhiều hơn số đó thì tôi sẽ suy nghĩ về công việc.]
Nếu tôi phải trả 5000 rim, sẽ không có nhiều đồng dư ra cho tôi.
Nếu không có nhiều khách đến trong ngày, tôi sẽ ở ngưỡng báo động.
[Anh không phải quá lo. Nếu chỉ là quái ở Quận 2, anh có thể xử lý chúng bằng đống thẻ Khoai tây chiên quái vật.]
Giờ nhắc tới, tôi có một tấm thẻ Rắn Bay.
Tôi nay trong bữa tôi, tôi sẽ ăn thật nhiều khoai tây chiên quái vật và chuẩn bị cho việc kinh doanh ngày mai…
Nếu tôi có thể kiếm tầm 10 tấm thẻ, tôi có thể vượt qua một ngày.
[Này, hay là chúng ta cùng đi khi hai người tiến vào hầm ngục? Tôi sẽ đãi hai người món ăn vặt yêu thích của tôi.]
Merle và Mira nhìn nhau rồi cười.
[Nếu chỉ có như vậy, anh có thể dựa vào chúng tôi.]
[Nếu thuận đường thì chúng tôi sẽ tiễn anh.]
Vào hầm ngục một mình thực sự quá đáng sợ.
Nhưng với hai người mà tôi biết rõ này, tôi có thể cảm thấy an toàn.
Vì tôi không được cấp phép, tôi không thể bán hàng ở đây được nữa.
Với những suy nghĩ trong đầu, tôi quay lại Bottakuro sớm nhất có thể.


7 Bình luận