Đàn chị xinh đẹp hơn tôi...
Takuya Yuno - 結乃拓也 Aoru Kuzumachi - 葛坊煽
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 5: Bánh quy tự làm của Senpai

7 Bình luận - Độ dài: 2,298 từ - Cập nhật:

—Giờ nghỉ trưa.

Trước giờ học, Kagura nói sẽ ăn trưa với mấy người bạn khác, nên hôm nay tôi đành phải ăn bữa trưa cô đơn và lạnh lẽo một mình.

Cơ mà tôi không phải kiểu người hay để tâm đến chuyện ăn trưa ở góc lớp, nhưng lúc tôi đang định lấy hộp bento từ balô ra để đặt lên bàn thì—

“Là chị à?”

Bất ngờ, chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng rung nhẹ trên bàn.

Màn hình đen tuyền hiện lên biểu tượng tài khoản RAIN mà chị tôi dùng cùng giao diện cuộc gọi, tôi nhấc máy lên nghe với cảm giác vừa nghi hoặc vừa bất an.

“A lô…”

[A! Cuối cùng cũng bắt máy rồi! Chậm chạp quá đó~!]

“Em đâu có để chị đợi lâu đến vậy đâu?”

Vừa mới bắt đầu cuộc gọi mà chị tôi đã giận dỗi rồi. Tôi thở dài, buông lỏng vai rồi nói:

“Thế, chị gọi vào đúng giờ nghỉ trưa quý giá của em là có chuyện gì vậy?”

[Câu nói đó nghe hơi châm chích đấy em trai à… Thôi bỏ đi. Vào thẳng vấn đề luôn nhé, em đến phòng hội học sinh một chút được không?]

“Phòng hội học sinh á?”

Tôi hỏi “Tại sao”, thì chị đáp lại đại khái là “Sao mà chả được”.

[Thôi, cứ đến phòng hội học sinh nhanh lên đi! Có việc xíu là xong à, nếu em còn định ăn trưa với bạn thì càng phải tranh thủ đến sớm hơn nữa đấy!]

“Hôm nay em ăn một mình nên cứ thong thả cũng được.”

[Nhanh lên coi.]

“…Vâng.”

Tôi định tìm cách từ chối khéo do linh cảm chẳng lành nhưng đã bị giọng nói dọa người của chị chặn mất đường lui.

“Vậy đến phòng hội học sinh ngay nhé!” — chị tôi nói một câu cuối cùng rồi cúp máy. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời.

“Tệ thật đấy” Tôi vừa ngước nhìn trần nhà vừa than thở.

Nếu cứ đứng lì ra đó cũng chỉ khiến chị nổi cáu hơn mà thôi, thế nên tôi đành lết thân xác nặng nề đi về phía phòng hội học sinh.

Phòng hội học sinh của trường này nằm ở tầng hai của tòa nhà phụ. Lớp của bọn tôi học ở tầng bốn tòa nhà chính, nên muốn đến đó thì cũng phải tốn kha khá thời gian.

Tôi bước nhanh xuống cầu thang, đi qua hành lang nối giữa hai tòa nhà và tới trước cửa phòng hội học sinh như đã được dặn.

Trên đường đi, tôi cứ nghĩ mãi lý do vì sao chị lại gọi tôi đến, nhưng vẫn không nghĩ ra được câu trả lời thỏa đáng nào.

Chị tôi muốn ăn trưa cùng tôi ở trường chăng? Nhưng dù là chị em và cũng khá thân thiết, chúng tôi cũng không thân tới mức ăn trưa cùng nhau tại trường.

Vậy chẳng lẽ có ai khác cần gặp tôi? Cũng không có khả năng ấy. Tự nói ra thì hơi buồn, nhưng quan hệ bạn bè của tôi rất mỏng manh. Ngoài Kagura với Yuzuha ra thì tôi đâu có bạn bè nào tử tế, học sinh khối khác thì càng không.

Suy nghĩ mãi cũng không có lời giải, tôi đành chấp nhận việc nếu mở cánh cửa phòng hội học sinh này ra là sẽ biết ngay câu trả lời, thế nên tay tôi đã vươn ra nắm lấy tay nắm cửa.

Tôi gõ mạnh lên cánh cửa, nói “Xin phép” rồi đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa mở ra với âm thanh nhẹ nhàng, và ngay trước mắt tôi là chị tôi cùng một người nữa, một gương mặt khiến tôi bất ngờ đến sững người.

“…Hina-senpai?”

Tôi bất giác đứng chôn chân tại chỗ.

Trong khi tôi còn đang cứng đờ, chị tôi vui vẻ reo lên “Em đến rồi à, em trai yêu quý!” như thể đang mong ngóng tôi tới, còn Hina-senpai thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào.

“Sao đứng thừ ra đó thế? Nào, vào trong đi chứ!”

“À, vâng ạ.”

Chị giục tôi khiến tôi hơi bối rối. Tôi khẽ gật đầu rồi rón rén bước vào phòng hội học sinh, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lưng.

Sau đó, tôi chăm chú nhìn hai người, trong đầu hiện lên một dấu hỏi to tướng.

…Khoan đã. Hina-senpai là thành viên hội học sinh à?

Tôi biết chị tôi là thành viên hội học sinh, nhưng nếu hỏi liệu Hina-senpai có phải thành viên không thì… tôi không thể trả lời ngay được.

…Không, hình như chị ấy không phải thành viên hội học sinh.

‘Vậy tại sao chị ấy lại ở đây?’ Là câu hỏi tiếp theo hiện ra trong đầu tôi.

Lý do hợp lý nhất tôi nghĩ tới là: hôm nay Hina-senpai ăn trưa ở đây cùng chị tôi.

Có lẽ đó là đáp án đúng nhất. Trên bàn của chị ấy còn có một hộp bento gói bằng vải trông rất dễ thương.

Chắc chắn hai người họ định ăn trưa ở đây hôm nay. Còn chuyện có được phép dùng phòng hội học sinh cho việc riêng hay không thì tôi không biết, mà vốn tôi cũng chẳng có tư cách để bàn về việc đó.

Dù đã tạm thời có câu trả lời nhưng tôi vẫn thấy vướng mắc trong lòng. Đó là câu hỏi ban đầu—tại sao chị tôi lại gọi tôi tới đây.

“Chị à, chị gọi em đến đây có chuyện gì vậy?”

Tôi nghĩ mình không nên nán lại lâu nên đã đi thẳng vào vấn đề. Nhưng người trả lời tôi không phải chị tôi, mà là Hina-senpai đang ngồi cạnh chị ấy.

“À, xin lỗi vì gọi em tới đột ngột nhé. Thật ra không phải Mayuki, mà là chị có chuyện muốn nhờ Miyabi-kun.”

“Ể? Hina-senpai á?”

Câu nói đó càng khiến tôi hoang mang hơn. Khi tôi nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, chị tôi là người lên tiếng:

“Nhớ hôm qua chị bảo em đi thăm Airi không? Giờ Airi muốn cảm ơn em lần nữa đấy.”

Đúng là hôm qua tôi có đến thăm senpai. Cơ mà nói là thăm nom thì hơi quá, tôi chẳng làm gì ra hồn, lại còn để người bệnh đi pha trà nữa chứ.

Sau khi biết lý do bị gọi tới chỉ đơn giản là vậy, trong lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Tôi cứ sợ lỡ gây ra chuyện gì thất lễ với senpai, hóa ra lo lắng chỉ là thừa.

“Cảm ơn gì đâu, chị không cần phải làm vậy đâu mà.”

“Không đâu. Chị rất vui vì Miyabi-kun đã tới thăm đấy. Một mình chị thấy rất bất an, nhưng nhờ em đến mà chị thấy vững lòng hẳn lên.”

Senpai cúi đầu nói rằng muốn cảm ơn cho đàng hoàng, khiến tôi cảm thấy ngượng, đưa tay gãi má.

Nhìn thấy bầu không khí gượng gạo giữa tôi và senpai, chị tôi nở một nụ cười gian:

“Mình có nên ra ngoài không ta?”

“Chị cứ ở đây đi!”

“Cậu đừng đi mà!”

Cả tôi và senpai đồng thanh phản ứng khi chị tôi ra vẻ chọc ghẹo, định để bọn tôi lại một mình.

“Thiệt tình. Không có Mayuki ở đây thì tớ biết nói gì với Miyabi-kun chứ…”

“Cũng đâu phải cần tớ ở đó mới nói chuyện được đâu. Với lại nghe bảo hôm qua hai người nói chuyện vui vẻ lắm cơ mà~”

“Tớ chỉ toàn là người hỏi em ấy trước thôi! Giờ nghĩ lại thì, với em ấy chắc chỉ thấy phiền phức thôi cũng nên…”

“Không! Không phải vậy đâu! Được nói chuyện với senpai khiến em thật sự rất vui đó ạ!”

Tôi chẳng nhớ rõ là lúc ấy hai người nói gì vì quá hồi hộp.

Khi thấy ngữ khí của Hina-senpai dần yếu đi, tôi vội vàng lên tiếng trấn an.

“V-Vậy à.”

“D-Dạ.”

“Fufu. Vậy thì tốt rồi. Miễn là không bị Miyabi-kun ghét là được.”

Hina-senpai nở nụ cười nhẹ nhõm, và tôi cũng đã bất giác bị nụ cười ấy mê hoặc.

Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ, chị tôi cứ nhìn tôi bằng ánh mắt gian tà và nở một nụ cười trông vô cùng khó chịu rồi trêu chọc:

“Chắc chị làm kỳ đà cản mũi rồi nhỉ?”

“Chị làm ơn đừng lấy em ra làm trò đùa nữa được không. Haaa, nếu chị xong việc rồi thì em về lớp đây?”

“À, khoan đã!”

Tôi định đặt tay lên cửa để ra ngoài vì không muốn tiếp tục bị chị tôi đem ra đùa giỡn nữa, nhưng tôi lại bị Hina-senpai gọi giật lại.

Chị ấy vội vã đứng dậy khỏi chỗ, lấy từ trong cặp ra thứ gì đó, mái tóc đen mượt mà khẽ lay động khi chị tiến về phía tôi.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì má Hina-senpai đã hơi ửng đỏ, chị ấy ngước mắt nhìn tôi.

“Cái này… chị làm để cảm ơn chuyện hôm qua. Là bánh quy đấy.”

Nhìn món quà được gói ghém cẩn thận mà chị đưa ra, tôi chớp chớp mắt ngạc nhiên.

“Ể? Cái này, chẳng lẽ là…”

“Ừm. Chị sẽ rất vui nếu em nhận nó đấy.”

“...Em thật sự có thể nhận sao?”

Ai mà từ chối được món này chắc là đồ máu lạnh quá.

Câu trả lời của tôi thì chỉ có một mà thôi.

“A, em… em cảm ơn ạ.”

Tôi rụt rè cảm ơn rồi cẩn thận đón lấy túi bánh được gói gọn gàng từ tay Hina-senpai, chị cũng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

“Cái đó... không biết có hợp khẩu vị Miyabi-kun không nữa…”

“Ể!? Đây là do senpai tự tay làm ạ!?”

“Ừm. Chị cũng khá giỏi mấy chuyện này. Trước khi làm thì chị cũng có hỏi Mayuki xem Miyabi-kun có thích bánh quy không, rồi cậu ấy bảo là có.”

Hina-senpai vừa lí nhí vừa xấu hổ trả lời trông vô cùng dễ thương.

Mà nó đúng thật là một kỳ tích. Được ăn bánh chị ấy tự tay làm là chuyện không tưởng. Không biết kiếp trước tôi tích đức kiểu gì nữa. À không, chắc là thành quả của tôi kiếp này. Tôi cứ nghĩ mình vô dụng cơ, vậy mà lần đi thăm bệnh ấy hóa ra lại có ý nghĩa lớn đến vậy với Hina-senpai.

Tôi sẽ trân trọng mà nhận lấy món bánh quy này như một món quà đáp lễ, hoặc cũng có thể là một phần thưởng.

“Cảm ơn chị rất nhiều. Em sẽ ăn thật chậm rãi để thưởng thức chúng.”

“Ahaha, không cần phải khách sáo vậy đâu. Cứ ăn thoải mái là được.”

“Chỉ riêng việc là senpai làm thôi cũng đã đáng để chậm rãi thưởng thức rồi.”

“Em nói quá rồi đấy.”

Hina-senpai bật cười, nụ cười của chị trông thật dịu dàng, thật đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Chắc nếu kể chuyện này cho tụi bạn cùng lớp nghe thì tụi nó khóc ra máu mất. Không chừng túi bánh quy này cũng sẽ bị tụi nó cướp mất như bầy linh cẩu ấy chứ.

Nên tôi nghĩ hoặc là về nhà ăn, hoặc ăn luôn trong lớp và giả vờ như không có gì rồi lặng lẽ tận hưởng.

“Vậy nhé, Miyabi-kun. Chị rất vui vì hôm qua em đã tới thăm. Cả món pudding nữa, ngon lắm đấy.”

“Em cũng thấy yên tâm khi thấy chị đã khỏe hơn. Chị nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Fufu, Miyabi-kun cũng vậy. Nếu bị Mayuki bắt nạt thì cứ dựa vào chị cũng được.”

“Haha, vậy em trông cậy vào chị đó.”

Trước khi rời đi, tôi và Hina-senpai trao đổi với nhau vài câu. Như mọi khi, tôi lại được chiêm ngưỡng nụ cười quyến rũ của chị ấy. Sau đó, tôi cúi chào Hina-senpai – và cả chị gái tôi – rồi rời khỏi phòng hội học sinh.

Bước ra hành lang, tôi nghĩ mình sẽ bình tĩnh lại được chút, vậy mà tim vẫn cứ đập rộn ràng.

Chắc là vì được thấy nụ cười của chị ấy, hay do tôi lại được trò chuyện cùng chị ấy.

Hoặc cũng có thể là――

“Aa chết tiệt. Món này ăn thì tiếc lắm luôn.”

Có lẽ là vì những chiếc bánh quy mà Hina-senpai đã làm cho tôi.

Và tôi chắc chắn rằng tất cả những điều đó – nụ cười, câu chuyện, và món bánh – là lý do khiến tim tôi vẫn chưa ngừng xao xuyến.

Từng cử chỉ, từng hành động của Hina-senpai đều khiến lòng tôi xốn xang.

Thế nhưng, tôi cũng hiểu rằng chuyện giữa tôi với chị ấy, có lẽ sẽ dừng lại tại đây.

Vậy nên, bánh quy Hina-senpai làm tặng, tôi đã từ tốn, từng chút một, thật sự rất trân trọng mà thưởng thức nó.

__________________________________

[Lời bạt] *Bổ sung ngày 14/1 (Chủ nhật)

Tác phẩm này đã được xác nhận sẽ có hơn 30 chương, nên mong mọi người hãy tiếp tục đón đọc các chương tiếp theo nhé.

Rất mong sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của mọi người đối với tác phẩm này!

Nếu bạn nào đọc tới đây mà vẫn chưa đánh giá thì xin hãy để lại đánh giá nhé.

Còn nếu thấy độ ngọt vẫn chưa đủ, thì hãy tiếp tục đọc tiếp bản chính truyện thôi nào!

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

ngon 30 chương. cố lên Trans tôi tin ông mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
à... thực chất là nó có tới 180 chương rồi cơ :v
Xem thêm
chap sau cho thành người yêu luôn
Xem thêm