Tôi bước đi dọc theo hành lang dài phủ đầy thảm đỏ của dinh thự. Tiếng bước chân tôi vang lên đều đặn trong sự yên tĩnh của nơi đây, và gần như ngay lập tức sau sự xuất hiện của tôi là những người hầu, những người vốn luôn thường trực gần vị trí chủ nhân của họ, những người đã đứng chờ tôi ở cửa từ lúc tôi bắt đầu tập kiếm. Họ đều lần lần lượt cúi chào tôi, rồi nhanh chóng tụ tập lại phía sau tôi một cách kỷ luật, bước theo tôi răm rắp như một đàn gà con nối gót sau bóng hình quen thuộc của mẹ chúng.
Và từ trong vô số những người con người này, chỉ có một người lên tiếng để nói chuyện với tôi, một bóng dáng quen thuộc, người đó không ai khác chính là quản gia của tôi. Một người đàn ông đang ở độ tuổi trung niên, dáng người có phần hơi gầy gò, mang trên mình một bộ áo gi-lê đen và đội một bộ tóc giả trắng rẻ tiền.
"Thưa cậu chủ, cậu cần gì không ạ?"
Giọng nói của ông khá trầm và hơi khàn nhẹ. Nhưng mỗi chữ ông phát ra đều có sự chuẩn mực và kính cẩn nhất định.
"Chuẩn bị cho tôi một ít nước nóng, và một bộ đồ sang trọng"
"Vâng thưa cậu" Nói xong ông lùi lại cùng một vài người hầu, họ xoay người sau đó di chuyển một cách gấp gáp để chuẩn bị những gì tôi yêu cầu.
Khi tôi tiến lại gần phòng sách, hai người hầu còn lại phía sau tôi đột nhiên vọt lên phía trước, họ nhanh chóng tóm lấy tay nắm cửa rồi đẩy vào để mở đường cho tôi. Tôi nhanh chóng bước vào thư viện rồi tìm lại chỗ ngồi quen thuộc. Ở đó, trên chiếc bàn gỗ tròn đã có sẵn một vài cuốn sách, chúng đều nằm lặng lẽ trên bàn chồng chất lên nhau như một tòa tháp. Đa số những cuốn sách này đều là những cuốn mà tôi vẫn còn đang đọc, hoặc đúng hơn là đang cố gắng để đọc.
Đa phần chúng đều không hay hoặc thậm chí có thể nói là rất tệ, nói thật văn học ở thế giới này thật sự khiến người ta rất thất vọng. Không phải chỉ là nhàm chán, mà là một sự nghèo nàn về phong cách cá nhân đến mức đáng thương. Tác phẩm nào cũng na ná nhau, luôn có một cái kết tốt đẹp và dễ đoàn, thể loại cũng không quá đa dạng, chỉ có Hiệp sĩ, lịch sử, tiểu thuyết tình cảm thiếu nữ và các đề tài về thần thánh.
"Một chút trà đen Milas chứ thưa cậu ?"
"Ừa"
Tôi lặng lẽ ngồi đó, tay trái giữ lấy quyển Cuộc phiêu lưu của Rassh, những trang giấy cũ mềm như thở dưới đầu ngón tay mỗi lần tôi lật chúng. Tay phải tôi nâng tách trà Milas, hương thơm dìu dịu của nó lan tỏa, cứ quẩn quanh mũi tôi như một lời thì thầm êm ái giữa buổi chiều. Nếu không phải vì chiếc áo vẫn còn ướt đẫm mồ hôi sau buổi luyện tập vất vả, thì có lẽ, khoảnh khắc này đã có thể chạm đến ngưỡng của sự hoàn hảo .
"Hai cậu ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Khi nào Uri chuẩn bị xong thì gọi ta"
Tôi cất lời, giọng đều đều và bình thản, trong khi tay vẫn nâng tách trà và mắt không rời khỏi những dòng chữ đang trải dài trên trang sách.
"Vâng, thưa cậu chủ."
Nhận được mệnh lệnh rõ ràng, hai người hầu nam đồng loạt cúi đầu, động tác vừa đúng mực vừa thuần thục. Họ nhanh chóng lùi bước, rồi quay người rời khỏi phòng trong im lặng nhẹ nhàng như thể chưa từng hiện diện ở nơi đây.
Trong căn phòng vào khoảng khắc này chỉ còn lại tôi, hương trà thoảng nhẹ, và tiếng giấy khẽ lật.
Cuốn sách này khá ổn, không quá tệ. Nếu so sánh với cuốn Hanva kẻ được ban phước thì thậm chí có thể nói là tuyệt phẩm. Haiz..đến khi nào các nhà văn mới viết được một quyển sách ổn đây. Hay là mình thử viết một cuốn nhỉ ? một ý tưởng cũng khá hay ấy chứ, đáng tiếc là hiện giờ mình vẫn chưa có thời gian rảnh, nên chắc để sau vậy.
Tôi thở dài, đặt cuốn sách cùng ly trà xuống bàn rồi ngửa người về phía sau một cách mệt mỏi. Khoảnh khắc này có vẻ sẽ là một trong những lần hiếm hoi tôi được nghỉ ngơi trong suốt tháng tới, và vì thế, tôi quyết định sẽ tận hưởng nó một cách trọn vẹn.
Mắt tôi từ từ nhắm lại, hai hàng mi chạm nhẹ vào nhau như hai cánh cửa khép hờ, để cho ánh sáng bên ngoài cũng dần dần mờ ảo đi. Nhịp thở của tôi cũng chậm dần, nó hòa lẫn với không khí ấm áp của nơi phòng sách. Hương trà Milas vẫn phảng phất nơi cổ họng, nó dịu nhẹ như làn sương mỏng buổi sáng sớm. Bên ngoài khung cửa sổ, những luồn gió lướt nhẹ qua các tán cây tạo ra những âm thanh sào sạt nhẹ nhàng và đầy sức sống, đây chính là giai điệu của thiên nhiên và chính giai điệu ấy đã ru tôi vào một giấc mơ êm ái, nơi mà tôi chẳng còn đủ sức để chống lại sự mệt mỏi đang bao phủ lấy mình.
Cơ thể tôi nhẹ dần đi, như đang bị chìm xuống mặt nước ấm, và mọi suy nghĩ trong đầu tôi vào lúc này cũng bắt đầu tan biến.
***
Tấm rèm nhung màu lam thẫm khẽ lay động dưới làn gió nhẹ thoảng qua, tựa hồ như vén lên một khung cảnh được thêu dệt bằng những sợi chỉ của mộng tưởng và ký ức. Khi cánh cửa của cỗ xe ngựa tráng lệ được mở ra bởi đôi tay của những người hầu thì ánh sáng chiều muộn, thứ ánh sáng vàng nhạt chỉ tồn tại ở mỗi cuối ngày, thứ mà vào lúc này vẫn chưa chịu khuất mình trước sự hùng vĩ của ngọn núi xa, thứ ánh sáng đó rọi xuống nơi đây, vẽ nên một vầng hào quang mờ ảo quanh dáng người đang bước ra khỏi xe.
Bóng dáng cô yểu điệu, uyển chuyển như sương khói nhưng lại vững vàng như thể cô đã được sinh ra để bước đi trên những bậc thềm đá cẩm thạch giữa muôn màn con mắt ngưỡng mộ.
Cô khoác lên mình một bộ váy dạ hội được may theo phong cách sack-back [note71576] , nó được làm từ lớp lụa taffeta [note71577] mịn màng. Sắc xanh dịu dàng như bầu trời khi xuân vừa tới, thứ màu sắc này không hẳn nổi bật, song lại mang đến cảm giác yên bình, khiến người ta khó lòng mà rời mắt. Phần corset được buộc chặt đúng mức, không quá gò bó để làm lu mờ vẻ tự nhiên, nhưng nó lại vừa vặn đủ để tạo nên cái dáng hình mềm mại mà giới thẩm mỹ thường hay trân trọng. Từ đôi vai cô, những nếp gấp mềm của tấm áo sau buông xuống một cách nhẹ nhàng, như thể làn vải ấy cũng e dè vì sự trang nghiêm của cô, nên nó chỉ dám chạm vào không khí một cách kín đáo.
Phía bên dưới, lớp khung pannier [note71578] được nâng cao khéo léo, khiến chiếc váy xòe rộng một cách tự nhiên, không phô trương mà lại tỏa ra nét sang trọng, dù sao thì vẻ đẹp không nằm ở những điều phức tạp, mà nằm ở cách những chi tiết có hòa hợp với nhau hay không. Tà váy, nếu người ta để tâm và quan sát thật kĩ , thì có thể sẽ thấy được những hàng hoa nhỏ được may bằng chỉ bạc , những bông hoa này như thể đã được người thợ may dành cả mùa đông để để ấp ủ, và cuối cùng để lại chút thanh thoát ấy nơi từng đường kim, vết chỉ. Chiếc váy ôm gọn lấy vóc dáng mảnh mai của cô, cái dáng người được nuôi dưỡng dưới sự dạy dỗ cẩn thận và nghiêm trang của một gia đình thuộc tầng lớp quý tộc.
Mỗi bước chân, mỗi bước đi của cô, chúng đều lay động khẽ khàng, không khác gì sóng nước nơi mặt hồ xuân.
Dưới ánh tà dương rực rỡ của buổi chiều hôm nay, cô không chỉ đơn thuần là một thiếu nữ bước xuống từ xe ngựa, mà cô còn là một đóa hoa rực rỡ, là vẻ đẹp biết bước đi, là hình hài sống động của sự kiêu sa được gọt giũa bởi nhiều thế hệ huy hoàng.
Cô phải ai khác mà chính là Leyre Vilria, ái nữ độc nhất của bá tước Vilria, người mà giới thượng lưu không gọi bằng tên, mà bằng một danh xưng đã đi vào tâm hồn họ "Bông hoa của nhà Vilria."
Và cô hiện giờ đã trở về ngôi nhà của mình
Bước chân cô lướt qua hành lang của căn dinh thự rộng lớn, đằng sau cô là hàng bước chân nhẹ của các người hầu, những người vẫn giữ khoảng cách đúng mực, không quá gần để quấy nhiễu, nhưng cũng không quá xa để bất kính.
Cô rẽ qua cánh cửa lớn dẫn ra khu sân sau, nơi khu luyện tập trải rộng dưới ánh nắng chiều, rải rác những bóng cây cổ thụ.
Và ở đó cô thấy Dane
Tiếng hít thở đều đặn, tiếng bước chân di chuyển trên mặt đất và âm thanh đặc trưng của kim loại vang lên khi chúng chạm vào nhau.
Dane Vilria vẫn đang luyện tập, như mọi lúc rãnh rõi của anh ấy.
Mang trên mình bộ giáp đấu tập bằng da. Hai tay cầm thanh kiếm sắt, anh vào khoảng khắc này đang giữ thế thủ thấp, đầu hơi nghiêng, ánh mắt chỉ tập chung vào mục tiêu trước mắt.
Di chuyển về phía trước một bước, anh tung ra một cú chém ngang. Di chuyển một bước nữa, anh tung ra một cú chém từ trên xuống rồi khoảng khắc tiếp theo anh lại đột nhiên xoay người để lùi về phía sau, giữ khoảng cách.
Leyre quan sát chuyển động của anh mình, dù cô không phải là kiếm sư nhưng cô có thể thấy rằng mỗi động tác của anh đều mạnh mẽ và tuyệt diệu như một vũ công hoàng gia vậy.
Dane đột nhiên xoay người, tung một cú chém dứt khoát vào vị hiệp sĩ đối diện anh, rồi đứng đó trong lúc vị hiệp sĩ lảo đảo trong bộ giáp đấu tập trước khi ngã xuống mặt cỏ.
Khoảnh khắc ấy, trong nắng chiều nhạt dần, hình ảnh của anh, một người kiếm sĩ trong bộ giáp da, đứng giữa sân như tượng, khiến cả khu vườn lặng hẳn đi. Như thể đất trời cũng đang chờ đời sự chuyển động tiếp theo của anh.
"Dane, anh có thấy anh Laros ở đâu không ?" Cô nói, rồi bắt đầu bước về phía anh
Dane xoay người, hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của giọng nói quen thuộc. Anh thấy được Leyre, người em gái thân yêu của mình đang mặc một chiếc đầm dạ hội tuyệt đẹp. Giật mình trong chóc lát, anh bỏ thanh kiếm xuống và nhanh chóng di chuyển lại về phía cô.
"Được rồi, đừng qua đây nó sẽ làm dơ bộ váy của em đó, để anh qua cho"
Dane nói rồi đi về phía Leyre, trong lúc di chuyển anh từ từ tháo lớp giáp đấu tập trên cơ thể mình xuống, để lộ ra thân hình đã ướt đẫm mồ hôi.
"Hình như anh ấy vẫn còn ở thư viện, nếu anh nhớ không lầm thì từ trưa đến giờ vẫn chưa ra"
Gật đầu Leyre cuối chào, rồi đột nhiên mỉm cười nhìn chằm chằm anh trai Dane của cô như thể đang đánh giá điều gì đó từ anh
"Anh cũng nên chuẩn bị đi, tối nay bọn em sẽ cần anh đi cùng đó"
"Hả ? Anh nữa sao ?" Dane ngạc nhiên lấy ngón tay chỉ vào bản thân, để chắc chắn rằng chính bản thân anh ta không hề nghe nhầm câu nói vừa rồi
"Đúng vậy Dane ạ, hôm nay anh cũng cần phải đi" Leyre cười nhẹ nói
"Vậy nên hãy chuẩn bị nhanh lên nhá, 19h tập trung ở sảnh chính đấy"
Nói xong cô quay người và đi tìm người anh cả của mình, Laros Vilria.
***
Tôi hòa mình vào thế giới của những con chữ, tôi đấm say trong câu chuyện quen thuộc về vị hiệp sĩ và nàng công chúa. Những câu chuyện này đã cũ kĩ, nhưng nó luôn khiến cho tôi có một cảm giác quen thuộc, quen thuộc về một thế giới mà ở đó con người đối xử với nhau bằng sự tôn trọng mà không để ý xuất thân.
Vị hiệp sĩ có xuất thân nghèo khó yếu ước được những quý tộc giàu có giúp đỡ để trở nên mạnh mẽ hơn, để rồi đến một ngày khi anh ta đủ mạnh, anh ta sẽ giết con rồng và cứu công chúa
Liệu cái cảm giác mà tôi tự cho là quen thuộc trong câu chuyện, có thật sự là một phần của câu chuyện ? liệu câu chuyện này chỉ nên được hiểu theo là một câu chuyện về anh hùng ? Hay là một câu chuyện tuyên truyền mà các quý tộc tạo ra ?
Một quý tộc lại quyết định đi giúp đỡ một hiệp sĩ nghèo nghe sơ qua thì có vẻ cao thượng, nhưng thật ra lại phản ánh quyền lực định hình của những quý tộc đối với những người yếu thế hơn. Những quý tộc chọn anh ta , một người có tiềm năng nhưng lại vô danh, để huấn luyện, trang bị, và quan trọng nhất là "định hình" theo chuẩn mực mà họ mong muốn.
Anh ta không được mạnh mẽ theo cách của mình, mà mạnh mẽ theo khuôn mẫu mà họ dựng lên.
Họ không giúp tất cả những người nghèo, chỉ lựa chọn kẻ mà họ có thể kiểm soát, đào tạo, và dùng làm công cụ. Cái gọi là "cơ hội" ở đây chỉ là một miếng mồi mà họ dành cho những thường dân ngu ngốc tin tưởng vào câu chuyện cổ tích này, câu chuyện về một cơ hội để phục vụ.
Thế giới yên tỉnh của tôi, thế giới của sách và những con chữ đột nhiên bị khuấy động bởi một tiếng gõ cửa. Và rồi một giọng nói quen thuộc cất lên.
"Laros à, anh có ở trong đó không thế"
"Có, anh ở trong này"
Khép lại cuốn Hiệp sĩ và Công chúa, tôi đặt nó lên bàn gỗ. rồi đứng dậy tiến lại mở cửa
Và người đứng đó Là Leyre, em gái tôi
"Chúc anh một buổi chiều tuyệt vời, anh Laros" Em mỉm cười thật tươi nói, cuối chào một cách nhẹ nhành.
"Em có thể vào trong chứ ?"
"Tương nhiên rồi"
Tại sao con bé lại đến đây ? tôi nghĩ, có phải là vì buổi tiệc tối này, một buổi tiệc mà chính cha đã gửi thư để kêu tôi đi, nhưng sao ông lại kêu thêm Leyre, không phải đó chỉ là một buổi tiệc xã giao bình thường thôi sao, tại sao lại yêu cầu đến tận hai khuôn mặt đại diện của gia đình tham gia ?
Ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, tôi định lên tiếng hỏi thì đã bị lời nói tiếp theo của Leyre ngắt lại
"Hiếp sĩ và công chúa?"
"Em cứ tưởng em là người duy nhất trong nhà này còn đọc nó chứ" Leyre cấm lấy quyển sách, ánh mắt của cô nhìn vào nó với vẻ hoài niệm, tưởng nhớ về một tuổi thơ vui vẻ
"Cha có chuyện gì muốn giao phó à ?" Tôi lên tiếng, chuyển hướng quay về câu chuyện chính
"Một cuộc đính hôn"
"HẢ ?"
Một buổi đính hôn ? vào lúc này ? không phải cha nói, vẫn chưa tìm được một đối tượng thích hợp cho tôi sao, với lại kết hôn vào màu thu sao, một quyết định kì quái. Chìm đấm vào những suy nghĩ của bản thân trong chóc lát, có vẻ như cảm nhận được câu hỏi qua khuôn mặt bất ngờ của tôi, leyre cười nhẹ rồi từ từ lắc đầu.
"Không phải cho anh đâu, nên đừng lo lắng"
Con bé nói trong khi trên tay vẫn đang cầm quyển sách Hiệp sĩ và công chúa
"Vậy cho ai ?"
"Em sao ?"
Tôi hỏi với chất giọng nghi ngờ khó chịu, nếu mà cha thật sự có ý định làm điều đó thì tôi sẽ là người đầu tiên phản đối, bán em tôi vì mục đích chính trị rẻ tiền ? chẳng khác nào đổi một viên kim cương để lấy một thanh đồng cả, dù không biết cha đang có kế hoạch gì nhưng nó sẽ thật ngu ngốc nếu đem em gái tôi đặt lên bàn đàm phán.
"Cũng không phải"
"..."
"Dane ?"
Tôi khựng lại, lòng dội lên một cảm giác không tên,nửa ngạc nhiên, nửa kì quái
"Dane á?" tôi lặp lại "Em ấy biết chưa?"
Leyre lắc đầu, ánh mắt hướng về phía cửa sổ với vẻ mơ hồ
"Chưa, em chỉ nói hôm nay đi tiệc thôi"
Tôi không nói gì thêm, chỉ ngồi đó và suy ngẫm trong lúc những tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ phía sau lưng vang đi vang lại, từng nhịp, từng nhịp như thể đang đếm ngược điều gì đó.
"Cô gái kia là ai ?" tôi hỏi, giọng hạ thấp như thể đang dò hỏi về một điều bí mật.
Leyre mỉm cười nhẹ, đặt quyển sách trên tay em xuống và nói
"Con gái thứ 3 của Hầu tước Winos "
Ôi chết tiệt, cha à, cha đang tính làm gì vậy ?


0 Bình luận