Leon ngồi tựa lưng vào đầu giường, sống lưng dán chặt vào lớp gối mềm đã lõm vì trọng lượng của những ngày mê man. Tấm chăn mỏng phủ ngang eo, vừa đủ để không lạnh, vừa đủ để cậu cảm nhận rõ từng vùng da vẫn còn băng bó dưới lớp vải áo bệnh nhân. Căn phòng lặng như mặt hồ trước cơn mưa, và mùi thuốc sát trùng thì chẳng bao giờ cho người ta quên rằng mình đã thoát chết.
Elenia đứng gần cửa sổ, quay lưng về phía cậu, ánh nắng sớm xiên qua vai cô, vẽ một đường cắt sắc cạnh lên sàn đá. Cô không nói gì. Từ lúc bước vào đã không nói gì. Không phải vì không muốn. Mà vì cô không chắc phải đối mặt với Leon thế nào.
Leon chớp mắt. Nhịp tim đều. Hơi thở nặng nề. Cậu biết cô đã đến từ trước khi mọi thứ chấm dứt. Cảm giác đó không đến từ những lời đồn sau trận, không từ lời kể của bác sĩ, mà là một thứ trực giác nguyên thủy nào đó, một tiếng thì thầm bên tai giữa lúc mọi thứ rơi vào im lặng.
Leon nhắm mắt lại một nhịp. Rồi mở ra.
“…Cái kết giới đó,” cậu cất tiếng, không nhìn Elenia, “rốt cuộc nó đã chặn các người như thế nào?”
Cô không quay lại. Cũng không trả lời. Bàn tay nắm hờ sau lưng cô siết lại, đủ chặt để khớp ngón tay trắng ra, và cũng đủ nhẹ để chúng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vẫn hướng ra phía bên ngoài khung cửa sổ. Cô kể, bằng giọng tường thuật của người từng chứng kiến, nhưng không thể chạm vào câu chuyện của chính mình. Cô kể, rằng khi cái kết giới đó thở, mọi phép phân tích, dịch chuyển, thâm nhập đều vô hiệu. Những người đến đầu tiên không dám mạo hiểm phá vỡ nó, sợ hệ quả phản chấn. Những người đến sau thì... không còn gì để phá.
Leon nghe xong. Gật đầu. Không hỏi gì thêm. Bởi tất cả những gì cần biết, không nằm trong lời kể.
Leon vẫn nhìn cô. Cô vẫn không quay đầu. Và cậu thấy rõ, sự bất lực trong dáng người đứng im đó. Khoảnh khắc này, chẳng hiểu vì sao Leon lại cảm thấy nó chân thực hơn bao giờ hết. Elenia không nổi loạn như những nữ chính hay làm trong những đoạn cao trào bi kịch. Cô cũng không khóc lóc rồi chờ phép màu đến, cô chỉ lẳng lặng làm những gì trong tầm khả năng của mình. Leon cảm khái lần nữa, nữ chính thì ra cũng chỉ là một con người. Họa chăng là đặc biệt hơn xíu.
Gió từ hành lang lùa vào, mát lạnh, mang theo tiếng bước chân ai đó chạy xa dần. Có lẽ là y tá. Có lẽ là một học viên vừa tỉnh khác. Hoặc có lẽ là Lylia đang đứng ngoài nghe lén từ nãy đến giờ sau khi cậu nhờ cô ra ngoài một chút.
Leon hít một hơi, phổi vẫn còn đau như bị chà đá vụn. Cậu quay đầu đi, nhìn ra ô cửa sổ phía Tây, ngược hướng với Elenia. Ngoài kia trời trong. Những tia nắng đọng trên lá. Cậu hơi mơ màng, sự yên bình quá chớn này làm cho cảnh tượng biển lửa ngập máu kia tựa như một giấc mơ chưa từng tồn tại.
Cậu nheo mắt. '…Tại sao mọi thứ lại khác thế này?'
Là một câu hỏi không được nói ra, bởi ngoài bản thân ra có lẽ cậu chẳng còn ai để hỏi. Cậu nhớ, nhớ đến từng chỉ số, từng dòng hội thoại, từng nhánh cốt truyện được cài sẵn như những thanh ray đường sắt dẫn dắt các nhân vật đến đích. Không có 'Sự Cố Vòm Máu'. [note72318] Không có vòng triệu hồi. Không có Elenia bị kẹt bên ngoài kết giới. Và càng không có cảnh cậu đứng giữa biển máu, một mình.
Tất cả đều sai. Và điều đáng sợ nhất là, cậu không còn chắc liệu mình có đang theo kịch bản, hay từ lâu đã bị nó bài trừ.
Leon nhìn Elenia thêm một lần nữa khi cô xoay người lại. Cô vẫn không nói gì. Không bước tới. Không lùi lại. Nhưng ánh nhìn của cô, khi chạm vào mắt cậu, lại có trọng lượng hơn bất kỳ lời thoại nào trong game gốc. Không phải tình yêu, không mang cảm xúc nào. Chỉ là sự hiện diện của một sự sống. Chân thật, thật đến nỗi cậu nghi ngờ việc bản thân tại sao có thể kịch bản hóa một người như cô.
Sau một khoảng tưởng chừng như vô tận, Leon lần nữa phá vỡ sự im lặng giữa cả hai.
“Elenia… cậu nghĩ gì về dị thuật?”
Giọng cậu không mang tính dò xét. Nó bình lặng. Như thể đang hỏi về một mùa đông đã qua, hay một giấc mơ mà cả hai cùng từng biết.
Elenia không trả lời ngay. Cô khẽ ngẩng mặt, ánh mắt chạm vào cậu như cân nhắc xem liệu cậu đang hỏi về một học thuyết hay đang tự hỏi chính mình.
“Không ai hiểu hết nó,” cô đáp. “Ngay cả những người từng sở hữu nó.” Câu trả lời an toàn. Cẩn trọng. Mỗi từ như đặt trên mép dao.
Leon gật nhẹ, rồi lại hỏi. “Vậy còn cậu? Không phải học thuyết. Cậu thực sự nghĩ gì?”
Elenia nhìn cậu một lúc lâu, trước khi lên tiếng. “Tớ nghĩ… nó là tiếng vọng của thứ mà con người đã chối bỏ. Cái gì đó bị đẩy ra khỏi trật tự phép thuật, nhưng không biến mất hoàn toàn, có lẽ nó đang chờ.”
“Chờ điều gì?”
“Chờ nhân loại yếu đi.” Giọng cô rất khẽ. Như thể nói lớn sẽ khiến lời đó quay trở lại tìm mình.
Leon không hỏi nữa. Nhưng trong đầu, tất cả những mảnh ghép lặng lẽ lắp lại. Cái cách dị thuật bộc phát khi cậu gục ngã, không còn gì trong tay. Cái cách không khí co rút, cái cách máu tụ lại xung quanh như có ý chí. Không theo lời dạy nào. Chỉ là phản xạ theo bản năng.
Cậu ngồi dậy, vẫn còn đau, nhưng không chờ thêm. “Tôi muốn thử.”
Elenia không ngăn cản. Nhưng cô hơi nghiêng người, tay đặt sát bên chuôi đũa phép giắt ở thắt lưng. Cô chưa tin cậu.
Leon đưa tay trái lên, bàn tay mở ra. Không cần câu niệm. Không cần tưởng tượng hình tròn hay đường rune. Chỉ là một ý nghĩ xưa cũ. Một khoảnh khắc nhớ về nơi cậu đã từng cận kề cái chết.
Không khí xung quanh ngón tay cậu bắt đầu trĩu lại. Một vòng ma lực nhỏ dần hình thành. Không sáng. Không rực. Mà đỏ sẫm như rượu vang đã đông, nhịp chậm như một quả tim đang hấp hối. Các đường viền rung nhẹ, không rõ nét, như thể phép đang bị kéo từ lòng đất chứ không phải từ người sử dụng.
Giữa lòng bàn tay, một giọt máu đông tụ lại. Và rồi, Leon nói:
“Ta nghe thấy lời thì thầm của máu.”
Elenia không phản ứng ngay. Nhưng lòng bàn tay cô khẽ siết lại, chạm hờ vào cán đũa phép. Đôi mắt mở lớn, không phải vì sợ hãi, mà vì cô vừa nhận ra.
Cô biết loại phản ứng đó. Cô đã từng đọc, từng học về nó. Dị thuật phản ứng qua ngôn ngữ, nhưng không phải bằng câu chú. Mà là bằng lời thề. Lời kết. Lời gọi tên bản thân trong lúc không còn là chính mình.
Làn khí quanh Leon bắt đầu lạnh đi. Mảnh rèm lay động. Không phải vì gió, mà vì trọng lực trong phòng bắt đầu trở nên lệch pha. Như thể cả thế giới đang nghiêng về phía bàn tay cậu.
Leon khép tay lại. Máu tan biến như chưa từng xuất hiện. Không gì nổ tung. Không gì bừng cháy. Nhưng Elenia vẫn chưa thả lỏng tay. Cô chỉ nói một câu dưới hơi thở có phần nặng nề của mình.
“…Và máu, cũng sẽ ghi nhớ những lời cậu nói.”
Leon không thực sự hiểu nhưng cậu đủ tỉnh táo để biết rằng, Elenia đang nói về những mối nguy tiềm ẩn của loại ma thuật ngoại lai này. Nó là thứ được ban cho cậu vào lúc tuyệt vọng nhất, thì nó cũng sẽ là thứ đẩy cậu vào những rắc rối mà chỉ sức mạnh sẽ không thể giải quyết.
"Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao." Leon thốt ra câu nói mà mình nhớ, thầm tiếc nuối vì chưa xem được bộ phim gần nhất của anh chàng đó.
"Phải.. Quả thật là vậy, Leon." Elenia sững người rồi nhắm nghiền mắt với một nụ cười.
Không khí giữa họ lại lần nữa đặc quánh, ấy là khi nó lại rùng lên vì những bước chân đầy tự tin của ai đó đang đến gần hơn với phòng bệnh.
Cánh cửa bật mở, lần này không phải do gió hay y tá, mà là bằng một cú đá rõ ràng, có chủ đích, và rất Isaac.
“Là ai nói chuyện âm u trong này mà không gọi tôi hả?”
Isaac loạng choạng bước vào, tay ôm một túi giấy rõ ràng là thuộc về nhà ăn, trên miệng còn dính chút sốt cay, tóc rối như mọi khi. Lylia bước vào ngay sau Isaac, tay cầm theo một chai nước và khăn lau.
"Mà sao cô bạn gái của cậu lại đứng ở ngoài như trẻ lạc vậy?"
Leon thở dài, đúng kiểu 'ờ, đoán được mà'. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua Lylia, và như dự đoán, cô tránh nhìn cậu.
Cậu biết lâu rồi. Từ ánh mắt chớp nhẹ khi gặp Elenia, từ cách môi cô mím chặt khi nghe Isaac lải nhải về món cháo nguội, cậu biết. Cô đứng ngoài từ nãy. Nghe hết. May là cậu chưa nói gì… dại dột.
Isaac không để ai có cơ hội nói câu nào. Cậu ta tiến lại, quăng túi đồ lên bàn.
“Có tin mới đây. Mấy ông bà hội đồng cuối cùng cũng quyết xong vụ trì hoãn cái buổi diễn tập phối hợp. Tạm hoãn ba tuần. Tất nhiên là nhờ công thần vĩ đại như chúng ta kéo lại mạng sống của cả khu nội thành.”
Cậu ta búng tay, chỉ vào trán mình: “Bộ ba huyền thoại đấy nhé. Anh đấm, em chém, cô ta thì niệm. Ba nhịp là lên đường.”
Leon khẽ cười, lắc đầu. Elenia, lúc này đang ngồi khá nghiêm trang, bỗng dưng cười khúc khích, chuyển giọng trong một nhịp:
“Vậy là buổi diễn tập hủy thật à? Tuyệt quá. Tớ còn chưa sửa xong đồng phục!”
Isaac quay lại nhìn cô, mắt nheo lại: “Ủa, hồi nãy ai ngồi trầm tư như tượng đá vậy?”
Elenia nghiêng đầu, cười ngây thơ như thể câu nói kia chưa từng tồn tại. Giọng cô cao và tươi như nắng: “Thì cũng phải lúc nghiêm túc, lúc đáng yêu chứ, đúng không? Cứ mãi lạnh lùng thì Leon sợ mất~”
Leon suýt nghẹn nước. Lylia liếc sang Elenia, nhưng không nói gì. Tay vẫn siết chai nước hơi mạnh hơn chút.
Isaac, với độ tinh tế gần như bằng cái đinh rỉ, vỗ tay như nhớ ra gì đó: “À, còn nữa! Hội đồng học viện và Giáo đoàn quyết định trao thưởng cho cả ba đứa.”
“Phần thưởng?” Leon hỏi, khản giọng.
“Chuẩn. Thưởng nóng. Hạng mục ‘Đóng góp xuất sắc trong tình huống thảm họa bất ngờ’. Có tiền mặt luôn.”
Isaac giơ ba ngón tay, nhấn mạnh từng chữ như sắp tung bài chốt: “Hai Ril vàng cho mỗi người. Mười Rul bạc dưới dạng hỗ trợ cá nhân. Và một cái thẻ quyền truy cập tạm thời vào Thư Viện Mật Cấp Ba.”
Leon nhướng mày. Lylia cũng bất ngờ quay sang.
Elenia chắp hai tay lại, cười rạng rỡ hơn nắng ngoài sân: “Đó là phần thưởng lớn lắm đấy. Đặc biệt là quyền vào Cấm Thư. Tớ còn chưa được cấp.”
“Ừ, nên đừng để nó rơi vào tay Isaac.” Leon lẩm bẩm.
Isaac làm bộ đau khổ, ôm ngực: “Tôi cảm thấy bị phản bội từ mọi phía... Thôi, ít nhất bé Leon sẽ không đòi tôi bao ăn một thời gian."
Chai nước làm từ thủy tinh trong tay Lylia kêu răng rắc. Leon ho sặc sụa và Isaac thì cười ha hả.
Trong khoảnh khắc đó, phòng bệnh không còn không khí lạnh lẽo đặc trưng của nó nữa. Không có máu. Không có gió nóng từ kết giới. Không có những màn đấu trí nhức đinh tai nhức óc chỉ để không bị nhìn thấu.
Tiếng nói cười đổ vào tai Leon, bốn người cùng chật chội trong một gian phòng. Tuy nhiên, trái ngược với mọi người, Lylia dường như chỉ im lặng, nhìn chăm chăm vào biểu cảm của Leon và những người xung quanh.
──────
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên. Nhẹ, đều, ba nhịp. Không vội, không lấn át, nhưng đủ để Leon lập tức căng người. Cậu quay sang Elenia, nhưng cô chỉ nhìn về phía cửa mà không có dấu hiệu rời đi.
Leon nhíu mày. “Isaac đâu rồi?”
“Đi cãi nhau với y tá phòng bên.” Elenia đáp, như thể đó là một việc cậu ta thường làm ba lần mỗi ngày.
Leon toan đứng dậy, rồi khựng lại. Người vẫn còn đau rã rời, và thành thật mà nói, cậu không chắc mình muốn thấy thêm một trưởng khoa, hay một thành viên hội đồng điều tra nữa.
“...Vào đi.” Cậu nói, vì không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Cửa mở ra. Một cô gái tóc cam bước vào, tay ôm một chiếc hộp gỗ vuông vuông như vừa nhặt được nó từ lò rèn.
Mắt cô sáng rực ngay khi bắt gặp Leon. “A─ Leon! đúng là cậu tỉnh rồi!”
Leon mất nửa giây mới nhớ ra cô là ai.
Rika.
Thợ rèn trẻ của khu phía Đông, người mà cậu, Leon hiện tại chỉ gặp đúng một lần lúc đi mua thêm kiếm. Khi đó cô nói nhiều, cười lớn, và gọi cậu là “Mặt Lạnh”.
“Ờ… Rika.” Leon cẩn trọng. Không rõ nên mừng hay nên lo khi cô xuất hiện ngay lúc này.
“Vẫn nhớ à? Giỏi quá ha.” Rika cười toe toét, không để cậu có thời gian thở. Cô bước hẳn vào, mắt quét nhanh qua từng người trong phòng. “Chà, toàn người quen, Elenia! Lylia, chị nghe đồn em suýt đốt cháy nguyên một đám quái bằng phép ánh sáng! Và Isaac… trời ơi, nhìn anh ta như xác sống bốc cháy vậy đó.”
“Cảm ơn vì lời khen ha.” Isaac đáp khi vừa bước vào với chén cháo còn bốc khói, ngẩn người khi thấy thêm một người lạ trong phòng. “Cô là ai?”
“Rika thợ rèn. Chuyên mài vũ khí, sửa giáp, và đôi khi giao định mệnh đến tận giường,” cô nói mà không hề chớp mắt, giọng vô cùng niềm nở.
Leon nheo mắt. “Định mệnh?”
“Phải,” cô nâng chiếc hộp gỗ lên như một phần lễ vật. “Thứ này đây!"
Phòng bệnh im lặng một nhịp. Rika thì vẫn cười. Leon khẽ cử động.
“Giải thích đi.”
Rika ngồi xuống, đặt chiếc hộp lên giường cậu, tay chạm nhẹ lên nắp như để xác nhận đó vẫn là đồ thật, vẫn nguyên vẹn. Ánh mắt cô đột nhiên dịu lại.
“Khoảng một năm trước, cậu đến tìm tôi. Không rõ lý do. Cậu chẳng phải người hay ghé qua lò rèn nhiều. Nhưng lần đó cậu đến, nhờ tôi giữ giùm một thứ… và nói rằng: Nếu đến giữa tháng Vũ có một cuộc tập kích quy mô lớn, vài ngày sau hãy đến y viện và giao lại cái này cho tôi.”
Cô nghiêng đầu. “Khi đó tôi tưởng cậu đang đùa. Nhưng ánh mắt cậu… không giống cho lắm.”
Leon nuốt khan.
Elenia đứng yên như tượng, nhưng ánh mắt đang lặng lẽ trượt về phía hộp.
“Cậu không giải thích gì, chỉ nói rằng xem như là di vật cho bản thân ở ngày ấy.” Rika tiếp tục, “Mà tôi cũng không biết trong đó có gì, cậu cũng không dặn dò thêm. Chỉ nói rằng tôi sẽ hiểu khi thời điểm đến. Và, ừm, rõ ràng là thời điểm đến rồi nhỉ?”
Cô cười. Rất tự nhiên. Như thể không có gì kỳ lạ khi một người để lại di vật cho chính mình. Leon siết nhẹ tay.
"Mở đi.” Rika nói, giọng nhẹ hơn. “Chỉ mình cậu được quyền chạm vào nó.”
Leon không hỏi thêm. Cậu mở nắp.
Bên trong là một chiếc vòng tay. Sắt đen. Vân chạm bạc. Các ký hiệu ẩn dọc viền, mờ như bị tẩy, nhưng khi nhìn kỹ, Leon thấy rõ một điều: đó không phải ký hiệu phép thuật chuẩn. Không giống bất kỳ ngôn ngữ nào cậu từng học. Nhưng não cậu vẫn hiểu.
Nó giống như nhìn vào một ngôn ngữ quên mất, nhưng linh hồn vẫn nhớ. Cậu cầm nó lên. Một làn nhiệt khẽ lan qua đầu ngón tay. Không nóng. Không đau. Nhưng như chạm vào ký ức không thuộc về mình.
Isaac lùi lại nửa bước, mày nhíu. Lylia thì thở khẽ, mắt dán chặt vào vòng tay như thể nó vừa nói chuyện với cô. Elenia không động đậy. Nhưng tay cô siết lại. Leon thì đờ người. Hàng ngàn câu hỏi trồi lên như bọt khí dưới đáy nước.
Tại sao Leon Whitewood trước đây lại biết?
Sao anh ta tin rằng mình sẽ không còn là "anh ta" khi vòng này được mở? Thứ gì trong trò chơi này đã bị giấu đi khỏi cả người chơi? Và quan trọng nhất. Người để lại chiếc vòng này… rốt cuộc đã đi đâu?
Không ai trong phòng trả lời được. Chiếc vòng nằm gọn trong tay Leon. Nó lạnh, và nặng, chan chứa hàng ngàn câu hỏi.
Không có ma lực phát ra. Không phản ứng. Chỉ nằm đó như một vật kỷ niệm—nếu như không tính đến việc nó được đưa tới bởi một phiên bản khác của chính mình.
Ánh mắt cậu dán chặt vào những vân bạc trên bề mặt. Càng nhìn lâu, càng thấy những ký hiệu khẽ xoay. Không, không xoay. Thở.
Leon khẽ nheo mắt. Và rồi, chiếc vòng rực sáng. Không phải thứ ánh sáng rực rỡ kiểu pháp thuật. Mà là một màu đen, đen đến mức hút cả màu của không gian xung quanh. Ánh sáng đó không lan ra ngoài. Nó thu vào. Cuộn lại. Và trước khi ai kịp thốt lên, nó tan chảy.
Một dòng chất lỏng đen tuyền, nhớt và trơn như thủy ngân, bắn vọt ra khỏi lòng bàn tay Leon. Không ai kịp phản ứng. Isaac đứng bật dậy, Lylia hốt hoảng kêu tên cậu, còn Elenia nhoài người tới, phép trong tay khởi động theo phản xạ.
Nhưng đã quá muộn. Chất lỏng đen đó không rơi. Nó bay thẳng vào miệng Leon, trơn tru, gọn ghẽ, như thể cả quá trình đã được sắp đặt từ trước.
Leon ngửa đầu, giật nhẹ. Một luồng lạnh lan dọc cổ họng, rồi... biến mất. Im lặng kéo dài hai giây. Ba giây.
“Leon?!” Lylia hét lên.
Leon khựng lại. Cậu ho khan, giơ tay lên ngăn mọi người lại, ra hiệu mình không sao. Không đau. Không nghẹn. Không khó thở. Đã có thứ đó chui vào cậu nhưng không để lại gì.
Hoặc ít nhất là vậy, cho đến khi cậu thấy cảm giác nhói nhẹ ở đầu lưỡi. Cậu lè lưỡi ra, khó hiểu.
Isaac lập tức khựng lại. “Cái—cái quái gì đấy?”
Elenia thì bước tới, dừng sát giường, ánh mắt đông cứng. Trên đầu lưỡi Leon một hình xăm nhỏ ngang một đồng xu vừa xuất hiện.
Không rõ rệt, nhưng đang dần hiện lên như mực bị nung nóng: một vòng chú, gần giống hệt với vòng phép dị thuật mà cậu từng triệu hồi. Những đường vân co giãn theo nhịp tim, như một sinh thể sống. Nó không phát sáng, nhưng từng chi tiết toát ra một cảm giác không thuộc về thế giới này.
“Anh…” Lylia thì thầm. “Anh vừa nuốt… chính dị thuật của mình à?”
Leon đưa tay lên cổ. Cảm giác mát lạnh vẫn còn vương lại trong thanh quản.
“Không.” Cậu khẽ đáp, mắt vẫn dán vào hình xăm kỳ quái kia. “Anh nghĩ, nó vừa trở về đúng chỗ của nó.”
Không ai nói gì. Một khoảnh khắc yên lặng kỳ quặc, như thể cả căn phòng đều đang nín thở cùng lúc.
Leon rút lưỡi về, ngồi thẳng lên, ánh mắt trầm xuống. Hàng loạt giả thuyết, dữ kiện, và sự vô lý đan chồng lên trong đầu cậu. Cậu không biết tại sao vòng này lại chọn lưỡi. Không biết ý nghĩa của hình xăm. Không biết nó là khoá, chìa hay lời nguyền.
Nhưng cậu chắc một điều: Leon Whitewood trước đây... Đã biết chuyện này sẽ xảy ra. Chính cậu ta đã để lại thứ này cho cậu, cho kẻ sẽ đoạt lấy thân xác của cậu ta.
Rốt cuộc, ngươi là ai vậy, Leon Whitewood?


1 Bình luận
30/4 đi chơi, có cảm hứng thì bùm bùm vài chương nhé🐧