“Mệt thế…”
Đó là giọng nói than vãn của Shiro khi cậu đang cầm theo thùng giấy tối qua đến lớp. Lớp cậu ở tầng ba khu nhà B, là khu nhà đối diện cổng. Hiện tại cậu mới tới cổng thôi, Shiro vừa đi vừa mang theo chiếc thùng giấy, cậu đánh mắt nhìn qua các lớp khác thấy họ vẫn còn đang trang trí gian hàng và chuẩn bị đồ vật dụng, mà cũng phải tại vì chỉ còn ba ngày nữa là tới hôm lễ hội văn hóa bắt đầu. Vừa đi vừa cầm chiếc thùng giấy trên tay, sau một hồi mãi ngắm nghía thì cậu cũng đã tới tòa B. Đặt chiếc thùng giấy xuống để nghỉ ngơi một chút, cậu ngồi bệt xuống dưới bậc cầu thach, một bên chống tay dựa vào tường, bên còn lại thì quạt vì cái tiết trời nóng oi bức, vừa thở hổn hển vừa tự trách bản thân.
(Trời ơi, mới có tý mà đã thở như thế này rồi, không biết leo cầu thang thì sẽ như nào nữa…. Đúng là lười vận động có khác)
Nghỉ một lúc, Shiro tiếp tục đi lên từng tầng một, cứ mỗi một tầng cậu như rã đôi chân của mình. Cuối cùng cậu cũng mang được lên tầng ba nơi lớp học của cậu, đi trên hành lang rồi đến lớp, chân cậu khéo léo mở cửa, trong lớp mọi người vẫn náo nhiệt tấp nập chuẩn bị cho lễ hội, ai cũng đều bận rộn với công việc, Shiro đặt chiếc thùng giấy lên bàn giáo viên.
Amane thấy vậy liền chạy đến hỏi đó có phải là thùng đựng các bộ đồ hầu gái không, Shiro gật đầu rồi kêu Amane kiểm tra và kêu họ đi thử xem có vừa không.
Amane mở chiếc thùng giấy ra, ánh mắt sáng rực như vừa phát hiện kho báu.
“Ôi trời ơi~ dễ thương dã man! Nhìn này mấy cậu!”-Cô nhanh chóng lấy một bộ ra, giũ giũ rồi giơ lên cao như đang trưng bày báu vật.
“Rồi, ai thử trước đây nhỉ?” – Amane quay sang nhóm bạn gái, nhưng ngay lập tức như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô đảo qua Shiro, đang vừa lau mồ hôi vừa ngồi thở phì phò bên bàn giáo viên.
“Tankei~ thử đi cậu ơi, thử xem có bị lỗi chỗ nào không!”
Shiro ngẩng đầu lên, mặt tái nhẹ.
“Hở? Tôi á? Không, không, không… tôi là người bê đồ, không phải người thử đồ nhé.”
“Thì thử một chút thôi mà~ có phải lên sân khấu đâu!” – Amane vừa nói vừa cầm bộ đồ tiến lại gần.
“Mặc xong bọn tớ còn chụp hình lưu niệm nữa nha~”
“Cái gì!? Không đời nào! Tôi còn phải sống tiếp cuộc đời học sinh này đấy!” – Shiro bật dậy, định chạy trốn, nhưng đã quá muộn.
Ba bạn nữ khác đã đứng chắn ba phía, phối hợp nhịp nhàng đến đáng sợ.
“Không thoát được đâu~”
“Thử một chút có chết ai đâu~”
“Cậu sẽ dễ thương lắm mà, tin tớ đi~”
Shiro như con thú hoang bị dồn vào góc chuồng, đưa tay lên đầu hàng.
“Được rồi… nhưng không được chụp hình!”
“Ừa ừa~ không chụp đâu~” – Mấy cô bạn cùng đồng thanh, mắt vẫn ánh lên vẻ nguy hiểm.
Năm phút sau, cánh cửa phòng thay đồ tạm thời hé mở…
Shiro bước ra, trong bộ váy hầu gái trắng đen cổ điển, nơ bướm trước ngực hơi lệch, tay run run giữ vạt váy.
“Đây là… địa ngục..?” – Cậu thì thầm như thể hồn lìa khỏi xác.
Tiếng click vang lên.
Amane, với điện thoại trên tay, mỉm cười rạng rỡ.
“Không chụp hình đâu, nhưng quay video thì cậu đâu có cấm~”
Shiro như chết đứng. Ở góc lớp, Tamae đứng khoanh tay, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
“Trông hợp hơn tôi tưởng đấy.”
Shiro nhìn Tamae với ánh mắt đau khổ, như thể cầu xin một chút thương cảm. Nhưng tiếc thay, thứ duy nhất cậu nhận được là cái liếc nhẹ cùng một nụ cười đầy sát thương.
“Đừng lo, Tankei” – Tamae chậm rãi bước lại gần, khoanh tay sau lưng, đưa mắt nhìn cậu một cách tổng thể từ dưới lên trên
“Cậu mà mặc bộ này đứng trước quầy gian hàng lớp, chắc chắn tụi con gái trường khác sẽ xếp hàng rất dài đấy.”
“Đ-đừng nguyền rủa tôi nữa…” – Shiro lắp bắp, mặt đỏ bừng, tay vẫn bấu chặt vào mép váy như đang nắm lấy chút tôn nghiêm cuối cùng của đời mình.
Đám bạn gái xung quanh reo lên đầy phấn khích, có người còn lôi thêm một chiếc băng đô tai mèo ra.
“Thêm cái này nữa là đúng bài luôn đấy!”
“Không! Không tai mèo!” – Shiro hét lên, lùi về sau như bị rút hết sức sống.
Amane thì đã cười lăn trên sàn, điện thoại vẫn đang quay.
“Tớ thề, nếu lớp mình không đoạt giải gian hàng năm nay thì đúng là bất công!”
Ngay lúc đó, cửa lớp bật mở. Một thầy giáo đi ngang qua, định ghé vào hỏi thăm tiến độ chuẩn bị. Nhưng chỉ sau nửa giây ánh nhìn lướt qua Shiro, ông liền… quay người đi thẳng.
“Cứ… cứ tiếp tục tinh thần như vậy nhé.” – giọng ông vọng lại, nghèn nghẹn.
Shiro cúi đầu, tóc che khuất nửa mặt. “Đây là một giấc mơ… phải rồi, chắc chắn là mơ…”
Tamae tiến tới, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc nơ trên áo cho cậu. “Nếu là mơ thì cậu tỉnh dậy đi, vì sắp tới cậu còn phải bưng cà phê cho khách với nụ cười tỏa nắng đấy.”
“Không…” – Shiro thì thầm.
“Không tỏa… và cũng không nắng…”
Ngay lúc Shiro còn đang chấn động vì cú sốc tinh thần, Amane đột nhiên vỗ tay thật lớn như thể vừa nhớ ra điều gì đó quan trọng.
“À đúng rồi! Tớ quên mất, danh sách phân công phục vụ trong gian hàng hôm lễ hội đã được duyệt rồi!”
“Ồ, thật sao?” – Một bạn nữ hỏi lại.
Amane lôi từ trong cặp ra một tờ giấy, giơ lên như tuyên bố kết quả bầu cử.
“Tamae và Shiro, hai người sẽ là cặp đầu tiên phục vụ trong buổi sáng ngày khai mạc!”
“…Hả!!???” – Cả hai đồng thanh.
Shiro quay phắt sang Tamae, ánh mắt cầu cứu rõ rệt. “Cậu… làm gì đó đi!”
“Chẳng phải cậu là người đang mặc đồ hầu gái sao?” – Tamae mỉm cười, tay đặt hờ lên cằm như thể đang phân tích một vụ án. “Tôi chỉ là người đứng bên chứng kiến.”
“Tôi… tôi phản đối! Tôi không có ký vào đơn nguyện vọng!”
“Nhưng cậu có ký tên vào danh sách nhận đồ mà Amane đưa.” – Tamae đáp, mắt lấp lánh nguy hiểm.
Shiro chết lặng. Cậu đã ký cái đó… lúc bê thùng lên…
Đột nhiên trong đầu Shiro nhớ ra một thứ tại sao lại phải may sáu bộ hầu gái trong khi lại chỉ có hai người làm, thấy vậy cậu liền lên tiếng.
“Ơ? Nếu mà nói như vậy thì tại sao lại phải thuê may sáu bộ đồ trong khi chỉ có hai người làm?” – Shiro quay ra nói với Amane
“Thế cậu không tính đến việc người này mặc chật người kia rộng à” – Amane quay đầu lại trả lời với giọng đắc thắng.
Shiro dường như bất lực, chỉ còn việc bỏ cuộc và phó mặc số phận của mình cho quyết định của những người khác.
Amane vẫy tờ giấy như vẫy cờ chiến thắng.
“Vậy quyết định rồi nhé! Cặp đôi mở màn~! Đảm bảo hút khách ngay từ phút đầu tiên!”
Một tràng vỗ tay và tiếng hò reo vang lên trong lớp.
Shiro như bị cả thế giới phản bội, cậu buông thõng tay, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ, tự hỏi liệu có cách nào trốn vào một đám mây và biến mất khỏi trần gian này không.
Tamae ngồi xuống ghế bên cạnh, khoanh tay, mắt vẫn nhìn cậu.
“Nhưng nói thật nhé,” – cô nói khẽ, nghiêng đầu một chút
“Mình không nghĩ cậu lại hợp với vai này đến thế đâu. Trông cũng đáng yêu ra phết đấy.”
Shiro quay sang nhìn cô, như không tin vào tai mình.
“Cậu… đang khen tôi à?”
Tamae nhún vai, đánh mắt sang chỗ khác.
“Ai biết được.”
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng chuông báo vào tiết vang lên. Mọi người bắt đầu dọn dẹp để chuyển sang lớp học khác, để lại Shiro đứng một mình giữa lớp, tay vẫn giữ lấy vạt váy, má hơi ửng đỏ.
“Đây là… khởi đầu cho một chuỗi thảm họa..?”
Ánh nắng của buổi chiều buông xuống, nhuộm hành lang bằng một màu cam nhạt. Gió lùa qua cửa sổ làm rèm khẽ bay, lớp học giờ đã vắng hoe, chỉ còn lại tiếng kéo băng dính lạch cạch và tiếng bước chân loạt xoạt trên sàn.
Shiro ngồi ở cuối lớp, vừa gỡ bộ đồ hầu gái ra khỏi túi, vừa thở dài đầy ảo não. Cậu đã thay lại đồng phục, nhưng cảm giác tủi nhục vẫn chưa chịu rời khỏi cơ thể.
“Ngày mai mình nhất định nghỉ học…” – cậu lẩm bẩm.
“Tôi nghe thấy đấy.” – giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Shiro giật mình quay lại. Tamae đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm một cuộn dây trang trí dài màu bạc, tóc cô bay nhẹ trong gió chiều. Cô quay sang nhìn cậu, ánh mắt nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.
“Bỏ vai là không được đâu! Cậu mang thùng đồ lên, cũng đã mặc thử đồ, giờ bỏ chạy là vô trách nhiệm lắm.”
“Tôi đâu có tình nguyện mặc cái đó đâu…” – Shiro cãi lại yếu ớt.
“Ừ, nhưng trông cậu rất ra dáng đấy. Ai cũng khen mà.” – Tamae cười nhẹ, rồi bước lại gần, quỳ xuống cạnh cậu, bắt đầu giúp cậu gấp lại bộ đồ vào túi.
Không gian rơi vào im lặng một lát. Chỉ có tiếng gấp vải và nhịp tim của Shiro đập nhanh hơn. Cậu liếc nhìn Tamae một chút – khoảng cách giữa hai người gần hơn cậu tưởng. Gương mặt cô khi tập trung… dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc lạnh lùng trong lớp.
“Tamae này.” – Shiro bỗng lên tiếng.
“Hửm?”
“Nếu… nếu hôm đó tôi bị mọi người cười… thì cậu có giúp tôi không?”
Tamae dừng tay, nhìn cậu một lúc rồi cười khẽ.
“Nếu cậu diễn dở, tôi sẽ vờ như không quen biết. Nhưng nếu cậu làm tốt, tôi sẽ đứng cạnh cậu và nhận là người hướng dẫn.”
Shiro nhăn mặt.
“Lạnh lùng thật đấy…”
“Là thành thật thôi.” – cô nghiêng đầu.
“Nhưng nếu cậu cần, tôi sẽ ở đó.”
“Ừm…” – Shiro khẽ gật đầu, rồi lại cười:
“Vậy cũng được.”
Cả hai tiếp tục gấp đồ. Nắng chiều chiếu lên những sợi dây trang trí lấp lánh như kim tuyến. Gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc Tamae khẽ bay, vướng nhẹ vào tay Shiro. Cậu ngẩn người một chút… rồi nhanh chóng quay mặt đi, khuôn mặt đần đỏ lên.
“Xong rồi.” – Tamae đứng dậy, phủi bụi trên váy đồng phục.
“Mai gặp lại, ‘chàng’ hầu đáng yêu của lớp.”
Shiro nhìn Tamae với ánh mắt ngán ngẩm
“Đừng gọi tôi như thế…”
Tamae chỉ mỉm cười rồi bước đi, bóng lưng hòa vào ánh nắng ấm áp, để lại Shiro một mình giữa lớp học – tay cầm túi đồ với trái tim lỡ một nhịp.


0 Bình luận