Phía Bên Kia Giấc Mơ
Tinh Ngạn Lãng Ba
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phía Bên Kia Giấc Mơ

Chương 03: Trừ tà

0 Bình luận - Độ dài: 2,712 từ - Cập nhật:

“Chỉ vì ghen tuông thông thường à?” Leonard nhíu mày, giọng khàn đặc dưới ánh đèn vàng nhạt. Sĩ quan bên cạnh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ, tiếng gỗ kẽo kẹt khẽ vang.

“Lòng người khó đoán lắm. Chuyện gì cũng có khả thi.” Anh ta đáp, giọng đượm chút bất lực.

Dex ngồi im lặng, tay siết chặt vạt áo, lòng ngổn ngang. Hắn ta... thật sự muốn giết nguyên chủ à? Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng. Cầu cơ - phương pháp giao lưu với người chết - Dex chợt tự hỏi, liệu có phải nguyên chủ đã kéo Khải An tới nơi này?

Rebecca à, cậu đẹp quá... đến mức suýt hại chết chính bạn mình.

“Tôi cũng khó hiểu. Ngài đã gặp Rebecca Ferguson rồi ạ?” Dex hỏi, cố giấu vẻ lo lắng trong giọng nói.

“Phải, cô ấy sốc nặng.” Leonard trầm ngâm.

Dex nuốt nước bọt, thấp giọng: “Hy vọng ngài không tiết lộ sự thật về George cho cô ấy biết.”

Leonard khẽ cười, lạnh nhạt: “Chuyện dính tới tà đạo, chúng tôi ít khi công khai. Đặc biệt là anh, một giữ kín tới chết, hoặc... bị bắt giam. Đơn giản vậy thôi.”

Câu nói như lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua cổ Dex. Cái gì vậy trời? Mình là nạn nhân mà cũng bị tính toán à?

Dex cố nặn ra một nụ cười gượng: “Mồm miệng tôi kín lắm, thưa sĩ quan.”

Leonard gật đầu, cùng cấp dưới rời đi. Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, anh ta tiện tay để lại một câu:

“Chúc cậu thi đỗ ngành luật nhé.”

Dex im lặng nhìn theo bóng lưng của họ. Thật vướng bận những chuyện vừa qua. Dex nghĩ tới Rebecca, hy vọng cô ấy sẽ ổn. Dex đành thở dài. Nơi này nhiều thứ mới lạ nhưng thấy tim đập nhiều quá. Ở Trái Đất, làm tối mày tối mặt nên không có thì giờ rắc rối như vậy. Cũng may có kinh nghiệm phục vụ tiếp khách. Mồm miệng Dex cũng khéo theo.

Dex thở dài, phóng tầm mắt ra ngoài cửa. Hoàng hôn buông dần, nhuộm đỏ cả bầu trời thị trấn Para bình dị. Ánh nắng cuối cùng như những sợi tơ máu chảy dài trên mái nhà thấp. Tiếng rao bán vang lên, tiếng chuông leng keng xen lẫn mùi thơm nức của bánh dứa hấp tràn ngập không gian. Đậm chất phương Đông, vừa quen thuộc vừa xao xuyến.

Cô hàng xóm Merlin, tóc bạc phơ, lom khom dọn dẹp sạp hoa. Thấy Dex đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, bà tò mò lân la lại gần: “Cảnh sát đến nhà cháu làm gì vậy?” Giọng bà xen lẫn quan tâm.

Dex nhếch môi, đáp bằng một giọng bình thản mà xa vắng: “Bạn cháu tự tử. Họ chỉ đến tra xét các mối quan hệ để tìm nguyên nhân thôi ạ.”

“Ôi trời ơi...” Bác Merlin thốt lên, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ thương cảm. “Cầu mong thần Stella dõi theo linh hồn bạn cháu.”

“Cảm ơn bác Merlin. Cháu tin... cậu ấy sẽ lên thiên đường.” Dex cúi xuống, xoa nhẹ lưng bác như một thói quen.

Nhưng trong lòng, cậu lại lạnh nhạt đến khó tin. Dex chẳng hề quan tâm. Nguyên chủ thân gì với George. Cái chết đó... nếu quả thực có liên quan đến phép chú thế mạng, thì chỉ là tự chuốc lấy. Ở Trái Đất, Dex đã chứng kiến đủ nhiều những nghi thức đen tối, cũng không phải cậu không từng chứng kiến những phép chú yểm chết người. Dù có tin hay không, những thứ bẩn thỉu đó luôn gieo rắc cái chết trong im lặng.

Dex quay gót bước vào nhà. Vừa vặn, Gura cũng về tới.

“Mừng chị về nhà, chị gái!” Dex cười, nụ cười hiếm hoi.

...

Đêm xuống. Không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua kẽ lá.

Bất chợt, Dex bật dậy giữa đêm. Ánh trăng vàng như tấm lụa phủ kín căn phòng nhỏ.

Cậu siết chặt lấy mền, lòng trào lên một cảm giác hoang mang. “Mình... vẫn chưa tỉnh lại sao? Thật sự xuyên không rồi à?”

Dex run tay thắp đèn măng xông, thứ ánh sáng vàng nhạt run rẩy trên tường. Cậu lấy đống sách ra ôn bài, ngón tay lần theo từng dòng chữ như bám víu vào một hiện thực mong manh. Hành động này... chẳng khác nào thừa nhận rằng cậu đã chấp nhận thế giới này. Cũng đúng, cha mẹ không còn, họ hàng không quan tâm, cậu ấy luyến tiếc gì cơ chứ?

Gura, vừa tỉnh giấc, bước ra hành lang. Thấy Dex chăm chỉ, cô chỉ mỉm cười dịu dàng, không quấy rầy.

...

Đoàng!

Một tiếng súng vang lên trong đầu Dex.

Cảm giác như viên đạn lạnh lẽo xuyên toạc cuống họng, khiến cậu đau đớn gục xuống nền gạch. Tay cậu vô thức quơ trúng đèn măng xông, khiến nó vỡ tan, ngọn lửa nhỏ bùng lên liếm lấy sàn nhà.

Dex há miệng nhưng không thể thở. Máu tanh tràn ngập khoang mũi, nuốt chửng lý trí. Trong cơn hỗn loạn, Gura hốt hoảng lao tới:

“DEX!”

Không kịp nghĩ ngợi, cô kiểm tra Dex thấy cậu chỉ bị kiệt sức nên liền lách vai luồn tay dưới nách cậu, lôi cậu về giường như cứu một kẻ đuối nước. Váy vướng víu, Gura phải vén cao, dùng gót giày giẫm dập những tia lửa nhỏ đang liếm sàn gỗ.

Gilbert, em trai nhỏ, cũng bật dậy, mặt tái mét, phụ chị thu dọn mảnh đèn vỡ.

Gura nhanh chóng lấy khăn nhúng nước lau mồ hôi trên người Dex. Trong ánh sáng leo lét, Dex thều thào tỉnh lại.

“Chị...”

“Nằm im đi.” Gura dịu dàng giữ lấy Dex, giọng đầy xót xa.

Gilbert lẳng lặng mang một chiếc đèn khác đặt lên bàn. Ánh sáng dịu nhẹ phủ lên những gương mặt lo lắng.

“Cảm ơn em!” Nàng Gura hiền hoà.

“Gia đình mà cảm ơn cái gì chứ!” Gilbert cười, đưa khăn choàng cho chị gái.

Dex mở mắt, ánh nhìn đờ đẫn, rồi bất chợt chăm chú nhìn chằm chằm vào con búp bê gác đầu giường. Một nỗi sợ hãi cuộn trào. Cậu nắm chặt tay Gura, mồ hôi lạnh túa ra.

“Chị... chị gửi điện báo giúp em! Đến sở bảo an!”

Gura ngạc nhiên: “Sao lại... sở bảo an?”

Dex không đủ sức giải thích, chỉ khẩn thiết:

“Làm ơn...”

Gilbert nhanh trí lấy giấy bút, quỳ xuống cạnh giường: “Em sẽ gửi. Anh cần viết gì?”

Dex khó nhọc thều thào: “Gửi tới ngài Leonard Thomas. George Hillmert... và Dex Curimon... vẫn còn liên quan.”

Hai chị em sững sờ, nhưng lập tức làm theo. Dex bảo họ an tâm đi ngủ. Ngày mai, cảnh sát sẽ đến, và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng liên can đến canh sát khiến họ lo lắng. Dex nói bạn của cậu qua đời, cậu chợt nhớ ra chuyện liên quan, cần báo gấp.

Sáng hôm sau, ánh bình minh nhạt nhòa len lỏi qua ô cửa kính mờ bụi, nhuộm một lớp vàng mỏng lên căn nhà hai tầng cũ kỹ trên phố Para. Ngoài hẻm nhỏ, tiếng động cơ xe ô tô vọng lại lẫn trong tiếng chổi quét đường sàn sạt. Một chiếc xe cảnh sát màu bạc trờ tới, đỗ gọn gàng ngay sát gốc cây phong già. Hai người đàn ông mặc cảnh phục bước xuống, vẻ mặt nghiêm nghị. Họ xách theo một chiếc vali đen nhẵn bóng, dáng vẻ lạnh lùng.

Bà Merlin bán hoa đầu hẻm, đang lúi húi sắp giỏ cúc trắng, ngẩng đầu lên, thoáng ngây người. "Chuyện gì vậy trời? Mới sáng sớm mà..." Bà thì thào, tay vẫn cắm cành hoa run run.

Trong căn bếp nhỏ phía trong nhà, mùi bánh mì nướng và trứng tráng lan tỏa dễ chịu. Gura vừa dọn bát đĩa, Gilbert lúi húi pha trà. Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, xen giữa nhịp thở ấm cúng.

"Chúng tôi từ sở bảo an." Một giọng trầm dõng dạc vọng vào.

Dex đang thắt lại dây tạp dề thì giật mình. Cậu vội tháo ra, sải bước ra cửa, lòng thấp thỏm. Vừa mở hé cánh cửa, hình ảnh Leonard hiện ra nghiêm túc, lịch sự mà mang theo một thứ áp lực vô hình.

Dex nở một nụ cười nhạt, có phần châm chọc: "Các anh quên mang theo con búp bê. Hình như tối qua nó vừa ám tôi đấy."

Leonard nheo mắt. Anh ra hiệu cho cấp dưới phía sau - viên cảnh sát trẻ nhanh nhẹn gật đầu, kéo vali vào trong.

"Xin lỗi." Leonard cất giọng, thoáng áy náy, rồi hỏi tiếp: "Hôm qua... xảy ra vấn đề gì với nó à?"

Dex dựa nhẹ vào khung cửa, ánh mắt mệt mỏi: "Cảm giác như vừa bị bắn vậy..."

Leonard nhướn mày. Ánh mắt sắc bén đảo một vòng quanh con hẻm, nơi vài người bán hàng đang bắt đầu chú ý. "Cậu không định cho tôi vào nhà luôn à? Nhiều người đang nhìn đó." Leonard hạ giọng, ý nhị nhưng không che giấu sự thúc giục.

Dex thở ra, lách người nhường lối.

Dù sao, khách mời vào là điều nên làm. Và với Leonard, một viên cảnh sát dày dặn thì lại càng phải dè chừng lịch sự hơn thường lệ.

Trong bếp, Gura nhanh nhẹn mời họ dùng bữa sáng. Trứng, bánh mì, một bình trà nóng bốc khói nghi ngút. Nhưng Leonard lắc đầu, lịch sự từ chối:

"Cảm ơn cô, nhưng vì tính chất công việc, chúng tôi không thể ăn uống lúc đang thi hành nhiệm vụ."

Dex cũng không động đũa. Trong thâm tâm cậu, phép lịch sự truyền thống luôn nhắc: không nên vừa ăn vừa tiếp khách, nhất là khách mang theo khí lạnh của công quyền. Gura và Gilbert thì khác. Họ tranh thủ ăn nhanh, cử động thoăn thoắt nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch thiệp. Gura cần lên lớp, Gilbert phải đi lo hội hè. Công việc của thị trấn tuy nhỏ nhưng bộn bề chẳng kém gì phố lớn.

Tiếng dao muỗng leng keng, tiếng trà rót khẽ rót khẽ như tạo nên một bản nhạc nền tĩnh lặng, kỳ lạ. Dưới làn nắng vàng óng, không ai lên tiếng trước. Chỉ có mùi thức ăn ấm áp vờn quanh, lẫn vào bầu không khí bất an đang lặng lẽ lớn dần trong lòng mỗi người.

Khi Gura và Gilbert rời khỏi nhà, sự yên tĩnh nhanh chóng trở lại căn bếp nhỏ. Sĩ quan Leonard nhìn theo bóng họ khuất sau cánh cửa, rồi gõ khẽ ngón tay xuống mặt bàn gỗ cũ kỹ. 

"Có lẽ chúng tôi sẽ phải lo lễ trừ tà cho cậu." Anh ta cất giọng đều đều, nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ trầm ngâm khó giấu.

Dex chống cằm thở dài. "Anh làm luôn đi. Tôi không muốn nếm lại cái cảm giác bị bắn chết thêm lần nào nữa đâu." Giọng cậu lẫn vào tiếng tách tách của đồng hồ treo tường, vang lên một cách chán nản.

Leonard khoanh tay, tựa nhẹ lưng vào ghế:

"Vụ án này vẫn còn đang tiếp diễn. Không tóm được kẻ đứng sau trò này thì không ổn." Anh ta ngừng một chút, giọng càng thấp hơn: "Hơn nữa, con rối đó vốn không tầm thường... kiểu chế tác theo đơn hàng, không phải hàng đại trà ngoài chợ."

Dex nhướn mày, xoay nhẹ tách trà trong tay, hơi nước nóng bốc lên che mờ ánh mắt cậu: "Anh không thử mời thầy pháp nào về xử lý sao?"

Leonard khựng lại, hàng lông mày rậm chau nhẹ. "Ý cậu là... đạo pháp sư?"

Dex chỉ lặng lẽ gật đầu. Một khoảng im lặng ngắn. Leonard thở ra, tiếng thở dài nặng nề. "Đã thử rồi. Nhưng không ai can thiệp được. Người nào tới cũng thất bại..."

Dex nhấp một ngụm trà, cười khẽ: "Tôi cứ tưởng cảnh sát các anh chẳng tin vào mấy thứ kỳ ảo như vậy."

Leonard định mở miệng đáp trả, nhưng rồi chỉ lắc đầu, im lặng. Anh ta đứng dậy, vẫy Dex đi theo. Chiếc xe bạc rời khỏi phố Para, ánh nắng đã lên cao, trượt dài trên những mái ngói loang lổ.

Họ dừng lại trước một nhà hàng nhỏ có mái hiên phủ đầy dây leo xanh. Leonard ngả người trên vô lăng, quay sang hỏi, giọng thoải mái hơn ban nãy: "Cậu chưa ăn sáng đúng không? Vào dùng chung với chúng tôi đi."

Dex chớp mắt. Sao lúc nãy mời ăn sáng miễn phí thì từ chối, giờ lại dẫn tới nhà hàng? Hai ông cảnh sát này đúng là... khó hiểu.

Cậu cười cười, lắc đầu: "Thôi khỏi, tôi sẽ ăn sau khi về nhà. Các ngài giàu có thế, tôi không dám phiền."

Leonard bật cười, cúi người sát hơn như trêu chọc: "Gia thế cậu đâu có nghèo gì mà keo kiệt vậy?"

Dex thoáng cứng người. Cái nghèo không nằm ở túi tiền, mà là nỗi quen thuộc đã ăn sâu từ trong tâm trí cậu. Dù gia đình Curimon chẳng hề thiếu thốn, nhưng Dex luôn giữ thói quen tiết kiệm từng đồng, đó là một loại bản năng khó mà sửa được.

Leonard như hiểu, không ép. Anh ta vỗ vỗ vô lăng, nói nửa đùa nửa thật: "Coi như tôi thất lễ. Một bữa sáng cho cậu học sinh cấp ba này, tôi chịu được mà. Mau xuống xe đi, còn phải đến nơi trừ tà, đường xa lắm, mất hơn ba tiếng đó."

Dex đành gật đầu chịu thua. Dù sao, tiền cũng không phải cậu trả.

Viên sĩ quan cấp dưới thì không cùng vào ăn, chỉ vẫy tay, bảo rằng sáng nay đã được vợ chuẩn bị bữa ăn từ sớm. Dex suýt nữa buột miệng: "Tôi cũng có chị gái nấu cho chứ bộ!" Nhưng thôi, nghĩ vậy trong lòng là được rồi.

---

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng. Thời gian trôi qua như nước chảy. Ba tiếng sau, Dex được đưa tới một căn phòng nằm sâu trong một toà nhà nhỏ. Nơi đây không có lấy một khung cửa sổ nào, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo từ những cây đèn pha lê gắn trên tường. Không khí nặng mùi nhang khói và thảo dược. Các bức tường dán kín những lá bùa màu trắng, trên đó vẽ những ký tự màu xanh lam, ánh sáng nhè nhẹ từ chúng phát ra, tạo cảm giác như bức tường đang hô hấp. Một ông lão vận áo choàng trắng kín từ đầu tới chân, khuôn mặt mờ mịt sau lớp vải.

Dex khựng lại một nhịp khi bắt gặp ánh nhìn của ông ta lạnh buốt như xuyên thẳng vào tâm trí. Viên sĩ quan cấp dưới cẩn thận trao cho ông lão con rối trong vali đen. Ông lão nhận lấy, lặng lẽ ra hiệu cho Dex bước vào giữa căn phòng. Dex hơi chần chừ, nhưng vẫn nghe lời, tiến tới, đứng yên dưới trung tâm những vòng bùa. Ông lão bắt đầu lầm rầm đọc thần chú bằng thứ ngôn ngữ lạ, tiếng nói thấp trầm hòa vào nhịp đập trái tim Dex. Không khí quanh cậu chợt dao động. Giống như mặt nước gợn sóng trong những ngày gió lớn. Dex nhắm chặt mắt. Một luồng hơi lạnh quét qua sống lưng, khiến cậu run rẩy.

Một tiếng “phừng” khẽ vang lên. Dex mở mắt ra, thấy con rối bị bốc cháy bởi một ngọn lửa vô hình, không màu, không mùi.

Chỉ trong tích tắc, nó hóa thành tro bụi bay tản mác giữa không gian. Ông lão thu tay về, giọng khàn đặc nhưng rõ ràng:

"Xong rồi."

Dex thở ra một hơi dài, lòng nhẹ bẫng.

Nhưng trong sâu thẳm, một cảm giác bất an vẫn chưa chịu buông tha cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận