• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 07 : YuRia Atalier

0 Bình luận - Độ dài: 2,070 từ - Cập nhật:

Ezra dẫn đường, vác tên côn đồ mũ phớt trên vai. Con bé có vẻ hào hứng khi được đến thăm một workshop danh tiếng mà trước đây nó chưa từng được vào. Tên côn đồ mặt dập cố gắng thương lượng với chúng tôi. 

“Ê! Đừng đưa tôi đến chỗ YuRia, làm ơn đó! Cô ta chắc chắn sẽ dùng tôi làm vật thí nghiệm, tôi đảm bảo đấy!” 

“Ta có cần phải quan tâm sự an toàn cho một tên mới cố giết mình không” 

“…yeah, vậy thì giết tôi ngay đi! Thà chết tại đây còn hơn bị kéo đến chỗ kẻ điên  bệnh hoạn đấy 

“Vậy thì càng có lý do phải đem người đến đấy rồi.” 

Tôi đáp lại, rít một hơi từ tẩu thuốc 

“Whoa~! Trước đây em chỉ dám liếc qua nơi này khi đi ngang thôi, giờ thì cuối cùng cũng được thấy cái gì bên trong rồi!” 

“Là nơi này à? Nhìn khá nhỏ so với một workshop nổi tiếng đấy.” 

Một tòa nhà hình vuông cao khoảng 3 mét đứng trơ trọi ngay giữa con đường. Một dòng chữ nhỏ trên cánh cửa ghi “YuRia Atelier”. Dưới đấy là một lời nhắn từ tốn: “Vui lòng chỉ gõ cửa nếu có thẻ thành viên.” 

“Em đọc được trong một cuốn danh mục rằng ‘YuRia Atelier’ được vận hành bởi chỉ 1 người! Em nghĩ do vậy nên nó mới nhỏ như thế.” 

“Chị đoán nó chỉ sản xuất số lượng nhỏ thôi?” 

“Không đâu! Em nghe nói xưởng này coi trọng cả chất lượng lẫn số lượng!” 

“Nghe có vẻ đáng nghi đấy, cơ mà trước hết… chúng ta vào như thế nào…” 

Tôi có thể bảo Ezra phá một cánh cửa kích cỡ này. Nhưng như hầu hết mọi thứ trong Thành Phố này, không thể đánh giá chỉ qua vẻ ngoài. Cánh cửa có thể được trang bị thiết bị an ninh nào đó mà ai chạm vào không có quyền sẽ bị tan chảy ngay. 

“Ê, mũ phớt. Làm sao để vào workshop này?” 

“…Phải có thẻ thành viên.” 

“Ngươi có không?” 

“Syndicate tụi tôi nhận nhiệm vụ này là để lấy nó…” 

“Hmm…” 

“Các người gặp được YuRia kiểu gì?” 

“Thám tử! À ừm,… xưởng YuRia tự chọn khác hàng của họ. Workshop gửi thư mời thành viên đến những khách hàng tiềm năng, nhưng chúng ta thì chưa nhận được gì cả.” 

“Tiêu chí vớ vẫn gì mà cái thằng đần đội mũ phớt này được chọn còn chúng ta thì không?” 

“Hic…Chị hỏi em sao mà biết…” 

“Mũ phớt. Mở cửa đi.” 

“Gì cơ? Không đời nào, ai biết chỗ này có hệ thống an ninh gì…” 

“Vậy thế này nhé: làm theo lời tôi, tôi sẽ không giao ngươi cho YuRia.” 

“…Hứa chứ?” 

“Chắc rồi.” 

Mũ phớt bước đến cửa. Hắn đổ mồ hôi lạnh, do dự không dám chạm vào, rồi cuối cùng cũng với tay tới nắm cửa. Không có gì xảy ra. Hắn xoay tay nắm và từ từ kéo ra. 

Kéeeeeeet 

Cánh cửa mở ra, hé lộ một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Nhìn có vẻ cầu thang này đi xuống khá sâu. Tôi biết ngay workshop này không thể nhỏ như thế được. 

“Wow~ Thám tử! Chắc là workshop thật ở dưới đó đó!” 

“Giờ tôi được tự do chưa…?” 

“Dẫn đường đi.” 

“Chết tiệt…” 

Chúng tôi bước xuống cầu thang. Tôi cảm nhận được dư chấn từ bên dưới. Linh tính tôi bảo rằng đây không phải rung chuyển thông thường; thứ gì đó đang tiến tới chúng ta, rất nhanh 

“Thám tử! Cái gì kia?!” 

Thật sự thì... đấy là gì vậy? Một con heo rừng? Một con gấu? Một sinh vật khổng lồ nào đó đang lao đến. 

“Là gấu bông đó! Dễ thương ghê!” 

Ezra reo lên với ánh mắt long lanh. 

“…Cái thứ nó sắp làm với chúng ta sẽ không dễ thương đâu” 

Một con gấu bông khổng lồ lao đến bằng cả bốn chân. Đây có phải là một phần hệ thống an ninh của workshop? Thú vị. Hoặc có thể là… 

“Ezra! Chặn nó lại!” 

“Dạaaa~.” 

Con gấu vung chân đánh vào tên côn đồ mũ phớt đứng trước chúng tôi, chém mất gọn nửa trên cơ thể hắn. 

“Chế độ đấm cay nồng!” 

Ezra đeo găng tay Namir Workshop vào cả hai tay. 

THOOOM 

Cú va chạm giữa Ezra và gấu tạo ra một chấn động lan khắp tầng hầm. Cơ thể của Ezra đã được cường hóa bằng một quy trình tốn kém và lạ lùng. Tôi phải thừa nhận, con gấu bông đó cũng không phải dạng vừa khi có thể chịu đòn mạnh đến vậy. 

“Hraaaah!” 

Ezra hét lên, đẩy lùi con gấu rồi kích hoạt găng tay. Singularity của G Corp được tích hợp trong găng tay Namir Workshop; trọng lượng của “quả cầu” gắn ở giữa găn tay có thể điều chỉnh tùy ý. Ezra tăng trọng lượng, rồi đấm vào đầu con gấu bông. 

POOMF 

Một tiếng nổ vang lên, bông gòn bay tung tóe trong không khí. 

Nắm đấm của Ezra đấm thủng một lỗ lớn trên đầu con gấu bông. Em ấy tiếp tục dầm nát con gấu với cả 2 tay, đấm rách thêm nhiều lỗ trên khắp cơ thể nữa. Mỗi đòn đánh làm bông gòn bay khắp nơi, cho đến khi khi con gấu rách bươm không nhận ra được. 

“Huhu… Em làm tốt đúng không?” 

Ezra nói với vẻ đầy tự hào. 

“Ừ, rất tốt.” 

Việc con gấu chỉ chứa toàn bông bên trong vẫn khiến tôi không yên tâm. 

Đi tiếp xuống dưới, chúng tôi đến một hành lang rộng lớn. Và thứ đang chờ ở đó khiến tất cả chúng tôi bất ngờ. 

“Nơi này thật sự đáng kinh ngạc. Biết sao tụi mình không được mời làm thành viên rồi.” 

“Phải… Chị cũng không nghĩ sẽ hoành tráng thế này…” 

Cả xưởng này là một Biến Dị. Những con gấu bông với nhiều kích cỡ khác nhau đang làm việc miệt mài. Như một nhà máy tự động hóa. Người điều hành nhà máy này đáng lý phải tránh chúng tôi nếu họ biết gì về công việc của chúng tôi. Họ đang dùng các Biến Dị để vận hành workshop, và tất nhiên họ không muốn nó được giải quyết 

“Nhưng chúng vẫn dễ thương lắm!” 

“Hừ. Với em thì vậy. Ít ra em còn đủ mạnh để tự vệ nếu tụi nó tính giết em.” 

Đi qua lũ gấu đang làm việc chăm chỉ, chúng tôi đến cuối hành lang. Một bàn làm việc lớn được đặt ở đấy. Ngoại trừ kích thước khổng lồ và sử dụng quá nhiều màu sắc quá sặc sỡ, trông nó như bàn làm việc bình thường. Và có ai đó đang đứng đó, như thể chờ đợi từ lâu. 

“Ốigiờiơi! YuRia!” 

Ezra nhảy cẫng lên vì phấn khích. Cô lôi thứ gì đó từ túi ra và bước đến gần YuRia. 

“Làm ơn ký tên vào cuốn sách này đi ạ!” 

Ezra cúi đầu năn nỉ. 

“Em sưu tầm chữ ký của các Bậc thầy Workshop trong cuốn sách này đó!” 

YuRia tiến về phía tôi, hoàn toàn phớt lờ Ezra. 

“Chị chắc là Moses, đúng không? Tôi đã chờ chị rất lâu. Và cả cái tẩu thuốc nữa.” 

Giọng YuRia trẻ trung và sáng rõ. Ánh mắt cô ấy không giống ánh mắt hồn nhiên của Ezra. 

“Có nhiều thiết bị workshop có thể biến đổi hình dạng. Nhưng cái tẩu của chị thì khác. Tôi chắc chị cũng biết. Nó thay đổi cả cấu trúc cơ thể mà không cần phẫu thuật. Chị lấy nó từ đâu? Chị học cách dùng nó thế nào? Tôi đã tìm kiếm thứ như vậy từ rất lâu rồi.” 

“Em…em cũng nghĩ vậy mà! Cái tẩu của thám tử thật bí ẩn!” 

Ezra chen ngang vào, nhanh chóng nhét lại cuốn sổ vào túi, mặt ửng đỏ. 

“Thật phiền phức…” 

Tôi không nghĩ một Bậc thầy tài năng lại nói nhiều và kiêu ngạo như vậy. Không phải kiểu người tôi muốn dính líu. 

“Chị biết Red Mist chứ? Một Fixer huyền thoại.” 

“Có. Tôi gặp cô ấy vài lần.” 

“Truyền thuyết về Red Mist không chỉ là lời đồn. Vũ khí và trang phục cô ấy dùng cũng cùng loại thiết bị với cái tẩu thuốc của chị.” 

YuRia ngừng một lúc. 

“Tôi chắc chị cũng cảm nhận được. Cái tẩu này… cộng hưởng với cảm xúc của anh.” 

Cô ta nói đúng. Cái tẩu này không đơn giản như cánh tay cơ khí chỉ đơn thuần di chuyển theo chỉ dẫn. Nó phản ứng với cảm xúc tôi. Như thể là một phần của tôi. 

“Tôi điều hành workshop này không chỉ để kiếm tiền, mà còn để thu thập thông tin. Tất cả nơi tôi từng đi đều thất bại… Cho đến khi thấy cái này.” 

Pzzzt- 

Một đoạn video bắt đầu phát trên màn hình sau lưng YuRia. Là cảnh chúng tôi chiến đấu với bọn Syndicate ban nãy. 

“Hả…!” 

Bàng hoàng, Ezra đưa tay bịt miệng. 

“Đoạn bang đã ghi hình… Cô dám vi phạm taboo của District 14? Giới trẻ bây giờ liều thật đấy?” 

YuRia chẳng màng đến phản ứng của chúng tôi. 

“Nhìn đi. Những động tác uyển chuyển, làn khói thanh tao… Tôi sắp yêu rồi. Dự đoán của tôi đúng. Moses, chị chính là người tôi tìm kiếm.” 

“Bỏ mấy lời đó đi. Nói tôi nghe, cô có biết cái tẩu của tôi hoạt động thế nào không?” 

“Không, tôi không biết. Ít nhất là hiện tại thì chưa. Nhưng tôi có thể nghiên cứu. Thậm chí cải tiến nó. Nếu chúng ta hợp tác, tất nhiên.” 

Cô ấy đúng là phiền toái. Nhưng tôi cần biết thêm. Tôi phải biết về sức mạnh được trao cho tôi. 

“Vậy, cô định nghiên cứu thế nào?” 

“Bằng nhìn vào tâm trí chị. Tôi cần biết về chị. Chúng ta sẽ dành thời gian để tìm hiểu lẫn nhau. Moses, chị sẵn sàng cho tôi thấy trái tim mình chứ?” 

“Thám tử! Chị thật sự tin cô ta à? Nghe đáng ngờ lắm luôn đó!” 

Ezra hoảng loạn hét. 

“Moses, dù gì chị cũng sẽ tin tôi. Tôi biết chị thấy điều đó.” 

“Vậy… Tôi có thể làm gì cho cô?” 

Tôi trả lời nhẹ nhàng. 

“Thám tử!!!” 

Ezra cố làm tôi suy nghĩ lại một cách tuyệt vọng. YuRia từ từ tiến đến và thì thầm vào tai tôi. 

“Tôi sẽ là trợ lý của chị. Tôi muốn quan sát chị ở gần. Tôi sẽ làm thiết bị chỉ dành riêng cho chị. Tôi muốn giúp chị. Để anh có thể mở lòng với tôi.” 

YuRia mỉm cười. 

Tôi đưa tay lên trán một lúc. Ký ức cũ không đẹp ùa về. Tôi nhớ mình từng gặp người giống cô ấy. Khi đó tôi không có lựa chọn và bây giờ cũng thế. Sợi dây cứu sinh duy nhất khi tôi không còn đường lui, sợi dây tôi buộc phải giữ chặt. Đây là loại cô hội duy nhất đến với tôi. 

“Ezra! Chúng ta sẽ quay về Văn phòng” 

“Rõ, sếp!” 

“Cùng với YuRia. Dọn một phòng kho cho cô ấy.” 

“Cái gìiii?!” 

YuRia đi theo tôi, trong khi Ezra lưỡng lự một lúc mới chịu bước theo. 

Phòng kho trong Văn phòng được cải tạo thành không gian riêng cho YuRia. Cô ta hứa sẽ chế tạo thiết bị cho chúng tôi, với một điều kiện: chúng tôi phải đưa cô ta đi cùng mỗi khi điều tra vụ án. 

“Thám tử, kỳ quá à! Sao chị không giải quyết Biến Dị của cô ta? Cô ta cũng vi phạm taboo của district này mà!” 

Ezra vừa than phiền vừa nhồi bánh mì kẹp vị mayonnaise của HamHam-PanPan vào mồm. 

“Tôi chỉ đang tận dụng điểm mạnh của YuRia. Và tôi còn có em, nên đừng lo.” 

Tôi trấn an Ezra. Tôi nghĩ em ấy sẽ giận dỗi một thời gian. 

Tôi, Moses, không tin tưởng vào bất kỳ ai. 

Tôi không tin vào lời YuRia – một kẻ xa lạ. 

Tôi chỉ tin vào trực quan của mình. 

Cô ấy không bị Biến Dị. 

Tôi không thấy bất kỳ Biến Dị nào từ YuRia. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận