Tập 36: Thành phố dục vọng nơi tận cùng thế giới
Chương 713: Hắc ma thuật sư bắt đầu lại từ đầu (2)
5 Bình luận - Độ dài: 4,886 từ - Cập nhật:
Dù chỉ là giả, nhưng tôi đã có được khả năng tái tạo tất cả các thuộc tính, và tính phát triển hắc ma thuật mới dựa trên chúng... Đó là chuyện của ngày hôm qua, còn hôm nay, tôi đang cầm một thanh kiếm gỗ trên tay.
Địa điểm là sân chơi của trường học, nơi chúng tôi tổ chức tiệc nướng hôm nọ.
Tôi và Reki đứng đối mặt nhau giữa khu vườn hình vuông rộng lớn.
"Hey, Kurono-sama, em sẽ tấn công thật đấy!"
Reki hào hứng chĩa thanh kiếm gỗ về phía tôi, nếu cô ấy có một chiếc đuôi hẳn là nó đang vẫy lia lịa.
"Ừ, em cứ việc tấn công hết sức."
Tôi cũng giơ thanh kiếm gỗ lên. Tôi không chắc cách cầm kiếm đúng là như thế nào, nhưng tôi cứ thử cầm theo kiểu cơ bản nhất.
Trong những thí nghiệm chiến đấu, tôi chưa bao giờ được học kiếm thuật bài bản. Lũ đeo mặt nạ chỉ biết cải tạo cơ thể tôi một cách tùy tiện, hoặc thả quái vật và những người bị thí nghiệm khác đến tấn công tôi, chứ chúng chưa bao giờ dạy hay giải thích bất cứ điều gì cho tôi.
Còn nữa, chúng cũng không bao giờ cho tôi cầm vũ khí. Là một tù nhân, tôi không được phép sở hữu vũ khí.
Cơ hội duy nhất để tôi cầm vũ khí là khi đối thủ của tôi trong thí nghiệm được trang bị vũ khí. Chỉ trong trường hợp đó, tôi mới được phép cướp và sử dụng vũ khí của đối phương cho đến khi trận đấu kết thúc.
Nhưng sau đó, tôi sẽ bị buộc phải từ bỏ vũ khí. Tôi đã thử cất chúng vào Shadow Gate, nhưng không được. Tôi cũng thử giấu những vật nhỏ như đinh hay kim trong miệng, nhưng vẫn bị phát hiện. Ngay cả khi tôi nuốt chúng xuống bụng, chúng cũng biết.
Mỗi lần tôi thử làm vậy, tôi đều bị trừng phạt bằng những cơn đau khủng khiếp trên võ đài, nên tôi đã từ bỏ ý định đó. Nơi duy nhất còn lại để giấu đồ là... à mà thôi, chắc chắn là vô ích, nên tôi không thử nữa.
Cũng nhờ vậy mà tôi đã quen với việc chiến đấu bằng hắc ma thuật và tay không, nhưng tôi không giỏi sử dụng vũ khí như kiếm. Chỉ với một vũ khí đơn giản như kiếm, cũng cần phải có kỹ thuật để sử dụng nó một cách hiệu quả. Đó là một trong những điều tôi học được từ kinh nghiệm ít ỏi của mình.
Vì vậy, tôi không bao giờ quá phụ thuộc vào vũ khí. Và những thanh kiếm hay giáo bình thường sẽ dễ dàng bị gãy nếu tôi dùng hết sức. Vũ khí sắc bén rất dễ hỏng.
Cũng là vì tôi thường dùng vũ khí để ném hơn là cầm, nên tôi đã nghĩ ra cách điều khiển vũ khí từ xa để thay thế, đó chính là, "Tự động kiếm thuật - Automatic Swordsmanship".
Dù không tự tin về khả năng sử dụng kiếm của mình, nhưng tôi đã hứa với Reki là sẽ đấu tập với cô ấy.
Chúng tôi sẽ sử dụng kiếm gỗ, không có luật lệ nào khác và chiến đấu như thật, giống như những lần đấu tập trước đây của tôi và Reki. Tôi của trước kia cũng nên có luật cấm tấn công vào chỗ hiểm chứ.
Tôi sẽ phải cẩn thận. Cố gắng dừng đòn trước khi chạm vào cô ây.
"Hây."
Reki giơ thanh kiếm gỗ lên, trông thật oai phong.
Tôi đã chứng kiến sức mạnh của Reki, nhưng... có vẻ như đám zombie lang thang ngoài kia không đủ mạnh để cô ấy phải dùng hết sức.
Mặc dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng khí thế của Reki không hề thua kém những đối thủ thí nghiệm của tôi ngày trước. Vẻ mặt ngây thơ thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ của một chiến binh.
Lúc này, Reki không còn là một cô bé nữa, mà là một chiến binh thực thụ.
Ngay khi tôi nâng cao cảnh giác, Reki đã hành động.
"Haa!"
Cô ấy lao đến với tốc độ của một con thú săn mồi. Đúng vậy, tốc độ của Reki rất nhanh.
Đây là năng lực thể chất thuần túy sao? Hay là một loại võ kỹ? Tôi cảm nhận được luồng ma lực mạnh mẽ tỏa ra từ đôi chân của cô ấy.
"Slash!"
"Ặc!"
Tôi định đỡ đòn, nhưng rồi vội vàng lùi lại. Thanh kiếm gỗ của Reki lướt qua, sát cổ tôi.
Không ngờ Reki lại sử dụng võ kỹ ngay lập tức.
"Võ kỹ" là thuật sử dụng ma lực để cường hóa cơ thể hoặc kỹ năng, khác với ma thuật.
Trong những các cuộc thí nghiệm, dù không biết tên gọi của những võ kỹ đó, nhưng tôi đã gặp rất nhiều quái vật và đối thủ thí nghiệm sử dụng võ kỹ với những đòn chém và đâm cực mạnh. Vì vậy, tôi cũng đã quen đối phó võ kỹ.
"Slash" của Reki là một võ kỹ cơ bản, tăng cường sức mạnh cho một nhát chém, nhưng nó đã đủ sức mạnh để kết liễu một người bình thường. Dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng nếu được cường hóa bởi võ kỹ, nó vẫn có thể gây chết người. Nếu trúng đòn, tôi chắc chắn sẽ bị thương nặng. Tôi đã rút kiếm lại vì sợ nó sẽ gãy.
Không ngờ Reki lại tấn công dồn dập ngay từ đầu, như thể cô ấy là một Berserker. Hoặc là cô ấy quá tin tưởng vào sức mạnh của tôi... Tôi bây giờ yếu hơn so với tôi mà Reki biết, nhưng có vẻ như Reki không hề để ý đến điều đó.
"Slash!"
"Úi--!"
Tôi vừa né tránh một cách chật vật, vừa mải suy nghĩ, nên đã không kịp phản ứng trước đòn tấn công tiếp theo của Reki.
Võ kỹ thường để lại sơ hở sau khi sử dụng, nên đáng lẽ ra tôi đã có thể phản công sau khi né tránh đòn tấn công đầu tiên, nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội.
Mà, cũng chỉ là đấu tập thôi mà. Chỉ khi nào chiến đấu thực sự, tôi mới cần phải hạ gục đối phương càng nhanh càng tốt.
"Em không thể tấn công một cách chủ quan thế này được đâu, Reki."
"Yeah! Nhưng em còn mạnh hơn thế này nữa cơ--desu!"
Tôi liên tục né tránh những đòn tấn công mạnh mẽ của Reki.
Động tác của Reki không được uyển chuyển như một kiếm sĩ lão luyện, nhưng cô ấy đã rất quen thuộc với việc sử dụng kiếm. Có lẽ cô ấy đã tự mình rèn luyện trong thực chiến.
Những đòn tấn công liên tiếp như vũ bão của Reki không cho tôi có cơ hội phản công. Có vẻ như chỉ có mình tôi coi đây là một buổi đấu tập, còn Reki thì đang tấn công tôi với tất cả sức mạnh, như thể muốn giết tôi vậy.
"Slash!"
Chính là lúc này.
Reki nóng vội, và đã sử dụng võ kỹ. Nếu tôi né tránh được, tôi có thể phản công khi cô ấy đang bị khựng lại sau khi sử dụng võ kỹ. Một đòn tấn công nhẹ nhàng, không làm tổn thương làn da mịn màng của Reki.
"Guh!"
Tôi cố tình né tránh một cách sát nút, và đã thành công.
Bây giờ, tôi chỉ cần tiến lên một bước và tấn công... một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
"-- Blazer!"
Liên hoàn võ kỹ!?
Không, chính xác hơn là cô ấy đã sử dụng liên tiếp hai võ kỹ. Khả năng thể chất của Reki thật đáng kinh ngạc khi có thể làm được điều đó.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn là, đòn "Slash" đầu tiên của Reki chỉ là một chiêu trò để dụ tôi phản công.
Reki có lẽ đã nhận ra tôi đang chủ quan. Vì vậy, cô ấy đã cố tình tạo ra sơ hở sau khi sử dụng võ kỹ, như một lời mời gọi.
Và tôi đã sập bẫy. Reki đã tung ra "Blazer", một võ kỹ liên hoàn để kết liễu tôi.
Hơn nữa, cô ấy đã khéo léo dồn tôi vào góc sân, nơi tôi không thể lùi lại được nữa.
Reki đã dụ tôi vào bẫy, chiếm lợi thế về địa hình, và tung ra đòn tấn công chí mạng... ra vậy, cô ấy đã nghiêm túc ngay từ đầu.
Đây không phải là do tôi đáp lại mong muốn của cô ấy. Mà là Reki đã buộc tôi phải chiến đấu nghiêm túc.
"Ặc!"
Đòn tấn công bất ngờ của "Blazer" đẩy lùi thanh kiếm gỗ của tôi. Dù tôi vẫn giữ được kiếm, nhưng tay phải của tôi đã bị tê liệt.
Reki sẽ tấn công lần nữa trước khi tôi kịp phản ứng.
Không còn kiếm để đỡ đòn, và bị dồn vào góc tường, tôi không còn đường lui nữa. Đòn tấn công thứ hai của Reki được cường hóa bằng võ kỹ lao đến.
"-- Xin lỗi, Reki."
Tôi buột miệng xin lỗi sau khi tung ra đòn phản công theo bản năng.
"Ư... hự!?"
Cơ thể nhỏ bé của Reki bay lên không trung.
Không phải kiếm, cũng không phải tay, mà là chân tôi đã hất văng cô ấy.
Trước khi đòn tấn công thứ hai của Reki chạm đến tôi, tôi đã tung ra một cú đá. Sau khi bị đánh bật kiếm, mất thăng bằng, và không còn đường lui, tôi chỉ có thể phản công bằng chân.
Đáng lẽ ra, tôi nên nhận đòn tấn công của Reki. Nhưng trước đòn tấn công được cường hóa bởi võ kỹ, dù chỉ là kiếm gỗ, cơ thể tôi đã tự phản xạ và tung ra đòn phản công tốt nhất.
Tôi không thể kiểm soát được lực đá. Cú đá toàn lực của tôi trúng thẳng vào bụng Reki.
"Này, Em không sao chứ?"
Reki bị đá văng, ngã lăn ra đất.
Có vẻ như Reki đã không kịp tiếp đất, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ, và ngay lập tức đứng dậy...
"Ư... ọe..."
Reki ngay lập tức nôn ra.
"Aaaaaaa! Xin lỗi Reki! Em có đau lắm không?"
—------------------------
"Ehehe... Kurono-sama vẫn mạnh như ngày nào."
Reki lẩm bẩm với vẻ mặt mơ màng.
"Anh thực sự xin lỗi, anh định nương tay mà."
Đôi mắt sắc bén khiến mọi người khiếp sợ, nhưng đối với Reki, đó là ánh mắt dịu dàng.
Kurono đang để Reki gối đầu lên đùi mình.
"Không sao đâu anh, em rất vui vì anh đã nghiêm túc với em, dù chỉ là một chút."
Reki từ chối sử dụng thuốc hồi phục.
Cơn đau âm ỉ ở bụng là minh chứng cho sức mạnh của Kurono.
Khi còn ở làng khai hoang, cô chưa bao giờ cảm nhận được cơn đau như vậy. Đó là điều hiển nhiên, sức mạnh của Kurono quá áp đảo, dù được coi là thiên tài nhưng cô vẫn chỉ là đứa trẻ.
Kurono luôn nương tay khi đấu tập với cô, và luôn cẩn thận để không làm cô bị thương. Cô là người đã trực tiếp trải nghiệm điều đó nên cô hiểu rõ hơn ai hết.
Chính vì vậy, cô luôn khao khát một đòn tấn công mạnh mẽ hơn, nặng nề hơn, và tàn nhẫn hơn.
Cơn đau là bằng chứng cho sự trưởng thành.
Cú đá phản công của Kurono đủ mạnh để khiến cô nôn ra, chính là minh chứng cho việc cô đã trở nên mạnh mẽ hơn.
"Ài, anh bị dồn vào đường cùng, nên đã phản công theo bản năng... có vẻ như anh vẫn còn nhiều thiếu sót."
Reki cảm thấy vui mừng và tự hào.
Cô muốn cảm nhận nhiều hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa, sâu sắc hơn nữa, những cú đánh của Kurono in hằn trên cơ thể mình.
Cơn đau ở bụng lan tỏa, như một liều thuốc độc ngọt ngào...
"Em thực sự ổn chứ, Reki? Hay là em về giường nghỉ ngơi đi."
"Um!? E-em ổn! Không vấn đề gì!!"
Vấn đề là ở đầu óc của cô. Cô vừa nghĩ đến một điều gì đó rất không nên.
"Đừng cố quá."
"Kurono-sama cứ cho em nằm thế này thêm một chút nữa..."
Dù không biết từ "đặc quyền", nhưng Reki hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Cơ hội được gối đầu lên đùi Kurono, nũng nịu với anh ấy, không phải lúc nào cũng có. Cô muốn tận hưởng khoảnh khắc này.
"Nghỉ ngơi đi."
Bàn tay dịu dàng xoa đầu cô. Reki muốn cảm nhận nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn cảm thấy rất dễ chịu.
Hạnh phúc và mãn nguyện.
Giống như một giấc mơ... chính vì vậy, cô muốn chắc chắn rằng đây là sự thật.
"Kurono-sama."
"Gì vậy?"
"Thực ra... em đã từ bỏ rồi."
Kể từ khi Lillian bị bắt cóc, sau khi vượt qua khu rừng Varna khắc nghiệt, và đến Karamara đầy rẫy cạm bẫy.
Từ lúc nào nhỉ? Khi nào thì mong muốn giải cứu Lillian của cô không còn là thật lòng nữa?
"Em nghĩ rằng mình không thể cứu được Lillian."
"Nhưng em đã đến đây rồi mà."
"Chỉ là đến đây, vậy thôi."
Cô không thể nào quay đầu lại.
Một khi đã quyết định, một khi đã chuẩn bị tinh thần, cô sẽ không hối hận về lựa chọn của mình.
Bởi vì, nếu không làm vậy, cô sẽ không bao giờ đối mặt với Kurono nữa.
Đúng vậy, tất cả chỉ là vì bản thân cô.
"Đáng lẽ ra em phải bảo vệ, phải cứu Lillian..."
Cô nhận ra rằng lý tưởng quan trọng nhất của mình đã bị lung lay.
Chỉ cần hành động như thể mình đang cố gắng cứu Lillian là đủ để xoa dịu lương tâm của cô. Như vậy, cô mới có thể đối mặt với Kurono. Cho dù cô có thất bại, cô vẫn có thể nói rằng mình đã cố gắng hết sức.
Mãi đến bây giờ cô mới nhận ra rằng đó chỉ là những lời ngụy biện, bào chữa lương tâm của cô mà thôi..
"Kurono-sama... hãy nói với em đây không phải là mơ đi."
"Tất nhiên, đây là thật."
"Em đã từ bỏ, nhưng anh lại đến cứu em... chuyện này thực sự khó tin quá.."
Sự thật quá tốt đẹp, khiến cô cảm thấy sợ hãi. Liệu có phải cô đã chết trên boong tàu nô lệ rồi không?
Đùi của Kurono thật ấm áp, khiến cô thực sự nghĩ như vậy.
"Không phải mơ đâu. Anh ở đây, ngay bên cạnh em. Anh đã nói rồi mà, từ giờ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Vì vậy, đừng lo lắng."
Bàn tay của Kurono xoa đầu cô, vừa dễ chịu, vừa ngứa ngáy.
Cô muốn cảm nhận nhiều hơn nữa sự dịu dàng của anh ấy.
"Và đừng nói là em đã từ bỏ."
Kurono nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
"Em đã làm rất tốt, Reki."
Như là một câu nói được yểm ma thuật.
Nỗi bất an trong lòng Reki, cảm giác tội lỗi vì đã từ bỏ Lillian. Kurono đã chấp nhận và khẳng định tất cả những cảm xúc đó... một lời thì thầm ngọt ngào, khiến cô muốn sa ngã.
"Em đã rất vất vả, rất khổ sở, nhưng em đã đến được đây. Em đã làm rất tốt. Và anh đã đến kịp lúc."
Không, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, một phép màu.
Hành động của cô có ý nghĩa gì chứ?
Nỗi dằn vặt trong lòng cô tan biến như bong bóng xà phòng.
"Anh ở đây rồi. Em không cần phải cố gắng nữa. Em có thể dựa dẫm vào anh."
Một lời thì thầm ma quỷ, khiến lý trí của cô tan chảy.
"Ah... ưm... Kurono-sama!"
Cô ôm chầm lấy Kurono theo bản năng.
Lý trí đã tan biến, cô không thể nào chịu đựng được việc chỉ được xoa đầu nữa.
Cô ôm chặt lấy Kurono, dồn hết sức lực. Một cái ôm mạnh mẽ, mà cô chưa từng dành cho bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Và Kurono đón nhận tất cả, một cách tự nhiên. Chỉ có Kurono mới có thể chấp nhận con người thật của cô.
"Ngoan nào."
Kurono ôm chặt lấy cô, và tiếp tục xoa đầu cô. Cử chỉ trẻ con này lúc này, lại khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.
"Ah... Kurono-sama, em yêu anh."
Cuối cùng, cô đã hiểu những gì Ursula nói.
Nếu được nũng nịu như vậy, nếu được yêu thương như vậy... cô sẵn sàng lừa dối Kurono thực sự, để được chìm đắm trong hạnh phúc này mãi mãi.
Cô không thể kiềm chế được nữa. Bởi vì, cô yêu anh ấy rất nhiều.
—--------------------------------
"Reki, mặt em sao vậy?"
"Nufufu, không có gì đâu."
Tôi kéo Reki, người đang bám lấy tay tôi với vẻ mặt ngây ngất trở về tầng hầm. Ursula đã chờ sẵn ở đó, với ánh mắt sắc bén hơn bình thường.
"Kurono-sama, anh đã làm gì với Reki vậy?"
"Bọn anh chỉ đấu tập thôi."
Đáng lẽ ra là vậy, nhưng càng lúc Reki càng trở nên kỳ lạ.
Sau khi Reki nôn ra, chúng tôi đã nghỉ ngơi một lúc... Reki có vẻ hơi nản chí, nên tôi đã an ủi cô ấy. Và sau đó, cô ấy lại trở nên phấn khích quá mức.
Sau khi nghỉ ngơi, Reki tấn công tôi với tốc độ và sức mạnh còn dữ dội hơn trước.
Tôi chỉ định quan sát tình hình, nhưng Reki không hề có ý định dừng lại, nên chúng tôi đành tiếp tục.
Động tác của Reki nhanh hơn, mạnh hơn trước, nhưng tôi không bị thương nặng...cũng tại vì Reki đã chiến đấu như một Berserker thực sự. Tôi cũng phải nghiêm túc đáp trả.
"Fufufu, Uru không phải là chiến binh, nên không thể hiểu được cảm giác sôi sục này đâu."
"Cậu còn biến thái hơn tớ nghĩ... Kurono-sama, anh phải chịu trách nhiệm đấy."
"Đừng nói như vậy chứ, Ursula."
Nghe như thể Reki thích bị đánh đập vậy.
"Cậu đi tắm trước đi, Reki."
"Cảm ơn, tớ đi tắm đây desu. Kurono-sama, đi cùng em đi--"
"Cậu đi nhanh lên."
"Mồ."
Reki phồng má, nhưng rồi cô ấy vẫn ôm khăn tắm và quần áo chạy vào phòng tắm.
"Em sẽ đi chuẩn bị bữa tối, anh nghỉ ngơi đi nhé."
"Để anh phụ em một tay."
"Việc bếp núc là của bọn trẻ, đừng cướp việc của chúng."
Cũng đúng. Trong khi tôi còn đang mải suy nghĩ, Ursula đã dẫn bọn trẻ đến nhà bếp.
Thôi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chờ Reki tắm xong.
Tôi quyết định trở về phòng.
"Kurono-sama, anh vất vả rồi."
Khi tôi đang nằm trên giường, suy nghĩ về những khả năng vô hạn của hắc ma thuật, thì có người gọi tôi.
Mia ló đầu vào phòng.
"Ah, có chuyện gì vậy, em xong việc rồi sao?"
"Chưa ạ, còn một chút nữa."
Không phải đến gọi tôi ăn tối sao? Vậy thì tại sao em ấy lại đến đây?
"Trông anh có vẻ mệt mỏi, nên em muốn mát-xa cho anh."
"Anh không mệt lắm đâu."
"Trông anh mệt lắm mà!!"
"... Thôi được rồi, anh xin nhận tấm lòng của em."
"Cứ giao cho em, em rất giỏi mát-xa đấy."
Cô bé này kiên trì thật đấy.
Với sức mạnh thể chất và ma lực dồi dào, tôi sẽ không cảm thấy mệt mỏi trừ khi tiêu hao một lượng lớn năng lượng. Nhưng buổi đấu tập với Reki khá căng thẳng, nên có lẽ đây là lần đầu tiên tôi tiêu hao nhiều năng lượng đến vậy kể từ khi đến đây. Ít nhất thì cô ấy cũng là một đối thủ tốt hơn Gigas.
Tôi không mệt đến mức cần mát-xa, nhưng tôi cũng không thể từ chối khi Mia đã nhiệt tình như vậy.
Mia tự tin leo lên giường.
"Anh nằm sấp xuống giúp em nhé."
"Okay okay."
"Đây là lần đầu quý khách đến quán à?"
"Đừng nói những lời tục tĩu như vậy."
Em ấy học những câu đó ở đâu vậy? Ursula, hay là những cuốn sách của Ursula?
Tôi vừa suy nghĩ nghiêm túc về việc giáo dục trẻ em, vừa tận hưởng dịch vụ mát-xa của Mia.
Đôi bàn tay nhỏ bé của em ấy xoa bóp lưng và vai tôi. Hơi nhột.
"Thế nào, dễ chịu không?"
"Ừm, không dễ chịu lắm."
"Eh!?"
"Thật ra, mạnh hơn một chút nữa thì tốt."
"Ưm, là như thế này?"
"Ừ, được rồi đấy. Cứ tiếp tục như vậy đi."
Bả vai tôi không hề mỏi, nên việc bị xoa bóp chỉ khiến tôi cảm thấy nhột, nhưng dù sao thì cũng là tấm lòng của em ấy.
Hơn nữa, tôi không muốn mình trở nên giống một ông già, thỏa mãn rên rỉ khi được mát-xa. Mặc dù tôi thường bị nhầm là người lớn tuổi vì khuôn mặt và chiều cao của mình, nhưng tôi không muốn mình già cả từ trong ra ngoài.
"Kurono-sama này, tại sao anh lại mạnh như vậy?"
Mia vừa xoa bóp eo tôi, vừa hỏi một câu hỏi rất trẻ con. Đối với tôi, đó là một câu hỏi gợi lại những ký ức đau buồn, nhưng bây giờ, tôi không còn cảm thấy sốc nữa. Có lẽ thời gian đã chữa lành vết thương lòng.
"Ai biết được. Tự dưng anh trở nên mạnh mẽ... à không, anh cũng đã tu luyện."
"Ồ, tu luyện sao?"
"Ừ, một khóa huấn luyện khắc nghiệt đến chết đi sống lại. Vì vậy, anh đã trốn thoát."
"Nếu anh hoàn thành khóa huấn luyện đó, anh có mạnh hơn bây giờ không?"
"Chắc là mạnh hơn, nhưng anh sẽ không còn là con người nữa. Nên việc anh trốn thoát là đúng đắn."
Nếu tiếp tục thí nghiệm, tôi sẽ trở thành một cỗ máy giết người vô cảm. Đó là điều tôi không bao giờ muốn.
"Anh có Thánh Hộ chứ?"
"Thánh Hộ? À, hình như cũng có thứ đó."
"Thánh Hộ" là sức mạnh được ban tặng bởi thần linh.
Đúng là thế giới của kiếm và ma thuật, ở đây thực sự tồn tại thần linh. Mặc dù định nghĩa về thần linh rất đa dạng, nhưng ít nhất, đó là những sinh vật siêu nhiên, ban tặng sức mạnh đặc biệt cho những người tin tưởng hoặc được lựa chọn bởi họ.
Và đó không phải là những phép màu như biến nước thành rượu hay tạo ra bánh mì, mà là những ma thuật, kỹ năng, hoặc sự cường hóa có thể sử dụng ngay lập tức trong chiến đấu. Hầu hết các hiệp sĩ và mạo hiểm giả hàng đầu thế giới này đều sở hữu Thánh Hộ.
"Không, anh không có Thánh Hộ."
Là người Nhật, tôi không biết gì về thần linh của thế giới này. Và cũng bởi tôi chưa bao giờ cầu nguyện, nên không có lý do gì để thần linh ban Thánh Hộ cho tôi.
Nếu tôi là người được chọn, thì đáng lẽ ra tôi đã được ban Thánh hộ trong lúc bị thí nghiệm rồi.
"Vậy sao? Nếu anh có Thánh Hộ, anh sẽ còn mạnh hơn nữa."
"Ai biết được, anh còn chẳng biết gì về thần linh, nên chắc là không được ban Thánh Hộ đâu."
"Không đâu, ở Pandora có rất nhiều vị thần, nên ai cũng có cơ hội được ban Thánh Hộ."
À phải rồi, ở đây là đa thần giáo. Còn lũ đeo mặt nạ kia, có vẻ như chúng theo một tôn giáo nào đó giống như Thiên Chúa giáo, một tôn giáo độc thần.
Cách nói chuyện của Mia nghe rất giống một nữ tu sĩ. Có lẽ trước khi bị bán làm nô lệ, em ấy đã sống ở nhà thờ hoặc đền thờ nào đó.
"Em biết khá nhiều về thần linh đấy nhỉ?"
"Em biết khá nhiều về các vị thần cổ đại."
"Tuyệt thật, vậy là em biết gần như tất cả rồi."
Hiện tại, những vị thần được coi là có thể ban Thánh Hộ đều là những nhân vật có thật, sống ở thời cổ đại cách đây hàng nghìn năm, khi những hầm ngục như thế này vẫn còn hoạt động. Nói cách khác, họ là những anh hùng huyền thoại được tôn thờ như thần linh sau khi chết.
Sức mạnh của Thánh Hộ thường liên quan đến sức mạnh hoặc truyền thuyết của vị anh hùng đó.
Nhưng không chỉ con người, mà cả những quái vật hùng mạnh, gây ra thiên tai, cũng được tôn thờ như thần linh. Giống như việc con người sợ hãi thiên tai và thần thánh hóa chúng.
Thật kỳ lạ khi có những người có thể nhận được Thánh Hộ từ những vị thần quái vật, những sinh vật mà con người không thể nào chống lại được.
"Ngay cả bây giờ cũng có những người sống ở đầu thời kỳ Hắc Ám cũng đã trở thành thần linh. Ví dụ như "Kiếm Tổ Sieghart" và "Hầu Tước Hồng Lôi Reinhard" của Spada. Thật tuyệt khi một gia tộc có đến hai vị thần."
"Quả nhiên là em rất am hiểu."
Tôi chỉ nghe Ursula kể sơ qua về thần linh và Thánh hộ. Tôi chỉ biết một chút về thời cổ đại và tên của một vài vị thần nổi tiếng.
"Nếu có người đã trở thành thần sau thời cổ đại, thì liệu có ai có thể trở thành thần ở thời đại này không?"
"Nếu một người được nhiều người ngưỡng mộ hoặc kính sợ, họ có thể có đủ tư cách để trở thành thần."
Nhưng tôi không muốn trở thành như vậy.
Trở thành một anh hùng lưu danh sử sách, thật là phiền phức. Tôi chỉ muốn bảo vệ mười mấy đứa trẻ này thôi, đó đã là quá sức đối với tôi rồi.
"Dù sao bây giờ đã có rất nhiều vị thần rồi, nên việc tạo ra một truyền thuyết mới để trở thành thần chắc là rất khó."
"Những anh hùng thời cổ đại đều có đức tin vào một vị thần nào đó, và được ban tặng Thánh Hộ."
"Vậy sao... hình như có một thời đại trước thời cổ đại, gọi là Thần Thoại, phải không?"
Theo thần thoại sáng thế, sau khi thế giới này được tạo ra, thời Thần Thoại là thời kỳ đầu tiên khi con người và thần linh chung sống cùng nhau. Sau đó, thế giới trở thành của riêng con người, và thời cổ đại bắt đầu. Rồi nền văn minh ma thuật phát triển đến mức có thể tạo ra hầm ngục sụp đổ, và thời kỳ Hắc Ám bắt đầu, đây là một khoảng thời gian trống rỗng trong dòng lịch sử... Cuối cùng, con người bắt đầu xây dựng lại thế giới từ những tàn tích cổ đại, và thời hiện đại bắt đầu.
Đại khái là như vậy. Chính vì sự tồn tại của thời kỳ Hắc Ám bí ẩn, nên những câu chuyện về thời đại đó được lưu giữ trong các di tích cổ đại đã trở thành truyền thuyết được lưu truyền đến ngày nay.
"Nhưng liệu có ai ở thời hiện đại sở hữu Thánh Hộ của thần linh thời Thần Thoại không?"
"Em nghĩ là không."
Cũng đúng. Nếu có ai đó sở hữu Thánh Hộ của thần linh thời Thần Thoại, chắc chắn họ sẽ rất mạnh và nổi tiếng.
Vị thần nổi tiếng nhất ở lục địa Pandora là Mia Elroad, Quỷ Vương cổ đại, người đầu tiên thống nhất lục địa.
Đúng vậy, tên của cô bé được đặt theo tên của vị thần đó.
Khi một người quá vĩ đại, mọi người sẽ không dám dùng tên của họ, hoặc sẽ dùng tên của họ để bày tỏ sự ngưỡng mộ. Quỷ Vương Mia thuộc trường hợp thứ hai, và có rất nhiều người tên Mia ở thế giới này.
Đối với tôi, Quỷ Vương Mia chỉ là vị thần nổi tiếng nhất hiện nay, còn thần linh thời Thần Thoại thì tôi chưa từng nghe đến.
"-- Đố anh biết, những vị thần thời Thần Thoại giờ đã đi đâu rồi?"
Chắc chắn không ai trên thế giới này có thể trả lời câu hỏi đó.
"Ai biết được, chắc là họ đang nghỉ hưu ở đâu đó rồi."
Vì vậy, tôi chỉ trả lời qua loa.


5 Bình luận