• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 14. Rơi.

1 Bình luận - Độ dài: 2,438 từ - Cập nhật:

"...Em... không muốn đánh nhau đâu...!!"

"Đừng lảm nhảm nữa."

Tôi giơ thanh kiếm lên bằng một tay.

Toàn thân run rẩy không ngừng, tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đang run lên một cách mất kiểm soát, chỉ còn trụ vững bằng một chân.

Việc đứng yên thôi cũng đã là vượt quá giới hạn của cơ thể rồi. Chẳng có cách nào để tôi né tránh hay di chuyển khỏi chỗ này.

Dù tôi trông thật thảm hại nhưng ánh mắt mà Anna nhìn tôi lại cực kỳ nghiêm túc.

Ánh mắt dành cho một kẻ thù thực sự.

" —Ta tới đây."

Không biết chúng tôi đã gườm nhau, nhìn chằm chằm vào nhau bao lâu rồi.

Một câu nói đơn giản nhưng chứa đầy sát khí bật ra từ đôi môi của Anna. Đòn tấn công ấy trùng khớp với khoảnh khắc tôi chớp mắt. Chỉ trong tích tắc nhắm mắt rồi mở ra, chị ấy đã ở ngay trước mặt tôi.

Vút—, Anna đâm kiếm về phía tôi.

Mũi kiếm nhắm thẳng vào tim tôi.

—Choang!

"Hyaa—AAAAAH!!?"

Tiếng kim loại chạm nhau vang lên dữ dội, thanh kiếm của chị ấy đã đi chệch hướng.

Tôi không nhắm vào Anna mà nhắm vào đường đi của thanh kiếm. Tôi vung kiếm lên và vừa kịp đỡ lấy nó.

Nhưng hẳn là do lực bật lại của cú đâm bất ngờ ấy nên một cơn đau nhói đã chạy dọc cánh tay trái của tôi, cánh tay đã bị nghiền nát không còn nguyên vẹn.

Cảm giác tê rần lan ra khắp cơ thể.

Và chính nó đã khiến tôi khựng lại trong giây lát.

"....!"

Anna đã thấy được sơ hở đó và không chút do dự, chị ấy xoay người tung một cước vào tôi. Tôi chỉ kịp đỡ lấy nó bằng cách giơ ngang thanh kiếm, dùng sống kiếm làm lá chắn.

Không chút khoan nhượng...

"Có chuyện gì vậy!? Cô em gái thiên tài xuất chúng của ta đâu rồi!?"

"...Khụ... Aaaagh…"

Tôi bị hất văng ra sau và gục xuống, thế nhưng tôi vẫn loạng choạng đứng dậy một lần nữa, dùng kiếm làm gậy chống. Tôi phải đứng dậy thật nhanh.

Bởi vì Anna đang vung kiếm về phía tôi.

Thật mãnh liệt.

—Keng, keng!

Những đòn tấn công dồn dập tiếp nối không ngừng. Từ trên cao, từ hai bên, thậm chí là cùng lúc từ nhiều hướng. Thanh kiếm của Anna mang theo sức mạnh dữ dội, liên tục giáng xuống tôi.

Điều duy nhất tôi có thể làm khi không thể di chuyển nhanh hay dồn lực vào cả hai tay chỉ là đỡ những đường kiếm ấy.

Nhiều lượt giao kiếm trôi qua.

Anna tấn công không ngừng, chẳng mảy may để tâm đến phòng thủ.

Còn tôi thì chỉ tập trung vào phòng thủ mà không có lấy một ý định tấn công.

Những gì tôi làm chỉ là cố né tránh hoặc đỡ đòn, tôi chưa hề ra đòn phản công nào.

Cũng bởi, tôi vốn không có ý định làm chị ấy bị thương trong trận chiến này.

"Ngươi……!!!"

"Ah… Haa… Haaa… Haa…"

Như thể nhận ra ý định của tôi, ánh mắt lạnh băng của Anna nhìn tôi đến rợn người.

Két—, âm thanh nặng nề vang lên từ chuôi kiếm khi chị ấy siết chặt nó, có lẽ chị ấy cảm thấy bị xúc phạm thì phải.

Nhưng không phải đâu.

Tất cả những điều này, là vì em tôn trọng chị.

"Aris… Aris…!! Ngươi lúc nào cũng… đẩy ta đến bước đường này—!!"

"Heehee… Cuối cùng thì, haa, chị cũng gọi… tên em rồi…?"

"…!!"

Dù đang ở trong tình cảnh này, nhưng cô em gái luôn yêu thương và trân trọng chị mình, vẫn không muốn vung kiếm về phía người chị.

Và tôi cũng không có ý định làm tổn thương chị ấy dù chỉ là một sợi tóc.

Cạnh tranh, chiến đấu, chiến tranh.

Tất cả những điều đó chỉ có ý nghĩa khi những người tham gia cùng đứng trên một vạch xuất phát.

Nếu một người thắng, thì người còn lại phải thua.

Nếu một bên giành chiến thắng, thì bên kia phải bị đánh bại.

Người ta vẫn thường nói: "Cuộc sống luôn có người thắng, kẻ thua."

Lợi ích chỉ có thể đạt được bằng cái giá mà người khác phải trả.

Nhưng chuyện này không phải như vậy.

" —Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!!"

"…Heehee…"

Anna hét lên rồi lao về phía tôi.

Keng—, tia lửa bắn ra giữa hai chúng tôi. Hai thanh kiếm va chạm, rồi Anna bắt đầu dồn lực xuống.

Một tay chống lại hai tay. Dĩ nhiên là đầu gối của tôi, vốn đã không còn chút sức lực nào, đã khuỵu xuống.

Cuối cùng, tôi buộc phải quỳ xuống và đối diện với ánh mắt mãnh liệt của Anna.

Những gì chúng tôi đang làm khác xa một trận chiến sống còn đẫm máu và tuyệt vọng.

Điều kiện để thắng của chị ấy là giết tôi.

Còn điều kiện để thắng của tôi là phá hủy chiếc bông tai nguyền rủa trên tai Anna và khôi phục tâm trí của chị ấy về trạng thái ban đầu, dù chỉ là tạm thời.

Tất nhiên, ngay cả khi tôi không tháo được nó thì Đức vua và Hoàng hậu sau khi đọc được những dòng ghi chú trong cuốn sách kia, họ cũng sẽ tự mình tháo nó ra thôi, nhưng hãy coi đây là một món quà đi.

Một món quà dành cho chị gái tôi, người đã kiên cường đối mặt với ‘bóng tối’ của chính mình cho đến phút cuối cùng.

Khi điệu múa kiếm bất tận này khép lại, mỗi chúng tôi đều sẽ 'rời đi' và mang theo thứ mình mong muốn.

Vậy nên đây không phải là một cuộc chiến, mà là một vở kịch mà chúng tôi cùng nhau trình diễn.

Một vở bi kịch với cái kết có hậu.

"…Heehee."

Tôi vẫn luôn như vậy.

Tôi đã sống như vậy, và tôi cũng sẽ chết như vậy.

Đó là cách tôi sống.

—Và tôi chưa từng thua bao giờ.

Cạch. Tôi luồn thanh kiếm của mình vào một rãnh nhỏ trên kiếm của Anna.

Một kẽ hở được tạo ra từ vô số lần đỡ, chặn, và trượt kiếm vào đúng cùng một chỗ.

Tôi không bỏ lỡ cơ hội đó.

"…!!?"

"Chị Anna—"

Tôi xoay thanh kiếm trong tay.

Rắc, rắc—những vết nứt lan khắp thanh kiếm của chị ấy như băng vỡ.

Những vết nứt cứ lớn dần, và cuối cùng, với một âm thanh sắc lạnh, thanh kiếm của Anna đã gãy làm đôi.

Gãy đôi và tan vỡ!

—Choang!

"….. Ngươi…"

" —Em van chị!!"

Tôi vứt bỏ thanh kiếm quý giá của mình rồi lao về phía chị ấy. Tôi dồn chút sức lực cuối cùng vào bên chân đã bị tên xuyên qua và giẫm nát không thương tiếc.

Tôi chạy về phía chị.

Anna đang đứng đó, cúi đầu và lặng lẽ siết chặt thanh kiếm đã gãy.

Từng bước, từng bước một, tôi rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi. Cuối cùng, khi đã đến đủ gần, tôi gom góp chút sức lực cuối cùng và ôm lấy chị ấy.

Thình thịch.

Vào chính khoảnh khắc ấy, cả hai chúng tôi đều đã giành được chiến thắng.

Thình thịch.

Vòng tay dịu dàng của chị Anna vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi chỉ muốn được ở mãi trong lòng chị, nhưng bàn tay tôi đã vươn về phía bông tai.

Chỉ cần tháo nó ra, chị ấy sẽ quay lại như xưa. Người chị mạnh mẽ của tôi sẽ sớm tỉnh lại.

Tôi đã từng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mình chết, nhưng nhìn thấy chị mình trưởng thành đến nhường này, có lẽ tôi đã lo hão rồi. Nói thêm nữa thì lại thành lắm lời mất.

Tất cả tội lỗi sẽ đổ dồn lên đầu gã Công tước tội nghiệp kia. Gieo gió thì gặt bão.

Thình thịch.

Tôi cảm nhận được cái chạm lạnh lẽo của viên ngọc trai. Một luồng khí đen bốc lên từ đó, quấn lấy cánh tay tôi. Định nuốt chửng ta à? Đừng có mơ, đồ nhãi con.

Gây cảm giác lo âu, khuếch đại cảm xúc, tạo ra ảo giác nhẹ và ảo ảnh thính giác hả? Nó đang cố tạo ra hiệu ứng 'cầu treo'. Đi xem phim kinh dị với nhau còn hiệu quả hơn mấy trò vớ vẩn này đấy.

Hah, đúng là trò trẻ con. Với trình độ tà thuật cỡ này thì không đời nào tôi bị ảnh hưởng được.

Thình thịch.

Loạt soạt, loạt soạt—, tôi thấy ai đó đang chen qua đám cây ở phía xa.

Ah, đó là Remi hả?

Suýt nữa thì tôi đã không nhận ra đấy, toàn thân chị ấy toàn lá và cỏ. Nhìn bộ dạng ấy thì có lẽ là do đã vội vã chạy đến đây rồi. Mà này, chị thực sự tìm được đường tới chỗ này luôn hả?

Hẳn là vất vả lắm mới đến được đây.

Thình thịch.

Giờ thì, chúng ta tháo nó ra nhé?

Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Có khi đến sức để tháo cái bông tai ra cũng chẳng còn mấy.

Tôi từng định giật phăng nó đi, nhưng không thể để lại sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của Anna yêu dấu được, thế nên tôi quyết định tháo nó ra thật nhẹ nhàng.

Vì chị ấy là người mà tôi trân trọng nhất.

Nào, giờ thì...

Tôi sẽ tháo nó ra ngay khi đếm đến ba.

Vậy thì… ba!

"........Ah…?"

Gì cơ, nói tôi chơi ăn gian vì đếm luôn đến ba á? Bleh, tôi chẳng bao giờ nói mấy thứ như thế cả. Người lớn làm thế thì đúng là khó coi thật, nhưng với một đứa trẻ như tôi thì điều này tạm chấp nhận được mà.

Haha, nhân tiện, tôi chưa bao giờ thấy chị ấy làm vẻ mặt ngơ ngác đến vậy luôn á! Chị Anna này, hóa ra chị cũng có thể làm ra cái biểu cảm đó hả?

Ngạc nhiên đến vậy sao?

Đồ ngốc nhà chị~.

"Ah… Aaaaaah… AAAAAAAAAΑΑΑΑΑΗΗΗΗΗ…!!!"

"......"

…..Và giờ thì, mọi người ơi, chúc mừng nhé.

Chị đến kịp rồi, Remi. Thú thật thì em cũng không chắc là chị có thể đến kịp không, nhưng đúng như mong đợi, chị giỏi thật đấy.

Từ giờ trở đi, chị nên tập trung luyện tập nghiêm túc hơn một chút thay vì suốt ngày lười nhác nhé. Nếu chịu vận dụng những gì đã học thì hẳn là chị sẽ đến được đây trước khi em chết chăng?

Chơi cũng tốt, nhưng nhớ học một chút.

Ừ thì, nếu Remi là kiểu chị gái như vậy thì có lẽ tôi đã lên một kế hoạch khác rồi.

Em cũng chúc mừng chị nữa, chị Anna. Cuối cùng thì chị đã thắng. Chị đã lấy được mạng của em.

Cứ việc khoe đi. Bởi chị đã vượt qua cả những gì em trông đợi mà?

Em không ngờ chị lại dám đối mặt với những mặc cảm tự ti đang ngủ yên trong lòng mình đấy. Dù kết cục không thay đổi, em vẫn phải tán dương trước lòng dũng cảm của chị.

Chị ấy… Chị ấy có thể trở thành một vị quân vương vĩ đại hơn cả người mà tôi từng tưởng tượng. Không, chị ấy sẽ làm được.

Tôi từ từ lùi lại.

Thật ra có rất nhiều điều tôi muốn nói với họ, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi. Mà chắc cũng chẳng được nữa.

Khụ—, máu đang trào ra từ miệng tôi. Chừng bằng một cốc giấy nhỏ. Đầu tôi vô thức gục xuống. Nhờ thế mà tôi có thể nhìn thấy tình trạng của mình lúc này.

Hình như tôi đã bị đâm khá thô bạo, phần trước áo bị nhuộm đỏ hoàn toàn luôn.

Tôi bị đâm bốn, hay là năm nhát nhỉ? Đã thế còn có một thanh kiếm gãy cắm sâu trong bụng nữa.

Tôi vẫn còn tỉnh táo, nhưng chắc chắn sẽ chết thôi.

Vết thương này với trình độ y học hiện tại thì hết cứu nổi rồi.

Ừ thì, ở thời hiện đại cũng có những trường hợp người ta lao mình che đi quả lựu đạn để bảo vệ đồng đội mà vẫn sống sót sau khi hứng trọn vụ nổ, nhưng đấy là nhờ những công nghệ y tế cực kỳ tiên tiến.

Dù những y sĩ giỏi nhất trong vương quốc có lập tức chạy đến đây đi nữa, thì điều duy nhất họ có thể làm cũng chỉ là giảm bớt đau đớn cho tôi.

Từ đằng xa, tôi thấy Remi đang gào thét rồi chạy về phía này. Chị ấy ra sức rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi trong tuyệt vọng. Xin lỗi nhé, em chẳng còn nghe thấy gì nữa rồi.

Anna chỉ đứng đó, chết lặng nhìn tôi. Đôi mắt của chị mở to, sững sờ như thể không thể tin vào những gì đang xảy ra.

Tôi thực sự được yêu thương, nhỉ?

Tôi muốn nói lời cảm ơn. Rằng nhờ họ mà tôi đã hạnh phúc biết bao. Rằng mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập niềm vui.

Tôi cũng muốn nói với Anna rằng, cái tôi gọi là ‘nhân từ’ ấy, là thứ mà chỉ mình chị ấy mới có.

Tôi cũng quên chưa nói với Remi chỗ giấu mấy món đồ ăn vặt. Hmm, rồi chị ấy cũng sẽ tự mò ra và ăn hết thôi, ai mà biết được, phải không?

Vậy nhưng tôi chẳng thể nói được gì. Thậm chí đến cả việc mở miệng cũng không làm nổi.

"....."

Tôi chỉ có thể mỉm cười với họ.

Thật rạng rỡ.

Một bàn tay vươn ra. Một tiếng thét xé toạc không gian. Khuôn mặt của Remi, chị ấy đang chạy về phía tôi, lại dần xa hơn nữa.

Tôi nghe thấy tiếng gió cuộn và dòng nước chảy siết.

Ah, tôi đang rơi sao?

Ừm, có lẽ đây là một kết thúc xứng đáng dành cho tôi.

Àooo—.

Một cú va chạm mạnh mẽ, ý thức của tôi dần chìm vào hư vô.

**

Chương 1: Thiếu Nữ Muốn Chết.

Hết.

Cây Mất Ký Ức (Tự xưng).

Bắt đầu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận