Thời gian điều trị tại bệnh viện không kéo dài như tôi mong đợi.
Tôi đã muốn dùng cơ thể bị thương của mình như một cái cớ để ở lại lâu hơn, nhưng vì bác sĩ đã xác nhận tôi hoàn toàn ổn, tôi chẳng còn lý do gì để ở lại.
'Chiếc giường bệnh êm ái, tao sẽ nhớ mày lắm.'
Khi màn đêm buông xuống, tôi quay về chỗ ở của mình.
Trên đường về, tôi ghé qua chợ và mua đủ rượu cho cả ngày cùng một bao gạo 5kg.
Tôi không chắc mình có được phép mua những thứ này không, nhưng khi nói là mua cho bố mẹ, họ đã đồng ý bán.
"Uh... Em có chắc là em tự mình bê được cái này không vậy?"
"Em nghĩ... em lo được."
Và thú thật, đáng nhẽ tôi nên nhờ người khác giúp đỡ. Cái bao gạo nặng một cách lố bịch
------------------------------
“Urrrgh!”
Khoẳng khắc tôi đặt chân vào nhà, tôi gần như quăng bao gạo xuống và nằm vật ra nghỉ một lát.
Sau khi cởi bỏ bộ quần áo đẫm mồ hôi, tôi thay một bộ khác để cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiếp theo, với mấy thứ đồ dùng bếp đơn giản có sẵn, tôi đổ gạo và nước vào một cái nồi, đun từ từ cho đến khi nó thành cháo.
Ùng ục, ùng ục.
Gạo mềm dần ra khi nấu, biến thành một thứ cháo mịn và sánh, và rồi tôi múc ra bát.
Tôi múc một muỗng và đưa lên miệng...
“Ugh.”
Yeah, cháo trắng thì chẳng nhạt.
Tôi đã hy vọng ăn nó mà không cần nước tương, nhưng rõ ràng đó là một sai lầm.
“Bleh.”
Ngay lúc này, ưu tiên hàng đầu của tôi là tìm một bữa ăn rẻ nhất, no bụng nhất và có thể bảo quản được lâu.
Sau cái lần ngất đó, tôi mới thấm thía rằng không thể nào cứ bỏ bữa mãi được.
'Tôi đã nghĩ rằng mình có thể sống sót chỉ bằng cỏ và nước như trong mấy bộ truyện tranh, nhưng đời không như là mơ.'
Thêm vào đó, sau hàng tuần trời uống rượu không ngừng nghỉ, tôi đã phải đối mặt với một sự thật phũ phàng khác—
'Bụng tôi cực kỳ yếu.'
Đây không chỉ là cơn khó chịu thông thường, mà là một cơn đau thật sự nếu tôi ăn đồ ăn khó tiêu.
Đó là lý do tại sao tôi quyết định chọn một món gì đó đơn giản và dễ tiêu hóa — như cháo.
Nhưng... nó quá nhạt.
Đã vậy, tôi chỉ còn lại chừng 1 triệu won.
Sau khi trừ đi số tiền tôi cần cho rượu và socola, tôi còn lại khoảng 500.000 won để sống.
Tôi cần phải kiếm một công việc trước cuối tháng, và trong thời gian đó, tôi cần đồ ăn dự trữ được lâu dài.
Tôi đã xem qua các gợi ý trên mạng.
[Thức ăn rẻ và để được lâu]
Người ta đề cập đến bột cà ri như một lựa chọn tốt hoặc gợi ý việc mua thịt số lượng lớn trực tuyến.
Nhưng... tôi không có tủ lạnh.
Quay đi quay lại, tôi liếc qua cái căn phòng nhỏ bé tí tẹo nơi tôi đang sống — chỉ vừa đủ cho một người ở, và hầu như không có một món đồ nội thất nào.
Tôi thậm chỉ còn chẳng có giường, chứ nói gì đến tủ lạnh, nên đêm nào tôi cũng ngủ trực tiếp trên sàn nhà.
Việc mua thịt là một điều quá xa xỉ đối với tôi lúc bấy giờ.
Vì món cháo trắng quá nhạt nhẽo, tôi đã quyết định trộn thêm một ít bột cà ri mà mình đã mua trước đó.
Slurp.
“Oh.”
Cà ri đã làm cho món ăn thay đổi hương vị một cách đáng kể.
Vấn đề duy nhất là nó chỉ có mỗi vị cà ri - không có gì khác.
Tôi đoán điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Một món cà ri cháo mà không có rau củ gì cả, ví dụ như cà rốt hay khoai tây.
Nhìn trông... chán thật.
Ước gì mình có một ít kimchi.
Tôi chưa bao giờ nhận ra kimchi tuyệt vời đến thế nào cho đến khi tôi thực sự có ý định mua nó — giá của nó đắt hơn tôi tưởng rất nhiều.
“…”
Tôi quyết định cho thêm một vài gia vị cho món ăn.
Đầu tiên, tôi đổ một chút rượu tôi vừa mới mua lúc nãy vào.
Nó có vị ngọt mà, nên chắc không sao đâu.
Tiếp, tôi cho vào nồi một nắm rau xanh không rõ mọc ở trước cửa phòng.
Sau đó, tôi rắc vào một chút gia vị cơ bản mà tôi có.
Sau khi trộn đều tất cả, tôi nếm thử một lần nữa.
"...Liệu có ổn không nhỉ?"
Cũng không tệ lắm.
Còn việc cái bụng của tôi phản ứng như thế nào thì phải đợi thôi, nhưng ít nhất vị cà ri đã bớt nồng hơn một chút.
Vị của nó không quá gắt và khá chắc là sẽ không làm bụng tôi khó chịu.
Nhưng giờ vấn đề là...
"...Mình lỡ làm quá nhiều rồi."
Tôi đã nấu đầy một nửa cái nồi cỡ tiêu chuẩn có sẵn trong phòng.
Cho dù tôi cố gắng chia ra các suất ăn, tôi cũng không có nơi nào để cất.
Không có tủ lạnh, mà mùa xuân thì sắp đến, cái đống này kiểu gì cũng sẽ hỏng nếu để bên ngoài.
“Hmm…”
Sau một hồi suy ngẫm, tôi nhấc chiếc nồi đã nguội, mở cửa và bước ra ngoài.
------------------------------
Trong không gian bao la của bầu trời đêm, nơi mặt trời đã biến mất hoàn toàn và để những vì tinh tú chiếm chỗ, một cô gái duỗi tay ra sau đầu, vừa thư thái vừa vạch ra lịch trình công việc cho cả tháng trong một ngôi nhà biệt lập rực rỡ ánh đèn.
"Ugh..."
Sau một động tác vươn vai, cô gái với mái tóc xanh khẽ nhìn sang màn hình máy tính, nơi hiển thị lịch trình của cô.
"Thế này chắc là ổn rồi nhỉ?"
Một lịch trình dày đặc vô số công việc.
Từ lúc mở mắt cho đến khi nhắm mắt, mọi giờ phút của cô tận dụng cho các hoạt động, tập luyện và vun đắp tương lai – một người có kỷ luật thép và luôn hãnh diện về sự chăm chỉ của mình.
Đó chính là con người của Noelle.
Việc lơ là hoặc nằm dài một cách lười nhác là điều cô không bao giờ nghĩ tới.
Ding-dong!
Vừa đúng lúc đó, tiếng chuông cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
'Hmm, mình có đặt món hàng nào đâu nhỉ'
Ký ức về việc đặt hàng hoàn toàn không có trong đầu cô, và cũng không có bất kỳ lý do chính đáng nào để ai đó ghé thăm vào thời điểm này.
Bối rối, cô đứng dậy.
'...Không có ai ở đó?'
Nhìn vào màn hình hiển thị hình ảnh camera ở cửa, cô không thấy bất cứ ai cả.
Một cơn lạnh lan khắp sống lưng cô
Ding-dong!
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, nhưng màn hình camera vẫn không hiển thị gì.
Giữa đêm khuya khoắt, tiếng chuông cửa reo nhưng ở ngoài lại không có một bóng người?
Nó như một thước phim kinh dị một cách sống động.
"A-Ai đó?"
Với giọng điệu dè dặt, cô lên tiếng hỏi, và ngay sau đó có một phản hồi.
"Cậu có thể... mở cửa cho tớ được chứ?"
Một giọng nói quen thuộc.
Không thể lẫn vào đâu được, đó chính là giọng của cô gái tóc trắng mà cô đã gặp lúc trước.
Cô gái đó đã để lại một dấu ấn sâu đậm vào tâm trí của cô khiến cô không thể nào quên.
Cạch.
Vừa mở cửa, cô thấy một bé gái nhỏ nhắn đang chật vật giữ một chiếc nồi to tướng trên đầu, mắt hướng lên nhìn cô.
"Oh, là cậu!"
"Tớ có làm một chút đồ ăn và muốn mang đến chia sẻ với cậu."
"Đồ ăn?"
"Ừm."
"Oh... Uh, được thôi! Mời cậu vào nhà!"
Cô không khỏi ngạc nhiên trước hành động này — mấy ai còn giữ thói quen chia sẻ đồ ăn như thế này lúc bấy giờ?
"Ugh…"
Cô gái xiêu vẹo bước vào nhà, đặt chiếc nồi nặng trịch xuống bàn ăn, sau đó đổ gục xuống, thở hổn hển như vừa chạy marathon.
"Người cậu ướt đẫm mồ hôi rồi kìa."
"Oh... mình có à?"
Lau nhanh những giọt mồ hôi trên trán, cô gái giới thiệu món ăn của mình.
"Đó là gì vậy?"
Nó... nói sao nhỉ...
"Trông nó như... đống phân vậy—"
"Hả?"
"À k-không có gì."
'Không đời nào một cô gái nhỏ nhắn như vậy sẽ làm ra cái món trông đáng sợ như này, phải không?'
Nó trông... có vẻ hơi—hoặc giống y hệt—thứ đó.
"Tớ lỡ làm hơi nhiều, và vì lần trước cậu đã cho tớ đồ ăn, nên tớ nghĩ mình nên mang sang một ít sang cho cậu."
"Oh... ra vậy?"
'Có phải mọi người thường tự tay nấu rồi đem đến cho người khác như thế này không nhỉ?'
Noelle chưa từng trải qua điều gì như thế này bao giờ, và chính sự mới lạ đó khiến cô càng thêm trân trọng sự cố gắng của cô gái đó.
"Cậu có muốn thử một ít không?"
Với ánh mắt chờ đợi của cô gái, Noelle vô thức gật đầu và múc một phần vào bát của mình.
Tọc... tọc...
"Hmm..."
'Cái này... thực sự an toàn để ăn sao? Nó đặc hơn cháo nhiều, và màu sắc thì... không đúng cho lắm.'
Các nguyên liệu dường như không quá xa lạ, và cô ấy có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi cà ri, nhưng có gì đó về món này khiến cô cảm thấy... kỳ quặc.
"Uh... rốt cuộc đây là món gì nhỉ?"
"Cà ri cháo."
"Cái này á?"
Dù vẻ ngoài của nó khiến cô hơi e dè, nhưng Noelle không thể nói lời từ chối khi cô gái ấy đang nhìn cô với vẻ mặt đầy mong đợi.
Bất chấp những mối lo ngại, Noelle vẫn quyết định bỏ qua chúng và ăn thử một chút.
"Mmm!"
Dù vẻ ngoài có hơi kỳ lạ, nhưng vị của nó lại không tệ.
Ban đầu Noelle cứ tưởng nó là một thứ gì đó kinh khủng, nhưng hóa ra mọi lo lắng của cô lại thừa thãi.
Khoan...
"Noelle?"
"Huh..."
Tại sao cô ấy lại nằm lăn ra vậy?
"Oh."
Không, không phải vậy.
Người đang nằm... chính là bản thân cô.
Vừa nhận ra điều đó, Noelle liền bất tỉnh, trong miệng vẫn còn một chút cháo.
------------------------------
"Ahhh!!"
"Oh, tớ vừa đang định gọi cấp cứu thì cậu lại tỉnh lại."
Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Cái vị vừa nãy... là cái quái gì vậy?
"Cậu có thường gặp vấn đề về sức khỏe không thế? Đột nhiên cậu ngã quỵ xuống."
"Ah... uh, có lẽ vậy."
Quái lạ, mình chạy bộ mỗi ngày, do đó thể lực của mình chắc chắn không có vấn đề gì.
Có phải là do mình bị căng thẳng quá không? Hay chỉ là do sự mệt mỏi tích tụ?
Khi tôi dần tỉnh táo lại, tôi thấy một cái nồi to lớn trước mặt, đầy ắp cà ri cháo.
Mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng tôi.
Mình thực sự phải ăn hết đống đó hả?
"Đến giờ tớ mới nhận ra... tớ thậm chí còn không biết tên cậu là gì, phải không?"
"Oh, đúng rồi! Tên tớ là Esha."
"Thế...um, Esha này? Ngoài tớ ra, cậu có định chia sẻ cái này với ai khác không?"
Nghe câu hỏi của Noelle, cô gái dừng lại một lát, suy nghĩ, rồi ngay lập tức đưa ra một câu trả lời ngắn gọn.
"Chắc... là không"
"..."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô tự hỏi liệu tiếng chuông cửa lúc nãy có phải do ma bấm không. Thà là như vậy còn đỡ hơn.
Cái... cái món đó không dành cho con người ăn.
Nếu mình cố ăn hết đống đó, mình sẽ ngỏm trước cả khi đống đó hết một nửa...
"Oh, nó tệ lắm hả? Chắc có lẽ vậy."
"Không, không phải thế!! Chỉ là... một mình ăn hết chỗ này thì hơi quá..."
"Nếu tớ có chỗ để cất, tớ sẽ tự mình ăn hết rồi. Nhưng tớ lại không có tủ lạnh."
"Vậy á?"
Nghe những lời đó, Noelle chợt tươi tỉnh hẳn lên và ngay lập tức đề xuất một giải pháp.
"Thế cậu có thể sử dụng tủ lạnh của tớ! Cứ tự nhiên cất nó ở đó!"
Cô ấy không thêm từ "làm ơn" vào cuối câu, nhưng rõ ràng là ý muốn nói vậy.
Ngay cả khi món cháo Esha làm là một mớ hỗn độn, cô không muốn bất lịch sự hay làm tổn thương cô ấy.
Nghĩ theo một hướng khác, cô gái bé nhỏ này rõ ràng đã bỏ công sức vào việc nấu nướng. Có lẽ cô ấy chỉ chưa bao giờ có cơ hội học nấu ăn đúng cách, nên dẫn đến... cái món này.
Thật đáng tiếc.
Tôi tin rằng, nếu cô ấy học được các kỹ thuật nấu ăn đúng cách, cô ấy có thể làm ra món gì đó ngon lành.
Yeah, chắc chắn là như vậy
"Thật á? Cậu chắc chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
"Vậy thì, cảm ơn cậu! Tớ sẽ tận dụng nó thật tốt!"
Nhìn Esha mỉm cười và nói lời cảm ơn, Noelle cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô vẫn hơi lo lắng về những đồ ăn khác trong tủ lạnh của mình, nhưng chắc là việc để chúng cùng nhau sẽ không gây ra vấn đề nghiêm trọng nào cả đâu.
Chắc vậy...


3 Bình luận