Tập 06 (e)
Chương e1: Dù lúc nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể dựa dẫm vào Hikigaya Komachi.
0 Bình luận - Độ dài: 3,746 từ - Cập nhật:
Gió lạnh thổi ào ạt, lay động những tán cây.
Dù tôi có tập trung ngắm nhìn bầu trời đêm đến đâu, những vì sao cũng chẳng hề lấp lánh. Chúng vẫn ở đó, tiếp tục tỏa sáng rực rỡ như mọi khi.
Dù tôi có đứng đây và tiếp tục ngắm nhìn chúng, khoảng cách giữa những vì sao và tôi cũng chẳng hề xích lại gần hơn.
Chẳng mấy chốc, bình minh sẽ đến, và ánh sao, ánh trăng sẽ bị ánh sáng yếu ớt từ mỗi mái nhà cuốn trôi đi.
Sau khi Hayama Hayato rời đi, tôi ngước nhìn bầu trời đêm trong khoảnh khắc đó. Cậu ấy đang ám chỉ ai khi nói về việc né tránh vấn đề?
Nếu lúc đó tôi hỏi câu này, không biết cậu ấy sẽ trả lời như thế nào.
Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ trả lời, "Là tôi," với một nụ cười cô đơn và giọng nói nhẹ nhàng.
Đó không phải là một lời nói dối, mà đơn giản chỉ là sự thật trần trụi.
Tuy nhiên, nếu tôi nghe thấy điều đó, dù biết cậu ấy sẽ đưa ra một câu trả lời hiển nhiên như vậy, tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị thuyết phục. Đó không phải là một lời nói dối.
Nhưng đó cũng không phải là toàn bộ sự thật.
Gai nhọn từ ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói, hay vẻ ngoài của sự thật sẽ quấn lấy trái tim ai đó. Dù vô tình hay hữu ý, những lời nói ấy sẽ đâm xuyên qua đầy sắc bén, như những chiếc gai của một mầm cây mới nhú.
Sự thật là, những lời Hayama Hayato nói mang một sức nặng kỳ lạ. Như một mũi tên nhọn, hay có lẽ là sự hối hận âm ỉ trong tôi, chúng trói buộc tôi vào nơi này.
Tôi đứng đó, lặng im trong một khoảng thời gian dường như vô tận.
Trong đôi mắt tôi, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, những chùm ánh sáng rực rỡ từ các tòa nhà xa xăm, vệt đèn xe vụt qua trên đường cao tốc, và ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những ngọn đèn đường cũ kỹ.
Ngoài kia, chỉ là một màn đêm đen đặc bao trùm tất cả.
Gió tháng Giêng dần dần đóng băng tứ chi, gặm nhấm trái tim và tâm trí tôi. Chỉ đến khi thở ra một làn hơi trắng xóa, tôi mới thực sự cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Nhưng dù cơ thể có lạnh giá đến đâu, tâm trí tôi vẫn không thể nào tĩnh lặng. Thay vì xoa dịu, đây đó lại có những tia lửa nhỏ bùng lên, đốt cháy lớp băng giá đang bao phủ tâm trí tôi. Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời.
Dù có suy nghĩ về những điều vô nghĩa này, tôi vẫn tự nhủ rằng câu trả lời không tồn tại. Suy cho cùng, những gì Hayama Hayato nói đã đánh trúng tim đen. Lời nói của cậu ta, "Cậu lại đang trốn tránh vấn đề," cứ bám riết lấy tôi không buông.
Tôi không biết Hayama đã nghĩ gì khi đưa ra câu trả lời đó. Giọng nói tan vào trong gió đêm đông giá rét trao cho tôi một nhiệm vụ, nhưng tôi không thể nghe thấy. Tôi chẳng hiểu gì về những điều cậu ta nói lúc đó. Bằng những gì chúng tôi đã làm, cả Hayama và tôi đều đã tự tìm cho mình một cái cớ.
Với tình hình hiện tại, chắc chắn chúng tôi sẽ được phép tiếp tục trốn tránh vấn đề. Không.
Thật đáng ghê tởm và đáng xấu hổ.
Bởi vì tôi nhận thức được điều đó, bởi vì tôi tin rằng mình có thể đối phó với bất cứ điều gì xảy ra, tôi đã cho phép nó xảy ra, tin rằng cuối cùng mình sẽ được tha thứ. Đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để ngụy biện. Tôi hiểu rằng lý lẽ kia sẽ không bao giờ có tác dụng.
Cậu ta đã từng nói điều gì đó tương tự, rằng mọi thứ không thể cứ mãi như vậy.
Những lời nói vẫn còn vang vọng sâu trong tai tôi, chưa hề rời đi. Từ rất lâu trước đây, bởi vì tôi đã đích thân trải nghiệm, theo bản năng mà tôi hiểu được.
Kể từ ngày đó, tôi đã nhận thức được vị trí của mình. Trong khoảnh khắc, tôi có thể nhận ra cảm giác ấy.
Một ngày nào đó, chắc chắn, khoảnh khắc ấy sẽ kết thúc. Tôi nhận thức rõ hơn ai hết.
Tôi hiểu rất rõ rằng tôi không thể bảo tồn hay bảo vệ nó một mình. Những mối quan hệ mà tôi đã xây dựng trong suốt mười bảy năm cuộc đời đã cho thấy điều đó.
Bởi vì tôi chưa bao giờ học được cách chiếm lấy trái tim ai đó, những người tôi đã gặp cho đến bây giờ, và những người tôi sẽ gặp trong tương lai, việc chia ly là điều không thể tránh khỏi.
Giống như những đóa hoa sẽ tàn úa ngay cả khi không có bão giông, việc nói lời tạm biệt với người khác chỉ là một phần của cuộc sống.
(» Trích từ một câu trong bài thơ Trung Quốc, sau này được dịch sang tiếng Nhật. Bài thơ gốc viết (花に嵐の例えもあるぞ, さよならだけが人生だ) có nghĩa là giống như một bông hoa phải chịu đựng giông bão, chia ly là một phần của cuộc sống. Đương nhiên, WW đã sửa đổi nó một chút để nó giống với phong cách của Hachiman hơn.)
Ít nhất, cuộc sống của Hikigaya Hachiman là như vậy. Tuy nhiên, tôi tự hỏi về cuộc sống của Hayama Hayato.
Cậu ta khác tôi. Cậu ta hòa đồng, có rất nhiều bạn bè, và hẳn là được nhiều người yêu mến. Ngay cả khi Hayama không nghĩ vậy, những người xung quanh Hayama có lẽ sẽ tiếp tục trân trọng mối quan hệ của họ với cậu ta.
Và Hayama, như mọi khi, vẫn luôn đáp ứng những kỳ vọng đó.
À, ít nhất, trong một năm mà tôi có cơ hội quan sát ở khoảng cách gần, cậu ta là một người như vậy.
Rốt cuộc, Hayama hành động để không bỏ rơi ai, và để hòa hợp với tất cả mọi người.
Từ ban đầu, cái thời điểm gặp chúng tôi, cái thời điểm tìm đến chúng tôi để xin lời khuyên, cái thời điểm chúng tôi cùng nhau giải quyết sự cố, cái thời điểm cậu ấy thách thức tôi bằng những câu hỏi đó, ngay cả trong cái thời điểm mà sự khác biệt giữa tôi và cậu ấy đã quá rõ. Cả cái thời điểm cậu ấy dựa dẫm vào người khác vì không thể thay đổi niềm tin của mình, và cái thời điểm, khi cậu ấy không thể đáp lại tình cảm của ai đó, và ngay cả bây giờ, khi cậu ấy muốn thay đổi cách làm của người khác vì cách làm của mình.
Mặc dù gần như mọi thứ giữa chúng tôi đều khác biệt, cả cậu ấy và tôi đều đi đến cùng một câu trả lời.
Tuy vậy, dẫu là thế.
Hachiman Hikigaya và Hayato Hayama vốn dĩ là hai thái cực khác biệt, hai cá thể hoàn toàn không tương đồng. Bởi thế, câu trả lời của cậu ta và tôi không thể nào giống nhau được. Nếu vậy, những lời chúng tôi chắt chiu từ tận đáy lòng hẳn phải mang những ý nghĩa riêng. Khi cậu ta thốt ra cái nhận xét thừa thãi ấy, sự khác biệt giữa tôi và cậu ta đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Dù tôi vẫn chưa thể diễn đạt suy nghĩ thành lời, cơ thể tôi cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế lạnh như băng và mở khóa chiếc xe đạp dựng trước cổng công viên. Có lẽ đây chỉ là một hành động đền bù.
Những suy nghĩ trong đầu tôi vẫn chưa ngừng bủa vây, và dường như có một chiếc khóa chắc chắn đang ngự trị đâu đó trong tim tôi.
Vậy nên, đây chỉ là một hành động bù trừ.
Là để những phần còn có thể cử động của cơ thể tôi được hoạt động.
Tôi trèo lên xe và bắt đầu đạp dọc theo con đường lớn. Tôi đạp thật nhanh, tăng tốc độ vòng quay của bàn đạp. Nhịp tim tôi nhanh dần. Mạch đập bắt đầu dồn dập.
Gió lạnh táp vào má tôi.
Khung xe han gỉ kêu cót két khi tôi đạp xe. Dù các bánh răng, xích và bàn đạp cứ quay vòng vòng quanh một chỗ, chỉ cần chúng được căn chỉnh đúng cách, các bánh răng sẽ khớp với nhau và như một hệ thống, chúng sẽ có thể thay đổi lực truyền động.
Điều tôi cần làm là đối mặt với thực tại trước mắt.
Bởi vì tôi luôn tự giam mình trong những ảo tưởng riêng, tôi không thể tiến bộ, và nếu cứ như vậy, tôi sẽ không thể bước tiếp.
Tôi lao vun vút trên đường lớn, và nếu rẽ vào con đường dành cho xe đạp chạy dọc bờ sông thì sẽ sớm đến một cây cầu khi đi hết con đường đó.
Đó là cách tôi thường về nhà.
Trên đường đi, có vô số ngã tư, cũng như nhiều vỉa hè chạy song song với con đường đạp xe của tôi. Dù một số con đường dẫn đến ngõ cụt, nhưng chỉ cần quay đầu lại, tôi có thể dễ dàng trở lại con đường dẫn tôi về nhà. Tất cả chỉ là vấn đề chọn con đường hiệu quả nhất để về nhà mà thôi.
Về nhà mỗi ngày, tôi không cần phải lo lắng liệu con đường mình đã chọn có đúng hay không. Tôi không thể bị lạc lối bởi tất cả những con đường nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện.
Nếu một người biết đích đến của mình, thì việc chọn con đường nào cũng không quan trọng. Họ vẫn sẽ đến được đó.
Tuy nhiên, nếu bạn không biết mình muốn đi đâu. Nếu bạn không biết mình muốn gì, thì không thể tiến lên phía trước được.
e1-2
Dù là giữa đêm đông giá rét, chỉ cần đạp xe hơn 20 phút, cơ thể sẽ bắt đầu ấm lên. Đó không chỉ nhờ vào áo khoác và khăn quàng cổ trên người, mà còn do mồ hôi rịn ra, khiến áo dính chặt vào da.
Tôi không nghĩ gì cả, tôi cũng không nghe thấy gì cả. Tất cả những gì tôi làm là tiếp tục đạp cho đến khi về đến nhà. Nín thở, tôi dựng xe trước cửa, và đôi chân tôi bắt đầu di chuyển chậm chạp, do mệt mỏi tích tụ lại.
Tôi mở cửa trước và ngã nhào vào nhà. Do gió lạnh thổi thẳng vào, không khí ấm áp trong nhà vuốt ve má làm da tôi ran rát. Thật ngứa ngáy khó chịu, cộng với chiếc áo ẩm ướt, càng khiến tôi bực bội. Tôi ném túi sang một bên và giật phăng chiếc khăn quàng cổ. Sau đó, cởi áo khoác, tôi đi thẳng vào phòng tắm. Mở cửa phòng tắm, tôi được bao bọc bởi không khí ấm áp ở lối vào, và hương thơm của dầu gội thoang thoảng bay ra.
Vì không khí bên ngoài lạnh và khô, không khí ấm áp và ẩm ướt này là một sự thay đổi đáng hoan nghênh, và tôi có thể cảm thấy tim mình từ từ tan chảy. Một lần nữa, tôi hít một hơi thật sâu và nhìn quanh phòng tắm rộng rãi.
Hmmm……
Chiếc gương mờ sương, máy sấy tóc vẫn cắm điện, chiếc băng đô treo trên móc, chiếc khăn tắm trong giỏ giặt, và cuối cùng là bầu không khí ẩm ướt trong căn phòng này. Nhìn vào tình hình này, có vẻ như ai đó vừa mới sử dụng phòng tắm.
Giờ này vẫn còn quá sớm để bố mẹ tôi, những người lao động khổ sai của công ty, trở về nhà. Hơn nữa, tình trạng phòng tắm khá gọn gàng, chỉ có một lỗi nhỏ là quên rút phích cắm máy sấy tóc. Từ những thông tin trên, tôi suy đoán rằng người vừa sử dụng phòng tắm này có lẽ là Komachi.
……Không biết trong bồn tắm còn nước không nhỉ. Tự nhiên thấy bất an quá.
Là vì em gái bé bỏng Komachi dạo này nghiêm khắc với anh trai hơn hẳn từ khi dậy thì. Ví dụ như, con bé nhất quyết không dùng lại nước tắm của anh. Nghĩ tới đây, có khi nước tắm [vị Komachi ấm áp] của con bé cũng bị xả rồi cũng nên. Vậy thì phiền lắm.
……Không, tôi không hề tiếc nuối chuyện nước tắm không có vị Komachi. Mà khoan, cái "nước tắm vị Komachi ấm áp" quái quỷ gì vậy? Nghe như một loại đồ uống bán chạy lắm đấy! Chắc chắn sẽ tạo nên cuộc cách mạng cho mấy công ty nước giải khát. Cơ mà, với tư cách là Onii-chan, tôi không cho phép điều đó đâu nha~ Mong các công ty nước giải khát hãy hợp tác và dùng vị "Em gái" thay thế đi. Chắc chắn cũng bán chạy không kém đâu!
Dù sao thì, sự thật là nước nóng có vị Komachi hay không cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm để làm ấm cơ thể lạnh cóng thôi. Dù thế nào thì, tôi cũng phải kiểm tra tình hình cái bồn tắm đã.
Tôi cởi tất và áo khoác ngoài, bước chân trần lên sàn nhà tắm hơi ẩm ướt. Cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại, tôi bắt đầu có chút mong chờ. Ngay khi mở nắp bồn tắm, hương thơm nhẹ nhàng của bột tắm và hơi nước bốc lên.
A, đúng là Komachi của anh mà…… Con bé vẫn để lại nước nóng. Onii-chan cảm động muốn khóc luôn, mà chắc chắn là do hơi nước bốc lên thôi. Quay lại phòng thay đồ, tôi nhanh chóng cởi nốt quần áo còn lại, rồi trở lại phòng tắm. Đóng cửa lại, việc đầu tiên cần làm là dội nước nóng lên người.
"Ào, oạp," tiếng nước vang lên khi tôi dội nước ấm lên người vài lần. Rửa sơ người với nước xong, tôi lập tức nhảy vào bồn tắm và ngâm mình trong đó.
Tôi hụp xuống nước, giờ thì toàn bộ cơ thể đã ngập hoàn toàn. Từ từ thở ra bằng mũi, tạo thành một dòng bọt khí. Làm vậy, có lẽ những chuyện buồn bực trong lòng cũng sẽ tan biến như những bong bóng kia. Nhưng mà, dù vậy.
Thứ nặng nề nhất, thứ mắc kẹt dưới đáy lòng tôi vẫn mãi ở đó, chẳng hề lay chuyển.
e1-3
Tắm xong, tôi mặc quần áo, xách mớ đồ dơ lúc nãy ra khỏi phòng. Vừa ôm một đống quần áo to tướng trên tay, tôi vừa dùng khăn tắm lau khô mặt rồi bước lên cầu thang đến phòng khách ở tầng hai. Tôi thấy Komachi đang ngồi học trong bàn sưởi.
"Anh về rồi!"
Con bé đang nằm dài, nửa thân trên hơi ngẩng lên, vung vẩy cây bút chì và lắc lắc mái tóc.
"Ừm. Anh về rồi đây."
Dù tôi đã đáp lời, Komachi dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chăm chăm vào những câu hỏi đang cầm trên tay. Đáp lại lời tôi, con bé chỉ cắm cúi viết nguệch ngoạc vào cuốn sổ tay bằng cây bút chì.
Bình thường thì tôi sẽ cằn nhằn con bé về phòng học đi, nhưng mà tắm nước nóng xong thấy sảng khoái quá nên tôi bỏ qua luôn.
Dù sao thì, con bé chắc chắn đã ghi điểm cực lớn trong mắt tôi vì đã để lại nước tắm. Ước gì con bé hỏi tôi, "Anh tắm nha? Hay là ăn tối? Hay là, Ko-Ma-Chi?" Nếu con bé làm vậy, cổ phiếu Komachi sẽ tăng vọt lên nóc nhà luôn! Nếu có cái thẻ SSR [Tiểu Muội Komachi Lém Lỉnh] thì tôi sẽ vét sạch túi tiền ngay lập tức! Onii-chan sẵn sàng bỏ ra hàng chục ngàn đô để quay được cái thẻ SSR này. Thật tuyệt vời khi có thể ném tiền vào máy gacha để quay được thứ mình muốn! Nhưng mà, dù là [vị Komachi ấm áp] hay SSR [Tiểu Muội Komachi Lém Lỉnh], dùng em gái để kiếm tiền thì ghê quá. Nhân đây, tôi xin bày tỏ lòng kính trọng đến bố tôi, và cảm ơn mẹ tôi vì đã sinh ra em gái tôi, Komachi. À, mà tôi ghét cay ghét đắng mấy đứa lớn lên ở Chiba nữa chứ.
Dù sao thì, chắc tôi nên cảm ơn Komachi vì đã để lại nước tắm nóng trước đã.
Tôi thả bịch quần áo xuống đâu đó gần đó rồi chui vào kotatsu. Ngay lập tức, tôi cảm thấy con mèo của chúng tôi, Komakura, trèo lên đùi tôi. Có vẻ như nó đang dùng tôi làm nguồn nhiệt mới vì tôi vừa mới tắm xong.
"Komachi, cảm ơn vì nước tắm nha."
"Ừ. Vì anh về nhà muộn hơn Komachi, với lại hôm nay cũng lạnh nữa."
Komachi đáp lời mà không thèm ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên tư thế gà gật buồn ngủ.
"Vậy hả?"
"Uhm."
Sau vài câu ngắn ngủi, tất cả những gì còn nghe được chỉ là tiếng bút chì xột xoạt trên trang giấy. Tôi bắt đầu vuốt ve Komakura.
Một cuộc trò chuyện hết sức “thường ngày”. Chẳng có ý nghĩa sâu xa nào cả. Thậm chí, có lẽ còn chẳng đáng gọi là một "cuộc trò chuyện" đúng nghĩa.
Dù cả hai không nhìn nhau, dù mỗi người nhìn một hướng, làm một việc khác nhau, chúng tôi cũng không ghét bỏ nhau.
Với một kẻ như tôi, vốn chẳng biết cách xây dựng và duy trì các mối quan hệ, thì Komachi có lẽ là ngoại lệ duy nhất.
Tuy nhiên, không có nghĩa là chúng tôi không cãi nhau. Chúng tôi thường tranh cãi về những chuyện vặt vãnh, như ai được tắm trước chẳng hạn. Dù vậy, chúng tôi vẫn duy trì được một mối quan hệ anh em khá tốt.
Đây không phải là tình yêu thương hay sự tin tưởng. Nó đơn giản hơn nhiều, có lẽ chỉ là sự gắn bó. Nó giống như việc đã quen với sự hiện diện của người kia, hoặc chỉ đơn giản là chấp nhận những thói quen của họ.
Cũng giống như tôi đã chấp nhận lối sống vô tư của con bé, Komachi cũng đã chấp nhận sự vô dụng của tôi. Tôi không nghĩ rằng mình có thể xây dựng được một mối quan hệ tương tự với bất kỳ ai khác.
Trước hết, một kẻ vô dụng như tôi sẽ không được hầu hết những người bình thường chấp nhận. À, xin lỗi Komachi, vì đã là một Onii-chan vô dụng như vậy.
Tuy nhiên, dù không được người khác chấp nhận, tôi vẫn có thể chấp nhận người khác. Tôi có thể đảm bảo điều này, bởi vì cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ kỳ vọng vào người khác, cũng chưa bao giờ cố gắng hiểu người khác. Nếu vậy, dù bản chất của chúng ta có đối lập đến đâu, dù chúng ta không thể hiểu nhau đến mức nào, dù chúng ta có thể chấp nhận nhau đến đâu, chúng ta vẫn có thể sống cuộc sống của mình một cách hòa bình. Tuy nhiên, vấn đề là điều này sẽ gây ra rất nhiều áp lực cho bản thân tôi.
Tôi với lấy chiếc áo khoác blazer phía sau và lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Haizzzz..."
Khi nghĩ về những gì sắp làm, tôi không khỏi thở dài.
"Ồ? Anh có vẻ mệt mỏi nhỉ."
Đôi tai thính của Komachi đã nghe thấy tiếng thở dài của tôi và con bé ngẩng đầu lên. Bắt chước con bé, Komakura cũng ngẩng đầu lên.
Đó là cách con bé hỏi tôi có chuyện gì. Tôi lắc đầu, và nhẹ nhàng búng tai Komakura để báo hiệu rằng không có gì. Imouto-chan của gia đình chúng ta thật thông minh và dễ thương. Không chỉ vậy, con bé còn dịu dàng và nhạy cảm với môi trường xung quanh nữa. Nếu bây giờ tôi trút hết nỗi lòng, con bé chắc chắn sẽ lắng nghe tất cả.
Tuy nhiên, tôi không thể lúc nào cũng ỷ lại vào Komachi. Tôi không thể cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ rằng Komachi sẽ luôn ở bên tôi. Hơn thế nữa, tôi không nghĩ rằng vấn đề giữa tôi và cậu ta có thể được giải thích rõ ràng cho người khác. Ngay cả hai chúng tôi cũng từ chối đưa ra một định nghĩa cho vấn đề hiện tại. Tự ý quyết định vấn đề là gì rồi giao phó nó cho người khác chắc chắn là không được phép.
Để giải quyết mọi vấn đề, có một điều mà tôi phải làm trước tiên. Một vấn đề mà tôi chưa bao giờ chạm vào, cũng chưa bao giờ tiếp cận.
Hayama Hayato, trung tâm của chuỗi vấn đề.
Không quan trọng tôi nói gì và nói như thế nào. Dù sao thì tôi cũng sẽ có được câu trả lời từ cậu ta, và xóa đi cái vẻ "biết tuốt, điềm tĩnh" trên khuôn mặt đó. Tôi không hài lòng khi để nó kết thúc với những lời đó của cậu ta.
Sự bực bội lan đến các ngón tay tôi và tôi mở danh bạ trên điện thoại, bắt đầu tìm kiếm tên cậu ta. Và rồi, tôi chợt nhận ra một điều.
...Tôi, tôi không có số liên lạc của cậu ta.


0 Bình luận