"Ô nhiễm Hắc Thực trên cơ thể cô đã được thanh tẩy, nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
"Thần Thánh Chi Hỏa có tác dụng trị liệu rất tốt, nhưng cô vẫn còn nhỏ, không nên quá phụ thuộc vào nó, vì điều đó sẽ tiêu hao tiềm năng cơ thể."
"Trong hai ngày tới, cô có thể ăn nhiều thực phẩm làm từ thịt để bổ sung dinh dưỡng."
"Nếu cần, cô cũng có thể nhờ Lottie thi triển Thánh Liệu Thuật để đẩy nhanh quá trình lành vết thương."
"Lottie là học trò của ta, kỹ thuật trị liệu của cô ấy rất cao siêu, tuy không bằng Kara, nhưng lại nhẹ nhàng hơn nhiều."
"À, đúng rồi, tiểu thư Charlotte, cô đã từng nghe nói về Thánh Liệu Trị Thuật chưa?"
Sau khi hoàn tất kiểm tra thân thể, Linh mục Raoul hiền hòa đứng trước giường bệnh, bắt đầu dặn dò Charlotte đủ điều.
Ban đầu, ông chỉ nhắc nhở về chế độ ăn uống và phương pháp điều trị trong thời gian phục hồi vết thương.
Nhưng khi nhắc đến Thánh Liệu Trị Thuật, ông như thể bật công tắc nào đó, biến thành một khẩu súng máy, thao thao bất tuyệt về đủ loại thần thuật trị thương.
Từ công hiệu của Thánh Liệu Thuật đến nguồn gốc của nó, rồi từ nguồn gốc lại lan sang những người đã khai sáng thần thuật.
Từ những nhà sáng lập thần thuật đến lịch sử của Thần, Và Thánh Vương Đình, rồi từ lịch sử lại mở rộng đến phong tục tập quán trên đại lục…
Khoảnh khắc này, Charlotte đã hiểu ra tại sao Lottie – người chăm sóc cô – lại thích giảng giải và trò chuyện đến vậy.
Thì ra đây là truyền thống của cả thầy lẫn trò.
Linh mục Raoul cứ thế nói mãi.
Charlotte ngoan ngoãn lắng nghe.
Có lúc, cô còn làm ra vẻ tò mò, vừa đáng yêu vừa khéo léo gợi chuyện.
Cô rất muốn bổ sung thêm hiểu biết về thế giới này.
Dù sao thì trí nhớ của cơ thể này về thế giới xung quanh gần như là con số không.
Thế giới này hoàn toàn không phải một thế giới bình thường.
Ba ngày sau khi xuyên không, Charlotte cảm thấy mọi thứ khá quen thuộc, nhưng thực ra chỉ vì bà nội – một mụ phù thủy già – chưa bao giờ dạy cô những kiến thức này, mà chỉ nhồi nhét nghi thức quý tộc.
À không, ngay cả nghi thức quý tộc cũng do quản gia dạy, lúc đó bà ta vẫn chưa biến thành xác sống.
Về thế giới này, nơi đây có tên là Myria, một thế giới tồn tại cả thần linh và siêu phàm.
Thần linh bảo hộ chúng sinh, hình thành tín ngưỡng, từ đó phân hóa thành nhiều giáo hội.
Người siêu phàm thống trị thế giới, nắm giữ quyền lực, xây dựng nên các quốc gia.
Charlotte đang sống trong Tân Nguyệt Vương Quốc, một vương quốc phong kiến ở phía tây đại lục.
Tước vị mà cô sắp kế thừa là Bá tước Castel, và lãnh chúa của cô là Công tước Boulder, một trong chín công tước của vương quốc.
Nhân tiện, trong lịch sử, Tân Nguyệt Vương Quốc từng bị Huyết Tộc lật đổ, vì vậy từ giáo hội đến quý tộc của vương quốc này đều cực kỳ cảnh giác với Huyết Tộc.
Quý tộc nắm giữ sức mạnh siêu phàm, quyền lực ăn sâu vào lòng dân, nhưng họ vẫn phải cúi đầu trước tín ngưỡng.
Thần linh là chủ nhân của vạn vật, tín ngưỡng là cội nguồn của tất cả.
Sức mạnh siêu phàm đến từ thần linh, quyền lực vương thất cũng được thần chúc phúc, và mọi vinh quang đều thuộc về thần.
Thần Thánh Vương Đình chính là thế lực giáo hội lớn nhất ở thế giới Myria, thờ phụng Thần Sáng Thế – Harald, lấy thần chủ làm trung tâm, cùng vô số tiểu thần bổ trợ, theo đuổi tín ngưỡng đa thần.
Charlotte chăm chú lắng nghe bài giảng của Viện trưởng Raul.
Những kiến thức này rất quan trọng để cô nhanh chóng làm quen với thế giới này.
Nhưng cô cũng không hoàn toàn tin vào lời của ông lão linh mục này.
Raoul cứ ba câu lại nhắc đến thần chủ Harald, rõ ràng là có quá nhiều thiên vị.
Mặc dù thế giới này thực sự có thần linh, nhưng với một người từng học lịch sử ở Địa Cầu như Charlotte, cô hiểu rất rõ bản chất của tôn giáo. Lời của lão thần quan chắc chắn đã qua kiểm duyệt và nhào nặn.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần cô hiểu được bức tranh tổng thể là đủ.
Những gì Linh mục Raoul nói còn phong phú hơn nhiều so với trí nhớ mà cô kế thừa.
Điều này thậm chí khiến Charlotte nghi ngờ, liệu nguyên chủ có phải từ nhỏ đã bị nuôi nhốt như một con chim hoàng yến trong trang viên không…
Cô ấy thậm chí còn không biết đơn vị tiền tệ của thế giới này!
Mỗi khi nghe được điều gì thú vị, Charlotte lại chủ động đặt câu hỏi sâu hơn, làm cho đôi mắt của Raoul sáng lên, hứng thú giảng giải càng dâng cao.
Ông ta say mê giảng dạy, cuối cùng lại chuyển chủ đề sang giáo lý của Thần Thánh Vương Đình.
Nhưng khi ông ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về giáo lý, câu chuyện đã trở nên hoàn toàn khác.
Khoảnh khắc này, Linh mục Raoul như hóa thân thành một nhà sư đọc kinh, dù tràn đầy nhiệt huyết nhưng nội dung giảng dạy lại khô khan, khiến người nghe buồn ngủ.
Không phải ông ta giảng kém.
Mà với một người vô thần chính hiệu như Charlotte, chuyện này chẳng khác gì vịt nghe sấm.
Cô nghe đến mức đầu óc quay cuồng, chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
Nhưng cô vẫn phải cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, vờ như đang chăm chú lắng nghe, thậm chí còn tỏ vẻ kính cẩn và nhiệt thành.
Không còn cách nào khác.
Ai bảo cô vừa mới chỉnh sửa nghi thức, tự nhận mình là tín đồ của Thần Thánh Vương Đình chứ?
Đây thực sự là một quá trình đầy đau khổ.
Cô cảm giác mình như Tôn Ngộ Không bị vòng kim cô siết chặt, còn trước mắt, lão thần quan hiền từ kia lại chồng lên hình ảnh của Đường Tăng trong phim ảnh.
Chiếc mũ cao của thần quan giống như Ngũ Phật Quan, áo choàng thánh khiết chẳng khác gì cà sa, còn cây quyền trượng trên tay trông không khác gì thiền trượng…
Thật sự là… quá giống!
Charlotte càng nghe càng buồn ngủ, còn lão thần quan lại ngày càng phấn khích.
Ông ta nói càng lúc càng hào hứng, thậm chí còn cầm lấy tay Charlotte, ngay tại chỗ mời gọi cô gia nhập giáo hội và trở thành thần quan dự bị…
"Thế nào? Tiểu thư Charlotte, lòng tin của cô vô cùng thuần khiết. Ta có thể bảo lãnh cho cô vào trường thần học."
Charlotte lập tức tỉnh ngủ.
Nghe giảng giáo lý thì được.
Nhưng thực sự gia nhập giáo hội thì đúng là một bước đi cực kỳ nguy hiểm!
Một Huyết Tộc nhỏ bé lại đi thờ phụng giáo hội chuyên tiêu diệt tà ác?
Chẳng khác nào tự tìm đường chết!
...
Ngay lúc đó—
"Raoul , đi thôi."
Giọng nói lạnh lùng của nữ kỵ sĩ vang lên, cứu Charlotte khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan…
Giọng nói trong trẻo nhưng lãnh đạm của nàng, lúc này đây, lại trở nên êm tai đến lạ thường đối với Charlotte.
Linh mục Raoul hơi sững người, lúc này mới nhận ra mình đã quá đà.
“Xin lỗi, khụ, ta có chút thất thố.”
Ông ta đỏ mặt, ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ của một trưởng giả đức cao vọng trọng, hiền hòa nói:
“Tiểu thư Charlotte , cảm ơn cô đã hợp tác. Hãy nghỉ ngơi cho tốt và cân nhắc kỹ đề nghị của ta.”
“Nguyện thần chủ luôn ở bên cô, chúc cô sớm hồi phục và xuất viện.”
Nói xong, ông ta vẽ một dấu thập hoàn trước ngực, sau đó cùng nữ kỵ sĩ quay người rời đi.
Thế nhưng, vừa mới bước được một bước, ông ta lại dừng lại.
“À, còn một chuyện nữa.”
Linh mục Raoul vỗ trán, như chợt nhớ ra điều gì.
Chỉ thấy ông ta lấy từ trong áo choàng ra một tấm da dê, mở ra trước mặt Charlotte , nghiêm túc hỏi:
“Tiểu thư Charlotte , cô đã từng thấy ký hiệu này chưa?”
Charlotte nhìn qua, trong lòng lập tức căng thẳng.
Chỉ thấy trên tấm da dê, chính là hoa hồng gai mà tối qua cô đã vô tình vẽ ra khi chặn đứng nghi thức hiến tế!


0 Bình luận