Tập 02: Đất nước của núi non - Trùng Sơn Quốc
Chương 13: Kết thúc một triều đại
0 Bình luận - Độ dài: 1,287 từ - Cập nhật:
Năm Thiên Xuân thứ hai, Trùng Sơn Quốc khôi phục lại dáng vẻ bình yên vốn có, núi xanh mây trắng, sóng biển vỗ từng làn sóng nhè nhẹ vào bờ.
Ở cánh đồng nọ, nông dân trong vùng tụm năm, tụm bảy lại nói chuyện rôm rả.
“Hôm nay nắng đẹp nè. Vụ này trúng mùa là cái chắc rồi.” Anh nông dân nhìn cánh đồng lúa trĩu hạt của mình, mừng rỡ nói.
“Trời cao phù hộ chúng ta. Cuối cùng cũng có thể kê cao gối để ngủ rồi.” Bác trai trạc ngoài tứ tuần bỗng nói một câu không mấy liên quan.
Người ngồi bên cạnh ông hơi suy tư, lát sau nói: “Nhớ năm đó cực khổ biết nhường nào. Nhà tôi vừa chạy giặc, vừa mót đồ đây.”
Bác trai an ủi: “Chuyện cũng đã qua lâu rồi. Cũng may là có ngài ấy.”
Bác gái ngồi bên cạnh phản bác: “Cái gì mà nhờ có ngài ấy? Chúng ta có thể sống bình yên như hiện tại là nhờ cả gia đình ấy.”
“Đúng vậy. Dân đen chúng ta chỉ có thể hưởng ứng, cũng không thể giúp ích được gì.”
***
Sau khi Thạch Sở Dân tái trị vì đã ban hành nhiều chính sách khác nhau để ổn định đất nước. Ví dụ như, “An quốc vi thần, an quốc vi dân”; “Tái kiến thiết”; “Tất đất, tất vàng”; “Khai hoang”; “Phá núi, lập làng” đã giúp đất nước phát triển vượt bậc chưa từng có.
Không có chiến tranh, người dân an cư lập nghiệp, Minh Thiên Đế nhận được sự ủng hộ và đồng tình của nhân dân cả nước. Mặc dù thời gian đầu còn gặp nhiều khó khăn, song mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ.
Năm Thiên Xuân thứ năm, Vân Nam lấy danh nghĩa của Thạch Sở Dân cho mở nhiều lớp dạy y học. Những người giỏi nhất sẽ được phong chức vụ thầy lang cụ thể, sau đó quay về các làng quê và thôn xóm khác nhau để truyền y học lại cho người dân. Những người khá hơn thì sẽ được giữ lại kinh đô để làm việc.
Thạch Sở Quân sau khi bình loạn biên thùy, đối ngoại vẫn nói bản thân thay mặt Minh Thiên Đế trấn giữ biên cương, nhưng người dân nơi đây chưa từng gặp qua hắn.
Ánh nắng mặt trời ban trưa chiếu rọi lên tấm lưng rám nắng của Thạch Sở Quân. Trong lúc hắn không chú ý, không biết từ khi nào trên đỉnh đầu lại xuất hiện mấy lá phong lớn.
Văn Nam hơi nghiên người nhìn hắn, cười nói: “Chà, chăm chỉ thế!”
Thạch Sở Quân quăng tấm lưới cá sang một bên, ôm rổ cá đứng dậy rồi nhìn cậu. Rồi hắn lại nhìn dáo dát xung quanh một lượt, bất ngờ hôn lên cái má ửng hồng kia.
Văn Nam bị tấn công bất ngờ nên không kịp đề phòng. Cậu ngượng ngùng lùi ra phía sau vài bước, hai má lại đỏ lên. Hắn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu vô cùng thích thú, cười ha ha nói: “Ngươi bị say nắng hay sao mà mặt đỏ thế? Ở đây cũng đâu có ai.”
“Ngươi là cái đồ đáng ghét!” Văn Nam buồn bực ném lá phong xuống đất, hậm hực đoạt lấy rổ cá của hắn rồi bước nhanh vào nhà.
Cậu đi được một đoạn bỗng dừng lại, quay người lại hỏi hắn: “Chiều nay có hẹn với bọn trẻ đấy! Ngươi có đi không?”
Thạch Sở Quân xóc tấm lưới cá lên rồi chạy nhanh về phía cậu, cười đáp: “Đi chứ.”
Mặt trời nóng rực dần xuống núi, nhường chỗ cho mặt trăng dịu dàng. Bên trong căn phòng nhỏ hơn mười thước đất này có hơn năm cặp mắt chờ mong nhìn về phía Thạch Sở Quân.
Một thanh âm trong sáng vang lên: “Chú ơi, cha con nói chú là đại tướng quân.”
Thạch Sở Quân lắc đầu, khiêm tốn nói: “Ta không phải là đại tướng quân. Ta chẳng qua chỉ là lão già ba hoa mà thôi.”
Dừng một lát, hắn hỏi đám trẻ: “Hôm nay mấy đứa muốn ta kể chuyện gì nè?”
Bọn trẻ nhao nhao đáp lời:
“Chú kể chuyện đánh trận đi ạ.”
“Con muốn nghe chuyện Mạc Dao bẫy châu chấu.”
“Con cũng vậy.”
“…”
Thạch Sở Quân nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Từ từ sẽ tới.”
Chuyện đã qua hơn mười năm, nhưng hắn vẫn ngỡ như mới hôm qua. Năm ấy, sau khi hắn cùng anh trai mình buông bỏ triều chính, tạm lánh ở làng Đồng Sơn cách kinh đô ngàn dặm, hắn đã bí mật chia quân thành nhiều nhóm khác nhau.
Chinh chiến nhiều năm, bên cạnh hắn có nhiều tâm phúc tình nguyện vì hắn tử chiến. Trong chiến loạn, trong thời bình, theo dòng thời gian qua đi, đã có một vài người ngã xuống.
Thật ra, vụ việc Trùng Sơn Quốc bị địch quốc bất ngờ tập kích và xâm lược năm xưa là do hắn dàn xếp. Vì hắn biết, đám người Dương, Quan, Võ, Tấn kia bất tài tới chừng nào, tư lợi ra sao, hắn không yên lòng giao con dân của mình cho bọn họ.
Hắn chia bình thành năm nhóm chính, Mạc Dao, Mạc Sơn, Lữ Văn Hạo, Ong Gia Thủy giả dạng thành dân thường ẩn nấp ở các vùng cận biên giới. Nhóm cuối cùng, do Lâm Hắc Ngưu dẫn dắt, lặng lẽ trà trộn vào bốn nhà Dương, Quan, Võ, Tấn làm nội gián.
Sau khi tên hoàng đế bù nhìn lên ngôi, hắn tung ra nhiều tin tức gây bất lợi cho đám người kia, kéo lên sự phẫn nộ và chỉ trích của người dân dành cho bọn họ. Tiếp theo, hắn ra lệnh thuộc hạ ở biên cương giả danh địch quốc tấn công vào các thành trì chủ chốt. Dưới sức ép của người dân và nguy cơ mất nước một lần nữa, bọn họ không còn cách nào khác nên buộc phải mời anh em hắn quay về, hai tay dâng lên ngọc tỷ và binh ấn.
Mặc dù hiện tại hắn không trực tiếp điều binh khiển tướng, nhưng tình hình biên cương hắn vẫn nắm trong lòng bàn tay. Có bất cứ biến cố nào xảy ra dù lớn hay nhỏ, hắn đều có thể kịp thời giải quyết.
Thấm thoát nhiều năm sau qua đi, Thạch Sở Dân và Vân Nam hạ sinh bốn người con, ba nam, một nữ. Thế hệ sau tiếp nối thế hệ trước, duy trì sự ổn định và bình yên cho đất nước tươi đẹp này.
Ở một góc làng quê nọ, đám trẻ con nắm tay thành vòng tròn. Chúng vừa xoay vòng, vừa hát vang lên rằng:
“Xưa kia núi xếp thành hàng
Có anh Dao nọ trèo đèo lội sông
Có chàng bán chiếu bên đồng
Đêm đêm ngồi gánh hai đòn chả nem
Ì à ì ạch, ì à ì ạch…
Xưa kia nước chảy thành sông
Có anh bán kéo lông bông giữa đồng
Không mong nắng ngả về tây
Không mong đêm tối mây giăng thành hàng
Ì à ì ạch, ì à ì ạch…
Một ông, hai ông, ba ông, bốn ông
Năm quan hai lạng, hai anh một chèo
Tôi bề trên, anh bề trên
Tôi bề dưới, anh bề trên
Ì à ì ạch, ì à ì ạch…
Trời lên cao, mùa xuân tới
Núi tan thành đồng, sóng vỗ nhẹ tênh
Ì à ì ạch, ì à ì ạch…


0 Bình luận