• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.02 Dù bị Chuunibyou nhưng em vẫn muốn trở thành người đồng đội tuyệt vời!

Chương 03 p4

0 Bình luận - Độ dài: 4,026 từ - Cập nhật:

Tập 4

“Có vẻ các đội đang dễ dàng tìm ra các viên Malphie nhỉ?”

“Nếu vậy thì chẳng phải khóa năm nay tiềm năng quá rồi sao? Năm ngoái phải cỡ nữa số học sinh bị đánh trượt đấy! Chúng ta nên ăn mừng mới phải… Ha,  thầy Yozuragen mà có mời tôi một chầu thì tôi cũng không ngại đâu…”

“Không, tôi ngại.”

“Ôi… trời. Từ chối thẳng thừng đến vậy sao… Chẳng trách mà đến giờ thầy vẫn chưa có gia đình nhỉ?”

“Này, cô cũng như vậy chứ khác gì tôi thế? Chẳng phải vì cái tính tưng hửng đó mà tới giờ vẫn chưa có cha nào dám tỏ tình sao?”

“Thầy lại nhầm lẫn mất rồi. Cuối tháng này tôi sẽ cưới rồi đấy nhé! Mà nhân tiện thì, tôi cũng có mời thầy đấy. Mong là thầy đến dự… fufufu…”

Tiếng bàn tán rôm rả vang lên từ một bàn uống nước lơ lửng giữa không trung, trông như một cảnh tượng chỉ có trong truyện cổ tích. 

Không cần chân bàn hay bất kỳ vật chống đỡ nào bên dưới. Chiếc bàn được giữ vững nhờ dòng ma lực cuồn cuộn đang tỏa ra từ chính nó, nhẹ nhàng nâng đỡ mọi thứ như thể trọng lực chỉ là một khái niệm xa vời. 

Đây là vị trí lý tưởng để quan sát toàn cảnh khu rừng—một điểm nhìn bao quát mà không gì có thể che khuất.

Với những người không rành về ma thuật, họ có thể sẽ nhầm lẫn đây là một loại ảo giác tinh vi hoặc một trò ngụy trang khéo léo nào đó. Nhưng đối với kẻ đã tạo ra thứ này, nó không phải ảo ảnh, cũng chẳng phải mánh khóe.

Đó đơn giản là một phép của Phong Thuật Thức.

Quan sát từ trên cao là thầy Hiệu Trưởng, cùng với hai giáo viên phụ trách môn phái Kiếm thuật: thầy Yozuragen và cô Reina. 

Trong khi cuộc trò chuyện phía dưới vẫn rôm rả, thầy Hiệu Trưởng lặng lẽ cầm lấy một chiếc bình đầy ắp, rót nước vào chén trước mặt. Đôi tay đã run rẩy theo năm tháng khiến từng động tác của thầy trở nên chậm rãi, thậm chí là có phần khó khăn. 

Chỉ khi nước trong bình đã vơi đi một nửa, thầy mới nhẹ nhàng đặt nó xuống chiếc bàn lơ lửng.

Hơi thở dài khe khẽ của thầy vang lên, hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch của độ cao này. 

“Thầy Hiệu Trưởng dù đã có tuổi mà vẫn thi triển được Phong Thuật Thức hoàn hảo như này, quả đúng là Nguyên Thuật Sư hạng nhất của đất nước chúng ta!” 

“Dù là vậy, nhưng thầy vẫn luôn quan tâm đến kiếm thuật của trường. Thật đáng ngưỡng mộ đấy, thưa thầy.”

Nghe những lời tán thưởng đó, thầy Hiệu Trưởng chỉ gật gù và lặng lẽ thưởng trà.

Vẻ ngoài tỏ ra điềm tĩnh như nước hồ thu, nhưng trong lòng thầy thì hẳn đã bay tận chín tầng mây mất rồi.

“Mà… Thật ra thì điều này cũng dễ hiểu mà thôi. Cô không thấy sao? Các đội năm nay chia ra khá đồng đều ấy chứ?”

“Đồng đều là sao vậy?”

“Năm ngoái lũ nhóc láu cá đứng đầu liên minh lại với nhau, thành ra các đội yếu hơn khó vượt qua các thử thách. Nhưng mà năm nay thì khác rồi. Hạng 1, 2, 3 thậm chí là 4 đều nằm ở 4 đội khác nhau. Nói cách khác, bọn nhóc này đoàn kết hơn hẳn.”

“Ra là vậy… nhân tiện, cho tôi nghe nhận định của thầy một chút được không, thầy Yozuragen? Theo thầy năm nay ai có khả năng được tốt nghiệp sớm nhất?” 

“Tốt nghiệp sớm thì nghe cũng không mấy hay ho… Nhưng cô hiểu tôi mà, đúng không? Nhóc Kaelion đang đứng đầu bảng xếp hạng lớp. Thêm vào đó, nó còn là con của Long Yểu Đại Sư. Thành thật mà nói, tôi chẳng thấy ai đủ sức đánh bại đâu.” 

“Ồ, bảng xếp hạng chỉ là con số, thầy Yozuragen ạ. Nếu thầy hỏi tôi, tôi chọn Takumi.” 

“Hạng 4 sao? Tôi không có ý xúc phạm đâu, nhưng đừng đùa tôi như thế chứ?” 

“Tôi không đùa đâu, thầy à. Chỉ mới vài phút trước, Strike hạng 2 vừa bị nhóc ấy đánh bại mất rồi. Thật ra nếu không có cái sự kiện bất ngờ ấy, tôi đang nghiêng nhiều về Strike hơn. Thật đáng tiếc quá.” 

“Đánh bại được Strike thì giỏi thật, nhưng muốn vượt qua Kaelion ít nhất cũng phải đối mặt với Riku trước đã. Cô Reina à, bệnh nhân ung thư mà lạc quan như cô thì tốt biết mấy.” 

Mặc dù phía trước vẫn đang bàn tán sôi nổi, nhưng thầy Hiệu Trưởng vẫn chưa thể đưa ra một lời.

Thân là một trong số 4 Nguyên Thuật Sư ít ỏi của Công Quốc Solteria còn sót lại, kể từ thời đại chiến với Linh Thần khoảng 30 năm về trước. Giờ đây, sau hàng thập kỷ cống hiến, người chiến binh ngày ấy lại chọn dành phần còn lại của cuộc đời mình trong cương vị Hiệu Trưởng của một ngôi trường công lập.

Dù ở cương vị nào, người thầy ấy vẫn có một ước mơ cháy bỏng – đó là được gắn bó với con trẻ.

Dẫu vậy, chẳng gì có thể xóa nhòa cảm giác luyến tiếc khi nhìn từng khóa học sinh trưởng thành và rời đi. Mỗi một nụ cười chia tay, mỗi một lời cảm ơn từ những mảnh đời nhỏ bé ấy đều để lại trong thầy một khoảng trống khó lấp đầy.

Với ông, mỗi học sinh rời trường không chỉ là một trang sách khép lại, mà còn là lời nhắc nhở rằng thời gian của mình đang dần cạn kiệt.

Chính vì thế, thầy không hề bỏ qua bất cứ sự kiện nào của trường, nhất là kì Đại Hội cho lũ học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp này.

“Đôi khi vẫn sẽ xảy ra những yếu tố bất ngờ đấy, thầy à!”

“Bất ngờ thì vẫn sẽ xảy ra trong dự liệu mà thôi. Nếu Kaelion mà không về nhất, cô muốn ăn uống gì tôi cũng mời.”

“Kèo này hay quá… À mà nếu thầy muốn nói đến bất ngờ, thì chẳng phải chúng ta vừa quên bẵng một cái tên rồi sao? Zrenye? Con trai của ngài Ma Nhãn Thần Giới huyền thoại ấy?”

“Không. Cha nó thì mạnh thật, nhưng thằng nhóc nhạt nhòa quá. So với đồng trang lứa thì nó là dạng quá kém trong việc thu hút sự chú ý. Nhiều khi tôi còn chẳng cảm nhận được sự tồn tại của Zrenye trong lớp.”

“Thằng nhóc đó thì khó hiểu thật. Nó có thiên phú đấy chứ? Nhưng gần như chẳng bao giờ thể hiện là mình biết cả. Thầy nghĩ là có vấn đề gì không?”

“Cái này thì… chịu thôi. Tâm lí của bọn trẻ mà. Có những đứa thích thể hiện, có những đứa thì muốn thu mình lại. Nhưng cứ mãi như vậy thì cũng chẳng tốt một chút nào. Tuổi trẻ thì phải bùng cháy hơn mới đúng chứ!”

“Cũng đúng. Nhưng tôi vẫn muốn mong chờ một chút vào thằng bé…”

“Một cánh én thì không làm nên mùa xuân. Chỉ mong đợi một chút thì sẽ chẳng có gì xảy ra đâu. Tôi vẫn đặt cược vào Kaelion hơn. Rồi thằng nhóc sẽ cho cô thấy nó mạnh hơn so với phần còn lại như thế nào.”

Ngay lúc đó, một tia sáng đỏ rực xé toạc bầu trời, để lại một vệt dài như vết cắt sâu hoắm trên nền không gian tĩnh lặng.

Không gian bỗng chốc rung lên bần bật, đánh động đến ba con người đang ngồi trên cao.

Nước trên chén trà rung động liên hồi, tiếng cốc va vào nhau lách cách.

Không để ý đến những giọt trà vương vãi, Reina nhấc chén lên và uống cạn chỉ trong một hơi, ánh mắt ánh lên sự phấn khích kỳ lạ.

“Ở tận trên này mà vẫn bị ảnh hưởng đến. Có vẻ bất ngờ đến rồi đây.”

*

Phía trước Kaelion, năm xác Nguyền Thú nằm la liệt trên nền đất lạnh.

Những thân hình méo mó của chúng vẫn còn tỏa ra dư âm của ma khí. Mùi tanh hôi đặc quánh trong không khí.

Thanh kiếm trên tay cậu hạ thấp ngang hông, máu đen sền sệt nhỏ xuống từng giọt hòa lẫn với lớp đất ẩm.

Trên lưỡi kiếm, dưới lớp chất lỏng dơ bẩn ấy, hiện lên hình khắc tinh xảo của một con rồng bạc. Đôi mắt rồng lấp lánh, ngậm chặt một viên ngọc đỏ như máu. Theo truyền thuyết của gia tộc Kaelion, viên ngọc ấy chính là phong ấn thiêng liêng, giam cầm sức mạnh nguyên thủy của dòng máu rồng trong huyết quản của cậu.

Nói cách khác, nó như một ổ khóa đang khóa lại sức mạnh của Kaelion.

Tất nhiên, cậu cũng không dại dột mà mở khóa phong ấn, hoặc ít ra tới bây giờ là chưa thể và chưa có lí do để làm vậy. Điều này đã từng có tiền lệ trong gia tộc, khi cha của cậu, Long Yểu Đại Sư đã vô tình phá vỡ phong ấn mà đánh mất ý thức của bản thân. Sau đó, vị anh hùng tàn sát cả một thị trấn trước khi bị các gia nhân khác đánh bại.

Hiện giờ ông ấy vẫn chưa thể tỉnh lại, nên thanh kiếm được truyền lại cho cậu.

Dòng máu rồng này là một lời nguyền hay sức mạnh, đến chính cậu còn không thể biết.

“Cậu mạnh thật đó… Kaelion! Chúng tớ xem ra là gánh nặng của cậu rồi!”

“Phải đó Kaelion. Xin cậu hãy bỏ qua cho sự yếu kém của tụi này nhé. À… nếu cậu cần bọn tớ vác thanh kiếm đó hộ cho thì cũng được!”

Đi cùng Kaelion là hai người khác, nhưng từ nãy đến giờ họ chưa phải động tay một chút gì.

Không, đúng hơn là nhiệm vụ của họ là quan sát xung quanh và báo cáo cho Kaelion, còn cậu sẽ là người động thủ với toàn bộ công việc còn lại, trong đó có việc đánh bại lũ Nguyền Thú và lấy viên Malphie.

Xem xét về khối lượng công việc, thì có vẻ hai tên đi cùng đang tỏ ra khá thực dụng.

Tuy nhiên, Kaelion cũng chẳng hề phàn nàn lấy một câu về vấn đề này.

Đối với cậu chỉ cần vượt qua bài thi thứ nhất một cách hợp lệ, còn hai người kia có ra sao cậu không cần quan tâm đến.

Giống như bài kiểm tra đồng đội nhưng lại tham gia bằng cá nhân vậy.

“Không. Thanh kiếm của tôi không phải là thứ để cho ai động đến. Hai người tốt nhất vẫn nên cảnh giác xung quanh đi!”

“R-rõ!”

“Hả… cái gì kia!! Nhìn kìa!”

Một trong hai người đồng đội reo lên và chỉ vào cột ánh sáng đỏ trước mặt.

“Đó không phải là do viên Malphie đâu, phải không?”

“Đâu vậy?”

Kaelion cũng quay ra theo bản năng. Những gì đang diễn ra khiến cậu khựng lại một lúc.

Có thể giải phóng một lượng ma lực lớn như vậy... chỉ có thể là một tên mất trí nào đó mà thôi.

Kaelion nghĩ như vậy trong khi nheo mắt nhìn về chỗ ánh sáng vừa vụt tắt.

Nhưng mà… đó chẳng phải sức mạnh vượt qua cả cấp Sĩ rồi sao?

Trong số hàng tá các thuật thức và kiếm kĩ mà cậu từng được đối mặt, thứ ánh sáng rực rỡ kia hoàn toàn là lần đầu cậu được chiêm ngưỡng.

Không phải là hỏa thuật, càng không phải là pháp kĩ long quyền của gia tộc nhà cậu. Đây là một trường phái kiếm thuật khác lạ hoàn toàn.

Sự tò mò của Kaelion thúc dục cậu tiến về nơi vừa xảy ra sự việc.

Nhưng cậu là người có đủ lí trí để thắng lại những ham muốn. Đây là điều mà gia tộc đã luôn trui rèn cậu khi mang trong mình dòng máu của rồng. Hơn ai hết, cậu thừa biết việc suy nghĩ sai lầm sẽ luôn để lại hậu quả lớn đến nhường nào.

Đó là còn chưa kể, việc giải phóng một lượng ma lực lớn như vậy sẽ thu hút một cơ số những nguyền thú cấp cao mò đến.

“Chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở trong bài thi đấy?”

“Kaelion, chúng ta làm sao đây? Có nên nghi – “

“Không! Kệ xác nó đi. Mục đích của chúng ta là hoàn tất bài thi. Yosuke, từ đây đến bìa rừng còn xa không?”

“Chúng ta ở gần lắm rồi.”

“Được. Ta đi thôi.”

Không cần thêm lời nào, Kaelion nhanh chóng tiến về phía trước, mặc cho hai người động đội phía sau khổ sở chạy theo.

*

“Hà… hự… Cậu đùa tôi sao… Zrenye?”

Phía trước mắt tôi, Takumi đang khoác Hana bất tỉnh trên vai, và cả chính cậu cũng đang trong trạng thái kiệt sức hoàn toàn.

Với cái tình trạng này, có lẽ họ sẽ không thể tấn công được tiếp.

Xin lỗi hai người.

Thật đấy, xin lỗi hai người.

Là do tôi đã lỡ tay… Không, phải nói là tôi không kiềm chế được mà sử dụng đến chiêu mạnh nhất trong Tà Thuật Thức. 

Làm sao đây nhỉ? Vì thấy Strike bị hạ gục quá chóng vánh, tôi lại vô thức nghĩ rằng Takumi có thể sẽ rất mạnh. Nhưng xem ra tôi đã đề phòng quá mức. 

Takumi, người giữ danh hiệu Đại Đao hạng 4 của lớp, với kiếm kỹ gọi là “bất khả chiến bại” giờ đây đang phải thở dốc trước mặt tôi. 

Đường kiếm của cậu ta chậm chạp và quá nặng nề. Kỹ thuật thì không tệ, nhưng cơ thể lại không theo kịp sự nhanh nhẹn trong phản ứng.

Một bước chuyển thế thôi nhìn cũng đã quá tốn sức. 

Nếu cứ giữ tình trạng như này mà ra chiến trận, chắc chặn sẽ bị những tên khác cho đo ván từ ba đời rồi.

Ở phía bên kia khu rừng, tôi có thể cảm nhận được ma lực dao động mãnh liệt. Xem ra Aiko đã đuổi kịp Mirandal, và họ đang có một trận chiến nảy lửa ở đâu đó trong khu rừng. Công việc của chúng tôi đơn giản là đã xong, giờ chỉ còn chờ đợi tin vui hoặc tin buồn từ thành viên còn lại của nhóm.

Nếu Aiko lấy lại được viên Malphie và trở về, chúng tôi sẽ cứ thế băng băng về đích.

Giả sử Mirandal có cách để đánh bại Aiko đi, thì tên này hẳn vẫn phải quay lại với đồng đội. Mà giờ thì Takumi với Hana đều đang bị tôi và Strike khống chế, hai người này lại không thể thoát đi đâu được. Vì thế, chúng tôi vẫn sẽ nắm chắc phần thắng.

Nhưng nếu Mirandal là một tên khốn nạn – tôi nghĩ chắc chắn là vậy, thì cậu ta sẽ bỏ lại đồng đội của mình và rời khỏi khu rừng. Chiếu theo cái dự đoán đó của tôi là thật thì sẽ phiền hà lắm đây.

Vì thế, chúng tôi đang mong tin từ Aiko càng sớm càng tốt.

Thứ hạng của Aiko và Mirandal là tương đương nhau, nên trận chiến sẽ phải kéo dài.

“Zrenye, hai người ở đây để tôi, cậu mau đến chỗ Aiko đi.”

“Được không Strike? Trông cậu có vẻ đã kiệt sức rồi.”

“Không cần lo cho tôi, Zrenye. Viên Malphie vẫn là ưu tiên hàng đầu của chúng ta. Nếu cứ ở mãi đây thì sẽ chẳng làm được việc gì. Cậu mau đi đi!”

“Đ-được rồi… Nếu có vấn đề gì phải báo ngay cho tớ!”

“Ừm!”

Nói rồi Strike chĩa kiếm vào hai người đang không còn khả năng chiến đấu trước mặt.

Nếu Takumi có thể cõng Hana chạy đi, chắc chắn sẽ thua tốc độ của Strike và bị bắt lại.

Tôi tin là vậy và vụt chạy về phía ma lực đang dao động.

*

<Trong lúc đó>

“Này, ông quản gia, còn phải đi bộ bao lâu nữa hả? Chẳng phải chúng ta đã vào đến khu phố của Zrenye rồi sao? Ta nhớ hết đoạn đường vừa nãy là tới nơi mà!”

Giọng nói cao vút, vương chút bực bội, nhưng lại có gì đó hơi gấp gáp vang lên. Một sự kết hợp kỳ lạ giữa kiêu ngạo và… mong đợi.

Người quản gia già điềm nhiên như thường lệ, chẳng buồn chớp mắt trước điệu bộ hậm hực của cô công chúa nhỏ.

“Thưa công chúa, hẳn là người đã nhớ nhầm rồi ạ. Dù rằng người đang hồi hộp khi được gặp lại cậu Zrenye… nhưng xin yên tâm, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Một câu nói được phủ lên bằng lớp vỏ lễ nghi hoàn hảo, nhưng nếu nghe kỹ, có thể phát hiện ra chút gì đó gần như là trêu chọc.

Yuroji khựng lại. Cô trừng mắt nhìn ông già đứng cạnh mình. Khuôn mặt cô giờ đây đỏ bừng bừng chẳng khác nào một quả cà chua sắp phát nổ.

“Hừ… Ta không quan tâm đến cái tên đó! Ngươi đừng có suy diễn!”

Dĩ nhiên, một người quản gia dày dặn kinh nghiệm không dễ bị lung lay bởi những câu phản pháo mang đầy tính phòng vệ như thế. Ông chỉ cúi đầu, giọng điệu tràn đầy sự cung kính giả tạo đến mức đáng ghét.

“Vâng, thưa công chúa. Là lỗi của thần.”

Yuroji mím môi. Cô ném về phía ông một cái nhìn đầy bực bội, nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác tiếp.

Vậy là cô tiếp tục bước đi, sải chân mạnh mẽ như thể đang muốn đè bẹp tất cả những viên đá nhỏ trên con đường lát gạch. Nhưng dẫu có làm vậy, cô vẫn chẳng thể ngăn được cái cảm giác háo hức đang cuộn trào trong lồng ngực.

Cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều này. Nhưng sự thật là, cô đã không gặp Zrenye một thời gian rồi. Và một phần trong cô—dù là rất nhỏ thôi—đang mong chờ xem hắn có thay đổi gì không.

Tuy nhiên, chẳng ai cần phải biết điều đó.

Cô đã chuẩn bị rất kỹ để che giấu cảm xúc của mình.

Chỉ có điều, chiếc mũ phù thủy đỏ chót cao đến mức vô lý trên đầu cô lại không đồng ý với điều đó cho lắm.

Đúng vậy.

Nếu có một thứ phản ánh nội tâm hỗn loạn của Yuroji lúc này, thì đó chính là chiếc mũ ngốc nghếch mà cô đang đội.

Cao đến mức gần như thách thức trọng lực. 

Nếu một đứa trẻ nào đó đi ngang qua, chắc chắn nó sẽ cười lăn lộn vì nghĩ rằng công chúa đang đóng giả một bà phù thủy trong truyện cổ tích mất.

Nhưng Yuroji không quan tâm.

Vì đây là cách duy nhất để cô giữ vững lòng kiêu hãnh của mình.

Cô không thể để ai nhìn ra rằng mình đang mong chờ cuộc gặp gỡ này đến mức nào.

…Dù rằng, bất cứ ai có mắt cũng có thể nhìn ra.

“Khoan đã! Già đâu rồi? Tưởng ông đi cùng chúng ta chứ?”

Giọng nói có chút bực tức, nhưng lần này, lại thêm cả chút bối rối.

Người quản gia bình tĩnh đáp. À thì, chính ông cũng đã đoán trước được phần nào câu hỏi này từ tám kiếp trước rồi.

“Thưa công chúa… có lẽ người đã quên mất rồi sao? Thái Pháp Sư có thể dùng thuật dịch chuyển, nên hẳn là đã đến nhà Katori trước rồi ạ.”

Yuroji đứng khựng lại. Trong đầu cô, một chuỗi nhận thức vỡ vụn thành những mảnh nhỏ:

Một—Già có thể dùng thuật dịch chuyển.

Hai—Già đã dùng thuật dịch chuyển.

Ba—Già đã đến nơi.

Bốn—Còn cô thì không.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là, trong khi cô phải lê bước trên con đường dài bất tận này, cái lão già đó lại nhàn nhã dịch chuyển một phát là xong?

Nghĩa là, cô có thể đã đến nơi từ nửa tiếng trước, nếu cái lão đó chịu đưa cô theo cùng?

Cái…

CÁI GÌ?!

Yuroji nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm.

“Hả? Ngươi nói sao cơ? Già đi trước rồi á? Sao không cho ta đi cùng? Lại còn… lại còn bắt ta đi bộ một đoạn dài thế này nữa? Chậc… Cái lão lẩm cẩm này!”

Sự tức giận dâng lên, nhưng không phải theo cách của một công chúa giận dữ đầy uy nghiêm. Không.

Nó giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi trong trò chơi trốn tìm, chỉ vừa nhận ra rằng mình đã bị lừa một cách thê thảm.

Yuroji nghiến răng, tay siết chặt lấy cây quyền trượng dài hai mét như thể nếu bóp đủ mạnh, cô có thể vắt ra một chút kiên nhẫn còn sót lại trong người. Phần đầu trượng gắn một viên ngọc đỏ lớn, phản chiếu ánh sáng mặt trời một cách kiêu ngạo, như thể nó hiểu rõ giá trị của mình và đang cố tình khoe khoang điều đó.

Thực tế mà nói, quyền trượng không phải là công cụ bắt buộc đối với các Ma thuật sư. Những kẻ đủ tài giỏi hoàn toàn có thể thi triển phép thuật mà chẳng cần đến một cây gậy dài ngoằng để chống đỡ như bà lão già nua.

Nhưng dĩ nhiên, có quyền trượng thì tiện hơn. Nó giúp thao tác phép thuật trở nên mượt mà, chính xác, thậm chí có thể khuếch đại sức mạnh của chủ nhân nếu được chế tạo tốt. Nói trắng ra, nó chẳng khác gì một cặp kính cận của người trần mắt thịt—không phải là thứ quyết định khả năng nhìn, nhưng nếu không có, thì mọi thứ đều trở nên phiền phức một cách không cần thiết.

Vậy nên, mặc dù hoàn toàn có thể phóng hỏa thiêu rụi nửa khu rừng bằng một cái búng tay, Yuroji vẫn kiên trì mang theo cây quyền trượng. Một phần là vì hiệu quả, phần còn lại… thì, chủ yếu là vì trông nó rất ngầu.

Cô lầm bầm vài câu không rõ nội dung, nhưng nếu ai đó đủ tinh ý để dịch ngôn ngữ của một công chúa đang tự ái, họ sẽ nhận ra nó đại loại có nghĩa là: “Lẽ ra ta nên mặc kệ cái lão già kia và tự mình dịch chuyển từ đầu!”

Nhưng than vãn chẳng thay đổi được gì. Cô vẫn phải đi bộ, vẫn phải chịu đựng cái nắng, và vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình dài lê thê này trong khi đáng lẽ ra cô đã có thể đến nơi từ đời nào.

Bực bội là thế, nhưng chẳng hiểu sao. Cứ mỗi khi giơ cây quyền trượng lên mà nhìn thẳng vào viên ngọc đỏ đang lấp lánh, Yuroji lại cảm thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút. Cô nhìn chằm chằm vào nó như thể đang chờ một câu trả lời.

Tất nhiên, viên ngọc chẳng nói gì. Nó làm gì có miệng cơ chứ.

Nhưng nếu nó có thể nói, có lẽ nó sẽ cười khẩy mà bảo rằng: “Đừng giả vờ nữa, nhóc con. Cô đang háo hức chết đi được ấy chứ gì?”

“Không biết hai người họ như thế nào rồi ha…”

Yuroji suy nghĩ vẩn vơ như vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận