Davay Idi
Lưu Hoàng Tùng Tuong3779
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Đó sẽ là thế giới mà tôi không bao giờ tưởng tượng được | Edit lần 1

Giao đoạn

0 Bình luận - Độ dài: 1,760 từ - Cập nhật:

Buổi trưa, ngày 19 tháng 6.

Có đúng hôm bữa kiếm được một khoản tiền vừa đủ, hôm 18 xui thay không tìm được bất kỳ nhiệm vụ nào vì còn phải nhường cho mấy anh em yếu hơn để làm. Thế là hiện tại tôi mới chỉ kiếm thêm được 311 Deminter và 80 Reminter—khoảng 104 Rúp. Từng đó tiền bằng nửa tháng lương của một công dân bình thường, nhưng ở Kleytauma nó chỉ đủ ăn cho một tuần. Nó khiến cho tôi nghi ngờ tỉ giá hối đoái của tôi luôn, một có vấn đề, hai là thật sự chi phí sinh hoạt ở đây cao khủng khiếp.

Tuy nhiên, tạm gác qua chuyện đó, hôm nay lại có một thông tin đặc biệt về một cuộc họp triệu tập của Andria vào buổi trưa. Có vẻ như lúc nào cô ấy cũng thích họp bàn vào buổi trưa hết.

Tôi diện một bộ trang phục đơn giản nhất: áo ba lỗ và quần Afghanka đi kèm ủng. Xuống dưới cục mạo hiểm với tách trà đen truyền thống. Địa điểm họp mặt vẫn như tuần trước, vẫn là cái khu bàn tròn ở góc nhà.

Tuy nhiên, lần này có chút khác, tôi bắt gặp Pinata—là người đến đó đầu tiên. Dù có hơi lạ trước sự có mặt sớm của cô nhưng tôi cũng không quan tâm đến chuyện đấy hơn là việc tranh thủ ít cơ hội nói chuyện để gia tăng quan hệ đồng đội.

“Chào buổi trưa?”

Cô quay mặt về phía tôi, khoanh tay và nhíu nhẹ lông mày. Mặt cô vô cảm, pha chút uể oải, cứ như thể chả buồn nói chuyện gì với tôi vậy.

“Chào anh.” Cô đáp nhanh. Tông giọng lịch sự, nhưng không nhiệt tình mà có chút gì đó lạnh lùng.

Tính cách cô ấy thật bất thường, để ý thấy trước đây thì tỏ ra không coi tôi ra gì nhưng vẫn còn năng động. Đến dạo gần đây thì lạnh lùng hơn hẳn, chả buồn nói chuyện với ai khác ngoài Liam.

Tôi khẽ nghiêng đầu, tiếp tục:

“Trông cô có vẻ… mệt nhỉ? Phải không?”

Cô không vội đáp, nhưng nhìn tôi chằm chằm như suy xét xem có nên phí lời với tôi không. Cô lắc nhẹ đầu, đáp rằng:

“Không… tôi không mệt, trưa rồi mà còn mệt?” Giọng điệu của cô vừa chất vấn, vừa hờ hững cứ như thể đáp cho có lệ. Điều chỉnh chút nhịp độ, tôi cố gắng nói tiếp:

“Chẳng là dạo này cô ít nói hơn hẳn. Vậy đang có chuyện gì không vui sao?”

Lần này, cô nhìn tôi bằng ánh nhìn chán nản, vì cô tưởng như sau thái độ và lời lẽ trên sẽ chấm dứt cuộc trò chuyện. Chuyển sang một thái độ và giọng điệu xa lánh và khó chịu, cô nói:

“Anh hỏi làm chi? Việc của anh sao?”

“Không hẳn việc của tôi, nhưng mà tôi chỉ đơn giản là tò mò và muốn biết chuyện gì khiến cô không được tươi tắn.”

Ít nhất, cô ấy đã trả lời, coi như là thành công rồi. Dù vậy, thái độ của cô càng lúc càng tệ, cô vẫn khoanh tay trước ngực, nhìn tôi bằng nửa con mắt, rồi xì một hơi rõ dài.

“Không phải hóng! Tôi chỉ không thích dành thời gian cho mấy cuộc nói chuyện nhạt như nước ốc.” Cô hất giọng lên đôi chút, nét khó chịu in hằn trên mặt và giọng nói.

Tuyệt… cô đã đáp, nhưng với thái độ thoạt như khó chịu này. Tuy nhiên, tôi biết nắm bắt tâm lý đối phương, ở đây là Pinata. Tôi nhìn được ngay cô chỉ đang giấu đi cảm xúc thật dưới vỏ bọc của sự lạnh nhạt và khó chịu. Tuy nhiên, không trừ khả năng cô sẽ tỏ ra cực đoan hơn nếu tôi không cẩn thận. Quyết định nhích nhẹ, tiến chắc, tôi nói:

“Vậy thế nào mới là một cuộc nói chuyện không nhạt nhẽo với cô?”

Quả như tôi nghĩ, cô thay đổi thái độ, cô nhìn vào tôi nhưng lần này là một cái nhìn đánh giá. Có vẻ như cô đang thật sự xem xét rằng tôi có đang quan tâm thật sự hay chỉ đơn giản là xã giao.

“Không biết…” Cô cười nhạt. “Chắc gì anh đã hiểu?”

Tôi nhướng mày, không phải vì khó chịu trước giọng điệu của cô, đúng hơn là cảm thấy “thú vị”.

“Nói coi ra sao? Tôi không ngại tiếp thu cái mới.” Tôi đáp, miệng nở ra một nụ cười nhiệt tình.

Cô im lặng, không nói gì thêm. Nhưng lần này tôi chắc chắn một trăm phần trăm cô đã có chút gì đó dao động. Một chút hứng thú. Tôi sẽ tạm ngưng cuộc nói chuyện tại đây, thôi thì tôi cũng đã xây dựng được một chút thiện cảm, nâng tầm quan hệ đồng đội với nhau.

Mọi người đã tụ tập đầy đủ, cuộc họp lần này giống như lần trước chính là không rõ nội dung. Vẫn là kiểu mở đầu với những câu hỏi của Andria:

“Mọi người, hẳn bất kỳ ai trong chúng ta tham gia cuộc họp lần này đều không rõ nội dung, phải không? Lần trước là quên thật, nhưng lần này sẽ là cố tình. Để làm tăng tính kịch tính, tôi sẽ tiết lộ dần trong cuộc họp. Giờ thì… ai muốn hỏi gì trước khi bắt đầu không?”

“Có!” Lorien giơ tay, nhỏ nhẹ nói. “Cũng không hẳn là hỏi đâu, nhưng mình đoán thì lại là mấy nhiệm vụ đi vào hầm ngục ở phía nam đúng không?”

Andria lắc nhẹ đầu, dứt khoát đáp:

“Sai! Một thứ mới mẻ hơn là mấy cái hầm ngục cũ rích ở phía nam.”

“Bộp!” Tiếng đập bàn dứt khoát và nhẹ nhàng phát ra từ phía Haseem.

“Òi oi oi!” Haseem nhanh chóng chen vào. “Có phải là mấy vụ hộ tống không?” Mắt anh tràn trề hy vọng, pha lẫn sự láu lỉnh.

“… Không nốt cục cưng. Chốt lại câu hỏi cuối cùng, ai còn muốn hỏi gì không?”

Tôi cũng không thích mấy kiểu hỏi han rườm rà này lắm. Thường thì trong một cuộc họp, tôi thích vào thẳng vấn đề chính hơn là hỏi đáp xong làm màu các kiểu rồi mới vào. Nhưng nếu như đó là vì mục đích chính đáng và cụ thể hơn, ở đây là tạo không khí và khí thế cho nhóm, nên tôi cũng tham gia.

Thu nhắt đôi chút ký ức từ hôm qua. Nhẹ nhàng giơ tay lên, tôi hỏi với một giọng điệu điềm tĩnh:

“Hôm qua, tôi có vô tình ngóng qua một tin tức của cục liên quan đến việc vừa mới tìm được một cái hầm ngục cổ từ thời nội chiến Ma Tộc. Không biết như thế nào, nhưng tôi nghĩ đó là mục tiêu của cuộc họp này.”

Tôi cũng chả kỳ vọng gì với câu hỏi đó, cái hầm ngục đó có mức độ nguy hiểm khá cao. Tối thiểu một nhóm mạo hiểm giả cấp B trở lên thì mới có thể vào được đó. Dù đồng cấp vậy thôi, chứ thật sự nó rất khó để mà chinh phục, ngay cả với những nhà mạo hiểm cấp B+ (cấp B chuyên nghiệp). Những lựa chọn tối ưu thường là dưới cấp một bậc để đảm bảo khả năng hoàn thành và sống sót sau nhiệm vụ.

“CHÍNH XÁC! Đoán hay lắm, tân binh!”

“CÁI GÌ?” Tôi sặc nước bọt ngay khi nghe câu đó, thật không ngờ Andria lại liều đến vậy.

“Cái hầm ngục đó dành cho những nhóm cấp B! Đội trưởng, cô chắc chứ?”

“Chắc! Ở đó là một cơ hội kiếm tiền lẫn thăng hạng cho cả nhóm. Cậu biết đấy, những còn hầm ngục cổ, đặc biệt từ thời kỳ nội chiến Ma Tộc, thường có rất nhiều món vũ khí chất lượng. Cũng phải đạt cỡ cấp B hoặc B+. May mắn thì gặp được cấp A. Dù những món từ cấp C trở lên là khá hiếm và không nhiều, nhưng nó vẫn đáng để chinh phạt bởi khối lượng vàng bạc và các món đồ có giá trị sưu tầm là cực cao.”

Nghe phát, cả nhóm gần như sáng mắt lên, ai nấy cũng như ai, chỉ riêng mỗi tôi thì lo lắng. Dù không ngần ngại, nhưng nó tốn rất nhiều thời gian để lên kế hoạch và tài nguyên để thực hiện. Một khi vào mà không tìm được bất kỳ vật phẩm có giá trị nào thì chắc chắn sẽ lỗ nặng. Tôi biết cái nghề nào muốn kiếm ăn tốt thì chắc chắn phải liều, nhưng đem cái liều đó áp dụng vào hầm ngục có cấp độ cao như thế này thì chả khác gì thanh gươm Damocles[note69637].

“Tôi không muốn phá vỡ cuộc vui của mọi người, nhưng cái hầm ngục đó mới chỉ tạm thời được cho ở cấp B. Mức độ này chỉ lớn hơn hoặc bằng chứ không có chuyện dễ dàng hơn.”

“Thôi nào, đa nghi quá chàng trai.” Rolb nói. “Cái chuyện nó nguy hiểm hay không cũng chả quan trọng. Đã là một mạo hiểm giả thì chắc chắn phải mạo hiểm. Mất mười được một là chuyện quá dĩ nhiên rồi. Cơ hội này là ngàn năm có một, cơ hội đủ sống sung túc trong vài tháng.”

Tôi im lặng. Đơn giản vì tôi đã đưa hết ra những quan điểm đáng cân nhắc nhất của bản thân. Thôi thì gió thổi chiều nào, ta theo chiều nấy, nếu như cả nhóm muốn vào hầm ngục đó để kiếm tiền thì tôi cũng không còn gì để nói. Vào thì vào.

“Tùy, tôi không còn ý kiến nào khác, cứ là nhiệm vụ và kiếm được tiền thì tôi sẽ làm thôi. Tôi chỉ muốn mọi người suy nghĩ kỹ hơn thôi.” Tôi nói.

“Miễn áp dụng vào tụi này.” Rolb đáp.

“…”

Bàn bạc đủ kiểu trong vài chục phút nữa, Andria cuối cùng cũng đã thống nhất được kế hoạch là lịch trình cụ thể. Với dự liệu chuyến đi sẽ bắt đầu từ ngày 22, diễn ra trong vòng 2 ngày nên nhu cầu về hậu cần khá cao. Thôi thì bắt đầu chuẩn bị dần cho đỡ bị ngộp.

Ghi chú

[Lên trên]
Giải thích thêm! Điển tích "Thanh gươm Damocles" kể về cận thần Damocles, người ngưỡng mộ cuộc sống xa hoa của vua Dionysius II. Nhà vua cho phép Damocles trải nghiệm cuộc sống của mình, nhưng treo một thanh gươm sắc bén lơ lửng trên đầu ông bằng sợi lông ngựa. Damocles nhanh chóng nhận ra rằng quyền lực đi kèm với hiểm nguy luôn rình rập. Ngày nay, "Thanh gươm của Damocles" là phép ẩn dụ cho mối nguy hiểm tiềm tàng luôn hiện hữu, nhắc nhở rằng quyền lực và vinh hoa thường đi đôi với rủi ro và trách nhiệm. Trong đoạn thì ý của nó nói đến việc kiếm được càng nhiều thì rủi ro càng cao.
Giải thích thêm! Điển tích "Thanh gươm Damocles" kể về cận thần Damocles, người ngưỡng mộ cuộc sống xa hoa của vua Dionysius II. Nhà vua cho phép Damocles trải nghiệm cuộc sống của mình, nhưng treo một thanh gươm sắc bén lơ lửng trên đầu ông bằng sợi lông ngựa. Damocles nhanh chóng nhận ra rằng quyền lực đi kèm với hiểm nguy luôn rình rập. Ngày nay, "Thanh gươm của Damocles" là phép ẩn dụ cho mối nguy hiểm tiềm tàng luôn hiện hữu, nhắc nhở rằng quyền lực và vinh hoa thường đi đôi với rủi ro và trách nhiệm. Trong đoạn thì ý của nó nói đến việc kiếm được càng nhiều thì rủi ro càng cao.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận