Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân
Chương 29 : Dương - Miếng băng gạc
0 Bình luận - Độ dài: 3,421 từ - Cập nhật:
Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Dương đã đoán. Ngay khi tiết học buổi trưa bắt đầu, chị chủ nhiệm đã xuất hiện, lên tiếng giải thích về sự cố sáng nay trên tầng thượng. Vì tính chất sự việc cũng rất nhạy cảm nên nếu để càng lâu sự việc càng dễ lộ.
Theo lời giải thích chính thức, Dương và một người bạn đã phát hiện và giúp nhà trường xử lý một vụ chập điện trên tầng thượng. Một trong hai người đã bị thương, phải vào bệnh viện trước. Lớp của cậu cũng sẽ được cộng điểm thi đua vì tinh thần trách nhiệm của Dương.
"Em làm tốt lắm!" Chị chủ nhiệm kết luận, kèm theo một nụ cười thương mại, và vỗ tay hướng đến Dương. Mọi người trong lớp cũng vỗ tay theo, nhưng cậu biết rõ, những lời này chẳng thể nào dập tắt được cơn bão tin đồn đang cuồn cuộn ngoài kia.
"Chắc chắn là đánh nhau, làm gì có chuyện vết thương va đập kiểu đó."
"Thằng A, con B nào đó thấy rõ ràng mà!"
"Bố mẹ nó mua tài chắc rồi!"
Giờ ra chơi giữa các tiết học sau, những tin đồn và lời dị nghị vẫn âm thầm lan truyền như những con sóng ngầm dưới đáy biển. Chúng len lỏi qua từng kẽ hở, xuyên qua bức tường của sự thật đã nói, để rồi biến tấu thành những câu chuyện khác nhau, méo mó và kỳ lạ.
Nhưng không có nạn nhân, cũng không có bằng chứng xác thực thì chẳng ai chứng minh được cái gì ngoài những tin đồn tự dựng lên cả. Dương chẳng buồn để tâm. Cậu còn đang phải vật lộn với đống bài tập buổi sáng chưa làm xong, buổi trưa thì dính việc của hiệu trưởng nên mọi thứ vẫn dậm chân tại chỗ.
”Thế này là toi mất cả tiếng chơi game tối của mình rồi.” Dương rên rỉ trong lòng.
Đến giờ ra chơi trước tiết cuối, hai thằng bạn thân Nam và Thạch lại lù lù xuất hiện. Vẫn như thường lệ, Nam hồ hởi hào hứng mở miệng:
“Này, tao vừa đọc được thuyết âm mưu mới về mày đấy, hay vỡi luôn. Muốn nghe không?” Giọng nó như kiểu đang bàn về một “ai dồ” nào đó trên mạng, chứ không phải là Dương. Cả hai thằng đều biết sự thật trên tầng thượng từ chính miệng Dương, nên dù không được tiết lộ nhưng hai thằng như kiểu mấy bà hàng xóm hóng hớt, lâu lâu Nam sẽ đi gom tin lá cải về đọc rồi cười với nhau.
“Thôi, xin người. Dừng ở đoạn xã hội đen vào trường thanh toán tao là đủ lắm rồi. Tao không muốn biết thêm về một thằng giống tao lên sân thượng để triệu hồi ma vương đốt trường học đâu đấy.” Dương cắt ngang, tay vẫn cắm cúi giải mấy bài hóa.
Thạch phá lên cười, ngồi xuống ghế cạnh Dương, háo hức tiếp lời Nam: “Không đến mức đó đâu, nhưng cũng cuốn phết. Có đứa chụp được ảnh mày đi cùng lớp trưởng từ khu giáo viên ra. Thế là rộ lên tin có thằng lớp 12 tán tỉnh lớp trưởng lớp mình, mày thay mặt khối 10 lên dạy dỗ nó một trận, tiễn luôn anh ta vào viện luôn.”
Dương nhíu mày, cau có phản bác “Vớ vẩn. Lúc đó tao chỉ vừa từ phòng hiệu trưởng đi xuống, tình cờ chạm mặt lớp trưởng rồi về cùng đường. Chỉ thế thôi mà cũng thành tin đồn? Là đứa nào chụp ảnh với phao tin thế?”
Cậu đúng là không quan tâm đến mấy cái tin đồn này thật, ai nói sao cũng được thật, nhưng nếu sự việc ảnh hưởng đến cho cả Thảo thì phải lập tức chặn lại - bằng mọi giá.
Nam ôm bụng, cười khoái chí “À! Yên tâm, tin đó vừa đăng lên đã bị bọn khối 10 chửi sấp mặt rồi. Lớp trưởng lớp ta là ai? Có đứa nào khối 10 mà không biết chứ. Thà chúng nó tin chuyện một mình thằng Dương chấp mười thằng lớp 12 còn hơn chuyện này.”
Thạch cũng cười rộ theo khiến Dương không thể không phụ họa cùng cả đám. Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Ừm, Đúng là một chọi mười thằng có khi còn dễ hơn đi làm quen với lớp trưởng thật.”
Nói thì nói vậy thôi chứ trong lòng Dương không khỏi chột dạ “Cái lũ này cơm no dửng mỡ đi rình mò còn kinh hơn cả mấy ông paparazzi. Nơi trường học này đúng thật quá nguy hiểm nếu bị chú ý, lần sau mình phải cẩn thận tách ra xa Thảo trước kẻo cô ấy bị vạ lây thì khổ.”
“Mà nhắc đến mới nhớ. Chúng mày có để ý không? Chiều nay lớp trưởng trông xinh hơn hẳn bình thường đấy!” Nam bỗng đột ngột đổi đề tài, lại đẩy về chuyện gái gú quen thuộc của các nam sinh.
Dương tay vẫn cầm bút hí hoáy nhưng thực ra chỉ là chép lại đề, tai đã vểnh lên để nghe, Thạch thì lắc đầu rất nghiêm túc trả lời.
“Tao không để ý lắm. Có chuyện gì à?”
“Hừm, mấy con giời muốn tập yêu thì phải quan sát gái nhiều nhiều vào một chút chứ.” Nam chép miệng, lắc đầu, ra vẻ bậc đàn anh đầy kinh nghiệm. Tuy nhiên, cậu ta cũng không dám nói to, chỉ đưa mặt lại gần rồi nói:
“Sáng nay lớp trưởng rất lạ, cảm giác lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều. Lần đầu tiên tao thấy bạn ấy đập bàn quát mấy đứa bàn trên vì chúng nó nói chuyện to nữa. Nhưng mà đến chiếu ấy…”
Nam nói xong liếc nhìn xung quanh rồi thấp người hơn nữa, giọng cũng nhỏ lại đầy bí hiểm:
“Sang đến chiều thì khác biệt hoàn toàn!” Nam vung vẩy tay mình ”Bạn ấy cười suốt luôn, cảm giác như kiểu ngắm hoa nở ấy, bừng sáng cả thế giới! Tí chúng mày tí cứ để ý mà xem, đảm bảo ngất ngây luôn.”
Sự bí hiểm trong câu chuyện khiến Thạch tròn mắt, nghe xong cũng phải nuốt nước bọt lấy một cái. Đúng lúc này thì Thảo xuất hiện ở phía cửa, tiếng trống cũng vang lên báo hiệu tiết cuối đã đến. Ba đứa con trai không ai bảo ai cũng đồng loạt nhìn về cùng một phía.
Ánh mắt Dương chạm phải bóng dáng của Thảo đứng ở cửa lớp. Cô đứng đó, như một bức tranh hoàn hảo giữa ánh nắng chiều. Thảo cũng hơi ngạc nhiên khựng lại vài giây trước ba người nhìn, rồi cô nàng khẽ nghiêng đầu nheo mắt mỉm cười nhìn lại.
“Như hoa nở à… So sánh hay đấy.” Dương nghĩ, xoay bút mình trong tay một vòng, rồi lấy nó gõ đầu hai ông bạn đang ngẩn ngơ kia.
“A, xin lỗi nhé, lớp trưởng!” Nam giật mình, đứng bật dậy khỏi ghế của Thảo khi nhận ra sự thất thố của mình. Cậu ta và Thạch lập tức trở về chỗ ngồi. Thảo đảo mắt, đôi mắt lục bảo lại liếc nhìn Dương.
Cậu biết nhưng vờ như không để ý, cố gắng nhìn xuống quyển vở bài tập đang làm của mình.
"Đây." Thảo đưa ngón tay trắng nõn của mình chỉ vào một dòng trong quyển vở của Dương "Câu này, kết quả phản ứng sai rồi.”
Xung quanh, tiếng xì xầm của học sinh, tiếng ghế kéo lê trên sàn, tất cả dần nhỏ lại. Chỉ còn lại tiếng tim cậu đập đều đều trong lồng ngực. Không nhanh, không chậm, nhưng đủ rõ để cậu nhận ra nó.
"Vậy à." Dương gật đầu, vẫn không nhìn lên mà tập trung vào sửa lại đoạn sai vừa bị chỉ ra.
“Ơ mà, sai chỗ quái nào đâu?”
Sau một lúc kiểm tra lại. Cậu chẳng thấy có gì sai cả. Dương ngẩng lên, thoáng nhìn Thảo với con mắt khó hiểu. Cô nàng thì đang chăm chú nhìn lên bảng. Ngoài cửa sổ, gió chiều lùa qua, cộng với sự lắc lư đầu theo nhịp khiến đuôi tóc của cô khẽ đung đưa trước mặt Dương.
“Trông vui vẻ thật đấy nhỉ?” Dương gãi đầu. Rồi cậu gấp quyển bài tập hóa lại, lấy sách vở khác ra để vào học tiết cuối.
*
Ngay khi ra về, điện thoại trong túi Dương rung lên báo có tin nhắn. Rất hiếm khi cậu nhận được tin nhắn của người khác, thường thì nó sẽ ở dạng thông báo một sự kiện nào đó đột ngột xảy ra.
Và lần này cũng vậy,
Tin nhắn từ anh Tuấn, vỏn vẹn một câu hỏi về thời gian cậu sẽ học xong, kèm theo một lời đề nghị gọi lại khi có thể.
Dương không ngạc nhiên. Chắc chắn chị chủ nhiệm phải báo với bố mẹ cậu về chuyện xảy ra ở trường. Nếu không chủ động lên tiếng trước, mọi thứ sẽ thành địa ngục. Cậu thở ra một hơi dài, rồi bấm gọi cho người vừa nhắn tin.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Dương không đạp xe về nhà như mọi ngày. Thay vào đó, cậu lặng lẽ bước đi, hòa mình vào đám học sinh đang tuôn ra khỏi cổng trường tựa như đàn cá thoát khỏi chiếc lưới rách. Rồi rẽ vào con hẻm hẹp chỉ vừa đủ cho hai người lách qua, một lối tắt độc quyền dành cho người đi bộ. Vừa đi, cậu vừa kín đáo nhìn lại phía sau.
Cuối con hẻm, một chiếc xe cứu thương đã đỗ sẵn đợi. Thân xe trắng muốt, lớp sơn vạch đỏ còn mới cóng. Cửa cánh bên hông xe đang mở hờ, để lộ một khe sáng yếu ớt từ bên trong. Anh Tuấn đứng đó, ngay cạnh xe, dáng người cao trong bộ đồ công sở đen. Vừa thấy Dương, anh giật mình định cúi chào, nhưng rồi khựng lại giữa chừng. Động tác thay đổi, chỉ còn là một cái gật đầu nhanh gọn. May là chỗ này vắng nên chẳng ai để ý đến cái cử chỉ kỳ cục ấy.
Dương nhíu mày, nhưng không phàn nàn. Cậu chẳng bao giờ thích mấy cái nghi thức này, nhưng người như anh Tuấn thì khác, đó là thói quen gần như thành phản xạ của họ rồi, muốn bảo họ bỏ ngay cũng không thể được.
“Cậu chủ.”
“Được rồi, mở cửa xe đi anh.” Dương đáp sau khi nhìn quanh một lượt để chắc chắn không có học sinh nào vì tò mò mà bám theo cậu đến đây.
Anh Tuấn hiểu ý, lặng lẽ kéo cửa hông xe cứu thương ra, tạo ra một khe hở vừa đủ.
Dương lách người vào trong, nhanh nhẹn như một con mèo len mình xuyên qua hàng rào. Ngay khi cậu vừa vào trong, cánh cửa phía sau lập tức trượt đóng lại.
Xe bắt đầu chuyển động ngay lập tức, lặng lẽ, không hú còi lên như cậu đã dặn từ trước. Động cơ gầm nhẹ lúc khởi động, hòa lẫn với tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe khi nó rời khỏi con ngõ. Sau đó là sự yên ắng gần như hoàn toàn, chỉ còn tiếng rung nhè nhẹ của thân xe trên con đường gồ ghề.
“Cách âm tốt thật đấy.” Dương nghĩ thầm. Cậu đứng thẳng trong xe mà không cần phải bám vào đâu cả, lặng lẽ nhìn quanh một lượt.
Không gian của xe cứu thương rộng rãi hơn cậu tưởng. Ánh sáng từ hai dải đèn led trên trần chiếu xuống khiến nơi này còn sáng hơn cả bên ngoài kia. Ngoài chuyện không khí thoảng mùi thuốc khử trùng pha lẫn chút mùi cao su của găng tay y tế gây khó chịu ra thì Dương hoàn toàn không thể chê được gì khác.
Có hai người nữa trong khoang xe.
Vừa thấy Dương, chị y tá ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ bên thành xe liền đứng dậy. Khuôn mặt chị sáng lên với một nụ cười ấm áp, chị giơ tay vẫy cậu, động tác nhẹ nhàng như đang chào một người quen cũ.
“Chào em nhé, Dương.” Chị nói, giọng vui vẻ.
Dương chỉ nhớ chị tên là Hà, một y tá kiêm điều dưỡng. Ngồi cạnh chị là bác sĩ Anh Đức. Hai người họ đều làm việc ở bệnh viện Đa Khoa Vimex trong thành phố. Mỗi năm, khi đến đợt khám tổng quát hoặc có bệnh gì cần kiểm tra, chính họ sẽ là những người chịu trách nhiệm. Theo lời mẹ cậu, họ giống như một dạng bác sĩ gia đình bán thời gian của nhà Dương.
Cậu thở dài, khẽ gật đầu chào lại. “Lại làm phiền mọi người rồi. Mẹ em còn gọi cả anh Đức nữa… Không đến mức độ đấy đâu mà.”
Nói rồi, cậu ngồi xuống chiếc cáng ở giữa xe, lưng dựa vào phần thành kim loại phía sau, hai tay đặt hờ lên đầu gối. Cái lạnh từ lớp kim loại thấm qua lớp vải đồng phục, nhưng cậu cũng chẳng buồn dịch chuyển hay thay đổi tư thế.
Chị Hà chỉ cười, không nói gì thêm. Chị cúi xuống kiểm tra hộp dụng cụ y tế, những ngón tay thoăn thoắt di chuyển giữa các lọ thuốc sát trùng và băng gạc, cẩn thận sắp xếp, chuẩn bị mọi thứ như một thói quen.
Trong khi đó, Anh Đức vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị thường thấy.
Chiếc áo blouse trắng khoác hờ trên người, ống tai nghe vắt ngang cổ, tay áo xắn lên đến khuỷu. Đôi mắt anh mở to, ẩn sau cặp kính gọng kim loại mỏng, ánh nhìn sắc bén như một cỗ máy quét hình ảnh, lặng lẽ quan sát từng cử động của Dương từ khi cậu bước vào
Không chỉ ánh mắt, cả tư thế của anh cũng mang lại cảm giác kỳ lạ. Lưng hơi gù, đầu hướng về phía trước, tay khoanh trước ngực. Một dáng ngồi khiến Dương vô thức liên tưởng đến một con cú đang lặng lẽ quan sát con mồi từ trên cao.
Nhưng cũng giống Dương, anh ấy chỉ đơn giản là đang làm việc mình cần phải làm mà thôi.
Vài phút sau, anh Đức mới đứng lên, rút từ hộp dụng cụ y tế một đôi găng tay cao su màu trắng, đeo vào với động tác thuần thục, tiếng cao su chạm vào da vang lên khe khẽ. Anh kéo khẩu trang lên che nửa khuôn mặt. Cùng lúc đó, chị Hà cũng kéo tấm rèm nhựa màu xanh nhạt quây quanh chiếc cáng, tạo thành một không gian kín chỉ có Dương và Bác sĩ ở trong.
“Cởi quần áo ra đi. Có chuyện gì xảy ra với em thế?” Anh hỏi, giọng nói từ tốn và vô cùng rõ ràng.
“Vật lộn với một bạn học thôi ạ.”
“Hô! Kẻ nào có lá gan lớn vậy? Muốn chết sớm vậy sao?” Đôi mắt khẽ cong lên biểu hiện một chút thích thú. Nói thì vui nhưng Anh ta đang dùng ngón tay ấn nhẹ vào các vết thương, kiểm tra các dấu hiệu sưng tấy của nó.
“Vâng, cậu ta muốn chết thật còn em thì muốn cậu ta sống nên mới thành ra như vậy đấy.”
“Ồ, Hiểu rồi, hiểu rồi…” Anh Đức gật đầu lại cười khùng khục trong lớp khẩu trang, rồi bật một cái đèn pin nhỏ lên.
“Nhìn vào đèn này giúp anh nhé.” Anh ta soi vào lần lượt hai bên mắt của Dương. Đây là một dạng kiểm tra phản xạ đồng tử, đảm bảo rằng không có dấu hiệu chấn thương não hoặc tổn thương thần kinh của cậu.
Tiếp theo, anh Đức dùng tay sờ nắn nhẹ nhàng lên đầu Dương, kiểm tra xem có vết sưng, bầm tím, hoặc dấu hiệu chấn thương sọ não nào không. Anh cẩn thận lật từng lớp tóc, đảm bảo không bỏ sót bất kỳ vết thương nào.
Cuối cùng, sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra, anh nhìn Dương tổng thể lần nữa và viết vài chữ lên tờ giấy bên cạnh, một dãy các kí tự rõ là có dấu như tiếng việt nhưng Dương không đọc được chữ nào trên đó hết.
“Cái này không có gì nghiêm trọng, chỉ là vài vết bầm và trầy xước nhẹ quanh người. Anh sẽ kê cho em một ít thuốc giảm đau và kem bôi ngoài da, nếu nhức quá thì mới uống giảm đau. Nhớ giữ vết thương sạch sẽ và tái khám nếu có dấu hiệu bất thường nhé.” Anh Đức nói.
“Em biết mà.” Dương thở dài, gãi đầu lần nữa, cậu đã quên không nhắc mẹ mình không nên làm chuyện thừa thãi này.
“Đừng cảm thấy phiền, đây là nhiệm vụ của bọn anh, em không dùng thì mới là phí tiền đấy.” Anh Đức nói như đoán được sự ngại ngùng của cậu, giọng anh vẫn lạnh, nhưng như thể anh không muốn làm cậu thêm căng thẳng.
Dương chỉ gật đầu, ậm ừ trong cổ họng.
Anh Đức cũng rút tay về, tháo găng tay ra và ném chúng vào thùng rác nhỏ gắn trên thành xe. Anh ló đầu ra gọi chị Hà vào xử lý vết thương cho Dương rồi ra ngoài. May mà cậu kịp phản ứng, vội vàng kéo quần đồng phục lên trước khi chị Hà bước vào.
“Em ngồi yên nhé, chị sẽ xử lý vết thương cho em nhanh thôi.” Chị nói, giọng điệu nhẹ nhàng. Dương lại gật đầu, dù sao cũng là công việc cả. Cậu cũng không muốn nó bị kéo dài ra nữa.
Chị Hà đặt khay inox xuống trước mặt cậu, tiếng kim loại chạm nhau vang lên khe khẽ. Nhưng thay vì xử lý những vết bầm tím hay xước xát trên người, chị lại đưa tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng bóc miếng băng dán cá nhân trên má ra.
“Rột.”
Tiếng động nhỏ vang lên khi miếng băng bị kéo ra làm Dương nhíu mày vì hành động bất ngờ. Cậu mở to mắt nhìn xuống miếng dán vừa bị ném vào trong đĩa inox trước mặt.
“Chị làm em đau à?” Chị Hà hỏi, giọng thoáng lo lắng, tay dừng lại giữa không trung như chờ đợi phản ứng của cậu.
“À, Không… không sao.” Cậu trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt xuống cái đĩa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết tại sao cậu lại phản ứng như vậy. Miếng băng dán bị gập lại kia chỉ là một miếng dán bình thường, màu nâu nhạt, có thể mua nó ở bất kì hiệu thuốc hay tạp hóa nào, có thể thay thế nó bất kì lúc nào…
“Có thể thay thế được à?” Dương hỏi ngược lại não mình. Một cảm giác khó chịu, vô hình nhưng mãnh liệt, trào dâng trong lồng ngực cậu.
Khi chiếc xe dừng lại, cũng là lúc chị y tá xử lý xong mọi việc quanh người cậu, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Trên má Dương, chị ấy đã dán một miếng băng mới, loại vuông, to hơn, phủ kín toàn bộ vết thương. Chị ấn nhẹ các mép băng, đảm bảo nó dính chắc, rồi mỉm cười:
“Xong rồi nhé.”
Dương nói lời cảm ơn, giọng khẽ đến mức gần như chỉ là mấp máy miệng. Cậu bước xuống xe, rồi nhìn chiếc xe cứu thương từ từ lăn bánh, ánh đèn hậu đỏ mờ dần trong bóng chiều tà cho đến khi khuất hẳn.
Trước khi đẩy cửa bước vào nhà, Dương đưa tay lên, làm động tác mát xa mặt quen thuộc để điều chỉnh lại những cảm xúc hỗn loạn đang trôi nổi trong đầu.
Khi đôi mắt được mở trở lại, cậu cậy miếng băng mới trên má xuống rồi bóc hẳn xuống, nắm chặt nó lại rồi nhét vào túi quần.
“Được rồi!” Cậu hít sâu, thì thầm với chính mình “Mong là lần này có thể biết ai là nội gián.”


0 Bình luận