"Thức ăn ngày hôm nay của tao, mày đã kiếm đủ chưa?"
"Đùa tôi đấy à? Tên khốn lười biếng. Đoàn lữ hành xuyên rừng ngày càng ít, mà mỗi tuần anh đều đem hai mẹ con tôi vào sâu trong rừng hơn, sao anh không tự đi mà làm lấy.”
Những tiếng cãi nhau đầy ồn ào làm cho Lan tỉnh dậy, cô bé đang ngồi ở một xó nhà của một căn lều tranh đơn sơ. Chỉ có một cái giường ngủ tạm bợ từ rơm và lá cây, vách nhà thì từ những mảnh tôn cũ hoặc lá chuối, sàn nhà thì trải bừa bằng lá cây hoặc chỉ có nền đất.
Cô bé đang mặc một chiếc váy rách rưới, đúng hơn là một cái áo của người lớn rộng thùng thình và nát tươm. Ngước khuôn mặt mệt mỏi thiếu sức sống do đói ăn lên nhìn, trước mặt cô là một người đàn ông và một người đàn bà đang cãi nhau.
Mẹ… lão già.
Cô bé nhanh chóng nhận ra hai con người trước mặt, nhưng trí nhớ lại đầy mơ hồ, cô không biết cô đang làm gì, đang ở đâu, và chuyện này diễn ra lâu chưa, nhưng cô thấy hai con người trước mặt vẫn tiếp tục cãi nhau.
“Đồ khốn nạn, anh chỉ biết ngồi vểnh mặt lên trời mà sai hai mẹ con tôi đi kiếm đồ ăn cho anh, những lúc có rồi thì anh ăn bằng hết, vứt lại cho chúng tôi toàn mẩu thịt thừa.”
Người phụ nữ hét lên, chắc chắn rằng đây chính là một cơn giận đã được tích tụ từ rất lâu, và hôm nay cô đã để nó bùng lên, nhưng gã đàn ông cũng không nhượng bộ.
“Câm mồm, con khốn, tao tha mạng cho mày là phúc ba đời rồi đấy, mày còn thích lên giọng chửi bới tao không.”
Không… không… mấy người im hết đi.
Lan ôm lấy tai của cô, ngồi co ro lại, ánh mắt cô tràn đầy sự sợ hãi và ghét bỏ, trong thâm tâm cô thầm chửi rủa mà lại không dám nói ra. Nhưng nỗi kinh hoàng thật sự giờ mới bắt đầu.
Một tiếng thét chói tai vang lên, khiến Lan giật mình ngước lên, trước mắt cô là một cảnh tượng đầy kinh hoàng. Gã đàn ông đã biến hoá cánh tay phải của hắn thành móng vuốt mà đâm về mẹ của Lan, làm cho người phụ nữ hét lên trong đau đớn.
Tiếng hét rồi cùng nhỏ dần, thay thế cho đó là những tiếng của thứ gì đó bị xé ra, tiếng nhai rôm rốp và cả tiếng của vật cứng đang bị bẻ gãy.
Sự kinh hoàng tràn vào tâm trí Lan, khiến cho cô bé chỉ dám ngồi bó gối trong góc nhà, cố gắng không bị chú ý nhất có thể, mồ hôi lạnh chảy xuống người cô bé cùng cái thân thể đang run cầm cập vì sợ.
Sau một hồi đánh chén no nê, gã đàn ông cầm sọ của mẹ Lan đến trước mặt cô bé, máu trên bàn tay lão chảy ròng ròng xuống, lão nói với khuôn mặt đầy ác ý cùng nụ cười tàn bạo, liếm nhẹ máu trên môi.
“Nếu mày không muốn bị như này, thì làm việc cho chăm chỉ vào.”
“KHÔNG!!!”
Lan thét lên, cô vùng bật dậy, mồ hôi lạnh cùng cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn đeo bám, nhưng Lan nhanh chóng bình tĩnh, cô tự trấn an bản thân mình.
Chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ.
Lúc này, Lan mới quan sát kĩ cảnh vật xung quanh cô hơn. Không gian dần hiện rõ. Đó là một căn phòng bệnh tiêu chuẩn, được trang trí tinh tế và sạch sẽ.
Căn phòng ngập trong tông màu trắng và be nhã nhặn. Tường được ốp nửa dưới bằng gỗ sáng màu, tạo cảm giác ấm cúng. Một bức tranh phong cảnh nhẹ nhàng treo ở phía trên đầu giường, bên cạnh đồng hồ treo tường đang kêu tíc tắc.
Lan nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng sáng len lỏi qua tấm rèm hai lớp – lớp vải trắng bên trong đủ để làm nổi bật lên sự yên tĩnh, bí ẩn của màn đêm
Chiếc giường bệnh cô nằm là loại hiện đại, với phần đệm mềm mại và khung kim loại chắc chắn. Bàn điều khiển nhỏ đặt ngay bên cạnh tay phải, cho phép nâng hoặc hạ đầu giường theo ý muốn.
Một tủ nhỏ bằng gỗ được đặt ở đầu giường, trên đó là chiếc đèn ngủ kiểu dáng tối giản và một bình hoa nhỏ chứa những bông cúc trắng tinh khiết, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.
Bên phải căn phòng là một bộ bàn ghế dành cho người thăm bệnh. Chiếc bàn gỗ tròn nhỏ với hai chiếc ghế bọc nệm be được xếp ngay ngắn. Bên cạnh đó là một chiếc tủ lạnh mini, bên trên đặt một ấm nước nóng tự động.
Một vài thiết bị y tế như máy đo nhịp tim và máy truyền dịch được đặt sát bên giường bệnh, với những dây nối chạy từ máy đến tay Lan. Âm thanh "tít tít" đều đặn từ máy đo nhịp tim mang lại cảm giác an toàn, dù cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lan khẽ cựa người, nhận ra chăn đắp trên người mình là loại chăn lông nhẹ, mịn màng, tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Cô hít sâu một hơi, mùi hương thoang thoảng của nước xịt phòng cao cấp xâm chiếm khứu giác – một mùi hương thanh mát, kết hợp giữa trà xanh và gỗ đàn hương.
Tuy trong tâm trí của Lan bây giờ vẫn còn hỗn loạn sau cơn ác mộng kinh hoàng vừa rồi, nhưng rồi dần dần suy nghĩ của cô cũng thông suốt hơn.
Đúng vậy, Lan đã chiến đấu với ả quỷ hồn chân vương cấp bán ‘Tướng’ ở nhà kho trường tiểu học. Để rồi vô tình sử dụng được quỷ nguyền của chính mình trong một cơn tức giận. Chính thứ quỷ nguyền đáng sợ đó đã ngốn sạch nguyền lực của cô cũng như sắp ăn mòn đến linh hồn.
Nhưng cuối cùng, cơ thể nhỏ bé của cô cũng không thể chịu được mà ngã gục xuống, trước khi chìm vào hôn mê, cô đã thấy hình bóng của Vũ xuất hiện. Người đó đã dịu dàng ân cần bế cô lên trước khi cô hoàn toàn mất ý thức.
Ấm… ấm áp quá.
Nhưng rồi Lan nhanh chóng tự hỏi. Là ai? Ai đã cứu cô và đưa cô đến bệnh viện, cô cứ tưởng lúc đó cô mất mạng rồi chứ, còn anh Sỹ, anh Sỹ đâu rồi.
Khi Lan cựa quậy, chân phải của cô khẽ chạm vào một thứ gì đó, khiến cô tò mò nhìn xuống. Lan chớp mắt vài lần, trái tim bất giác chậm lại khi ánh nhìn cô dừng lại ở hình bóng ngay bên cạnh giường.
Đó là Vũ, anh đang quỳ gối dưới sàn, đầu tựa vào cạnh giường cô, tay còn nắm nhẹ mép chăn. Dường như anh đã thức suốt cả đêm để trông cô, đến mức kiệt sức mà ngủ thiếp đi trong tư thế không mấy thoải mái.
Khuôn mặt anh lúc này toát lên một vẻ yên bình hiếm thấy. Đường nét góc cạnh thường ngày dường như dịu lại dưới ánh trăng sáng len qua rèm cửa. Đôi lông mày hơi nhíu, như thể trong giấc ngủ anh vẫn còn lo lắng điều gì đó. Hàng mi dài khẽ rung mỗi khi hơi thở sâu đều đặn thoát ra từ cánh mũi.
Bờ môi anh hơi mím, không hé nụ cười thường ngày, chỉ để lộ một chút nghiêm túc như thói quen khó bỏ. Nhưng khi nhìn kỹ, Lan có thể nhận ra sự mệt mỏi hằn sâu nơi khóe mắt và quai hàm – bằng chứng cho thấy anh đã không nghỉ ngơi đủ suốt một thời gian dài.
Một vài sợi tóc ngắn phủ lên trán, loà xoà che mất phần trán cao và thông minh của anh. Lan thoáng ngẩn ngơ, nhận ra mái tóc đen mềm mại đó phản chiếu ánh sáng theo từng lọn. Cô tự hỏi.
Khi nào anh ấy mới chịu cắt tóc nhỉ?
Dưới ánh sáng dịu dàng trong căn phòng, biểu cảm của Vũ mang một nét mong manh mà Lan chưa từng thấy. Người con trai ấy, thường ngày mạnh mẽ và dứt khoát, giờ đây lại trông thật nhỏ bé.
Cô có cảm giác như đang nhìn thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của anh – không phải là người đồng đội cứng rắn, mà là một con người biết quan tâm, lo lắng, và sẵn sàng hy sinh vì người khác.
Lan khẽ cử động, nhưng lại sợ đánh thức anh. Ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay Vũ, nơi những ngón tay vẫn giữ chặt lấy mép chăn. Bàn tay ấy chai sạn, thô ráp, nhưng lại truyền đến cô một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc, cô thấy lòng mình dịu đi, như thể mọi đau đớn và ám ảnh trước đó cũng bị tan biến bởi sự hiện diện của anh.
Tiếng tích tắc của đồng hồ là tiếng động duy nhất trong căn phòng này, giờ đã điểm đúng ba giờ sáng. Sau khi nhìn Vũ một hồi lâu, Lan nở một nụ cười nhẹ nhõm có phần hạnh phúc.
Anh Vũ, ảnh ngủ… đáng yêu quá.
Lan ngồi lặng im, nhưng trái tim cô thì không. Nó đang nhảy múa trong lồng ngực, từng nhịp đập vang vọng như lời tố cáo cảm xúc mà cô chẳng thể kiểm soát. Cô đưa tay lên ngực, cố gắng trấn tĩnh, nhưng sự ấm áp kỳ lạ vẫn không ngừng len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim.
Cô nhìn Vũ, gương mặt nghiêm nghị mà cô quen thuộc giờ đây trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết trong giấc ngủ. Anh ấy đã ở lại chăm sóc cho cô cả đêm, bất chấp sự mệt mỏi của bản thân. Hình ảnh đó khiến Lan khẽ mỉm cười, nhưng cũng làm má cô ửng đỏ.
Lan nghĩ về Vũ, một người mà cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Anh luôn tỏ ra nghiêm nghị, mà lại vô cùng tinh tế, luôn để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhất xung quanh, đặc biệt là cô.
Hôm nay, ngoài sự chu đáo quen thuộc ấy, cô còn nhìn thấy một vẻ đáng yêu khác của Vũ, một sự lo lắng và quan tâm chân thành mà anh chưa bao giờ để lộ rõ ràng như thế.
Cảm xúc trong cô bỗng chốc dâng trào, mãnh liệt đến mức không thể ngăn lại. Lan cắn nhẹ môi, ánh mắt nhìn Vũ tràn đầy quyết tâm nhưng cũng pha chút bối rối. Cô khẽ nhích người lại gần, mái tóc đen mượt vén qua một bên, để lộ gương mặt cô sáng bừng dưới ánh trăng đầy huyền bí.
Chỉ lần này thôi…
Lan cúi xuống, đôi môi cô nhẹ nhàng chạm vào trán Vũ, để lại một nụ hôn thoáng qua nhưng đong đầy cảm xúc. Đó không chỉ là lời cảm ơn, mà còn là một cách cô thầm gửi gắm những rung động dịu dàng trong lòng mình.
Nụ hôn kết thúc, Lan lùi lại, đôi môi vẽ nên một nụ cười tinh nghịch và rạng rỡ. Cô đưa ngón tay thon nhỏ chọt nhẹ vào má Vũ, như muốn trêu đùa một chút.
“Phần thưởng của anh đó,”
Cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật ong, đủ nhẹ nhàng để không đánh thức anh, nhưng cũng đủ để chính cô cảm thấy thỏa mãn vì sự táo bạo hiếm hoi của mình.
Trong khi Lan còn đang đắm chìm trong cảm xúc, cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra, khiến cho cô giật mình nhẹ mà ngước lên. Là Phong, cậu nhẹ nhàng bước vào, tay xách theo một túi vải bên trong là một hộp cháo cá.
“Lan, em tỉnh rồi à.”
Phong hỏi, giọng run lên vì xúc động, nhưng cũng không thiếu phần mệt mỏi. Cậu đặt hộp cháo lên bàn rồi nhanh chóng chạy lại gần Lan. Hỏi một cách dồn dập.
“Lan, em tỉnh dậy lâu chưa? Có thấy mệt hay đau ở đâu không? Em chắc đói lắm rồi nhỉ? Để ánh lấy cháo cho em nhé.”
Hàng loạt câu hỏi được dồn về phía Lan, khiến cô lúng túng, cô đã quá quen nhìn thấy Phong trong trạng thái lạnh lùng, vô cảm rồi, kể cả khi ở bên cô cậu cũng ít khi thể hiện cảm xúc, mà chỉ dùng hành động để chứng minh sự quan tâm của chính mình.
Nhưng lần này, không còn khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt đó nữa, mà là một khuôn mặt đầy mệt mỏi, mắt thâm quầng do thiếu ngủ. Nhưng cũng tràn đầy niềm vui và sự trân trọng, đây là lần đầu tiên cô được thấy Phong thể hiện cảm xúc, nụ cười đầy nhẹ nhõm thoáng hiện lên, khiến cho Lan có chút đỏ mặt mà quay đi.
Những rồi những biểu cảm đó cũng nhanh chóng biến mất, Phong lại trưng ra ngoài vẻ lãnh đạm thường thấy, nhưng nụ cười vẫn trên môi mình. Cậu múc cháo ra một bát con mà lại gần đưa cho Lan.
“Ăn đi cho chóng khoẻ, Lan. Em hôn mê được một ngày rưỡi rồi.”
“Một… một ngày rưỡi. Em… á?”
Nhưng Phong không trả lời câu hỏi của Lan, cậu chỉ nhẹ nhàng lại gần mà cầm bát cháo lên, múc một muỗng nhỏ mà đưa gần về phía cô.
“Em chưa tự xúc được đứng không, há miệng ra nào.”
Khuôn mặt Lan đỏ lựng lên vì xấu hổ, miệng cô lắp bắp muốn từ chối mà không nói thành lời, nhưng rồi đôi mắt của cô nhìn xuống tránh ánh mắt Phong, cô lẩm bẩm.
“Cảm… cảm ơn anh.”
“Vậy có phải ngoan không.” Phong mỉm cười nhẹ, khuôn mặt anh thoáng dịu dàng.
Lan ăn hết hai bát cháo cá, đương nhiên là Phong bón cho cô, sau khi ăn xong, cô bé hỏi Phong về tình hình của Sỹ, sự ngập ngừng hiện rõ trên mặt cô và trong cả giọng nói khi cô cất tiếng hỏi.
“Anh… anh Phong, anh Sỹ có… ổn không ạ.”
Phong dường như đã đoán ra được rằng Lan sẽ hỏi cậu câu đó, nên khi cô bé vừa dứt lời, một tờ bệnh án đã được Phong chìa chìa ra cho cô bé. Lan tò mò cầm lên đọc, đó là bệnh án mới nhất của Sỹ, và nó nhanh chóng làm cô cảm thấy sốc nặng và tội lỗi.
Khuôn mặt tái xanh của cô bé lướt nhanh qua những ghi chú của tờ bệnh án, đôi mắt mở to như không muốn bỏ lỡ bất cứ chữ nào, và miệng cô bé cứ lẩm bẩm điều gì đó nhưng không nói ra thành lời được.
Sỹ đã gãy tổng cộng 3 cái xương sườn, 1 xương cẳng tay cùng vài cái xương nhỏ khác, nội tạng của anh bị tổn thương nghiêm trọng, một số bộ phận gần như mất chức năng. Lượng máu Sỹ đã mất, không cần nói ta cũng hiểu anh số lượng máu anh đã mất trong trận chiến tối qua. Để rồi đưa ra một kết luận, chỉ só sinh tồn của Sỹ đang ở mức nguy kịch.
Cô chậm rãi buông tờ bệnh án xuống, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lại.
Cảm xúc trong cô giờ là sự pha trộn giữa tuyệt vọng và đau đớn. Từng hơi thở của Lan như bị chặn lại, khó khăn, nặng nề. Một phần trong cô trách bản thân không đủ mạnh mẽ để bảo vệ đồng đội. Phần còn lại thì gào thét, mong muốn một cơ hội để sửa sai.
“Lúc đưa đến bệnh viện của Cục bảo an, Sỹ đã gần rơi vào tay tử thần.” Phong nói, cậu khoanh tay đứng nhìn cô, mặt cúi xuống. “Nhưng, cậu ta vẫn cố chiến đấu với tử thần, mỗi lần tỉnh dậy, Sỹ chỉ hỏi một câu duy nhất - ‘Lan, con bé ổn chứ’.”
Khuôn mặt Lan giờ đã nhoè đi vì nước mắt, một cảm giác bất lực dâng trào trong lòng cô, môi cô lập cập chỉ để cố gắng nói vài câu với Phong. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Phong đã tiến tới mà ôm cô vào lòng, vừa xoa đầu vừa an ủi cô.
"Lan, em đừng khóc nữa, được không? Đừng tự trách mình thêm nữa..."
Giọng Phong dịu dàng, từng lời nói như một làn gió mát xoa dịu trái tim đang gào thét của cô. Cậu cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Lan, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông và yêu thương.
"Em đã làm rất tốt rồi, Lan à. Thực sự rất tốt. Nếu không có em, chúng ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, và Sỹ… có lẽ cậu ấy đã không có cơ hội được các bác sĩ cứu sống như bây giờ. Nhờ em mà mọi người vẫn an toàn. Vì thế, em không cần phải tự trách mình nữa, em đã làm tất cả những gì em có thể rồi."
Phong nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Lan. Giọng anh trầm xuống, vừa như khích lệ, vừa như vỗ về.
"Em không cần gồng mình mạnh mẽ nữa đâu, Lan. Ai cũng biết em đã cố gắng đến thế nào. Hãy để nỗi đau và mệt mỏi này trôi qua, được chứ? Anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Lan cảm nhận được sự ấm áp trong từng lời nói của Phong, giống như một chiếc chăn nhẹ nhàng bao bọc lấy tâm hồn cô giữa giá lạnh. Cô không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, những giọt nước mắt giờ đây là của sự an ủi và nhẹ nhõm.
Đây là lần thứ ba cô bé được cảm nhận hơi ấm của sự bảo vệ từ vòng tay Phong, cũng giống như lần đầu gặp cậu. Vòng tay ấy như thể che chở và mong muốn cô hãy giải toả hết mọi cảm xúc trong lòng.
“Uwaaaa, em xin lỗi, là do em còn quá non nớt, làm cản đường các anh, uwaaaa.”
Lan nghẹn ngào bật khóc trong vòng tay của Phong, những giọt nước mắt rơi lã chã xuống, Phong chỉ nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng mà không nói gì, mong muốn cô bé sẽ giải toả hết căng thẳng.
Sau một hồi khóc đã đời, cô bé cuối cùng cũng mệt quá mà thiếp đi. Đặt Lan xuống giường, Phong ân cần kéo chăn lên đắp cho cô bé khỏi lạnh. Xong xuôi, cậu hướng ánh mắt giờ đây đã vô cảm trở lại về phía cuối giường mà nói.
“Cậu định ngủ đến lúc nào nữa vậy Vũ.”
“Cậu biết rồi à. Xin lỗi, tôi cũng không định nghe lén đâu.”
Vũ từ từ ngẩng đầu dậy từ giường bệnh của Lan, khẽ khàng chỉnh lại bộ đồ trên người, rồi khẽ vươn vai một cái.
Phong thừa biết Vũ đã tỉnh từ lúc cậu bón cho Lan ăn cháo, nhưng cậu cứ để cho Vũ giả vờ ngủ thêm một lúc, đợi đến khi Lan nghỉ ngơi thì mới nói chuyện trực tiếp với Vũ được. Phong mở chiếc đồng hồ quả quýt của mình ra, bây giờ đang là 4 giờ sáng, có lẽ họ sẽ nói chuyện một lúc vậy.
“Thôi được rồi, tôi nghĩ chúng ta sẽ cần trao đổi vài thứ liên quan đến Lan đấy, Vũ ạ.” Phong nói, cậu chỉnh lại cổ tay áo rồi bước ra ngoài cửa phòng bệnh, nhưng vẫn không quên ném vào trong một câu trêu chọc “Thêm nữa là Lan mới 16 tuổi thôi, nên anh đừng có manh động đấy Vũ.”
Nói rồi Phong đóng cửa lại chạy biến, trong khi Vũ - lúc này tay đang đặt lên tóc Lan mà xoa nhẹ - đỏ bừng mặt mà quát lớn.
“Manh động cái đầu cậu ấy, Phong!!!”
Dù bực bội, nhưng khi thấy những nét trẻ thơ trong lúc ngủ của Lan, trái tim của Vũ như bình tâm trở lại, một nụ cười đầy dịu dàng khẽ xuất hiện trên khuôn mặt đầy cứng nhắc và nghiêm túc đó. Nụ cười đó hợp với khuôn mặt của một thanh niên 24 tuổi như anh hơn là khuôn mặt đầy nghiêm túc già trước tuổi của một ông chú.
Vũ cúi xuống sát mặt Lan, anh vừa xoa đầu cô bé trong lúc ngủ vừa khẽ thì thầm bằng một giọng đầy yêu thương lẫn tự hào.
“Lan, em đã làm rất tốt rồi, anh tự hào về em.”
Hành lang bệnh viện chìm trong sự tĩnh mịch nặng nề, chỉ được chiếu sáng bởi những ngọn đèn trần mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt như không đủ sức đẩy lùi bóng tối bủa vây. Cánh cửa phòng bệnh 307 đã khép chặt. Phong đứng tựa lưng vào bức tường đối diện, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Vũ.
"Đây, hồ sơ của Lan như cậu yêu cầu," giọng Vũ vang lên, đều đều nhưng pha chút căng thẳng, phá tan bầu không khí im lặng. Anh chìa ra một tập hồ sơ màu vàng được yểm “Bùa Khoá”, lớp phong ấn nhè nhẹ phát sáng dưới ánh đèn. Sau một thoáng lưỡng lự, Vũ hỏi, "Nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao cậu lại nhất quyết sử dụng ‘Cây Ký Ức’ chỉ để điều tra về Lan?"
Phong không trả lời ngay. Cậu nhận tập hồ sơ, lật mở từng trang, tiếng giấy sột soạt vang lên trong sự yên tĩnh. Ánh mắt Phong dán chặt vào những dòng chữ, trong khi Vũ vẫn đứng đó, nghiêm nghị và im lặng. Sự tin tưởng trong ánh mắt anh rõ ràng đến mức không cần phải thốt ra thành lời.
Vũ không phải loại người tò mò. “Bùa Khoá” - một phong ấn phức tạp đối với nhiều người, nhưng với anh, việc phá giải chỉ là chuyện nhỏ. Dù vậy, anh chưa bao giờ làm. Vì anh không cần. Trong thế giới của Vũ, chỉ có hai thứ anh thực sự quan tâm: Lan và Phong.
Phong khép lại tập hồ sơ sau khi đọc đến dòng cuối cùng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. "Có cần nghiêm túc vậy không, Vũ? Anh hoàn toàn có thể xem qua một chút mà." Giọng cậu trêu chọc, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ sắc sảo khó đoán.
"Tôi không quan tâm, và cũng không muốn quan tâm," Vũ đáp, nhận lại tập hồ sơ. Tay anh mở tập tài liệu, động tác chậm rãi như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra. "Nhưng nếu cậu yêu cầu, tôi sẽ nhìn qua."
Phong cười khẽ, nét tinh quái thoáng hiện.
"Ha, anh nghĩ sau khi đọc xong, đây vẫn là ‘nhìn qua’ được sao? Vì những gì trong đó đều liên quan đến bé Lan mà."
Nếu thật sự có liên quan đến Lan, thì Vũ chắc chắn rằng nó không phải là một thông tin hay ho gì cho cam, nếu đúng là thế, thì anh không còn lựa chọn nào khác.


0 Bình luận