Biên Niên Sử: Arcana
Noir Herape Aki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 1 - Những kẻ khốn khổ

Chương 16 - Tôi và cậu

0 Bình luận - Độ dài: 2,172 từ - Cập nhật:

1.

“Cháu là Lucas phải không...?”

Lucas đã mơ ngủ, cậu nằm trên phản và thiếp đi lúc nào không hay. Lúc này có một bà lão đến và kêu cậu dậy. Lucas cũng tờ mờ mở đôi mắt của mình ra và nhìn bà. Bà ấy có dáng lưng khom, tay cầm gậy, tay còn lại đang ôm một thau đồ. Cậu mới nhớ ra là mình vẫn còn ở ngôi làng của mấy ông bà lão.

Lucas dụi mắt và đứng dậy.

“Cháu chào bà Dora…”

Lucas biết bà lão, bà là người đã làm món bánh táo cho cả làng ăn khi cậu tỉnh dậy vào hôm kia. Ánh mắt của bà cũng híp giống ông Silas, mái tóc của bà được búi gọn ra đằng sau để lộ phần trán nhăn nheo. Lucas không có bà hay đúng hơn là chưa từng nghe gia đình mình nói gì về người bà của cậu. Nhưng Lucas cũng không bao giờ thắc mắc về điều đó. 

Cậu nhìn bà Dora một hồi lâu.

“Hả…? Gì cơ…?”

Phải rồi, bà ấy bị lãng tai. Lucas phải ghé sát lại gần tai của bà thì bà ấy mới nghe được. Khi con người già đi thì những cơ quan cũng sẽ già, Lucas không hiểu sự bất tử trong thế giới này hoạt động thế nào. Nhưng có một điều mà cậu chắc chắn là con người chỉ có việc lớn lên và già đi, không có nghĩa là họ sẽ có thể chết. Nếu họ già và chỉ có thể già hơn.

Người già ở Luminous là những người cũng giống như mẹ của Lucas, một là ăn chơi quá độ hoặc là những kẻ chán đời và vô hồn. Nhưng khi ở đây, Lucas cảm thấy có một sức sống mãnh liệt trong những thân xác già cỗi ấy. Có lẽ đó là lý do mà cậu cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm khi ở đây, khi được chứng kiến niềm vui của những con người bị vứt bỏ.

“Ục…”

“Chà.. xem ai đói kìa. Đi theo bà…! Nhanh… nhanh lên…!”

Không hiểu vì sao khi nghĩ đến táo và món bánh táo mà bà Dora làm lại khiến cậu cảm thấy đói, bụng cậu réo lên và bằng một cách thần kỳ nào đó thì bà Dora vẫn nghe. Bà kéo tay Lucas đi, cậu cũng đành lòng đi theo bà. Cách nói của bà chậm rãi và từng cử chỉ cũng vậy.

Lucas cứ thế mà đi, tiện thể cũng xách dùm thau đồ vừa giặt ở sông của bà Dora.

Bao lâu rồi Lucas mới có thể thong thả thế này. Bà Dora nắm tay Lucas mà đi, lần cuối cùng mà cậu nắm tay ai đó có lẽ là với Sia, khi ấy cả hai người đều đang bị truy đuổi. Lucas thì vội vã, Sia thì chẳng biết mình đang làm gì, chỉ im lặng để Lucas “nắm tay” và kéo đi. Thật ra giờ nghĩ lại, nó không giống cái nắm tay lắm. 

Đôi bàn tay nhăn nheo, rám nắng và mềm nhũn. Cậu nhận ra những con người bất tử ở đây sẽ phải sống với những khuyết điểm ấy suốt cả đời. Người mù sẽ vĩnh viễn kẹt trong bóng tối, kẻ bị điếc sẽ chẳng thể nào nghe thấy âm thanh, những người cụt tay hoặc bị mất một bộ phận trên cơ thể đều phải sống trong sự thiếu thốn đó. Cậu nhìn bà Dora.

Bà bước đi, thân bà lùn, dáng lưng khom. Cậu nhận ra bà bị mất một bên tai, đó là lý do mà bà không thể nghe thấy rõ sao? 

“Chà mấy ông lão đó ăn mạnh quá nên giờ còn bánh kếp thôi, cháu ăn tạm nhé? Chiều nay bà sẽ nấu súp…”

Từ sau nhà, bà Dora đem lên cho Lucas một dĩa bánh kếp nhỏ nóng hổi. Căn nhà bà Dora được trang trí bởi những bông hoa bên ngoài, bên trong có một lò sưởi (Có vẻ như ai ở đây cũng có một cái lò sưởi cho riêng mình). Bà để đồ ăn cho Lucas và ngồi xuống cạnh một ông lão, hình như hai người là vợ chồng. Ông ấy đã ngủ gà ngủ gật từ trên ghế từ lúc Lucas đến. 

Bà Dora ngồi xuống, tay để đầu của ông lão tựa vào vai mình.

“Cháu ăn đi…”

Bà Dora nở nụ cười, lúc này Lucas như vừa trở về thực tại. Sự ấm cúng và sự ấm áp của họ khiến Lucas như ở trên mây, có vẻ cậu đang đắm chìm vào đó và cậu cũng có suy nghĩ rằng, giá mà sau này mình và Sia cũng được như thế thì sẽ thật tốt biết bao. Nhưng nếu vậy… chỉ cần có tình yêu thì sự bất tử có hay không cũng không quan trọng?

Lucas nhận ra bất tử không phải là cái gì đó quá khốc liệt, chỉ là Lucas đã nhìn nhận nó chỉ từ một phía mà quên mất rằng trên đời này thực sự có “tình yêu vĩnh cửu”.

“Ông già này từng là một kỵ binh, từng giao chiến với witcher và bị chúng cướp đi thị lực… thật đáng buồn đúng không…?”

“Cháu cũng nghĩ như vậy…”

“Cháu vẫn chưa nói chuyện lại với con bé sao?”

Lucas im lặng, cậu ấp a ấp úng không nói nên lời nhưng cũng muốn bày tỏ điều đó với một người đã sống lâu như bà Dora. Nhất là về chuyện tình yêu.

“Sia… đã từng giúp cháu rất nhiều… cháu xem cậu ấy còn hơn là bạn… chỉ là nhiều chuyện đã xảy ra nên cả hai chúng cháu dần trở nên xa cách hơn. Cậu ấy cứu cháu…. nhưng lại không cứu được chính mình. Cháu được cậu ấy cứu… nhưng cậu ấy không còn ở bên nữa… cháu không biết phải làm gì hết…”

Lần đầu tiên mà Lucas bộc bạch lòng mình cho ai đó nghe, giọng cậu nói như nghẹn, nói như sắp khóc, cậu cứ khịt mũi rồi lấy tay để gạc đi. Nếu người ngoài nhìn vào thì chắc chắn không tin cậu là một cậu thiếu niên 17 tuổi, đến bây giờ Lucas chỉ là một cậu bé, một thằng nhóc khuyết đi quá nhiều thứ.

Bà Dora im lặng, bà nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà và nheo đôi mắt nhăn nheo đó nhìn cậu. Bà nở nụ cười rồi gật đầu, như thế có nghĩa là gì? Lucas cũng không biết, cậu nhận ra là dù mình nói ra thì cũng không thể giải quyết được gì. Nhưng dù vậy cậu cũng thấy nhẹ lòng hơn, cậu từ tốn ăn hết phần bánh kếp còn lại.

“Chà chàng trai trẻ… bà Dora này phải biết nói sao đây? Tình yêu như trái phá con tim mù lòa vậy. Tình yêu đôi khi thật kỳ diệu nhưng cũng khiến bao người phải chao đảo không biết làm sao… như cháu chẳng hạn..”

Lúc này bà mới lên tiếng, Lucas lặng lẽ nghe bà Dora.

“Như ông lão này đây… Nghĩ lại mới hoài niệm làm sao… khi ấy ta làm cái cô mà… làm và tiếp tế lương thực trong quân đội ấy… ông lão này làm binh sĩ mà luật là binh sĩ thì nên tập trung chiến đấu… không nên yêu đương cháu nhỉ…”

Vừa nói, bà lấy bàn tay mình vuốt ve ông lão đang ngủ say.

“Trong trận chiến với witcher… đáng lẽ ông ấy phải ra sức chiến đấu… nhưng khi ta đang bị đám witcher bao vây.. có thể ta đã chết nhưng ông ấy đã cứu ta… đánh đổi bằng chính đôi mắt của lão…”

Trận chiến giữa loài người và ‘witcher’ đối với Lucas lúc này là một thông tin mơ hồ. Thực sự cậu không thể nào hình dung ra được quy mô và độ thảm khốc của trận chiến đó. Tuy không thể nào xác nhận được trận chiến ấy có thật hay không, nhưng cậu tin những con người ở đây. Những con người đã từng sống và chiến đấu trong thời loạn lạc ấy.

Lucas cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu đã nói ra, có người đã nghe cậu. Cậu cảm thấy mình được an ủi. 

Cậu cúi mặt xuống rồi nhoẻn miệng cười, một nụ cười ngượng ngùng khó tả.

“Ban đầu ông ấy muốn chia tay… nhưng bị mù thì lão làm được gì đâu. Lão đã cứu ta và ta cũng muốn cứu lão ấy… ta nghĩ đó chính là tình yêu đấy… nhóc Lucas. Chúng ta khốn khổ vì sự bất tử này, người bị mù như ông ấy phải vĩnh viễn bị kẹt trong bóng tối…”

Bà Dora ngừng lại rồi nhìn Lucas, bà chỉ ngón tay vào cậu.

“Nhưng ta chấp nhận làm ánh sáng của lão… và cháu cũng có thể làm như vậy… với cô bé Sia.. đúng là khi chúng ta đơn độc thì người cứu được chúng ta chỉ có chúng ta mà thôi… nhưng Sia có cháu và cháu có Sia. Chúng ta cứu lấy lẫn nhau.”

Lucas nhớ lại lời mình nói trước đây với Sia.

“Nhưng Sia… cậu cứu mọi người… Cậu cứu tớ… vậy còn cậu… ai sẽ cứu cậu hả…?”

Cậu cũng nhận ra điều mình muốn làm lúc này. Lucas ngả người nhìn lên trần nhà, cậu ôm mặt. 

Phải rồi… bản thân Lucas chỉ có Sia và Sia lúc này chỉ có cậu. Cô đã cứu lấy Lucas trong những ngày tháng khốn khổ từ tấm bé, cậu còn không nhớ mình đã làm được gì cho cô. Cậu cay đắng nhận ra mình ích kỉ, ích kỉ hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều. Cậu muốn yêu và được yêu. Nếu cậu vẫn còn bị kiềm kẹp bởi cái địa ngục trong đầu, thì chỉ khiến Sia thêm khổ sở và cả cậu cũng vậy.

Cậu đứng dậy, lại gần bà Dora và ôm bà thật chặt.

“Chà… tuổi trẻ bây giờ dễ xúc động vậy sao…?”

Và cũng nhờ bà Dora, cậu mới hiểu ra nhiều điều về tình yêu. Tình yêu không nhất thiết con người phải cứu chính mình, chúng ta có thể cứu lẫn nhau. Biến tuyệt vọng thành hy vọng.

Bà Dora lấy một tay vỗ lưng Lucas.

Mắt Lucas long lanh, lâu lắm rồi cậu mới có được một sự an ủi như thế này. Cậu thích những cái ôm, những cái ôm có một sức mạnh thật tuyệt vời vượt xa cả sự sống và cái chết. Cậu sụt sùi, là thằng con trai không được khóc… nhưng cậu yếu đuối… yếu đuối hơn cậu tưởng tượng… nhưng một chốc này thôi… một chốc này thôi…

Cậu muốn sự ấm áp từ cái ôm với bà Dora sẽ theo cậu mãi mãi.

2.

“Bỏ cuộc rồi sao?”

Lucas ngồi trước hiên, chính cậu của ngày nhỏ hiện ra nói bằng một giọng thư thả. Cả hai người cùng ngắm nhìn bầu trời đang tan đi những đám mây đen, những tia nắng bắt đầu rũ xuống.

Lucas mỉm cười.

“Không đâu, chuyến hành trình của tôi còn dài lắm. Tôi muốn đoạn đường đó có Sia… Thần chết và… tôi nghĩ tôi muốn đưa Fu đi cùng.”

“Vậy cậu sẽ vứt bỏ tôi sao?”

Ánh mắt của Lucas ngày bé ủ rũ, cậu nhìn Lucas, mong muốn cậu sẽ không vứt bỏ chính bản thân cậu ngày nhỏ.

“Tôi không vứt bỏ ai cả. Nhưng Lucas bé này, cậu là tôi, một phần yếu đuối…”

Yếu đuối vì bản thân không thể làm được gì trước sự đổ vỡ của gia đình, không thể làm được gì trước người mẹ bợm rượu.

“Một phần sợ hãi…”

Sợ hãi trước sự bất tử đáng nguyền rủa này.

“Một phần phẫn nộ…”

Phẫn nộ trước một thế giới sống không bằng chết.

“Một phần uất hận…”

Hận thế giới này không cho cậu chết.

Dẫu như vậy…

Bản thân Lucas hiểu đã đến lúc mình hiểu ra, mình phải bước tiếp. Cậu muốn thay đổi thế giới này, điều đầu tiên cậu phải thay đổi chính mình, đến một hướng tốt hơn nhưng cũng không phủ nhận hoàn toàn con người cũ ẩn sâu bên trong.

“Cậu là tôi, tôi cũng là cậu. Không có cậu cố gắng để sống ngày đó, sẽ không có tôi của bây giờ. Nhưng đến lúc một phần tôi mạnh mẽ xuất hiện rồi.”

Lucas bé im lặng. 

“Cảm ơn cậu.”

Khung cảnh vắng lặng nhưng sống động, những tia nắng nhảy múa da thịt trên một kẻ bất tử “từng chết”, giờ đây lại có một hy vọng sống mãnh liệt để tiếp tục những dự định đang tiếp diễn.

Mây đen tan đi, Lucas nhìn sang kế bên mình đã không còn ai ở đó ngoài cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận