Giờ, tôi nên đi đâu bây giờ? Tôi vừa ăn xong vậy nên chắc cũng không cần ăn trưa làm gì, bát phở ban nãy sẽ là bữa trưa của tôi.
Đằng nào cũng không có gì để làm, thôi thì đi lượn chút vậy.
Suy nghĩ một hồi, tôi bắt đầu quay lưng bước đi... Cho đến khi tới trước cửa một phòng tập gym.
“Cái gì đây, ý trời à?”
Tập gym cũng là một sách tốt để tăng cường sức khỏe, tôi có nên không?
Ngay khi định bước vào đó, thì tôi khựng lại trong chốc lát.
Mà thôi, tôi sẽ thành trò cười mất. Trông tôi giờ khác gì bộ xương di động cố nâng một cái tạ không.
Có lẽ tôi nên tập một mình thì hơn.
“Tuấn?”
Bỗng chốc một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng lần này là của một người đàn ông.
Tôi quay người lại, một người đàn ông cao to mặc áo ba lỗ cùng cái quần đùi đang đứng nhìn tôi.
“Roger!... Cháu chào ông.”
Tại sao lại gặp ông ấy ở đây chứ!
Roger nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang nhìn vào cái phòng tập gym tôi đang định bước vào.
“Hmm, nếu nhóc định tập thể dục, thì ở Hiệp hội Sát Quái Nhân cũng có phòng tập riêng.”
“À không, cháu không định...”
Khoan! Ông ấy vừa nói gì cơ?
“Ở hội sát quái nhân cũng có phòng tập sao ạ?”
“Ừ, nếu nhóc muốn ta sẽ giúp nhóc tập.”
Có nên từ chối không?
Tôi chỉ ngại ở đó có đông người thôi, thật phản cảm khi bắt họ xem một bộ xương di động nâng tạ.
Mà, chắc có Roger đi cùng nên không sao.
“Cũng được ạ.”
“Giờ nhóc định làm gì không?”
“Dạ, cháu tính đi về nghỉ.”
“Hừm, vậy được rồi, hai giờ chiều ta đợi nhóc ở sảnh hiệp hội.”
“Vâng ạ.”
Nói rồi Roger bước đi, hòa cùng với dòng người vội vã của đô thị, trông ông ấy thật tếu táo khi mặc trên người chiếc quần đùi với cái áo ba lỗ và chạy lông nhông trên đường.
“Nhớ đến sớm đấy.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Đúng như hẹn trước, tôi tới sảnh Hiệp hội Sát Quái Nhân lúc hai giờ chiều. Ở thời điểm này, Hiệp hội Sát Quái Nhân đang trong giờ cao điểm. Không khí nơi đây tràn ngập sự hối hả, tiếng nói chuyện cùng vô vàn bước chân vội vã vang vọng khắp căn phòng, và cả âm thanh lạch cạch của vũ khí va vào nhau.
Tôi đứng giữa dòng người tấp nập, lạc lõng giữa biển người xung quanh. Từng nhóm sát quát nhân di chuyển nhanh chóng giữa các khu vực, có người vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về với trang phục dính đầy máu khô, người thì đang vội vàng kiểm tra lại trang bị trước khi lên đường.
Thế, giờ tôi phải tìm ông ấy ở đâu đây? Cứ ở đây đợi thôi hả?
Tôi mở điện thoại của mình lên kiểm tra tin nhắn, nhưng hiện lên là một hộp thư trống rỗng như vườn không nhà trống.
Hmm, tôi tự hỏi mình đang chờ đợi cái quái gì vậy nhỉ.
Tôi lặng lẽ cất điện thoại đi rồi ngồi chờ tiếp...
“Ô! Tuấn đúng không?”
Giọng nói ai đó bất chợt vang lên, tôi gật bắn mình nhìn về phía nguồn âm thanh. Từ xa, một người phụ nữ trung niên đang tiến lại gần đây.
Đó là cô Yến, người quen của Roger, cô ấy mặc một bộ quân phục kết hợp với mái tóc ngắn trông khá phong cách.
“Cô có ăn thịt mày đâu mà trông căng thẳng thế.”
Tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ, chẳng lẽ tôi trông có vẻ căng thẳng vậy sao?
“Đang làm gì thế? Cô tưởng hôm nay hai ông cháu không có nhiệm vụ gì cơ mà.”
“Không phải ạ, cháu đang đợi Roger giúp rèn luyện thể chất.”
“Rèn luyện thể chất?...”
Cô ấy đưa mắt nhìn tôi một lượt rồi gật đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Ừm, đúng ha.”
Đúng cái gì chứ...
“Nếu cháu đang tìm Roger thì bác ấy đang làm việc với Bộ chỉ Huy Sát quái nhân.”
Hử, Bộ chỉ Huy Sát quái nhân? Là những người chức vụ cao trong quân đội sao?
“Ông ấy có chuyện gì sao ạ?”
“Cháu biết Roger là người nước ngoài chứ?”
“Vâng, nhìn thôi cũng biết mà.”
“Ờm... Nói sao nhỉ, một chút lằng nhằng liên quan đến an ninh.”
“Là sao ạ?”
“Cháu vẫn còn trẻ, sau này sẽ hiểu thôi.”
Hể, nhưng không ai giải thích thì làm sao mà tôi hiểu được chứ.
Mà hỏi thêm chắc cũng chẳng được gì, nên tôi quyết định bỏ cuộc, thà đợi lớn lên còn hơn chờ đợi câu trả lời từ người lớn.
“Lát bác ấy sẽ đến thôi, nhưng giờ có đi đến phòng tập luôn không, để cô dẫn đi?”
Có nên đi cùng cô ấy luôn không, ở đây chơi game mãi cũng thấy chán. Nhưng mà lỡ ông ấy đến không thấy tôi thì sao?
Mà tôi có cách rồi.
“Dạ vâng, chắc cũng được ạ.”
“Vậy là có hay là không?”
“Dạ được ạ...”
Tôi liền móc điện thoại ra nhắn cho Roger với nội dung [Cháu đợi ông ở phòng tập] rồi tức tốc đi theo cô Yến.
Dọc theo hành lang dẫn vào khu huấn luyện, tôi có thể nghe thấy những tiếng hò hét, cùng với quyền cước va chạm vang lên không ngừng. Âm thanh dồn dập của súng đạn, và những thông báo tự động của AI huấn luyện đều đặn vang vọng trong không gian.
“Sao, muốn vào đó tập chung với họ không Tuấn?”
“Dạ thôi ạ...”
Tôi ngại ngùng đáp... Bước vào đó, tôi sẽ gục chỉ trong vòng chưa đầy mười lăm phút và thành trò hề cho mọi người mất. Chắc thứ duy nhất tôi có thể đọ lại với họ là kỹ năng chiến đấu, thứ mà tôi còn chẳng thể phát huy được nếu thiếu thể chất.
“Mà hai chú hôm nay đâu rồi cô?”
“Ý cháu là Dũng với Thành? Hai người họ đang làm nhiệm vụ trên chiến tuyến ở nội thành, khu vực xảy ra thảm họa.”
Nội thành sao... Là nhà của tôi, quái vật ở đấy vẫn chưa được tiêu diệt hết ư? Chắc có lẽ giờ này họ đang chiến đấu tại khu nhà của tôi cũng nên.
Không biết ở đó bây giờ trông như thế nào... Đến đây, tôi liền nhớ đến khoảnh khắc mà tôi đã thấy lúc đó, khi khu phố đang bình thường bỗng trở nên thật ám ảnh. Đó có lẽ là những gì tôi đã thấy ở tương lai kia.
Tôi không dám suy nghĩ tiếp về điều đó, mà chuyển chủ đề sang cô Yến.
Cô ấy nói chú Dũng với chú Thành, nhưng sao cô ấy lại ở đây? Chẳng phải ba người chung một đội à, đáng ra họ phải đi cùng nhau chứ?
Tôi liền thắc mắc hỏi.
“Mà cháu tưởng ba người chung một đội, cô không đi với hai chú sao?”
“Cô hôm nay được cử đi hỗ trợ nhân lực cho đội khác, cháu đang nghĩ là sát quái đội buộc phải đi cùng nhau đấy à?”
“Ừm thì, cháu tưởng...”
Chứ không phải vậy à? Tôi cũng không biết nên trả lời cô ấy như thế nào nữa...
“Sát Quái Đội đơn giản chỉ là một đội tập hợp các Sát Quái Nhân cùng làm nhiệm vụ thôi. Khi đang ở trong một Sát Quái Đội Chính Thức, các sát quái nhân vẫn có thể tách ra làm nhiệm vụ riêng, thậm chí gia nhập vào một Sát Quái Đội Tạm Thời.”
“Hử, Sát Quái Đội tạm thời?”
Là cái gì đấy?
“Chưa nghe qua bao giờ à?”
“Dạ vâng.”
Tôi ngại ngùng đáp, tự nhiên lòi ra cái thuật ngữ mới khiến tôi thấy khá bỡ ngỡ, trước giờ tôi chỉ nghĩ Sát Quái Đội là Sát Quái Đội thôi.
“Cháu có thể hiểu là Sát quái đội được phân thành hai loại chính. Sát Quái Đội Chính Thức, tức là đội của cháu và Roger hay là của cô và hai chú, là những đội nhóm cố định được Hiệp hội công nhận và hoạt động lâu dài với nhau.
Còn Sát Quái Đội Tạm Thời, như tên gọi đây là những đội được lập ra cho nhiệm vụ cụ thể, khi cần thiết hoặc có tình huống khẩn cấp. Có thể Hiệp hội sẽ phân đội hoặc các sát quái nhân tự thành lập. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì giải tán, ai về nhà nấy.”
“Vậy tức là... Một sát quái nhân có thể vừa thuộc một đội chính thức nhưng vẫn tham gia đội tạm thời nếu cần?”
“Chính xác, nhưng cũng có mấy người thích đơn thương độc mã, mà làm vậy khá là nguy hiểm. Đừng có bắt chước theo đấy, mấy đứa trẻ chúng mày hay ảo tưởng lắm.”
“Vâng... Sao cô nghĩ cháu sẽ làm thế chứ?”
“Khiếp, cô lạ gì bọn mày. Vừa mới tuyển quân tự do mà chưa gì cô đã thấy một đứa ở ngay trước mặt rồi này, giờ thử gỡ cái luật Tập Sự buộc phải vào Sát Quái Đội xem.”
Tôi chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Chúng tôi tiếp tục đi qua vài góc rẽ, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa kim loại.
Tới rồi sao?
Cánh cửa thép mở ra, để lộ một sân tập xi măng rộng lớn, được bao bọc bởi mái vòm trong suốt với những tia nắng chiếu rọi qua. Hàng loạt thiết bị luyện tập được bố trí quanh sân, dọc theo hai bên phòng là vô số công cụ tập luyện chuyên biệt được sắp xếp ngăn nắp.
“Vậy nhé, cứ thoải mái tập ở đây đi, cô đi có việc bây giờ.”
“Hể! Cô không ở lại sao ạ?”
“Bị hâm à, cô ở lại đây làm cái gì?”
Ừ nhỉ... Tôi mới là người phải tập luyện mà.
“Có gì cần giúp đỡ cứ nhờ người xung quanh là được, không cần phải ngại.”
“Vâng ạ.”
“Gửi lời chào của cô đến bác Roger nhé.”
Thế rồi, cô Yến bước đi để lại mình tôi đứng bơ vơ trước cái sân rộng thênh thang, với hàng tá người không quen biết.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong. Trước mắt là những người lính đang miệt mài luyện tập, mùi mồ hôi và kim loại phảng phất nơi đây. Tiếng thép va chạm của các trang thiết bị vang lên, cùng âm thanh nặng nề của những bước chân chạy trên nền đất cứng.
Đa phần các trang thiết bị ở đây đều khá cũ kỹ và thô sơ nhưng có vẻ vẫn sử dụng được, chúng không quá hiện đại như ở các phòng gym mà có hơi hướng thực dụng kiểu quân đội hơn.
Tôi đang phân vân không biết nên tập chỗ nào, có quá nhiều sự lựa chọn và tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tôi chần chứ một lúc rồi tiến đến một khu vực trống, bắt đầu với việc chống đẩy và squat. Xung quanh, các sát quái nhân vẫn đang miệt mài tập luyện, chẳng ai để ý đến tôi.
Tốt, tôi không thích trở thành tâm điểm chú ý.
Sau khi khởi động xong, tôi đảo mắt tìm một khu vực phù hợp. Một bên là dãy tạ với các thanh đòn lớn, một bên là khu vực rèn luyện thể lực với các bộ dụng cụ kéo xà, nhảy hộp và đánh bao cát. Xa hơn nữa là dàn máy hỗ trợ huấn luyện chiến đấu, nơi có những hình nhân cơ khí đang bị đấm đá liên tục.
Lựa chọn đầu tiên của tôi là… Chạy bộ.
Vâng, tôi còn có thể làm gì khác? Đấm nhau loạn xạ với mấy cái bao cát và hình nhân à? Tôi sẽ phải vừa an ủi cái tay, vừa hi vọng rằng bản thân ở tương lai biết boxing và tôi sẽ nhận được cái ký ức về nó.
Ở đây không có máy chạy bộ, vậy nên tôi quyết định chạy vài vòng quanh sân.
Bắt đầu với tốc độ vừa phải, tôi cố duy trì nhịp thở ổn định. Tuy nhiên, chỉ sau vài vòng đôi chân tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, toàn thân trở nên nóng bừng. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp và mồ hôi tuôn ra trên trán tôi.
Tôi cắn răng, cố chạy thêm một chút nữa, nhưng đến vòng thứ năm thì đành chấp nhận dừng lại.
Trong lúc tôi đang thở hồng hộc và hít lấy hít để như mấy thằng nghiện, thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Không tệ, tuy không nhanh bằng lúc bị quái rượt, nhưng ít ra không gục ngay từ năm phút đầu."
Tôi giật mình quay lại, Roger đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, hai tay khoanh trước ngực với ánh mắt sắc bén quét qua tôi.
Roger xong việc rồi sao, ông ấy đứng đó từ bao giờ vậy?
“Roger, ông đến từ lúc nào đấy?”
“Vừa mới tới thôi.”
Nói rồi, ông ấy tiến lại gần đây.
“Ai đưa nhóc tới đây vậy, hay là nhóc tự tìm?”
“Cháu được cô Yên đưa tới.”
“Thế à, ta bận chút việc nên không tới ngay được, mà Yến đâu rồi?”
“Cô ấy có việc rồi ạ.”
Cô ấy bảo là cô phải đi hỗ trợ nhân lực cho đội khác thì phải?
“Thế nãy giờ nhóc tập được những gì rồi?”
“Có chống đẩy vài cái với squat thôi ạ, à còn chạy bộ ban nãy nữa.”
“Khoan, nhóc đã thực hiện bài tập khởi động chưa đấy?”
“Dạ chưa ạ...”
Ý ông ấy là mấy cái động tác thể dục cơ bản mà bọn tôi hay tập ở trường đấy à, còn phải tập nó trước nữa sao?
"Không khởi động đầy đủ mà đã lao vào chạy? Nhóc muốn chấn thương hay gì?"
Ông ấy nói với giọng trách móc nhưng không quá gay gắt. Tôi gãi đầu cười trừ, đúng là tôi không để ý đến việc này thật.
“Thôi được rồi, vậy chúng ta sẽ làm vài bài tập khởi động trước.”
Dưới sự hướng dẫn và giám sát của Roger, tôi bắt đầu thực hiện các động tác khởi động. Do muốn tập cho nhanh để còn vào bài tập chính, vậy nên tôi bắt đầu tăng tốc và tập từng động tác một cách nhanh gọn.
“Chậm thôi, đừng có làm qua loa.”
Đành vậy, tôi đành phải làm theo ông ấy nói, thực hiện từng động tác kỹ càng hơn một cách chậm rãi.
Lúc này, tôi mới có thể cảm nhận rõ sự căng cứng của cơ thể, khi tiếng lách cách của xương khớp khẽ vang lên và các phần cơ được kéo giãn ra khi vận động.
Trông tôi như cái máy kêu “cót két” do lâu ngày không dùng vậy.
Một lúc sau, Roger gật đầu với dáng vẻ hài lòng, lúc đó tôi hiểu rằng bài khởi động đã kết thúc.
“Sẵn sàng đi, giờ ta sẽ vào bài tập chính.”
“Vâng!”
Tôi dõng rạc nói, chờ đợi bài tập tiếp theo đến với mình và mong nó sẽ không quá khó.
Không biết tôi sẽ phải làm những gì đây.
“Chúng ta sẽ tập cái gì vậy ông?”
“Nhóc sẽ tập trung vào nâng cao thể lực và sức bền.”
Thể lực và sức bền sao, có khác gì so với tập gym bên ngoài không?
“Giống với tập gym sao ạ?”
“Khác nhau chứ, tập gym là để có cơ bắp, còn tập cái này là để không thành bữa ăn cho đám quái vật.”
Ví dụ dễ hiểu đấy, giờ tôi có lý do để phải tập hơn rồi.
Nói rồi Roger ra hiệu cho tôi đi theo, rồi dừng lại trước một khu vực có những hàng lốp xe xếp thành dãy dài.
"Trước tiên hãy đi qua chỗ này, mỗi bước chân phải đặt đúng vào giữa lốp, không được vấp và không được dừng lại."
Nói rồi ông ấy đặt chân vào đó.
“Như thế này...”
Ngay khi dứt lời, hai chân Roger bước qua từng chiếc lốp một, di chuyển một cách khéo và chỉ trong tức khắc ông ấy đã xuất hiện ở đầu bên kia đường.
Sau đó ung dung quay lại đây, trước sự ngơ ngác của tôi.
Tôi nhìn dãy lốp trải dài trên đường rồi quay sang Roger hỏi.
"Nếu cháu giẫm hụt thì sao ạ?"
"Chống đẩy năm cái rồi chạy lại từ đầu."
Thật đấy à? Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy, chờ đợi câu nói “đùa thôi” nhưng có vẻ như hơi vô vọng.
“Mà cháu phải chạy qua đó hay gì?”
“Không, chạy thì hơi quá sức với người mới, chỉ cần bước qua thôi là được, sau khi làm quen được rồi thì mới chạy”
Nghe vậy tôi nhẹ nhõm phần nào, đành hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu bước qua dãy lốp.
Tôi cố gắng kiểm soát bước chân của mình, khéo léo vừa đặt chân vào giữa từng chiếc lốp và di chuyển về phía trước.
Nó không quá khó, chẳng khác gì bình thường là mấy, ngoài việc tôi phải đặt đúng chân vào khoảng giữa của lốp xe.
“Được rồi, tăng tốc đi Tuấn.”
Nghe Roger thúc giục vậy, tôi bắt đầu tăng tốc.
Nhịp độ nhanh dần khiến chân tôi bắt đầu luống cuống, việc phải căn chuẩn từng cái lốp để không bị vấp mà lại còn phải duy trì tốc độ thật sự rất khó.
Và rồi...
“Bịch!”
Cổ chân tôi chệch hướng, sau đó là cả bàn chân trượt khỏi rìa chiếc lốp khiến tôi mất thăng bằng và suýt thì ngã sấp mặt, khá may vì đã có mấy cái lốp đỡ tôi.
Nhưng lại không may cho mấy vì có vẻ như tôi sắp phải chạy lại từ đâu rồi...
Tôi lập tức sững người tại chỗ, quay sang nhìn Roger đang quan sát tôi.
“Bình tĩnh thôi, kiểm soát nhịp độ và tốc độ, nhóc không cần phải tăng tốc quá nhanh mà cứ tăng dần tốc độ là được, quan trọng là phải làm quen được với động tác.”
“Ờm, cháu làm lại được không?”
“Thoải mái, tất nhiên là được rồi.”
Nghe xong tôi mừng phát khóc, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà là sau khi nhóc chống đẩy xong.”
Làm mừng hụt... Tôi ước gì ông ấy có thể nói hết câu luôn một thể.
Không còn cách nào khác, đằng nào cũng chỉ chống đẩy năm cái. Tôi đành ra một khu đất trống rồi hạ người xuống chống đẩy.
Tôi gập khuỷu tay, từ từ hạ người mình xuống, và khi gần chạm đất, tôi bắt đầu nâng cơ thể lên.
Được rồi, cứ tiếp tục vậy thì...
Ngay khi tôi đang cố gắng đẩy lên lần tiếp theo, thì đột nhiên cảm thấy một lực mạnh ép xuống lưng.
"Giữ lưng thẳng vào! Trông nhóc chống đẩy như con tôm vậy, lưng cong veo còn mặt tít dưới đất."
Tôi ngại ngùng chỉnh sửa lại tư thế của mình, chỉ mong rằng trông tôi hiện giờ không quá kỳ lạ. Và cũng mong rằng đừng có ai chú ý đến tôi... Và rồi một vài lời xì xào bên tai làm phân tán sự chú ý của tôi.
Cảm tưởng như có cả tá người đang nhìn mình khiến tôi đơ người tại chỗ, không dám nhúc nhích vì sợ làm sai.
“Cứ tập trung vào việc của mình, nhóc không cần phải để ý đến người xung quanh. Ai cũng có lúc làm sai mà thôi, đừng quá bận tâm.”
Nghe vậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục chống đẩy.
Cứ thế, tôi lặp đi lặp lại bài tập này với tốc độ tăng dần từ việc chỉ bước qua cho đến chạy, mỗi lần trượt là năm lần chống đẩy, đến khi chân tôi bắt đầu làm quen được với nhịp điệu.
Sau khoảng ba mươi phút, cuối cùng tôi cũng vượt qua cả dãy lốp.
Tôi thở dốc, hai chân như muốn nhũn ra, còn tay thì mệt nhừ do chống đẩy.
“Tốt lắm, ta tạm dừng tại đây, nghỉ ngơi chút đi.”
“Phù.”
Tôi nhẹ nhõm thở phào ra thành tiếng.
Roger bỗng lấy ra một chai nước rồi đưa nó cho tôi.
“Cháu cảm ơn.”
“Đừng có uống đến no bụng đấy.”
Tôi nhận lấy nó rồi tu ừng ực. Nghe lời ông ấy, tôi không uống hết mà để chừa lại, không thì lát nữa tôi sẽ đái thành sông mất.
“Mà Roger...”
“Hử?”
Tôi định hỏi về chuyện hôm nay ông ấy đi có việc gì, nhưng rồi lại thôi. Nhớ lại phản ứng của cô Yến lúc đó, tôi nghĩ câu trả lời cũng sẽ không khác là bao.
“Buổi hôm nay vậy là ổn chưa ạ?”
“Ta đoán nhé, nhóc ở nhà không tập thể dục bao giờ à.”
Cãi thế nào giờ, trúng tim đen tôi rồi.
“Dạ vâng...”
“Nhóc có chơi thể thao không đấy?”
“Hừm, có thể thao điện tử ạ?”
“Học bắn súng qua đấy được thì cũng giỏi đấy.”
Ông ấy nói với giọng điệu pha chút cợt nhả.
“Ta khá ngạc nhiên khi dù có kỹ năng tốt nhưng thể lực của nhóc lại yếu vậy đấy.”
Sao bây giờ, tôi đã từng nói dối Roger rằng kỹ năng của tôi là do được các ông dạy... Thôi được rồi, không còn cách nào khác, đâm lao thì phải theo lao vậy.
“Việc này thì, cháu được ông dạy các kỹ thuật từ nhỏ, cộng thêm một chút thiên phú nữa. Nhưng do nghĩ rằng sẽ không phải dùng đến, nên cháu cũng không luyện thể chất để làm gì.”
Tôi mong ông ấy sẽ tin vào lời nói dối ngớ ngẩn này. Dù sao, nói rằng các kỹ năng của tôi là nhận được từ ký ức bản thân ở tương lai, nó còn khó tin hơn.
“Về nhớ tập thêm đi đấy.”
“Cháu sẽ cố.”
“Mà trông vô vọng quá, nếu cần thì ta có thể giúp nhóc.”
Tôi chần chừ trước đề nghị này, không biết có nên nhờ ông ấy giúp không nữa. Nhưng nếu chỉ có mình tôi thì sẽ chẳng làm nên cái tích sự gì mất.
Thôi được rồi, hỏi lại lần nữa xem ông ấy có chắc không vậy.
“Được sao ạ?”
“Tất nhiên, đừng có bỏ cuộc sau vài ngày là được.”
“Vâng, vậy thì nhờ cả vào ông ạ.”
Sẽ hơi gian nan và vất vả đấy.
“Được rồi, vào bài tập tiếp theo thôi.”
“Vẫn còn nữa hả ông!?”
"Chứ nhóc nghĩ chạy qua vài cái lốp xe là xong à?"
Vậy là, tôi tiếp tục tập luyện dưới sự hướng dẫn của Roger. Từ việc kéo theo cái lốp đi khắp sân rồi đến Burpee, lên xà đơn, nhảy hộp và cả Plank, gập bụng, nâng tạ... Cho đến khi chiều tối muộn.
Từ hôm nay, ngày nào tôi cũng xuất hiện ở căn phòng này vào đúng giờ, chờ đợi tôi là người đồng đội kiêm huấn luyện viên nghiêm khắc luôn có mặt ở đây.


0 Bình luận