"Thằng này, tỉnh dậy đi chứ! Ngủ gì lâu vậy!"- Rino với thái độ tức tối, tung cơn mưa liên hoàn đấm vào người Mus'ago, nhưng cậu ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Gì vậy trời!?" - Giây kế tiếp, cô phóng một luồng điện vào cậu trai.
"Ui da!"
"Ngươi bị làm sao vậy hả? Đã chạng vạng rồi! Nếu không tìm nơi trú ẩn thì ngươi sẽ bỏ mạng đó."
"Đ-Đã chạng vạng rồi sao? Nhưng... tại sao thần lại nằm trên tảng đá thế này?"
Rino khoanh tay, hếch mặt tự đắc. - "Hứ, là ta đã vác ngươi lên đây đấy, đồ vô dụng."
"Vậy sa-" - Cô gái lập tức cắt lời.
"K-Không phải là ta lo ngươi sẽ bị quái vật tấn công đâu nhé!" - Cô mặt đỏ bừng, hét vào Mus'ago với vẻ ngượng ngùng pha chút tức giận.
"Thần chỉ đơn thuần muốn cảm ơn bệ hạ thôi mà. Không có ý gì khác."
...
Ban đêm ở trên sa mạc còn rất lâu nữa mới kết thúc. Khí trời lạnh lẽo. Tuy nhiên, Mus'ago không cảm thấy vậy. Đó là nhờ đống lửa trại mà Rino đã nhóm lên. Lửa trại được tạo ra từ các nguyên tố gỗ và lửa mà cô ấy điều khiển. Thiếu nữ ngồi trên một khối gỗ, và cậu ngồi trên khối gỗ đối diện cô.
"Này, cha ngươi là Paker Xavandor à?" - Nữ nhân nhìn cậu trai dò xét.
"Vâng. Có chuyện gì sao, thưa bệ hạ?"
"Không có gì... chỉ là ta nhầm lẫn ngươi với một gã mà ta quen thôi. Lúc đầu khi gặp ngươi, ta cứ tưởng ngươi là con trai hắn, nhưng giờ thì không. Ngươi chẳng giống hắn chút nào."
Mus'ago nhíu mày tò mò. - "Người đàn ông đó là ai vậy, thưa bệ hạ?"
Thiếu nữ thở dài, mắt nhìn xa xăm lên phía bầu trời. - "Cái tên đó... Hồi ấy, hắn chỉ là một gã hiệp sĩ khiên quê mùa đến từ một vùng quê nào đó, chẳng mấy ai để mắt. Vậy mà giờ đây, ai mà ngờ hắn lại trở thành một trong Lục Trấn Tướng chứ."
"Lục Trấn Tướng sao?... Thần chưa nghe bao giờ."
"Đừng nói với ta là ngươi không biết Lục Trấn Tướng đấy nhé, thằng ngốc?!"
BỐP! Rino thụi một cái vào đầu cậu lữ khách. Mus'ago nhún vai, phồng má. - "Làm sao thần biết được chứ? Suốt mười tám năm qua, thần chỉ quanh quẩn trong nhà đọc sách, nghiên cứu về thảo dược, thực vật và quái vật. Thi thoảng, thần sẽ ra ngoài để tập luyện cùng cha. Thần hiếm khi tiếp xúc với ai ngoài gia đình, vì... thần gặp một chuyện khá nghiêm trọng."
Cậu ngừng lại giây lát, rồi tiếp lời. - "Đây là lần đầu tiên thần rời xa nhà và tiếp xúc với thế giới bên ngoài."
Nó bị mắc chứng khó giao tiếp sao? Cô nghiêng đầu tò mò. - "Vậy tại sao ngươi lại tham gia kỳ thi này? Vì sức mạnh, tiền bạc, danh tiếng, địa vị... Hay vì thứ gì khác?"
Mus'ago nhìn chăm chăm vào ngọn lửa - "Thần chỉ muốn khám phá bản thân và đi phiêu lưu."
"Thật ngu ngốc! Ngươi có nói thật không vậy hay đang giấu giếm điều gì đó hả, thằng ngáo này?" - Rino lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng.
"Sao cơ?" - Chết rồi?! Không lẽ mình đã để lộ sức mạnh ác thần? Những tiếng lẩm bẩm vang lên trong lòng, yêu tinh trẻ lo lắng.
"Ngươi muốn phiêu lưu? Muốn tìm ra chính mình? Tốt thôi. Nhưng hãy nhớ, thế giới ngoài kia không đơn giản như trong sách vở. Ta đã từng chứng kiến những điều kỳ diệu lụi tàn theo năm tháng, để rồi ngày nay chỉ còn sót lại những mẩu ghi chép méo mó. Ai biết được tương lai sẽ chôn vùi bao nhiêu sự thật nữa? Những gì ngươi đọc trong sách chưa chắc đã là đúng. Theo thời gian, sách vở có thể phai mờ, lịch sử bị bóp méo, nhưng chỉ những kẻ đủ sức vượt qua sự tàn nhẫn của thời gian như ta và ngươi mới là nhân chứng thực sự của thế giới này."
Rino tiếp lời, ánh mắt sắc lạnh.
"Ngươi chỉ mới hơn mười tám tuổi. Đối với một yêu tinh, vẫn còn quá trẻ để bước chân ra thế giới bên ngoài."
"Nhưng mà—"
"Đủ rồi. Đừng phí thời gian vào những mộng tưởng viển vông nữa. Ngươi còn quá non nớt để lang thang ngoài thế giới rộng lớn này. Hãy quay về Noste và học hỏi từ các già làng. Đó mới là con đường đúng đắn cho ngươi. Và ta không muốn nghe thêm lời phản đối nào nữa."
Mus'ago nhảy dựng lên. Gương mặt cậu ảm đạm và nhăn nhó.
"Tại sao thần phải nghe theo lời bệ hạ chứ? Thần sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, dù nó có khó khăn đến đâu. Xin thứ lỗi cho thần, nhưng mà thần ghét những người có suy nghĩ như bệ hạ."
"Ngươi---" - Rino bị cắt lời.
"Thần không sợ chết đâu. Chỉ sợ rằng mạng của thần không đủ để đổi lấy điều gì đó xứng đáng cho những người ở lại."
"MUS'AGO XAVANDOR!!!"
Sự tức giận điên cuồng ngập tràn tâm trí Rino. Một luồng ma lực cuồng nộ bùng lên. Cơn gió lốc cuồn cuộn thổi đến. RẦM!! Những tia sét như muốn xé toạc bầu trời đêm. ẦM ẦM ẦM! Động đất bất ngờ vang lên.
Nữ hoàng mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt xanh sâu thẳm ma mị hệt như muốn nuốt chửng mọi thứ. Đứng đó, cô ấy chẳng khác nào một con quái vật bước từ những câu chuyện cổ tích.
"Giết."
"Ểh?!" - Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Mus'ago.
...
Từ phía khác, những người từ khắp nơi trên thế giới, ai ai cũng nhận ra một vòng xoáy kèm theo tia chớp bất thường trên bầu trời.
---Tại làng Thợ Săn, vương quốc Au'oreosan---
"Cái quái gì thế?!... Hướng đó là... đảo nguyên thủy?"
Một chiến binh yêu tinh ngước nhìn lên bầu trời, cau mày tò mò. Cùng với mái tóc bạc có phần đuôi dài, được thắt bím. Làn da ngăm hợp với váy vải thô. Đặc biệt đáng chú ý là đôi tai yêu tinh ngắn hơn so với bình thường, vì hắn là một bán yêu tinh - Paker Xavandor, chiến binh huyền thoại của vương quốc Au'oreosan.
---Tại Thánh địa Avysis---
"Gì nữa đây? Tên nào dám cả gan chọc giận Rino vậy?"
Đứng ở ban công của Thánh điện, người đàn ông điển trai có mái tóc đỏ rực, đội vương miện vàng. Hắn mặc áo choàng đỏ, nhìn lên trời với vẻ hứng thú. Đó là Vua Nhân giới, Fuego Remus Cyrus. Sao mình lại cảm thấy hào hứng hơn là lo lắng nhỉ? Đức vua thầm nhủ.
"Chán quá đê~~~ mình cũng muốn được chiến đấu."
---Tại thủ đô Arcaneborn, vương quốc Morkashaning---
"Joseph, nhìn kìa. Lại chuyện quái quỷ gì nữa đây? Bầu trời giống như trận chiến năm đó vậy. Anh có nghĩ đây là một điềm báo gì không?"
Một người đàn ông đô con, lưng hơi gù và có mái tóc màu xanh đen, đang chỉ tay về bầu trời phía Đông. Hắn là Laz Zimmerman, Vua của vương quốc Crytal.
"Điềm báo sao? Tôi nghĩ nằm ở cách ta cảm nhận. Nhưng nó làm tôi bận tâm rồi."
Nam nhân vừa nói vừa ghi chép vào sổ như một tên mọt sách. Gã là Joseph Chrysebell, gốc Morkashaning, một đại tướng quân của vương quốc Crytal.
"Măm măm~~~ Trời ạ, bánh mì ở Arcaneborn lúc nào cũng ngon." - Laz nâng tách trà, nhấp một ngụm, rồi tiếp lời.
"Đừng có ghi nữa lo mà ăn đi, Joseph."
"Xin lỗi, nhưng tôi không bị hấp dẫn bởi bánh mì."
---Tại học viện Tomart---
BỘP! Gunter há mồm kinh ngạc, nhìn chăm chăm về bầu trời phía Tây, làm rơi quyển tiểu thuyết đang đọc dở trên tay xuống đất. Cái đếch gì vậy? Nội tâm hắn thét gào.
"Ta chắc chắn là do thằng khốn kiếp đó đấy?! GAHHHHH—" - Tên Thái tử với thái độ tức tối, đấm liên hồi vào bức tường. Lần theo ánh nhìn của hắn, Evarius và Leth cũng không khỏi kinh ngạc.
"Ta báo cho Rhisiart nhé?" - Leth thì thầm.
"Thôi khỏi để hắn ngủ đi. Ta nghĩ chắc là có ai chọc tức Nữ hoàng thôi. Không phải Mus'ago gây chuyện đâu." - Evarius khẽ lắc đầu.
Thằng khốn kiếp đó chọc giận chứ ai nữa, cái bọn đần này. Gunter lẩm bẩm. Hắn run rẩy lên vì tức giận.
---Tại trại giám sát Kích chiến, đảo nguyên thủy Yzton---
"Hử?... Gì nữa đây?"
Cô gái phấn khích ngước nhìn lên bầu trời.
"Ta không muốn phải làm việc nữa đâuuuu. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới kỳ thi mà—"
Nghe giọng nói đầy lười biếng than vãn, cô gái nhiệt huyết vỗ vai gã lập dị, rồi chen vào.
"Không có chuyện gì hết đâu. Tôi nghĩ đây là một điềm báo đấy. Chắc là sắp sửa có một trận chiến như năm đó diễn ra. Phấn khích quá đi~~~"
"Phùù, không vui một chút nào. Extra giúp ta với." - Gã nhìn vào hư không, cầu xin giúp đỡ. Ngay lúc, cả hai đang nhìn chăm chăm vào xoáy tròn trên bầu trời, một bóng hình to lớn xuất hiện lù lù đằng sau họ.
BỐP!! Cái cốc đầu với toàn lực. Khiến cả hai chúi nhủi.
"Ui da!"
"Đừng có đứng đó mà nói vớ va vớ vẩn. Họp khẩn cấp nào, theo ta đoán chắc là có một tên ngáo nào đó muốn phá vỡ kết giới đây mà. Ta chắc chắn sẽ đá đít tên đó cho mà xem."
Người đàn ông với giọng cứng rắn tuyên bố đầy mãnh liệt.
...
Mình đang làm cái quái gì vậy? Sao lúc nào mình cũng gặp mấy đứa ngáo như hắn vậy? Rốt cuộc thì... mình chỉ muốn tốt cho hắn thôi mà. Ký ức chợt ùa về. Cô gái thở dài lê thê. Không khí dần dần dễ chịu. Bầu trời đầy sao trở lại. Gió bắt đầu ngưng. Những âm thanh vang dội dưới cát biến mất. Rino nhóm lại đống lửa, dựng khối gỗ ngã trên cát, rồi ngồi xuống. Thấy Mus'ago đứng đó chần chừ, cô nhăn nhó.
"Đừng lo, ta không giết ngươi đâu. Khi nãy, ta có hơi kích động một chút." - Cô nở một nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt lại như một con dã thú đang chập chờn cắn chết con mồi. Mình có nên bỏ chạy không? Ực, Mus'ago nuốt nước bọt chầm chậm ngồi xuống.
"Hmm... Ta biết mà."
"Thưa bệ hạ, ngài biết gì cơ?"
"Ngươi rất dở giao tiếp và nói dối cũng rất tệ. Mus'ago ta biết ngươi sở hữu sức mạnh ác thần, từ lúc ngươi triệu hồi đám tinh linh." - Cậu trai kinh hãi mà ngã khỏi khối gỗ. Bình tĩnh, bình tĩnh đi nào. Mình không thể bị kiểm soát. Thở đi, thở đi, Mus'ago. Chàng trai trẻ cảm thấy một luồng năng lượng chảy dọc trong cơ thể. Từng nhịp rồi từng nhịp. Tim, gan, phèo, phổi như lộn ngược lên.
"Ngươi sao thế? Sợ à? Đừng lo ta không giết ngươi đâu. Chuyện người ở Nhân giới sở hữu sức mạnh của thần không có gì quá bất ngờ với ta."
"Ngài... nói thật chứ?"
Rino cười, một nụ cười vui vẻ mà cậu mới được nhìn thấy từ lúc gặp cho đến bây giờ.
"Kukuku... Thật ngốc làm sao. Ta mới chỉ nói có thế mà ngươi đã thừa nhận rồi."
"Hả!?"
"Chuyện ta không giết ngươi là thật. Nhưng nhìn xem, ta nói không sai. Ngươi còn quá non nớt, Mus'ago à."
Đang chơi đùa mình sao? Rốt cuộc ngài ấy muốn gì chứ. Nhưng mà... mình không thể ngừng tò mò về việc ngài ấy đã gặp thần. Cậu trai không thể nào thấu hiểu được người trước mặt mình. Yêu tinh trẻ nín thở, suy nghĩ.
"Thưa bệ hạ, vậy ngài đã gặp các vị thần rồi sao?"
Nghe câu hỏi của chàng trai, Rino gật đầu.
"Có chứ, ta từng gặp rất nhiều. Lần gần nhất là cách đây khoảng hai mươi lăm năm."
"Vậy ngài đã từng gặp ai ở Nhân giới sở hữu sức mạnh của thần mà sống sót không?"
Cô nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc.
"Hmm... để ta nhớ xem... À, có một kẻ như vậy. Hắn từng bị cả Lục giới truy bắt, chạy trốn suốt nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn thoát được. Nhưng thoát được rồi thì sao? Chưa từng có ai ở Nhân giới hạnh phúc khi sở hữu sức mạnh của thần. Sức mạnh ấy không phải là một món quà mà là một gánh nặng. Có lẽ, nếu hắn không cố chấp bám víu vào sức mạnh ấy thì đã được bình yên hơn."
"Wowww. Tuyệt quá!! Vậy anh ta đã sống sót." - Lữ khách đầy phấn khích. Một tia sáng nhỏ bé le lói trong tâm trí cậu. Một hy vọng mong manh, nhưng vẫn là hy vọng. Mình cũng có thể như vậy—
"THÔI ĐỦ RỒI!! ĐI NGỦ DÙM TA CÁI ĐÊ PHIỀN CHẾT ĐI ĐƯỢCCCC!!"
Rino không còn kiên nhẫn với sự ngốc nghếch. Nắm chặt nắm đấm và dộng thẳng vào mặt Mus'ago. Quả thật là một cú đấm mạnh mẽ, nó làm cậu ta ngủ rồi. Lần đầu tiên sau bao lâu, nam nhân cảm thấy đôi tay mình không còn run rẩy, không còn nặng trĩu bởi gánh nặng mà sức mạnh ấy mang lại và ngủ ngon hơn?
Lửa vẫn cháy rực rỡ giữa màn đêm, nhưng trong lòng cậu, một ngọn lửa khác cũng vừa được thắp lên. Một ngọn lửa của quyết tâm, của niềm tin, và của một ý chí không gì có thể lay chuyển. Cậu ngủ thật sâu. Không còn ám ảnh, không còn lo sợ, mà tràn đầy yên bình.
...
Ngày thứ hai. Khi ánh sáng rạng đông bắt đầu len lỏi qua những cồn cát.
"Dậy coi đồ đần!"
"Ui da!"
Mus'ago bị đánh thức bởi một cú đá bất ngờ vào mông từ Rino. Cậu bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh, chợt nhớ ra.
"Đã được một ngày rồi sao?"
ỌC ỌC ỌC~~~ Tiếng bụng réo lên.
"Nếu ngươi muốn kiếm điểm, thì trước hết hãy lấp đầy cái bụng đó đi, thằng ngốc!"
Trên sa mạc không dễ gì kiếm được thức ăn, một thử thách khó nhằn cho kẻ quen sống trong rừng như cậu. Cảm giác đói cồn cào càng làm vị khách trẻ nhận ra rằng lần này thực sự phải thích nghi với một môi trường hoàn toàn khác.
"Sao lại có thịt heo giác đấu ở đây!?!" - Chàng trai nhìn chằm chằm vào đống thịt nằm dưới chân mình.
Thiếu nữ tinh linh quay đi, cố giấu vẻ bối rối. - "K-Không phải ta săn cho ngươi ăn đâu nhé! Chỉ là… tiện tay thôi."
"À, vâng. Cảm ơn… tiện tay của bệ hạ." - Cô gái chỉ hừ một tiếng. Vấn đề thức ăn đã được giải quyết, nhưng nước uống vẫn là một thử thách.
...
Theo chân Rino, cậu trai tiếp tục hành trình hướng đến vùng chiến trường. Đi được một lúc lâu, Mus'ago bất ngờ phát hiện một ốc đảo phía xa.
"Ngươi thử bắn một mũi tên vào hồ nước đó xem." - Cô gái yêu cầu. Việc này quá dễ dàng với một yêu tinh thiện xạ.
Khi mũi tên hạ cánh, lớp cát dưới chân đột ngột rung chuyển. Ốc đảo bắt đầu trồi lên, lộ ra thân hình khổng lồ của một con quái vật. Đó là rùa ngụy trang. Đây là loài quái vật chỉ có thể tìm thấy trên Yzton, một kỳ quan của vùng đất này.
Mai của chúng là một ốc đảo, và phần thân trong suốt như nước làm lộ ra bộ xương bên trong. Rùa ngụy trang là một loài quái vật sa mạc vô hại nếu biết cách đối phó.
Thông thường, chúng có chiến lược săn mồi đặc biệt bằng cách ẩn mình dưới cát, chỉ để lộ một phần mai nhằm thu hút con mồi. Chúng có thể tiết ra mùi hương hoặc sử dụng những yếu tố hấp dẫn, như nước hoặc trái cây chứa độc, để dụ con mồi đến gần. Tuy nhiên, khi rời khỏi lớp cát, chúng mất đi khả năng tiết độc, cho thấy một cơ chế thích nghi linh hoạt giúp tối ưu hóa việc săn mồi và sinh tồn trong môi trường tự nhiên.
"....Wowww. Chúng ta cưỡi nó đi được không, bệ hạ?" - Yêu tinh đầy phấn khích, đôi mắt lấp lánh nhìn Rino.
"Giề đất ơi."
...
Mus'ago và Rino đã đến được chiến trường phía Tây, nhưng cảnh tượng trước mắt thật thảm hại. Chỉ còn lại những đống xác quái vật chất cao như núi, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Mắc ói quá. Yêu tinh loạng choạng.
"Ta đã bảo ngươi là đừng cưỡi con rùa đó rồi mà không nghe!!" - Thiếu nữ tức giận, đấm mạnh vào đầu yêu tinh ngốc nghếch.
"T-Thần xin lỗi..." - Cậu trai lí nhí, cảm thấy có lỗi.
Giữa những đống xác quái vật, một yêu tinh tóc trắng xanh nhạt đang tập trung chiết xuất độc tố từ bọ cạp. Không ai khác chính là T'uni Savert. Lữ khách ngáo ngơ kia bất ngờ tiến lại gần.
"Chào—"
"Gyahhhh!" - Vị pháp sư giật mình, làm vỡ lọ độc tố xuống đất. Mus'ago bối rối, còn Rino thì tàng hình. Cô bật cười khinh khỉnh.
"Này, cậu có sao không?"
"Xin đừng giết tôi!!"
Hả? Tại sao hắn lại yếu đuối như vậy? Ma lực của tên này thuộc hàng cấp bậc Huyễn vị đấy. Quả là một trò hề. Rino thầm nhủ.
"Tôi không làm gì cậu đâu. Cậu không chiến đấu sao?" - Mus'ago nghiêng đầu.
"Tôi không thích đánh nhau..." - T'uni cúi gằm mặt.
Lữ sĩ chớp mắt. Cậu ta cũng không thích chiến đấu giống mình.
Cậu ta là một yêu tinh lai sao? Pháp sư nhút nhát nhìn cậu trai với vẻ nghi ngờ. - "C-Cậu tốt bụng quá!"
"Không có gì." - Sau khi quan sát xung quanh một lúc, chàng trai nhận ra.
"Nơi đây đã hết quái vật rồi sao?"
"Phải rồi."
"Vậy tạm biệt cậu nhé..."
"KHOANNNNNNN ĐÃ!!!!" - Mus'ago vừa đi được mấy bước thì T'uni đã bay đến và ôm chặt một chân của cậu như phao cứu sinh.
"Này, cậu làm gì vậy?" - Chàng trai ngạc nhiên trước hành động bất ngờ.
"Đ-Đừng bỏ tớ lại một mình! Nơi này đáng sợ lắm... Ở đây đầy quái vật, máu me bê bết, lại còn hôi thối nữa chứ! Tớ đã trốn ở đây cả đêm, cậu không biết tớ đã sợ thế nào đâu. C-Cho tớ theo cậu với!!!" - Anh ta nói mà rưng rưng.
"Hả... Thôi, vậy thì cậu cứ đi với tôi."
Ể!? Đơn giản vậy sao? T'uni thầm nhủ. - "Thật sao?! Cậu cho tớ đi cùng à? Cảm ơn cậu nhiều lắm~~~"
Anh rạng rỡ, rồi tiếp lời giới thiệu. - "Tớ là T'uni Savert."
"Còn tôi là Mus'ago Xavandor."
"Chẳng lẽ cậu là con trai của chiến binh Paker Xavandor và thuộc gia tộc học giả ở Treatmo á?!"
"...Ờ, tôi đúng là con của ông ấy, nhưng về gia tộc học giả thì tôi cũng không biết."
"V-Vậy thì... tuyệt quá rồi còn gì!!!" - Anh ta vui mừng nhảy cẫng lên.
"Vậy giờ chúng ta đi đâu đây, Mus'ago?"
"Tôi cũng không biết nữa."
"Ểh!? Sao cơ?" - Anh pháp sư ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Với vẻ tự tin, anh đặt tay lên vai chàng du khách.
"Đừng lo, tớ biết chúng ta sẽ đi đâu! Tớ sẽ giúp cậu đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi này!!"
"Cậu không cần—" - Mus'ago định nói nhưng bị xen vào.
"Tất nhiên là có rồi! Khi cậu đạt được điểm tuyệt đối, ngài Paker sẽ hỏi làm sao cậu làm được. Lúc đó, cậu chỉ cần nói có tớ giúp, và ngài ấy sẽ bảo, thì ra ngươi là người giúp con trai của ta sao? Vậy thì ta sẽ cho ngươi thật nhiều chữ ký và ảnh của ta!" - T'uni hào hứng giải thích.
Thuật sư mỉm cười rạng rỡ và đưa ngón tay cái lên. - "Mà này, nếu tớ không kiếm đủ điểm cho cậu, thì tớ sẽ chia điểm của mình cho cậu."
Không chút ngần ngại, T'uni lấy ra viên đá tích điểm của mình và cho Mus'ago xem. Con số hiển thị trên đó là 5,078.
"À, lũ quái vật cấp thấp đã bị diệt sạch cả rồi!"
Giọng nói trầm ấm vang lên với vẻ bất ngờ. Lữ khách và pháp sư lập tức quay lại, hướng về nơi phát ra âm thanh. Hoa văn của hai người đều phát sáng.
Đó là một kiếm sĩ. Mái tóc vàng rực, đôi mắt đỏ và mặc bộ kimono tím. Đi bên cạnh là một cô gái pháp sư với mái tóc đen và đôi mắt nâu đậm.
Đó chẳng phải là Ko Omen sao? Cô ta chính là người được gọi với danh hiệu Lôi Đế Quân. T'uni nghĩ thầm.
"Ôi chà, xem kìa! Hai con quỷ rừng to lớn! Xin tự giới thiệu ta đây là Dokuson Shoin, kiếm sĩ mạnh mẽ nhất. Không phải tự xưng đâu nhé."
Shoin nheo mắt nhìn Mus'ago và T'uni với nụ cười gian xảo. Ko Omen cảm thấy không thoải mái với cách nói chuyện thô lỗ đó.
"Shoin... Cậu đừng nói chuyện kiểu đó nữa được không?"
"Ah!! Kẻ địch!" - T'uni vội vàng trốn sau lưng Mus'ago.
"Chúng tôi sẽ trở thành kẻ địch nếu các cậu không chịu thương lượng." - Shoin tuyên bố kiên quyết.
"Thương lượng gì?" - Mus'ago hỏi lại.
HẾT CHƯƠNG 5


0 Bình luận