Một buổi sáng trong lành.
Một buổi sáng thay đổi cả cuộc đời một con người...
*
**
Trong giấc mơ, cô gái nhỏ đã trông thấy một bàn tay ai đó đang chạm lấy vai của mình. Cơn mộng đó nhòe nhoẹt, mọi hình thù đều chảy dài, mờ ảo, chỉ duy nhất bàn tay đó rõ ràng và còn mang theo cảm giác quá chân thật. Cố nheo mắt để trông thấy dáng hình con người đã đưa tay chạm lấy mình rõ hơn, nhưng ý thức của cô vẫn nhắc nhở rằng bản thân bị cận, không tài nào thấy rõ khuôn mặt người đó.
"Reng reng!!!" - Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, xé toạc giấc mơ trắng xóa. Cô nhóc đưa tay quờ quạng, vớ đại một thứ mềm mềm, ấn chặt vào tai. Nhưng bàn tay kia… vẫn còn đó, ấm áp đến kỳ lạ. Cô cố níu lấy không muốn buông.
"Reng reng reng!!!" - Âm thanh đinh tai tiếp tục tra tấn, khiến cô gái bực bội đến mức chỉ muốn hét lên.
Đưa chân dò xét, dường như đã chạm được "thủ phạm" đang kêu liên hồi đó, cô bé đạp mạnh một cú khiến vật thể ồn ào ấy lập tức nín thinh. Âm thanh của vật kia lặng yên được ít lâu lại bật lên, càng lúc càng dữ dội:
"Reng reng reng reng!!!"
Cô gái hi hí mắt, mò mẫm trên đầu giường, tìm thấy một vật vừa nặng, vừa lạnh và cứng rắn. Không chần chừ, tay dùng sức phang một cú xuống sàn nhà, chính xác vào nguồn âm thanh đang vang vọng từng hồi.
"Binh!!!"
Lúc hành động xong, người đó mới bắt đầu quáng quàng ngồi bật dậy, theo thói quen với tay đến tủ đầu giường tìm thấy cặp kính cận để đeo vào. Sau đó, cô nhóc cố gắng căng mắt ra nhìn, tự biết bản thân đã gây ra chuyện nữa rồi.
Cô chủ nhỏ cúi mặt nhìn cái tàn tích của “em” đồng hồ báo thức vỡ nát dưới sàn mà lòng đau như cắt. Chiếc đồng hồ Hello Kitty đã hy sinh oanh liệt, không còn đủ sức vang lên tiếng nào sau khi đón nhận một cái mỏ lết đập thẳng vào thân mình.
“Oái! Cái đồng hồ thứ ba rồi đó! Hạ Anh ơi là Hạ Anh!” - Cô gái vừa vò đầu vừa tự trách mình, kế đó không kiềm được ngáp một cái rõ to.
Sao lại khổ thế này! Tại sao phải đi học buổi sáng kia chứ?, người con gái ấy thầm nghĩ.
Nắng sáng đã len lỏi vào cửa sổ đến tận phòng, mang theo hơi ấm an lành và cả tiếng chim ríu rít như cố gắng xoa dịu tâm trạng bực dọc của kẻ còn ngáy ngủ. Tuy vậy, Hạ Anh vẫn không đủ tỉnh táo, phải đấu tranh tâm lý thêm vài lần nữa mới gật gà gật gù đưa tay uể oải gấp lại tấm chăn. Đêm qua cô đã lỡ thức quá khuya, bây giờ muốn tỉnh ngủ cũng không tỉnh nổi.
“Buông ra coi! Đang cáu nha!” - Thấy góc chăn bị thứ gì đó đè chặt, không kéo lại được, cô gái nhỏ bực mình gắt lên.
Chưa đến hai giây để cô nhóc kịp nhận ra: Mình sống một mình! Vậy ai đang đè lên tấm chăn?
Run rẩy ngóc đầu nhìn xuống chân, trái tim của Hạ Anh như bị ai bóp nghẹt. Trong một giây chết lặng, con bé chớp mắt… rồi hét toáng.
“Aaaaaa!!! Ăn trộm! Bớ người ta!!!”
Đá chăn văng ra, cô bật dậy nhảy xổ khỏi giường, lụm ngay cây mỏ lết kế bên chân. Cả người dần lùi xa áp sát cửa, đề phòng rủi ro sẽ sẵn sàng bỏ chạy.
“Ngồi im! Cậu… cậu là ai?” - Hạ Anh lắp bắp, cầm cục sắt nặng trịch trong tay dí trước mặt con người đang ngồi xếp bằng ở cuối giường.
Thân là con gái, lại sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn thế này, tối nào nữ chủ nhân của ngôi nhà – Châu Hạ Anh, cũng vác xà beng, búa, kiềm, đèn pin trên đầu giường để phòng khi bất trắc. Ấy thế đôi khi gậy ông đập lưng ông, sáng nay con bé đã dùng mỏ lết phóng luôn đồng hồ của mình. Cô nàng tự cho rằng khả năng phòng vệ của mình đâu có thấp. Thế mà sao cái đứa kia ngồi trên giường từ lúc nào mà bản thân cô lại chả hay biết.
Kẻ lạ mặt ngồi đó, nhởn nhơ chống cằm, trông chẳng có vẻ gì là kẻ đột nhập. Mà đúng hơn… như thể cô nhóc mới là người xâm phạm lãnh thổ của hắn. Đến giờ Hạ Anh mới dám nhìn kỹ cái người đó. Dù đang ngồi thu lu, nhưng vẫn nhìn ra dáng dấp cao ráo, sáng sủa. Một giây sững người, Hạ Anh ngơ ngác tự độc thoại:
“Trời ơi! Mình đang mơ phải không? Chả lẽ ước nguyện bao đêm con cầu khấn vào một sớm mai tỉnh giấc sẽ gặp được trai đẹp đã thành hiện thực?Mà dẹp đi, thực tế kiểu này thì bỏ mẹ rồi! Phải báo công an thôi!”
Tên con trai đó quay sang nhìn Hạ Anh chằm chằm, cười xán lạn. Nụ cười của người đó dường như có thể hút tất cả oxi có trong không khí về phía mình. Cô bé bỗng dưng bị chóng mặt như là đang đói đến bủn rủn, thầm nghĩ vậy chứ không thừa nhận rằng mình bị gã kia làm cho xiểng niểng.
Phải báo công an!
Con nhỏ nhủ xong thì tim đập mạnh đùng đùng, dường như có gì đó đang kìm hãm nó hành động. Rồi không hiểu sao ý chí đó lại bị nghẽn mất, như có gì đó thôi thúc mình ngưng lại. Lấy lại bình tĩnh, hít hơi sâu, cô gái nhỏ nắm chắc cái mỏ lết hơn:
“Cười cái gì? Tên gì khai mau! Nếu không tôi đánh chết tươi bây giờ!”
Cái đầu của người nam đó lúc lắc qua lại đầy vẻ vô tội.
“Sao không nói? Bị câm hả?”
Hắn ta nhìn nữ chủ phòng bằng nửa con mắt.
“Lườm cái gì? Tôi móc mắt đấy!” - Vẫn thủ thế như võ sĩ Samurai, bàn tay của cô ướt đẫm mồ hôi, cố siết chặt lấy vũ khí phòng vệ. - “Ngươi là ai? Sao ở trong phòng tôi? Lại còn ngồi trên giường nữa? Nói đi chứ!”
Kẻ đó chẳng vội trả lời. Hắn chỉ lười biếng chống cằm, ánh mắt tím nhàn nhạt liếc nhìn đứa con gái đang dọa nạt mình. Rồi, rất chậm, hắn giơ một ngón tay, đặt lên môi.
Cô gái nhỏ nheo mắt.
“Không nói được thiệt hả?”
Cái đầu kia gật nhẹ. Cô bé bỗng thấy lạnh sống lưng.
“Cậu từ đâu đến vậy?”
Gương mặt đó giương lên, chẳng tìm thấy chút biểu cảm nào. Châu Hạ Anh nhìn chăm chú. Cảm giác khuôn mặt này sao mà quen đến thế? Hình như… hình như đã thấy ở đâu đó rồi thì phải!
Kẻ đột nhập đang mặc quần áo của thế kỉ nào ấy nhỉ? Thứ hắn mặc là một chiếc trường bào màu trắng ngọc với hoa văn loang từ cổ áo đến thân màu vàng đồng ẩn hiện tinh tế. Hạ Anh vừa ngắm nhìn vừa suy nghĩ. Sao cái bộ đồ này hệt như là trang phục của nam chính trong quyển truyện tranh mà cô đã mua hôm qua quá vậy? Cả mái tóc, dáng hình, gương mặt nữa. Giống kinh khủng!
Cô nàng vội phóng ngay tới bàn học, chụp nhanh quyển truyện lên xem xét. Bìa truyện ban đầu là bức vẽ một cặp nam nữ dung mạo tuyệt sắc đang ôm siết lấy nhau. Cô gái tựa đầu vào vai chàng trai nước mắt lăn tràn trên gương mặt chữ V. Cuốn truyện tên "Thế giới song song" kể về cuộc tình ngang trái cực kì cảm động của Saito Ken, hoàng tử thuộc vương quốc Baridi và Kami, công chúa của nước thù địch. Số phận cấm cản đôi lứa đến với nhau. Một cuộc tình tuyệt vọng, đẫm nước mắt. Gay cấn nhất là lúc Ken tuẫn tiết để bảo vệ tình yêu, đến đoạn hay thì lại hết truyện. Cô nhóc nôn nóng xem tập hai lắm đây. Đêm qua vì nó mà cô đã khóc sưng cả mắt.
Nhấc cuốn truyện lên, ngắm nghía lại cái bìa để xác minh, trí tưởng tượng của cô gái nhỏ đã bắt đầu vùn vụt ra hàng tá các giả thuyết kinh hoàng. Dường như là não bộ của cô nàng đang cố gắng hợp lý hoá cho vấn đề mất đi toàn bộ hình ảnh của Ken trong những trang truyện nhưng vẫn chưa có một lý giải nào ra hồn cả. Trong đầu Hạ Anh hiện lên một vùng trắng xóa vì không còn giả thuyết khả thi. Não cô tự động từ chối tư duy tiếp, trước khi nó bốc ra mùi khét bởi phải vận hành hết công suất mà không có đáp án.
Trên bìa truyện, chỉ còn mình Kami đang tựa vào khoảng không. Cô gái lật trang, càng lật, trái tim càng đập nhanh. Hình ảnh Ken biến mất. Không một nét mực nào còn sót lại.
Châu Hạ Anh ngước lên nhìn gã trai kia. Tóc nâu, mắt tím, trường bào trắng. Không thể nào!
Cô gái nhỏ cúi xuống. Bìa truyện trống trơn. Kami vẫn đó, nhưng Ken đã biến mất. Tay run run, cô lật từng trang. Những nét vẽ vơi dần. Trang cuối cùng… trắng tinh. Không còn gì cả.
"Bộp" - Cuốn truyện rớt xuống đất. Con bé tái mặt, sợ hãi lắp bắp:
“Sao… sao ảnh của Ken đâu mất rồi?”
Kẻ ngồi trên giường thấy cô nhỏ quá đề phòng, bất lực lôi cái chăn mềm tự cuốn tay mình lại, siết đến mấy vòng, rồi nhích sâu vào cuối giường. Hạ Anh vẫn giữ chặt vũ khí, cảnh giác nhưng bước thêm một bước lên gần hắn hơn.
“Cậu... Cậu... Đừng nói là...” - Giọng cô nói mà như sắp khóc đến nơi, giơ cuốn truyện lên, chỉ vào bìa. - “Cậu từ đây bước ra nha!”
Người con trai ấy vừa thấy quyển truyện thì nhoẻn môi cười, gật đầu.
“Ý ngươi nói mình là hoàng tử Saito Ken hả?”
Đối phương bình thản gật đầu cái nữa. Cô nhỏ hoảng loạn đến muốn ngất đi, đầu óc của một người bình thường làm sao chịu đựng nổi chuyện hoang đường như vậy. Hạ Anh thà chấp nhận mình bị điên chứ không thể thừa nhận cái chuyện vớ vấn này.
“Cậu đang đùa phải không?” - Cô hỏi lại.
Con người đó lắc đầu quả quyết. Cô bé đơ ra, lòng rối bời như đi lạc trong mê cung. Tại sao Saito Ken - một nhân vật hư cấu trong truyện tranh lại có thể chạy ra ngoài thế giới thực tại được chứ?
Chàng trai lạ mặt nheo mắt, như là nghiền ngẫm gì đó. Hắn cứ vân vê cái chăn đến mức rối nùi, tự chôn tay mình thật sâu vào đó. Sau đó, "Ken" đánh mắt nhìn về phía dưới sàn, nơi cái đồng hồ vỡ nát tan. Ánh mắt tím của kẻ đó đột nhiên trở nên tinh quái rồi bật cười, lắc đầu đầy chán ngán như đang chê bai cái ổ ngủ của chủ căn phòng. Nhìn vào mắt hắn ta, cô gái nhỏ có thể tự phỏng đoán ra ý tứ: "Con gái con đứa gì mà ngủ như heo. Đồng hồ cũng bị đập tới nỗi nát bét như vậy!". Hạ Anh thề là cô không có ý nhét chữ vào mồm hắn, nhưng xem cái điệu cười len lén đó đúng là không có ý tốt lành gì cho cam.
Cô gái bặm môi, trừng mắt:
“Thái độ gì đấy? Cậu chưa trả lời câu hỏi nha! Cậu là ai? Tại sao lại ở trên giường của tôi?”
Thấy con nhỏ nổi đóa, biểu cảm của tên mạo danh càng tỏ thái độ cợt nhả rõ ràng hơn. Hắn nén cười đến nỗi hai vai run lên bần bật.
Hạ Anh hừ lạnh, phân tích thầm. Tiếng cười khe khẽ như vậy mà gã đó mà vẫn tự nhận mình câm à? Cô tin chắc?
Nghĩ tới đây người con gái nổi điên lên, gắt:
“Nín nha! Có gì vui mà cười?”
Hắn không nhịn nữa ôm bụng cười nắc nẻ, mặt đỏ cả lên. Cô gái thở phì phò, tức mình giơ cao vũ khí phòng thân chuẩn bị phóng:
“Cậu tin cái cục này vô đầu cậu không?” - Dứ tay nâng cái mỏ lết lên cao, Hạ Anh chỉ chờ một giây nữa hắn mà không ngừng cười là cái thứ này đáp tới đầu ngay.
Nhưng mà tên quỷ đó vẫn cười! Dường như xem lời cảnh báo của cô là gió thoảng qua tai. Cô chủ nhà tức mình đứng ở bàn phóng liền mấy cuốn truyện vô người hắn:
“Này thì cười! Có gì mà cười hả?”
Hạ Anh đã cố tình ném thấp thấp vào trúng chân hắn, nhưng cuốn sách cuối lại quá tay. Nó bay thẳng, đáp trọn giữa trán của chàng trai. Người con trai chớp mắt, nghiêng đầu, dường như còn chưa kịp tiếp nhận thông tin.
Một giọt máu rịn ra.
Nụ cười trên môi hắn đông cứng. Từ nhăn nhó chuyển sang… trầm ngâm đầy uất ức.
“Ui chết cha!” - Cô gái nhỏ ném xong cũng thấy mình hơi lố, dù cảm thấy có lỗi nhưng không biết làm sao. Lý trí cho cô biết là mình vẫn phải giữ khoảng cách xa ra. Con bé thực sự đã muốn tung chân bỏ chạy lắm rồi, thế mà không hiểu sao cứ đứng đực ở đây nấn ná không biết đang chờ cái khỉ gì.
Kẻ mặc bộ trường bào trắng tự nhiên im bặt. Nghía qua thì trông như đang giận hờn cô gái bạo lực kia, bản mặt hắn ũ rũ xuống thấy rõ. Song, chàng trai rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, hướng ánh mắt long lanh ầng ậc tới phía Hạ Anh.
“Hức hức!” - Tiếng tên đó thút thít nho nhỏ.
“Ê ê xin lỗi lỡ tay, trầy có xíu mà cậu khóc thật hả?”
Nghe tới đây, hắn như đứa nhỏ bị ấm ức dồn nén, vang lên tiếng thút thít giả tạo. Đáy mắt nữ chủ nhà tối sầm, nỗi hoài nghi và tức giận đan xen. Trong đầu cô chỉ đang cho rằng tên này thật trẻ con, chẳng biến diễn xuất như vậy cho ai xem. Không muốn dài hơi với gã này, cô nàng quát lớn:
“Nín!!!”
Đôi mắt tên ấy mở to. Hắn giật mình, không giả bộ khóc nổi nữa, lại chẳng nhịn được, ôm bụng cười nghiêng ngả. Hạ Anh sững người. Đối với tên điên này thật không biết nên cư xử sao cho đúng.
Nóng ruột nhìn đồng hồ trên tường, không có thời gian nhây với hắn ta nữa, con bé đành lùi về phía hộc bàn tìm được cái dùi cui điện, giơ trước mặt hắn:
“Ê, tôi còn "đồ chơi" khác nha!”
“Ken” đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, nghiêm túc thu nét cười và cẩn thận nhìn sắc mặt của cô gái nhỏ. Để đảm bảo là tên kì lạ đó không giấu mình điều gì, cô ra lệnh:
“Cậu cởi áo ra!”
Gã trai trẻ nhìn Hạ Anh bằng ánh mắt kinh hoàng. Con bé đoán hắn đã nghĩ xa quá rồi, nên vội đính chính:
“Ném cái áo khoác ra xa một chút! Ai biết cậu có giấu vũ khí gì không?”
"Saito Ken" thở dài, bất đắc dĩ cởi áo khoác ngoài, tung sức ném vào mặt con nhỏ.
Chụp lấy cái áo dày nặng trịch, cô gái sờ nắn cẩn thận xem có dị vật nào không. Trên người hắn ta chỉ còn một lớp áo mỏng màu trắng đơn thuần, trông hơi giống đồ tang và không có túi nào nữa. Gạt qua sự tò mò của mình, Châu Hạ Anh thủ thế rồi mò trong hộc bàn ra thêm một cái còng tay, chọi thẳng lên giường, nghiêm túc nói:
“Tự giác đi!”
Ánh mắt tím của gã liếc cô, rồi hạ xuống nghĩ gì đó. Một thoáng ánh mắt của hắn tối sầm lại. Lần này đối phương không nhây nữa, cụp mắt nhìn thứ vừa bị thảy tới một cách chăm chú và nghiền ngẫm. Cô gái nhỏ sợ hắn không hiểu, nói thêm:
“Ông cố ơi ông cao to hơn tôi! Ông làm sao tôi có cảm giác an toàn đi rồi nói chuyện tiếp!”
Người thanh niên đó thở dài tới mức bất lực, rồi gỡ tay ra khỏi chăn, tự đeo còng vào. Tiếng khóa của còng vang lên lách tách. Đối tượng kia lúc lắc cái tay đã bị khóa của mình lên như chút ý tứ như muốn hỏi cô nhóc đã vừa lòng chưa?
Hắn thực sự khóa chặt tay mình trong còng rồi. Lần này thì cô đã an tâm hơn, thả lỏng cơ thể một chút. Hạ Anh lại gần giường hơn, căng mắt nhìn thật kĩ kẻ đó.
“Hỏi thiệt cậu mới lần đầu đúng không?”
Kẻ lạ nghiêng đầu, không hiểu.
“Lần đầu… hành nghề ăn trộm í.” - Cô bé nhìn dáng vẻ của hắn, vừa mắc cười, vừa cố thuyết phục mình đây là giả thuyết khả thi nhất.
Tên đó nghiến răng ken két. Hắn bỏ tư thế giơ tay, khó khăn chộp tay lên đùi vơ lấy cuốn truyện tranh “Thế giới song song” như đang khiếu nại.
Máu cà khịa nổi lên, Châu Hạ Anh dè bỉu trong lòng: “Chắc là hắn không thể nói được thật rồi! Uổng chưa! Đẹp trai mà không nói chuyện được. Đúng là ông trời không cho ai tất cả!”
Tuy vậy, bề ngoài con bé vẫn giữ thái độ trịch thượng, lạnh giọng:
“Im! Ai cho cậu phân trần?” - Cô gái nhỏ đưa ngón trỏ lên môi và ra lệnh, không muốn tên quỷ đó thao túng mình bằng cái giả thuyết vớ vẩn này nữa.
Chàng trai vẫn ráng rướn tay chỉ lên môi mình để nhắc nhở.
“Ờ, tôi biết ý cậu là mình bị câm rồi. Nhưng mà giấu khéo tí chứ cười còn ra tiếng kìa cha!”
"Saito Ken" bất lực nhìn trần nhà, chán hết muốn giải thích. Con nhỏ giật lại cuốn truyện trên tay hắn, nhướng mắt hỏi lại:
“Cậu muốn tôi tin cậu là Saito Ken thật hả?”
Tên đó ưỡn cao ngực, gật gật tự tin. Hạ Anh đập cuốn truyện lên mái tóc nâu kia một cái “bốp”. Tuy không giải thích, nhưng cô bé đang ôm một bụng chửi rủa không ngớt, lại lịch sự che giấu đi.
“Xạo sự! Bình thường tuy bà đây hay lảm nhảm, tưng tửng, mắt có hơi bị quáng gà. Nhưng ta đây đâu có bị điên! Tui tỉnh táo lắm đấy! Từ nhỏ tới giờ đâu bị té giếng lần nào đâu, càng không có triệu chứng bị hoang tưởng hay đa nhân cách. Cậu nghĩ tôi tin cậu là người từ truyện tranh bước ra thật hả? Ha ha, vớ vẩn! Bớt giỡn đi cưng!”, cô bé nghĩ bụng.
Cô tiểu thư nhỏ gầm gừ, xét nét đến đối tượng khả nghi. Sau đó cố gắng kiểm quanh để tìm điện thoại, nhưng không thấy nên nó bèn la toáng lên:
“Cậu chôm điện thoại của tôi rồi hả?”
"Ken" bị đánh nhưng lần này hắn ta không bực tức nữa mà tỏ ra thất vọng, thở dài. Nghe tới lời vu oan này, cậu tức mình đá vào cái gối nằm của cô nhỏ rồi cố tình ngồi nép vào để cô tự sấn tới lấy đồ.
Hạ Anh biết mình lại sai rồi, ngượng ngùng chút rồi nhanh như cắt chụp lấy vật đang nằm dưới gối để kiểm tra.
“Chết bà, hết pin tắt nguồn luôn rồi!” - Cô đập đập điện thoại mấy cái rồi nhanh chóng cắm sạc vội. Lòng cứ thấy lấn cấn bởi nhớ rõ đêm qua mình đã từng sạc đầy cho máy rồi. Vô tình nhìn liếc qua đồng hồ, sực nhớ ra, Hạ Anh quýnh quáng gào lên:
“Chết! Trễ học rồi!”
Do gặp phải cái tên ôn dịch này mà con bé sắp trễ học tới nơi. Hôm qua vừa gây chuyện ở trường xong, còn chưa biết có bị kết tội gì không. Hôm nay còn đi trễ nữa. Hạ Anh không muốn bị trừ hết điểm hạnh kiểm vì một tên dở hơi đâu.
“Cậu ngồi im đó cho tôi, lát tính sổ cậu tiếp!” - Con bé cảnh cáo gã ta, không quên gom hết đống vũ khí kè kè bên người.
Châu Hạ Anh hối hả, ba chân bốn cẳng đi gom tập sách đặt trên bàn bỏ vào ba lô rồi phóng vào nhà vệ sinh đánh răng qua loa. Chốc lát nàng ta lại chường mặt mang theo hàm răng đầy bọt trắng để trông chừng người con trai.
"Saito Ken" vẫn ngồi im trên giường như hóa tượng.
Cô nhỏ cười rồi nhủ thầm tên đó cũng biết điều phết.
Sau một hồi chạy lăng xăng, cô nàng đã thay đồ đồng phục rồi chạy ra nhìn hắn. Cô bé đứng nhìn "cục nợ" ngồi trên giường kia, băn khoăn, đấu tranh với tâm lý của chính mình. Tay đặt lên cằm xoa xoa, đáy mắt của nàng ta khẽ sáng lên.
“Ừ nhỉ! Mình chỉ cần đưa tên đột nhập tới đồn công an là được rồi!”
Đá mắt nhìn lại phía giường, người lạ vẫn ngồi rất nghiêm chỉnh, xem ra cũng ngoan ngoãn dễ bảo. Đôi khi hắn lén nhìn thì bị con nhỏ liếc lại. Và rồi hệt một chú rùa gặp nguy hiểm, hắn rụt cổ, mặt thì bí xị.
Khi đang chuẩn bị chờ điện thoại sạc xong rồi chụp hình, nhắn tin cho cô giáo chủ nhiệm để xin đi trễ thì trong lòng của cô nàng nữ sinh bỗng dưng lạnh toát khi nghĩ ra một vấn đề. Cái tên đột nhập đang bị còng tay bằng còng số tám. Cái vật đó được đặt lậu trên web chợ đen, cô vác hắn lên đồn thì liệu có bị ngồi chung ở đó vì tội tàng trữ vũ khí luôn không? Mà nếu không khóa hắn lại, với cái xác to tướng đó nhào tới thì con nhỏ cũng chết chắc.
Một cơn mông lung nữa thít chặt lấy luồng suy nghĩ đang vận hành. Hạ Anh đưa tay xóa thái dương. Cơn chóng mặt còn khiến cô hơi muốn nôn mửa. Cô ngã xuống ghế để lấy lại sức, ôm tim thở từng nhịp nặng nề.
Cơn mệt trôi qua sau một, hai phút. Một sáng kiến khác nảy ra, cô nhóc đinh đinh nếu bây giờ không áp hắn đi được thì đợi tan học rồi hẳn tính. Cô không nên nghỉ học hôm nay, bởi vì chắc chắn thầy giám thị sẽ “triệu hồi” mình lên phòng giám thị để xử lý vụ ẩu đả vừa xảy ra. Nếu Hạ Anh không đi học, toàn bộ sự thật mà bị bưng bít rồi thì cô có giãy đành đạch lên cũng không ai cứu được mình.
“Phải đi học! Chuyện của tên này dễ giải quyết hơn chuyện của ông nội dê xồm Thế Danh mà!”, cô chủ phòng ngẫm nghĩ rồi quyết định.
Nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa thì trường đóng cổng. Chuyến xe buýt sẽ đến trạm vào mười phút sau. Châu Hạ Anh cần phải mạnh tay hơn để xử lý nhanh chóng và đi học.
Cô gái nhỏ giơ cây dùi cui lên, nói bằng giọng lạnh nhạt:
“Anh bạn, vui lòng "vi hành" qua cái ghế bên này giúp!”
Kẻ lạ mặt chật vật đứng dậy rồi đi qua ghế xoay ngồi. Lúc hắn đứng lên là con nhóc hoảng liền vì hắn còn cao hơn mình nghĩ nữa. Gã đó cao chắc khoảng một mét chín, quá áp đảo so với một đứa con gái liễu yếu đào tơ như cô.
Hạ Anh nghiêm túc nhìn hắn ta, hơi khó xử nhưng mà giờ kẹt quá, đành đánh bài liều với hắn.
“Này ông bạn, dù không biết tại sao cậu ở đây nhưng giờ tôi không có thời gian xử lý cậu đâu. Nên ráng chờ tôi tan học về rồi mình nói chuyện tiếp được không?”
Tên con trai đó nghe và hiểu hết, còn gật đầu xác nhận nữa. Vị tiểu thư nhỏ mãn nguyện cười cười, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm, dí dùi cui điện vào cánh tay hắn ta, thủ thỉ:
“Giờ cho cậu chọn làm ngất bằng cái này hay bị trói lại nè?”
Đôi mắt có ánh tím như trông thấy một ác quỷ đang nở nụ cười nửa miệng. Khoé môi hắn giật giật rồi đưa mắt đá sang sợi dây nhảy dây bị quăng ở góc phòng.
“Ok, chọn bị trói đúng hông?”
Hạ Anh dùng chân khều cọng dây lại, quấn quanh người hắn. Cô bé hí hoáy vòng dây qua người tên trộm rồi cột cột, thắt thắt, siết chặt hắn vào cái ghế. Thắt nút dây cuối cùng cho thật chặt, cô chủ phòng tự nhủ phải làm cho thật chắc kẻo hắn tháo được thì nguy. Giờ thì người nam đó và ghế đã "khăng khít" với nhau. Hắn ta muốn chạy cũng phải vác nguyên cái ghế sau lưng mới chạy được.
“Ken” yên lặng, bình tĩnh nhìn kẻ đang trói mình, như cố khai thác, phân tích xem con bé này là con ác quỷ thuộc dòng nào.
Trong khi đó, Hạ Anh vừa tiếc thương, vừa sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra ẩm hết lưng áo. Cô bé cảm thấy có lỗi lắm nhưng bây giờ không phải là lúc để đôi co.
Tên tình nghi kia an phận quá làm con nhỏ đâm ra mủi lòng. Quay sang bàn học thấy có mấy miếng băng cá nhân để sẵn chỗ hộp bút nên cô nàng xé đại một cái nhanh chóng dán lên chỗ trầy trên trán của mỹ nam, thổi thổi nhẹ như cũng biết mình có lỗi, vừa làm vừa nói:
“Cậu thông cảm nha, trên đời này vô thường lắm. Nhưng sáng sớm tự nhiên có chuyện kinh hãi thế này làm tôi không có nhiều kinh nghiệm xử lý cho lắm!”
Hắn chớp chớp mắt với dáng vẻ bất lực cực độ. Cô gái nhỏ miết nhẹ lên vết thương trên trán hắn, đảm bảo hắn không còn đủ sức phản kháng nữa mới bạo gan xoa xoa mái tóc nâu mềm kia, cười trừ:
“Thôi hẹn chiều gặp lại nha!”
Nói vậy thôi chứ não của cô đang rần rần chạy lên cái thuyết âm mưu mới, sau đó tự nghi hoặc trong lòng: "Ai biết là tên đó có giả bộ không nói được đâu! Nhỡ hắn nói được rồi oang oang hô hoán lên cho hàng xóm tới cứu thì sao? Đến lúc đó mà hắn đổi ngược lại vu khống mình là "sắc nữ bắt cóc mỹ nam" thì chết! Không được! Phòng bệnh hơn chữa bệnh!"
Với suy nghĩ đó, Châu Hạ Anh chớp chớp mắt nhìn đối phương thật duyên dáng rồi vớ lấy bịch bánh Oreo còn nguyên xi trong ngăn tủ ra.
“Há miệng ra nào!” - Cô xé vỏ bánh, tận tình đút cho "Ken" đáng thương. - “Ăn đi, tôi đi cả ngày đấy, lỡ đói thì khổ.”
Kẻ bị trói phẫn uất nhìn người con gái kia nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, miễn cưỡng đón lấy miếng bánh đầu tiên. Cô nàng được đà, nhét luôn ba, bốn cái cùng lúc. Hắn trợn trắng. Miệng phồng lên. Hàm cứng đờ, không nhai nổi, giấu giếm một âm thanh nín nhịn phản kháng trước khi bị nghẹn chết:
"Ứm ứm..."
Dẫu nghe tiếng cầu cứu nhưng nữ sinh vẫn vờ lờ đi, phủi tay.
“Xong!” - Hạ Anh nhìn chàng trai bằng đôi mắt “trìu mến” của "dì ghẻ", tấm tắc khen. - “Cậu ngoan ghê! Tôi hứa tan học sẽ chạy về thăm cậu ngay, ráng chờ nha, chiều mình "tâm sự" tiếp! Giờ tôi đi học đây!” - Tay cô dùng sức véo má của tên đó một cái cho bõ ghét.
Trông người đó khó chịu thực sự làm Hạ Anh chỉ muốn bò lăn bò càng ra cười. Nhưng con bé đã nén lại kịp. Cô tự nhắc nhở mình không được vô duyên vô cơ bật cười vì gã ta chưa làm gì mình.
“À nói cho anh bạn biết là nguyên khu này đa phần là nhà cho thuê với dân đi làm, nếu có ráng gào kêu cứu thì chỉ thêm khát nước thôi, dù có nói được thì cũng giữ sức đi, đừng phí công nha!”
Cô bé tự đốc thúc mình đã ác thì phải ác cho trót, phải bóp chết ý chí phản kháng của hắn ta đến đường cùng trước khi đi. Nhưng dù sao cô vẫn thấy mình tử tế chán. Không có ai đối xử với nghi phạm đột nhập vào nhà mình tử tế được thế đâu: vừa được ngồi ghế êm, ăn bánh quy, có quạt máy thổi vù vù. Đúng là hưởng thụ không hết nữa là.
Điện thoại rề rà nâng lên được mức pin 5%. Cô nữ sinh chán nản rút dây sạc, chuyển qua dùng pin dự phòng, trước khi đi vẫn ráng làm một vài nháy ảnh của tên quỷ sứ kia để phòng hờ. Trừng mắt một cái để xả hận, cô nàng lẩm nhẩm nho nhỏ:
“Tôi thừa biết mình trễ giờ luôn á, nên không có xin lỗi cậu đâu!”
Châu Hạ Anh vẫn quyết làm vai ác triệt để, đem hết vũ khí lẫn chìa khóa còng cất kỹ trong ba lô, sau đó vẫy tay chào gã đẹp trai lần cuối. Con bé vác ba lô hộc tốc ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận.
Khi tiếng cửa dưới nhà lạch cạch vang lên tiếng khóa, ở trên gác, người bị trói trên ghế suýt nữa phát điên mà kêu gào thành tiếng. Saito Ken mau chóng ngấu nghiến hết được số bánh trong miệng, khó khăn nuốt trôi hết chúng xuống thực quản. Cuối cùng cũng đưa hết số bánh đó xuống dạ dày, cậu trai trẻ gằn lên một tiếng giận dỗi.
“Miyuki… con bé ác ma này! Đáng sợ quá luôn!”
Trong căn phòng màu xanh biển, những tia nắng ngả sang sắc cam chói lọi, động cơ máy quạt khẽ kêu ro ro. Quyển truyện tranh mà cô gái đặt trên bàn bị gió cuốn tứ tung. Chờ cho Châu Hạ Anh ra khỏi phòng chừng mười phút, chàng trai nhíu mày lại và hít một hơi thật sâu. Bằng những thao tác hết sức đơn giản, sợi dây đã rơi tuột xuống đất, trả lại tự do cho chàng hoàng tử. Thêm một cái ghim giấy ngay trên bàn học, còng tay cũng dễ dàng được hóa giải. Saito Ken mạnh bạo chùi đi số vụn bánh còn sót lại trên môi.
Ken dựa lưng vào ghế, nhắm mắt hít sâu, cảm nhận từng tia đau nhức chạy dọc cơ thể. Con bé này dữ dội thật! Ép mình phải mạnh tay ngay từ ngày đầu tiên!
Sáu lần. Là sáu lần phải quay lại cảnh thức dậy của con nhỏ!
Lần một: Cô nhóc hét một tiếng kinh hoàng, bật dậy như lò xo rồi… vọt ra khỏi nhà.
Lần hai: Cảnh y hệt, chỉ khác là con bé vấp té trước cửa.
Lần ba: Nó vẫn hét, nhưng lần này kèm theo cú phang mỏ lết vào người cậu.
Ba lần liên tiếp đều thất bại. Ken sa sầm, buộc phải điều chỉnh thực tại.
Lần bốn: Thêm chút bùa lú – con bé chậm lại một nhịp, nhưng vẫn chưa đủ.
Lần năm: Dẫn dắt nó đến đúng quỹ đạo – để nó trói mình lại, rồi an tâm rời đi, nhưng nó gọi cầm điện thoại chuẩn bị gọi công an. May mà từ khuya cậu đã cố tình rút cái điện thoại đang sạc của nó ra khỏi nguồn nên nó không gọi được.
Lần sáu: Thành công. Nhưng mà con nhỏ kiệt sức hẳn. Đáng đời!
Cậu cũng mệt muốn chết với con bé luôn!
Cậu khẽ đưa tay lên trán, mồ hôi lạnh túa ra. Miyuki, con sóc nhỏ đó, thực sự quá khó đoán.
Hôm nay thực sự không thể cố sức dùng thêm phép thuật nữa, cậu không trụ nổi vì tốc độ hao hụt máu linh hồn nhanh hơn rất nhiều so với ở hành tinh cũ.
Pháp khí Đồng hồ ảo giác của Max đưa chỉ có mười lần dùng, hết sáu lần ngốn trong một buổi sáng rồi. Vì nó chỉ lặp lại được hành vi của người bị thao túng trong vòng mười phút gần nhất. Cho nên, hành vi của con nhỏ chỉ cần có dấu hiệu lệch khỏi quỹ đạo kiểm soát thì vị hoàng tử phải ngay lập tức đẩy cô ta về trạng thái đang ngủ. Bằng không, với mốc thời gian đã bị vượt đi, con bé sẽ lướt khỏi cột mốc giờ tỉnh giấc đầu tiên. Và rồi, cậu sẽ không thể ru ngủ và xóa đi các lần hành động bị lỗi của nó nữa.
Ấy thế mà vẫn bị cô nàng phá giải liên hồi. Thời gian cứ trôi, còn công chúa cứ nảy biến số. Mỗi lần Hạ Anh vào cơn hôn mê, chàng trai thôi miên nhẹ một lần. Đi được sáu lần rồi thành công là ít rồi. Con người quả thật là giống loài khó đoán. Với mấy đứa đặc biệt thông minh, lại còn lưu manh như “con sóc nhỏ” ấy thì kế hoạch của Ken phải được đánh theo dạng số La Mã. Vì sao ư? Tại vì bảng chữ cái Alphabet không có đủ ký tự để chứa mấy chục ý tưởng dự phòng mà cậu liên tục hiệu chỉnh cho phù hợp với cô quỷ ma lanh đó chứ sao!
May mà Yêu trùng đã nở kịp một vài con, không thì còn phiền nữa.
Chuẩn bị kĩ, nghiên cứu sâu tới đâu thì tới lúc thực hiện luôn biến cố khôn lường. Ken đã hơi mất niềm về bản thân mình rồi. Cậu sẽ ngồi cả sáng hôm nay để tính kĩ lại từng bước một. Nếu không chuyện mà đổ bể thì mọi thứ sẽ thành công cốc.
Cậu biết công chúa rất nhạy cảm, cũng đã bị Jiro cảnh báo nhiều lần. Vì vậy đã cố gắng làm ra bộ dạng vô hại nhất. Nhưng con bé vẫn đa nghi đến mức cực đoan.
Phải nhận xét sao về Công chúa nhỉ? Bản thân tự trải nghiệm rồi thì mới thấy Sugimoto Jiro mô tả nghe vẫn nhẹ nhàng lắm. Quả nhiên là anh trai bao che cho em gái mình hết lòng. Con bé bị "bộ lọc thiên thần" trong mắt anh họ Jiro làm mờ, nên mới có thêm mấy tính từ lương thiện, tinh tế, hiểu chuyện,... Còn Ken chỉ đọc dữ liệu từ tình báo nhà mình, từ nhỏ tới lớn chỉ thấy mấy ngôn từ diễn đạt lãnh đạm: Sugimoto Miyuki mang tính cách xảo trá đặc trưng như một tộc nhân Sugimoto điển hình dù không sống gần gia đình.
Bàn tay xoa xoa cằm, người ngồi trên ghế suy luận một hồi rồi lẩm bẩm:
“Bạo lực, ranh ma, xảo trá, bốc đồng, ý chí sinh tồn mạnh. Một đứa nhỏ dám ở một mình chỉ để muốn tự do, nó sẽ không thích ai xâm phạm vào lãnh địa của mình mà không có lý do thuyết phục.” - Cậu hừ lạnh. - “Xin lỗi, đây mà không phải cần em lắm thì ông cũng chẳng nhịn đâu nha bé!”
Bây giờ cậu đang trong thời điểm ngắt toàn bộ kết nối với Nhị hoàng tử Jiro. Xem ra phải tự lo thân, không trông mong vị “quân sư” kia nữa. Để cậu ta mà biết hôm nay bản thân mất mặt cỡ này chỉ để người đó cười hả hê nhiều hơn thôi.
“Phải đánh vào lòng trắc ẩn thôi, nó có nghi thì cũng sẽ kiểu thấy mình tội nghiệp nhiều hơn!” - Hoàng tử tóc nâu nhủ thầm.
Vậy thôi đừng diễn nữa, cậu sẽ cứ làm bản thân mình, cứ để cô ta biết cậu đang hiền lành một cách đầy kiềm chế, nhưng phải có lý do thật hợp lý để cưu mang.
Ken tựa lưng vào ghế, tay khoanh trước ngực, lặng lẽ nhìn quanh. Trời sáng rồi, ban ngày của Trái Đất thật choáng ngợp. Cậu vẫn chưa dám bước ra thứ ánh sáng bên ngoài trời. Có lẽ tâm lý còn đôi chút e ngại. Một nỗi sợ vì chưa bao giờ ủ mình trong nắng ấm khiến bản thân chỉ có thể trơ mắt ngồi trên ghế xoay dõi qua khung cửa sổ để ngắm nhìn.
Một thế giới không băng giá, không chiến tranh. Chỉ có nắng và gió. Nếu không phải chỉ là một linh hồn, ắt hẳn cậu sẽ không thích nghi nổi với khí hậu này. Ken nghĩ rằng một mai liệu hành tinh của mình có thể trở lại như Trái Đất không? Nghĩ rồi cậu lại nở ra một nụ cười nhạt trên khóe môi.
Tối qua cậu đang đi được một vòng khu nhà, quan sát địa hình và những địa điểm quan trọng. Những vật khả nghi có khả năng phát ra âm thanh, cậu tuyệt nhiên sẽ không đá động tới vì sợ con nhóc thức giấc. Vậy nên, bây giờ chủ nhà vắng rồi Ken mới săm soi tới mấy món đồ điện tử.
Chàng trai nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính đang để chế độ chờ của cô nàng Châu Hạ Anh, nhủ thầm: "Gương gì mà tối om thế này?"
Sơ suất chạm tay trúng con chuột của máy, màn hình đột nhiên sáng đèn lên làm chàng trai giật mình, rụt tay lại.
"Thứ quái quỷ gì đây? Một màn hình phát sáng mà không cần phép thuật mà chỉ dùng điện? Đây là... công nghệ của họ sao? Hơi lỗi thời tí, nhưng vẫn nên tìm hiểu."
Ken dùng ngón tay chạm thử vào bàn phím, màn hình có biến đổi. Cậu lại thử đẩy nhẹ vào con chuột bên cạnh, di đến một khung nền trắng, rồi dùng ngón tay chạm vào bàn phím lần nữa, quả nhiên trên màn hình hiển thị đúng kí tự mà cậu vừa ấn vào. Nguyên lý cũng khá dễ hiểu, chỉ là hệ ngôn ngữ này cậu mới học hai năm, còn chưa tinh thông nên chẳng nghịch thêm làm gì. Việc học tri thức mới này tính sau đi, giờ phải quan tâm những gì vây quanh Miyuki là ưu tiên hàng đầu.
Lảo đảo đứng dậy, bước chân vang lên âm thanh lộc cộc trên sàn gỗ, cậu nhìn thấy xác của chiếc đồng hồ báo thức, nghĩ lại bộ dạng sâu ngủ của cô công chúa nọ khiến cậu phì cười. Cậu định nhấc cái đồng hồ lên nhưng mới đụng vào mà những mảnh linh kiện đã rơi lã chã xuống sàn khiến cậu vội vàng buông tay, không muốn chuốc thêm phiền phức với nó nữa. Ken trở lại bàn, ngắm nhìn gói bánh dở dang, sau đó quyết định nhón lấy một cái nhâm nhi. Chỉ thấy mỗi mấy cái bánh này là vừa mắt!
Bàn tay chàng hoàng tử lướt trên những trang truyện tranh. Hình ảnh của cậu trên những trang giấy đã mất. Không hiểu gã Max đang muốn giở trò gì. Tại sao gã lại phải phong ấn linh hồn cậu trong quyển truyện tranh này? Lại còn dám bóp méo sự thật biến cậu trở thành một kẻ quỵ lụy quyên sinh vì tình? Từ lúc bước ra thế giới này đến giờ cậu vẫn chưa thích nghi được với cơ thể hình nhân bằng giấy. Dù bình thường cậu có thể khiến hình nhân hiện ra nhân dạng của mình, nhưng càng duy trì, cậu lại phải tốn rất nhiều sức lực.
“Giải quyết Miyuki trước, còn gã điên kia xem ra đã có ý muốn về Ethelion lắm rồi. Mình mà bị kẹt ở đây mấy chục năm thì cũng điên như gã thôi!”
Mái tóc nâu hạt dẻ dài bay bay trong gió, hoàng tử Saito Ken trầm lặng suốt một hồi lâu. Những ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn đắn đo suy nghĩ. Cậu phải bắt đầu nhiệm vụ của mình, phải học sống như con người ở thế giới này và tạo dựng ra một vỏ bọc thật hoàn hảo để chiếm được thiện cảm của đối tượng.
"Chiều nay không biết con bé lại bày trò gì nữa. Nhưng mình sẽ không để bị động như bây giờ."
Cậu xoay ghế qua kệ sách, lướt nhìn những bìa sách được chất ngay ngắn. Trên đó bày toàn là kiểu truyện chữ hoặc truyện tranh, một định nghĩa trong lòng chàng hoàng tử bắt đầu được hình thành. Truyện kỳ ảo - thứ không thuộc về khái niệm chuẩn mực về khoa học của Trái Đất. Ừm, đáng để nghiên cứu đó!
Hạt nắng hanh vàng nhảy múa trên hàng mi rậm đen, chúng hốt hoảng biến thành một vệt đen vụt biến khỏi gương mặt tuấn mỹ của chàng trai trẻ, lui về quầng dương cam đỏ đang nhô cao dần ở đằng đông xa xăm. Nụ cười ai đó thật nguy hiểm đến nỗi cả tia nắng vô tội cũng sợ hãi mà chạy mất.
"Trông có vẻ nó thích kiểu “hệ thống”chuyển sinh nhỉ? Mua tận mấy bộ trùng nhau. Gu đọc sách kém quá! Công chúa kiểu này thì Jiro dạy lại mệt đây!"
Trong căn phòng nhỏ, vị hoàng tử vẫn bận hí hoáy tìm cho mình kịch bản phù hợp nhất để đối phó với quỷ nhỏ ranh mãnh xinh xắn kia.
Cậu không dám nói thật, nhưng Miyuki càng lớn càng xinh đẹp. Dáng vẻ của cô bé bị phong ấn trong hình hài tựa như người Baridi thuần chủng - giống như cậu. Và… người Baridi lại giống người Trái Đất đến bất ngờ.
“Phiên âm tên mình giống ngôn ngữ của một quốc gia có thật ở đây ghê, cảm ơn Max đã dịch hộ nha!” - Vòng môi kia cong nhẹ thỏa mãn, tay lật mấy quyển sách đã cuốn nhăn nhúm hết cả góc bìa, thì thầm nho nhỏ. - “Saito Ken... Ừm… Nhật Bản… À cái máy này có thể tra cứu này!”.
Và rồi gã trai tóc nâu đó đã dành cả ngày để chờ vị công chúa ấy với một kịch bản đã hoàn tất.


0 Bình luận