Tôi và Em
何琳 (Hà Lâm) 飘游月亮
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ảo Mộng

End.

0 Bình luận - Độ dài: 3,529 từ - Cập nhật:

Hắn vẫn vậy, bàn tay thoăn thoắt lướt trên từng trang giấy, những nét chữ vội vã mà mạnh mẽ trải dài, như thể hắn đang cố gắng nắm bắt một thứ gì đó trước khi nó kịp tan biến.

Tôi ngồi đó, chăm chú nhìn, để mặc cho thời gian lặng lẽ trôi đi. Từ lúc nào, tôi đã có thói quen ngắm hắn viết? Chuyển động của bàn tay hắn, cách những ngón tay giữ chặt cây bút, từng đường mực đậm nhạt, tất cả đều cuốn hút đến kỳ lạ.

Nếu có thể thấy rõ gương mặt hắn, có lẽ tôi sẽ thấy một biểu cảm rất nghiêm túc. Một người như hắn, luôn bao phủ trong màn sương mờ ảo, có những phút giây như thế này, lại trông quá đỗi con người.

Tôi ngập ngừng, rồi nhẹ giọng cất lời:

“Ngươi có thể dạy ta vài từ không?”

Hắn khựng lại trong thoáng chốc, ngòi bút dừng hẳn trên mặt giấy. Rồi không chút do dự, hắn đặt bút xuống, xoay người về phía tôi.

“Được thôi.” Giọng hắn trầm, nhẹ như tiếng gió lướt qua kẽ lá.

Hắn cầm lấy cây bút, không vội viết ngay mà lướt đầu bút nhẹ nhàng trên giấy, như thể đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Tôi nhìn hắn, bàn tay hắn, đôi tay mà tôi từng cảm thấy xa lạ, nay lại quen thuộc đến lạ thường.

Hắn nắn nót viết xuống một ký tự, từng nét mực đen tuyền trải dài trên giấy như vết khắc lên đá cổ. Tôi nhìn theo, rồi dè dặt bắt chước, nhưng nét chữ run rẩy, vụng về như một đứa trẻ tập viết lần đầu.

Hắn khẽ bật cười, rất nhẹ, gần như tan biến trong không gian. Tôi ngước nhìn, nhưng gương mặt hắn lại bị ánh sáng mờ nhạt nuốt chửng.

“Tệ vậy sao?” Tôi lẩm bẩm

"Nàng hãy chạm vào ta đi."

Tôi thoáng khựng lại, rồi cầm lấy cây bút hắn đưa. Chất liệu không quen thuộc, nét mực chảy ra đầu ngòi bút hơi chậm, tôi viết từng ký tự, nét chữ có phần gượng gạo.

Hắn chống tay lên bàn, lặng lẽ quan sát. Tôi viết xong, đặt bút xuống, rồi nhìn hắn đầy mong đợi.

Hắn chậm rãi lướt đầu ngón tay qua từng con chữ tôi vừa viết, chợt bật cười khẽ.

“Chưa được.”

Tôi nhíu mày. “Sao lại chưa được?”

Hắn không trả lời ngay, chỉ cầm bút lên, viết lại tên tôi bằng một nét bút mềm mại, uyển chuyển, như thể từng chữ đều có linh hồn. Tôi nhìn nó, không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng.

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét buồn.

“Viết tên mình không chỉ là viết một cái tên. Nó phải thể hiện chính nàng.”

Lời hắn mơ hồ, nhưng lại khiến tôi bất giác siết chặt bàn tay. Một cảm giác kỳ lạ len vào tim tôi, như thể hắn không chỉ nói về những con chữ. Như thể, hắn đang nhắc đến điều gì đó sâu xa hơn.

Tôi đưa mắt nhìn xuống tờ giấy, đối chiếu nét chữ của mình với hắn. Dù đã cẩn thận bắt chước từng đường nét, nhưng so với những dòng chữ mượt mà, tinh tế của hắn, nét chữ tôi trông chẳng khác gì những dấu vết nguệch ngoạc trên nền đất, vụng về, lộn xộn như những vệt gió thổi qua cánh đồng hoang.

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, không rõ là cười hay chỉ đơn thuần là một biểu cảm thoáng qua. Tôi không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ lặng lẽ siết chặt cây bút trong tay, cảm giác như chính những con chữ méo mó này đang phản chiếu sự chênh lệch giữa tôi và hắn, một sự khác biệt mà tôi không cách nào thu hẹp.

“Đừng căng thẳng.” Giọng hắn trầm thấp vang lên, bàn tay hắn lại một lần nữa đặt lên tay tôi, dẫn dắt từng nét bút. “Cứ viết như thể nàng đang vẽ một bức tranh. Chậm rãi mà thả lỏng.”

Nhưng làm sao có thể thả lỏng khi hắn ở ngay đây, gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở phảng phất của hắn bên tai?

Một ngày như thế trôi qua, nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng.

Hắn vẫn ngồi bên bàn, còn tôi lặng lẽ bên cạnh, từng nét chữ nguệch ngoạc dần trở nên mềm mại hơn dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của hắn. Những dòng chữ nối tiếp nhau trên trang giấy trắng, như những vệt sáng nhỏ nhoi trong một thế giới bao phủ bởi màn sương dày đặc.

Đôi khi, tôi ngẩng lên nhìn hắn, hắn vẫn chăm chú viết, bàn tay di chuyển nhịp nhàng, những tờ giấy dưới ngọn nến vàng hắt lên bóng dáng hắn, mờ ảo như một bức tranh sơn dầu chưa hoàn thiện.

Tôi quay đầu lại, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ rộng lớn. Ngoài kia, ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành một sắc cam nhạt, rồi tan dần vào ráng đỏ, loang lổ như một bức họa chưa kịp hoàn thiện. Dưới ánh sáng ấy, khu vườn trước mắt không còn là một mảnh đất cằn cỗi như thuở ban đầu. Từng nhành cỏ non ngả mình theo cơn gió nhẹ, mỏng manh nhưng không yếu ớt. Nơi từng là đất đá cằn cỗi, giờ đã lốm đốm màu xanh, những mầm cây vươn lên như thể chưa từng bị lãng quên.

Xa hơn nữa, những đóa hoa dại khép mình trong bóng tối, run rẩy dưới ánh trăng như những sinh linh nhỏ bé chờ ngày bừng nở. Tôi lặng người. Sự đổi thay này tự bao giờ? Chính hắn đã âm thầm chăm sóc, hay sự hiện diện của tôi khiến thế giới xung quanh hắn trở nên khác đi?

Có lẽ, không chỉ nơi đây đang dần thay đổi.

Tôi ngồi bên hắn, không lên tiếng quấy rầy. Hắn quá bận, từng nét bút vội vã lướt qua trang giấy, để lại những dòng chữ đan xen như dòng suy nghĩ không dứt. Tôi không muốn làm gián đoạn nhịp điệu ấy, chỉ lặng lẽ tựa vào thành ghế, chậm rãi thưởng thức chiếc bánh ngọt trên tay.

Vị đường tan dần trên đầu lưỡi, hòa cùng hương trà dịu nhẹ. Tôi uống từng ngụm nhỏ, lặng lẽ quan sát hắn. Từ góc nhìn này, tôi có thể thấy rõ bàn tay hắn, những ngón tay dài với những vết chai mờ nhạt vì luôn cầm bút. Hắn vẫn cúi đầu, ánh lửa từ cây đèn đặt trên bàn khẽ lung lay theo nhịp thở đều đặn.

Tôi không nhớ mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết rằng khi ánh đèn trở nên mờ nhạt hơn, còn những tờ giấy trước mặt dần chất thành một chồng dày, tôi mới nhận ra thời gian đã lặng lẽ trôi xa. Hắn vẫn viết, còn tôi vẫn ngồi đây, trong khoảng không tĩnh lặng chỉ có tiếng giấy sột soạt và hơi ấm từ tách trà trên tay.

Hắn ngẩng lên, ánh mắt dừng trên tôi một thoáng, rồi chỉ nhẹ nhàng cất giọng:

“Vậy là hôm nay nàng đã học được một điều mới.”

Tôi nhìn xuống trang giấy, những ký tự vẫn còn chưa hoàn hảo, nhưng ít nhất chúng không còn quá lộn xộn. Tôi khẽ gật đầu, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp lạ lùng.

Có lẽ, tôi đã quen với nhịp sống bên hắn hơn mình tưởng.

Tay hắn siết lấy tay tôi, những ngón tay lạnh lẽo đến mức khiến tôi rùng mình, nhưng dường như trong đó lại có một ngọn lửa đang cuộn trào, một cơn sốt không thể dập tắt.

Lúc này, tâm trí tôi dường như muốn thức tỉnh khỏi giấc mơ này. Một cơn choáng nhẹ xâm chiếm lấy tôi, như thể thực tại đang kéo tôi đi, đẩy tôi ra khỏi nơi này. Nhưng hắn, hắn lại không cho phép điều đó.

Giọng hắn run rẩy, chẳng còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, mà như một kẻ tuyệt vọng níu lấy chút hơi ấm sau cùng.

"Ngủ thêm một chút nữa… Anh cầu xin em..."

Giọng hắn khàn đặc, nặng như những xiềng xích vô hình đang ghìm chặt tôi lại, không cho tôi rời đi.

"Anh muốn em thấy anh, thấy rõ anh, trước khi em tỉnh giấc..."

"Được không? ."

Hắn cúi xuống, vầng trán nóng hổi chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi, hơi thở dồn dập, như thể chỉ cần tôi biến mất, hắn cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy múa, ánh sáng chập chờn trải dài lên những bức tường u tịch. Tôi ngồi đó, đối diện với hắn, trước khoảng không như ngưng đọng, giữa thực và mộng.

Bàn tay tôi lướt nhẹ qua những cánh cúc trắng. Chúng tinh khôi, dịu dàng, giống như một điều gì đó mong manh mà tôi vô thức muốn níu giữ. Hắn vẫn ở đó, ánh mắt thẳm sâu, từng lời kể vang lên chậm rãi, trầm lắng như vọng lại từ một thế giới xa xăm. Hắn đang nói về điều gì? Tôi không nhớ. Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, tôi chưa từng thực sự hiểu.

Giọng hắn hòa vào không gian, là một khúc ca không lời, một bản nhạc mãi mãi chẳng thể đi đến hồi kết. Thời gian trôi, lặng lẽ như chính sự tồn tại của hắn.

Tôi nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi. Không ai nói gì. Chỉ có ngọn lửa chập chờn, phản chiếu trong đôi mắt hắn thứ cảm xúc vừa si mê, vừa đau đớn đến tận cùng.

Tôi không biết chính xác bao nhiêu ngày đã trôi qua. Thời gian trong mộng vốn dĩ không có ranh giới, không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc. Chỉ có hắn, ngày một rõ ràng hơn, từng đường nét sắc sảo hơn, không còn mờ ảo như thể bị che phủ bởi một lớp sương vô hình.

Hắn đã từng là một bóng hình lẩn khuất giữa thực và ảo, một sự tồn tại mong manh mà tôi chưa bao giờ có thể chạm tới trọn vẹn. Nhưng giờ đây, hắn dần trở nên hữu hình. Đôi mắt thẳm sâu phản chiếu ánh lửa, bàn tay vươn ra thật sự nắm lấy tôi, không còn là một cảm giác hư ảo lướt qua. Như thể chỉ cần tôi ngủ thêm một chút nữa, hắn sẽ hoàn toàn hiện hữu

Hôm nay, như thường lệ, tôi và hắn ngồi đối diện lò sưởi. Cơ thể tôi không còn lạnh nữa, hơi ấm từ ngọn lửa hắt lên da thịt, nhưng dường như chẳng thể sánh với hắn. Hắn chăm sóc tôi như một đứa trẻ, kiên nhẫn đến mức khiến tôi quên đi những ràng buộc vô hình.

Không biết từ khi nào, tôi luôn như chiếc bóng lặng lẽ bên hắn, còn hắn vẫn âm thầm dung túng tôi bằng sự dịu dàng vô điều kiện. Như thể thế giới này chỉ còn hai chúng tôi.

Tôi khẽ lên tiếng, giọng nói thoáng chút mơ hồ:

"Anh ơi, tại sao phù thủy luôn là kẻ xấu, còn quỷ lại bị coi là ác nhân?"

Hắn dừng tay, đôi mắt phản chiếu ánh lửa, tựa hồ đang nhìn vào một vực sâu xa xôi nào đó. Rồi chậm rãi, hắn đáp:

"Bởi vì con người sợ những gì họ không hiểu. Khi họ không thể khuất phục một thứ gì, họ gọi đó là quỷ dữ. Khi họ không thể lý giải một phép màu, họ gọi đó là phù thủy tà ác."

Tôi im lặng, dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như bị bóp nghẹt bởi không gian tĩnh mịch.

Hắn khẽ cười, một nụ cười phảng phất chút chua xót. Ngón tay thô ráp của hắn bất giác lướt nhẹ lên tay tôi, như muốn xác nhận tôi vẫn còn ở đây.

"Chúng ta không phải quái vật, cũng chẳng phải những kẻ tàn nhẫn. Chúng ta chỉ là những kẻ bị lãng quên, những kẻ không thuộc về thế giới của nàng."

Dưới ánh lửa chập chờn, hắn thì thầm, giọng trầm thấp vang vọng trong tâm trí tôi:

"Nếu một ngày nàng rời khỏi nơi này… liệu nàng có gọi ta là quỷ?"

Hắn sợ gì?

Sợ tôi sẽ rời đi, sợ tôi cũng như bao người khác, gán lên hắn cái danh xưng quái vật, sợ rằng tất cả những ngày tháng này chỉ là một giấc mộng đẹp sẽ chóng tàn.

Hắn không nói ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Trong cách hắn luôn nắm lấy tay tôi, trong những lần hắn lặng lẽ nhìn tôi như thể muốn khắc ghi hình bóng này vào đáy mắt, trong cách hắn đối xử với tôi như một thứ gì đó mong manh, chỉ cần chạm mạnh một chút cũng có thể vỡ vụn.

Hắn không hỏi tôi có sợ hắn không.

Hắn không hỏi tôi có yêu hắn không.

Hắn chỉ hỏi, “Liệu em có gọi anh là quỷ?”

Bởi vì, nếu ngay cả tôi cũng nhìn hắn như một con quái vật, thì thế giới này chẳng còn ai có thể chấp nhận sự tồn tại của hắn nữa

***

Chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào da tôi, nhưng dường như hơi ấm của hắn đã ngấm vào nó từ rất lâu. Khi vòng kim loại ấy ôm lấy ngón tay tôi, tôi có một cảm giác rất lạ, như thể nó chưa bao giờ thuộc về ai khác.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, tối tăm như màn đêm vô tận. Cái nhìn ấy không hề ép buộc, không hề ràng buộc, nhưng lại khiến tôi không thể tháo nó ra.

Một hồi lâu, hắn khẽ khàng cất giọng, như thể đang thầm thì với chính mình:

“Cuối cùng… cũng trở về đúng chỗ.”

"Nếu tách ra, sẽ thành hai chiếc, nhưng đeo chung sẽ ghép lại làm một."

Tôi nhìn chiếc nhẫn, ánh vàng lạnh lẽo của nó phản chiếu ánh lửa lập lòe. Nhưng dù hắn nói vậy, tôi vẫn thấy khoảng trống ở giữa, một nét gãy khuyết như thể từng có một phần đã biến mất.

"Vậy nhỏ phần còn lại đâu?" Tôi thì thầm, ánh mắt không rời khỏi nó.

Hắn không trả lời ngay. Chỉ khẽ nắm lấy tay tôi, ngón cái lướt nhẹ lên chiếc nhẫn giờ đã nằm gọn trên ngón áp út của tôi, nơi dường như nó đã thuộc về từ rất lâu rồi.

Dường như tâm trí tôi đang muốn tỉnh giấc, nhưng lòng tôi vẫn níu kéo, vẫn tham lam một ngày nữa bên hắn.

Nếu đây là mộng, thì ít nhất tôi cũng muốn sống trọn trong nó thêm một lần.

Tôi siết chặt tay hắn, hơi ấm quen thuộc vẫn còn đó, như một minh chứng rằng hắn thực sự tồn tại. Cảm giác trống rỗng ngày trước đã biến mất, thay vào đó là một điều gì đó rất rõ ràng, rất gần gũi, như thể ngay từ đầu tôi vẫn luôn tìm kiếm hắn mà không hay biết.

Giờ đây, tôi lại sợ hãi. Sợ rằng nếu mở mắt ra, tất cả sẽ tan thành hư vô, và tôi sẽ lại lạc mất hắn một lần nữa.

Tối hôm đó, tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

Lần này, cái ôm của hắn chặt hơn, dịu dàng mà tuyệt vọng, như muốn níu giữ điều gì đó vốn dĩ không thể giữ được. Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai, từng nhịp đều đặn nhưng nặng nề, như thể hắn đang khắc sâu từng khoảnh khắc này vào tâm khảm.

Tôi không hỏi, cũng chẳng phản kháng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, để hơi ấm của hắn bao trọn lấy tôi.

Có lẽ, đây là một lời vĩnh biệt, một lời vĩnh biệt không cần thốt nên lời.

Khi tôi tỉnh dậy, hắn vẫn ở đó.

Lần này, không còn là dáng hình lẩn khuất trong màn sương, không còn những đường nét mơ hồ tựa ảo ảnh. Hắn hiện diện rõ ràng, chân thực, như thể chưa từng có khoảng cách nào chia cắt tôi và hắn.

Ánh mắt hắn dừng trên tôi đầy mê đắm, như thể tôi là tất cả.

Nhưng sâu trong đôi mắt ấy không chỉ có sự dịu dàng hay quyến luyến. Nó chất chứa một nỗi si mê khắc cốt ghi tâm, một niềm đau âm thầm chẳng thể thốt ra thành lời. Tựa như hắn đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, một sự mong mỏi kéo dài đến tuyệt vọng.

Hắn vươn tay chạm khẽ lên má tôi, đầu ngón tay run rẩy một cách hiếm thấy. Tôi không né tránh. Chỉ lặng lẽ nhìn hắn, chờ đợi điều gì đó. Nhưng hắn không nói.

Bởi có những lời, một khi cất lên, chỉ khiến thực tại càng thêm tàn nhẫn.

Tôi chăm chú nhìn hắn, khắc sâu từng đường nét, từng biểu cảm thoáng qua, như sợ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Như sợ rằng khi tỉnh dậy, hình bóng hắn cũng sẽ tan biến cùng giấc mộng này.

Hắn cầm lấy tay tôi, đặt lên má mình.

"Nàng hãy chạm vào ta đi."

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được hắn rõ ràng đến vậy. Không còn hư ảo, không còn xa cách mà chân thật đến mức khiến tôi sợ hãi.

Ánh mắt hắn vội vã, như thể từng giây từng phút đều có thể vụt khỏi tầm tay.

Hắn có một gương mặt sắc sảo nhưng lạnh lẽo, tựa như một bức tượng được tạc dưới bàn tay của một nghệ nhân hoàn mỹ. Đường nét gọn gàng, góc cạnh, nhưng không hề cứng nhắc, mà mang một vẻ cao quý và u uẩn. Đôi mắt hắn sâu thẳm, tối hơn cả màn đêm ngoài kia, như chứa đựng một vực sâu không đáy của những ký ức chẳng thể nói thành lời. Khi hắn nhìn tôi, đôi mắt ấy dường như có thể nuốt trọn lấy linh hồn tôi, khiến tôi chẳng thể rời đi.

Mái tóc hắn đen tuyền, dài chạm đến bờ vai, hơi rối, nhưng lại càng làm tăng thêm khí chất của một kẻ không thuộc về thế gian này. Dưới ánh lửa chập chờn, những lọn tóc khẽ rung động, như thể hắn không hoàn toàn là một con người, mà là một linh hồn lạc lõng, tồn tại giữa ranh giới của thực và mộng.

Làn da hắn trắng nhợt, không phải thứ trắng bệch của kẻ bệnh tật, mà là sắc trắng lạnh lẽo, như mặt nước phản chiếu ánh trăng. Đôi môi mỏng, hơi tái, nhưng khi hắn cười, lại mang một nét buồn khó gọi thành tên, như thể mỗi nụ cười đều là một mảnh ký ức đã bị chôn vùi từ rất lâu.

Bàn tay hắn thon dài, nhưng không mềm yếu. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của hắn khi hắn nắm lấy tay tôi, một hơi ấm mong manh đến mức tôi sợ rằng, nếu buông ra, hắn sẽ lại tan biến vào hư vô.

Hắn đẹp theo một cách không thể chạm tới, vừa như một giấc mộng thoáng qua, vừa như một nỗi đau khắc cốt ghi tâm

Giọng hắn khẽ run, từng lời đều mang theo một nỗi đau lặng lẽ gần như là cầu xin. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, tôi thấy một tầng nước mỏng manh, tựa hồ chỉ cần chớp mắt, tất cả sẽ vỡ òa thành ngàn mảnh.

Cuối cùng, tôi cũng thấy hắn cười, một nụ cười dịu dàng, pha lẫn hài lòng và xót xa. Như thể hắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng, nó rồi sẽ kết thúc.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lấy bàn tay tôi, từng động tác tinh tế đến mức khiến tôi run lên.

"Em tỉnh lại được rồi đó."

Giọng hắn vang lên, êm ái như một lời ru, mà cũng như một mệnh lệnh cuối cùng. Tôi cảm nhận hơi ấm từ hắn, sự tồn tại của hắn, rõ ràng, chân thực. Nhưng tôi cũng biết… tất cả chỉ là một giấc mơ tàn.

****************

Sau cùng, em vẫn không thể biết tên anh, có lẽ, sau cùng , hình bóng anh cũng sẽ phai nhạt như màn sương như lần đầu chúng ta gặp gỡ.

Có những cuộc gặp gỡ không đầu không đuôi, như một giấc mộng chưa kịp tàn đã tan vào hư vô.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận