''Con người luôn tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống.''
-Viktor Frankl-
--Từ góc nhìn của Maria--
Tôi đang đứng ở quầy bán hàng. Dù đã gần đến buổi tối rồi nhưng cửa hàng vẫn khá đông.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, tôi chưa từng thôi suy nghĩ về Jake.
Sau khi báo cảnh sát, họ nói sẽ vào cuộc điều tra nên tôi hãy yên tâm đi.
Họ đã đi tìm Jake, nhưng xung quanh gần đây không thấy cậu ấy đâu cả.
Họ còn kiểm tra cả camera an ninh thì phát hiện ra camera đã bị hack và xoá toàn bộ dữ liệu ghi được.
Đây là một vụ bắt cóc có chủ đích đang được nghi ngờ gần như là chắc chắn
Tôi muốn suy nghĩ tích cực lắm nhưng thực tại quá phũ phàng, Jake đã gặp chuyện thật rồi.
Bị bắt cóc thì thường là buôn người hoặc tống tiền.
Jake không còn gia đình nên chúng không thể tống tiền được.
Khả năng buôn người sẽ khá là cao. Không biết bây giờ Jake còn ổn không?
Mong là cảnh sát điều tra thuận lợi và mong Jake vẫn an toàn về mạng sống.
Giờ này không biết là cậu ấy đã bị bán sang nước ngoài chưa nhỉ? Hình như chúng còn lấy nội tạng nữa.
Càng nghĩ càng bất an. Sao một con người đã bị tổn thương nhiều như vậy mà giờ đây còn phải chịu hoàn cảnh này?
Jake Digory, một con người thật thà, lạc quan dù đã chịu nhiều đau thương, rơi nước mắt vì những điều đơn giản nhất. Tôi mong sao may mắn đến với chàng trai ấy.
Tôi nhìn về phía cửa ra vào, có một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ bước vào mua hàng.
Anh ta lấy một bịch sữa rồi đặt lên quầy thanh toán, vẻ mặt anh ta vô cảm.
Người đàn ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn.
Tôi ngước nhìn người đàn ông, nói:
''Cảnh sát đã điều tra thêm được gì chưa, anh Leon?''
Leon lắc đầu, vẫn giữ khuôn mặt vô cảm.
''Họ vẫn đang điều tra.''
Vậy là chưa có tiến triển gì thêm, tôi thở dài mệt mỏi.
Lại làm tôi phải lo lắng thêm rồi. Vụ này bế tắc đến thế sao?
''Cô Maria, tôi biết cô đang lo lắng nhưng cô cũng giống như tôi, không thể làm gì hơn được, đành phải dựa vào cảnh sát thôi.''
Tôi gật đầu, đồng ý với câu nói của Leon.
Anh ấy nói đúng, dù gì thì tôi đâu phải thám tử.
Dù có lo lắng tới đâu thì tình hình vẫn không thay đổi, Jake vẫn gặp nguy hiểm.
Leon rời đi, tôi vẫn chìm đắm trong suy tư mặc dù đã tự nhủ với bản thân trước đó.
Trời ơi! Sao tôi lại lo lắng cho Jake tới mức này chứ?
Phải chờ kết quả từ cuộc điều tra của cảnh sát thôi, lo lắng được cái gì cơ chứ?
Từng đợt khách vào trong cửa hàng để mua đồ, cũng đã tới lúc đóng cửa.
Tôi còn chưa ăn tối nữa, do bận rộn với công việc quá.
Đóng cửa hàng lại, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian cho riêng mình.
Tôi nhanh chóng đi nấu ăn rồi ăn tối.
Khi ăn tối xong, bây giờ đang là 9 giờ tối, tôi sẽ đi đọc sách rồi đi ngủ.
Căn phòng của tôi khá ngăn lắp và sạch sẽ. Tủ đựng đồ bằng nhựa cao cấp, chiếc giường đơn ấm cúng, còn có vài bức ảnh treo trên tường và một tủ sách với nhiều loại sách và tiểu thuyết khác nhau. Hôm nay là ngày đọc tiểu thuyết.
Tôi nằm đọc sách ở trên giường, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.
Chuyện của Jake làm tôi vẫn suy tư, cậu ta vẫn làm tôi lo lắng quá.
Đang đọc tiểu thuyết mà không làm sao tập trung vào nội dung được.
Suy tư về Jake cứ như tôi đang nghĩ về người mình yêu vậy.
Tôi nhớ là lúc đó tôi đang học trung học phổ thông, khoảng năm nhất, tôi có thích một chàng trai.
Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, thân thiện, hoà đồng, có thể nói cậu ta là mẫu người hoàn hảo.
Lúc đó tôi là một cô gái mọt sách đeo kính, không có nhiều bạn bè.
Tôi và cậu ấy học cùng lớp với nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện cả. Lúc đầu tôi không có tình cảm với cậu ta nhưng có một chuyện đã xảy ra.
Trong giờ tập bóng, cậu ấy đã vô tình ném quả bóng vào mặt của tôi, lúc đó khá là choáng và tôi bị ngất đi.
Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang ở phòng y tế. Cậu ta đã xin lỗi tôi rất nhiều.
Tôi không phải là một người thù dai nên đã tha thứ cho cậu ấy.
Rồi những ngày sau đó, cậu ấy thường xuyên bắt chuyện và làm thân với tôi.
Với một đứa mọt sách cô độc như tôi thì lúc đó thật là lạ, cậu ấy muốn thân thiết với tôi sao?
Cứ như vậy, tôi có tình cảm với cậu ấy.
Tôi luôn suy tư về cậu ta, trong suy nghĩ lúc nào cũng chỉ có một bóng hình chàng trai đó thôi.
Không biết cậu ấy bây giờ có nghĩ tới mình không? Cậu ấy có tình cảm với mình không nhỉ?
Tôi đã thích cậu ấy suốt ba năm trung học phổ thông, tôi định tỏ tình ở lễ tổng kết năm học nhưng cậu ấy đã ra về trước, tôi không còn cơ hội đó nữa.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết là cậu ấy có tình cảm với mình hay không.
Dù gì thì tôi đã từng thích cậu ấy.
Đó chỉ là quá khứ mà thôi, tôi đã không gặp cậu ấy từ lúc tôi bước vào đại học rồi.
Tất nhiên là bây giờ tôi không còn tình cảm với cậu ta nữa, thứ tôi quan tâm bây giờ là công việc của mình thôi.
Nghĩ về cậu ấy khác với cách nghĩ về Jake bây giờ nhưng nó cứ cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Tôi đóng cuốn sách lại, đặt nó xuống dưới gối, nở một nụ cười nhẹ rồi nhắm mắt đi ngủ.
''Jake Digory, cậu hãy an toàn nhé!''
--Từ góc nhìn của Jake--
Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi,...
Đầu của tôi không thể suy nghĩ gì khác ngoài ba cái từ đáng ghét đó.
Xung quanh tôi chỉ toàn bóng tối, không có lấy một tia ánh sáng.
Điểm là 1 thì đấu với ai đây? Chẳng lẽ có kẻ xui tới nỗi 0 điểm sao?
Cái chết đang tới rất gần, tôi cảm nhận được nó...
Tôi đã làm gì cống hiến cho xã hội chưa nhỉ?
Là một kẻ lười biếng, không muốn làm mà vẫn muốn có ăn.
Chỉ là một kẻ ăn hại, rác rưởi.
Bố mẹ, con xin lỗi, con không thể thực hiện lời hứa là sẽ sống thật hạnh phúc.
Con đã thất hứa, giờ đây con phải chết ở đây như một hình phạt.
Cuộc đời của con chỉ là một kẻ ăn bám, lười biếng, không có bố mẹ thì con chẳng thể làm được gì cả.
Con xin lỗi, con xin lỗi nhiều lắm.
Dù xin lỗi chẳng giúp được gì, nhưng con vẫn muốn được nói những lời xin lỗi tới bố mẹ.
Con trai của bố mẹ chỉ là một kẻ ăn hại, cái chết đã tới rất gần kẻ rác rưởi như con rồi.
Mới chỉ có hai mươi lăm tuổi thôi, cái chết là quá sớm với một chàng trai trẻ như tôi.
Tôi giờ đây cứ như là đang thi đấu MMA [note69962] vậy, tinh thần và phong độ rất tốt. Tôi tung ra cú đấm nốc ao vào mặt đối thủ thì đột nhiên bị dính đòn Flying Ambar [note69963] từ võ Jiu-jitsu [note69965], buộc phải đập sàn đầu hàng.
Hi vọng chiến thắng hoàn toàn bị vỡ tan như tình huống hiện tại.
Nhưng nếu thua trận đấu thì sẽ có thể không được tiền, nhưng không phải chết và vẫn có thể phục thù được.
Còn bây giờ chỉ có chết thôi, phải thắng. Với số điểm hiện tại thì thắng chỉ có trong mơ thôi.
Tôi sẽ chết...
Khoan đã... cặp nào thắng được ba ván trước thì sẽ thắng mà?
Phải rồi, đây mới chỉ là trận đầu tiên thôi, tôi vẫn có thể phục thù trong những trận tiếp theo, miễn là không thua ba ván.
Ánh sáng đã trở lại với tôi rồi. Sự nhận ra này khiến tâm trí, linh hồn và thân xác của tôi trở về thực tại.
Tôi bị bối rối và hoảng loạn quá nên không thể nhận ra điều cơ bản này.
Vẫn còn cơ hội, tôi sẽ chiến thắng ba ván trước cặp của đối thủ.
''Thời gian thảo luận 3 phút bắt đầu!''
Người nói câu đó là dealer.
Tôi chỉ có một điểm thôi thì cần gì thảo luận chứ.
Emily quay sang tôi, nói:
''Anh Jake, chúng ta hãy cho nhau xem bài thôi.''
Tôi gật đầu, đưa bài cho Emily xem.
Emily cũng làm điều tương tự với tôi.
Bài của Emily là 6 điểm, không cao lắm.
Tôi để ý thấy Emily thở dài khi xem điểm của tôi.
''Anh Jake, với bài thế này thì chúng ta thua chắc rồi.''
Tất nhiên rồi, điều đó không cần phải bàn cãi.
''Chúng ta vẫn còn cơ hội.''
Emily gật đầu đồng tình.
''Tôi hiểu ý anh, nhưng chúng ta không thể được để thua ba ván được, sẽ chết đó.''
Đó là chuyện cả tôi và Emily đều không mong muốn xảy ra.
Chỉ còn biết trông chờ vào may mắn thôi, Nữ Thần May Mắn xin hãy đứng về phía chúng con trong thời khắc sinh tử này.
Dù có lo cho tính mạng của cặp đấu kia nhưng chúng tôi vẫn phải thắng.
Khi vào bước đường cận tử, con người chỉ biết lo cho bản thân mình mà thôi, đó là tâm lý của loài người mà.
''Ba phút thảo luận đã xong, hai cặp hãy lật bài lên bàn.''
Cặp chúng tôi và cặp đối thủ lật bài lên. Tên tóc nâu 8 điểm, tên tóc vàng 9 điểm.
Sao bọn này điểm cao quá vậy?
Người đàn ông tóc vàng nói:
''Ồ, vậy là cặp chúng tôi thắng trận đầu tiên rồi, chia buồn nhé.''
Chia buồn cái con khỉ, dù biết rằng vẫn có cơ hội nhưng không thể che dấu trong lòng một chút thất vọng.
Tóc nâu nói:
''Trước khi bắt đầu trận thứ hai, sao chúng ta không giới thiệu tên bản thân nhỉ? Tên tôi là Bernie Christopher.''
Tóc vàng tiếp lời:
''Tên tôi là Henry Steven. Tên của hai người là?''
''Tên tôi là Emily Amanda.''
''Tên tôi là Jake Digory.''
Bernie nở nụ cười thân thiện.
''Thật là những cái tên đẹp.''
Hắn ta đang có ý định gì vậy? Đang đứng trước bờ vực sinh tử lại muốn giới thiệu lẫn nhau?
Kệ đi, phải tập trung vào ván tiếp theo, phải thắng bằng mọi giá.
Ván thứ hai bắt đầu, dealer chia bài cho hai cặp.
Ba lá bài này một lần nữa quyết định số phận của tôi.
Tôi nhìn ba lá bài trên bàn, là bao nhiêu điểm đây?
Làm ơn hãy là điểm cao, tôi cầu xin bằng cả linh hồn và tâm trí.
Con cầu xin Chúa, con sẽ chấp nhận sự trừng phạt sau, xin hãy để con sống sót và ra ngoài.
Con sẽ báo cảnh sát, bọn này phải đền tội.
Sau khi bọn khốn này đi tù mọt gông, con sẽ chịu bất cứ sự trừng phạt nào.
Liệu đó có phải là lời cầu xin ích kỷ không?
Nếu tôi sống sót thì hai người kia phải chết.
Ai cũng có thể báo cảnh sát sau khi ra ngoài chứ không chỉ mình tôi.
Liệu việc tôi sống có khác gì những người khác sống không?
Thật ích kỷ, ích kỷ quá!
Việc báo cảnh sát chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm, ẩn sâu trong đó là tôi muốn sống sót.
Dù đã nói là sẽ nhận sự trừng phạt nhưng tôi lại muốn sống hơn bao giờ hết.
Tôi quả là một kẻ ích kỷ, chỉ lo cho mạng sống của bản thân.
Tất cả chỉ là nguỵ biện cho việc tôi không muốn chết, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.
Tôi đâu phải kỵ sĩ, chỉ là một con người yếu ớt không hơn không kém.
Là một kẻ thất nghiệp, lười biếng, một kẻ rác rưởi của xã hội.
Vậy mà tôi cũng đáng sống ư?
Có lẽ nên chết đi thì hơn, một kẻ như tôi dù có sống thì cũng chỉ chật đất mà thôi.
Tôi nghiến chặt răng, dù nghĩ nên chết đi nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh tượng bị giết chết, tôi lại không muốn.
Không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết,...
Ba từ đó cứ lặp lại trong suy nghĩ của tôi hiện tại, phải, tôi không muốn chết.
Dù chỉ là một kẻ cặn bã thôi nhưng tôi vẫn muốn sống, tôi không muốn nhường quyền sống của bản thân hơn ai hết.
Tôi còn trẻ, còn nhiều thứ phải làm. Tôi còn chưa từng có bạn gái, chưa từng nắm tay người phụ nữ nào ngoài mẹ của tôi.
Ngoại hình có vẻ đẹp trai nhưng lại không có tài ăn nói nên chưa từng được ai yêu.
Còn rất nhiều thứ tôi muốn làm tại cái cuộc đời ngắn ngủi này.
Vậy nên tôi phải sống sót tại đây.
Cầm chặt vào ba lá bài, lật lên xem trước mắt.
Lá bài đầu tiên là 3 Bích, lá bài thứ hai là Già Rô, lá bài cuối cùng là 6 Cơ.
Tổng cộng lại là 9 điểm, chiến thắng rồi!
Điểm cao thế này thì chắc thắng rồi!
Có vẻ như Nữ Thần May Mắn đã đứng về phía tôi.
Tôi có thể hình dung ra con đường trước mắt, nó trải đầy hoa hồng, tôi đang bước trên thảm đỏ, phía cuối con đường là ánh sáng rực rỡ.
Bước tiếp, phải bước tiếp, đó là ánh sáng của sự sống, ánh sáng của sinh mệnh.
Giờ đây tôi chỉ muốn bật cười thật lớn, cười cho sự may mắn lần này của tôi.
Hahahahahahahahahaha, hãy chiêm ngưỡng sự may mắn của ta, lần này các ngươi thua chắc rồi, hahahaha!
Emily, lần này cô nợ tôi rồi, hãy cùng tôi đi tới chiến thắng nào!
Ánh sáng của bình minh đang chờ đón tôi vào ngày hôm sau.
Tôi nhớ ánh sáng của mặt trời, tôi sẽ ra khỏi đây và hưởng thụ nó.
Không ai còn có thể ngăn cản tôi chiến thắng nữa, đây chính là sức mạnh tuyệt đối!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy sung sướng thế này, ván này mà thua thì tôi đi bằng hai chân.
Quả nhiên tôi là một thần bài ẩn giấu dưới danh một tên thất nghiệp, sảng khoái quá đi!
''Thời gian thảo luận 3 phút bắt đầu!''
Emily quay sang tôi, nói:
''Anh Jake, chúng ta đổi bài cho nhau thôi.''
Tôi mỉm cười tự tin, đưa bài của mình cho Emily, tôi cầm lấy bài của cô ấy. Tôi ngạc nhiên khi thấy bài của Emily, bài của cô ấy là 8 điểm, cũng khá cao đó chứ!
Emily cũng mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy bài của tôi.
''Anh Jake, với bài này thì chúng ta thắng chắc rồi!''
Tôi gật đầu hiển nhiên.
''Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ thắng ván này, cả ván tiếp và ván tiếp nữa!''
Không thể thua trận này được, hai tên kia chỉ là tôm tép thôi.
''Ba phút thảo luận đã xong, hai cặp hãy lật bài lên bàn.''
Tô và Emily lật bài cùng lúc lên.
Henry và Bernie mở to mắt ngạc nhiên khi thấy điểm của chúng tôi.
Tốt rồi, có vẻ như bài của hai tên này không thể thắng được chúng tôi.
Nào, lật bài lên cho tao xem chúng mày có gì đi!
Bài của tôi và Emily đã mạnh thế này rồi, phải tiến đến chiến thắng thôi.
CHIẾU TƯỚNG!
Tất cả những gì còn lại là vinh quang của chiến thắng.
''Lật bài lên đi!''
Vẻ mặt của Henry thật trọng, hắn ta từ từ lật bài lên.
Bài của hắn là 8 điểm, hắn ta sợ hãi nói:
''Đây là điểm cao nhất của chúng tôi rồi!''
Điểm 8 là cao nhất của cặp bọn chúng rồi sao?
Tuyệt vời! Đúng rồi! Tên còn lại lật lên luôn để nếm mùi thất bại đi!
Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khoé mắt của tôi, thắng rồi! Được sống rồi!
Mặt tôi đã ướt đẫm nước mắt rồi.
Tôi cảm nhận được một bàn tay nắm lấy tay của mình, đó là Emily.
Cô ấy mỉm cười nói:
''Chúng ta thắng rồi!''
Những dòng lệ chảy ra nhiều hơn.
Tâm trí và linh hồn tôi lại hỗn loạn vì chiến thắng gần như đã chạm tới.
Nhịp tim tăng nhanh lên đột ngột, huyết áp cũng đang tăng cao.
Cảm giác này là gì đây? Niềm vui và hạnh phúc ư?
Cuối cùng thì, lần này chắc chắn sẽ thắng!
Câu trả lời cho tất cả lời nguyện cầu của tôi.
Bernie từ từ lật ba lá bài lên.
Cứ lật lên đi, dù có bao nhiêu điểm cũng không quan trọng, chiến thắng đã nằm trong tay tôi rồi.
Điểm của Bernie là...
Cái gì? Mắt tôi mở to hết cỡ, ngạc nhiên trước ba lá bài của hắn ta...
SÁP ACE!
''Cái đ-''
Mọi lời nguyện cầu tan vỡ, chiến thắng đang nằm trong tầm tay bỗng tuột mất.
Tâm trí, linh hồn như vỡ tan.
SÁP ACE!
Nước mắt chảy ra trong vô vọng, không còn là sự vui sướng nữa, sự tuyệt vọng tới cùng cực.
Đổ vỡ cả rồi, hi vọng sống còn của tôi đã bị dập nát hoàn toàn.
Ánh mắt mất đi sinh khí, chỉ còn lại bóng đêm sâu thẳm.
Xung quanh giờ đây lại là bóng tối không lối thoát.
Không còn chút hi vọng nào, không gì có thể cứu được tôi nữa rồi.
Chỉ là do tôi hiểu nhầm, Nữ Thần May Mắn chưa từng đứng về phía tôi.
Chết tiệt! Cuộc đời của tôi tới đây là hết rồi.
Cuộc sống của tôi có gì vui không nhỉ?
Khoảng thời gian mà bố mẹ vẫn còn là vui nhất.
Cả gia đình đi chơi cùng nhau, nắm tay nhau trên mọi đường đi.
Một thắng nhóc 5 tuổi lúc đó đã cực kỳ hạnh phúc.
Rồi khi họ rời đi, cuộc đời tôi đã bắt đầu trở nên tăm tối từ đó.
Mỗi ngày trôi qua đều không có gì đặc biệt cả, tôi phải tự suy nghĩ lạc quan, phải tự làm bản thân mình vui lên bằng cách tự khen mình trước gương, làm những điều nhảm nhí để giết thời gian, nấu những món ăn cho chính mình. Vui nhỉ?
Đó chỉ là lớp màn che đi sự cô đơn đang ngày một lớn hơn trong tôi.
Không ai bên cạnh, trò chuyện, thấu hiểu. Chỉ toàn là bản thân của mình.
Bây giờ tôi lại chết ở nơi này, dù không muốn nhưng có lẽ cũng phải chấp nhận thôi, kết thúc cái cuộc đời cô đơn này.
Nước mắt vẫn chưa ngừng chảy, xung quanh vẫn không có chút ánh sáng.
''Jake à, con là một thiên tài về tư duy logic!''
Mẹ tôi từng nói như vậy. Thiên tài ư? Con trai của mẹ chỉ là một kẻ thất bại của xã hội thôi.
Con không thông minh, không tài năng, suy nghĩ chỉ toàn viển vông.
Cuộc đời con sau khi bố mẹ ra đi chỉ là những thước phim tẻ nhạt và cô đơn.
Hãy chờ con nhé! Con sẽ sớm đến với bố mẹ thôi!
Đành chấp nhận thôi, cái chết là một điều tất yếu của một cuộc đời, chỉ là tới sớm hay muộn thôi.
Một giọt lệ rơi xuống ba lá bài của tôi trên bàn, chẳng quan tâm làm gì.
Khoan đã, có phải thế không?
Chẳng lẽ là...?


1 Bình luận