Ray’s Legacy
Sa Chyu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 : Làng Mu Sường

Chương 06 : Cô Gái Bí Ẩn (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,431 từ - Cập nhật:

Tại một khu đất trống, đã đến nơi mà Mia chỉ định. Bầu trời vẫn tối đen, cái sương mù của rừng Omachi vẫn mờ mờ ảo ảo. Một trận địa hình tròn với bán kính khoảng 15 mét hiện ra trước mắt. Nhìn ở trên cao chắc sẽ như một cái lổ thủng giữa rừng. Phía dưới chân, những viên đá được mài nhẵn, chạm khắc những hoa văn tinh xảo, toát lên vẻ cũ kĩ bí ẩn.

“Ai đã làm ra nơi này chứ ?” Lina trầm trồ thắc mắc.

Ngay ở trung tâm vòng tròn, có một biểu tượng cái đồng hồ là rõ ràng nhất, có thể nó mang ý nghĩa gì đó đặc biệt. Mia đang đứng ngay đó, chính giữa của trận địa. Xung quanh là nhiều những kí tự khác, nổi bật nhất là hình ảnh lặp đi lặp lại của một con búp bê - hay có lẽ là một con rối - trông giống món đồ chơi trẻ con, bên cạnh đó là hình một con chim phượng làm rất tỉ mỉ. Ray thoáng nhìn biểu tượng chim phượng, lòng chợt dâng lên cảm giác quen thuộc khó tả, dù đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến nơi này.

(Hình chim phượng thêu trên áo của mẹ đây mà)

Những kí hiệu đấy phủ kín cái trận địa hình tròn này, chúng nối đuôi nhau uốn dài thành một đường xoắn ống. Không chỉ Ray, mà Lora và Lina cũng ngơ ngác nhìn, có lẽ cả hai người họ cũng không biết rằng trong rừng Omachi thật sự tồn tại một nơi thế này.

“Nơi này là gì thế nhỉ”. Lina lên tiếng, giọng tò mò hỏi.

“Chị cũng chẳng biết nữa”. Lora đáp, khẽ nhíu mày

“Nhưng có gì đó quen lắm. Cơ mà chị chẳng nhớ được”

Cả ba đều không có câu trả lời . Người có thể giải đáp những thắc mắc bây giờ chắc chỉ có Mia. Lúc này, cô trưởng làng đang đứng ở trung tâm của vòng tròn trận địa, mắt nhắm, miệng liên tục lẩm bẩm cái gì đó như đang niệm phép. Cả ba người chỉ đứng xem, không ai dám làm phiền.

Bất chợt, từ dưới chân Mia, biểu tượng đồng hồ khắc trên đá bừng sáng, tỏa ra thứ ánh sáng vàng rực ấm áp. Một luồng ma lực mạnh mẽ từ cơ thể cô tràn xuống, lan tỏa khắp mặt đất. Mia đang làm gì đó - một nghi thức, hay ma pháp hoành tráng nào đó chăng? Ánh sáng từ chiếc đồng hồ bắt đầu len lỏi, chạy dọc theo các ký hiệu khác như hiệu ứng domino, không quá nhanh, mà chậm rãi, đều đặn. Cả ba đứng quan sát, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh huyền bí ngay trước mặt.

Bình yên không kéo dài, ở đó trông ra xa, những làn sương trắng mờ của rừng Omachi đang bị khuấy đảo. Không còn là màu trắng quen thuộc, nó bị một lớp màu đen bành chướng ra. Đang di chuyển từ từ một chút một, tiếng cây cối gãy đổ rầm rầm vang vọng, rung chuyển cả mặt đất, kéo dài đến tận nơi họ đứng. Trên bầu trời, đàn chim hoảng loạn vỗ cánh bay tứ tung, nhưng nhiều con không kịp thoát - bị thứ sương đen kia nuốt chửng trong tích tắc, biến mất như chưa từng tồn tại.

“Chết tiệt, ả đã tới rồi sao ?”

Nguồn ma lực không nhỏ phát ra từ đó, chim chóc và lũ quái rừng tán loạn khỏi vùng bị ảnh hưởng. Cô gái bí ẩn mà họ đang trốn chạy thật sự đã mò được đến tận đây.

(Chú Sena…)

Một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Ray.

Mất không lâu để đám khí đen tới sát họ, từ trong làn khói hình ảnh mà Ray đã nhìn cách đó không lâu, cô gái bí ẩn kia lộ diện.

“Tìm được rồi, các ngươi trốn kỹ quá đấy. Làm ta phải mất bao nhiêu thời gian, lũ chim.”

Cô ta cất lời, giọng điệu sắc lạnh pha lẫn sự khinh bỉ. Ray đưa mắt nhìn khung cảnh phía sau lưng cô ta - một vệt tàn phá kéo dài bất tận. Cây cối, hoa màu, tất cả đều héo úa, lụi tàn, hóa thành tro bụi. Đất đá nứt toạc, khô cằn, nhuốm một màu đen chết chóc dọc theo con đường cô ta đi qua, như thể sự sống đã bị rút cạn không thương tiếc.

Lora và Lina thủ thế, đến nước thế này nếu cô ta mà lao lên, họ bắt buộc phải cản bằng được, dù chỉ để kéo dài thời gian cho Mia xong việc mà cô cần.

“Ruốc cuộc cô là ai! Tại sao lại tấn công chúng tôi?

Ray gằng giọng hỏi, đôi lông mày cau lại, ánh mắt bừng lên sự giận dữ xen lẫn nghi hoặc. Dù đây là lần đầu tiên chạm mặt, cậu cũng không thể tìm nổi một chút thiện cảm nào dành cho kẻ lạ mặt này.

Cô ta khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Đã lâu không gặp. Cậu sẽ sớm nhớ ra thôi.”

Ánh mắt cô ta lướt qua Ray, rồi dừng lại ở chỗ Mia, sắc lạnh và đầy ẩn ý.

Lời vừa dứt làn khí đen kia như theo sự điều khiển mà ồ lao tới.

“Ray mau lùi lại, con không được rời khỏi trận địa này, hãy cố chờ thêm một chút. Lora, Lina bằng mọi giá phải không được để cô ta phá hủy nơi này.”

Còn chưa để Mia phải ra lệnh xong, Lora lấy sức phóng tới, cô cầm hai thanh kiếm trên tay xoay người chém nhanh vào không khí - nó được gọi là phong kiếm - từ phát chém một cơn gió lớn lập tức phóng về phía người con gái kia, làn khí đen ngay lập tức cũng bị cơn gió ấy đẩy lùi.

Lora đang ngăn không cho làn khí đến gần, đẩy lùi bằng gió cũng là một biện pháp hợp lý. Nhưng vẫn chưa dừng lại. Từ đằng sau, Lina đã phóng xích tới, chiếc móc sắt ở đầu sợi xích lao vun vút trong không khí, lao thẳng về phía đối thủ với tốc độ chết người, nhắm ngay vào mặt cô ta. Trận chiến đã bắt đầu.

Đứng trước hiểm nguy, cô gái kia không hề nao núng. Chỉ bằng một cử động nhẹ nhàng, cô ta giơ tay lên, một động tác đơn giản nhưng đầy uy lực. Chiếc móc sắt va chạm vào bàn tay cô ta, nhưng thay vì phải cắt đôi người kia ra, nó lại bị chặn đứng hoàn toàn. Sợi xích rung lên bần bật, bị cô ta nắm chặt như thể đó chỉ là món đồ chơi. Lina, ở đầu bên kia, nghiến răng cố giằng lại, nhưng vô ích. Đối phương tuy trông nhỏ bé, mà sức mạnh lại hơn cô tưởng rất nhiều. Hết cách, Lina nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia tinh quái.

“Electric Flow”

Từ tay Lina, một dòng sét xanh rực bùng lên, chạy dọc theo sợi xích như một con rắn đến bên đầu còn lại tại cái móc sắt. Tia sét ập tới, giật mạnh, buộc cô ta phải buông tay trong thoáng chốc, đòn tấn công vừa rồi ít nhiều đã có tác dụng. Lina thành công thu xích, tay còn lại nhanh như cắt phóng tiếp một con dao được gắn sẵn ở đầu hồi nãy mà cô đang cầm, tiếp tục nhắm vào mục tiêu không chút do dự.

Thoáng thấy được cơ hội, Lora ngay đó không chậm trễ, ngay khoảng khắc người tóc tím kia bị choáng bởi dòng điện. Lora lập tức áp sát, lao tới như một cơn lốc , tận dụng thời cơ nhảy lên không trung, cô dùng sức chém thẳng xuống đầu đối phương. Cô gái kia sau khi hết giật mình thì đã quá trễ để phản ứng, vô thức giơ tay phải lên đỡ đòn.

“Đi ch*t đi”

Lora cắn chặt răng, từ hai lưỡi kiếm, luồng gió xoáy bùng nổ, áp lực khủng khiếp xé toạc không gian xung quanh. Không để chờ lâu, cánh tay đưa lên đỡ đòn cũng lập tức sau đó đứt lìa, vừa đúng lúc con dao của Lina cũng tới đích, chính xác và tàn nhẫn, cắm phập ngay vào một bên mắt đối phương. Từ chỗ vết thương ở tay và mắt, máu đen phun ra nhuộm màu chiếc áo trắng của cô ta, khuôn mặt Lora cũng dính vài giọt nóng hổi. Tiếp, Lora sút một phát thẳng vào bụng khiến cô ta bay xa một đoạn như một mũi tên. Cuối cùng phải va vào một gốc cây lớn gần đó mới dừng lại được, thân cây rung chuyển, lõm sâu một mảng lớn, vỡ vụn dưới tác động mạnh. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ hiểu cú đá ấy kinh hoàng đến mức nào.

Ray đứng sững sờ, đôi mắt mở to, miệng há hốc nhưng không tìm nổi một từ để nói. Sự việc kể nghe thì dài nhưng xảy ra chỉ trong mấy cái chớp mắt. Cậu đưa mắt nhìn quanh, tim đập thình thịch, vẫn chưa kịp định thần trước cảnh tượng hỗn loạn vừa xảy ra. Xa xa, Mia vẫn đứng bất động giữa trung tâm trận địa ma pháp, khuôn mặt lạnh tanh, không chút dấu hiệu vui mừng hay thỏa mãn. Luồng sáng vàng từ biểu tượng đồng hồ dưới chân cô vẫn lan tỏa chậm rãi, tiến độ này thật khiến cô muốn phát điên, nhưng cô đã cố gắng cho nhanh nhất có thể.

“Vẫn chưa xong đâu!”

Mia nói, đôi mắt xanh hiện tượng từ bao giờ đổi sang vẻ dè chừng, lướt nhanh về phía Lora. Ở đó, Lora đột nhiên khuỵu xuống, một tay ôm lấy mặt, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ nhưng đầy đau đớn, thở từng hơi đứt quãng. Trên đất, cánh tay vừa bị cô chém đứt từ cô gái tóc tím nằm bất động, máu đen trào ra, bốc lên từng làn khói xèo xèo ăn mòn mặt đất. Mùi tanh hắc xộc lên, với bầu không khí khô lạnh của rừng Omachi, không khó để họ nghe được mùi khó chịu từ nó.

Ray giật mình. Cánh tay kia không đơn thuần chỉ là một phần cơ thể, những giọt máu đen rơi xuống đất để lại những vết cháy loang lổ, như thể chúng mang theo một thứ độc tố kinh hoàng. Lora, dù mạnh mẽ đến đâu cũng không giấu nổi vẻ đau đớn. Máu đen từ trận chiến vừa rồi bắn lên người cô, và giờ đây, dường như nó đang gặm nhấm cô từ bên trong.

Mia khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng lo lắng. Cô biết rõ kẻ thù chưa bị đánh bại, cái đau đơn Lora đang trải chỉ là khởi đầu. Trận địa ma pháp dưới chân cô vẫn sáng rực, nhưng thời gian không đứng về phía họ, nguy hiểm sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào.

“CHỊ LORA!!!”

Lina vội vã lao đến chỗ chị mình, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Cô quỳ xuống bên Lora, đôi tay run run kiểm tra tình trạng của chị, Ray cũng sang chạy lại tìm cách giúp.

“Ray, Ray! Dừng lại ! ”

Mia gọi với theo, cô cố gọi cậu lại nhưng không được. Có thể do tình hình quá rối ren, Ray đã phớt lờ nó.

Ray chạy lại, Lina quay sang giọng gấp gáp.

“Ray! Phải làm sao đây, chị ấy bỏng nặng quá”

Lina vừa nói vừa khóc, cậu nhìn xuống Lora. Cô nằm đó, hơi thở yếu ớt, gương mặt méo mó vì đau đớn. Cô cắn chặt răng, cố không bật ra tiếng rên, nhưng bàn tay ôm mặt run rẩy không ngừng. Những vết bỏng từ máu đen lan rộng trên da thịt cô, ăn sâu vào từng thớ thịt, để lại những mảng cháy đen xì kinh tởm. Bộ lễ phục lộng lẫy của Lora giờ đây rách nát, thấm đẫm máu đen, từng vết bỏng loang lổ lan từ cánh tay cầm kiếm - bàn tay mới phút trước còn mạnh mẽ tung ra cú chém chí mạng, giờ lại chi chít những vết cháy sần sùi như bị đốt.

Lina quỳ bên cạnh, vai run lên. Đôi mắt cô ngấn lệ, nước mắt lăn dài khi nhìn gương mặt xinh đẹp của chị mình giờ bị tàn phá không thương tiếc.

“Chị, ch.. chị ơi…”

Giọng cô vỡ òa, bàn tay nắm chặt lấy vai Lora như muốn truyền chút sức mạnh, nhưng chính cô cũng bất lực trước cảnh tượng ấy. Ray nhìn phỏng đoán, đây không phải vết thương mà thuốc bình thường có thể chữa được, cậu nói với Lina.

“Chị Lina, mau mang chị Lora sang chỗ của mẹ em đi, bà ấy sẽ có cách.”

Lina nghe thế, như chợt nhớ ra điều gì. Cô nhanh chóng bế Lora lên, Ray tính giúp nhưng cô không cần. Máu hòa với chất dịch đen chảy xuống cả người cô, đau đớn nhưng cô mặc kệ.

(Chị ta thành ra thế này, bấy nhiêu đây có là cái gì chứ)

Lina nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mang Lora qua chỗ trưởng làng.

“Cô Mia, giúp chị con với!”

Ray thấy thật buồn

(Sao bỗng dưng mấy chuyện này lại xảy ra chứ)

Cậu nhìn qua đống đất đá chỗ cô gái ban nãy, ánh mắt ngờ vực. Cô ta nằm sấp trên đất, không động đậy gì. Vết thương vẫn không ngừng ra máu, nó cứ thế ăn mòn những thứ xung quanh, cậu tự hỏi nó có  gây hại lên chủ thể của nó không. Cậu chú ý cánh tay đứt rời khi nãy, giờ nó thành một đóng bầy nhầy đen xì, nổi cả bong bóng. Trông phát ớn, không thể nhận ra nó từng là một cánh tay lành lặn.

“Thật sự thì giữa hai bên đã từng có thù oán gì cơ chứ”

Sau chuyện này, quả thật có rất nhiều điều cậu cần phải hỏi rõ Mia. Cô đang giấu cậu và người làng một bí mật nào đấy, bí mật liên quan đến người đã chết ở đằng kia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận