• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Màn đêm xanh

0 Bình luận - Độ dài: 4,102 từ - Cập nhật:

Tiếng chuông từ đại thánh đường vang lên, dồn dập và đầy cảnh báo. Những hồi chuông nặng nề xuyên qua không khí lễ hội, phá vỡ sự yên bình của ngày Sanguinala. Ban đầu, đám đông chỉ hơi chững lại, nhiều người ngước lên tháp chuông với vẻ khó hiểu. Nhưng khi hồi chuông tiếp tục không dứt, ngày một gấp gáp hơn, những tiếng hô hoán cũng bắt đầu vang lên giữa dòng người.

Alia đứng giữa phố, tim cô đập mạnh. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô nhớ lại lời kể của bố cô về những lần báo động khẩn cấp - khi chuông của đại thánh đường vang lên như thế này, tức là có nguy hiểm cận kề.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ai đó trong đám đông thốt lên.

Những binh lính trong đoàn diễu binh vội vã đổi đội hình, ánh mắt cảnh giác. Tiếng loa khuếch đại vang lên từ một trạm chỉ huy gần đó, nhưng Alia không kịp nghe rõ. Cô chỉ biết mình phải về nhà - về với bố mẹ mình.

Không chần chừ, Alia quay người chạy ngược qua dòng người đang rối loạn. Những lá cờ Sanguinala bay phần phật khi gió nổi lên. Một âm thanh rền vang vọng từ phía xa.

Đó là tiếng cả bầu trời nổ tung.

Những đám mây xanh đen tụ lại từ đường chân trời, xoáy tròn, tạo thành một vết loét khổng lồ giữa không gian.

Các tia sáng sáng xanh lục đầy chết chóc lao xuống từ trên cao các tầng mây xuống, xé nát các tòa nhà trong tiếng gầm chói tai. 

Một cơn mưa đổ xuống ngay sau đó - không phải nước, mà là một chất lỏng sệt, nhớp nháp, có màu xanh úa, bốc lên một mùi hôi nồng nặc như thịt thối rữa.

Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mái tóc và quần áo của đám đông đang cầu nguyện. Mọi người chớp mắt, ngẩng đầu lên, một số vươn tay ra để hứng nước.

Tiếng la hét đầu tiên vang lên.

Một người phụ nữ ôm lấy mặt, móng tay cào rách da thịt, vì thứ chất lỏng đó đang ăn mòn mắt cô ta, khiến tròng mắt rụng xuống như hai viên bi sũng nước.

Một người đàn ông khác ngã gục, ôm lấy bụng khi da thịt phồng lên như bong bóng, rồi nổ tung, bắn ra một đàn dòi trắng nhầy nhụa bò trườn trên mặt đất.

Những người trúng phải mưa bắt đầu run rẩy, xương cốt họ phát ra tiếng răng rắc, cơ thể con giật như thể bị điều khiển bởi một thực thể vô hình.

Từ những vũng nước xanh sủi bọt được tích bởi những giọt mưa chết chóc đó, những sinh vật nhầy nhụa ngọ nguậy trồi lên. Những con quái vật trông như sự kết hợp kinh tởm giữa con người và đám thịt mục ruỗng, với những cái miệng méo mó há rộng cười gằn. Một số con có những cái lưỡi dài đầy mụn nhọt thè ra, nhỏ giọt thứ chất nhầy ăn mòn đá dưới chân. Những con khác trông tròn lẳn, da căng phồng như những túi mủ khổng lồ sắp vỡ.

Alia lao qua những con phố hỗn loạn, nơi người dân đang hoảng loạn bỏ chạy. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi, hòa cùng âm thanh chát chúa của những vụ nổ từ phía xa. Con đường về tiệm bánh quen thuộc bỗng lại trở nên dài hơn bao giờ hết. Cô cố gắng lách qua đám đông, hơi thở gấp gáp, đôi chân run rẩy nhưng vẫn không dừng lại.

Khi đến tiệm bánh của gia đình, Alia thấy cánh cửa gỗ vẫn mở toang. Cô lao vào, gọi lớn:

“Bố! Mẹ! Con về rồi!”

Không có ai trả lời. Cô chạy qua quầy hàng, nơi những ổ bánh mì vẫn còn dở dang trên bàn, bột mì vương vãi khắp nơi. Căn bếp phía sau trống không.

Tim cô đập mạnh khi một âm thanh khác vang lên ngoài phố - tiếng súng nổ. Alia quay lại và thấy bố mình, trong bộ giáp, khẩu lasgun sẵn sàng trong tay, ông đang cùng một nhóm binh sĩ thiết lập phòng tuyến ngay gần tiệm bánh. 

“Bố ơi!”

Cô lao đến, nước mắt trào ra vì nhẹ nhõm. Khi bố quay lại, nhìn thấy cô, khuôn mặt ông ánh lên sự kinh ngạc xen lẫn lo lắng.

“Alia! Sao con còn ở đây?!” Ông nắm lấy vai cô, giọng nghiêm nghị. “Có báo động thì phải đến ngay hầm trú ẩn chứ!”

Chưa kịp đáp thì một giọng nói khác vang lên.

“Alia!”

Mẹ cô từ phía sau bức tường chắn bước ra, vẫn còn mặc tạp dề, gương mặt bám đầy bột mì. Đôi mắt bà đầy lo âu nhưng cũng sáng lên nhẹ nhõm khi thấy con gái.

“Con làm mẹ sợ chết khiếp!” Bà lao đến, ôm chặt lấy cô.

Cô vùi mặt vào vai mẹ, cơ thể vẫn run lên vì hoảng loạn.

“Chúng ta phải rời đi ngay!” Mẹ cô nói gấp, kéo cô đi về phía con hẻm nhỏ. “Hầm trú ẩn đang mở cửa cho dân thường!”

Nhưng không có thời gian để ôm nhau lâu hơn. Một tiếng rít ghê rợn vang vọng từ bầu trời.

Tất cả ngẩng đầu lên.

Từ trên cao, một khối thịt khổng lồ, méo mó và nhầy nhụa, rơi từ trên cao xuống như một thiên thạch bệnh hoạn.

BÙM!

Nó lao xuống ngay giữa tuyến phòng.

Mặt đất rung chuyển dữ dội khi thứ đó va chạm, những mảnh đá vụn văng tung tóe. Khối thịt nhầy nhụa, run rẩy như một sinh vật sống, những vết nứt trên bề mặt há ra như miệng quái vật. Và từ bên trong, những sinh vật kinh tởm bắt đầu tuôn trào - những con quỷ nhỏ bé, da nhớp nháp, răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt đầy ác ý. Chúng rít lên điên dại, lao vào phòng tuyến.

“GIỮ VỮNG TRẬN HÌNH! BẮN!” Cha cô gầm lên.

Lasgun nổ vang, những tia sáng đỏ rực xé toạc màn đêm, thiêu đốt lũ quái vật ngay khi chúng lao đến. Nhưng cứ mỗi con bị giết, hai ba con khác lại tràn ra từ khối thịt khổng lồ.

Mẹ cô kéo cô đứng dậy, bàn tay run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ. “Chạy! Alia! Mẹ sẽ đưa con đến hầm trú ẩn!” 

“Không! Con không thể bỏ cha lại!”

“BỐ CON SẼ GIẢI ĐƯỢC CHÚNG! ĐI NGAY!”

Alia quay lại, nước mắt dâng tràn khi nhìn bố mình. Ông vẫn đang bắn, nhưng chúng ngày càng nhiều. Một con to lớn hơn trồi ra từ khối thịt, thân hình nó như một đống xác chết hợp thành, cái miệng rộng đầy răng nhễu nhớt mủ hôi thối. Nó gầm lên, nhảy bổ về phía bố Alia.

Lưỡi kiếm đen sứt mẻ xé toạc áo giáp, cắm sâu vào ngực bố cô. Ông loạng choạng, đôi mắt mở to vì đau đớn.

Máu nóng văng tung tóe lên mặt Alia.

“KHÔNG!!” Alia gào lên, muốn lao tới nhưng bị mẹ giữ chặt.

Bố cô vẫn không gục xuống, tay siết chặt khẩu lasgun. Máu nhuộm đỏ áo giáp, nhưng ông vẫn giương súng lên, bắn một loạt tia sáng vào đầu con quỷ. 

Vừa bắn ông vừa hét to: “Vì Hoàng Đế! Chết đi!”

Nhưng từng phát lasgun như muỗi đốt vào lớp thịt sần sùi của con quái vật. Nó cười gằn, tay siết chặt chuôi kiếm cắm trong người ông. 

Từ từ xoay lưỡi kiếm, khiến vết thương rách rộng hơn như muốn nhấm nháp nỗi đau cùng những giọt máu nóng hổi đang tuôn trào. Một tiếng rắc vang lên - có lẽ là xương sườn ông vỡ nát.

Người lính ngừng bắn, hơi thở yếu dần, đôi mắt trắng bệch, vô hồn.

Con quái vật cười lên khoái trá, rồi nâng bố Alia lên cao như một con búp bê rách nát. Với một cú vung tay thô bạo, nó ném ném ông đi như thể vứt bỏ một món đồ chơi đã chán. 

Cơ thể ông văng xa, đập mạnh vào bức tường gần đó, vang âm thanh khô khốc của xương gãy, thịt vỡ nát.

Bố cô nằm đó, đôi mắt ông trống rỗng, làn da sùi lên như vỏ cây thối rữa, và từ miệng ông, một luồng hơi xanh rì phả ra mùi chết chóc. Ông lê bước về phía những người lính còn sống, bàn tay run rẩy vươn ra…

Không phải bố cô nữa.

Những người lính xung quanh thấy cảnh tượng ấy liền lùi lại, một số hét lên kinh hãi. Nhưng giữa cuộc chiến, họ không có thời gian để đau buồn hay chần chừ. Họ siết chặt vũ khí, một người hô lớn:

“Đó không còn là chỉ huy của chúng ta nữa! Bắn tiếp đi!”

Tiếng súng nổ vang, những loạt đạn dội thẳng vào người bố cô - hay đúng hơn là cái xác đã bị vấy bẩn của ông. Cơ thể ông giật lên từng cơn, máu văng tung tóe, nhưng vẫn không dừng lại. Một tiếng rên rỉ ghê rợn thoát ra từ cổ họng ông, méo mó và xa lạ.

Alia chỉ biết chết lặng nhìn.

Mẹ cô kéo mạnh cô, ôm chặt lấy con gái trong khi nước mắt trào ra trên gương mặt tái nhợt.

“Không thể ở lại đây nữa! Chạy thôi, Alia!”

Bà ôm cô bé vào lòng, quay đầu bỏ chạy.

Phía sau, những người lính vẫn chiến đấu, giữ vững phòng tuyến. Một số tiếp tục bắn vào thứ từng là bố của Alia, những người khác thì nổ súng vào bầy quỷ đang tràn đến. Tiếng hét, tiếng gào thét đau đớn vang vọng giữa biển lửa và tro bụi.

Hai mẹ con cô chạy nhanh, rất nhanh. Nhưng không nhanh hơn được những kẻ đang săn lùng họ.

Chúng nhảy nhót, cười khanh khách như những đứa trẻ đùa nghịch trong vũng nước bẩn. Nhưng mỗi bước nhảy của chúng khiến mặt đất nứt ra, để lại dấu vết của thối rữa và bệnh tật.

Mẹ Alia kéo cô bé vào một góc tường khuất trong con hẻm nhỏ, nơi những mảnh gạch đổ nát tạo thành một khoảng trống vừa đủ để ẩn nấp. Bà quỳ xuống, hai tay đặt lên vai con gái, giọng thì thầm gấp gáp nhưng dịu dàng:

"Đừng ra ngoài. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được lên tiếng, không được chạy ra. Con hiểu không?"

Alia lắc đầu quầy quậy, nước mắt lăn dài trên má. "Mẹ, đừng - "

Nhưng bà đã đặt một nụ hôn vội vàng lên trán cô bé, rồi đứng dậy và lao ra ngoài trước khi Alia kịp níu lại.

"Mày muốn ta ư?" Mẹ cô hét lên, thu hút sự chú ý của đám quái vật. "Vậy thì đến đây!"

Bà chạy, chân giẫm lên gạch vụn, hướng về một con phố khác, cố tình tạo ra âm thanh để lũ quỷ chú ý. Chúng lập tức gầm rú và đuổi theo, bám sát phía sau.

Alia cắn chặt môi, tay bịt miệng để ngăn tiếng nức nở. Cô bé chỉ có thể trân trối nhìn bóng mẹ đang xa dần.

Bà chạy được vài bước thì một bóng đen khổng lồ ập đến từ bên hông. Con quái vật với bộ giáp rỉ sét và những biểu tượng báng bổ trên ngực, kẻ vừa giết bố cô bé, vung lên lưỡi kiếm đen gớm ghiếc, chém xuyên qua người mẹ Alia như cắt một tấm vải rách.

"PHẬP!"

Tiếng lưỡi kiếm cùn lún vào thịt vang lên nặng nề. Nó không sắc bén để chém một nhát đứt lìa, mà thô bạo xé toạc từng thớ thịt, nghiền nát xương sống bên trong. Mẹ cô bé hét lên, một tiếng hét nghẹn lại bởi máu trào ngược lên cổ họng.

Người phụ nữ quỵ xuống, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất nhuộm đỏ. Hai tay bà run rẩy bám vào lưỡi kiếm, như cố gắng kéo nó ra, nhưng đôi tay yếu ớt của con người chẳng thể làm gì được.

Con quỷ bật ra tiếng cười khàn khàn, đầy khoái trá.

"Đúng rồi... Đau đớn đi... Rẫy rụa để sống đi..."

Nó vặn cổ kiếm, khiến vết thương toác rộng hơn.

Mẹ cô bé co giật, cột sống bị bẻ gãy khiến đôi chân bà run lên như thể không còn là của mình nữa. Máu phun ra ào ạt, từng giọt nóng hổi rơi xuống nền đá lạnh. Hơi thở bà khò khè, hai mắt mở trừng trừng khi cảm giác sống bị xé vụn lan khắp cơ thể.

Con quỷ giật mạnh lưỡi kiếm ra. Thịt da bị kéo theo, xương sườn gãy nát lộ ra khỏi lưng bà. Bà đổ sập xuống như một con búp bê gãy khớp, cơ thể co rúm vì đau đớn.

Máu chảy loang trên nền đất, nhuộm đỏ cả đôi tay nhỏ bé của Alia đang bấu chặt vào tường.

Thế giới trở nên chậm lại.

Alia nhìn thấy bàn tay mẹ duỗi ra, các ngón tay run rẩy giữa khoảng không, như muốn chạm vào cô… nhưng không thể.

Đôi mắt mẹ vẫn mở.

Chúng phản chiếu hình bóng Alia - nhỏ bé, co rúm, run rẩy. Một phần trong cô mong chúng sẽ chớp lên, sẽ nhìn cô như mọi khi, sẽ ánh lên tia dịu dàng quen thuộc. Nhưng đôi mắt ấy đã tĩnh lặng. Cái nhìn ấy đã đông cứng, bị đóng băng trong khoảnh khắc cuối cùng.

Cô không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập. Không còn nhận thức được gì ngoài khuôn mặt mẹ đang dần xa, xa mãi.

Con quái vật rùng mình một cái, khiến da thịt lỏng lẻo rung lên như một đống bùn bị khuấy động. Rồi nó hít mạnh, lồng ngực mục rữa của nó phập phồng như một túi da căng phồng, phát ra tiếng réo rắt của hơi thối thoát ra từ những lỗ hổng trên người.

“Aaaah… Ngươi có ngửi thấy không, lũ con ta?” 

Giọng nó nhão nhoẹt, như tiếng thịt mục nát bị nghiền nát giữa những hàm răng xốp rệu. 

“Mùi sợ hãi… Mùi tuyệt vọng… Tươi mới… Ngọt ngào…”

Những con quỷ nhỏ hơn xúm xít quanh chân nó, lố nhố như những con dòi đói khát. Chúng khúc khích cười, lê lết trên những cái bụng phình to lở loét, những bàn tay ghẻ lở vỗ bồm bộp vào nhau trong sự phấn khích bệnh hoạn.

“Có một mầm non chưa héo úa ở đây.” 

Cái đầu méo mó của nó nghiêng qua nghiêng lại như một con kền kền đang đánh hơi xác chết. Nó hít sâu một lần nữa, từng lỗ chân lông trên da thịt sũng mủ há ra, như thể cũng đang hít vào.

Rồi nó dừng lại.

Nó đã tìm thấy con mồi.

Phịch.

Từ bên trong những thớ thịt nhầy nhụa, một con mắt đỏ lòm mở ra, đảo qua đảo lại đầy ham muốn. Rồi một con khác. Và một con khác nữa. Hàng tá con mắt mọc rải rác trên thân nó đồng loạt hướng về một góc tối…

…Nơi Alia đang trốn.

Một giọng nói vang lên, ngọt ngào đến bệnh hoạn. Nó không rít lên như một con quái vật, cũng không gầm rú như một con thú. Nó dịu dàng, kiên nhẫn, như thể một người ông hiền từ đang chờ đứa cháu nhỏ ngừng khóc

“Đừng sợ, con yêu. Đừng trốn tránh tình thương. Đức Cha có một món quà dành cho con này.”

Thứ khổng lồ đó trườn đến gần. Mùi thối rữa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến cô suýt nôn. Tiếng lẹp nhẹp vang lên khi những khối thịt nhầy nhụa cọ sát vào nhau.

Những giọng nói khác bắt đầu cất lên, không chỉ một mà rất nhiều - thì thầm, dụ dỗ, rù quến, chồng chéo lên nhau thành một bản hợp ca méo mó.

"Không còn đau đớn..."

"Không còn sợ hãi..."

"Chỉ có sự che chở vĩnh hằng..."

Alia rùng mình. Giọng nói của chúng như đang len lỏi vào trong đầu cô, như những con giòi rúc rỉa một xác chết còn ấm.

Cô run rẩy.

Một bàn tay chậm rãi vươn ra từ tên quái vật. Tròn trịa. Nhầy nhụa. Những ngón tay dài ngoằn ngoèo, tròn trịa và nhầy nhụa, mỗi đầu ngón là một con mắt trợn trừng, vươn về phía cô.

Không để bóp nghẹt. Không để xé xác. 

Mà như một cử chỉ an ủi.

Alia siết chặt bàn tay vào nền đất lạnh, cố gắng thu mình lại, ép sát vào bức tường đá như thể có thể hòa làm một với nó.c

"Chỉ cần con mở lòng, ta sẽ ban cho con những món quà."

Nó đang cúi xuống, đôi mắt trìu mến, nụ cười đầy tình thương méo mó.

"Bé con đáng thương của ta." Giọng nó ấm áp, như thể thực sự thương tiếc. "Ta biết con đang đau khổ. Ta biết con đang tuyệt vọng.”

Alia run rẩy, hơi thở đứt quãng, không khóc nên lời.

Nó nghiêng đầu, tiếng thịt rách tách vang lên khi những khối u trên cổ vỡ ra.

“Hãy đến khu vườn của ta, và ở đó con sẽ có niềm vui bất tận.”

Hơi thở nóng hổi của nó phả vào mặt cô, mang theo mùi hương của hàng ngàn xác chết phân hủy.

Thứ đó đang nói dối.

Cô biết điều đó, con quái vật này chỉ đang cố dụ cô mà thôi. Chắc chắn chúng sẽ làm điều tàn độc với như những người khác.

Bàn tay to lớn vươn ra từ nó, những ngón tay thối rữa, chảy nhớt, vươn về phía cô.

RÀT - TÁT - TÁT - TÁT!

Một loạt đạn laser xé toạc bóng tối.

Những tia sáng đỏ chói lao đến như hàng trăm mũi kim lửa, ghim thẳng vào thân thể con quỷ. Làn da nhầy nhụa của nó bị thiêu cháy, những vết đạn để lại những hố đen cháy xém, bốc khói nghi ngút.

Con quỷ gầm lên, đôi mắt thẫm ánh lên cơn giận dữ. Nó xoay người lại, nhìn về hướng đạn bắn tới.

Từ một con phố đổ nát phía xa, một nhóm lính tràn vào. Những bộ giáp chống đạn cháy xém, khuôn mặt phủ đầy bụi than, nhưng ánh mắt họ sắc bén và kiên định. Họ nâng khẩu lasgun lên, tiếp tục nhả đạn về phía lũ quái vật đang bắt đầu tụ tập quanh khu vực.

"TIÊU DIỆT CHÚNG!"

Mệnh lệnh vang lên giữa những âm thanh hỗn loạn.

Tiếng súng laser rít lên không ngừng, chớp sáng đỏ lòa trong màn đêm như những ánh chớp báo hiệu cơn bão sắp ập đến. Những viên đạn xuyên qua không khí, đánh gục từng con quái vật đang lao tới.

Nhưng chúng không dễ dàng bị tiêu diệt.

Con quái vật to lớn gầm lên, vung thanh kiếm đen chém phăng một người lính. Những con nhỏ hơn mủ lao tới với móng vuốt cong queo sũng đầy dịch thối.

Những người lính siết chặt đội hình, lưỡi lê lóe sáng khi họ lùi dần, tránh bị bao vây. Tiếng súng vang lên dồn dập, đạn xé nát da thịt nhầy nhụa, nhưng lũ quái vật chỉ cười, những ổ giòi lúc nhúc tràn ra từ vết thương rách ná

Và ngay lúc đó - 

ẦM! ẦM! ẦM!

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Một cơn chấn động lan khắp khu vực, hất tung bụi đất và những mảnh gạch vụn.

Alia cảm nhận được nó trước khi nhìn thấy.

Một âm thanh cơ khí gầm lên từ phía sau đoàn lính.

Rồi, từ trong màn khói và lửa, một cỗ xe tăng khổng lồ hiện ra.

Leman Russ.

Tháp pháo dày đặc thép trụ, thân xe phủ đầy vết xước và vết cháy của những trận chiến trước đó. Khẩu pháo chính khổng lồ gắn trên tháp pháo quay chậm rãi, nòng súng nhắm thẳng vào giữa lũ quái vật.

Alia nuốt khan.

Ngay cả lũ quỷ cũng khựng lại trong giây lát.

“BẮN!”

Một tiếng quát vang lên.

BÙM!

Tia sáng lóe lên từ đầu nòng khẩu pháo, tiếp theo đó là một tiếng nổ kinh hoàng.

ẦM RẦM!!!

Cả một góc công trình đổ sập trong nháy mắt.

Những bức tường gạch rạn nứt, những thanh dầm thép bị bẻ cong như cọng rơm. Một phần lớn khu vực bị vụ nổ nuốt chửng, những tảng bê tông khổng lồ rơi xuống như mưa đá.

Alia cảm giác toàn bộ không khí bị hút ra khỏi lồng ngực khi vụ nổ quét qua.

Sức ép từ vụ nổ quật cô văng ra khỏi góc tường, cơ thể nhỏ bé lộn nhào trên nền đất rải đầy mảnh vụn.

Đầu cô đập mạnh vào một mảnh gạch vỡ, mắt hoa lên, tai ù đặc. Cô chỉ có thể nghe thấy một âm thanh chói tai đơn điệu kéo dài, lấn át mọi thứ xung quanh.

Tầm nhìn mờ mịt. Bụi bay mịt mù, ánh sáng nhấp nháy giữa những đốm lửa nhỏ đang bập bùng cháy trên những mảnh vỡ.

Cô ho sặc sụa, cố gắng chống tay ngồi dậy.

Một phần công trình đã hoàn toàn đổ nát, chôn vùi lũ quái vật bên dưới. Những con chưa bị đè bẹp cũng đang quằn quại trong đau đớn, cơ thể bị những mảnh thép và bê tông sắc nhọn đâm xuyên.

Nhóm lính vẫn đang giao tranh, nhưng họ bị kẹt lại phía bên kia đống đổ nát.

Alia nhận ra - 

Đây là cơ hội duy nhất của cô.

Cô chậm rãi đứng dậy, cơ thể run rẩy vì đau đớn, nhưng cô không có thời gian để yếu đuối. Cắn chặt răng, ép đôi chân run rẩy phải đứng dậy. Cơn đau buốt nhói từ những vết thương và bầm tím trên cơ thể, nhưng cô bé không thể dừng lại.

Băng qua những con phố đổ nát ngập xác người. Qua những tòa nhà đang cháy. Qua những bóng xanh lục cao lớn đang nghiền nát mọi thứ trên đường đi của chúng..

Tiếng nổ vang lên phía sau, nhưng cô không quay đầu lại.

Nếu dừng lại - thì đó sẽ là dấu chấm hết.

Cô lao về phía trước, vào màn đêm rực lửa, nơi hy vọng vẫn còn le lói giữa những tàn tro.

Chạy, chạy, chạy.

Chạy cho đến khi đôi chân cô khuỵu xuống.

Cô không thể tiếp tục nữa.

Lạnh. Tối. Cô đơn.

Alia dừng lại ở một hẻm nhỏ, thu mình lại, áp má vào mặt đất, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo rách nát.

Chỉ trong một thoáng qua, cô đã mất tất cả. Bố đã chết. Mẹ cũng vậy. Thành phố của cô giờ chỉ còn là một vùng đất thối rữa, nơi những kẻ quái kỳ cười đùa khi chém giết, nơi những thi thể bật dậy và lê bước với ánh mắt trống rỗng.

Alia biết mình nên sợ. Nên khóc. Nhưng nước mắt đã cạn từ lâu.

Sự trơ lì là thứ duy nhất còn trong cơ thể nhỏ bé ấy.

Cô nhìn xuống tay mình, những ngón tay nhỏ nhắn giờ bám đầy bụi bẩn và máu. Máu của mẹ. Máu của những người đã cố gắng chạy trốn nhưng không thành.

Có gì đó trong cô đã chết cùng với họ. Và giờ đây Alia chỉ là một bóng ma nhỏ bé, lang thang giữa đống tro tàn và xác thịt thối rữa.

Dù có là một bóng ma, dù có bị nỗi đau bào mòn, cô vẫn muốn sống.

Không phải vì cô hy vọng.

Mà vì

cô không muốn lãng phí cái chết của họ.

Mẹ đã kéo cô chạy đến hơi thở cuối cùng. Bố đã đứng lên chiến đấu dù biết không thể thắng.

Nếu cô chết… thì họ đã hy sinh vô ích.

Alia nắm chặt bàn tay dính máu.

Cô sẽ không khóc nữa.

Cô sẽ không gục ngã.

Cô sẽ sống.

Bằng cách nào cũng được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận