Tôi là Miyamoto Akira, 17 tuổi hiện đang là học sinh năm hai tại cao trung Fuchu Nishi.
Cuộc sống của tôi cũng giống như bao học sinh cao trung khác: đi học, tham gia câu lạc bộ, thi thoảng đọc vài cuốn tiểu thuyết để giết thời gian hoặc cùng bạn bè đi chơi đây đó. Nếu có gì đó đặc biệt trong cuộc sống của tôi thì đó là dạo này bố mẹ tôi cứ hay làm quá lên về một số chuyện không cần thiết.
Bố tôi là giám đốc của một công ty bất động sản nhỏ còn mẹ tôi hiện đang là chuyên viên tại một ngân hàng. Chính vì thế, gia đình tôi có thể nói là thuộc vào tầng lớp trung lưu ở thành phố Tokyo phồn hoa và tấp nập này. Tôi cũng có một cô em gái hiện đang học sơ trung. Cuộc sống của gia đình tôi rất đầm ấm và hạnh phúc.
Tuy nhiên, thi thoảng tôi vẫn hay bị người khác chú ý hoặc bàn tán. Đó có lẽ là do mái tóc vàng tự nhiên cùng đôi mắt màu hổ phách của mình, thứ rõ ràng không phổ biến tại Nhật Bản. Dù sao thì tôi cũng mang trong mình một nửa dòng máu của Pháp từ mẹ.
Tôi thích chơi bóng đá và mặc dù có vẻ tự kiêu nhưng tôi dường như cũng có chút tài năng ở bộ môn này. Thông qua bóng đá tôi cũng đã làm quen thêm được rất nhiều bạn bè và trải qua những năm tháng mà tôi nghĩ là tuyệt vời nhất trong đời.
Với niềm đam mê của mình cùng các đàn anh và bạn bè trong câu lạc bộ bóng đá. Cùng nhau sau bao nỗ lực và cố gắng, chúng tôi cuối cùng cũng có thể chinh phục được chức vô địch của giải đấu liên trường năm nay. Một thành tích và cũng là một cột mốc đáng nhớ trong cuộc sống bình yên của tôi.
Sau một lễ trao giải mà tôi cho rằng có phần hoành tráng quá mức khi hiệu trưởng đã đích thân tới cổ vũ và cũng tự tay trao giải cho chính đội bóng của câu lạc bộ tôi. Thậm chí nhà trường đã tổ chức một lễ ăn mừng trang trọng khiến tôi tự hỏi có phải thầy hiệu trưởng rất thích bóng đá hay không?
Nhìn quanh căn phòng tiệc xa hoa, tôi khỏi có chút cảm giác xúc động. Bạn bè và những đàn anh, đàn chị mà tôi quen cùng một số thầy cô. Ai cũng đang trò chuyện vui vẻ và thưởng thức những món ăn ngon trên đĩa của mình. Thậm chí tôi có thể thấy loáng thoáng bóng dáng của anh Hasujiro cùng đĩa thức ăn to gấp ba lần bình thường của mình đang lấp ló bên cạnh những người khác.
"Fumiko nhân dịp này em không định đánh một bản nhạc để chúc mừng Akira sao? Chị thấy ở đây có đàn piano đấy."
"Dạ?... Nhưng ở đây đông người quá chị... em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần ạ."
Hai người đang trò chuyện trước mắt tôi lúc này có lẽ là những người mà tôi thân thiết nhất trong trường. Chị Masami là hội trưởng hội học sinh, mọi người trong trường vẫn thường ví chị ấy như một nữ hoàng băng giá và lạnh lùng nhưng tôi với tôi chị ấy là một đàn chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Khi còn năm nhất , hai bọn tôi đã trải qua một số sự kiện có thể nói là dở khóc dở cười cùng nhau những cũng từ đó mà tôi có thể thân thiết hơn với chị Masami.
Ở phía đối diện chị ấy là Fumiko, cô ấy là bạn thân của tôi, hai chúng tôi đã chơi cùng nhau từ khi còn học sơ trung. Cô ấy cực kì xinh đẹp và dạo gần đây dường như đang là giai đoạn phát triển nên cơ thể của cô ấy cũng nở nang hơn trước nhiều. Không chỉ thể cô ấy còn là một thần đồng âm nhạc khi có thể chơi bất kì loại nhạc cụ nào, nhưng thứ mà cô yêu thích nhất vẫn là piano.
Có những người bạn thân thiết, có cuộc sống bình yên, tâm trí tôi bỗng chốc trôi đi theo dòng cảm xúc.
'Giá mà cậu ta có thể nhìn thấy được bản thân mình lúc này.'
Những suy nghĩ đó khiến tôi nhớ về những tháng ngày ấy. Nhớ về cái tôi đã từng mềm yếu và nông cạn đến nhường nào.
Khi còn nhỏ tôi đã từng chỉ là một đứa nhóc nhút nhát với ngoại hình quá khác biệt của bản thân. Năm lên tiểu học với khuôn mặt phi giới tính cùng đôi mắt của mình, tôi đã bị những đứa trẻ cùng lớp coi như một kẻ dị biệt.
Người ta nói trẻ em là những sinh linh trong sáng nhất thế giới. Tuy nhiên, đôi khi sự trong sáng ấy cũng có thể biến trẻ em trở thành những con quỷ độc địa nhất.
Những lời nói như "đồ ẻo lả" hay "đồ lưỡng tính" dường như đã trở thành biệt danh của tôi khi ấy. Ngày đó, tôi đã tìm mọi cách để phản đối lại những đứa trẻ máu lạnh mang cái danh bạn cùng lớp ấy. Nhưng mọi thứ đều vô dụng.
Cho dù có báo cáo với thầy cô thì bọn chúng cũng chỉ thông đồng với nhau mà qua mắt họ. Khi tôi nói với bố mẹ, họ đã cực kì tức giận với tới tận trưởng để làm việc nhà trường. Điều đó cũng đã đặt đấu chấm hết cho những biệt danh ngu ngốc kia, nhưng từ đó mọi chuyện chỉ ngày càng tệ hơn.
Những trò bắt nạt công khai hay những biệt danh khó chịu đã biến mất nhưng tôi lại bị cách li trong lớp học. Không có một ai để chơi cùng, để nói chuyện. Suốt thời tiểu học, ngôi trường đó đối với tôi như thể một địa ngục. Cho đến cuối tinh thần của tôi cũng suy sụp và tôi cứ thế mặc kệ tất cả.
Nhưng...
Mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi khi tôi vào năm đầu của sơ trung. Cậu bạn có cái tên kì lạ ấy xuất hiện như một tia sáng bừng lên cuộc đời tăm tối của tôi. Cho đến giờ tôi đôi khi vẫn tự hỏi liệu đó có phải tên thật của cậu ta không.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi có thể gói gọn trong hai chữ "kì cục". Và phần nhiều kì cục thuộc về cậu ta. Một con người kì lạ sẵn sàng tiếp chuyện và giúp đỡ tôi, người đã tự cô lập bản thân với những người xung quanh.
Đó là hôm đầu tiên nhập học, tôi đã lựa chọn một ngôi trường xa với trường tiểu học nơi tôi từng học. Để có thể tránh xa và không bao giờ gặp lại những đứa nhóc cùng lớp máu lạnh trước đây nữa. Tới ngôi trường mới tôi chỉ muốn được thu mình lại và chỉ mong bản thân được trải qua một thời sơ trung yên bình. Tôi khi ấy đã nghĩ bạn bè và những mối quan hệ chỉ là điều không cẩn thiết.
Nhưng cậu ta xuất hiện như một cơn lốc và lôi tôi ra khỏi lớp học cũng như bức tường mà tôi đã dựng lên để đẩy tất cả mọi người ra xa khi ấy. Chúng tôi đã cãi nhau, chúng tôi đã xung đột và rồi cuối cùng làm lành.
Tuy có chút kì cục khi lúc nào cũng nói điều gì đó về tôi là nhân vật chính trong khi cậu ta là nhân vật nền. Lúc nào cậu ta cũng nói cứ như thể cuộc sống này trong mắt cậu ta chỉ đơn thuần là một câu truyện vậy. Ban đầu tôi đã nghĩ cậu ta bị thần kinh nhưng tiếp xúc với nhau lâu dần tôi nhận ra. Đó là một cách để cậu ấy bày tỏ sự quan tâm của mình.
"Cuộc sống của bản thân chính là 10% những gì sẽ diễn ra với ta và 90% còn lại là cách mà ta đối mặt với những điều đó. Cậu đã bị bắt nạt bởi chính lựa chọn và cách sống của cậu. Cậu lựa chọn việc trốn chạy, cậu lựa chọn giựa dẫm vào người khác."
Cho đến tận lúc này, những lời nói khi ấy của cậu vẫn dường như văng vẳng bên tai tôi. Nhờ nó trở thành kim chỉ nam mà cuộc đời tăm tối của tôi đã rẽ sang một hướng khác, tới một nơi tươi sáng hơn, tới tôi của ngày hôm nay.
Nhưng rồi cho đến một ngày cậu bạn kì lạ đó đã biến mất không một lời từ biệt. Mặc cho tôi đã ra sức hỏi thầy cô về cậu ta nhưng tất cả đều vô dụng.
Xuất hiện tựa như một ảo ảnh rồi lại biến mất.
Nếu không phải vì cảm giác khó thở mà khi cậu ta ghim chặt tôi vào tường hay cái nắm tay chặt đến mức tôi không thể tài nào buông ra, tôi có lẽ đã tưởng cậu ấy thật sự là một ảo giác của tâm trí tôi.
Kể từ khi cậu ấy biến mất, tôi vẫn tiếp tục học tập và rèn luyện, những bài học của cậu ấy vẫn giúp tôi hướng về phía trước.
Để đến khi tôi có thể gặp lại cậu ấy, tôi có thể thẳng lưng mà đáp lại.
‘Yaku à. Tôi đã trở thành nhân vật chính chưa?’
"Nè Akira, cậu có nghe không đấy?"
Giọng nói của Fumiko lọt vào tai tôi khiến tôi bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng và đưa tâm trí của tôi về hiện thực.
"À xin lỗi, mình có hơi mất tập trung chút."
"Nếu cậu cảm thấy không khỏe cứ nghỉ ngơi chút đi, ngày hôm nay cậu cũng đã rất cố gắng rồi mà."
Fumiko dường như lo lắng khi thấy tôi đang không tập trung hoàn toàn vào cuộc trò chuyện. Cô ấy là một cô gái thật sự rất tốt bụng.
"không sao mình ổn mà" tôi vội tươi cười đáp lại để chứng minh cho cô ấy mình vẫn ổn.
Nhưng khoảng khắc tiếp theo, tại rìa tầm nhìn tôi bỗng có một chiếc cốc thủy tinh đang lao tới thẳng về phía chị Masami. Nó dường như đang lao thẳng vào đầu chị ấy.
"Cẩn thận nguy hiểm!"
Vội ôm lấy chị Masami, người vẫn còn tỏ ra ngạc nhiên khi không hiểu điều gì xảy ra, tôi đưa lưng mình về phía cốc nước đang bay tới, ngay sau đó tôi có thể cảm nhận được một cơn nhói đau và cảm giác lạnh buốt lan ra khắp lưng.
'Nguy hiểm thật đấy. không thể để chị ấy bị thương.'
Cơ thể tôi hành động trước cả khi tôi kịp suy nghĩ để che chắn cho chị Masami.
"Umm, Akira liệu cậu có thể thả tôi ra được chưa?"
Giờ tôi mới để ý đến chị Masami người đang nằm lọt thỏm trong vòng tay mình.
Mặc cho là một đàn chị năm ba nhưng cơ thể chị ấy lại mỏng manh nhưng thể một cành liễu yêu kiều vậy. Tuy nhiên vòng một đầy đặn kia là thứ thật sự không hề "yêu kiều" chút nào. Nó đang áp vào ngực tôi kết hợp cùng mùi hương nước hoa dịu nhẹ đang liên tục tấn công khứu giác như thể muốn cuốn bay toàn bộ lí trí của tôi đi vậy.
"À vâng em xin lỗi."
Vội vàng buông vai chị ấy ra, người giờ đây mặt đã đỏ chót tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Akira, hội trưởng hai người không sao chứ?"
Fumiko lo lắng tiến tới và hỏi… Dường như tôi gặp ảo giác nhưng tại sao tôi lại có thể cảm nhận được một cảm xúc ghen tuông vừa lóe lên trong đôi mắt ngây thơ của cô bạn thuở nhỏ của tôi?
"À không bọn mình không sao, chỉ là ướt chút quần áo thôi mà."
Ngay lúc này cậu bạn vừa vấp ngã đang lồm cồm đứng dậy và gập đầu luống cuống xin lỗi tôi.
"M-mình thật sự rất xin lỗi"
Câu ta dường như lo lắng đến mức nói lắp bắp và thậm chí chỉ có thể cúi gằm mặt xuống mà chẳng thể đứng thẳng.
"Không sao đâu, chỉ là ướt bộ quần áo thôi, mình có thể thay được mà. Quan trọng hơn cậu không sao chứ?"
"Mình vẫn ổn, cảm ơn cậu nhiều!"
Cậu bạn vấp ngã trả lời khi vẫn trong tư thế gập đầu xin lỗi.
"Không ai bị thương là tốt rồi, vậy giờ mình sẽ đi thay bộ quần áo khác, mọi người tiếp tục thưởng thức bữa tiệc đi nhé."
Tôi muốn thay bộ quần áo đang ướt sũng của mình càng nhanh càng tốt nên tôi lập tức rảo bước về hướng phòng thay đồ.
Mặc cho có cảm giác bản thân vừa bỏ sót điều gì đó vô cùng quan trọng.


0 Bình luận