Nhìn vào sinh vật trước mặt, Cein nhận ra có vẻ như nó không có khả năng giao tiếp.
Sinh vật lao thẳng về phía Cein, tay phải cầm cái xác quật mạnh xuống như một cây roi với tốc độ kinh người.
Cein tuy không sở hữu tốc độ nhanh như sinh vật to lớn trước mặt, đổi lại trí tuệ của sinh vật này có vẻ không được cao cho lắm. Cách di chuyển và tấn công nhìn sơ qua giống như là chiến đấu bằng bản năng chứ không có chút kỹ thuật nào, việc này khiến cử động của hắn trở nên đơn điệu và dễ đoán.
Cein tuy có thể đoán được cách di chuyển và tấn công của kẻ thù, nhưng việc né tránh cũng không quá dễ dàng vì tốc độ của Cein kém rất nhiều so với sinh vật khổng lồ.
“Chết tiệt, sao mày có thể sở hữu tốc độ như vậy với cái cơ thể đó chứ?”
Chật vật né tránh nhưng không dám phản công, vì suy cho cùng cậu cũng chỉ có một món vũ khí là thanh kiếm rỉ sét, cắt tóc còn khó chứ đừng nói chém người, hơn thế sinh vật trước mặt còn có sức mạnh vượt qua con người rất nhiều.
Cho dù có chém trúng, khả năng cao cũng chỉ có thể gây được một vết thương ngoài da. Cường hóa cây kiếm bằng mana khiến nó tăng nhiệt độ thì càng không, vì cây kiếm vốn đã rỉ sét, truyền một lượng nhiệt độ cao vào sẽ khiến nó trở nên giòn và dễ vỡ.
Cein tuy đang phải tránh đòn liên tục nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ cách ứng phó. Cein biết né tránh thế này không phải là cách, vì bản thân cậu bắt đầu phải thở bằng mồm và toát mồ hôi vì mệt mỏi, nhưng con quái vật có vẻ vẫn rất khỏe.
“Lo trước lo sau để rồi cuối cùng mình hết hơi trước không phải cách, phải nghĩ một cách ra một chiêu giết chết con quái vật này luôn.”
“Nếu một đòn không giết được nó, khả năng cao cây kiếm của ta sẽ vỡ nát, không có vũ khí ta chết là cái chắc.”
Sau khi cái xác cầm trên tay con quái vật bị nó dùng quật lên quật xuống liên tục, sớm đã tan ra thành nhiều phần, trên tay nó chỉ còn lại khúc xương chân.
Nó liền vứt khúc xương đi và dùng tay làm vũ khí, vồ đến Cein như một con thú.
“Này, tôi nghe thấy tiếng đánh nhau, bên đó có phải con người không?”
Một giọng nói với tông giọng trầm vang lên trong bóng tối gần nơi con quái vật ở trước đó.
Giọng nói có vẻ xúc động và kỳ vọng.
Cein suy nghĩ vài giây và đáp lại trong lúc né tránh đòn tấn công của con quái vật:
“Tôi là con người, anh có thể đến đây giúp tôi giết thứ này không, nếu không làm sao để giết thứ này?”
Đi thẳng vào vấn đề, Cein trả lời một cách vội vã, bỏ qua tiểu tiết và hỏi những thứ mà hiện tại anh ta quan tâm nhất.
Giọng nói trong bóng tối đáp lại ngay khi Cein trả lời, giống như đã nghĩ ra câu hỏi của Cein và cách đối đáp lại từ trước vậy:
“Tôi không thể giúp anh, tôi đang bị nhốt, muốn giết thứ đó hãy dùng lửa, nhắm vào não.”
Không thể xác nhận tính đúng sai của câu nói vừa rồi, nhưng lúc này Cein đang thở dốc và tốc độ đã giảm dần do phải né tránh đòn tấn công liên tục mà không được nghỉ ngơi, còn con quái vật thì vẫn duy trì phong độ từ khi bắt đầu.
Biết nếu cứ thế này mình sẽ chết, Cein nguyện tin theo giọng nói từ bóng tối kia.
Cein biết mình chỉ có một lần tấn công, sau đó cây kiếm rỉ sét sẽ vỡ nát.
Ném cây đuốc xương về phía con quái vật để xác nhận xem nó có thật sự sợ lửa không, truyền mana vào cây kiếm khiến thanh kiếm tăng nhiệt độ và phát sáng lên, thanh kiếm phát sáng cam vàng giống như một cây đuốc soi sáng tầm nhìn cho Cein.
Quái vật lao vào Cein theo bản năng và đâm thẳng vào cây đuốc mà không hề né tránh.
Lực va chạm phá hủy cây đuốc xương ngay lập tức, phần lửa ở đầu chạm nhẹ vào da khiến nó la hét:
“Grrrr aaaa whaaa.”
Xác nhận được việc con quái vật sợ lửa, Cein biết mình không có tốc độ nhanh bằng quái vật.
Nếu tấn công trực diện thanh kiếm thì chưa kịp đưa kiếm lên thì cánh tay dài một mét rưỡi của nó sẽ bóp nát mình trước.
Cũng may mắn trí tuệ của sinh vật này không cao, sau khi tấn công hụt, nó lại đưa hai tay lên và vồ về phía Cein như một con hổ nhảy vào con mồi của mình.
Cein né sang phải, ngay khi hai cánh tay của quái vật đập xuống đất, Cein biết cơ hội của mình đã đến.
Cầm thanh kiếm rỉ sét đỏ như than hồng phát ra lượng nhiệt lớn đến mức tuy cậu cầm ở cán kiếm nhưng bàn tay cũng đã bị bỏng nhẹ.
Chém một nhát từ trên xuống bổ nát đầu của quái vật, não, máu thịt văng tứ tung, cây kiếm cũng vỡ nát sau cú chém đó, cơ thể của quái vật dừng lại và ngã xuống, dường như có một thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể của nó.
Lúc này khi thứ kỳ lạ vừa thoát khỏi cơ thể của quái vật được vài giây, thứ ánh sáng kỳ lạ có khả năng cắn nuốt ánh sáng bắt đầu đẩy nó trở lại vào cơ thể quái vật.
Dù không hiểu việc vừa xảy ra trước mặt là sao, nhưng việc này khiến cho Cein có chút bất an.
Cein thở hồng hộc và ngồi nhìn cái xác của con quái vật một lúc để hồi phục lại sức bền.
Đứng dậy cầm cây kiếm rỉ sét bị vỡ phần đầu, cây kiếm chỉ còn phần chuôi và một nửa lưỡi kiếm, dù không muốn sử dụng thứ này nhưng cậu chẳng còn vũ khí gì để tự vệ nên đành phải có gì dùng lấy.
Cein truyền mana vào cây kiếm khiến nó phát sáng như một cây đuốc, từ từ đi vào nơi vừa phát ra âm thanh trợ giúp bản thân trong lúc Cein chiến đấu với con quái vật kia.
Càng đi vào, Cein càng thấy những cảnh tượng kinh tởm, đây là một căn phòng bằng đá, bên phải là sáu buồng giam, năm trên sáu buồng giam có năm người bao gồm cả đàn ông và phụ nữ đều đang từ từ biến thành quái vật, trong đó tất nhiên có cả người đàn ông mà Cein thấy lúc đầu.
Nhìn vào cảnh tượng trước mặt, Cein cảm thấy rất khó chịu gì, từ khi thức tỉnh đến đây cậu tưởng mình chỉ có một khao khát kỳ lạ là muốn thoát khỏi nơi này.
Hiện tại Cein nhận ra mình còn một cảm giác khác, đó là chán ghét loài quái vật kia và khi nhìn thấy người khác biến thành quái vật, cậu không khỏi cảm thấy môi hở răng lạnh.
“Này, cậu là người vừa rồi nói chuyện với tôi đúng không, tôi nghe thấy tiếng đánh nhau đã kết thúc, nếu cậu ở đây tức là cậu đã giết được nó rồi nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vừa trợ giúp mình, Cein quay đầu nhìn vào phòng giam cuối cùng và thấy được người duy nhất chưa bị biến một phần thành quái vật trong sáu người.
Ở buồng giam cuối phòng có một người đàn ông cao hơn Cein một cái đầu, cơ thể săn chắc, mái tóc cam dài đến cổ đi kèm với bộ râu rậm rạp, thay vì đem lại cảm giác già yếu thì lại tỏa ra một khí chất trưởng thành, ánh mắt kiên nghị giống như đã trải qua nhiều trận chiến.
“Tôi là Namek, còn cậu?”
Người đàn ông nói với một giọng nhỏ nhẹ giống như bị bỏ đói nhiều ngày, khác hẳn với giọng nói vội vã lúc nói điểm yếu của quái vật cho Cein.
Cein dường như cũng hiểu vừa rồi hét to và vội vàng là đang căng thẳng, còn giờ khi quái vật đã chết nên người này đã thả lỏng và anh ta có vẻ đã bị bỏ đói nhiều ngày.
“Tên tôi là Cein.”
Sau khi trả lời câu hỏi của Namek, cả hai người chỉ nhìn nhau không nói gì khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng.
Thấy vậy, Namek liền mở lời:
“Cảm ơn vì đã giết con Org đó, liệu cậu có thể thả tôi ra không?”
Cein vẫn không nói gì, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm đỏ như than hồng, nhìn chằm chằm vào Namek.
Namek dường như hiểu ra người trước mắt đang đề phòng mình.
Có câu là kẻ thù của kẻ thù là bạn, nhưng đó chỉ là khi kẻ thù còn tồn tại, hai người có một kẻ thù chung nên họ tạm thời giúp nhau, sau khi Org chết họ mất đi kẻ thù chung thì sẽ trở lại làm hai người xa lạ.
Cein đột nhiên tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, không có bất kỳ ký ức nào trước đây nên lòng đề phòng với mọi thứ cực cao, không có khả năng tin một người đàn ông xa lạ ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Nhìn Cein một lúc, dường như đang sắp xếp từ ngữ để chuẩn bị nói ra, sau một lúc Namek tiếp tục bắt chuyện:
“Nhìn cậu có vẻ không giống những người trong hội những kẻ sống sót, có vẻ cậu là người mới, có phải cậu đột nhiên tỉnh dậy ở nơi đây và không nhớ bất cứ điều gì không?”
Nghe thấy những lời này, Cein liền có phản ứng bất ngờ giống như bị đoán trúng tim đen.
Thấy phản ứng này của thiếu niên trước mặt, Namek biết rằng mình đã đoán đúng, tiếp tục nói
“Cậu biết bao nhiêu, để tôi cho cậu những thông tin tôi biết mà không lặp lại những thứ cậu đã biết.”
Cein trả lời lại với giọng đe dọa:
“Anh cứ kể tất cả những gì anh biết, tôi có một lượng thông tin về nơi này, nếu những gì anh kể khác với những gì tôi biết, tôi sẽ giết anh.”
Namek đồng ý và bắt đầu kể một cách tóm gọn:
“Đầu tiên, tôi và tất cả con người ở đây đều giống cậu, đột nhiên tỉnh dậy ở đây mà không nhớ bất cứ điều gì từng xảy ra trước đây, có một khao khát mãnh liệt muốn thoát khỏi đây và có ác cảm tự nhiên với những con quái vật ở nơi này.”
Cein ngầm xác nhận điều này là đúng vì cậu cũng đã trải qua, nhưng ngoài mặt không thể hiện điều gì khác thường.
“Thứ hai, loại ở nơi đây có khả năng gây ô uế và biến con người thành quái vật sau một khoảng thời gian dài tiếp xúc.”
Cein cũng đã đoán được quái vật là con người biến thành khi thấy người đàn ông bị biến thành quái vật ở đầu căn phòng, chỉ là không đoán được nguyên nhân mà thôi.
“Có triệu chứng nào khi biến thành quái vật không?”
Cein hỏi.
“Có, cậu nhớ cảm giác mãnh liệt muốn thoát khỏi nơi đây không, cảm giác này sẽ biến mất từ từ nếu cậu ở đây quá lâu và khi cảm giác đó càng yếu, đến một lúc nhất định cậu sẽ mọc ra các bộ phận quái vật, khi cảm giác đó biến mất hoàn toàn cậu sẽ trở thành một con quái vật.”
Namek nghĩ một lúc rồi nói:
“Sao anh biết các triệu chứng?”
“Có một vài người đồng đội của tôi đã biến thành quái vật.”
“Giờ là câu hỏi quan trọng nhất, làm sao để thoát khỏi đây?”
Namek dường như đã đoán được Cein sẽ hỏi về điều này, liền trả lời một cách từ tốn:
“Chúng tôi đã tập hợp những con người với nhau và tạo ra một tổ chức tên là những kẻ sống sót với mục đích chung là tìm cách thoát khỏi đây.”
“Chúng tôi đã thử tìm cách đào ra khỏi cái hang này nhưng điều này vô dụng, đá ở đây rất cứng, chỉ có thuốc nổ mới có thể phá hủy được, nhưng tường đá hang động sẽ hồi phục ngay khi bị phá hủy.”
“Đổi cách suy nghĩ, chúng tôi liền đi khám phá và nhận ra có một cánh cổng được một con quái vật cực kỳ mạnh canh giữ, chúng tôi đưa ra giả thuyết cánh cổng đó là cách thoát khỏi đây, chúng tôi gọi con quái vật đó là Vương.”
Nghe đến đây, Cein cũng hiểu họ chưa đánh bại được Vương.
“Câu hỏi cuối cùng, anh bảo các anh có một tổ chức tìm cách thoát khỏi đây, làm sao để gặp họ?”
“Cậu có thể thả tôi ra, tôi sẽ đưa cậu đến gặp họ.”
Cein nghe đến đây, đấu tranh tư tưởng một lúc và tuy không hoàn toàn tin tưởng Namek, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đi một mình quá nguy hiểm, dù sao có đồng đội cũng sẽ an toàn hơn.
Tuy nhìn Namek là dạng người nghĩa khí, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài, Cein vẫn đề phòng với anh ta, nhưng hai tay nắm vào những song sắt đang nhốt Namek, truyền mana vào và khiến cánh cửa tan chảy.
Sau khi thoát ra khỏi buồng giam, Namek hét lên một cách thoải mái và hỏi Cein có đồ ăn không ?
Cein lắc đầu.
Cein liền đưa ra mấy lọ thuốc màu xanh sền sệt:
“Anh biết thứ này là gì không?”
Namek thấy thứ đó liền nói:
“Đó là thuốc hồi máu hạ cấp, nó có thể chữa các vết thương nhẹ và hồi phục sức bền.”
Nghe vậy, Cein liền cất hai lọ thuốc đi, dù sao Cein cũng không biết trong trạng thái khỏe mạnh Namek mạnh đến mức nào, để bản thân mạnh hơn mang lại cho Cein cảm giác an toàn và dù sao nhìn qua thì có vẻ Namek không bị thương quá nặng mà chỉ bị bỏ đói.
Thấy vậy, Namek cũng không nói gì và chỉ vào cái thùng gần đó, hai người đến gần đó thì thấy nó chứa vũ khí.
Theo lời Namek thì đó là vũ khí của tù binh.
Cein thắc mắc hỏi:
“Theo như những gì tôi thấy, không phải trí tuệ của sinh vật đó rất thấp, sao lại biết bắt tù binh và cất vũ khí?”
Namek nói với giọng sợ hãi, dường như phải nhớ lại một ký ức đáng sợ:
“Lũ quái vật này có vài con có trí tuệ và mạnh hơn quái thường nhưng yếu hơn Vương, chúng tôi gọi chúng là Tiểu Vương, chúng nhốt tù binh là để đợi chúng tôi biến thành quái vật.”
Cein thấy một thanh trường kiếm, dao, kiếm ngắn và rìu.
“Cein, cho phép tôi lấy rìu được không, đó là vũ khí cũ của tôi.”
Namek vẫn hỏi Cein vì đối với anh ta, Cein đã cứu mình nên có quyền lấy hết chiến lợi phẩm.
“Tôi không quen dùng rìu, anh cứ lấy nó đi.”
Nhìn và suy nghĩ một lúc, Cein cầm thử thanh trường kiếm lên và nhận ra nó khá nặng và bản thân không thể cầm nó bằng một tay, Cein liền đặt thanh trường kiếm xuống và chọn thanh kiếm ngắn.
Cảm thấy cầm khá vừa tay, liền cầm lên và vứt thanh kiếm rỉ sét đi, Cein không có khả năng mang hết chỗ vũ khí đi vì sẽ làm giảm tốc độ di chuyển của cậu.
Nhìn vào những người nửa người nửa quái vật trong ngục giam, Cein hỏi Namek:
“Xử lý họ như nào?”
Namek nhìn những người trong ngục, trong đôi mắt anh ta thể hiện sự bất đắc dĩ:
“Không có cách nào để đảo ngược quá trình biến thành quái vật, cái chết là thứ duy nhất có thể giải thoát cho họ, vả lại nếu họ trở thành quái vật, chúng ta sẽ có thêm kẻ thù.”
Nghe thấy điều này, Cein liền nói:
“Để tôi.”
Nếu Cein đoán không nhầm thì khả năng cao những người kia và Namek quen nhau, cầm thanh kiếm ngắn, Cein từ từ đi tới các buồng giam, Thấy vậy, Namek nhìn về phía buồng giam với vẻ mặt buồn bã.
Những người trong ngục giam chỉ biết la hét, dường như đã mất đi khả năng giao tiếp, ánh mắt họ nhìn về Cein đang đến gần.
Cein nhìn vào ánh mắt họ, Cein không biết họ đang nghĩ gì, chỉ từ từ đi tới, dùng kiếm ngắn đâm qua ngục giam vào đầu của từng người, họ cố gắng không né tránh giống như đang mong chờ được giải thoát, cũng có người cố gắng phản kháng, nhưng với cơ thể to và không gian chật hẹp, cuối cùng họ vẫn bị Cein đâm chết.
Sau khi xong hết thì Cein thấy Namek cố gắng đánh lửa và đốt xác từng người.
Cein nhìn anh ta với vẻ mặt như muốn hỏi ý nghĩa của hành động đó.
Namek nhìn vào mặt Cein, biết anh ta đang định nói gì:
“Quá trình biến đổi thành quái vật có thể xảy ra trên xác chết miễn là còn xác thịt, chỉ khi còn lại mỗi xương, quá trình này mới không xảy ra.”
Cein gật đầu như đã hiểu và nói với Namek
“Lên đường thôi.”


0 Bình luận