Bầu trời xám xịt,từng đám mây nặng trĩu ép xuống những tòa nhà cao tầng,ánh sáng bị nuốt chửng trong lớp sương mù dày đặc phủ lên thành phố.Gió lùa qua những con phố chật hẹp,mang theo hơi ẩm nặng nề như thể một cơn mưa đang chực chờ.Xe cộ nối đuôi nhau di chuyển,hàng người vội vã lướt qua vỉa hè,tiếng còi xe và tiếng bước chân hòa vào nhau,tạo nên một bản nhạc nền ồn ã nhưng vô hồn.
Bên trong tòa nhà văn phòng,ánh đèn huỳnh quang trắng bệch phản chiếu lên những gương mặt không chút cảm xúc,từng ngón tay gõ lách cách trên bàn phím,dòng dữ liệu trôi qua rồi biến mất,chẳng ai thắc mắc về ý nghĩa thực sự của chúng.Kai ngồi giữa những con người đó,mái tóc hơi rối,áo sơ mi nhàu nhĩ,một tay đặt lên bàn phím,một tay cầm điếu thuốc đã tắt,không hút nhưng cũng không vứt đi.Hắn không thích mùi thuốc lá trong không gian kín nhưng đôi khi cần thứ gì đó để giữ bàn tay mình bận rộn,một thói quen vô thức được duy trì qua nhiều năm mà chính hắn cũng chẳng buồn thay đổi.
Ánh mắt hắn quét qua màn hình,không chậm cũng không nhanh,từng con số hiện lên rồi bị gõ đi mà chẳng cần mất thời gian suy nghĩ.Công việc không khó,thậm chí còn quá đơn giản,chẳng có gì đáng để hắn phải tập trung.Nếu hắn muốn,hắn có thể hoàn thành mọi thứ trong chưa đầy ba mươi phút nhưng hắn chưa bao giờ làm vậy.Một người không nên để người khác biết rằng mình có thể làm tốt hơn những gì họ mong đợi,bởi vì khi đó,họ sẽ muốn nhiều hơn.
Hắn nhấn nút lưu file,liếc nhìn đồng hồ.Còn ba tiếng nữa mới hết giờ làm,một khoảng thời gian vừa đủ để không làm gì nhưng vẫn không ai nhận ra.Bên ngoài cửa sổ,trời bắt đầu tối dần,ánh đèn đường dần thay thế mặt trời,bóng người trên vỉa hè kéo dài rồi nhập vào nhau.
Từ khi còn nhỏ,hắn đã biết rằng không ai thực sự quan tâm đến hắn.
Ngôi nhà nơi hắn lớn lên không phải là nơi có thể gọi là “gia đình.”Bố hắn,một kẻ không bao giờ nhìn thẳng vào mặt hắn khi nói chuyện,đã biến mất khỏi cuộc đời hắn từ lâu,theo một người đàn bà khác mà chẳng buồn để lại một lời giải thích.Còn mẹ hắn,một người phụ nữ luôn nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ,chưa bao giờ thể hiện chút tình thương nào dành cho con trai mình,lại là người giam hắn trong một cái lồng mà hắn không thể thoát ra.
Bà ta sợ hắn.
Hắn không biết từ khi nào bà ta bắt đầu có nỗi sợ hãi ấy nhưng hắn có thể cảm nhận được nó,rõ ràng hơn bất cứ thứ gì khác.Có thể là từ ánh mắt của hắn,từ cách hắn im lặng,từ những lần bà ta nhận ra rằng hắn không khóc,không phản kháng,không bao giờ hỏi tại sao dù có bị đánh đập hay mắng nhiếc.Một đứa trẻ bình thường sẽ khóc khi bị tổn thương nhưng hắn thì không.Và chính điều đó khiến bà ta sợ hãi,khiến bà ta muốn đày đọa hắn nhiều hơn,như thể làm vậy sẽ khiến hắn bộc lộ chút cảm xúc nào đó mà bà ta có thể hiểu được.
Những lời trách móc,những trận đòn roi,những lần hắn bị ép đứng ngoài trời lạnh đến khi ngón tay tê cứng,tất cả đều là cách bà ta trút bỏ nỗi sợ vô hình đè nặng lên tâm trí mình.Nhưng hắn không ghét bà ta,cũng không thương hại,hắn chỉ đơn giản là chấp nhận.Hắn chưa từng oán trách,chưa từng phản kháng,chưa từng muốn thay đổi bất cứ điều gì,bởi vì hắn hiểu rằng có những thứ không thể thay đổi,dù có cố gắng đến đâu.
Một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ khiến hắn chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.Hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn,kéo màn hình báo cáo lên lần nữa,kiểm tra lại những con số như thể vừa làm chúng một cách vô thức.Một lúc sau,giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
“Kai,xong báo cáo chưa?”
Hắn không quay đầu,chỉ gật nhẹ.
“Ừ.”
“Làm nhanh vậy?Cậu giỏi ghê.”
Hắn chỉ cười nhạt,không phủ nhận cũng không khẳng định.Gã đồng nghiệp đứng cạnh bàn,tay cầm cốc cà phê,mùi sữa và đường thoang thoảng trong không khí,trái ngược hoàn toàn với mùi thuốc lá trên tay hắn.
“Tối nay đi uống không?”
Hắn nhìn màn hình một lúc,ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn,không có chút do dự nào.
“Không.”
Gã kia nhún vai,không ngạc nhiên với câu trả lời đó,quay lưng rời đi.Hắn tiếp tục ngồi đó,ánh mắt phản chiếu những con số vô hồn.Bên ngoài cửa sổ,mây đen kéo đến dày đặc,từng cơn gió rít qua những tòa nhà cao tầng,hơi ẩm trong không khí nặng nề hơn,báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống.
Kai lướt qua những con số vô nghĩa trên màn hình, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt vô cảm của hắn. Một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm khiến không gian thêm phần ngột ngạt. Hắn thả lỏng người, tay vô thức trượt xuống túi áo, ngón tay mò mẫm tìm kiếm một điếu thuốc nhưng chỉ chạm vào lớp vải trống rỗng.
Hắn cau mày nhẹ, rút tay ra rồi kiểm tra túi quần nhưng vẫn không có gì ngoài một chiếc bật lửa cũ kỹ. Cảm giác trống trải lan nhẹ trong lòng hắn, không phải vì thèm thuốc, mà vì hắn đã quá quen với việc luôn có nó bên người. Một thói quen đơn giản, một điều lặp đi lặp lại mỗi ngày, vậy mà hôm nay lại thiếu mất.
Không vội vã, hắn đứng dậy, kéo áo khoác rồi rời khỏi văn phòng. Không ai để ý, không ai hỏi han, hắn chỉ là một cái bóng mờ nhạt giữa hàng trăm con người bận rộn, không ai quan tâm hắn đi đâu hay làm gì. Đôi chân hắn bước qua dãy hành lang dài, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy trên trần, phản chiếu xuống mặt sàn sáng bóng nhưng lạnh lẽo.
Ra đến ngoài, không khí ban đêm mang theo chút ẩm ướt của cơn mưa sắp đến. Đường phố vẫn đông đúc, người qua kẻ lại, đèn đường rọi xuống những khuôn mặt vội vã chẳng ai thèm để tâm đến ai. Hắn nhét tay vào túi áo, lặng lẽ bước về phía cửa hàng tiện lợi gần đó, nơi ánh đèn vàng ấm áp đối lập hoàn toàn với màn đêm xám xịt bên ngoài.
Cửa kính tự động mở ra khi hắn bước vào, không gian nhỏ nhưng gọn gàng, mùi nhựa từ các kệ hàng hòa lẫn với chút hơi lạnh từ máy điều hòa. Hắn tiến đến quầy thu ngân, ánh mắt lướt qua hàng loạt bao thuốc được xếp ngay ngắn trên kệ.
“Loại nào?” Nhân viên cửa hàng hỏi mà chẳng buồn ngẩng lên, giọng điệu hờ hững như đã quá quen với việc này.
“Loại cũ.” Hắn đáp ngắn gọn, ánh mắt không thay đổi.
Nhân viên gật đầu, rút một bao thuốc đặt lên quầy. Hắn không cần nhìn cũng biết đó là đúng loại mình hút. Một thói quen cũ kỹ, một lựa chọn không thay đổi suốt bao năm qua, giống như cách hắn vẫn sống, vẫn tồn tại mà chẳng ai để tâm.
Hắn rút ví, lấy tiền, trao đổi nhanh gọn rồi rời khỏi cửa hàng. Bao thuốc nằm gọn trong tay, hơi lạnh từ vỏ giấy thấm qua đầu ngón tay. Đẩy cửa bước ra, hắn ngẩng lên nhìn bầu trời, mây đen vẫn kéo dài đến tận chân trời, không có lấy một tia sáng.
Hắn chậm rãi rút một điếu thuốc, đặt lên môi, bật lửa rồi hít một hơi dài. Khói trắng lan nhẹ trong không khí, lẫn vào màn đêm vô tận. Một khoảnh khắc yên lặng, một sự trống rỗng không có điểm dừng.
Nhưng dù sao, hắn cũng đã có thứ mình cần.
Kai dụi tắt điếu thuốc, nhét tay vào túi áo rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, định quay lại văn phòng nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên đường phố phía trước. Thành phố vẫn ồn ào, dòng người vẫn vội vã, ai cũng có lý do để cuốn theo guồng quay của riêng mình, ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt đất kéo dài những bóng người méo mó hòa lẫn vào dòng xe cộ không ngừng trôi chảy, tất cả đều chuyển động theo một nhịp điệu mà dường như chẳng ai có thể thoát ra.
Một tiếng động vang lên từ đầu phố, một gã đàn ông trung niên bước nhanh ra từ con hẻm nhỏ, va mạnh vào vai một người khác đang đi ngược chiều, cả hai khựng lại, ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi cau mày, những cơn khó chịu không giấu nổi hiện lên trong từng nét mặt.
“Mày không nhìn đường à?”
“Mày cũng đâu có để ý?”
Chẳng ai chịu nhường, một cái liếc mắt khó chịu, một chút thách thức lẫn trong giọng nói, rồi một cú đấm vung lên, gã đàn ông trung niên bị đẩy lùi nhưng cũng không vừa, hắn lao tới nhanh, dứt khoát, không chút do dự như thể mọi chuyện không cần phải có lý do rõ ràng, chỉ cần có cơ hội là bạo lực sẽ lập tức nổ ra.
Cả hai lao vào nhau, nắm đấm nối tiếp nắm đấm, không một lời cảnh báo, mùi máu tanh thoáng khuếch tán trong không khí, tiếng va chạm nặng nề vang lên giữa đường phố, máu từ mũi một gã chảy xuống nhưng hắn không dừng lại, chỉ lướt tay ngang mặt rồi tiếp tục lao vào như thể chưa từng biết đến đau đớn, như thể việc đánh nhau ở đây không cần thắng thua, chỉ cần giải tỏa một điều gì đó đã tích tụ quá lâu.
Kai quan sát tất cả mà không nói gì, hắn biết không ai sẽ dừng lại, không ai sẽ can ngăn, cũng chẳng ai tò mò quá lâu về một trận đánh vô nghĩa mà chỉ cần rời mắt đi là có thể dễ dàng quên mất như chưa từng thấy. Cách đó không xa, một nhóm học sinh vừa tan lớp, cặp sách đung đưa trên vai, vừa đi vừa rượt đuổi nhau, tiếng cười vang lên giữa phố, bước chân nhỏ bé lao qua vạch kẻ đường như thể đó là ranh giới của một trò chơi, đối với bọn chúng, thế giới này vẫn còn đủ rộng để vui đùa, những thứ như đánh nhau hay căm ghét nhau vẫn còn quá xa vời.
Hắn dời mắt, nhìn sang bên kia đường.
Một bà cụ lưng còng bước chậm rãi, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa đám đông đang vội vã lướt qua, trong tay bà là một túi cam, lớp nhựa mỏng manh căng phồng đến mức quai túi đã giãn ra, những ngón tay gầy guộc bấu chặt như thể sợ nó tuột khỏi tay, bước đi của bà không vững, mỗi nhịp chân đều có chút do dự như thể đang cố gắng không làm rơi thứ gì đó quan trọng.
Nhưng nó vẫn rách.
Những quả cam lăn xuống vỉa hè, lăn xa hơn trước khi kịp dừng lại ở một góc nào đó, bà cụ khựng lại, chậm rãi cúi xuống, đôi bàn tay nhăn nheo lần mò nhặt từng quả một cách khó nhọc, ánh mắt bà chậm rãi di chuyển theo từng quả cam rơi ra mà không hề có chút gì ngạc nhiên, như thể bà đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra nhưng lại chẳng thể làm gì để ngăn nó.
Một quả cam lăn đến gần chân Kai, dừng lại ngay trước mũi giày hắn, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu lên lớp vỏ sần sùi, từng đường nét nhỏ in hằn rõ ràng dưới mắt hắn.
Hắn cúi xuống, nhặt nó lên, cảm nhận hơi lạnh từ mặt đất còn vương lại trên lòng bàn tay, xoay nhẹ để quan sát, rồi chậm rãi bước đến gần, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đặt nó vào túi bà cụ, một động tác đơn giản nhưng lại dường như phá vỡ một khoảnh khắc vô hình nào đó giữa nhịp sống không ngừng trôi.
“Cảm ơn cậu.” Giọng bà nhỏ nhưng vẫn đủ nghe giữa sự ồn ào của phố xá, ánh mắt bà nhìn hắn một thoáng rồi lại tiếp tục cúi xuống nhặt những quả cam còn lại, không mong đợi gì thêm, không hỏi gì thêm.
Kai mỉm cười, khẽ gật đầu rồi quay đi.


0 Bình luận