Thế giới đã ngừng vận động vào năm 2025.
Không một dấu hiệu báo trước, không một lời cảnh báo. Một ngày nọ, nhân loại bỗng chốc hóa thành những bức tượng băng, bị phong ấn trong thời gian vĩnh cửu. Họ bị mắc kẹt trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình—một đứa trẻ ngã xuống khi đang chạy trên sân chơi, một nhân viên văn phòng đang vội vàng nhìn đồng hồ, một người mẹ ôm chặt đứa con trong lòng khi cơn bão tuyết bao phủ thành phố.
Thời gian trôi qua. Cây cối mọc lên giữa lòng đô thị, những tòa nhà sụp đổ, lớp rêu xanh phủ kín những con đường không người qua lại.
Giờ đây, bốn mươi ba năm sau, thế giới đã không còn thuộc về con người nữa.
Trên sân thượng của một ngôi trường cũ, giữa đống đổ nát và dây leo quấn chặt lấy những bức tường gạch nứt nẻ, có một bức tượng băng đứng sừng sững. Đó là hình ảnh một nam sinh trung học, mái tóc bồng bềnh, ánh mắt chăm chú vào quyển sách cầm trên tay, như thể cậu vẫn đang dở dang bài học cuối cùng của cuộc đời mình.
Cậu không phải là một bức tượng điêu khắc, mà là một con người đã bị thời gian giam cầm suốt hơn bốn thập kỷ. Không ai biết cậu là ai, cũng chẳng ai còn nhớ đến cái tên của cậu.
Gió rít qua những bức tường nứt nẻ, làm rung động những cành cây khô cằn bám trên lan can. Bỗng nhiên, một nhánh cây lớn gãy rời khỏi cành mẹ, rơi xuống và đập mạnh vào bức tượng băng. Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt băng trong suốt. Ban đầu, nó chỉ là một đường nứt mảnh mai, nhưng chỉ vài giây sau, từng vết nứt nhỏ khác bắt đầu lan rộng ra.
Như một chuỗi phản ứng dây chuyền, lớp băng dần trở nên mong manh. Cùng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua tầng thượng, làm rung chuyển cả lan can đã gỉ sét. Cơn gió đủ mạnh để đẩy bức tượng băng mất cân bằng, và rồi…
Rắc!
Bức tượng băng đổ nhào khỏi tầng thượng, rơi tự do xuống sân trường bên dưới. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lớp băng xung quanh cậu học sinh vỡ vụn bởi lực va chạm mạnh. Từng mảnh băng sắc nhọn văng ra khắp nơi, phản chiếu ánh trăng yếu ớt.
Nằm giữa những mảnh vỡ, một chàng trai xuất hiện—một con người bằng xương bằng thịt, với làn da nhợt nhạt và mái tóc vẫn còn phủ một lớp sương lạnh. Đôi mắt cậu từ từ mở ra, phản chiếu bầu trời xám xịt.
Đau đớn.
Cậu đã thức tỉnh.
… Nhưng thế giới trước mắt không còn là thế giới mà cậu từng biết.
Cậu không nhớ được gì cả.
Cơn choáng váng ập đến như một cơn sóng dữ. Mọi thứ trước mắt đều nhòe đi, và cậu cảm thấy đau nhức khắp cơ thể. Cậu đưa tay lên đầu, chạm vào một vết thương đang rỉ máu.
Cả cơ thể cậu như bị hàng ngàn lưỡi dao cắt xé. Lồng ngực nóng rát, đôi tay run rẩy chống xuống mặt đất đầy rêu phong. Máu từ vết thương trên trán chảy xuống, làm nhòe đi tầm nhìn của cậu.
Cậu mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc đến mức chẳng thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.
"Chuyện gì đã xảy ra…?"
Cậu nhớ mang máng… mình đang ở trong lớp học, rồi sau đó là một luồng ánh sáng chói lòa. Cậu cảm thấy cơ thể đông cứng lại, rồi tất cả trở nên tối đen.
Mọi thứ chỉ như một giấc ngủ ngắn. Nhưng khi mở mắt ra, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân cậu lại mềm nhũn. Cậu ngã xuống đất, hơi thở trở nên gấp gáp.
Xung quanh không có một bóng người. Những tòa nhà bị bao phủ bởi dây leo, những con đường bị nứt gãy, những chiếc xe bị hoen gỉ và mục nát. Thế giới mà cậu biết đã biến mất.
Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu trống rỗng.
"Mình là ai?
Mình đang ở đâu?"
Từng câu hỏi dồn dập hiện lên trong tâm trí, nhưng không có câu trả lời.
Cơn chóng mặt đột ngột trở nên tồi tệ hơn, và trước khi kịp nhận ra, cậu đã ngã xuống một lần nữa.
Cậu loạng choạng đứng dậy, cố gắng lấy lại thăng bằng. Nhưng ngay khi vừa đứng thẳng người, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Một cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy cậu.
Như một ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đông lạnh giá, ánh sáng xanh huyền bí tỏa ra từ người cậu, lan rộng như những dòng suối lấp lánh. Những vết thương trên cơ thể cậu bắt đầu khép lại, cơn đau cũng dần tan biến.
Những vết thương trên da thịt bắt đầu khép lại. Cơn đau nhức biến mất. Cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng như thể vừa được tái sinh.
Nhưng có gì đó không đúng.
Cậu cảm thấy cơ thể mình thay đổi. Ngón tay dần trở nên nhỏ lại. Tầm nhìn cũng thấp hơn so với trước đó.
"Cái gì…?"
Cậu nhìn xuống bàn tay của mình—nhưng đó không còn là bàn tay của một thiếu niên. Đó là bàn tay của một đứa trẻ.
Không phải do ảo giác. Cơ thể cậu thực sự đang co rút lại. Chiều cao giảm xuống. Chiếc áo đồng phục rộng thùng thình như đang nuốt chửng cậu. Những ngón tay thon dài ngày càng ngắn lại, làn da trở nên mềm mại hơn.
Cậu đang… trẻ đi.
"Không! Mình không muốn quay trở lại thành một đứa trẻ!"
Cậu cố gắng chống cự. Nhưng không có cách nào để ngăn chặn quá trình này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Cậu không có thời gian để hoảng sợ. Cơ thể cậu tiếp tục thu nhỏ lại, từng giây từng giây một. Chỉ vài phút sau, cậu đã không còn là một thiếu niên nữa.
Đôi mắt cậu mở to, nhưng cậu không thể cất lời. Cậu không còn khả năng nói chuyện. Không còn sức mạnh để cử động.
Trong cơn tuyệt vọng, cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Một đôi tay dịu dàng bế cậu lên.
Tiếng bước chân vang lên giữa đêm đông lạnh giá. Một cặp vợ chồng, trông vẫn còn khá trẻ, bước đi cẩn thận trên lớp tuyết dày. Người phụ nữ khẽ run lên vì lạnh, trong khi người đàn ông quấn chặt áo khoác quanh vai cô.
Rồi họ dừng lại.
Họ nhìn xuống thứ trước mặt mình—một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên nền đất lạnh giá, cơ thể trần trụi giữa những mảnh băng vỡ.
“Ruby, em lại đây xem này,” người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy cất giọng trầm ấm. “Đứa bé này… nó còn sống.”
Ruby chạy đến, lập tức ôm lấy cậu vào lòng. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hơi ấm từ cơ thể cô khiến cậu cảm thấy yên tâm phần nào.
Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời cậu đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Và đó là cách mọi chuyện bắt đầu. Một câu chuyện về những kẻ mang trong mình sức mạnh bị phong ấn, về những lựa chọn, những hy sinh…
Là khởi đầu cho một hành trình không lối thoát, cho câu chuyện về Tử thần Elmar—kẻ bị đóng băng suốt bốn mươi ba năm—giờ đây đã được tái sinh trong một thời đại xa lạ.
Và cậu ta không hề biết rằng, sự thức tỉnh của mình sẽ làm thay đổi vận mệnh của cả thế giới.
Một câu chuyện về hành trình mới của tử thần, về sự sống, về những nghịch lý không thể nào tháo gỡ.
...
Nằm ẩn mình giữa một thung lũng hoang tàn sau tận thế, Pháo Đài Hoa Vũ Hội là một trong những cộng đồng hiếm hoi còn tồn tại sau thảm kịch đóng băng toàn cầu.
Không giống với những khu định cư nhỏ lẻ khác, Hoa Vũ Hội được tổ chức như một cộng đồng vững mạnh, với quân đội riêng và hệ thống phân phối tài nguyên rõ ràng. Những bức tường thép kiên cố bao quanh, ngăn cách thế giới bên ngoài đầy hỗn loạn và những kẻ cướp bóc đang rình rập. Bên trong, từng khu vực được phân chia rõ ràng: từ nơi sinh hoạt của người dân, kho lương thực, bệnh viện, cho đến trung tâm huấn luyện dành cho những người muốn gia nhập lực lượng thợ săn của pháo đài. Nơi này được xây dựng có tổ chức, với hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt, nguồn lương thực dồi dào và sự quản lý chặt chẽ từ những người lãnh đạo.
Những ai tìm đến Pháo Đài không chỉ mong có một nơi trú ẩn, mà còn muốn góp sức xây dựng lại nền văn minh đã sụp đổ. Ở đây, mọi người sống dựa vào nhau, phân công công việc hợp lý: nhóm thợ săn ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, nhóm nông nghiệp trồng thực phẩm trong các nhà kính đặc biệt, nhóm nghiên cứu tìm cách khôi phục công nghệ cũ…
Hệ thống chỉ huy của Hoa Vũ Hội được chia thành nhiều cấp bậc, đứng đầu là Lucia Teller—một nữ chiến binh mạnh mẽ và quyết đoán. Dưới quyền cô là các chỉ huy đội thợ săn tinh nhuệ, những người chịu trách nhiệm bảo vệ pháo đài và dẫn dắt các nhiệm vụ tìm kiếm tài nguyên. Trong số đó, một nhóm thợ săn được gọi là Nhóm F của chỉ huy Anna Krueger nổi danh với những thành tích xuất sắc nhất.
Sở dĩ nơi này có thể tồn tại và phát triển là nhờ nguồn lương thực dự trữ từ trước thảm họa, cộng thêm việc họ tìm ra các phương pháp thích nghi với môi trường mới. Họ săn bắt, thu gom tài nguyên và thậm chí đã tìm ra cách nuôi trồng thực phẩm trong các nhà kính được sửa chữa từ những công trình cũ.
Tổ chức Hoa Vũ Hội, lực lượng đứng sau sự vận hành của pháo đài, vốn được thành lập bởi một nhóm quân nhân và nhà khoa học. Họ không chỉ đảm bảo sự sống còn cho cư dân mà còn nghiên cứu về hiện tượng đóng băng bí ẩn đã thay đổi thế giới. Những người có năng lực đặc biệt – những cá nhân đầu tiên sở hữu ma thuật – cũng xuất hiện trong tổ chức này, góp phần bảo vệ cộng đồng khỏi những mối nguy hiểm từ bên ngoài.
Đó là nơi Tử Thần Elmar đã lớn lên, là mái nhà duy nhất cậu từng biết.
Ba ngày trước khi Elmar đặt chân đến Hoa Vũ Hội, Ceasar và Ruby đang trên đường thực hiện nhiệm vụ thăm dò một khu vực bị bỏ hoang. Đó vốn là một thành phố đông đúc, giờ chỉ còn lại những tòa nhà sụp đổ, tuyết phủ kín mặt đất và gió lạnh buốt da.
Nhiệm vụ của họ là tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào còn sót lại—thực phẩm, vũ khí, thuốc men hoặc bất cứ thứ gì có thể tái sử dụng. Tuy nhiên, họ không ngờ rằng thứ họ tìm thấy lại là một cậu bé bị đóng băng giữa đống đổ nát.
Sau khi trở về, Ceasar và Ruby đã giao cậu bé cho các bác sĩ tại khu điều trị của Hoa Vũ Hội. Dưới sự giám sát của Elea Lorber, một trong những y sĩ giàu kinh nghiệm nhất, cậu bé dần tỉnh lại sau nhiều giờ chìm trong trạng thái bất động.
Elea vốn là một người phụ nữ tốt bụng, đã có một con gái nhỏ và đang mang thai đứa con thứ hai. Chồng cô là một thợ săn, hiện đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài.
Elea nhận ra rằng cậu bé này không chỉ đơn thuần là một người sống sót may mắn. Cơ thể cậu có dấu hiệu thích nghi kỳ lạ với nhiệt độ lạnh giá, và dường như đã trải qua một quá trình bảo toàn sinh học kỳ diệu mà ngay cả khoa học hiện đại cũng không thể giải thích được.
Dưới sự chăm sóc của Elea, cậu bé dần hồi phục, nhưng trí nhớ của cậu hoàn toàn trống rỗng. Cậu không nhớ tên mình, không biết mình đến từ đâu.
Sau một thời gian, Caesar và Ruby quyết định nhận nuôi cậu bé. Họ đặt tên cho cậu là Elmar Hartstein. Vài tháng sau, khi Elea hạ sinh cô con gái thứ hai—Stella Lorber, Elmar đã chính thức trở thành một phần của mái ấm này.
Thời gian trôi qua, Elmar dần hòa nhập vào cuộc sống tại pháo đài. Cậu dành nhiều thời gian chơi đùa cùng Stella và Estelle Lorber, cũng như những đứa trẻ khác trong pháo đài. Mặc dù ban đầu khá trầm lặng và dè dặt, nhưng với sự giúp đỡ của Ceasar và Ruby, cậu bắt đầu mở lòng hơn.
Năm cậu hai tuổi, Sara Teller ra đời – con gái của thủ lĩnh Hoa Vũ Hội, Lucia Teller. Vì là con gái của lãnh đạo, Sara luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng điều đó không thể ngăn cản cô bé tò mò về thế giới xung quanh.
Elmar gặp Sara lần đầu tiên khi lén vào khu trung tâm pháo đài, một nơi mà trẻ con không được phép vào. Khi bị bắt gặp, thay vì hoảng sợ, cậu lại nhận được một cái nhìn tò mò từ cô bé tóc vàng nhỏ nhắn. Từ ngày hôm ấy, cô bé đã có những người bạn đầu tiên, được biết thêm về thế giới bên ngoài căn phòng nhỏ bé của mình.
Elmar nhanh chóng kết bạn với Sara Teller, con gái của Lucia Teller. Dù nhỏ hơn cậu hai tuổi, Sara luôn tỏ ra chững chạc hơn và thường xuyên dẫn đầu trong những trò chơi trẻ con.
Ceasar dạy cậu cách sử dụng dao găm để tự vệ, trong khi Ruby hướng dẫn cậu những kỹ năng sinh tồn cơ bản. Họ không nuông chiều cậu như một đứa trẻ yếu đuối, mà huấn luyện cậu để trở thành một người có thể tự đứng trên đôi chân mình.
Trong khi Elmar và các đứa trẻ khác vẫn vô tư lớn lên, bên ngoài pháo đài, thế giới đang dần thay đổi. Các nhóm người sống sót khác cũng đang tìm cách thích nghi, và không phải ai cũng có ý định hòa bình. Những tin đồn về các thợ săn Băng Nhân, về những kẻ sở hữu ma thuật đen bắt đầu lan truyền.
Đến năm Elmar chín tuổi, sự yên bình của Hoa Vũ Hội bắt đầu bị đe dọa. Những nhóm người lạ mặt xuất hiện gần khu vực săn bắn. Những vụ mất tích ngày càng gia tăng. Và vào một ngày mùa đông lạnh giá, lần đầu tiên, pháo đài bị tấn công.


2 Bình luận