vol 02: Sự lụi tàn của ánh sáng đầu tiên
Chương 01: phần kí ức muốn quên
0 Bình luận - Độ dài: 2,180 từ - Cập nhật:
Chương 1
Sáng chủ nhật.
Thành phố phủ một lớp sương nhạt, ánh mặt trời vừa đủ ấm để khiến ly cà phê trong tay tôi tỏa khói mờ. Tôi và Evelyn ngồi bên ngoài quán nhỏ gần trung tâm thị trấn – cái nơi có vẻ yên bình đến mức khiến người ta quên rằng chỉ vài tuần trước, máu vẫn còn nhỏ xuống nền đất đóng băng.
Không khí mang theo chút hương cây thông và khói củi. Xa xa, tiếng xe lửa từ ga cuối thị trấn vọng lại như tiếng thở dài của nơi này – không ai đi, và cũng chẳng ai đến.
Thị trấn này không yên bình hơn những nơi tôi từng đặt chân đến là bao. Tôi thuê một căn hộ nhỏ trên tầng hai của một tòa nhà cũ nằm gần trung tâm thị trấn. Đủ cao để quan sát, đủ xa để không bị ai làm phiền. Clara cũng sống không xa chỗ tôi lắm – một căn hộ áp mái, đầy sách và những bản đồ tôi chưa bao giờ nhìn kỹ.
Tôi chống khuỷu tay lên bàn, mắt dõi theo dòng người qua lại. Cũng giống như mọi sáng khác kể từ khi tôi đặt chân đến đây. Người ta vội vã sống, còn tôi – tôi vội vã lẩn khuất.
Và nếu bạn đang tự hỏi liệu nhân vật chính có luôn bắt đầu một chương mới bằng cảnh uống cà phê và nhìn xa xăm không… thì ừ, có lẽ đúng thế thật. Nhưng hãy thành thật đi – giữa một thế giới đầy máu, móng vuốt và thứ mùi không ai muốn ngửi lần hai, một ly cà phê nóng và một tí triết lý rẻ tiền cũng là điều gần giống với liệu pháp nhất mà tôi có.
-Logan?
– Evelyn kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ. Cô nghiêng đầu nhìn tôi, tay khuấy ly cacao như thể đang chờ xem liệu tôi có thành thật.
-Cậu sao thế? Thấy ổn với cuộc sống ở đây chưa?
Tôi nhún vai, uống một ngụm cà phê.
-Ổn. Nếu định nghĩa ‘ổn’ là mỗi sáng tỉnh dậy mà không bị cào mặt bởi thứ gì đó có nanh và móng vuốt.
Tôi nói nửa đùa nửa thật.
Cô bật cười. Giọng cười của Evelyn giống như tiếng chuông bạc lẫn với gió – nhẹ và dễ tan biến.
-Ừm, vậy là ổn rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi bánh quế từ cửa sổ bếp của quán. Tôi hơi nheo mắt – cảm giác này, khung cảnh này – yên ả đến mức gần như không thật.
Nhưng tôi biết rõ hơn bất cứ ai – yên bình là một lớp sơn mỏng, bên dưới là vết nứt chờ nổ tung.
Chúng tôi rời quán và trở về sở cảnh sát. Không khí bên trong có vẻ hỗn loạn hơn bình thường – một cặp vợ chồng đang đứng ở quầy, nét mặt đầy lo lắng.
-Chúng tôi… con gái chúng tôi mất tích.
Người mẹ nói, tay run lên khi trao cho viên cảnh sát trực nhật một bức ảnh. “Nó vừa tròn mười sáu tuổi tuần trước…”
Chúng tôi trở lại sở cảnh sát không lâu sau đó. Cánh cửa vừa mở, âm thanh ồn ào từ phòng tiếp dân lập tức ập đến. Một cặp vợ chồng đang nói chuyện với viên trực ban, vẻ mặt hoảng loạn.
-Tối qua… con gái chúng tôi… nó không về.
Tôi tiến lại gần, nhận lấy bức ảnh. Trong khoảnh khắc, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Không phải vì bức ảnh – mà vì mùi hương thoang thoảng bám trên quần áo họ. Ngọt. Lạ. Quen thuộc.
Một thứ gì đó trong ký ức tôi khẽ cựa quậy. Mùi hương ấy không nên có mặt ở đây – không giữa loài người.
Chúng tôi nhận vụ án. Evelyn hỏi cặp vợ chồng vài câu cơ bản – có thù oán với ai không, gần đây con gái có gì lạ không… Tất cả đều không đem lại gì rõ ràng.
Tên cô bé là Alina. Mắt nâu nhạt, tóc sẫm màu được cột bằng dây ruy băng tím. Trong bức ảnh, cô cười – cái cười khiến tôi thấy gai sống lưng. Không phải vì nó đáng sợ, mà vì nó quá trong trẻo giữa những mảnh ký ức đen tối tôi từng nhìn thấy từ những nạn nhân khác.
Chúng tôi đến kiểm tra phòng cô bé.
Và đó là khi mùi hương kia trở nên nồng đến mức ngột ngạt – ngay cả Evelyn cũng có thể ngửi được.
-Có khi là nước hoa?
Cô đoán.
-Tôi không chắc.
Tôi đứng giữa căn phòng – nhỏ, gọn gàng, treo đầy tranh vẽ tay. Trên bàn là tập giấy nháp ghi đầy ký hiệu không rõ nghĩa, như thể Alina đang cố ghi lại điều gì đó mà chính cô cũng không hiểu. Nhưng tôi thì hiểu. Một vài ký hiệu là bản sao không hoàn chỉnh của ngôn ngữ Cổ Lưu – hệ chữ viết từng được dùng bởi các sinh vật bóng tối
Khoan đã tôi nhận ra mùi hương này. Nếu đúng như những gì tôi đang ngĩ thì có lẽ….
Tôi quay lại hỏi bố mẹ cô bé:
-Cô bé… là con ruột?
Họ ngập ngừng. Người cha trả lời sau một thoáng im lặng.
-Không… nó là con nuôi. Chúng tôi nhận nuôi từ một trung tâm ở phía bắc. Khi nó lên ba tuổi.
Điều gì đó trong đầu tôi khớp lại như một khớp khóa. Tôi xin phép ra ngoài gọi điện.
Clara, đến trụ sở Night Watch. Tìm cho tôi thông tin về bất kỳ sinh vật nào thuộc lớp côn trùng, có khả năng tỏa ra mùi hương để điều khiển người khác.
Clara không hỏi lý do. Mười phút sau, cô gọi lại.
Logan, có một loài tên là Apis Nocturne. Chúng có khả năng phóng ra pheromone cực mạnh để làm người xung quanh lạc lối… đặc biệt là con người. Mỗi năm, khi ong chúa đến tuổi sinh sản, chúng sẽ tổ chức nghi thức gọi là ‘Chọn Vua’. Trong đó, một con đực sẽ được chọn để giao phối với ong chúa. Nhưng… nếu con chúa còn chưa kiểm soát được bản năng, nó có thể vô thức thu hút mọi con Apis Nocturne đực trong vài dặm.
Tôi không đáp ngay.
Nếu tôi đoán đúng – cô gái kia chính là ong chúa, và nghi thức kia… đang bắt đầu.
Tôi gọi cho Hector – chuyên viên truy vết mùi hương thuộc Night Watcher.
-Chuẩn bị đồ code F4. Gặp tôi tại điểm A7. Mang theo lưới sáp và thiết bị phân tích pheromone. Clara sẽ đi cùng.
-Vụ nghi thức chọn vua?
Hector hỏi ngắn gọn.
-Tệ hơn.
Tôi đáp.
-Là một nghi thức cưỡng ép.
.
Đây là lúc bạn bắt đầu tự hỏi tại sao tôi lại biết mấy thứ này. Và tôi sẽ trả lời… không phải hôm nay. Nhưng tin tôi đi – tôi thực sự ước gì mình không biết.
Chúng tôi lái xe xuyên qua rừng, lần theo dấu pheromone đậm đặc dẫn tới một khu đất trống bỏ hoang, nơi mùi ngọt lịm như đang cố len lỏi vào từng kẽ óc.
Cô bé bị trói giữa vòng nghi lễ, xung quanh là hàng chục sinh thể với ánh mắt rỗng tuếch, cơ thể không còn di chuyển như người. Họ đang cúi lạy, miệng lẩm bẩm thứ âm thanh xưa cũ.
Tôi ra hiệu cho cả nhóm chuẩn bị.
-Không giết ai cả.
– Tôi nhấn mạnh, mắt quét qua Clara và Hector.
- Họ chỉ là nạn nhân.
Clara gật đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Chúng tôi xông vào.
Clara là người đầu tiên hành động – hai bức tường ánh sáng đan xen nhau dựng lên, chắn giữa đám sinh thể và cô bé đang bị trói. Hector lao vòng qua bên trái, ném ra một lưới sáp màu hổ phách, tinh thể nở bung, trói chặt ba sinh thể đầu tiên trong âm thanh nứt rạn.
Tôi rút kiếm. Lưỡi bạc ngân lên tiếng rít lạnh, như phản ứng với sự hiện diện của sinh vật phi tự nhiên quanh đây.
Đám sinh thể – những người từng là người – rít lên, gương mặt nhăn nhúm trong đau đớn, tay chân quằn quại như đang vùng thoát khỏi xiềng xích vô hình. Một vài trong số họ gào khóc. Một số khác bò trên nền đất, đôi mắt lấp lánh như được phủ bởi lớp phấn ánh kim.
Tôi chém – không sâu – chỉ để khiến họ ngất đi, từng đòn đều được tính toán. Nhưng họ quá đông. Từng lớp người – hay đúng hơn là từng vỏ xác bị điều khiển – tràn đến như một cơn sóng biết rít gào. Mùi pheromone đậm đặc đến mức khiến đầu tôi ong lên.
Mỗi cú chém là một bước lùi. Clara dựng tường chắn liên tục, Hector bắn lưới đến mức cổ tay run rẩy. Tôi vừa đánh vừa kéo lùi đội hình, cố giữ chúng tránh xa vòng nghi lễ – nơi cô bé vẫn còn bị trói, bất động.
Rồi – đúng lúc chúng tôi sắp bị dồn đến mép tường – một lưỡi đao ánh bạc lướt ngang qua đầu tôi.
Ba thân người đổ xuống. Không máu – chỉ bụi kim tuyến bay lên từ nơi vết chém cắt ngang cổ họng họ.
Tôi quay phắt lại.
Hắn đứng đó.
Một người đàn ông trong áo choàng đen, bám đầy bùn và bụi. Tóc dài, bạc trắng, dính bết vào khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết chưa chôn. Đôi mắt hắn – sâu như vực – không phản chiếu lấy một tia sáng.
Hắn không nói. Không cần.
Hắn bước về phía cô bé – lặng lẽ, như thể cả thế giới xung quanh chẳng là gì ngoài tiếng vọng xa của một nhiệm vụ được lập trình.
Tôi chắn trước mặt hắn, lưỡi kiếm giương lên.
– Dừng lại! Thomas.
Tôi rít lên, vừa nghiêng người né một sinh thể lao đến từ bên trái. Gạt hắn sang một bên là một chuyện, hạ hắn trong khi đang bị bao vây lại là chuyện khác.
– Cô bé là nạn nhân, không phải kẻ thù.
– Nó là ong chúa.
– Hắn đáp. Giọng nói lạnh hơn cả đêm đông vùng Siberia.
– Mày không thấy sao? Pheromone của nó sắp đạt đỉnh. Nếu không kết thúc—năm sau sẽ có trăm con giống nó.
Một sinh thể nhào đến từ phía sau. Tôi xoay người, chém ngược ra sau mà không cần nhìn, rồi quay lại đối mặt Thomas.
– Không phải hôm nay.
Hắn tấn công.
Nhanh đến mức tôi chỉ kịp chặn lưỡi đao bằng thân kiếm.
Cánh tay tôi tê dại. Hắn không mạnh hơn tôi – nhưng hắn không kiêng nể gì. Mỗi đòn là một cú chém để giết, không do dự, không tiếc thương.
Tôi nghiêng người tránh cú xoáy, đá bật đầu gối hắn – hắn lùi lại, không phản đòn, chỉ liếc mắt.
Hắn lại lao đến.
Tôi gạt đao, phản công, lưỡi kiếm xoáy vào đường chéo qua bụng hắn – chỉ trúng áo choàng. Hắn xoay người, cắt chéo xuống từ vai tôi – tôi nghiêng đầu, mũ trùm bị xé rách.
Không một lời – hắn không muốn thuyết phục, hắn chỉ muốn kết thúc.
-Dừng lại!
Clara hét lên sau lưng tôi. Cô bắn ra một trường lực mạnh đến mức cây cối xung quanh rung chuyển.
Hắn chặn bằng lưỡi đao, ngăn không để sức ép chạm vào người.
-Mày vẫn thương hại chúng sao Logan, à phải rồi mày cũng như chúng nhỉ.
Đó là câu họ luôn dùng để sỉ nhục tôi. Như một cái đinh gỉ đóng vào ngực tôi mỗi lần gặp lại. Và buồn cười là... phần tôi tin hắn đúng.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, hơi thở dồn dập.
-Và anh vẫn là một tên khốn không biết gì ngoài giết chóc.
Hắn cười. Nụ cười méo mó, như vết sẹo không bao giờ lành.
Rồi quay người bỏ đi, không nói thêm lời nào.
Không ai ngăn hắn. Clara nhìn theo, giọng khàn khàn:
-Anh ta là ai vậy?
Tôi lặng đi một lúc.Rồi đáp, khẽ thôi:
-Một tên khốn .
Bạn có thể đang nghĩ: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Và bạn có lý. Thật ra, nếu tôi là người ngoài đọc tới đây, chắc tôi cũng ném quyển sách xuống mà đi pha cà phê.
Nhưng đừng lo. Đây chỉ là mặt nổi. Chuyện mới chỉ bắt đầu.
Bạn còn ở đây, phải không?
Vậy thì tốt. Giữ chặt lấy ghế. Tôi hứa với bạn – mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát đấy.


0 Bình luận