Tôi tên là Lan. Hai mươi tuổi, sinh viên Sư phạm tiếng Nga. Không có gì nổi bật – thành tích học tập bình thường, ngoại hình thường thường, cuộc sống tẻ nhạt.
Tôi vẫn sống – như một cái bóng. Và để trốn khỏi cái bóng đó, tôi tìm đến shifting.
Đó là một khái niệm kỳ lạ mà tôi biết qua mạng: tạm rời thế giới này, để bước vào một thế giới khác. Một thế giới mà ta mơ ước. Một "hiện thực"khác.
Có người bảo chỉ cần tập trung đủ lâu, đủ sâu, đủ tin, thì ta sẽ thực sự sống ở nơi đó.
Tôi thử suốt nhiều tháng. Đọc lại những kịch bản, hình dung những khung cảnh tươi đẹp mà tôi muốn bước vào. Nhưng chưa lần nào thành công.
Cho đến một đêm, tôi thấy một con mèo đen đội nón phớt băng qua ban công nhà mình.
Sau đó, tôi mơ thấy mình lạc giữa đoàn diễu hành của một gánh xiếc quái dị. Cảm giác nghẹt thở, toi liên tục bị xô đẩy giữa những tiếng cười the thé, những bộ đồ sặc sỡ và những chiếc mặt nạ đủ những sắc thái khác nhau, và rồi mọi thứ tối sầm đi.
Rồi tôi tỉnh dậy. Vẫn trong phòng mình. Nhưng ướt đẫm mồ hôi. Ngực đau như ai bóp chặt.
Tôi nghĩ đó chỉ là ác mộng.
Nhưng mấy ngày sau, nó lặp lại.
Mỗi lần đều rõ hơn, nặng hơn. Mỗi lần đều theo một khung cảnh khác.
Và rồi tôi bắt đầu nhìn thấy những thứ như vậy ở ngoài đời.
…Tôi đang làm gì thế này? Tại sao tôi lại bị như vậy cơ chứ?.
Tôi bày tỏ hết những điều kỳ lạ trong cuộc sống của mình những ngày gần đây vào cuốn sổ nhật ký.
Viết xong,tôi đóng sổ, leo lên giường với hy vọng có thể ngủ một giấc thật ngon. Chỉ là một giấc ngủ bình thường thôi. Tôi không đòi hỏi gì nhiều nữa. Nhưng...
Trong cơn mê man mơ hồ, tôi nghe thấy một giọng nói vang vọng từ đâu đó xa xôi.
"Dậy đi nào..."
"Dậy đi,
đừng chần chừ..."
"Đừng lười biếng..."
Giọng nói cứ lặp lại, đều đều và lạnh lẽo, như thể nó thấm vào tận xương sống. Tôi vùng dậy—nhưng không, tôi không còn nằm trên chiếc giường của mình nữa. Tôi... đang rơi.
Phía dưới tôi là một khoảng không vô tận, được lót đầy những trang giấy in chi chít chữ. Tôi xuyên qua từng tầng giấy, nghe tiếng xé rách vang lên mỗi khi cơ thể mình chạm vào, những tiếng cười rùng rợn vang lên xung quanh tôi.
Tôi cứ rơi mãi, không thể hét lên, không thể dừng lại. Và rồi mọi thứ tối sầm lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường. Nhưng không phải giường của tôi. Đó là một chiếc giường đen ba mét rất to và dài, mang đến vẻ đẹp sang trọng nhưng rùng rợn với bốn trụ giường khắc hình mặt hề với những biểu cảm méo mó, trên bốn trụ giường ấy là một cái khung màn rủ xuống nhưng lại không buông màn mà được cột lại vào những trụ giường, chiếc đệm dày nhưng rất êm, chiếc chăn bông cũng rất to và ấm, bề mặt của nó được thêu bằng những ký hiệu kỳ lạ. Trần nhà cao vút, những bức màn dày màu đỏ thẫm như máu phủ kín bốn bề. Không gian tối, lạnh, và im lặng một cách bất thường. Không một bóng người.
Tôi đã ở một nơi khác. Cảm giác đầu tiên tôi nhận được là lạnh. Cả cơ thể tôi run rẩy, như thể cái lạnh ấy đã ăn sâu vào xương tủy, làm tôi không thể cử động ngay lập tức. Tôi hoang mang nhìn xung quanh, cố gắng hiểu xem mình đang ở đâu. Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm và xa lạ đến mức khiến tôi không thể tin vào mắt mình. Căn phòng rộng lớn, Không khí ngột ngạt, dày đặc như bị thời gian ngừng trôi ở đây, khiến tôi cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không lối thoát.
Tôi toan ngồi dậy thì... sững người.
Đôi tay thon dài với làn da trắng như sứ... không phải của tôi.
Tôi đưa tay chạm lên mặt. Cằm nhọn, mũi cao, gò má mềm mại không quen thuộc. Tim tôi đập thình thịch. Chiếc váy đen suông dài đang mặc ôm lấy một thân hình mảnh dẻ, khác hẳn cơ thể tôi – kẻ từng luôn tự ti về vóc dáng tròn trịa và làn da vàng rám nắng.
Chuyện gì đây?
Mắt tôi chợt dừng lại ở một lọn tóc xoăn màu vàng nâu phủ ngang ngực, óng ánh ánh sáng yếu ớt. Không thể nào...
Tôi vội vã ngồi dậy, ánh mắt đảo qua khắp phòng để tìm kiếm sự an toàn, nhưng mọi thứ đều chỉ khiến tôi hoảng loạn hơn. Những chiếc kệ tủ lớn,
Bộ bàn ghế sofa đỏ chạm khắc tinh xảo, chẳng hề làm dịu đi cảm giác sợ hãi trong tôi . Chúng chỉ càng làm tăng thêm sự quái đản của không gian này, như thể chúng đang đợi tôi làm gì đó… hoặc không làm gì cả.
Trái tim tôi đập mạnh, dồn dập khi ánh mắt tôi dừng lại trên những con búp bê . Chúng không phải là những con búp bê bình thường. Những con búp bê vải, với đôi mắt đen như hố sâu không đáy, đứng ngồi ngay ngắn trên những chiếc kệ.
" Cái căn phòng quái quỷ gì thế này?"
Tôi lén lút hít sâu một hơi để tỉnh táo hơn, nhưng cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình. Và rồi, như thể không có gì là ngẫu nhiên, tất cả chúng đồng loạt quay đầu lại. Đôi mắt đen của chúng… nhìn tôi. Mỗi con búp bê đều nhìn tôi như một sinh vật ngoài hành tinh, như thể đang giám sát tôi, đang quan sát từng cử động nhỏ nhất của tôi ,những cặp mắt vô hình ấy đang siết chặt lấy tôi, không để tôi thoát ra ngoài.
Tôi kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, theo phản xạ lập tức thu người lại rồi cuộn mình vào trong chăn, run rẩy lén nhìn đống đồ chơi.
" Chuyện gì đang xảy ra vậy?.... những thứ đó là sao?"
Một trong số những con búp bê, với làn da vải sờn cũ và đôi mắt kính đen sâu hoắm như những hố đen không đáy, đột nhiên mở miệng. Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy.
"Tiểu thư Kristina dậy rồi,” giọng nói khàn khàn vang lên, như một tiếng thì thầm từ tận sâu trong bóng tối. Mỗi chữ như một đụng chạm lạnh buốt vào da thịt tôi, khiến tôi không thể di chuyển. Tôi nhìn thấy con búp bê đó, đôi mắt không còn là đôi mắt của một món đồ chơi nữa, giống như những vật bị quỷ ám thì đúng hơn.
“Phải, nhưng cô ấy lại dậy sớm,” một con búp bê khác lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng lại sắc lạnh như một mũi dao đâm vào tim tôi.
“Thật không giống tiểu thư chút nào,” một giọng nói khác vang lên, mang theo sự ngạc nhiên ma quái, như thể có một sức mạnh vô hình đang trêu đùa tôi.
Toàn thân tôi căng cứng, tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực. Những con búp bê không chỉ đứng im và nhìn tôi – chúng đang… nói chuyện. Mỗi câu nói như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua người tôi, mang theo cái cảm giác mà tôi không thể lý giải được – một cảm giác bị bao vây, bị giám sát bởi những sinh vật không có linh hồn.
Căn phòng dường như trở nên chật chội và nghẹt thở hơn, những tiếng thì thầm của búp bê vang lên trong không gian im lặng, giống như những bóng ma đang lởn vởn quanh tôi. Tôi cảm thấy như dây thần kinh toàn thân của tôi đang căng cứng. Mỗi câu nói, mỗi tiếng động đều đâm xuyên vào tâm trí tôi, như thể chúng đang ép tôi phải tuân theo một điều gì đó mà tôi không hiểu.
Tôi cố gắng hít thở thật sâu, nhưng không khí trong phòng vẫn nặng nề và lạnh lẽo, như thể mỗi hơi thở tôi hít vào đều bị ngưng trệ, bị chặn lại bởi một thế lực vô hình. Mỗi tiếng động từ những con búp bê khiến tôi cảm thấy mình như bị xâm chiếm, không còn một chút quyền kiểm soát nào trong căn phòng này. Và rồi, tôi nhận ra điều đó – tôi không phải là người duy nhất ở đây. Những con búp bê này, những món đồ chơi không có linh hồn, lại biết nói, lại nhìn tôi như thể chúng đang chờ đợi điều gì đó từ tôi
Một con gấu bông, đặt trên một chiếc kệ cao, bỗng lên tiếng đùa cợt, giọng nói khô khốc và lạnh lẽo:
“Phải, bình thường tiểu thư không bao giờ nghe lời Máy Phát Nhạc, quản gia Vladimir từng phải vào phòng bế cô ấy dậy đấy.”
Một câu nói đùa, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy như một sự nghi ngờ đáng sợ dành cho tôi? và rồi…Bọn chúng cười. Những tiếng cười méo mó, rùng rợn vang lên, như thể từ mọi ngóc ngách trong phòng, từ những con búp bê, từ những con gấu bông, từ chính bức tường và không gian tăm tối này.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Cả người tôi như tê liệt vì sợ hãi. Một cơn lạnh băng bao trùm lấy tôi, khiến từng sợi tóc trên người dựng đứng. Tôi nhảy xuống giường vội vã, không nghĩ ngợi gì, chỉ muốn chạy – chạy thoát khỏi tiếng cười đó, chạy thoát khỏi những con búp bê với ánh mắt lạnh lẽo, những con gấu bông đang chế giễu tôi.
Lạy trời, tôi phải đi, tôi phải ra ngoài! Tôi phải thoát khỏi đây!
Rồi đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ ngoài cửa :
" Ngài Vladimir đến rồi.”
Tiếng nói ấy như một dấu hiệu kết thúc cho mọi thứ, những món đồ chơi đang ồn ào bỗng chốc im bặt, ngoan ngoãn như chưa từng có gì xảy ra. Ngay khi tôi chưa kịp phản ứng, cánh cửa mở ra. Một hình bóng cao lớn xuất hiện, bước vào phòng với dáng vẻ lạnh lùng. Người đàn ông trẻ tuổi ấy chính là quản gia Vladimir mà bọn chúng nói.
Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, áo corset nam bó chặt và thắt nơ bướm đen, tạo nên một vẻ ngoài trang trọng nhưng không kém phần nghiêm nghị, gương mặt trẻ tuổi ấy lại bị che đi một nửa bởi cái mặt nạ thỏ được chạm khắc những hoạ tiết màu đen.
Hắn nhìn thấy tôi đứng sững sờ, mặc chiếc váy đen mỏng trong cái lạnh thấu xương, đôi chân trần lạnh buốt trên sàn đá. Hắn ta lập tức thốt lên:
“Tiểu thư...”
Chưa kịp để tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vladimir đã lao tới, cánh tay to lớn hắn vươn về phía tôi, hắn ta bế tôi lên trong khi tôi đang hoảng hốt tột độ và đặt tôi trở lại giường một cách nhẹ nhàng, như thể không muốn làm tôi tổn thương dù chỉ một chút. Hắn phủ chiếc chăn bông dày lên cơ thể tôi, nhưng đối với tôi bây giờ nó không khác gì một lớp vải nặng nề đè lên từng sợi dây thần kinh của tôi. . Cảm giác bất an và hoang mang khiến tôi không thể tìm được lời để nói.
Tôi ấp úng:
“Anh... tôi...”
Giọng nói của tôi run rẩy, như thể bị nghẹn lại trong cổ họng. Tất cả những câu hỏi, những lời muốn nói về thế giới này, về những gì đang xảy ra, đều như mắc kẹt trong lòng tôi.
"Sao tiểu thư lại dậy sớm trước giờ quy định?"
Vladimir ngồi bên giường lặng lẽ nhìn tôi, dường như hắn ta đang đợi câu trả lời từ tôi, nhưng tôi không thể mở lời dù trong lòng ngổn ngang những câu hỏi. Chỉ có không khí lạnh và im lặng bao trùm.Tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của anh, hy vọng rằng tôi sẽ tìm thấy câu trả lời trong đó.
Mùi hương của gỗ trầm toả ra từ vạt áo của người đàn ông bay thoang thoảng trong không khí vô tình khiến tôi cảm thấy bình tĩnh đôi chút, tôi nhanh chóng nhớ lại câu hát vang vọng trong giấc mơ: "Dậy đi, dậy đi nào, đừng chần chừ, đừng lười biếng..."—những lời thì thầm kỳ lạ ấy, giống như một đoạn nhạc nền mở màn cho một vở kịch định mệnh mà tôi từng xem ở trên TV.
Phải chăng… tôi đang ở trong một vai diễn?
Phải chăng... đây là một câu chuyện?
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng khô khốc như chưa từng được uống một giọt nước nào trong đời. Bản năng mách bảo tôi phải hỏi gì đó, bất cứ điều gì, để che giấu sự hoảng loạn đang gào thét trong đầu.
“Quản… quản gia,” tôi run run cất tiếng, mắt vẫn không thể rời khỏi lớp mặt nạ lạnh lùng kia, “hôm nay… có những việc gì?”
Vladimir khựng lại trong thoáng chốc. Tôi không rõ đó là vì ngạc nhiên hay là đang cân nhắc điều gì đó. Anh ta đứng lên, chỉnh lại găng tay đen, rồi mới từ tốn đáp, giọng nói đều đều như thể đã được lập trình sẵn:
“Thưa tiểu thư Kristina, hôm nay là ngày thứ Sáu trong chu kỳ Lệ Nguyệt. Cô có buổi điểm tâm trong Vườn Bóng Tối cùng với bá tước phu nhân Zhabinsky lúc tám giờ sáng, sau đó là buổi kiểm tra phép thuật cơ bản với Hội Đồng Rối lúc chín giờ. Giữa trưa, cô sẽ dùng bữa cùng các quý bà quý ông búp bê ở Sảnh Gương. Và đến chiều, cô có lịch học với Gương Mặt Trời."
Tôi chết lặng.
Từng từ anh nói ra như một lời nguyền nhỏ giọt vào tai tôi. Phép thuật? Hội Đồng Rối? Gương Mặt Trời? Tôi không hiểu gì cả. Tôi chỉ là… Lan Một sinh viên năm nhất, mập mạp, vô danh, bình thường đến mức chẳng có lấy một câu chuyện để kể.
Nhưng ở đây… tôi là "tiểu thư Kristina".
Tôi siết chặt mép chăn. Tên gọi đó—Kristina—vang lên trong đầu tôi như một tiếng vọng từ một linh hồn khác, xa lạ mà đầy quen thuộc. Trong khi tôi đang cố gắng phân tích, Vladimir lại nghiêng người nhẹ, cúi đầu:
“Nếu tiểu thư cảm thấy không khỏe, tôi có thể hủy các cuộc hẹn. Nhưng tôi e rằng... Gương Mặt Trời sẽ không hài lòng.”
“Gương Mặt Trời…” tôi lặp lại trong vô thức.
“Tất cả những kiến thức hàn lâm ở những môn học cần thiết của tiểu thư đều do Gương Mặt Trời kiểm soát và điều chỉnh.” Vladimir nói với giọng điềm tĩnh, nhưng lời nói lại như lưỡi dao lạnh ngắt cắt vào não tôi. " Chỉ cần tiểu thư không nhớ lịch ôn bài và soạn bài, ông ấy có quyền trừng phạt tiểu thư theo quy định”
Tôi cảm thấy máu trong người mình đông lại.
Nếu đây là một câu chuyện, thì tôi không phải người viết nó. Và có thể, ngay cả vai chính… cũng không được tự chọn.
Với vốn kiến thức về nghệ thuật sân khấu và văn học của Nga , tôi cố gắng lục lọi trí nhớ, bắt chước những nữ nhân vật trong các vở kịch Nga mà tôi từng xem — những cô công nương mong manh, u uất, hay buông lời thở than giữa khung cảnh mùa đông xám lạnh. Tôi chậm rãi đưa tay lên xoa trán, cố ra vẻ mệt mỏi, thở ra một tiếng đầy bi kịch:
“Ôi… sao ta lại không nhớ được cơ chứ… Chỉ là đêm hôm qua… ta không được yên giấc…”
Một khoảng lặng nặng nề trôi qua.
Tôi dám cá rằng nếu lúc này có gương, tôi sẽ thấy mình diễn cũng không đến nỗi tệ. Dù sao thì, cả đời tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải đóng vai chính trong một giấc mơ sống động đến rợn người như thế này.
Vladimir khẽ nghiêng đầu. Anh ta dường như đang quan sát tôi kỹ hơn, như thể đang soi mói từng cử động nhỏ nhất — đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ trắng lạnh lùng như hai hố sâu không đáy.
“…Ra vậy,” anh ta trầm giọng, “đêm qua, Cây Thời Gian quả có phát ra tiếng rì rầm bất thường. Có thể nó đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiểu thư.”
…Cây Thời Gian? Tôi muốn há miệng hỏi lại, nhưng bản năng mách bảo tôi: đừng dại. Cứ giả bộ biết đi.
Tôi chỉ khẽ gật đầu, giữ nét mặt lạnh lùng như thể cái chuyện “Cây Thời Gian thì thầm” là một thứ quá đỗi bình thường.
“Ta cần một tách trà. Trà đen. Với mật ong và… chút chanh,” tôi nói, giọng cố gắng nhuốm màu mỏi mệt đầy quyền quý. “Rồi ta sẽ trang điểm và bắt đầu một ngày mới.”
“Rất chuẩn mực, thưa tiểu thư Kristina.” Vladimir cúi đầu, rồi xoay người, bóng áo choàng đen của hắn quét qua sàn gạch lạnh như sương giá.
"Khoan đã!" Tôi lên tiếng gọi hắn.
Tôi vừa nói vừa cắn nhẹ môi, tim đập như trống trận. Không hiểu sao tôi lại buột miệng như vậy — có lẽ là vì tò mò, hoặc vì muốn giữ cho vai diễn của mình thật trơn tru, hoặc… chỉ đơn giản là tôi muốn thử xem nơi này có thật hay không.
Vladimir dừng bước. Dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua rèm, bóng hắn trải dài trên sàn đá lạnh lẽo. Hắn quay lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu:
“Tiểu thư… có dặn dò gì sao?”
Tôi bắt chước những cô tiểu thư đài các tôi từng thấy trong phim, khẽ nghiêng đầu, ra vẻ hờ hững. Ngón tay tôi luồn vào những lọn tóc xoăn màu vàng nâu lạ lẫm, như thể đây là màu tóc tôi vẫn có từ thuở sinh ra.
“Ngươi nhớ hỏi thăm… Cây Thời Gian,” tôi thong thả nói, nhấn nhá từng chữ như thể đang thưởng thức chính giọng điệu của mình. “Bảo rằng… tiểu thư Kristina rất lo lắng cho ngươi.”
Một thoáng im lặng.


0 Bình luận