Gã Khổng Lồ say ngủ
Đức Sắp Sáng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I: Chuyện xứ Riosly

Chương 07: Mưa nơi khóe mắt

0 Bình luận - Độ dài: 2,923 từ - Cập nhật:

- Sốt rồi. Từ hôm qua đến giờ vẫn sốt.

Endury kiểm tra vết thương ở tay Vanessa, cứ chốc lại lắc đầu nguyền rủa. Hiệp sĩ già cũng thử chạm lên trán cô. Nóng rẫy. Bàn tay ông cảm giác như đang hơ trên than hồng. Da mặt cô đỏ lựng lên chẳng khác nào bị lăn qua ngọn lửa. Bờ môi cô nứt nẻ, ứa máu và tím tái. Giờ đây trông Vanessa chẳng khác nào một xác chết.

- Hiệp sĩ, ra cửa lấy giúp già xô nước vào đây. – Endury chỉ tay về sau lưng ông lão. – Già cần lau chùi mấy vết này.

Sadorn gật đầu làm theo. Bên ngoài trời rét căm căm. Không khí ẩm ướt đến gai người. Mưa gió vẫn đang hoành hành ở ngoài xa. Ông dễ dàng tìm ra một xô nước bị móp hai cạnh trông vô cùng thảm thương đặt nép vào tường nhà, trên quai xách đang vắt một tấm khăn có vẻ còn mới.

Nhấc xô nước vào phòng, ông lão trông thấy Endury nom có vẻ khốn đốn trong việc cởi bỏ quần áo trên người Công Chúa. Vừa nghe tiếng bước chân, bà cụ lập tức quay ra nói:

- Lại giúp già đi, Sadorn. Già cần một người nữa đỡ con bé.

- Nhưng... Tôi là một tên cận vệ. Tôi còn là một hiệp sĩ nữa. – Ông lão hơi chùn bước. – Tôi không thể nhìn cơ thể của chủ nhân mình khi chưa được phép.

- Thế ông muốn chủ nhân khá hơn hay tỏ ra trung thành với nguyên tắc?

Sadorn đành rấm rứt tham gia công cuộc thay băng khó khăn. Giữ hai tay đặt lên vai Vanessa, hiệp sĩ già quay mặt đi hướng khác, cố không nghĩ ngợi lung tung.

Endury thận trọng kéo chiếc áo rách tươm qua đầu Công Chúa. Rồi bà từ từ tháo bỏ từng lớp băng quấn quanh ngực và bụng cô. Đôi mắt lão hiệp sĩ lướt vội qua các khoảng trống trên bàn tay bà cụ. Gần như ông không thể ngăn mình thử “nhìn”. Bởi lẽ Sadorn muốn biết rằng vết thương trên người chủ nhân nặng tới nhường nào.

Ta chỉ đang thể hiện lòng trung thành, hiệp sĩ già nuốt khan và nghĩ bụng, ta phải giữ vững tinh thần hiệp sĩ.

Khi toàn bộ lớp băng được tháo hết, toàn bộ những gì trần trụi nhất của Vanessa lộ ra. Ánh lửa dường như gay gắt hẳn lên. Còn Sadorn trợn mắt vì không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy.

- Cái quái gì thế này? – Hiệp sĩ già buột miệng.

- Già đã định hỏi ông nguồn gốc của những thứ này. – Endury chán chường lắc đầu. – Nhưng ông lại không biết. Nếu vậy già cũng chẳng rõ sự tình ra làm sao.

Khắp cơ thể của Công Chúa, ngoài những vết thương trông như bị va đập với thứ gì đó vô cùng to lớn, lại tồn tại vô số đường sẹo dị dạng như bị gây ra bởi xích, dao kéo và vô vàn thứ đáng ghê tởm khác.

- Thật kinh khủng. Đây là lần thứ hai già trông thấy nhưng vẫn phải rùng mình. Con bé xinh đẹp y như Hoàng Hậu ngày còn trẻ. Thế mà chẳng hiểu được thằng trời đánh nào lại khiến nó ra nông nỗi này.

Vừa nói, bà cụ vừa vuốt ve mái tóc bạc rối tung và khô xác xơ của nàng Vanessa. Về phần hiệp sĩ, ông lão chỉ biết run rẩy và cố đẩy suy nghĩ rối bời đi thật xa khỏi đầu óc. Có gì đó trong lồng ngực ông bỗng trở nên nhức nhối khó tả.

Và rồi suốt quãng thời gian lau rửa và băng bó tưởng như dài đến vô tận, Sadorn chọn cách giữ im lặng tuyệt đối. Ông mím chặt môi, khuôn mặt nghiêm nghị và không chút cảm xúc, hệt như một tên cận vệ trung thành, hệt như mọi khi.

Lúc đã buộc xong lớp băng gạc mới, họ đặt Công Chúa nằm nhẹ nhàng trở lại giường. Bà cụ chỉ đắp chăn cho Vanessa đến ngang ngực để giúp cô không bị phát sốt thêm lần nữa.

- Cảm ơn bà. – Sadorn lí nhí, trong lòng vẫn vướng bận hình ảnh kinh hoàng lúc nãy.

Endury khoát tay, ngụ ý như không muốn câu nệ quá mức. Lòng tốt của bà khiến lão hiệp sĩ bỗng thấy mình nhỏ nhen và vô tâm đến kỳ lạ. Bị nỗi hổ thẹn bóp chặt đầu óc, ông vô thức né tránh ánh mắt bà cụ và nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ. Chẳng biết tự bao giờ trời đã tối đen như mực. Dù vậy, mưa vẫn chưa ngớt.

- Trời tối rồi. – Bà lão nói với vẻ uể oải. – Giờ ta sẽ đi nấu chút gì đấy cho con bé ăn.

Hiệp sĩ định cản Endury rời đi, nhưng lập tức lại buông xuôi. Với một người lạ như bà cụ lưng còng, dù đã nhận được sự giúp đỡ thì ông vẫn không thể mạo hiểm tiết lộ bí mật về Vanessa.

Vất vả đứng dậy khỏi thành giường, bà lão bắt đầu đi cà nhắc ra bếp. Bấy giờ hiệp sĩ già mới dám dõi theo bóng lưng Endury. Dáng người bà cụ như bị đổ nghiêng hẳn sang một phía. Một tay bà ôm khư khư vào sườn.

Dường như Endury không ổn. Trực giác của Sadorn thì thào bên tai ông như lời khẳng định chắc nịch về phán đoán ấy. Ấy thế dù biết rõ tình trạng không bình thường của bà cụ, hiệp sĩ già vẫn gật đầu, mặc kệ những nghĩ ngợi lung tung và để bà đi. Vậy mà khi dáng dấp già cỗi kia đã tới tận mép cửa, ông lại chợt đổi ý. 

- Endury, khoan đã. – Cổ họng Sadorn đắng ngắt. – Tôi muốn hỏi một chút.

- Chuyện gì thế, hiệp sĩ? – Bà lão tỏ ra khá vất vả để ngoái đầu lắng nghe.

- Tôi không muốn làm bà mất thời gian. – Lão hiệp sĩ toát mồ hôi hột và nuốt khan. – Nhưng mà… Chúng ta thoát khỏi cái cây khổng lồ đấy bằng cách nào? Tôi chỉ nhớ rằng nó đã đổ ập lên tất cả. Kể cả con ngựa cũng không thoát được. Thế thì làm thế nào?

Bà lão không đáp, chỉ giương cặp mắt nửa người nửa quỷ nhìn trân trân lão hiệp sĩ. Tiếng thở của bà kêu khò khè và nghẹt đặc trong không gian yên ắng. Sadorn lập tức hiểu ra mọi chuyện. Ông xông tới kiểm tra cổ tay bà. Da thịt Endury lạnh ngắt, lạnh như một xác chết giữa giông bão.

- Bà bị thương ở đâu? – Sadorn trừng mắt, môi run lên. – Và từ khi nào?

Dường như biết rõ bản thân không thể che giấu được lâu hơn nữa, bà cụ cụp mắt, chân tay liền trở nên bủn rủn.

- Chỉ là một vết thương cỏn con thôi, hiệp sĩ. – Thấy Sadorn định ngắt lời, bà lập tức gắt lên. – Và đừng bao giờ tỏ ra thương hại già này. Sadorn, ông tưởng một vết thương rướm máu bé tẹo đau hơn lúc già mất con trai à? Không. Không đâu. Già chịu đựng quen rồi. Quá quen và quá đủ. Già tự biết giới hạn của mình.

Lão hiệp sĩ gần như không thốt nên lời. Hơn nữa, Endury cũng không cho ông cơ hội làm vậy.

- Nghe đây. Ông có thể gọi già này là kẻ mê tín, nhưng già đã chờ Đức Vua Rikcert cùng Công Chúa Vanessa trở lại từ rất lâu. Năm mươi năm cho sự tái sinh. Hiệp sĩ, già đoán chắc chắn ông biết ý nghĩa của con số này.

Sadorn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa hề chấp nhận.

- Chỉ là một truyền thuyết thôi. Đúng thế Sadorn ạ. Một truyền thuyết kể từ thời xa xưa, khi mà các Đấng Tối Cao còn trị vì. – Endury giữ tay chặt vào sườn, trông bà yếu đi rõ rệt. – Già biết ông định nói gì. Nhưng truyền thuyết là tất cả những gì già này có thể tin. Gần năm mươi năm trước, Quốc Vương Rikcert đi vào Cung Đường Giấc Mơ. Gần năm mươi năm trước, đứa con trai của già qua đời do dịch bệnh. Đến tận giây phút cuối cùng, thằng bé vẫn tin rằng năm mươi năm sau nó sẽ tái sinh, cũng như tin rằng Nhà Vua sẽ trở lại. Nó vẫn giữ Giấc Mơ đến tận lúc lìa đời, Sadorn. Tất cả những kẻ khác đều trở thành những con Ác Quỷ gớm ghiếc vì mất đi Giấc Mơ. Nhưng thằng bé đã chết như một con người.

Ánh lửa trong lò sưởi bập bùng nhưng lặng thinh. Hiệp sĩ câm nín, đoạn buông tay bà ra. Gió bão ngoài kia lại thét gào. Lát sau khi bình tĩnh hơn, bà lão thở hắt ra, xoa xoa vào sườn rồi nhẹ giọng nói tiếp:

- Cây cỏ mọc trở lại trong gần năm mươi năm qua. Rồi cơn giông tố mạnh nhất kể từ Ngày Giông Bão Tàn Phá cũng trở lại sau gần năm mươi năm. Và già được Stormed dẫn đến gặp Công Chúa Vanessa cùng tên cận vệ của cô ấy. Vậy già còn có thể tin vào cái gì khác nữa, hả hiệp sĩ? Nên giờ tính mạng già có ra sao thì già cũng chấp nhận.

Bấy giờ Sadorn mới tìm ra cơ hội để chen vào:

- Nhưng bà mất rất nhiều máu. Da bà lạnh khủng khiếp, Endury. Bà phải…

- Tự băng bó. – Endury khịt mũi. – Già đây tự biết cách, không cần một tên cận vệ chỉ dạy. Và điều cuối cùng, già đây sẽ sống cho đến khi thấy con trai mình tái sinh và Đức Vua ngồi lên Ngai Vàng một lần nữa.

- Tôi hiểu. – Bất lực, hiệp sĩ già chỉ đành thở dài. – Nhưng tôi mong bà…

Đang nói nửa chừng, bỗng một tiếng kêu khẽ vang lên từ chiếc giường phía sau hai người. Sadorn cau mày, vội bước tới thành giường xem xét tình hình. Tới nơi, ông phát hiện hóa ra Công Chúa Vanessa đã tỉnh lại. Dù cặp mắt ánh bạc trông vẫn dại đi bởi cơn sốt cao, song cô đã có ý thức trở lại.

- Sadorn? Chúng ta đang ở đâu? Bão tan chưa? – Khóe miệng Công Chúa tách ra, rồi cô bỗng ho khù khụ.

- Endury, Công Chúa… – Hiệp sĩ định gọi bà cụ, nhưng chưa kịp ngoảnh ra đã thấy bà đứng ngay bên cạnh.

- Cứ để già lo chuyện này. – Bà lão xắn tay áo, đoạn cúi lại gần và áp lòng bàn tay lên trán nàng Vanessa. – Sốt cao cả hơn vừa nãy. Không ổn. Phải hạ nhiệt ngay. Sadorn, giặt khăn và mang ra đây.

Hiệp sĩ hớt hải tuân theo chỉ dẫn.

- Bà là ai? Cha ta đâu? – Công Chúa thều thào, gương mặt cứng đờ như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mộng mị.

- Ta là Endury, con yêu. – Bà cụ ân cần nắm lấy bàn tay nóng như lửa đốt của Vanessa. – Con đang an toàn dưới mái nhà của ta. Đừng lo, con đang an toàn.

- Ta không phải con bà… Mẹ ta… Cung Đường Giấc Mơ đâu?

- Mọi kẻ đau ốm đều là một đứa trẻ, con yêu. Họ đều yếu đuối và cần được che chở. Ta sẽ ở đây với con, đừng sợ. – Endury siết lấy tay Công Chúa. – Ta đang ở đây rồi.

- Đây không phải nhà. Không phải phòng... ta. Sadorn, bảo vệ ta. Gọi cha ta đến. Ta phải ở nhà. Đáng lý ra ta phải đang ở nhà. – Một dòng nước chợt dâng lên ngập ngụa khắp đôi mắt bạc man dại. – Sadorn. Đến đây. Sadorn… Ta đã đến Cung Đường Giấc Mơ chưa?

- Thần đây, thưa Công Chúa. – Hiệp sĩ già vụt nhổm dậy, vừa nói vừa chìa cho Endury tấm khăn sạch đã được gấp gọn gàng. – Nhờ bà. Xin hãy giúp cô ấy. Xin bà. – Đôi mắt ông khẩn khoản.

- Già không cần lời cầu xin. Già chắc chắn sẽ làm.

- Chìa Khóa… Đưa ta Chìa Khóa, Sadorn. Mở cửa ra. – Giọng Vanessa càng lúc càng khàn đi. – Nhanh lên. Ta sắp được gặp ông ấy rồi. Mở cửa đi.

- Được rồi, con yêu. Đừng sợ.  – Bà cụ lại ra hiệu cho hiệp sĩ già giúp đỡ trút bỏ đồ trên người nàng Vanessa, lần này ông lão chỉ còn nghĩ tới an nguy của chủ nhân thay vì bất cứ nỗi ngượng ngùng nào. – Ta sẽ giúp con lau người. Mọi chuyện sẽ sớm qua. Sớm thôi.

- Không… Không phải người ta… Tránh ra. – Công Chúa khó chịu, cố gắng ngăn từng lớp áo bị lột bỏ nhưng không thể vì quá yếu. – Không. Dừng lại ngay. Không. Ta bảo không. Ta bảo không! Tránh xa ta ra!

Bỗng Vanessa chồm lên như thể vừa nhận được một nguồn sức mạnh vô tận. Cả hiệp sĩ lẫn bà lão đều bị cô gạt tay đi dễ dàng. Rồi bằng đôi mắt hoang dại chẳng khác nào một con Ác Quỷ thực thụ, cô quẫy đạp tứ tung và lùi về sát góc tường, một tay kéo chăn đến tận cổ, tay còn lại run lẩy bẩy giữ chặt đống quần áo.

- Không… Không bao giờ. – Công Chúa lắc đầu và rít lên, đôi môi nứt toác ra làm bật cả máu. – Không được chạm vào người ta. Tuyệt đối không! Không bao giờ là cơ thể ta! Biến đi!

- Đừng lo, con yêu. – Endury nhẹ nhàng thủ thỉ, cẩn thận tiếp cận nàng Vanessa. – Chuyện cũ rồi. Mọi chuyện qua rồi. Không có ai làm hại con cả. Già lấy tính mạng ra đảm bảo với con.

- Ngươi định lừa ta… Ngươi muốn lừa ta. – Hai mắt cô đỏ ngầu. – Tất cả lũ bọn chúng đều nói thế! Mẹ kiếp! Tất cả bọn chúng!

Dứt lời, Công Chúa vung tay toan đánh Endury, nhưng cả cơ thể cô lại phản đối mà gục ra giường. Cả bà lão lẫn hiệp sĩ đều hành động không chút chậm trễ. Hiệp sĩ già giữ cô lại, nhưng chỉ dám nắm hờ vì sợ Công Chúa sẽ đau đớn và vỡ tan như thủy tinh.

- Cút khỏi người ta! – Nàng Công Chúa tóc bạc thút thít. – Ta bảo biến đi… Biến! Đừng bao giờ động vào ta!

- Không sao, con yêu. – Endury an ủi cô. – Con đang an toàn rồi. Ta đảm bảo điều đó. Ta sẽ ở bên cạnh con. Ta hứa với con. Ta hứa sẽ không đi đâu cả.

Vừa nói bà cụ vừa luồn tay qua mái tóc Vanessa và vuốt lấy nó đầy trìu mến. Bà còn xoa vào lưng cô, dịu dàng và êm ả như nhung.

- Con đang an toàn bên cạnh ta, con yêu. Ta hứa với con. – Bà thì thầm vào tai cô. – Ta hứa sẽ không đi đâu cả.

Nhờ những nỗ lực của Endury mà Công Chúa bắt đầu lịm dần, gần như không còn cố chống cự. Nhưng bà lão không mấy để tâm thành quả nhỏ nhoi ấy. Nhắm mắt, bà vỗ về an ủi nàng Vanessa tội nghiệp, giữ đúng lời hứa không rời bỏ cô nửa bước.

Phía ngoài căn nhà, cơn giông vẫn không ngừng trút những hạt mưa nặng như chì xuống thế gian. Bên trong gian phòng, không khí tĩnh lặng tựa thanh âm nín thở của màn đêm. Ánh lửa leo lắt truyền những hơi ấm nhạt nhòa lên đôi vai bà lão.

- Con đang an toàn bên cạnh ta, con yêu. Rất an toàn. Ngủ đi. Hãy ngủ một giấc. Mọi thứ qua rồi. Không gì có thể làm hại con. Không thứ gì cả.

Dù Ác Quỷ không thể ngủ, song Công Chúa Vanessa vẫn khẽ tiến vào giấc mộng mị. Dẫu cơn sốt vẫn còn đấy, nhưng qua gương mặt có phần tươi sáng hơn, hiệp sĩ cảm như tinh thần cô vừa được gỡ bỏ một khối đá luôn đè nén. Sau cùng, lão hiệp sĩ cùng Endury dìu Vanessa nằm lại chỗ cũ, đắp chăn rồi giữ khoảng cách an toàn.

Ngọn lửa chợt kêu tí tách, phá tan sự yên lặng suốt hồi lâu. Chớp vụt sáng rồi lại tắt ngóm. Gió rít ầm ĩ, mang theo cơn thịnh nộ cuốn lấy cả đêm tối. Ở thế gian ngoài kia đang phải hứng chịu sự tức giận tột đỉnh của Thunder. Song tuyệt nhiên không một chút tồn tại nào của cơn bão kinh thiên động địa kia chạm tới được gian phòng này.

Ấy vậy dưới mái nhà khô ráo của Endury, một hạt mưa vẫn lăn dài từ khóe mắt Vanessa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận