Vol 1: Khởi nguyên của dòng chảy
Chương 3: Lời thì thầm của sự thức tỉnh
0 Bình luận - Độ dài: 5,936 từ - Cập nhật:
Dưới bầu trời Tokyo buổi sớm hôm đó, không có ánh nắng chiếu rọi cũng chẳng có cơn mưa nào ghé qua, chỉ là một lớp sương mỏng như khói thuốc bao phủ lấy thành phố mờ ảo như tấm màn ngăn cách thế giới thực tại với một điều gì đó đang dần thức giấc phía sau hậu trường, không khí như dày đặc hơn bình thường, không phải do áp suất cũng chẳng vì nhiệt độ mà là thứ gì đó trầm lắng và lặng lẽ như thể cả thành phố đang giữ hơi thở nín thinh trước một điều không tên mà mọi giác quan đều mơ hồ cảm nhận được. Hinami ngồi lặng trước chiếc tivi, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong đôi mắt mang màu nâu sẫm tĩnh lặng, tay cô siết lấy ly cà phê vốn đã nguội lạnh từ lúc nào mà bản thân cũng chẳng buồn để ý. Những bản tin đều đều phát đi như mọi sáng, vẫn là giọng phát thanh viên nữ quen thuộc, vẫn là những lời tuyên bố trấn an lặp đi lặp lại rằng tình hình đang được kiểm soát, rằng khu vực thiên thạch đã hoàn toàn được phong tỏa, rằng đội ngũ nghiên cứu đang tích cực làm việc để tìm ra nguyên nhân của các hiện tượng bất thường, rằng người dân nên giữ bình tĩnh và tuyệt đối không tiến lại gần khu vực cách ly. Nhưng tất cả những lời đó giờ đây chỉ như tiếng vọng trống rỗng, vì từ sau cái đêm ma thú xuất hiện, chẳng ai trong thành phố này còn cảm thấy an toàn khi nghĩ tới thứ đang nằm trong lòng đất.
Thế nhưng sáng nay, có điều gì đó rất khác, rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng, khi Hinami vươn tay định tăng âm lượng tivi để nghe cho rõ lời phát biểu mới nhất của một bộ trưởng nào đó, cô dừng lại giữa chừng vì nhận thấy ly cà phê trong tay mình đang... rung nhẹ, nó không phải rung bắn như khi có động đất, cũng không phải do tay cô run mà là chất lỏng bên trong đang tự mình chuyển động, nó xoay vòng một cách chậm rãi, tròn trịa, nhịp nhàng, không một giọt tràn ra ngoài thành ly như thể có một lực nào đó vô hình đang khuấy đều bề mặt nước từ sâu bên trong. Gió ư? Cô tự hỏi, nhưng chẳng có làn gió nào lùa qua cả, cửa sổ vẫn đóng chặt, rèm không lay và hông có gì ngoài sự im lặng tuyệt đối của một căn hộ đang ngủ yên giữa một thành phố sợ hãi. Cô cúi nhìn xuống và suýt nữa đánh rơi chiếc ly khỏi tay vì hông phải chỉ có mặt nước xoay tròn nữa mà giờ đây, từng giọt nhỏ trong ly bắt đầu tách ra khỏi bề mặt cà phê, rồi chậm rãi bay lên lơ lửng giữa không trung như những mảnh tinh thể sống, chúng không rơi, không nhỏ giọt, mà uốn lượn trong không khí, hòa quyện và chảy ngược như đang được điều khiển bởi một bàn tay vô hình nào đó. Hinami buông chiếc ly, lùi lại, va vào thành ghế. Cô hoảng sợ, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại không mang vẻ đe dọa, những giọt nước ấy vẫn trôi lơ lửng, chầm chậm quay quanh tay cô và càng nhìn, cô càng thấy như bản thân có thể hiểu được ngôn ngữ chuyển động của chúng, một cảm giác kỳ lạ như đang chứng kiến một phần cơ thể mình sống dậy ở dạng khác. Cô cảm nhận được nó không phải bằng mắt, không phải bằng tai mà bằng chính tâm trí mình, có một sự kết nối mơ hồ mảnh như sợi tóc nhưng thật đến mức tim cô khẽ thắt lại. Nước, không chỉ là chất lỏng trong ly mà là nguyên tố đang đáp lại cô, gọi tên cô, kéo cô về phía nó như thể cả hai vốn dĩ là một từ rất lâu rồi. Nhưng... Hinami không phải người duy nhất.
Trên mạng xã hội, các nền tảng trực tuyến bắt đầu tràn ngập những đoạn clip ngắn, ban đầu là vài video rải rác, rồi bùng phát thành một làn sóng không thể kiểm soát. Một người đàn ông giữa ngã tư khiến ngọn lửa từ chiếc bật lửa cũ kỹ bùng lên như lưỡi rồng vút cao, một học sinh trung học bật cười rồi hoảng hốt khi cú hắt hơi của cậu ta cuốn bay toàn bộ bàn ghế trong lớp học, một cô gái trẻ đứng giữa bãi đỗ xe, mắt nhắm nghiền, và khi mở ra, giữa các ngón tay cô là những tia điện sáng xanh lách tách như cơn giận của bầu trời. Từ khóa "Thức Tỉnh" lan nhanh như đám cháy trong rừng khô, kéo theo hàng loạt hashtag như #SứcMạnhThầnBan hay #NhữngNgườiĐượcChọn, có người tin rằng đây là quà tặng cuối cùng từ Thánh Giới, một món quà dành riêng cho nhân loại trong thời khắc sụp đổ, khi bóng tối của ma thú đã phủ xuống thế giới, nhưng cũng không thiếu những lời cảnh báo cho rằng thứ sức mạnh này không khác gì một lời nguyền đang dần thay đổi cấu trúc cơ thể người, biến họ thành dị vật, thành quái vật giống như chính những sinh vật từ trong thiên thạch bò ra. Còn chính phủ, như mọi lần, vẫn giữ im lặng. Họ không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ là những bản tin với giọng điệu vô cảm và một niềm tin gượng gạo rằng mọi thứ vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng Hinami biết sâu trong tâm trí mình rằng cơn sóng lớn chưa tới, những gì đã xảy ra chỉ là phần nổi của một điều gì đó đang rục rịch dưới đáy vực, và sợi dây vừa nối cô với nguyên tố kia có thể chính là lời mời đầu tiên vào một cơn ác mộng còn dài hơn bất cứ giấc mơ nào cô từng có.
Ba ngày trôi qua kể từ khi những đoạn video về hiện tượng "Thức Tỉnh" lan truyền khắp mạng xã hội, người ta vẫn chưa ngừng tranh cãi về việc liệu đó có thực sự là một bước ngoặt của nhân loại hay chỉ là một cơn cuồng loạn nhất thời. Giữa lúc truyền thông còn đang chìm trong các cuộc phỏng đoán, một đoạn livestream đã bất ngờ xuất hiện, đập tan mọi nghi ngờ và khiến cả thế giới sững sờ. Màn hình rung nhẹ theo từng nhịp bước chân gấp gáp, hình ảnh truyền đi từ ống kính gắn trên ngực một người trẻ tuổi trạc hai mươi, gương mặt bị che gần hết bởi khẩu trang nhưng ánh mắt phía trên lại rực lên thứ ánh sáng điên cuồng không thể nhầm lẫn, giọng anh ta vang lên trong hơi thở hổn hển cùng âm thanh loảng xoảng của đám thiết bị rung lắc trong balo: "Đang tiến vào, cách ly cái quái gì chứ, lũ quái vật đó cũng biết đau như thường thôi, chúng tôi là những người được chọn và đây là thời khắc lịch sử mà cả thế giới sẽ phải khắc ghi." Phía sau anh ta, ba người nữa nối bước, mỗi người đều mang theo một thiết bị quay nhỏ đeo trên vai hoặc tay, ba lô cồng kềnh lỉnh kỉnh thực phẩm, thuốc men và vài vũ khí tự chế có vẻ được làm gấp rút bằng những vật dụng thường ngày. Một cô gái tóc ngắn trong nhóm giơ tay lên, lòng bàn tay bất ngờ bốc cháy rực rỡ như một bó đuốc sống, lửa cuộn lên thành dòng đỏ rực trong không khí đêm tối, cô hét lớn, giọng pha lẫn sự phấn khích đến mức gần như phát cuồng: "Nhìn đi, đây không phải ảo giác, chúng tôi có sức mạnh thật sự." Không ai có thể ngăn họ lại, nhóm bốn người lao qua hàng rào thép tạm thời vốn đã bị gió giật làm hỏng một phần sau cơn bão tối qua, họ không quan tâm đến loa cảnh báo đang rú lên inh ỏi hay những lời kêu gọi rút lui từ trung tâm chỉ huy, họ vượt qua tất cả bằng lòng tin mù quáng vào thứ sức mạnh chưa từng được lý giải và sự cuồng nhiệt với viễn cảnh được trở thành anh hùng trong thời đại mới và đó là lần đầu tiên, kể từ khi khu vực rơi thiên thạch bị phong tỏa, có người chủ động bước vào giữa lòng hiểm họa như thế.
Chỉ vài phút sau khi nhóm tiến sâu vào vùng đất hoang tàn ấy, điều không ai mong đợi đã xảy ra. Mặt đất bất ngờ rung nhẹ, như thể có thứ gì đang trồi lên từ tầng sâu nhất bên dưới, một sinh vật từ từ lộ diện giữa làn bụi xám và ánh sáng nhấp nháy của thiết bị ghi hình, thân thể nó đen thui, cháy sém như da thịt bị nướng cháy, toàn thân vặn vẹo kỳ quái và đôi mắt đỏ rực xẻ dọc như mắt rắn quét một vòng qua những kẻ xâm nhập. Nó không phát ra âm thanh, không gào thét, chỉ di chuyển bằng những bước trườn sát mặt đất như một loài săn mồi cổ xưa vừa mới tỉnh giấc sau ngàn năm ngủ yên. Một người trong nhóm khựng lại, giọng run rẩy: "Đó là... thật sao...". Không chờ đợi, người con gái dùng lửa liền hét lớn, hai tay giơ cao rồi đánh mạnh về phía trước, ngọn lửa dữ dội bùng lên thành cột dài phóng thẳng vào thân thể sinh vật kia. Nó bị đẩy lùi vài bước, thân thể co giật, rồi gào lên một âm thanh rợn người khi phần ngực bốc cháy từng mảng, máu đen phun ra như mực, bốc khói giữa không khí khô lạnh. Đoạn hình ảnh từ camera rung mạnh, tiếng thở dồn dập và âm thanh va chạm vang lên liên hồi. "Hiệu quả, chúng ta có thể giết nó, nó không bất tử!" Giọng người cầm máy quay gào lên trong cơn phấn khích tột độ. Cả nhóm ngay lập tức dồn sức, một người điều khiển gió, thổi tung đống đổ nát cản đường và thốc luồng khí mạnh về phía sinh vật đang hấp hối, người khác thì vung tay, tia điện rít lên xoèn xoẹt quanh đầu ngón tay rồi phóng ra thành những lưỡi sét xé rách bóng tố, sự kết hợp tưởng như hoàn hảo ấy đã khiến hai con ma thú tiếp theo, từ đâu trồi lên, bị thương nặng, thậm chí một con gục hẳn trong tiếng rên gào.
Nhưng rồi, mọi thứ sụp đổ. Mặt đất nứt toác dưới chân họ, từ những khe hở đen ngòm, bốn con ma thú khác lần lượt trồi lên, thân hình to lớn hơn, động tác nhanh gọn hơn, cơ thể gần như không phản ứng trước đòn đánh như những con ban đầu. Một con gầm lên, phát ra sóng âm khủng khiếp khiến toàn bộ hình ảnh trên livestream nhoè nhoẹt trong làn nhiễu, cô gái dùng lửa ngã xuống khi máu trào từ tai, mắt trợn lên kinh hoàng, một người bị móng vuốt tóm lấy rồi bị xé toạc ngay giữa không trung, máu bắn tung lên ống kính, nhuộm đỏ cả một góc màn hình. Camera tiếp tục quay trong sự hỗn loạn tuyệt vọng, những tiếng la hét thất thanh nối tiếp nhau, xen lẫn âm thanh vỡ vụn của xương thịt bị xé nát. Hình ảnh cuối cùng ghi lại là dáng người của chàng trai lết từng bước trên mặt đất phủ đầy máu, quần áo rách bươm, ánh mắt đầy hối hận và kinh hoàng. Giọng anh ta khàn đặc, nghẹn ngào trong tiếng nấc: "Đừng... đừng vào đây, không phải anh hùng... chỉ là... ngu ngốc thôi." Màn hình tắt lịm trong im lặng không còn tiếng động, chỉ còn lại một bóng tối lạnh lẽo phủ lên hàng triệu con người đang theo dõi đoạn livestream ấy, kéo cả thế giới vào cơn ác mộng mà không một ai có thể đánh thức nổi.
Đoạn livestream ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn bảy phút bốn mươi ba giây, nhưng chỉ trong vòng mười hai tiếng kể từ lúc nó được phát tán, cả thế giới dường như bừng tỉnh khỏi giấc mơ về một trật tự cũ đã không còn tồn tại, những gì từng bị coi là hoang đường, bị chối bỏ như một loại ảo giác tập thể giờ đây trở thành bằng chứng không thể bác bỏ rằng một bộ phận con người thực sự đã Thức Tỉnh, thực sự có thể điều khiển nguyên tố mà không phải bằng máy móc, không phải qua tôn giáo hay mê tín, mà là sức mạnh hiện hữu, thật sự tồn tại giữa đời thường. Sự kiện lan rộng như một cơn sóng thần cuốn phăng mọi ranh giới về chính trị, chủng tộc hay lòng tin, các chính phủ buộc phải họp khẩn trong tình trạng chưa từng được dự trù bởi bất kỳ kế hoạch đối phó nào. Không còn thời gian để tranh luận, không còn cơ hội để che giấu hay trì hoãn, việc sở hữu năng lực siêu nhiên không còn là chuyện của tiểu thuyết hay trò chơi điện tử nữa, mà là thực tế đang đập thẳng vào mặt những kẻ nắm quyền, và rồi, lần đầu tiên trong lịch sử hiện đại, một từ khóa vốn chỉ từng xuất hiện trong những bản thảo giả tưởng đã được ghi rõ trong văn bản nội bộ: “Tân Nhân Loại” – Neo-Human.
Tại Nhật Bản, phản ứng của chính quyền cũng không chậm trễ hơn thế giới là bao. Những trung tâm xét nghiệm tạm thời được lập nên cấp tốc ở các đô thị lớn, dựng bằng giàn khung sắt, vách chắn nilon và các dãy máy móc được vận chuyển suốt ngày đêm, truyền hình quốc gia phát liên tục thông báo kêu gọi người dân có dấu hiệu bất thường đến đăng ký kiểm tra, khẳng định mọi thông tin sẽ được giữ bí mật tuyệt đối. Dòng người nối dài tại các khu xét nghiệm, có kẻ háo hức vì khao khát danh tiếng hoặc vì tin rằng thời cơ đã đến để đổi đời, có kẻ mang ánh mắt quyết liệt vì lý tưởng phụng sự đất nước, cũng có người chỉ đơn giản sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau trong một kỷ nguyên mới đang lặng lẽ trỗi dậy.
Còn Hinami… Cô lặng lẽ quan sát mọi thứ qua màn hình điện thoại, những tin tức, những hình ảnh chen chúc người chờ đợi, những lời bình luận phấn khích và cả sự sợ hãi đang dần lan khắp xã hội. Cô nhớ lại đã từng nhìn thấy nước trong nhà tắm đột nhiên chảy ngược dòng mà không có ai đụng vào vòi, đã từng áp bàn tay lên cánh cửa tủ lạnh và thấy lớp băng bên trong rạn ra, tan chảy từng mảng như bị đốt bằng hơi ấm không rõ nguồn gốc. Cô biết và không cần ai xác nhận rằng mình không còn là người bình thường như trước nữa, nhưng cô không đến xét nghiệm, không đăng ký, không điền vào bất kỳ biểu mẫu nào và cũng không nói với ai, kể cả với bạn bè, cũng chẳng chia sẻ cùng đồng nghiệp mà cô giấu nhẹm tất cả trong im lặng, vì sâu thẳm trong tim Hinami biết rõ… cô chưa sẵn sàng, và trên hết, cô quá nhỏ bé giữa thế giới đang thay đổi đến mức chóng mặt này.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, một thứ im lặng đặc quánh và nặng nề hơn mọi đêm thường lệ, như thể không gian cũng đang nín thở cùng tâm trạng người con gái đang ngồi bất động nơi góc khuất ấy, Hinami lặng lẽ ngồi bệt trên sàn gỗ lạnh, đầu tựa nhẹ vào tường, mắt nhìn trân trân vào chậu nước đặt ngay bên cạnh, ánh đèn vàng nhạt hắt bóng mờ nhòe lên bức tường loang lổ phía sau chiếu lên dáng hình nhỏ bé đang co mình lại như thể muốn tan biến vào không khí. Bàn tay cô chạm nhẹ vào mặt nước, những ngón tay run run nhưng không vì lạnh mà là mặt nước khẽ rung, không phải bởi chuyển động cơ thể mà bởi điều gì đó khác, một điều gì đó khó diễn tả đang âm ỉ bên trong như làn sóng mơ hồ dội lên từ tận đáy sâu của một tâm hồn đã quá quen với việc che giấu tất cả cảm xúc. Gợn nước lan ra rồi biến mất, nhẹ đến mức nếu không để ý sẽ lầm tưởng rằng nó chưa từng tồn tại. Cô cúi đầu thấp hơn, mái tóc đen dài buông rủ che mất nửa gương mặt, Hinami cắn chặt môi khi trong đầu cô vẫn vang vọng những hình ảnh từ đoạn livestream định mệnh ấy, cô đã xem từ giây đầu tiên đến khoảnh khắc cuối cùng, mắt không rời màn hình dù chỉ một lần, những tiếng hét, những đòn tấn công, máu, lửa, sự tuyệt vọng, và lời trăng trối của người sống sót cuối cùng, tất cả vẫn đang lặp lại đâu đó trong trí nhớ cô như một cơn ác mộng không hồi kết. Cô nghĩ về họ, nghĩ về những người dám bước vào nơi không ai dám bén mảng, dám nắm lấy sức mạnh và đứng lên giữa thời khắc lịch sử, họ dũng cảm thật, cô thầm thừa nhận điều đó, nhưng đồng thời bàn tay cô cũng bắt đầu run và trái tim đập nhanh hơn khi một ý nghĩ lặng lẽ len vào. Liệu cô có thể làm như họ? Có thể vượt rào, chống lại mệnh lệnh, xông vào nơi chết chóc chỉ vì một niềm tin mong manh vào thứ được gọi là sức mạnh? Có thể đứng trước thế giới mà không cúi đầu, tuyên bố dõng dạc rằng cô là một trong những người được chọn? Câu trả lời không dễ có, và Hinami cũng không chắc mình muốn biết nó là gì, vì cô hiểu hơn ai hết, rằng chỉ có sức mạnh thôi thì chưa bao giờ là đủ. Cô đã từng trải qua điều đó. Buổi sáng mưa năm xưa vẫn in hằn trong trí nhớ, ngày cuối cùng cô thấy cha mẹ bước ra khỏi cánh cửa với vẻ mặt nghiêm trọng sau một cuộc gọi bí ẩn mà cô không bao giờ biết rõ nội dung, họ đi mà không ngoảnh lại và họ cũng không bao giờ trở về, không có xác, không có thư từ, không có lời giải thích, chỉ là một khoảng trống lớn không thể lấp đầy. Cô đã chờ, từ ngày này qua ngày khác, mười ngày, mười tháng, rồi mười năm, quãng thời gian đủ để mọi niềm hy vọng cũ kỹ mục rữa thành bụi. Trong khoảng thời gian ấy, cô học cách sống lặng lẽ tránh gây sự chú ý, không nói khi không cần thiết, không bộc lộ khi không buộc phải làm thế, cô thu mình vào vai diễn của một người bình thường, hòa tan vào dòng người vội vã nơi đô thị và trở thành một phần dễ bị bỏ qua, không ai để ý, không ai hỏi han. Giờ đây, cả thế giới đang đổi thay, từng người một thức tỉnh và bước ra khỏi hàng, tự gọi mình là chiến binh, là hy vọng, là anh hùng, nhưng còn cô vẫn ở đây, trong căn phòng nhỏ, lặng lẽ như thể mọi biến động ngoài kia là một câu chuyện của người khác. Hinami khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, từ lòng bàn tay cô, những giọt nước nhẹ nhàng tách ra, trôi nổi trong không trung một cách chậm rãi như một vũ điệu câm lặng của những mảnh pha lê mong manh, chúng xoay tròn, chập chờn giữa ánh đèn mờ của thành phố như đang chờ được ai đó gọi tên, rồi tan ra, rồi tụ lại, rồi một lần nữa tan ra, tất cả đều đẹp đến nao lòng, nhưng cũng lặng lẽ đến đau lòng. Chúng giống cô, dịu dàng, âm thầm, và không ai hay biết.
Tin tức tràn ngập mọi kênh truyền thông, không một góc nào của thế giới hiện đại có thể thoát khỏi làn sóng chấn động ấy, từ bản tin thời sự chính thống, những trang báo giấy nhuốm mùi mực in cũ kỹ, cho đến dòng chảy cuồn cuộn trên các nền tảng mạng xã hội, tất cả đều đang xoáy vào một dòng chữ duy nhất, như thể cả nhân loại đang cùng đồng thanh thốt lên một sự thật không còn chối cãi. Chính phủ các nước đồng loạt công bố hoàn tất bước đầu trong việc tập hợp những cá nhân sở hữu khả năng điều khiển nguyên tố, giới chuyên môn và truyền thông toàn cầu vẫn giữ cái tên cũ cho những cá nhân đó, Tân Nhân Loại.” Dù chưa có một khung định nghĩa khoa học chính thức và không một nghiên cứu nào dám tuyên bố đã hiểu trọn bản chất thứ năng lực vừa thức tỉnh trong một bộ phận con người, nhưng không ai có thể phủ nhận được sức mạnh ấy là có thật, nó hữu hình, hiệu quả, và trên hết là tia sáng đầu tiên kể từ khi nhân loại lần đầu đối diện với lũ ma thú từ vực sâu. Tên của các cường quốc cứ thế nối tiếp nhau xuất hiện trên màn hình lớn như một danh sách đang không ngừng dài thêm, từ Hoa Kỳ, Nga, Đức, Trung Quốc, Pháp, cho đến nhiều quốc gia khác đã chính thức hoàn thiện lực lượng tác chiến nguyên tố đầu tiên. Một tập hợp những người bình thường đột nhiên trở thành vũ khí sống, mang theo hy vọng còn mong manh nhưng đủ để làm tim hàng triệu người thổn thức.
Tại Nhật Bản, không khí trong phòng họp của Bộ Quốc Phòng dường như đặc lại, căng như một sợi dây đang bị kéo căng đến giới hạn cuối cùng. Mùi cà phê nguội, giấy tờ, mồ hôi và áp lực hòa quyện vào nhau, tạo nên một thứ hỗn hợp vô hình nhưng khiến bất cứ ai bước vào cũng thấy khó thở. Một sĩ quan trẻ bước đến, đặt tập hồ sơ lên mặt bàn rộng bằng gỗ sẫm màu trước mặt Thủ tướng, giọng nói không cao nhưng đủ rõ ràng để từng từ như in hằn trong không khí: "Đội hình đã sẵn sàng, tổng cộng 27 người đủ điều kiện, trong đó có 5 cá nhân đặc biệt mạnh, tinh thần chiến đấu rất cao". Thủ tướng không đáp lại ngay, ông chỉ im lặng, đôi mắt già nua đã trải qua biết bao cuộc họp khẩn và thảm họa chiến tranh lại ánh lên một thứ cảm xúc khó gọi tên, như hoài niệm, như lo âu, như cả mong chờ, ông quay người bước về phía ô cửa kính lớn phía sau, nơi có thể nhìn thấy rõ khu vực cách ly hiện đang chìm trong sương mù và làn khói mờ. Từ nơi ấy, bao đoàn xe quân sự từng bị thiêu rụi, bao đơn vị lính từng đột nhập rồi không bao giờ trở về và giờ đây, nó trở thành chiến trường đầu tiên của một kỷ nguyên mới. Sau vài giây ngẫm nghĩ, ông khẽ gật đầu, không cần thêm một lời hoa mỹ nào nữa: "Sáng mai, năm giờ, triển khai giai đoạn đầu."
Cùng lúc đó, màn hình tivi trong hàng triệu ngôi nhà vẫn tiếp tục phát sóng các chương trình phân tích trực tiếp, những chuyên gia, giáo sư, cựu tướng lĩnh và nhà nghiên cứu ngồi thành hàng dài trong trường quay, giọng ai cũng đầy kích động và khẩn trương như thể họ đang chứng kiến một bước ngoặt lịch sử thật sự.
"Khả năng ứng dụng nguyên tố vào thực chiến đang vượt xa mọi dự đoán sơ bộ ban đầu.""Một số cá nhân có thể vận dụng điện để gia cường cơ thể, khiến tốc độ phản xạ và di chuyển vượt xa giới hạn sinh học tự nhiên.""Gió mang đến cảm quan đặc biệt, như một giác quan thứ sáu, cho phép họ cảm nhận sát khí và chuyển động xung quanh ngay cả trong bóng tối.""Nguyên tố Lửa không chỉ dùng để tấn công mà còn kích hoạt vùng não liên quan đến lý trí và phản xạ, giúp suy luận và xử lý tình huống nhanh như những cỗ máy siêu việt..."
Ngồi trên chiếc ghế sofa trong căn phòng nhỏ ngập ánh sáng màn hình xanh, Hinami lặng lẽ dõi theo tất cả những bản tin, những lời bình luận, những gương mặt được vinh danh kia. Từng thông tin ùa vào đầu cô như cơn bão, thổi tung mọi lớp phòng vệ mà cô dày công dựng nên từ những ngày đầu hỗn loạn. Cô im lặng, nhưng ánh mắt không hề vô cảm, trong lòng cô lúc này chỉ còn một cảm giác duy nhất, cô quá nhỏ bé. Cô cũng là một trong số họ, một Tân Nhân Loại, mang theo nguyên tố nước, một nguyên tố tưởng chừng mềm mại và vô hại, không cháy bỏng như lửa, không nhanh như gió, không sắc bén như sấm sét nhưng nó vẫn chảy trong cô, vẫn thì thầm mỗi đêm như nhắc nhở rằng cô không còn là một phần của thế giới cũ nữa, thế nhưng cô vẫn chỉ có thể ngồi đây, nhìn, chờ và không hành động gì, không dám bước ra khỏi cái vỏ bọc bình thường mà mình từng cố giữ lấy như tấm áo choàng cuối cùng. "Đội quân nguyên tố", cái tên nghe như bước ra từ một bộ truyện tranh nào đó, nhưng không, ngày mai họ sẽ thật sự tiến vào vùng cách ly để đối đầu với những sinh vật bước ra từ hư vô, từ vực sâu nơi ánh sáng không thể chạm tới. Liệu họ có thể sống sót? Hay rồi cũng sẽ giống như những người trong đoạn livestream, rực rỡ trong một khoảnh khắc rồi tan biến như chưa từng tồn tại? Hinami siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức gần bật máu, trong tận đáy sâu tâm trí, một cơn sóng nhỏ bắt đầu chuyển động, nó không ồn ào, không dữ dội, nhưng bền bỉ và dai dẳng như thủy triều, như bản chất nguyên tố cô đang mang trong người.
Căn phòng nhỏ chìm trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn, tiếng tivi vẫn đều đặn phát ra như một nhịp thở chậm rãi, nền hình ảnh là buổi huấn luyện của đội quân nguyên tố được phát lại trên màn hình, từng chuyển động, từng tiếng hét, từng ngọn lửa, dòng nước hay lưỡi dao gió cuộn xoáy không ngừng, cứ như đang bám riết lấy tâm trí Hinami khiến cô không thể dứt ánh mắt khỏi đó dù một phần trong lòng muốn đứng dậy, muốn tắt nó đi, muốn tránh khỏi tất cả những gì khiến trái tim mình run rẩy, nhưng rồi lại chẳng thể nào nhấc nổi điều khiển, chẳng thể nào quay đầu, bởi có một nỗi gì đó vừa mơ hồ vừa rõ rệt đang cắm rễ nơi sâu thẳm tâm hồn, như thể vận mệnh đang len lỏi từng bước một qua từng khung hình phát sáng ấy. Có những khoảnh khắc trong đời người ta sẽ đứng giữa ranh giới rất mỏng giữa việc là kẻ ngoài cuộc hay chỉ đơn thuần là một kẻ đang chạy trốn, và Hinami biết cô không phải kiểu người có thể đứng thẳng giữa chiến trường để giương cao bàn tay và hét lên điều gì đó hào hùng, càng không phải kiểu nhân vật trong những câu chuyện kỳ vĩ với ánh mắt quyết đoán cùng thanh gươm trong tay có thể thay đổi vận mệnh của cả nhân loại, cô chỉ là một người bình thường, thậm chí là quá đỗi bình thường, với đôi vai nhỏ bé không đủ để gánh vác một điều gì lớn lao, với trái tim vốn quen sống trong yên ổn hơn là đối mặt với sự hỗn loạn, và với nỗi sợ không tên vẫn len lỏi trong từng hơi thở mỗi khi nghĩ về điều có thể xảy đến nếu mình bước thêm một bước về phía trước. Ngón tay cô khẽ run khi bất giác đưa tay lên cổ, nơi cô đã từng cảm nhận rõ rệt dòng nước lặng lẽ tụ lại lần đầu tiên như thể cơ thể cô đang thì thầm một điều gì đó, như thể có một phần khác trong cô đã thức tỉnh và cố gắng nhắn nhủ rằng cô cũng là một trong số họ, cũng là người mang trong mình một điều vượt khỏi những giới hạn cũ, nhưng Hinami không thể hiểu vì sao món quà đó lại rơi vào tay mình, không rõ vì sao định mệnh lại chọn cô chứ không phải ai khác, và nếu nó thực sự là món quà thì hẳn nó đã đến quá muộn, hoặc tệ hơn, nó đã được gửi tới nhầm người, bởi cô không phải kiểu người có thể đón nhận một điều phi thường. Một giọt nước rưng rưng nơi khóe mắt, không hẳn vì buồn, mà vì sự hỗn loạn trong lòng đang dâng trào, là thứ cảm xúc không tên kết hợp giữa tội lỗi và ganh tỵ, giữa bất lực và sợ hãi, như một cơn sóng ngầm lặng lẽ mà dai dẳng siết chặt lấy cổ họng cô không thành tiếng khiến từng hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn, từng nhịp tim như đập sai chỗ, loạn nhịp, lạc hướng, và rồi trong giây phút ấy Hinami tự biết, mình sẽ không đi, ít nhất là chưa, sẽ không trở thành một phần của đội quân kia và sẽ không là người đứng giữa ánh sáng và lửa cháy, sẽ chỉ lặng lẽ dõi theo từ xa cho đến khi thật sự hiểu rõ điều gì đang chờ mình phía trước. Cô sẽ đợi, và nếu số phận thực sự muốn cô bước vào, cô sẽ không quay đầu, sẽ không chối từ, nhưng là khi chính cô chọn nắm lấy định mệnh đó bằng hai bàn tay, siết chặt nó lại và không để bất cứ giọt nước nào rơi xuống, không phải vì cô mạnh mẽ hơn ai, mà vì đến lúc ấy, cô phải trở thành một người không thể để bản thân trôi dạt thêm lần nữa.
Bỗng tiếng điện thoại rung lên, không chỉ một lần, mà dồn dập như trống trận vang vọng trong đêm, khiến Hinami giật mình ngẩng đầu, ánh mắt vẫn chưa hết mờ đục thì màn hình tivi đã chuyển sang màu đỏ rực, dòng chữ khẩn cấp hiện lên rõ ràng như một lưỡi dao cắm thẳng vào nhịp tim cô đang loạn nhịp, đó là một báo động khẩn, thiên thạch tiếp tục rơi xuống toàn cầu, yêu cầu sơ tán ngay lập tức, các hình ảnh vệ tinh hiện ra như cảnh tượng từ một cơn ác mộng, hàng chục quầng sáng đang xuyên thủng tầng mây lao xuống trái đất, như một cơn mưa sao đổi màu phủ lên bầu trời đêm vốn đã đủ u ám, không còn là một thiên thạch như trước đó, mà là cả một trận mưa, từ Bắc Mỹ đến Nam Á, từ Châu Âu đến Phi Châu, thế giới như nín thở trước thảm kịch đang lặp lại với quy mô nhân lên gấp bội. Tại Nhật Bản, một điểm sáng vừa đâm xuống khu vực phía bắc núi Phú Sĩ, mặt đất khẽ rung, không đủ mạnh để phá hủy nhưng cũng đủ khiến tất cả nhận ra rằng đây không còn là một sự kiện đơn lẻ mà là khởi đầu của một điều gì đó lớn hơn, đen tối hơn, đáng sợ hơn, người dân tràn ra khỏi nhà, còi báo động vang lên dọc khắp phố phường, các loa phát thanh vang vọng trong không trung những lời yêu cầu sơ tán khẩn cấp, giọng nói gấp gáp và lặp đi lặp lại như muốn đánh thức từng người khỏi cơn mộng mị của sự bình yên giả tạo. Không ai biết những thiên thạch mới này có mang theo ma thú hay không, cũng không ai dám khẳng định liệu lần này nhân loại có đủ sức để ngăn chặn hay không, nhưng chính sự im lặng từ giới khoa học và sự dè dặt trong lời tuyên bố của chính phủ lại càng khiến nỗi sợ lan rộng như một thứ vi rút không màu, không hình, nhưng có thể khiến cả thế giới gục ngã trong bóng tối của chính mình. Hinami đứng dậy, cầm lấy điện thoại lướt nhanh qua các nền tảng mạng xã hội, tất cả đều đang bị thống trị bởi một từ khóa duy nhất, thiên thạch đợt hai, hàng nghìn hàng vạn người đang đặt ra cùng một câu hỏi, liệu sẽ có thêm ma thú và liệu đây có phải là dấu hiệu của tận thế, liệu ngày mai có còn thuộc về loài người, hay tất cả sẽ bị cuốn trôi dưới cơn mưa máu từ những vì sao lạ lùng ấy.
Trong lúc thế giới chìm vào hỗn loạn, đội quân nguyên tố tại Tokyo vẫn đang chuẩn bị tiến công như kế hoạch, chính phủ tuyên bố không thay đổi quyết định, khu cách ly tại Tokyo sẽ là chiến trường đầu tiên, và nhân loại cần chiến thắng trong trận đánh ấy bằng mọi giá, không chỉ để giành lại lãnh thổ, mà để chứng minh rằng con người có thể chống trả, có thể đứng dậy, có thể vượt qua và quan trọng hơn cả là có thể tin vào chính mình trong cuộc chiến không có đường lui này. Hinami siết tay, tim đập dồn dập trong lồng ngực như muốn thoát ra ngoài, thế giới đang đứng bên bờ vực của một thời khắc không thể quay đầu, và cô vẫn chỉ là một kẻ ngoài cuộc, một người lặng lẽ đứng nhìn trong khi bánh xe số phận đang lăn qua từng thành phố, từng quốc gia, từng linh hồn, nhưng ít nhất, giọt nước mắt nơi khóe mắt cô vẫn chưa rơi xuống, không được phép rơi, không phải lúc này, không khi cô vẫn còn cơ hội để tìm ra con đường của riêng mình.


0 Bình luận