Vol 07: Gửi đến anh, người em yêu thương nhất trên đời
Chương 6: Solomon Twilight
1 Bình luận - Độ dài: 3,644 từ - Cập nhật:
“Solomon Twilight…?”
Quan chức của nhiều quốc gia tham dự nghi lễ bắt đầu xôn xao.
“Không thể nào, kẻ đã bán ma pháp của tộc Twilight cho Hermedes ư?”
“Hắn là căn nguyên của tất cả chuyện này.”
“Buổi lễ sẽ ra sao đây?”
“Hắn thực sự có liên quan đến hậu duệ của Xích Phù thủy sao?”
“Giết hắn! Nếu như giết được hắn, Hermedes sẽ mất đi một nguồn lực chiến rất lớn!”
“Chuyện này là sao cơ chứ! Chẳng phải Thánh Địa là nơi rất an toàn sao!”
Việc nơi đây là Thánh Địa và chuyện lúc này đang là giữa nghi lễ đã hoàn toàn bị quên lãng khi tiếng gào thét hoảng loạn vang lên ở khắp nơi.
“BÌNH TĨNH LẠI!”
Người vừa cất giọng là Nữ Hoàng Shatoma. Giọng nói của ngài ấy tràn đầy uy nghiêm và quyền uy của một kẻ thống trị khiến tất cả mọi người rơi vào yên lặng.
Cô ấy giương cây quạt quen thuộc lên trên đôi mắt hổ phách của mình – nơi đã nhuốm màu ma lực.
Hàng loạt viên đá quý lăn tròn xuống… không, là vô số con bọ cánh cứng xinh đẹp xuất hiện trên chiếc quạt của ngài ấy, hoặc đó là những gì mà tôi nghĩ. Ngài ấy sau đó thả chúng ra bay đi khắp các hướng.
“Sati ha shato ma—Tinh linh bọ đá quý, tạo lá chắn.”
Từng con từng con một, những chú bọ cánh cứng xuất hiện trước mặt các quan chức. Sau đó chúng tạo ra một lớp tường ma pháp rực rỡ, lấp lánh và cũng tuyệt đẹp cho mỗi người đang có mặt ở đây. Ma pháp tường chắn này mạnh mẽ hơn nhiều so với những ma pháp tường chawnsk thông thường khác.
“Các ngươi sẽ được bảo vệ bởi ta, nhân danh Nữ Hoàng của Frezier.” Nữ Hoàng Shatoma trừng mắt nhìn bọn họ “Lam Hề sẽ chiếm lấy cơ thể của các ngươi thông qua đối thoại. Thế nên đừng nói gì cả và đứng xếp vào góc. Hoặc chính tay ta sẽ bịt miệng các ngươi lại bằng tơ nhện.”
Các vị chức sắc – dưới sự bảo hộ của bầy bọ cánh cứng, ngoan ngoãn tụ tập lại một góc trước khí thế áp đảo của vị nữ hoàng.
“Hể. Hóa ra đây chính là ma pháp tinh linh của Nữ Hoàng Frezier sao? Ta nghe nói rằng cô sử dụng các tinh linh côn trùng. Mm, quả là một ma pháp tuyệt đẹp.” Solomon Twilight liếc nhìn Nữ Hoàng Shatoma rồi vỗ tay.
Giám mục tiếp tục nổ súng dù hắn ta vẫn tỏ ra rất thản nhiên.
Những viên đạn từ khẩu súng được tạo thành bằng phép đa triệu hồi tinh linh vẫn bị thứ không gian biến dị trông giống như xoáy nước trước mặt Solomon nuốt chửng. Tuy nhiên, Giám mục Eska vẫn tiếp tục khai hỏa.
“Phí phạm ma lực quá đấy, Tổng Giám mục à. Ma pháp tinh linh không thể nào đối-...”
“Pan Faunus, nghiền nát hắn.”
Trong khi Solomon đang nói, tôi nghe thấy tiếng Giáo sư Ulysses niệm chú.
Ngay lập tức, những cánh tay khổng lồ vươn lên từ mặt đất và vỗ vào người Solomon Twilight từ hai phía bằng một áp lực kinh khủng. Đến mức có cả một tiếng nổ vang lên cùng một luồng gió mạnh khiến tôi gần như bị thổi bay, tuy nhiên Thor đã giúp tôi đứng vững ở cạnh cậu ấy.
Nhưng rồi cánh tay của Pan Faunus cũng nhanh chóng bị xẻ thành nhiều khối lập phương khi Solomon Twilight xuất hiện từ bên trong đó mà không chút xây xát.
Một dải kim loại mỏng như lưỡi kiếm đang vươn ta xung quanh hắn.
“Hiệu trưởng Pan…!”
Cho dù tinh linh có bị cắt xẻ đến mức nào đi chăng nữa thì nó cũng chỉ tạm thời không thể hiện hình chứ không thể chết đi.
Tuy nhiên, thật không thể tin được rằng Pan Faunus – tinh linh mạnh mẽ nhất, lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy.
“Đứng yên.” Giá mục Eska ra lệnh cho đồng minh “Ngươi vào đây bằng cách nào? Làm thế nào ngươi vượt qua được Màn Xanh?” Ngài ấy hạ giọng hỏi thẳng Solomon trong khi hắn vẫn đang trình diễn một món vũ khí mới.
Solomon mỉm cười đầy táo bạo “Hừm, à đúng rồi, chuyện đó. Có rất nhiều lý do cho việc tại sao chúng ta có thể vượt qua Màn Xanh. Để ta nói cho ngươi nghe lý do đầu tiên.” Hắn hạnh phúc giải thích trong khi giơ ngón trỏ lên “Tổ tiên của tộc Twilight – ‘Hắc Ma vương’, đã từng đột nhập qua ‘Màn Xanh’ – thứ được xem là kết giới mạnh nhất thế giới. Sẽ thế nào nếu ta nói rằng ngài ấy đã lưu lại phương pháp đó?”
Tôi tròn mắt.
Đúng rồi. Tôi cũng đã từng thấy chuyện đó trong ký ức của Xích Phù thủy. Torc đã lẻn vào Thánh Địa và biết được sự tồn tại của Kanon. Giáo sư Ulysses, người đang bảo vệ Lục Tư tế, cũng đã gật đầu đồng thuận.
“…Đúng là Hắc Ma vương đã từng trà trộn vào nghi lễ tiên tri của Thánh Địa. Nhưng điều đó khả dĩ là bởi cậu ta là một trong những Ma pháp sư cấp Chúa tể.”
Dù cho phương pháp đó có được lưu truyền lại đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai ngoài ‘Hắc Ma vương’ có thể sử dụng nó.
Đại khái là vậy đấy.
Tuy nhiên, việc Solomon Twilight tự nhận rằng bản thân có thể xuyên qua lớp kết giới có nghĩa là khả năng sử dụng ma pháp không gian cửa hắn cũng tương đương với Hắc Ma vương.
Có thể sao?
Dù cho hắn có là “Lam Hề” – người cũng là một trong các ma pháp sư cấp Chúa tể—
“Fufu, đúng như ngươi nói, Bạch Hiền nhân. Lý do thứ hai chính là vì ta là chân thân của ‘Lam Hề’. Từ góc nhìn của Vabilophos thì ta cũng là 1 trong 10 đứa trẻ yêu quý mà bà ấy muốn gặp. Nếu như bà ấy hoàn toàn từ chối thì dù ta có cố đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể được. Bà ấy là người rất nuông chiều con cái khi đã cho ta một cơ hội.” Solomon giơ ra ngón thứ hai và tiếp tục nói đầy thích thú.
Trái lại, Giám mục Eska tỏ ra rất khó chịu.
“-Chậc. Ta là người chăm sóc bà hằng ngày nhưng bà lại chỉ biết chiều chuộng thằng con hư hỏng chẳng mấy khi xuất hiện kia. Ta mặc kệ luôn đấy, bà già ạ!” ngài ấy cay đắng văng tục trong khi trừng mắt nhìn Cây Thế giới Vabilophos.
Ngay cả khi mọi chuyện đang rất náo loạn như thế này, những tán lá của Vabilophos vẫn xào xạc.
Solomon giơ ra ngón thứ ba và hướng ánh mắt về sau.
“Lý do thứ ba chính là Lapis – người đang chết đi sau lưng ta. Con bé đóng vai trò như một thiết bị trung gian. Thông tin huyết thống là thứ tọa độ tuyệt đối nhất mà ma pháp không gian chẳng thể nào cắt đứt được. Chính vì thế, ta đã đến đây bằng đường của Lapis và từ con bé sang Noah. Mà chắc có lẽ là Lapis cũng chẳng hề hay biết đâu.”
Lapis không hề hay biết sao…?
Tôi chẳng hiểu bất cứ một lời nào mà tên này đang nói cả.
“Ta đã nói hết rồi đấy, thế nhưng lý do lớn nhất chính là việc Màn Xanh đang không hoàn thiện. Dù gì thì nếu nó hoạt động hiệu quả thì rất khó để bọn ta xâm nhập vào. Mà cũng chẳng trách được, dẫu sao thì 1 trong 9 cỗ quan tài giúp thi triển Màn Xanh – quan tài của Xích Phù thủy đang trống rỗng, đúng chứ?”
“!?”
Hermedes đã biết việc Màn Xanh không hoàn thiện.
Lapis cũng đã nói rằng anh trai cô ấy – Solomon Twilight, có thể đã tìm được một con đường bí mật để vào đất nước này…
“Đã đến lúc rồi nhỉ? Mục tiêu của ta chính là Makia O’Drielle.”
Những người đã biết việc tôi trúng ma pháp con rối tự động cảnh giác, thế nhưng với những người chưa biết thì đó là cả một sự ngạc nhiên xen lẫn khó chịu.
Về phần mình, tôi đang tuyệt vọng níu giữ ý thức rời rạc của bản thân.
Cả cơ thể tôi đau nhói như thể xác thịt bị xé toạc còn xương thì gãy vụn vậy. Lẽ nào đây chính là cơn đau khi linh hồn bị tước ra khỏi cơ thể sao.
“Giờ thì, Xích Phù thủy, Makia O’Drille. Hãy đi cùng ta đến Hermedes nào.”
Solomon vươn tay về phía tôi.
Đôi mắt xoắn ốc của hắn đang thu hút ma pháp con rối bên trong cơ thể tôi.
Nắm lấy bàn tay đó. Hãy thoải mái trao tất cả mọi thứ cho Ngài.
“Người đã ở trong tay của bọn ta rồi. Tội nghiệp thật đấy. Người không thể chịu đựng cơn đau này được nữa đâu nhỉ?”
“...”
“Chỉ khi người tự nguyện đến thì chúng ta sẽ phá bỏ ma pháp con rối trên cơ thể người. Người sẽ không cần phải chết đi. …Như vậy thì sao? Chẳng phải đó là lựa chọn tốt nhất sao?”
Tôi chẳng thể đáp lời được mà chỉ từ từ ngẩng đầu.
“Tôi sẽ… được sống ư?”
“Đúng thế. Người vẫn chưa muốn chết đi, phải chứ?”
Dĩ nhiên là tôi sợ hãi cái chết. Nhưng nếu không làm gì thì thì hoặc là chết đi khi Lam Hề tước đi ý thức của tôi bằng ma pháp con rối, hoặc là chết dưới tay Kanon trước đó.
Không, vẫn còn một lựa chọn khác.
Giết người đàn ông ngay trước mặt tôi – chân thân của Lam Hề. Giết Solomon Twilight.
Việc hắn xuất hiện trước mặt tôi chính là một cơ hội. Nếu như là ma pháp của Xích Phù thủy, hay…
“Không, Makia! Đừng dùng ma pháp!” Giám mục Eska hét lên.
Một lần nữa, ngài ấy lại bắn Solomon, thậm chí còn ném thêm cả một quả lựu đạn cầm tay.
Lý do tại sao ngài ấy cứ liên tục tấn công dù biết rằng sẽ không có tác dụng lộ ra ngay sau đó.
Ding-dong, ding-dong, ding-dong…
Tiếng chuông của thánh đường đang vang lên. Các giám mục của Vabel có mặt ở đây đều đang cầu nguyện.
“Triệu hoán Thiên Thánh—!”
Tiếng của Giám mục Eska, Giáo sư Ulysses và Nữ Hoàng Shatoma chồng lên nhau khi họ niệm chú.
3 đại tinh linh được triệu hồi và bao vây Solomon từ 3 hướng khác nhau.
Triệu hoán Thiên Thánh – lớp học Ma pháp Tinh linh đã dạy tôi rằng đó là một ma pháp triệu hồi đặc biệt chỉ có thể thực hiện ở Thánh Địa cũng như chỉ dùng cho các đại tinh linh cấp SS mang thuộc tính [Quang]. Về mặt lý thuyết là có, thế nhưng do chưa ai từng được chứng kiến nên người ta cho rằng đây là một phương pháp triệu hồi chỉ có trong thần thoại…
Nhưng chuyện đó chắc hẳn là do phép triệu hồi này chỉ có thể được thực hiện bởi các ma pháp sư cấp Chúa tể.
Giáo sư Ulysses triệu hồi đại tinh linh của bầu trời – Aether.
Giám mục Eska triệu hồi đại tinh linh khải huyền thiêng liêng - Jibril
Nữ Hoàng Shatoma triệu hồi đại tinh linh bọ thánh, Sylphlind.
Những tinh linh hiện ra chẳng khác gì thiên thần cả. Thật tuyệt đẹp làm sao.
Mỗi tinh linh đều cầm một thanh kiếm hoặc thiền trượng, có cánh trên lưng cùng với vòng sáng ở trên đầu.
Vô số tia sáng chiếu qua những tán lá của Cây Thế giới như thể đang ban phước lành.
Tiếng chuông của thánh đường chưa bao giờ ngừng lại.
Sự thiêng liêng tuyệt đối này khiến tôi như được chứng kiến một bức tranh tường thời cổ đại vậy.
Tuy nhiên, trái ngược với sự thiêng liêng đó, các thiên thần lại rất tàn nhẫn khi giáng cây búa phán quyết xuống từ cả ba hướng cùng một lúc. Ngay cả khi Thánh Địa có bị tổn hại thì bọn họ vẫn nhất quyết muốn tiêu diệt kẻ thù.
Một luồng sáng mạnh mẽ bao trùm Thánh Địa. Có lẽ phải mất một lúc nữa mọi người mới có thể mở mắt ra được.
“Chúng ta… làm được rồi sao…?”
Sau khoảng một phút, tôi nghe giọng nói của Hoàng tử Gilbert vang lên từ phía sau khi ngài ấy đang bảo vệ Airi.
Tuy nhiên…
“Không, vẫn chưa đâu.” Thor – người đứng cạnh tôi, lẩm bẩm đầy kinh ngạc “Không ngờ hắn có thể hấp thụ nhiều ánh sáng đến vậy.”
Thor hẳn phải biết rất rõ.
Solomon Twilight đang được bao bọc bởi một bức tường ma pháp hình mái vòm với bề mặt là vô số những không gian biến dạng đang cuộn xoáy như hố đen.
Cứ như thể chúng tôi đang được nhìn vào vũ trụ từ bên ngoài vậy.
“Không thể nào…”
“...Chậc.”
“Vậy ra đây là ma pháp không gian sao…?”
Giáo sư Ulysses, Giám mục Eska và Nữ Hoàng Shatoma dần dần nhận ra vấn đề.
Có chút thất vọng cùng bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt của họ, nhưng ngoài ra cũng là một sự bình tĩnh như thể họ đã lường trước được đến tận bước này vậy.
Rất nhanh chóng, đòn tấn công ánh sáng dữ dội hoàn toàn bị những không gian biến dạng hấp thụ.
Solomon – mục tiêu của đòn tấn công, vẫn mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra và lên tiếng khiêu khích.
“Vô ích thôi. Ma pháp tinh linh dịu dàng đó chẳng là gì trước ma pháp không gian hung hãn cả.”
Chẳng ai có thể đáp lại những lời nói của hắn.
Ma pháp tinh linh là ma pháp mượn sức mạnh từ thế giới tự nhiên thông qua tinh linh.
Đó là một ma pháp đồng hành cùng con người trong cuộc sống thường nhật và có thiên hướng bảo vệ hơn là phá hủy. Nó chẳng thể nào so sánh được với ma pháp không gian – thứ chơi đùa với không thời gian bằng một cái giá, nên việc tìm ra lời giải là rất khó khăn.
Đầu tiên, các đòn tấn công không thể nào xuyên thủng được. Tình hình hiện tại đã cho thấy rõ điều đó.
Kẻ thù có thể tạm thời bị kiềm chế nhưng sẽ không thể bị tiêu diệt.
“…Mình biết mà. Mình nên là người làm việc đó.”
Với ma pháp chỉ huy của mình – thứ dùng cơ thể của Xích Phù thủy làm nguyên liệu—
Nhưng nếu như dùng ma pháp của Xích Phù thủy, ma pháp con rối có thể sẽ có tác dụng nhanh hơn trước khi tôi kịp giết Solomon, để rồi cơ thể tôi hoàn toàn bị chiếm lấy. Đó chính là lý do khiến Giám mục Eska cản tôi lại.
Nhưng nếu không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Tôi…
“Vậy ra mục tiêu của kẻ địch là Tiểu thư?”
“...Thor?”
Trước khi tôi kịp chuyển động, Thor đã rút kiếm ra và bước lên phía trước.
Và rồi…
“Torc mel me gis—Mở ra đi, Hộp Đen.”
Cậu ấy triển khai “Hộp Đen” xung quanh mình.
Đây chính là Hộp Đen, một cuốn ma đạo thư của Hắc ma vương và cũng là dụng cụ bổ trợ cho ma pháp không gian. Trong quá khứ, Hộp Đen sẽ mở ra khi Hắc Ma vương sử dụng ma pháp của mình.
“Chờ đã, Thor!” Tôi hét lên, nhưng đã quá trễ.
“Ngươi đừng hòng chạm một ngón tay vào Tiểu thư với khuôn mặt đó.”
Thor đã xuyên qua những lớp không gian biến dị quanh người Solomon rồi lập tức dịch chuyển ra sau lưng hắn.
“!?”
Cậu ấy vung kiếm. Và để rồi trong một khoảnh khắc, mũi kiếm của cậu ấy đã lướt nhẹ qua cổ của Solomon.
Không có thể chạm vào hắn cho đến lúc này, những lưỡi kiếm của Thor đã làm được.
Solomon đặt tay lên vết cắt trên cổ rồi tạo ra một khoảng không nứt vỡ để đẩy lùi hắn, tạo ra khoảng cách với Thor. Trông hắn có chút ngạc nhiên.
“…Thor Bigreitz. Tái sinh của Hắc ma vương.” Solomon hạ giọng lẩm bẩm. Trong một khắc, ánh mắt của hắn tỏ ra lạnh lẽo đến chết người.
Cả hai đều là người sử dụng ma pháp không gian của Hắc Ma vương.
Tái sinh đấu với hậu duệ của ngài ấy.
Nhưng rồi Solomon cười khẩy một cách mỉa mai trước khi cũng rút ra một thanh kiếm từ trong túi.
“Được thôi, tổ phụ đáng kính. Cùng đánh một trận nào.”
Thor và Solomon lao vào trao đổi chiêu thức khi liên tục tạo ra những không gian biến dạng, không gian đẩy lùi và cả dịch chuyển tức thời. Chẳng ai có thể can thiệp vào trận chiến của bọn họ cả.
Lúc này, Thor là người duy nhất có thể hạ được Solomon.
Solomon, có vẻ như muốn loại bỏ các chướng ngại có thể xen vào cuộc chiến, búng tay “Con rối, phân tán đi.”
“!?”
Hắn điều những tên hề xanh nằm bất động như tượng suốt từ này đến giờ đến chỗ các ma pháp sư vĩ đại. Bọn chúng lập tức lao đến Giám mục Eska, Giáo sư Ulysses và Nữ Hoàng Shatoma.
Các ma pháp sư vĩ đại có thể dễ dàng đánh bại chúng, nhưng cứ mỗi khi nằm xuống là chúng lại đứng lên. Sao có thể chứ?
Chúng không phải là con người. Hắn đang chia rẽ những ma pháp sư vĩ đại ở đây—
“Này, Ulysses! Mang Tư tế và Đấng Cứu thế ra khỏi đây!”
Để rồi…
Giám mục Eska đấm bay một tên hề xanh trước khi hét lớn với Giáo sư Ulysses.
“Ta nhận được tin từ các tinh linh ở bên ngoài! Có vẻ như đám rối của Lam Hề đã trà trộn vào đám đông ở Lễ hội Thánh để quấy nhiễu khắp nơi. Bọn chúng đến để thu hồi con rồng. Đi đi!”
Giáo sư Ulysses nhìn lại tình hình trước khi để lại tên hề xanh cho các tinh linh của mình. “…Hiểu rồi.”
Cuối cùng thì thấy ấy cũng chấp nhận mệnh lệnh.
“Và trong lúc làm điều đó, hãy đưa mấy to xác kia đến một nơi an toàn. Chúng đang cản đường ta đấy!”
Giáo sư Ulysses gật đầu.
Rồi sau khi liếc nhìn tôi và Thor, thầy ấy triệu hồi thêm một vài tinh linh, ôm Lục Tư tế vào lòng và thúc giục Đấng Cứu thế Airi sơ tán khỏi thánh đường.
Tuy nhiên, Airi đã kháng cự.
“Tại sao!? Chẳng phải Đấng Cứu thế là người sẽ đứng ra chiến đấu vào những lúc như thế này sao!?”
“Không, không phải vậy, Airi à. Những trận chiến này là nhiệm vụ của các Thủ hộ. Bây giờ người phải xác định lời tiên tri và thực hiện nó.” Giáo sư Ulysses khuyên nhủ cô ấy.
“Vậy còn Makia thì sao!? Cả Thor cũng đang chiến đấu nữa.”
“Airi. Nếu như người còn ở lại thì sẽ chỉ là gánh nặng mà thôi.”
“...”
“Ngoài ra thì vai trò của người chỉ mới bắt đầu mà thôi. Thủ hộ nói trắng ra là hệ thống để giúp người sống sót. Nếu như người không nhìn thấy ngày mai thì buổi lễ hôm nay sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Nh-nhưng mà…”
“Lục Tư tế đưa ra lời tiên tri bằng cách rút ngắn tuổi thọ của mình. Ý của người là muốn khiến điều đó trở nên vô ích sao?”
Airi có chút tái mặt đi khi đôi mắt nhuốm màu ma lực của Giáo sư Ulysses nhìn xuống cô ấy.
Giọng nói của ngài ấy tỏ rõ sự lạnh lùng và ép buộc khác với Giáo sư Ulysses thường ngày.
“Airi, em nên nghe lời hoàng huynh và để mọi chuyện lại cho các ma pháp sư vĩ đại.
“Đúng vậy. Nhiệm vụ của Đấng Cứu thế còn là giúp đỡ người dân ở bên ngoài.”
Cả Hoàng tử Gilbert và Ngài Lionel đều cố gắng thuyết phục Airi. Sau đó, họ gật đầu với nhau như để thể hiện quyết tâm rằng sẽ bảo vệ cô ấy như là những Thủ hộ.
Dù cho một Thủ hộ có chết đi thì vai trò của họ cũng sẽ chỉ đơn giản là truyền lại cho người khác. Đó chỉ là một hệ thống để giữ Đấng Cứu thế sống sót nếu phải nói thẳng ra.
Thế nhưng nếu Đấng Cứu thế chết đi, lại một Đấng Cứu thế khác sẽ phải được triệu hồi, và cũng sẽ mất nhiều thời gian để tổ chức lại nghi lễ.
Airi, cùng với Hoàng tử Gilbert ở bên cạnh, mở cánh cửa màu xanh và thoát ra khỏi thánh đường.
Cuối cùng, trong một giây phút ngắn ngủi, Airi và tôi đã nhìn nhau.
Cô ấy trông cực lo lắng như thể có linh cảm xấu về điều gì đó vậy.


1 Bình luận