• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 38: Mùi hương ngọt ngào thanh mát! (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,345 từ - Cập nhật:

Lucion đang vội vã trở về thành phố thì bất giác dừng lại. Ánh mắt đầy tự hào của Russell cứ nhìn cậu trong suốt quãng đường khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực.

“Sao thầy lại nhìn con như thế?”

[Không có gì đâu, con đừng để ý.]

Russell khẽ lắc đầu. Anh biết rõ nếu giờ buột miệng khen Lucion đã trở thành một người biết nghĩ cho người khác thì chắc chắn cậu sẽ nổi giận.

[Nếu con vẫn còn chần chừ ở đây, Carson sẽ mắng con đấy. Chúng ta mau đi thử năng lực mới của Ratta đi.]

Không chỉ Lucion mà cả Ratta cũng được thần thú ban phước lành. Nói đúng hơn, có vẻ như để có thể ban phước cho Ratta trước mặt mọi người, thần thú cũng tiện thể ban phước luôn cho Lucion.

Russell giải thích rằng phước lành mà cậu nhận được là sự cộng hưởng với ánh sáng, đó là một loại sức mạnh giúp tăng cường khả năng kháng ánh sáng của bản thân. Nhờ đó, chỉ trong chớp mắt cấp độ kháng ánh sáng của cậu đã nhảy vọt từ cấp một lên tận cấp ba.

'Nhờ có phước lành của thần thú nên mình mới nhận được danh hiệu cùng vị trí linh mục danh dự từ thần điện.'

Lucion nhìn xuống đã thấy Ratta nhảy ra khỏi cái bóng của cậu và đang vẫy đuôi đầy phấn khích. 

— E hèm.

Ratta phấn khởi nói.

— Đến lượt Ratta ra tay rồi!

Từ khi thấy Ratta có thể ẩn vào cái bóng của mình, Lucion đã mơ hồ đoán ra sức mạnh của Ratta có liên quan đến bóng tối. Và giờ đây, điều đó đã được chứng thực. Nhờ có phước lành từ thần thú, sức mạnh của Ratta đã tăng lên đáng kể và mang đến cho nó một năng lực mới liên quan đến bóng tối. Đồng thời, Ratta cũng lớn lên đôi chút đến mức Lucion có thể cảm nhận rõ ràng vùng bóng tối của bản thân cũng được mở rộng ra.

“Không phải bây giờ, Ratta.”

Lucion lắc đầu.

— Tại sao? Chỉ cần dùng chiêu ‘shoong’ mà Ratta vừa học là được mà.

“Không được. Còn quá xa, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể đi xa đến mức đó.”

Ratta phụng phịu, chu môi đầy ấm ức.

— Pipi. Lucion đang khen Ratta là một bé ngoan mà bé ngoan thì phải biết nghe lời.

“Cậu chủ.”

Hume chớp mắt, đột ngột lên tiếng.

"Sao vậy?"

“'shoong' mà Ratta vừa nói đến là gì thế ạ?”

“Ngươi sẽ biết sau khi nhìn thấy nó.”

[Chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời đấy.]

Russell lên tiếng khơi dậy sự tò mò trong Hume.

* * *

[Devia Jeven.]

Hồn ma lơ lửng giữa không trung trông như đang chìm vào một hồi ức xa xăm. Nhưng ngay khi nhìn thấy luồng bóng tối trên tay Lucion thì cơ thể nó run lên bần bật. 

[Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi, xin ngài hãy thu cái thứ đáng sợ đó lại đi.]

Hồn ma số 9 hét lên trong hoảng loạn.

“Nếu dám nói dối một lời, ta sẽ tiễn ngươi lên thiên đàng ngay lập tức.”

Giọng nói của Lucion lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao.

[Tôi, tôi đang nằm trong tay một warlock thì làm sao tôi dám nói dối chứ?]

“Vậy cô ta đang ở đâu?”

[Montshere. Tôi thấy cô ấy đi vào một quán rượu có tên là Montshere.]

“Chắc chắn?”

[Vâng, tất nhiên rồi. Tôi vốn rất thích nơi đó… nên cũng quen mặt một vài người.]

Hồn ma dường như quên đi nỗi sợ hãi ban nãy, cười hì hì, giọng điệu thoáng chút tự hào khi đang khoe khoang về nơi yêu thích của nó.

[Khụ.]

Russell bỗng ho khẽ, cắt ngang cuộc trò chuyện.

[Chẳng phải hơi sớm sao, con còn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã muốn đặt chân vào mấy nơi như vậy sao?]

“Con đến đó đâu phải để thác loạn đâu.”

[Thầy đã nói gì đâu? Thầy chỉ muốn nhắc con rằng con vẫn còn quá trẻ mà thôi, chỉ vậy mà thôi.]

Giọng của Russell hơi cao lên một chút như đang cố tình nhấn mạnh.

— Thác loạn là gì?

Khi Ratta nghiêng đầu thắc mắc trong đôi mắt ngây thơ tràn đầy tò mò, Russell lập tức ho lớn hơn, rõ ràng thầy không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.

“Dẫn đường đi.”

Lucion nhanh chóng ra lệnh cho hồn ma không muốn phí thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh như này.

[V-vâng. Tôi sẽ chỉ cho ngài lối đi nhanh nhất.]

Hồn ma vội vã lướt đi, dẫn đầu đoàn người. Lucion cùng những người còn lại không chần chừ mà đi theo sau.

[Trông con có vẻ đã quen với việc này rồi nhỉ.]

Russell mỉm cười.

“Thầy đang nói đến việc chi phối linh hồn sao?”

Lucion hỏi lại.

[Đúng vậy. Nhờ có phước lành của thần thú, lượng bóng tối của con hẳn đã tăng lên. Sau khi yến tiệc kết thúc, chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập.]

“Vâng, bất cứ lúc nào cũng được. Con thấy học thêm về lĩnh vực này thực sự rất thú vị.”

Trong giọng của Lucion tràn đầy phấn khích. Mặc dù ma thuật đen luôn bị mọi người ghê tởm và bài trừ, nhưng đối với Lucion, đó là công cụ giúp cậu từng bước thay đổi số phận của chính mình và những người xung quanh mình.

[Chúng ta đến nơi rồi.]

Hồn ma dừng lại trước một quán rượu nhỏ.

Montshere.

Lucion liếc nhìn tấm bảng hiệu cũ kỹ treo trên cửa, xác nhận tên quán một lần nữa trước khi quay sang ra lệnh cho hồn ma.

“Ngươi vào trong trước đi. Tìm xem cô ta đang ở đâu.”

Không chần chừ, hồn ma lập tức lướt qua cánh cửa, biến mất vào bóng tối bên trong sau đó Lucion lấy ra một chiếc mặt nạ rồi đưa nó cho Hume.

“Ngươi cũng đeo vào đi.”

“Tại sao tôi cũng phải đeo nó?”

“Vì trông sẽ thật kỳ lạ nếu chỉ có một mình ta đeo.”

Bên trong quán, có hai sợi chỉ xanh được nối với Lucion. Điều đó có nghĩa là Shen cũng đang ở trong đó.

“Sau này tôi sẽ phải thường xuyên đeo thứ này sao?”

Hume do dự hỏi.

“Không. Chỉ lần này thôi.”

“May quá. Tôi cực kỳ ghét phải đeo thứ gì đó lên mặt.”

Hume cười nhẹ đưa tay nhận lấy chiếc mặt nạ.

— E hèm! Bây giờ đến lượt Ratta ra tay rồi, đúng không?

Từ trong bóng tối, Ratta phóng ra đôi mắt long lanh lấp lánh phấn khích khi nhìn Lucion.

“Ratta.”

— Ừm?

“Sau khi sử dụng năng lực, lập tức quay về trong bóng của ta. Hiểu chưa?”

— Ừm! Lucion đừng lo. Ratta chuồn nhanh lắm.

Ratta phấn khích đến mức không ngừng giậm hai chân trước xuống đất như thể chỉ cần cậu ra lệnh là sẽ lao đi ngay lập tức. Nhìn vẻ rạng rỡ của Ratta, Lucion thoáng ngập ngừng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

'Không lẽ cứ mỗi lần như thế này mình lại bắt Ratta phải trốn trong bóng của mình mãi sao?'

Lucion không muốn tước đi sự tự do của Ratta nhưng số người nhận ra con cáo đen này thuộc về cậu đang ngày một nhiều lên.

Trong giới quý tộc, có bao nhiêu người sẽ nuôi một con cáo đen cơ chứ?

'Nếu cải trang cho Ratta thì…'

— Sao thế? Lucion có chuyện gì muốn nói với Ratta à?

Đôi mắt của Ratta ánh lên vẻ mong chờ.

“Ở mãi trong bóng của ta có thấy ngột ngạt không?”

— Ratta thích đi bộ nhất! Nhưng nếu Lucion muốn, Ratta có thể ở yên trong đó mãi.

Nhìn giọng điệu trong trẻo và chân thành của Ratta, Lucion bất giác cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.

'Có lẽ lúc trước mình nên chọn hình dạng của Ratta là một con mèo.'

Nếu Ratta là một con mèo đen, chắc chắn nó sẽ ít bị chú ý hơn. Lucion chuyển ánh nhìn sang Russell.

“Thầy có món đồ nào thích hợp cho Ratta không?”

[Con nghĩ thầy sẽ có chắc?]

Russell trợn mắt, giọng điệu đầy bất mãn.

Vì động vật luôn tránh xa những warlock theo bản năng, Lucion thậm chí còn chưa từng chạm vào một con mèo nào cả.

— A!

Ratta bỗng reo lên như đã hiểu ra Lucion đang muốn nói điều gì.

Ngay sau đó, nó ưỡn ngực đầy tự hào kèm theo một tiếng "E hèm”.

— Nhìn này, nhìn Ratta này.

Ratta lấy đà rồi dồn sức khiến bộ lông trên cơ thể phồng lên nhanh chóng.

— Tadaa! Ratta có thể tùy ý điều khiển bộ lông của mình!

Bộ lông nở to làm Ratta trông như một con cáo béo tròn, hoàn toàn khác với hình dáng nhỏ nhắn ban đầu.

Lucion bật cười.

[Thế này cũng đủ để qua mắt người khác rồi.]

Russell vươn tay thử chạm vào bộ lông xù lên của Ratta. Nó không chỉ xù lên mà còn rắn chắc như một tấm khiên. Ngay lúc đó, Ratta lại vểnh tai lên.

— Số 9 vừa báo tin! Đã tìm thấy Devia rồi.

“Bảo hắn cứ chờ ở đó đi.”

Lucion xoa nhẹ ngón trỏ của mình.

Khả năng mới của Ratta chính là dịch chuyển qua bóng tối, đó là một năng lực cho phép nó di chuyển tự do giữa các vùng bóng tối.

Lucion phát hiện ra điều đó vào cái đêm cậu vừa trở về dinh thự sau buổi tiệc. Khi cậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên Ratta từ trong gầm giường lao vọt lên như một con cá hồi nhảy khỏi mặt nước.

“Ratta.”

Sau đó, Lucion ngay lập tức bắt tay vào kiểm tra sức mạnh mới của Ratta.

Ban đầu, Ratta có thể di chuyển đến bất kỳ nơi nào mà nó có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng nếu là một nơi ngoài tầm mắt thì nó sẽ bị mất phương hướng, thậm chí không thể dịch chuyển được.

— Ừm! Ratta biết Số 9 đang ở đâu!

Vậy nên Lucion quyết định thử một cách khác chính là sử dụng bóng tối của chính mình để chỉ dẫn cho Ratta.

Cậu quay lưng Ratta lại, sau đó dùng ma thuật điều khiển bóng tối để đánh dấu vị trí mục tiêu. Lần này, Ratta đã có thể dịch chuyển một cách chính xác đến mức đáng kinh ngạc.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Lucion phải tốn công tạo bóng tối trước mà thời gian duy trì bóng tối lại không dài. Nếu sử dụng trong lúc nguy cấp, phương pháp này sẽ trở thành một trở ngại lớn. Khi đang băn khoăn tìm cách giải quyết, Lucion quay sang nhìn Russell.

Một thực thể có thể tự do di chuyển đến bất cứ nơi nào mà không cần ai chỉ dẫn và vẫn có thể duy trì bóng tối trong thời gian dài. Chỉ có một thứ mới có thể làm như vậy chính là một hồn ma.

“Hume.”

“Vâng. Tôi đã nhớ rõ những mệnh lệnh của cậu chủ rồi.”

— Chúng ta đi thôi!

Ratta phấn khích giơ cao hai chân trước lên rồi đập mạnh vào bóng tối bên dưới.

Bốp!

Bóng tối như một cái miệng khổng lồ bất ngờ há ra, trong nháy mắt nuốt chửng Lucion, Hume và Ratta, kéo cả ba người vào sâu trong màn đêm.

* * *

“…….”

Devia và Shen bình tĩnh nhìn Lucion và Hume đột ngột xuất hiện trước mặt họ, không hề tỏ ra kinh ngạc hay hoảng hốt gì cả như cả hai biết trước việc này sẽ xảy ra.

'Họ biết chúng ta sẽ đến sao?'

Phản ứng điềm tĩnh đến mức thờ ơ của hai người họ khiến Lucion có chút bất ngờ.

“Tôi có chuyện muốn nói…”

Ngay khi Shen vừa mở miệng, Hume bất ngờ vung một cú đấm thẳng vào mặt Shen.

Đây chính là kế hoạch mà Lucion đã nói với cho Hume "đánh phủ đầu".

Với một hiệp sĩ như Shen, nếu muốn đối phó bằng những cách thông thường thì hoàn toàn vô ích, chỉ có cách này là cách duy nhất có thể hạ gục hắn ngay từ đầu.

Bốp!

Với phản xạ của một hiệp sĩ, Shen ngay lập tức giơ tay lên đỡ cú đấm từ Hume nhưng đối thủ của hắn lại là Hume. Dùng tay không để đánh nhau với Hume chẳng khác nào đang lấy thân mình chặn một thanh sắt cả. Ngay khoảnh khắc cú đấm chạm vào tay, Shen đau đớn thét lên.

“Khặc!”

Cơn đau dữ dội làm hắn loạng choạng, nhân cơ hội đó, Hume nhanh như chớp vung tay còn lại giáng thẳng vào mặt Shen.

Chát!

Đầu Shen lệch sang một bên bởi cú đánh nhưng vẫn không gục xuống ngay. Dù bị đánh bay nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, tay đưa xuống hông nắm chặt chuôi kiếm.

'Hắn vẫn có thể đứng vững sao…'

Lucion sững sờ trong giây lát.

Bởi sức mạnh của Hume không phải thứ mà người thường có thể dễ dàng đỡ được, một cú đấm của anh ta đủ để nghiền nát sàn nhà.

Vút!

Ngay khi vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, Shen lập tức vung kiếm theo bản năng. Nhưng cú đánh vừa rồi đã làm hắn choáng váng do chấn động ở đầu khiến lưỡi kiếm lệch hướng, chém phăng một chiếc sô pha gần đó làm đôi một cách không thương tiếc.

Cú đấm tiếp theo của Hume xuyên qua lớp áo giáp giáng thẳng vào bụng Shen.

Bốp!

“Ugh…!”

Cơ thể Shen run lên bần bật, hắn cố gắng giữ thăng bằng, nhưng đôi chân lại chẳng thể chịu nổi sức mạnh khủng khiếp ấy. Cuối cùng, như một cây đại thụ bị đốn ngã hắn đổ rầm xuống sàn bất tỉnh nhân sự.

Hume nheo mắt, định giáng thêm một đòn nữa để đảm bảo Shen không giả vờ ngất xỉu. Nhưng ngay khi vừa giơ nắm đấm lên, Russell đã ngăn lại.

[Dừng lại đi, hắn ta đã thật sự bất tỉnh rồi. Nếu cậu còn đánh thêm một cú nữa thì…]

“Dừng lại! Làm ơn, xin hãy dừng lại!”

Một giọng nói hoảng hốt vang lên. Devia lao đến, quỳ xuống bên cạnh Shen và ôm chặt lấy hắn.

'Cái quái gì vậy? Sao cô ta lại đột nhiên phản ứng như vậy?'

Lucion đưa tay hiệu cho Hume dừng lại, đồng thời quan sát phản ứng của Devia.

[Hình như cô ta nhận nhầm người rồi. Có vẻ như bộ đồ của con giống với ai đó mà cô ta đã từng gặp.]

Russell lười biếng chỉ tay vào trang phục của Lucion.

Cậu nhìn xuống, quả thực, bộ đồ màu đen này trông rất giống với kiểu ăn mặc của những kẻ khả nghi chuyên hoạt động trong bóng tối.

“Tôi chỉ là con gái của một tử tước. Làm sao tôi có thể tiếp cận con trai của một vị bá tước được chứ? Nếu không có anh ấy tôi đã chẳng thể làm được gì cả.”

Devia vẫn ôm lấy Shen, bất bình nhìn hai người trước mặt. Cô ta bức xúc thốt lên như thể đang cố gắng chứng minh sự vô tội của mình

Nhưng Lucion vẫn không nói gì cả. Cô ta siết chặt bàn tay đang ôm lấy Shen, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết.

“Tôi sẽ dừng lại ở đây. Hôm nay, tôi đến đây để nói rõ điều này. Xin đừng lợi dụng tôi hay anh ấy thêm lần nào nữa. Còn về món nợ… cứ làm theo ý các người đi.”

'Món nợ?' 

Một tia sáng chợt lóe lên trong suy nghĩ của Lucion. Câu nói vừa rồi của Devia không chỉ đơn giản là lời từ chối mà nó còn chứa một sự thật quan trọng.

Có ai đó đã đe dọa Devia và mối quan hệ giữa cô ta với Shen có lẽ còn sâu sắc hơn cậu tưởng, thậm chí có thể gọi là… tình nhân.

'Nhưng quan trọng hơn là mục tiêu thực sự của chúng ngay từ đầu không phải Devia mà là Shen.'

Điều đó hoàn toàn hợp lý. So với Devia, một tiểu thư con nhà tử tước không có địa vị quá cao, Shen là một kỵ sĩ của Cronia sẽ dễ dàng tiếp cận cậu hơn.

'Mình không biết hắn là ai, nhưng mình đoán kẻ đứng sau đã nghiên cứu Cronia rất kỹ…'

[Cho dù cô ta đã nhầm con thành kẻ khác nhưng việc có thể dịch chuyển một cách tự nhiên trong bóng tối như vậy chỉ có một loại người mới có thể làm được, là một warlock. Hơn nữa, đó còn là một warlock có thực lực khá mạnh.]

'Là một warlock sao… '

Lucion chậm rãi quan sát Devia rồi lạnh lùng nói.

“Thì sao?”

Dù Devia có cắt đứt quan hệ với kẻ đó hay không thì điều đó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cậu cả. Nhưng nếu đối phương đã nhầm lẫn cậu với kẻ đó thì đây là cơ hội tốt để moi thêm thông tin.

Devia thoáng khựng lại trước thái độ thờ ơ của Lucion nhưng ánh mắt vẫn đầy sự căm phẫn và cảnh giác.

'Ngay cả giọng nói cũng khác hẳn, vậy cô ta mà vẫn không hề nghi ngờ gì sao?'

Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu Lucion.

“Thì sao là ý gì chứ? Ý tôi là hãy chuyển lời này đến chủ nhân của các người. Tôi đã chịu đựng đủ rồi, thích làm gì thì làm đi! Cứ nói lại y như thế đi!”

'A… Hóa ra kẻ đã uy hiếp Devia sẽ không đích thân đến đây.'

Ngay khi hiểu rõ tình huống, Lucion bình tĩnh hỏi lại một lần nữa.

“Thì sao?”

Cùng lúc đó, cậu giơ tay chỉ thẳng vào Shen như thể đang ra lệnh cho Hume.

[Hume, chỉ cần tiến lên là được]

Bàn tay đang siết chặt của Hume thả lỏng ngay lập tức. Nghe lời Russell, Hume không tung thêm một cú đấm nào nữa mà chỉ đơn giản là tiến về phía trước.

“Rốt cuộc các người còn muốn làm gì nữa?! Tôi đã phản bội Cronia vì các người rồi, tôi đã khiến Shen quay lưng lại với nơi anh ấy từng thề trung thành! Tôi đã cung cấp thông tin về Lucion Cronia! Tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi!”

Devia nghẹn ngào nói.

“Không bắt được Lucion là lỗi của các người, đâu phải là lỗi của tôi. Tôi… tôi không quan tâm các người định làm gì. Chỉ cần, làm ơn… làm ơn hãy tha cho chúng tôi.”

“Tiếp tục nói đi.”

Lucion thong thả lên tiếng rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Devia tiếp tục nói.

Cô ta đang tự mình tuôn ra đủ thứ thông tin quan trọng cho cậu, vậy thì cậu cần gì phải ngăn cô ta lại?

Dù có biện minh như thế nào đi nữa, sự thật vẫn không thể thay đổi Devia đã bán thông tin của cậu cho kẻ khác. Vì vậy, Lucion chẳng có lấy một chút thương hại nào dành cho cô ta cả. 

Dưới góc nhìn của Lucion, những kẻ như Devia hay kẻ đứng sau uy hiếp cô ta, suy cho cùng cũng chỉ là cùng một loại mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận