◇
Sau bữa tối no nê, cả nhóm trở về phòng nghỉ ngơi.
"Ôi! Giường mềm quáaaa đi mất!" Totori hét lên sung sướng khi thả mình vào chăn ga, lăn lộn như để đắm chìm trong sự êm ái.
Savad nhìn cô với nụ cười trước khi cúi đầu trước Reid. "Thành thật xin lỗi vì đã đột ngột ở lại đây dù là người ngoài."
"Không, anh nên cảm ơn nhóc kia mới phải," Reid đáp. "Hơn nữa ngày mai chúng tôi sẽ tới sa mạc Libynia, nên ngoài việc làm quen, còn có vài chuyện chúng ta cần bàn trước."
"Phải rồi." Savad gật đầu mỉm cười. "Vì Alma sập rồi, nên tốt nhất là ta cứ thảo luận trước rồi mai trên đường thông tin lại cho cổ cũng được."
Dù khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ kỳ dị, nhưng quả thực Savad là một người tử tế đúng như Alma từng nhận xét.
"Về phần giới thiệu," Reid tiếp tục, "Elria và tôi được chuyển sinh từ nghìn năm trước. Cô ấy là Hiền nhân, đấng sáng tạo của ma pháp, còn tôi là Anh hùng. Lịch sử Vegalta không ghi chép về tôi, nhưng Legnare lại biết tôi với danh hiệu 'Thần Chiến Thắng'."
Savad chớp mắt ngỡ ngàng, "Thật sao...?"
"Đúng vậy," Totori xen vào. "Elria đã giải mã chính xác nguồn gốc bí ẩn của thú nhân, còn Reid biết rõ thảm họa thiên cổ do bát đầu long gây ra. Những chuyện này không phải thứ mà người ngoài có thể biết được."
"Ra thế... Nếu em phán đoán như vậy thì anh tin vào em đó, Totori-san.”
"Vẫn còn nhiều bí ẩn nên chúng tôi chỉ tiết lộ thân phận thật cho một số ít người," Reid nói. "Nên không cần lễ nghi đâu, cứ xem chúng tôi như học sinh bình thường thôi."
"Hiểu rồi. Nhưng tôi thắc mắc..." Savad ngập ngừng liếc về phía sau lưng Reid. "Sao Elria cứ núp sau lưng anh vậy?"
"Cô ấy nhút nhát, và bị anh doạ một phen khiếp vía, và đến giờ vẫn còn sợ nên chưa dám buông cảnh giác," Reid trơn tru kể hết những lý do.
Elria run rẩy bám chặt lấy áo Reid, thò đầu ra lẩm bẩm: "Tại tôi không thể lý giải được ma pháp mà khiến người nghe tiếng chuông lại muốn tự sát..."
"À, chiếc chuông này á? Tôi nhận từ Totori-san, nó chỉ là món đồ trang trí trên Ma Trang của cô ấy, nhưng không có chức năng gì đặc biệt cả."
"Chuẩn!" Totori hãnh diện. "Đây là vật đính ước khi bọn tui thành vợ chồng!"
Savad cười gượng xoa đầu Totori: "Vậy nên anh mới không muốn dùng nó làm đạo cụ cho trò chơi khăm của em..." Khoảnh khắc này, họ trông như cha con, hoặc một cặp anh em, hơn là vợ chồng.
Thế nhưng, "vợ chồng" có vẻ đã làm Elria chú ý, cô chợt thò hẳn đầu ra: "Lần đầu tôi nghe đến việc kết hôn trong thú nhân đấy."
Savad gật đầu: "Phải. Chuyện này khá hiếm, bởi thú nhân bất lão nên định mệnh đã sắp đặt rằng họ luôn sống lâu hơn bạn đời."
Sinh mệnh của loài người chỉ tồn tại trong vài thập kỷ cho đến một thế kỷ là nhiều, còn elf là vài thế kỷ, nhưng thú nhân thì bất lão và có thể sống lâu hơn hẳn hai chủng tộc kia miễn là họ tránh được bệnh tật và thương vong. Tuy là thế, nhưng không có quá nhiều thú nhân, và cũng rất khó để tránh được yếu tố ngoại cảnh trong vòng đời hàng thế kỷ. Nhưng, chuyện đó vẫn hoàn toàn có thể xảy ra với minh chứng là cô gái Reid cứu năm ấy đến giờ vẫn còn sống.
Cho nên, dù yêu thương đến mấy, một trong hai sẽ phải chịu nỗi đau ly biệt, còn người kia phải ra đi trong niềm hối hận bởi đã bỏ lại bạn đời. Chính vì vậy, thông thường thú nhân sẽ không nghĩ đến chuyện cưới xin.
"Nhưng giờ," Savad thì thầm, "tôi không còn phải bỏ mặc Totori-san trong cô độc."
"Vậy... anh cũng là thú nhân ư?" Elria hỏi.
"Không, tôi..." Savad ngập ngừng liếc Totori. “Tôi nên giải thích như thế nào nhỉ…?”
"Savad là một thú nhân vô danh," Totori chậm rãi gật đầu rồi giải thích.
Elria nhíu mày, “Vô danh?”
"Thông thường, thú nhân mang đặc điểm của mãnh thú phụng sự những vị thần cổ đại, như tui là hổ, hoặc như Đế Chủ là cáo.” Tai Totori giật giật, chiếc đuôi vẫy vẫy cùng lúc cô nói.
Nhưng Savad không có những đặc điểm đó. Bỏ qua chiếc mặt nạ kỳ dị, trông anh ta chẳng khác gì một con người bình thường.
“Bọn tui đoán anh ấy gần nhất với khỉ, nhưng Savad không có đuôi, nên là… tui nghĩ anh ấy là chư hầu của Thần Chiến Thắng.”
Reid ngạc nhiên: "Ý cô là tôi?"
"Đúng. Nhưng có vẻ tui đoán sai rồi." Totori lắc đầu thở dài. "Những vị thần của Legnare tồn tại ở thế giới khác, còn anh lại là con người của một nghìn năm trước."
Savad gãi đầu cười, "Tôi cũng từng nghĩ vậy nên khá bất ngờ khi biết anh là Thần Chiến Thắng. Hoặc giả sử tôi là hậu duệ của anh thì..."
"Ồ không. Con cháu gì đâu, tôi còn chả có mối quan hệ yêu đương nào cơ. Hồi đấy tôi chỉ lấy đánh nhau làm niềm vui thôi."
“Oho?” Totori cười khẩy, "Vậy mà giờ đã kết hôn với Elria rồi à?”
"Chúng tôi mới chỉ đính hôn thôi," Reid điềm nhiên đáp.
“Mhmm, chưa kết hôn đâu,” Elria đồng ý.
Totori nhìn Reid và Elria. “Gì chứ, hai người thề ước tương lai với nhau rồi mà. Khác gì kết hôn đâu nè. Thấy hai người gần gũi đến vậy, chắc cũng ngủ chung rồi đúng không?”
“À ừ, ngủ chung thì có.”
“Ừm, mình ngủ với Reid.”
"Vậy hai người phải ’làm chuyện ấy’ rồi chứ?"
"Ờm, không… Thời xưa, quý tộc nào dám ăn cơm trước kẻng sẽ bị xử tử," Reid lắc đầu. "Với lại, ngoại hình tôi trông thanh niên thế thôi chứ nội tâm tôi già lắm rồi..."
"Mình cũng không rõ nữa… Cả đời mình chỉ dành cho nghiên cứu ma pháp thôi…”
"Argggghhhh! Nhưng hai người yêu nhau đến thế cơ mà!! Do dự cái gì nữaaaaaa!!! " Totori giận dữ đấm giường. Xem ra không chỉ cô bạn thường dân tên M nào đó và cô giáo viên tên A nào đó cảm thấy như vậy rồi.
“Thôi nào, Totori-san,” Savad an ủi. “Chắc họ có lý do riêng thôi. Đừng biến thành bà già thọc mạch nha em.”
“Anh gọi ai là bà già cơ??? Cả anh nữa đấy! Chúng ta chính thức là vợ chồng rồi nhưng anh có thèm th*t em đâ ――”
Savad đưa tay bịt miệng Totori. “Ahahaha… Ôi em ơi… vậy nên mấy pháp sư cấp đặc biệt khác mới gọi anh là thằng lolicon mặt nạ đấy…!” Savad bế Totori lên rồi quay sang phía Reid và Elria. "Xin lỗi hai người nhé. Totori hơi phấn khích quá, nên có lẽ mai đợi Alma tỉnh táo rồi bàn tiếp."
“Tôi hiểu rồi. Chúc ngủ ngon,” Reid đáp.
“Chúc ngủ ngon.” Elria vẫy tay.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong căn phòng chỉ còn Reid và Elria. Hai người quay sang nhìn nhau và cùng gật đầu.
"Có gì đó không ổn," Reid lên tiếng.
"Vâng… Anh cũng nghĩ vậy sao?"
“Em cũng nghĩ giống anh à?”
“Vâng. Họ không giống người xấu… nhưng có vẻ đang giấu giếm thứ gì đó.”
Hai người có chung ấn tượng về bộ đôi từ Legnare, nhưng ít nhất, họ không phải kẻ chủ mưu mà Reid và Elria đang tìm. Nhưng dù sao, tốt nhất là hai người giữ lại cảm giác ấy trong lòng thôi.
“Mà, có thể chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta cả. Họ là pháp sư cấp đặc biệt, lại còn là vợ chồng, nên chắc nó có liên quan đến Legnare. Chúng ta cũng không nên tọc mạch quá.”
Elria nhìn xuống. “Vợ chồng,” cô lí nhí, trước khi kéo tay áo Reid với quyết tâm sắt đá, "Reid ơi... Em có nguyện vọng."
"Hm? Sao vậy em?"
“Em nghĩ rằng đây là thời điểm tốt nhất để em nói điều này.” Elria nhìn thằng vào mắt Reid. "Em… Em muốn ngủ cùng anh tối nay."
Reid nhìn cô rất, rất lâu, đến mức, khoé môi cô từ cười dần chuyển thành mếu, “Không được sao ạ?”
“À không, không phải vậy… Ý anh là, chúng ta vẫn ngủ cùng nhau trong ký túc mà…”
Nhưng phòng ở biệt thự nhà Verminant này đã có hai giường, nên không nhất thiết là họ phải ngủ cùng nhau. Thế nhưng, Elria đã bày tỏ nguyện vọng, và Reid cũng không phải không nhận ra mong muốn của cô. Họ sống cùng nhau chưa lâu, nhưng anh có thể đoán được từ cái níu áo, từ cách mà cô run rẩy, từ vẻ lo lắng của cô… và từ cách cô lấy hết dũng khí để hỏi anh.
Quả thực, Reid đã đọc chính xác những cảm xúc trong lòng của cô gái trước mặt anh, nên anh cất tiếng để xác nhận, “Em sợ đến mức không ngủ được một mình đúng không?”
"Vâng..." Elria gật đầu, hai mắt run run trong sợ hãi. "Dù Savad không phải quỷ, nhưng không có nghĩa là quỷ thật sẽ không tới đánh chuông...!"
“Đừng lo, anh khá chắc rằng câu chuyện ấy chỉ là hư cấu thôi.”
“Khôngggg. Trăm nghe không bằng một thấy mà anh.”
“Nghĩa là em muốn thấy quỷ thật ấy à?”
Elria thở hắt ra. “Ôi không…” Cô thều thào, gương mặt hiện rõ vẻ khiếp đảm khi nhận ra mình vừa rơi vào thế bí. Reid lại thấy khá thú vị trước một Elria không thể phủ nhận những gì bí ẩn bởi đã nghiên cứu ma pháp quá sâu.
Cuối cùng, Elria chỉ ngẩng đầu lên nhìn Reid và thì thầm, “Em biết là rất trẻ con, và em cũng rất xấu hổ nữa… nhưng đây là tất cả dũng khí của em đó.”
“Anh hiểu mà. Cũng vẫn giống mọi khi thôi em.”
“Với cả… Em muốn nắm tay áo anh trước khi ngủ.”
“Được thôi. Nếu em muốn đi tắm hay đi vệ sinh thì anh có nút tai với bịt mắt đây rồi. Đừng lo lắng quá.”
“Em chấm điểm chuẩn bị mười trên mười luôn ạ.” Elria khen.
“Thích thì anh nhìn em đến khi nào em ngủ cũng được.”
“Hngh… Thế thì xấu hổ lắm.”
“Mỗi sáng anh đều ngắm nhìn em lúc đánh thức mà.” Reid cười và xoa đầu Elria trước khi hai người chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi ngày mai.
Và đó là mối quan hệ hiện tại của Reid và Elria… và cũng là tất cả những gì họ cần vào thời khắc này.
◇


3 Bình luận
Uoc j :(Tksss