Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu g...
Hare Tori Kuro Shiina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11 - Chẳng thể đặt tên cho thứ xúc cảm vẫn đang lớn dần trong vô thức này (2)

4 Bình luận - Độ dài: 4,622 từ - Cập nhật:

Thứ bảy. Một ngày sau khi khế ước bị Narusaka phát hiện. Dù chạm mặt Narusaka hay là Asahi ngay lúc này cũng rất khó xử, và cả rắc rối nữa, bản thân tôi cũng thấy có chút miễn cưỡng nên có lẽ tình trang hiện tại mới là tốt hơn.

Thay vào đó, lại có tiếng chuông cửa đang vang lên liên tục.

Và ở ngoài cửa cũng đang có tiếng gõ lớn.

Vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên trên chiếc điện thoại của tôi.

「Dậy đi nào~! Cái đồ anh trai bất lực này! Đừng có ngủ nữa! Mở mắt ra hộ em cái! Xách cái mông lên mà cứu em gái của anh đây nè~!」 

Nói tóm lại là, con em gái ghé qua lúc sáng sớm để gọi tôi dậy.

Vốn hôm nay tôi có lịch hẹn đi mua sắm với Koto. Mà nói là “hẹn” để nghe giống hai bên cùng hẹn nhau thế chứ, thực tế thì có khác gì tôi bị bắt ép một chiều đâu. Thậm chí là tôi lại chẳng có cách nào phản kháng lại tuyên bố của con bé nữa. Làm gì có thứ anh trai nào mà lại có thể chống lại em gái mình chứ! Quanh quẩn trong đầu tôi cứ hiện lên vẻ mặt tự mãn của Koto.

『Thứ bảy tuần sau anh nhớ đừng có đi đâu đấy nhé! Chúng ta sẽ đi mua sắm cùng nhau đó』

『Hôm đó anh mày bận rồi』 

『Vậy hóa ra là onii-chan đã lên kế hoạch đi với em từ trước rồi sao ! ? Mồ~, cái đồ anh trai siscon này lắm nữa』 

『Có cái búa ấy』 

『Vậy thì thứ bảy tới em sẽ qua nhà đón anh đấy nhé!』 

Nhìn vào cái lịch sử gọi đến dài dằng dặc và đống tin nhắn với Koto trên điện thoại, tôi thở dài ngao ngán.

Chỉ gần đây thôi tôi mới hiểu ra. Phụ nữ xung quanh tôi về căn bản toàn là những sinh vật chẳng bao giờ chịu lắng nghe người khác. Bất kể lúc nào cũng chỉ chực vặn lại ý kiến của tôi.

Nhấc cái đầu vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ bò ra khỏi giường, tôi đi ra mở cửa trước.

「Chào buổi sáng, onii-chan!」

Koto chào đón tôi với nụ cười thật tươi từ tận đáy lòng.

Con bé mặc chiếc váy ngắn kẻ caro màu nâu, phía dưới đi đôi bốt ngắn. Tóc buộc hai bím và khẽ để lộ lớp tóc nhuộm màu hồng bên trong ra. Phong cách trang điểm tự nhiên và chủ yếu tôn lên chất liệu trang phục, trông có vẻ khá hợp với con bé. [note69160]

Dẫu vậy, cái quan trọng nhất hiện giờ là tôi vẫn cảm thấy buồn ngủ tới không thể chịu nổi.

「......Ờ~」 

「Mồ, chưa gì lại đòi ngủ tiếp rồi. Không được, anh đừng có cố tỏ ra trễ nải chỉ vì hôm nay là ngày nghỉ thế chứ. Không là anh không biết khi nào sẽ bị em gái tấn công đâu đấy~!」 

「............Thì chẳng phải mới có 9 giờ à」 

「Là đã 9 giờ rồi đó! Thôi thì em cứ tạm đợi trong phòng cho tới khi anh chuẩn bị sẵn sàng đã」 

Còn chẳng thèm đợi tôi trả lời, Koto tự mình tiến vào trong phòng và thư giãn ngồi chờ. Thấy Koto hỏi 「Bộ anh không có truyện gì à?」 nên tôi mở app sách điện tử trên điện thoại lên rồi đưa cho con bé. Sách truyện thời nay đều được số hóa trên ứng dụng cả rồi.

Tôi đánh răng, rửa mặt, chải chuốt tóc tai và thay quần áo sang thường phục. Tôi vừa nhâm nhi ly cà phê vừa từ tốn chuẩn bị suốt một tiếng đồng hồ.

「Fumu~...... Hóa ra đây chính là thứ “nghệ thuật đương đại” trong lời đồn sao」 

Dường như đã bắt đầu chán truyện, Koto khoanh tay lại với vẻ mặt trầm ngâm. Ở phía trước mặt con bé chính là một tác phẩm nghệ thuật đương đại…… Nghe thì cũng bay bổng đấy, chứ thực ra thì có hơn gì là một cái âm đạo giả nát bươm với nguyên một con dao cắm vào trong đâu. Chỉ là tôi quên không dọn đi thôi. Đúng nghĩa thảm họa mà.

「Tiêu đề là 『Trầm cảm tình dục』 đó」 

「Em hiểu rồi, âm đạo giả ở đây là vật tượng trưng cho bản năng tình dục ở nam giới, con con dao đâm vào là mang ý nghĩa kìm nén tìm dục ấy hả…… Nghe nông cạn quá đó~!」 

「......Nín hộ anh mày」

Mặc dù phản ứng không tới mức giống như tôi tưởng, nhưng bị giễu cợt như vậy khiến tôi phần nào cũng cảm thấy bị tổn thương chứ. Bị giễu cợt khiến tôi tổn thương về mặt tinh thần, cái âm đạo giả lại càng khiến tôi tổn thương về mặt thể chất. Thứ này rốt cuộc chẳng thể hài lòng được bất kỳ ai.

「Mà anh này, nếu em nhớ không nhầm thì chẳng phải trước đó chỗ này có bày một con gấu bông sao? Cái con bị mất một chi ấy」 

「Phải, ha……」 

Cái đó, thay vì để lại trang trí cho tác phẩm 『Trầm cảm tình dục』, tôi đã tiện tay quẳng đi luôn.

Cả cái đó…… lẫn cái này nữa, âu cũng đều là biểu tượng cho bản chất dị thường trong tôi, tựa như một lời răn dạy, nhắc nhở tôi mỗi khi bất chợt trông thấy chúng rằng, bản thân tôi chính là loại người như thế đấy.

「Ồ, cuối cùng anh cũng chuẩn bị xong rồi sao. Anh bắt em gái mình phải ngồi đợi mãi rồi đấy! Bộ quần áo trông hợp với anh lắm! Quả không ngoài dự đoán về anh trai của em mà!」 

Thấy tôi có chút trầm lặng, Koto vui vẻ cất lời phá tan bầu không khí. Con bé thực sự là quá tốt so với một người anh trai như tôi.

「Thì bởi chính tay Koto đã chọn mà」

Chuyện quần quần áo áo cũng khá phiền hà nên thường tôi chỉ xoay tua quanh hai bộ thường phục. Còn bộ trang phục mà tôi mặc hôm nay là một bộ vest không cài lấy màu nâu làm chủ đạo và mang phong cách casual. Nghe lời Koto bảo rằng 「Cứ vest không cài mà tương là anh khỏi phải sợ sai!」 nên tôi quyết định mua bộ này luôn.

「Ehehe. Vậy thì trông em nè! Sao nào!」 

Koto xoay người một vòng đầy tráng lệ ngay tại chỗ. 100 điểm. Xét trên thang điểm 10, là cả “Một trăm điểm”.

「Rồi, bắt đầu đi thôi nào」 

「Tại sao chứ~! Tại sao anh không khen em câu nào cơ chứ ! ? Nè~!」 

Thực sự thì tôi cũng cảm thấy chuyện này khá phiền, nhưng thay vì cứ ru rú một mình để rồi lại nghĩ đến mấy chuyện không đâu, vậy nên có lẽ đây lại hoàn toàn là một thời điểm hợp lý để ra ngoài. Chí ít thì cũng giúp tâm trí tôi phân tán khỏi mấy chuyện kia.

Tôi chỉ mang theo mỗi ví với điện thoại và cứ thế rời khỏi nhà. Cùng Koto đi bộ xuống con dốc mất khoảng 10 phút, chúng tôi cùng lên tuyến Toushun ngay tại ga Tsukishimo nằm ở gần nhất. Qua tổng cộng 4 ga tàu, cuối cùng chúng tôi cũng tới ga Nonoke là một trong những ga trung chuyển lớn nhất Nhật Bản, với đủ các tuyến đường sắt tư nhân lẫn tàu điện ngầm tập trung lại.

「Hyaa~, thứ bảy có khác, đông đúc thật đó」

Bên trong nhà ga tấp nập chen chúc nhau từ những học sinh sơ trung, cao trung, sinh viên cho tới các gia đình và cả các cặp đôi. Trong khi một tuần có tận bảy ngày, tại sao mọi người cứ phải dồn hết vào một ngày làm ngày thư giãn. Chẳng phải là dở hơi quá sao. Khi trông thấy tôi tỏ vẻ chán chường, Koto nắm lấy tay áo tôi. Con bé mỉm cười như đang muốn nói “Anh đừng mơ mà trốn được nhé”.

Hôm nay là ngày mà tôi phải đi mua sắm cùng với Koto. Con bé bảo rằng đang có quần áo xuân hè được giảm giá nên muốn đi ngó nghiêng chút. Mà giờ đã vào đầu hè rồi còn đâu, thế quái nào lại có giảm giá chứ nhỉ? Mặc dù còn chẳng hiểu tại sao, nhưng vì con bé thường xuyên mang đồ ăn đến cho tôi, nên về căn bản là tôi không có quyền từ chối. Thậm chí càng dạo gần đây tôi lại càng bị thiếu nhân quyền, với đủ từ quyền cơ bản đang dần bị tước mất.

Tòa Nonoke.

Một khu phức hợp thương mại tọa lạc tại vị trí nối trực tiếp với ga Nonoke, đây là nơi tập trung đủ mọi thể loại cửa hàng từ bách hóa, thời trang và vô vàn thứ khác. Tôi cùng Koto di chuyển thang cuốn lên tầng có nhiều nhãn hàng dành riêng cho phụ nữ.

Koto phấn khích lao vào trong cửa hàng mà con bé đang nhắm đến rồi tỉ mẩn quan sát từng món hàng một. Ban đầu tôi còn định đợi ở bên ngoài chờ cho tới khi con bé xong xuôi, tuy nhiên Koto liền đánh mắt ngăn tôi lại. Việc chống lại em gái-sama này đúng là bất khả thi mà.

「Anh nè! Anh trông cái này sao nào!」 

Con bé ướm thử cái áo sơ mi trắng với phần cổ có diềm xếp lớn và cất tiếng hỏi tôi.

「Anh nghĩ cái đó trông khá hợp với Koto đấy. Mà biết là hợp thật, nhưng chẳng phải là em đã có cả tá thứ tương tự rồi sao?」 

「Thực ra là có chút khác biệt đó! Anh xem nè, cái nơ ở đây trông có dễ thương không nào ! ?」 

「......Anh hiểu rồi」 

Thực ra tôi còn chả biết khác ở chỗ nào luôn.

Con bé sau đó tiếp tục ngắm nghía hết thứ này tới thứ nọ, nhưng rồi cuối cùng quyết định không mua gì mà chuyển sang cửa hàng tiếp theo. Con bé định đi hết các cửa hàng để cân đo đong đếm đủ đường trước đã, rồi sau đó mới xuống tiền mua sau. Dường như đây sẽ là một trận chiến dài hơi à.

「Cái này và cái này!」 

Đen với nâu. Hai bộ đang được lựa chọn có kiểu dáng giống hệt nhưng chỉ khác mỗi màu nhau.

「An toàn mà nói thì đúng là màu nâu sẽ hợp hơn thật, tuy nhiên màu đen lại mang một phong cách khác thường á, riêng em lại thấy màu đen có sức hút hơn」 

「Hừm~, anh hiểu rồi……  」 

Hmmm~, Koto cau mày lại và suy nghĩ hồi lâu. 「Thôi cứ tạm thời cho vào phương án ưu tiên vậy」, nói xong, con bé đặt bộ trang phục về vị trí cũ rồi rời khỏi cửa hàng. Tâm trí con bé hiện đang bận hướng tới chiến trường kế tiếp.

「Mà anh này, cứ khi nào em hỏi là lại thấy anh trả lời một cách đàng hoàng tới bất ngờ đấy」 

「Còn anh mày thì lại đang thấy rất phiền đây」 

「Đừng có nói toẹt ra mấy chuyện đó như vậy chứ!」 

Vừa nói những thứ đại loại như vậy, Koto vừa di chuyển đến cửa hàng tiếp theo. Và cửa hàng này có đôi phần khác biết so với các cửa hàng trước, với nhiều thiết kế không chỉ dễ thương mà vẫn mang đầy nét thanh lịch. 

Vừa để mắt đến Koto hiện đang chăm chú quan sát khắp cửa hàng, tôi cũng vừa thử xem qua mấy bộ quần áo nữ trông có vẻ lạ lạ. Mặc dù rẻ hơn so với quần áo nam, tuy nhiên thậm chí quần áo nữ còn đa dạng về kiểu dáng hơn nhiều. Nhìn thế này mới thấy tại sao phái nữ lại đam mê thời trang tới vậy. Mà không, có khi nào là người lại không nhỉ. Là do nhu cầu lớn kéo theo sản xuất hàng loạt nên mới hạ giá thành xuống chăng?

Thế rồi.

Từ phía sau, tôi chợt bị huých vào bên hông.

「......~, Oi~, cái con bé này…… dừng?」 

Và khi tôi quay lại định búng vào trán đứa em gái nghịch ngợm, hóa ra người đứng đằng sau lại khác hoàn toàn so với những gì tôi nghĩ. Một thân hình thấp bé hơn so với Koto. Vẻ mặt cũng bộc lộ ra ít biểu cảm hơn so với con bé nhiều. Cô gái ở đó mang một chiếc váy trắng có cài một chiếc nơ thanh lịch ở phần eo. Mái tóc màu đen được chải chuốt gọn gàng một cách khác thường. Cặp mặt ngái ngủ thấy rõ nhưng lại tỏa ra đầy vẻ ma mị như đang cuốn hút người khác.

「Cậu, lại ở cái nơi này…… Tội phạm, bị báo cảnh sát, vào tù?」 

Asahi Rei, vừa hỏi tôi vừa nghiêng đầu.

「Chứ lúc nào mà tôi chả bị cầm tù. Với lại vốn dĩ việc đứng ở khu quàn áo nữ thì có phải tội ác gì đâu cơ chứ」 

「......Cũng giờ, giờ cũng đã là thời đại mà người ta dần có cái nhìn cởi mở hơn về vấn đề giới tính rồi mà」 

「Có cái búa ấy, tôi ở đây đâu phải để mua quần áo cho mình」

Mặc dù sự cố khế ước bị Narusaka phát hiện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, tuy nhiên Asahi vẫn đang tỏ ra như không hề có chuyện gì. Hoàn toàn không có gì khác lạ. Thậm chí cậu ta còn có phần khỏe khoắn khác thường so với thời điểm giữa ban ngày hiện tại. Ngay cả một chút uể oải cũng không. Hóa ra chỉ có thằng ngốc là tôi mang đang nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên khó xử.

「Cậu đang làm gì ở cái chỗ này vậy」 

「Tôi đang làm việc ở một cửa hàng quần áo nữ nên đâu có gì mà bất ngờ. Đâu giống như cậu」 

「Không, tôi……」 

Và rồi, rắc rối ập tới.

「Có chuyện gì à anh? Ủa mỹ nhân này là ai vậy nè! Ế, người yêu…… không thể nào đâu ha, bạn bè…… trông cũng không giống lắm…… vậy là người quen ư?」

Phao cứu sinh (hoặc cũng có thể là phao báo hại) tới rồi.

Đánh giá nghe tệ quá đấy. Ừ thì không có người yêu còn là một nhẽ, chẳng nhẽ con bé nghĩ tôi còn không có nổi bạn sao. Quả nhiên là đứa em gái của tôi có khác. Cái gì về thằng anh trai này cũng biết cả luôn. Giá mà quan tâm tới anh trai thêm chút nữa thì đã tốt quá rồi. Sao nào? Hay là giờ còn phải đi mua cả cái đó nữa? Sự quan tâm ấy.

「Asahi Rei. Bạn cùng lớp của Arimachi-kun」 

「Em là Arimachi Koto, em gái của anh ấy ạ. Phiền chị đã luôn phải để mắt đến anh trai em rồi! Chắc hẳn anh ấy đã gây nhiều rắc rối cho chị lắm nhỉ. Thay mặt anh trai mình em xin được phép xin lỗi ạ!」 

Lấy cơ sở gì mà khẳng định cái rụp thế. Tại sao mà phải xin lỗi hả cái con bé này. 

「Tôi là người luôn bị cậu ta đối xử tệ à」

Tất cả đều là sự thật nên dù có muốn cãi cũng không thể được

「Em biết ngay mà! Vậy thì để em lôi tên anh trai cặn bã, vô dục này về nhà giáo dục lại từ đầu cho……!」 

「Trăm sự nhờ cô」 

「Vâng! A, phải rồi, cho em hỏi thăm chút về tình hình của anh trai em ở trường nữa với ạ!」 

「Tôi thì lại không biết rõ cái đó lắm đâu, nhưng đoán là cũng ổn thôi」 

「Uwa~! Thật sao ạ ! ?」 

Mặc dù Asahi vốn luôn được xếp vào nhóm khó tiếp cận, thế mà Koto lại có thể dễ dàng kết thân ngay lập tức. Dường như con bé chính là hiện thân của toàn bộ những kỹ năng giao tiếp mà tôi đã trót bỏ quên lại trong bụng mẹ.

Thấy hai người họ đang bắt đầu vui vẻ nói chuyện, tôi lảng đi trong im lặng nhằm tránh dính đạn lạc thiệt thân. Mặc dù đúng là tôi có thể cảnh báo Koto đừng làm mấy chuyện thừa thãi, tuy nhiên xét trên cán cân quyền lực giữa cả ba, tôi hoàn toàn chẳng có tí cửa nào cả. Tập đoàn Arimachi, với chiếc cờ trắng luôn luôn thủ sẵn trong tim.

Sau đó, Koto quay trở lại với mục đích ban đầu là đi xem xét từng bộ quần áo, còn tôi thì lủi thủi ở trong góc cửa hàng với Asahi.

「Cậu có em gái tốt đấy nhỉ」

「Ừ, con bé đối với tôi quá tốt mà」

「......Siscon」 

「Im đi」

「Thế, tính sao đây nào?」

Bất chợt, Asahi tiến lên một bước rồi thì thầm vào tai tôi.

Ban đầu tôi còn tưởng Asahi không có hứng thú, nhưng cậu nhiên câu ta lại nói ra không chút ngập ngừng.

Cái gì đây? Thậm chí còn chẳng có thắc mắc nào. Về sự việc xảy ra hôm qua. Hay là về những gì mà Narusaka đã nói với tôi. Về việc ngừng cái khế ước này lại. Về cái lý của Narusaka. Về một khế ước rủi ro, vô nghĩa và chẳng thực sự giúp ích được gì cho cả hai bên. A~, nhưng dám chắc rằng Asahi thậm chí còn chẳng buồn để tâm đến chuyện đó. Mặc dù việc ngăn chặn cái thứ thôi thúc giết người này mới là điều đúng đắn nhất, và bản thân tôi cũng không muốn phải làm tổn thương Asahi. Thế nhưng liệu chính Asahi có đang nghĩ rằng mình bị tổn thương hay không? Và nếu câu chuyện này dừng lại, thì giữa tôi và Asahi sẽ――

「Muốn dừng lại à」 

Asahi buông lỏng người lại và thì thầm với vẻ mặt vô cảm.

「Tùy cậu quyết định hết đấy」 

『Vậy cậu muốn sao』, và tôi sẽ bị chặn họng ngay lập tức với một câu hỏi ấu trĩ như vậy.

Nếu như chính Asahi bảo rằng muốn dừng lại, chắc chắn tôi sẽ không do dự mà làm theo.

Dẫu vậy, tại sao tôi lại chẳng thể gật đầu nghe theo những gì Narusaka nói?

Thì bởi, khi tôi tôi xuống tay, cảm xúc hiện lên bên trên vẻ mặt Asahi lại chính là vẻ mãn nguyện.

Vì Asahi ư? Vậy thì đâu mới thực sự là điều nên làm vì Asahi?

Và đâu mới là vì chính bản thân tôi?

Rốt cuộc, có phải là vì cái đầu rỗng tuếch nên tôi mới không thể đưa ra quyết định cho bất cứ điều gì hay không?

「......~」 

Và cứ như là đang muốn cười nhạo dòng suy nghĩ trong đầu, tác động từ Asahi khiến cho cái thứ đó xuất hiện trở lại.

Thôi thúc giết người. Chết tiệt, ai khiến mày xuất hiện cơ chứ.

Dẫu vậy, dường như ngay lập tức nhận ra trạng thái hiện tại của tôi, Asahi khẽ nhếch miệng cười.

「Vừa đúng lúc luôn. Vậy thì sao không thử chứ nhỉ」 

Asahi nắm lấy cổ tay tôi và từ tốn đi ra phía sau cửa hàng.

「Oi~, Asahi……~」 

Sau đó, tôi đi nguyên giày bước thẳng vào trong phòng thử đồ.

Cả hai chen chúc trong một căn phòng chật chột đến mức không thể nhúc nhích nổi một bước. Bầu không khí đầy ngột ngạt. Hơi ấm truyền sang từ bàn tay Asahi đang nắm lấy cổ tay tôi. Hương thơm thoang thoảng đầu mũi.  Lồng ngực tôi đang đập liên hồi, liệu có phải là do thôi thúc giết người, hay còn là vì lý do nào khác?

「Muốn dừng lại không」 

Asahi khẽ thì thầm.

Với vẻ mạt hơi ửng hồng.

Trong khi biểu cảm vẫn là của một Asahi như thường lệ.

Khiến tôi trở nên bị thu hút.

「Không muốn dừng à」

Tôi muốn giết Asahi có phải là vì cảm giác tội lỗi? Hay là vì đó là Asahi nên tôi không muốn làm tổn thương cậu ta?

Lẽ ra thôi thúc giết người được giải tỏa khiến cơ thể tôi phải cảm thấy thoải mái hơn mới đúng, vậy mà cứ mỗi lần xuống tay, bên trong tôi lại trào lên cảm giác buồn nôn. Thế rồi chính cái cảm giác buồn nôn đó lại khiến tôi thấy an tâm trong lòng. Chỉ có cái phản ứng chối bỏ thôi thúc giết người đó mới chứng minh rằng bản thân tôi vẫn còn là một con người.

Vừa muốn giết, lại vừa không muốn giết. Dù có giết hay không giết thì đều đau khổ như nhau. Mà nếu đã giống nhau rồi thì thà không giết còn hơn.

Tôi hiện có thể nghe thấy Koto đang gọi 「Ủa? Anh đâu rồi~? Rei-san~?」 từ phía bên ngoài.

Không, tôi chẳng còn nghe thấy nữa. Âm thanh duy nhất giờ đây chỉ là trái tim đang đập trong lồng ngực. Tôi cũng chẳng nhìn thấy gì nữa. Tất cả những thứ hiện lên trước mắt tôi giờ cũng chỉ còn là làn da trắng ngần, những ngón tay xinh đẹp thanh mảnh, cùng chiếc cổ trông như thể sẽ dễ dàng bị bẻ làm đôi của Asahi.

「Dẫu sao thì cậu cũng không thể đâu. Bởi vì cậu là một người sợ cô đơn mà」 

Giọng nói như đang khiêu khích tôi.

Với đôi mắt nheo lại.

Dẫu vậy, cứ mỗi lần mà Asahi nhìn tôi với ánh mắt đầy ma mị ấy, tôi lại chẳng tài nào cưỡng lại được mà xuống tay giết cậu ta, vậy thì chẳng phải thôi thúc giết người ở đây vượt trội hơn cả kiềm chế không muốn giết người sao?

Và cứ như vậy, mỗi lần tôi phải đối mặt với Asahi là mỗi lần tâm trí tôi lại bị cuốn vào vòng xoáy vô cùng tận không có lời giải. Bộ não quá tải quay mòng mòng luôn luôn chỉ đưa ra một câu trả lời duy nhất, bất kể là có phải lẽ phải hay không, rắc rối ở đâu và mong muốn có là gì đi chăng nữa, tôi cũng mặc. Dù nghe có ngu ngốc thì cũng chẳng quan trọng. Một mớ hỗn độn, hỗn độn và hỗn độn. Hoàn toàn bất ổn. Trong khi thôi thúc giết người chỉ đột ngột ập đến và chi phối tôi, nhưng rồi tất cả lại dần dần âm thầm hòa nhập vào giá trị quan của chính bản thân tôi. A~, vậy nên tôi mới càng không hiểu nổi. Con người tôi dần trở nên thay đổi, theo cái cách âm thầm nhưng lại đầy lệch lạc.

Và rồi rốt cuộc, tôi lại giết Asahi.

「Haa, haa……~」

Nay cũng lại là một ngày mà tôi xuống tay giết chóc.

Trạng thái mỏi mệt hơn mức cần thiết. Những tiếng thở hổn hển nặng nhọc. Vào khi tôi nhìn xuống, mồ hôi nhờn hiện đang ướt đẫm lòng bàn tay tôi. Đến ngay cả trên trán hiện cũng đang đầm đìa.

Dẫu vậy, duy chỉ có cái thứ xúc cảm thỏa mãn này là không tài nào sai được.

Mặc dù đúng là vậy, tôi lại tự cảm thấy căm ghét chính bản thân mình vì cứ cố giấu đi cái thứ cảm giác tội lỗi đó.

Rốt cuộc rồi cũng sẽ có ngày tôi bị đày xuống địa ngục. Mà không, riêng cái loại này thì phải đầy xuống luôn mới đúng chứ. Đầy nhanh xuống địa ngục hộ cái. Căm ghét. Căm ghét. Cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không bao giờ hết căm ghét chính bản thân mình được. Nên là hay cứ như vậy đi.

Vậy nên dù cho cảm giác thỏa mãn mang lại của mãnh liệt đến mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn căm ghét cái thứ mang tên thôi thúc giét người này.

Dẫu biết là vậy, dường như có một thứ xúc cảm mãnh liệt áp đảo bên trong khiến tôi không thể dừng lại.

Một thứ gì đó nằm trong khế ước mà chẳng thể diễn tả thành lời, tuy nhiên chính bản tôi lại đang hiểu rất rõ.

「Arimachi-kun」

Chẳng biết từ khi nào, Asahi đã thở lại.

Asahi đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo còn đang xộc xệch, sau đó kiễng chân lên và đặt tay lên vai tôi.

|

「Chúng ta đã làm rồi nhỉ」

|

Tiếng thì thầm.

Ở ngay bên tai.

Giọng nói đầy ma mị.

Thứ giọng nói đã làm khiến cho toàn bộ con người tôi thay đổi.

Dứt lời, Asahi tự mình rời khỏi phòng thử đồ.

Thình thịch, thình thịch.

Đáng lẽ thôi thúc giết người đã phải được giải tỏa, thế nhưng trống ngực tôi vẫn đang đập không ngừng.

「Rei-san! Nãy giờ chị ở đâu thế?」

「Tôi đi vệ sinh một lát thôi」

「Vậy ư~, cứ tưởng chị về rồi làm em thấy hơi buồn đây nè! A, chị có thấy ông anh trai của em đâu không?」

「Chịu. Tôi đoán cậu ta cũng đang đi vệ sinh thôi」

「Hâm dở hết chỗ nói! Chẳng nói chẳng rằng gì mà cứ thế bỏ em lại đi á~!」

Thình thịch, thình thịch.

Cảm giác nơi cổ Asahi vẫn còn đọng lại bên trên bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Giọng hai người họ nói vọng vào từ phía ngoài, nghe cứ như thể thanh âm lạ vang tới từ thế giới xa xôi.

Chỉ đến khi Asahi và Koto rời khỏi cửa hàng, tôi mới bước ra khỏi phòng thử đồ và hội nhóm với cả hai.

Asahi thì vẫn tỏ ra vô cảm như thể mọi chuyện còn chưa từng xảy ra, trong khi Koto thì xổ ra một tràng 「Mồ! Nãy giờ anh rúc ở cái xó nào vậy! Có đi đâu thì ít nhất cũng phải báo em trước một tiếng chứ! Mà ý em là điện thoại thì có đấy, tại sao lại không nhắn tin cho em chứ!」 với vẻ bực bội, khó chịu.

「Mà hiện em với anh trai đang định đi ăn trưa đó ạ, Rei-san đi chung với bọn em nhé?」

「Tôi xin phép từ chối thôi. Làm phiền khoảng thời gian riêng tư của cả hai anh em như vậy thì cũng ngại lắm」

「Vậy sao ạ. Thế thì em xin hẹn chị dịp khác chúng ta cùng đi chới nhé~!」

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Koto, Asahi rời đi.

Tôi cùng với Koto tiếp tiến vào trong các cửa hàng.

「Mà anh này. Thực ra hôm nay em có ít chuyện muốn hỏi tội anh đây……」

「......A? Ừ, phải rồi. Vậy là chuyện gì?」

「Chỉ là đùa thôi mà~! Đứa em gái này chỉ đang nói đùa vu vơ để giúp anh hết cái bản mặt lơ đãng ấy thôi đó~! Nào! Cùng đi ăn trưa thôi! Ăn trưa đó! Để xem trưa nay ăn gì đây nào!」

Tiếp tục dạo bước cùng với Koto, tôi đã chẳng còn nhớ được mấy nhưng chuyện xảy ra khi đó nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
thiếu nốt cái khẩu trang nữa là đủ “combo ngành” luôn
thiếu nốt cái khẩu trang nữa là đủ “combo ngành” luôn
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

chắc đọc lại từ đầu
Xem thêm
Vc drop lâu quá quên mẹ truyện như lào r
Xem thêm