Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương 93

1 Bình luận - Độ dài: 1,940 từ - Cập nhật:

“Bằng một cách nào đó mà chúng ta vẫn thắng?”

Walm, người vẫn ở lại bên trong toà lâu đài, đang quan sát tình hình chiến trận trên đỉnh của toà tháp góc đổ nát. Tiền tuyến vốn đang rơi vào thế bế tắc bỗng ngay lập tức đổ sập, như một toà nhà bị mất đi nền móng.

Gia tộc Dalimarcus, tận dụng sự hỗn loạn và sơ hở do trận chiến bên trong toà lâu đài gây ra, đã không bỏ lỡ cơ hội này. Ngược lại, Gia tộc Meizenaf đã không thể chống trả nổi đợt phản công bằng toàn bộ quân lực từ phía kẻ địch.

Nhóm quân ở lại phía sau để giữ chân kẻ thù, trở thành một đội cảm tử, tiếp tục kháng cự và liên tục tập hợp lại đội hình nhằm tránh việc thế trận bị tan vỡ. Việc tiêu diệt toàn bộ quân địch giờ đã không còn khả thi, nhưng có một điều chắc chắn rằng hơn một nửa số binh sĩ còn lại ở đây sẽ bị giết, trọng thương hoặc bắt làm tù binh.

Khi trở về lãnh thổ của mình và tập hợp với các thế lực còn lại, Liên minh Dalimarcus có thể sẽ ngang sức với Meizenaf, nhưng hiện tại việc chủ động phát động một cuộc tấn công nhắm vào gia tộc đối địch đã không còn là một lựa chọn mà họ có thể thực hiện. Sau trận chiến này, họ sẽ bị đè nén lại bởi vô số những khoản bồi thường khác nhau.

Các vị lãnh chúa ở các Quốc đảo này không đủ điên rồ để dâng hiến thành bang, lãnh thổ hoặc gia đình của mình cho chiến tranh, và họ cũng chưa bị mất đi sự điềm tĩnh hay mưu mô của bản thân.

Cuộc chiến tranh hoà bình đã kết thúc. Nhưng ngay cả trong một trận chiến như vậy, Walm cũng đã phải dùng hết những quân bài tệ nhất của mình.

Cơn đau ở mắt đã được xoa dịu đi nhờ vào thuốc, nhưng lượng thuốc còn lại đã vơi đi một phần tư. Chắc chắn rằng cậu sẽ không còn gì để dùng sau một năm.

Trên hết, bởi vì sử dụng《Ignis Fatus》, cậu đã phạm phải một tội đánh khinh chính là giết hại đồng minh, thứ thậm chí còn bị ghê tởm trong các trận chiến tranh của những quốc gia phương bắc. Việc bỏ rơi đồng đội còn nhân đạo hơn hẳn điều cậu vừa làm.

Vì mục đích cá nhân, Walm đã che giấu và không sử dụng một phần kỹ năng của mình nhằm hỗ trợ đồng minh. Trên chiến trường thì đó là một hành động không thể tha thứ. Và bất chấp những nỗ lực che giấu của cậu, những tính toán sai lầm đã buộc cậu phải thiêu rụi cả chiến trường.

Bất kể dù đó có là sự phục hồi của Đế chế, những binh sĩ Highserk, hay tính mạng của hai cậu nhóc, chính Walm là người đã đưa ra lựa chọn phải dùng ai làm vật hy sinh. Có một điều mà Walm chắc chắn, là dù tuy bị thương nặng, hai đứa trẻ đó vẫn tràn quyết tâm sống sót, và chính cậu là người đã dẫn chúng đến ngưỡng cửa của địa ngục.

Sau khi lặng lẽ nhìn khắp chiến trường, cậu đổ một ít rượu mang theo bên mình xuống và chắp tay lại. Biết rõ rằng đây là chỉ là hành động để xoa dịu cảm giác tội lỗi của chính bản thân. Walm cầm một bao thuốc lá, đốt hết tất cả cùng một lúc. Cậu tin rằng những binh sĩ đã khuất sẽ thích mùi khói thuốc hơn là mùi xác thịt thối rữa ở đây.

Chừa lại một điếu thuốc trên tay, Walm run rẩy đưa nó lên miệng. Cậu không thể dựa dẫm vào rượu được nữa. Khói tràn vào phổi và từ từ được thở ra, tạo thành làn khói tím, trôi dạt trong khoảng không vô định, hoà làm một vào làm khói đen còn sót lại do ngọn lửa xanh gây ra.

“...Mình phải tìm chúng.”

Với một quyết tâm mạnh mẽ, Walm tiến về phía một góc tường nơi những người bị thương đang tụ tập. Walm không rõ liệu hai cậu nhóc đã trốn thoát được khỏi quân dịch hay《Ignis Fatus》hay không.

Những gì còn lại bên trong toà lâu đài chỉ là vài chục binh sĩ, cùng với những người bị thương từ nhẹ đến nặng. Trong số những người đang xếp hàng chờ chữa trị, nhiều người trong số đó đã qua đời.

Nhiều người thì bị mất đi chân tay, số khác thì đang rỉ máu đen ra từ phía sau băng gạc, ranh giới giữa sống và chết của những con người xấu số đó thật quá là mơ hồ, và mùi hôi thối nồng nặc đầy quen thuộc một lần nữa xộc vào khoang mũi khiến cho não cậu phải ngay lập tức tự tắt đi khứu giác.

Bước thêm về phía trước, Walm cảm giác có gì đó vừa sượt qua mắt cá chân. Đó là bàn tay của một binh sĩ bị thương đến mức phải nằm bất động.

“Này cậu. Nước… cho tôi ít nước.”

Da bị bỏng, tóc cháy xém và muội than bám đầy trên người, tất cả đã kể hết cho Walm những gì cậu cần biết. Tim cậu thắt lại, vai trở nên run rẩy. Walm, cố gắng kìm nén cảm xúc, lấy ra một bình nước.

“Tôi sẽ cho anh uống ngay. Anh có thể ngồi dậy không?”

“Không, như thế này là ổn rồi.”

Cậu nghiêng bình nước vào môi đối phương, người mà đã háo hức uống hết nước trong bình. Khi nhìn vào khuôn mặt, Walm mới nhận ra người đang nằm trước mặt. Anh ta chính là ma thuật sư thuộc tính đất đã ở cùng tháp với Walm trong đợt tiến công đầu tiên.

“Anh có muốn thêm không?”

“Đổ lên đầu tôi đi, mọi thứ cảm giác thật kinh khủng.”

Walm dùng ma thuật làm đầy bình nước và đổ lên trên người đàn ông cho đến khi đối phương thoả mãn.

“Một điếu thuốc thì sao?”

“Được.”

Walm ấn điếu thuốc trên tay vào môi người lính. Đối phương hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó phá lên cười.

“Ha ha ha ha, may mắn thật. Đám cấp trên khó tính, hay lũ đồng nghiệp khó ưa, tất cả đều chết hết rồi. Lẽ ra tôi cũng phải là kẻ tiếp theo. Khi tên lính địch chuẩn bị đâm kiếm vào tôi thì bỗng nhiên ngọn lửa xanh đó xuất hiện rồi thiêu rụi mọi thứ. Nó nóng, rất nóng. Nhưng chính nó cũng đã cho tôi một cơ hội. Tôi chạy, tôi trốn thoát. Hơn nữa, tôi còn được uống thứ nước mà bản thân muốn và hút một điếu thuốc. Đau kinh khủng, nhưng ngoài chuyện đó ra thì cũng không quá tệ.”

Người binh sĩ nói xong, thả lỏng người, khi sức lực đang rời bỏ cơ thể thì đối phương bắt đầu lẩm bẩm khe khẽ.

“Cảm ơn.”

“Ừ…”

Sự biết ơn đó là vì nước và điếu thuốc, hay là vì Walm đã đốt cháy mọi thứ bằng ngọn lửa quỷ dữ của mình? Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cậu không đủ can đảm để hỏi.

Lảo đảo đi khắp chiến trường, cuối cùng cậu đã thấy thứ mình đang tìm kiếm. Cậy kích tuột khỏi tay. Cậu không muốn nhìn, không muốn thừa nhận. Chúng đang nằm bên cạnh nhau, hai đứa nhóc mà cậu đã hành quân cùng. Đôi mắt đáng lẽ ra phải u ám giờ lại trở nên rõ ràng đến mức khó chịu. Làn da cháy xém do chính tay Walm gây ra. Khung cảnh trước mắt hằn sâu vào trong tâm trí cậu.

“Tại sao hai đứa phải chết?”

Nếu như cậu không biết đến chúng, thì chắc chúng cũng sẽ chỉ là những cái xác đen đủi trong vô vàn những cái xác khác. Nhưng Walm biết chúng. Cậu biết hai đứa nhóc là người như thế nào, và vì hoàn cảnh gì mới phải đi nhập ngũ như thế này.

Cái miệng tuy ồn ào nhưng cũng đầy sự ngây thơ kia giờ đã không còn cử động, không thể thốt nên một lời nào. Walm khuỵu gối xuống. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng toàn bộ sức lực như đã rời bỏ cơ thể cậu.

Việc chấp nhân chưa bao giờ là điều dễ dàng. Những lời hối hận bắt đầu tuôn ra. Cậu cào cấu, vo chặt lấy đất cát dưới tay. Đây chính là hiện thực.

“Tại sao chứ? Trong chung chỉ như là đang ngủ thôi mà…”

Walm ôm chặt đầu rồi ném mũ giáp đi. Tạo ra một tiếng cộp lớn và phần giáp ở hông cậu bỗng run lên.

“Mày không thể im lặng dù chỉ một lát sao?”

Walm lên tiếng, khi đang với tay về phía hông thì cái xác trước mặt cậu bỗng bật dậy. Cậu nín thở, những ký ức khi thăm làng ập về trong tâm trí. Cậu sẽ phải giết người mình quen biết lần thứ hai sao?

Theo bản năng, tay Walm trượt từ chiếc mặt nạ sang con dao găm và rút nó ra, nhưng rồi cả cơ thể cậu khựng lại.

“Walm, anh đang làm gì thế?”

Cái xác lên tiếng. Không, đó không phải là xác. Nó chẳng phải là một thứ gì đáng lo ngại cả. Karim và Kuwen đã sống sót qua trận chiến.

Lần này, Walm thực sự hoàn toàn mất hết sức lực với tứ chi thả lỏng xuống, cậu khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

“Chết tiệt, tại sao hai đứa lại chọn nơi này để ngủ?! Hai đứa mất trí rồi à?!”

“Em mang Kuwen đến đây để nhờ trị liệu sư kiểm tra giúp. Anh ta bảo rằng cậu ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Rồi bỗng nhiên mọi người hò reo lên ăn mừng chiến thắng, thế nên em cũng thả lỏng cảnh giác và quyết định nằm ngủ luôn ở đây”, Karim giải thích mọi chuyện cho Walm. Mặc dù hiểu được tình hình, nhưng đó vẫn quá chi là vô tư. Điều mà hai cậu nhóc đã làm thì dù có là mơ cậu cũng không dám nghĩ đến.

“Eh, anh nghĩ chúng em chết rồi à?”

Kuwen, người đã lắng nghe nãy giờ, nắm được tình hình và hỏi Walm với một vẻ mặt cũng như giọng điệu ngớ ngẩn.

“Chứ còn gì nữa. Nhìn xung quanh đi, khắp nơi toàn là xác chết. Việc có người còn sống mới là kỳ lạ đấy”, Walm phản bác.

Karim cười khẽ.

“Thì bọn em cũng có cố ý đâu, anh biết điều đó mà.”

“Thế thì thử cố tình làm vậy xem, anh nhất định sẽ đá vào mông cả hai đấy”, Walm đáp trả.

Hai cậu nhóc, hành xử đúng với tuổi của mình, bắt đầu cười một cách sảng khoái. Walm cũng bị tiếng cười đó lôi kéo mà tham gia vào.

Giữa chiến trường, nơi mà đầy rẫy xác chết, cảnh tượng đó thật sự không phù hợp chút nào, nhưng cậu cũng không còn đủ sức để kiềm chế nữa. Vì sau cùng, tiếng cười của hai đứa trẻ đã giúp tâm hồn Walm nhẹ nhõm đi phần nào.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận