Jaden Spencer đang ngồi ở lối đi cầu thang ở sân sau tòa nhà phụ, nghịch cọng cỏ kẹp giữa hai ngón tay chơi cùng Lilu. Vừa thấy tôi, cậu ấy quay đầu lại. Lilu vốn đã bé đến mức khó tin rằng con bé đã mười một tuổi mà giờ ngồi cạnh Jaden to lớn thì trông cứ như mèo con mới sinh.
Jaden nhận ra tôi, đọc to cái tên tôi vừa thốt ra, rồi liếc nhìn Lilu. Cậu giơ đầu cọng cỏ ra phía con bé. Lilu phóng lên định bắt lấy, nhưng Jaden khẽ vẩy cổ tay, khiến nó lăn tròn xuống đất.
- Là mèo của cậu à?
- Chào Jaden. Và chào Clay nữa.
Trên vai phải Jaden, Clay đang ngồi vững vàng. Lần trước gặp, nó còn bé hơn cả cẳng tay tôi, vậy mà mới bao lâu đã lớn phổng lên rồi. Nhưng vì vai Jaden vốn rộng nên Clay ngồi đó cũng không có gì quá sức. Clay hí hửng ưỡn ngực khi tôi lên tiếng chào. Tôi xoa đầu nó, mấy chiếc vảy bóng loáng mát lạnh dưới tay, rồi lôi ra một viên kẹo từ túi áo đưa cho. Clay khéo léo xoay chân trước, bóc gói kẹo một cách thuần thục, trông thật đáng kinh ngạc. Còn Lilu nhà mình thì phải đến khi nào mới biết tự làm việc gì cơ chứ.
- Đúng là mèo của tôi. Nhưng hỏi trước cho chắc, Lilu không cào cậu chứ?
Tôi ngồi xuống cạnh Jaden, đưa luôn một viên kẹo khác cho cậu ấy. Cậu ta khẽ gật đầu, sắc mặt thoáng sáng lên. Vì móng tay cắt quá sát nên cậu ấy phải loay hoay khá lâu mới bóc được lớp giấy kẹo, còn lâu hơn cả Clay.
Jaden đang mải mê với viên kẹo nên Lilu có cơ hội vàng để chiếm lấy cọng cỏ kia—thứ đang khiến con bé phát điên từ nãy giờ. Tôi buộc cọng cỏ đó vào đuôi Clay khi thấy Lilu bắt đầu lắc mông chuẩn bị vồ. Clay liền nhẹ nhàng bay lượn quanh con bé, cố tình trêu nó bằng những cú ngoáy đuôi khó đoán. Lilu đuổi được một lúc thì đuối sức, chán nản leo lên đùi Jaden, ngồi phịch xuống như cục bánh mì.
- Hình như nó thích cậu đấy. Dù nói thật, cậu mà khiến sinh vật nào ghét thì mới lạ.
Tôi bỗng thấy tự hào quá chừng. Lilu, con mèo hung hăng chẳng thèm ngó ai, lại cư xử tử tế với Jaden. Không phải tự dưng mà bà cụ mười một tuổi này đột nhiên giác ngộ đâu. Rõ ràng là Jaden Spencer không chỉ giỏi với rồng mà còn có tài thuần hóa mọi sinh vật sống.
Chuyện động vật quanh đây tự tìm đến làm tổ gần Jaden đã thành chuyện thường ngày với học sinh trường Fitzsimmons rồi. Vì thế Clay, chú rồng con vẫn còn cần được chăm sóc đặc biệt, lúc nào cũng phải chiến đấu giữ chỗ trên vai phải của Jayden, tránh khỏi mấy kẻ lạ mặt muốn tranh phần. Đến công chúa trong truyện cổ tích cũng chưa chắc phải cực vậy.
Jaden hơi xị mặt khi tôi nhắc đến chuyện đó.
- Luisa không ưa tôi.
- Không đâu. Tôi nghĩ nó cũng thích cậu đấy, chỉ là chưa quen để người khác cưỡi thôi. Dù gì nó cũng từng là một con bằng sư hoang mà.
Luisa là bạn đồng hành của Jaden trong đội Crích-kê cùng Kyle. Không ai rõ tại sao, nhưng con bằng sư đó lại có ác cảm rõ rệt với Jaden—cậu ấy chỉ cần đến gần là nó phát khùng lên ngay. Lần gặp ở phòng y tế, tôi đã thấy chân cậu ta bó nẹp loằng ngoằng, cũng là do Luisa gây ra cả.
- Hoặc cũng có thể là kiểu giả vờ ghét để che giấu tình cảm thật… giống hệt Marquise Bolton ấy.
Tôi nói bâng quơ để an ủi cậu. Jaden đang vuốt ve dưới cằm Lilu thì dừng tay, chìm vào suy nghĩ. Lilu có vẻ không vui, vẫy đuôi đập đập vào đùi Jaden, nhưng đùi cậu ấy rắn như đá nên chẳng hề hấn gì.
- Nhưng Kyle thì cưỡi được đấy thôi…
Tiểu tiên mà giáo sư Stafford từng dùng để điều tra đã được cứu ra khỏi lồng kính chỉ sau bốn ngày. Mà người phạm tội không phải tôi hay Kyle, mà lại là… Layla. Con bằng sư tội nghiệp bị đổ oan mà chẳng có cơ hội thanh minh.
Không rõ mọi chuyện xoay chuyển thế nào, chỉ biết tôi và Kyle thở phào nhẹ nhõm. Dù Layla là bạn đồng hành của Kyle, nhưng nhờ cái miệng trơn tru như bôi mỡ, cậu ta qua mặt giáo sư Stafford dễ như ăn kẹo.
Layla bị đình chỉ thi đấu trong phần còn lại của học kỳ. Kyle thì ngày nào cũng mang khô thịt ngựa tới chuộc lỗi. Vậy nên tôi cũng nghe phong thanh rằng cậu ta có vài lần cưỡi thử Luisa thay cho Layla. Nhưng tiếc thay, Luisa lại tỏ ra tử tế với Kyle hơn hẳn so với Jaden. Jaden nghe đến đó thì mặt càng thêm u ám. Tôi ngậm miệng lại.
***
Người tôi thích nhất ở nhà Villard là phu nhân Bá tước Villard. Sau đó mới đến chồng bà ấy. Còn người thứ ba là Edith, con gái duy nhất của họ, giờ là Hầu tước phu nhân Peterson. Kyle xếp áp chót.
Tôi nhấn mạnh lần nữa: Kyle Villard chỉ xếp… áp chót.
Đáng ngạc nhiên là, cậu ta không phải người tôi ghét nhất trong nhà Villard! Gia đình Bá tước Villard là nhánh bên của nhà Công tước Spencer, và giữ gìn giá trị “đại gia đình hòa thuận” còn lâu hơn cả nhà chính. Nhờ vậy mà Kyle, khác với tôi là con một, lại có tới năm anh chị em. Tính cách lắm lời của Kyle không phải trên trời rơi xuống hay dưới đất chui lên—mấy người anh chị kia cũng rôm rả chẳng kém.
Nói đâu xa, đến Cornelia Villard, người vốn nổi tiếng cổ hủ trong nhà, cũng có cái cúp “Cây hài xuất sắc nhất”—giải thưởng dành cho người có màn hóa trang buồn cười nhất trong tiệc tháng Giỡn, thứ bảo chứng cho danh hiệu quậy phá trong trường.
Cái ghế thừa kế Bá tước Villard, thật không may, lại rơi vào tay người phá phách nhất nhà: Maverick Villard. Ngay cả nếu tôi không có thù riêng với hắn thì vẫn thấy khó chấp nhận việc kẻ như Maverick lại lãnh đạo cả gia tộc, chỉ vì là con trưởng.
- Ariel! Nghe nói em chia tay bạn trai rồi? Chẳng phải là vì chưa quên được anh à?
- Còn lâu, ngài Villard ạ!
- Anh! Em bảo đừng nói cái đó với Ariel mà!
Trên con đường từ sảnh trường dẫn về tòa nhà chính, hai mái đầu đỏ rực như ngọn lửa hiện ra. Tôi quay ngoắt người, linh cảm được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn—Maverick đã phát hiện và làm loa gọi tôi. Nếu chỉ là lờ đi thì còn được, đằng này hắn buông lời khiến máu tôi sôi sục, thế là tôi phản đòn ngay.
Vẫn là Maverick Villard. Kẻ thù truyền kiếp của tôi! Còn Kyle Villard—cậu ta tiêu đời rồi. Sao dám méc với Maverick về đời sống tình cảm của tôi? Tôi chờ đến khi Maverick quay đi, rồi nhìn Kyle chằm chằm và làm động tác "cắt cổ" bằng ngón cái.
Dù không dài bằng lịch sử tôi với Kyle, nhưng ân oán giữa tôi và Maverick cũng sâu sắc không kém. Sau lễ ra mắt, tôi—Ariel Dalton—lúc đó là một cô bé lãng mạn, mơ mộng, có thể cười vì chiếc lá rơi, khóc vì giọt sương trên cánh hoa. Và nhờ tiểu thuyết lãng mạn lẫn những bài hát của thi nhân, tôi có xu hướng coi ai trông hấp dẫn là người định mệnh của đời mình.
Tôi từng mơ mộng về Arthur, con trai bác quản ngựa nhà tôi. Rồi đến Kyle. Nhưng mấy chuyện đó chỉ là trò chơi con nít, tự tưởng tượng, tự suy diễn, yêu rồi chia tay trong đầu. Nhưng Maverick Villard thì khác.
Maverick, con trưởng của Bá tước Villard, nổi tiếng đẹp trai đến mức cả phụ nữ bên lãnh địa Tử tước Dalton kế bên cũng biết. Tôi chưa từng gặp hắn, chỉ biết mơ mộng vẩn vơ. Mãi đến năm tôi mười ba, khi Bá tước Villard đổ bệnh, Maverick đang học ở thủ đô mới bị gọi về để đào tạo kế thừa.
Anh ta hơn tôi đúng mười tuổi, lúc ấy là một quý ngài hai mươi ba tuổi, khoác quân phục hiệp sĩ hoàng gia Milua, hôn tay phu nhân Villard—trong mắt tôi lúc đó, đẳng cấp hoàn toàn khác biệt so với mấy tên cùng lứa.
Sau bữa tối hôm ấy, chân tôi mềm nhũn, ngã vật ra bởi cơn sốt lần đầu tiên trong đời. Mẹ bảo do ăn quá nhiều món hầm bò, nhưng tôi biết rõ nó là gì. Tôi bị tiếng sét ái tình đánh trúng và nằm bẹp suốt hai tuần.
Cuối cùng không chịu nổi, tôi viết một bức thư tình đầy chân thành. Maverick chắc chỉ coi tôi là em gái (hoăc con gái) nên tưởng đó chỉ là lá thư chào hỏi đáng yêu, nên giữa bữa tiệc có đủ nhà tôi lẫn nhà Villard, anh ta… lôi nó ra đọc!
Lúc đọc đến “Chào anh Maverick. Giờ này ở núi Stanik, hoa cúc đang nở rộ…” thì còn tươi tỉnh lắm. Nhưng khi tới đoạn “Kể từ lần gặp anh giữa căn phòng đầy sao ở biệt thự Villard…” thì mặt anh ta bắt đầu tái đi.
Mọi người quanh bàn dài đều quay ra nhìn tôi. Lúc đó, do món thịt bê vẫn chưa được mang lên và trong tay tôi không có con dao nào nên tôi không thể tự xiên chết mình.
Tình đầu thiết tha của tôi chuyển thành lòng căm thù cháy bỏng. Từ ngày hôm ấy, Maverick Villard chính thức trở thành kẻ thù không đội trời chung của Ariel Dalton.


0 Bình luận