“Vừa rồi… là tiếng gì vậy?”
“Trong xe vẫn còn người sao?”
“Xe buýt không phải đã rời đi luôn sao? Sao vẫn chưa đi? Còn chờ gì nữa…”
“Có người chưa xuống à?”
Mọi người bắt đầu nhìn quanh hai bên, đếm lại số người, phát hiện thực sự thiếu mất một người chơi. Nhưng do ai cũng xa lạ với nhau nên nhất thời không thể xác định là ai đang vắng mặt.
Đúng lúc mọi người đang căng thẳng, ở cửa xe buýt bỗng xuất hiện một cô gái mặc áo khoác đen. Cô ta cầm theo một ống thép dính máu, bước nhanh về phía họ.
Chính là cô gái vừa rồi cười một cách kỳ dị, giống như mắc bệnh thần kinh.
Khi cô càng tới gần, mọi người mới nhận ra máu trên ống thép trong tay cô còn đang rỉ xuống.
“!!!”
Những người chơi mới lập tức lùi lại đầy cảnh giác, vừa e ngại vừa sững sờ nhìn cô.
Thấy họ đồng loạt lùi về sau, bước chân Ngân Tô khựng lại, cô đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh đối diện với họ.
So với nhóm người chơi mới, những người chơi dày dạn kinh nghiệm lại không phản ứng quá lớn. Họ chỉ hơi nhíu mày tỏ vẻ cảnh giác.
Có người do dự lên tiếng: “Ngươi… giết tài xế rồi sao?”
Trên xe lúc nãy chỉ còn mỗi tài xế, mà ống thép trên tay cô toàn máu… thì chắc chắn đó là máu của tài xế rồi…
“Tôi đợi các người xuống hết mới ra tay,” Ngân Tô nghiêng đầu, giọng bình thản: “Cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc của các người.”
“…” Vậy chúng tôi còn phải cảm ơn cô vì quá chu đáo à?
Một người chơi nào đó tỏ vẻ bất mãn: “Giờ chúng ta đã vào phó bản rồi, nếu xảy ra nguy hiểm thì làm sao? Tài xế xe buýt vốn không đe dọa gì tới chúng ta cả, cô giết anh ta để làm gì?”
Cô ta bị bệnh à?
Ngân Tô “à” một tiếng, nói chậm rãi: “Nếu gặp nguy hiểm, thì tôi là người gặp đầu tiên. Anh lo giùm tôi làm gì? Anh tốt bụng vậy luôn sao?”
“…”
Chiếc xe buýt yên tĩnh đỗ trong màn sương, không có dấu hiệu gì kỳ lạ, cứ như nó chưa từng tồn tại.
Dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng hành vi của Ngân Tô quá kỳ quái, người cũng không giống bình thường. Bất kể là người chơi mới hay kỳ cựu, tất cả đều vô thức giữ khoảng cách với cô.
Chờ đến khi mọi người quay đầu đi nhìn về phía trường học, Ngân Tô mới lặng lẽ mở lòng bàn tay ra. Trong tay cô là một tấm thẻ nhân viên màu hồng – thẻ của tài xế xe buýt.
【Thẻ nhân viên tài xế xe buýt: Bạn có thể miễn phí sử dụng tất cả tuyến xe buýt cấm kỵ trong trò chơi. Dĩ nhiên, nếu bạn tìm được trạm xe.】
【Hạn chế sử dụng: Trên xe chỉ có thể có một người tài xế.】
【Số lần sử dụng: Không giới hạn】
Giết tài xế không hề gây ra nguy hiểm gì, trái lại còn nhận được một đạo cụ.
Tuy nhiên, cách sử dụng đạo cụ này có vẻ hơi… kỳ quặc. Trên xe chỉ được có một người tài xế – nghĩa là nếu muốn đi xe, thì buộc phải giết tài xế trước?
Với Ngân Tô mà nói, chuyện đó chẳng đáng là gì.
Đây chính là lợi ích của “giai đoạn bảo hộ tân thủ” sao?
Chỉ cần gan lớn, trò chơi này chính là sân sau của cô.
…
…
Lúc này, nhóm người chơi đã bắt đầu nghiên cứu ngôi trường phía trước.
“Là phó bản trường học.”
“Trường trung học Lý Quang?”
“Có ai từng nghe đến phó bản này chưa? Mức độ khó thế nào?” Một người chơi kỳ cựu hỏi lớn.
Không ai đáp lời.
Hiển nhiên, không ai biết đến phó bản này.
Không ai rõ trong trò chơi cấm kỵ rốt cuộc có bao nhiêu phó bản. Mỗi ngày đều có phó bản mới được mở ra. Không phải phó bản nào cũng được ghi chép lại. Dù từng có người chơi nhắc đến tên và độ khó của phó bản trên diễn đàn, thì cũng dễ bị trôi bài mà không ai chú ý tới, cho nên không biết cũng là chuyện bình thường.
“Này, mấy người không thấy trong người hơi khó chịu sao?”
“Tôi thấy hơi choáng đầu.”
“Tôi cũng vậy… còn thấy buồn nôn nữa.”
“Tôi cũng cảm thấy cơ thể không ổn.”
“Tôi cũng thế…”
Choáng váng, buồn nôn…
Ngày càng nhiều người chơi cảm nhận được cơ thể mình đang có vấn đề.
“Có phải do cô ta giết tài xế không?” Đột nhiên có người hét lên.
Lúc mới xuống xe, họ còn thấy bình thường. Nhưng giờ đột nhiên lại thấy khó chịu. Họ vốn chưa làm gì cả, nên khả năng cao là do hành vi của Ngân Tô gây ra!
Tất cả người chơi đều quay lại nhìn cô gái nọ. Ngân Tô vừa cất thẻ nhân viên đi, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm liền thản nhiên nói:
“Các người thích tôi đến thế sao?”
“…”
“Cơ thể chúng ta đột nhiên khó chịu như vậy, chắc chắn là do cô giết tài xế!”
Ngân Tô cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không quá nghiêm trọng. Cô bình tĩnh nhìn sang đám người đối diện: “Ồ? Các người có bằng chứng không?”
“Cần gì bằng chứng? Từ lúc lên xe đến giờ, chúng tôi đâu làm gì cả. Chỉ có cô – cô đã giết tài xế kia…”
“Đúng rồi đấy!”
“Chúng ta còn chưa vào trường mà đã dính BUFF tiêu cực rồi… còn chơi gì nổi nữa? Tại sao cô phải giết tài xế chứ?”
“Đúng đấy! Cô làm vậy là có ý gì?”
“Cô định kéo tất cả xuống bùn à?”
Hàng loạt tiếng chất vấn dồn về phía Ngân Tô. Ánh mắt bất mãn, chỉ trích khiến cô như bị đẩy lên đoạn đầu đài.
Nhưng Ngân Tô không cho rằng đây là lỗi của mình.
Xe buýt vốn là trạm trung chuyển an toàn cho tân thủ, là khu vực bảo hộ người chơi mới. Nếu những người khác không làm gì vi phạm quy tắc, thì sẽ không bị ảnh hưởng – quy tắc này được áp dụng rộng rãi trong tất cả phó bản.
Nếu thực sự có BUFF tiêu cực, thì người dính đầu tiên cũng phải là cô. Làm gì có chuyện họ bị vạ lây?
Tình huống hiện tại, càng giống như phó bản đã chính thức khởi động, và trạng thái cơ thể của họ là do chính phó bản này gây ra.
…Nhưng mà… vừa vào đã bị ô nhiễm? Phó bản này cũng quá tàn bạo đi?
“Các người cũng muốn bị tôi giết luôn sao?” Ngân Tô chẳng buồn giải thích, dù gì cũng chẳng ai tin. Cô cong môi cười, chẳng thà giả điên: “Tôi không ngại có thêm chút công trạng đâu.”
Mọi người chơi: “…”
Quả nhiên, cô vừa nói xong, những người đang chất vấn cũng lập tức ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, từ phía cổng trường vang lên tiếng quát:
“Các em còn đứng đó làm gì? Không mau vào đi, đừng chậm trễ thời gian học!”
Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục màu đen đứng ở cổng trường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ.
…
…
Họ vừa bước qua cổng trường, trước mắt là một sân trường trống rỗng. Nhưng chỉ cần tiến thêm một bước, âm thanh huyên náo liền ập đến.
Một nhóm học sinh mặc đồng phục quý tộc đi ngang qua họ. Họ cười nói rôm rả, cùng nhau bước về phía tòa nhà học.
Những học sinh ấy trông chẳng có gì bất thường – chỉ là học sinh bình thường, nói cười vui vẻ, kết nhóm mà đi.
Người phụ nữ trung niên dẫn đầu chính là giáo viên chủ nhiệm của trường.
“Mấy em còn náo loạn gì nữa? Sắp đến giờ học rồi, còn không về lớp?” Giáo viên chủ nhiệm quát to về phía mấy học sinh đang nô đùa phía xa.
Những học sinh kia quay đầu lại nhìn, rồi vội vàng kéo nhau chạy đi.
Cô quay sang nhìn nhóm người chơi: “Cơ thể mấy em thế nào rồi?”
Cả nhóm im lặng.
Một vài người chơi giàu kinh nghiệm đã mơ hồ đoán ra: tình trạng khó chịu trong người họ – rất có thể là do phó bản này gây ra…


0 Bình luận