Web Novel
Chương 156: Cái kiểu ăn mày gì thế này...? (2)
21 Bình luận - Độ dài: 4,875 từ - Cập nhật:
Cái Bang—một trong Thập Đại Môn Phái, chịu trách nhiệm giám sát toàn bộ mạng lưới thông tin bao trùm khắp Chính Phái.
Võ Lâm Minh được coi là trái tim của Chính Phái, còn Cái Bang chính là đôi mắt và đôi tai của nó.
Làm thế nào một tổ chức duy nhất có thể gánh vác trọng trách lớn đến vậy?
Câu trả lời rất đơn giản—
Bởi Cái Bang là nơi tập hợp của vô số tên ăn mày, hành khất đông đảo, trải dài khắp Trung Nguyên.
Trong bốn bể Đông Tây Nam Bắc, nơi nào có ăn xin, nơi đó có Cái Bang.
Đó chính là nền tảng cốt lõi.
Ngay cả Hà Nam, vùng đất trung tâm của Trung Nguyên, vẫn đầy rẫy những kẻ lê la đầu đường xó chợ.
Họ sống bằng cách lắng nghe những cuộc trò chuyện vụn vặt, nhặt nhạnh từng mẩu tin đồn, những bí mật bị bỏ quên của người khác.
Bất kể thông tin lớn hay nhỏ, đều có thể bị lọt ra ngoài.
Có câu: "Tích tiểu thành đại"—gom góp từng thứ nhỏ nhặt, lâu dần cũng có thể chất thành núi cao.
Nhưng giới thương nhân lão luyện thì luôn phản bác lại rằng:
– Nhặt những thứ nhỏ lẻ, cùng lắm chỉ tạo ra một đống vụn vặt, chứ chẳng thể nào thành núi được.
Thế nhưng, khi những mẩu tin bé nhỏ ấy cứ tích lũy không ngừng, chúng thực sự có thể kết thành một ngọn núi khổng lồ.
Và đó chính là thứ làm nên sức mạnh của Cái Bang.
Trong thiên hạ, không có thông tin nào là vô giá trị.
Rác của người này có thể là báu vật của kẻ khác. Lượng tin tức mà Cái Bang thu thập mỗi ngày là không thể đong đếm được.
Càng nhiều ăn mày xuất hiện ở Trung Nguyên, Cái Bang càng lớn mạnh.
Bề ngoài, Cái Bang có vẻ lép vế hơn so với các môn phái khác trong Thập Đại Môn Phái, bởi phần lớn thành viên của họ chỉ là một đám hành khất rách rưới…
Nhưng lý do họ vẫn giữ vững vị trí của mình—là bởi sức mạnh đáng sợ của thông tin mà họ sở hữu, không ai có thể phủ nhận.
Chuwong đã ở trong Cái Bang ngót nghét 40 năm.
Từ khi chỉ mới 5 tuổi, hắn đã được giao cho Vũ Điểm Thủ Khuyển (雨點取犬)—một trong những Đại Cái (大湟) của Cái Bang, và bái làm đệ tử.
Vậy nên, hắn đã thuộc về Cái Bang từ rất lâu rồi.
Dĩ nhiên, chuyện này chưa từng được công khai ra giang hồ, nên không ai biết đến hắn.
Nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật rằng, Chuwong là một nhân vật có thực lực và vị thế nhất định, giữ một vị trí không hề nhỏ trong Cái Bang.
Ấy vậy mà, lão già khốn kiếp đó lại bắt mình làm cái công việc chó chết này suốt 10 năm trời.
Đã 10 năm trôi qua kể từ ngày hắn bị chôn chân ở Hà Nam.
Sư phụ hắn đã hứa sẽ thăng chức cho hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhưng 10 năm qua đi, lời hứa vẫn chỉ là lời hứa.
Chuwong, ngươi đúng là thằng ăn mày ngu ngốc.
Ngươi thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài tin vào lời của một tên ăn mày khác à?
Điều đầu tiên mà người mới gia nhập Cái Bang được dạy là gì?
– Tất cả ăn mày trên đời này đều là huynh đệ, là máu mủ ruột thịt.
– Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau để cùng sinh tồn và lớn mạnh.
Chẳng có gì xạo chó hơn mấy lời dạy nhảm nhí đó!
Không chỉ riêng Chuwong.
Chỉ cần hoạt động trong Cái Bang khoảng 5 năm, hoặc thậm chí chỉ 1, 2 năm thôi, người ta cũng sẽ tự nhận ra sự thật.
Ăn mày tuyệt đối không được tin ăn mày.
Làm sao có thể đặt lòng tin vào sự trung thành của những kẻ chỉ sống vì ngày hôm nay?
Chúng nó là kiểu người mà khi bị dồn vào đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm, đánh đổi tất cả những thứ khác ngoài bản thân mình, miễn là được sống sót qua ngày.
Chính ngươi mới là thằng điên khi đặt lòng tin vào bọn chúng, Chuwong.
Tch tch.
– Đồ đệ này.
– Vâng?
– Ợ[note69596]… Chỉ cần hoàn thành chuyện này, ta sẽ giao lại vị trí Tam Cái (三丐) cho ngươi. Vậy nên… Ợ… nhớ làm cho đàng hoàng vào nhé…
“Tam Cái” là chức vị cao thứ ba trong Cái Bang, một Tam Đương Gia chính hiệu.
Nghe thì có vẻ là một chức vị nhàn hạ, đủ để tự do tung hoành ngang dọc trong Trung Nguyên.
Nhàn hạ cái con mẹ gì chứ, đặc biệt là với một thằng ăn mày như mình.
Chuwong hiểu rất rõ sự khắc nghiệt của cuộc sống ăn mày hơn bất kỳ ai.
Hắn không phải loại người dễ dàng vui mừng với những vị trí hão huyền.
Vậy nên, hắn tạm gác lại những suy nghĩ đó và tập trung vào cậu thiếu niên đang đứng trước mặt mình.
Một thiếu niên—Người có lẽ đã gây ra một trong những sự kiện chấn động nhất Võ Lâm Minh ngày hôm nay.
Và cũng là một võ giả chắc chắn sẽ gây dựng danh tiếng trong tương lai gần.
Tên nhóc này… có chút đáng sợ.
Cậu ta thậm chí còn trẻ hơn cả những thành viên Ngũ Cái đang hoạt động dưới trướng hắn.
Nhưng…
Một kẻ còn trẻ như vậy, chưa gì đã có thể vượt qua "bức tường" đó.
Bức tường mà chính Chuwong cả đời vẫn chưa thể vượt qua.
Hơn nữa, khả năng điều khiển cơ thể của cậu ta cũng đã đạt đến cảnh giới đáng sợ.
Với kinh nghiệm và kỹ thuật điêu luyện như thế, bất cứ ai cũng có thể hiểu nhầm, nghĩ rằng cậu ta đã hoàn toàn dung hợp Khí với thân thể mình.
Thiên phú.
Hai chữ đáng sợ ấy hôm nay đánh thẳng vào lòng Chuwong mạnh hơn bao giờ hết.
『Hmm, vậy thì…』
Giọng nói lạnh lùng, ngắn gọn nhưng mang nét trẻ trung vang lên từ cậu thiếu niên trước mặt.
『Ngươi tìm ta có chuyện gì không?』
Cậu ấy thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Lại quay về dáng vẻ vô cảm thường ngày.
Cậu ta trông không giống kiểu người thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng không hiểu sao Chuwong lại cảm nhận được một bầu không khí côn đồ nguy hiểm từ cậu.
Tuy nhiên…
Hô? Tiểu tử này…
Cậu ta không hề nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.
Điều này khiến Chuwong phải xem xét lại đánh giá ban đầu của mình.
Giải đấu Long Phụng Chi Hội vốn được tổ chức chủ yếu để các thiên tài trẻ tuổi mở rộng quan hệ trong giới võ lâm.
Nhưng ẩn sau đó còn một mục đích khác—đó là xác lập trật tự và xếp hạng các thế lực thuộc Chính Phái.
Điều này thể hiện rõ ràng qua cách tổ chức yến tiệc.
Những thiên tài trẻ tuổi đều được sắp xếp chỗ ngồi dựa trên vị thế của nơi họ xuất thân, hoặc dựa vào mức độ đóng góp, số tiền tài trợ cho Võ Lâm Minh.
Ngay cả võ đài, lều trại, cùng nhiều đặc quyền khác cũng được phân cấp rõ ràng.
Mỗi người đều sẽ nhận được đối đãi khác nhau, tùy vào thân phận và địa vị.
Không chỉ giữa các phe phái, ngay cả giữa những huyết mạch trong cùng một gia tộc cũng tồn tại sự phân cấp riêng.
Nhưng nếu hỏi Chuwong rằng điều đó có sai không—
Hắn sẽ trả lời "Không".
Dù sao thì đó cũng là quy luật vận hành của thế giới này.
Có thể ai đó sẽ nói rằng, chỉ cần có thiên phú, bất kỳ ai cũng có thể vươn lên trời cao và trở thành ngôi sao sáng chói.
Nhưng điều đó gần như bất khả thi.
Không thể nào có chuyện một kẻ vô danh tiểu tốt lại sở hữu tài năng vượt xa những huyết mạch danh môn, vốn đã được bồi dưỡng và hưởng mọi tài nguyên từ nhỏ.
Trừ khi được thần linh ban phước, hoặc có cơ duyên nghịch thiên.
Chỉ cần nhìn vào hàng ngũ Long Phụng của Trung Nguyên hiện tại cũng có thể thấy tất cả bọn họ đều xuất thân từ danh gia vọng tộc.
Phép màu được gọi là phép màu, chính là vì nó hiếm khi xảy ra.
Và Chuwong hiểu rất rõ điều đó.
Vậy nên, hắn đã sớm quen với ánh mắt khinh thường của những kẻ xuất thân danh giá.
Bọn họ sinh ra đã đứng trên vạn người, bắt đầu từ vạch đích, tận hưởng những đặc quyền và lợi ích mà địa vị mang lại.
Còn hắn, Chuwong—
Chỉ là một tên ăn mày.
Dù hắn có là đệ tử của một trong những Đại Cái của Cái Bang,
Dù hắn nắm giữ vị trí không nhỏ trong bang,
Nhưng trước mắt các danh môn vọng tộc—
Hắn vẫn chỉ là một thằng ăn mày què quặt mà thôi.
Có thể một số người đã nhận ra hắn là người quan trọng của Cái Bang vì hắn đã theo dõi toàn bộ giải đấu.
Nhưng điều đó có thay đổi được gì không?
Là người của Cái Bang thì sao chứ? Đách ai quan tâm.
Cuối cùng, mình vẫn chỉ là một tên ăn mày thôi.
Những ánh mắt khinh miệt, những biểu cảm khó chịu lộ rõ rằng bọn họ không muốn tiếp xúc với hắn.
Sự lạnh nhạt, xa cách, thậm chí cả nét ghê tởm thoáng qua khi họ nhìn hắn—
Tất cả chỉ vì hắn là một kẻ rách rưới.
Những kẻ xuất thân cao quý đương nhiên không muốn dây dưa gì với một tên ăn mày cả.
Đó là phản ứng vô cùng bình thường.
Chuwong đã quá quen với điều đó, đến mức hắn chẳng còn bận tâm hay thấy xúc phạm nữa.
Thay vì để bụng, hắn lại lợi dụng thái độ của họ để đánh giá bản chất con người.
Giống như lúc này đây.
Gia tộc Gu của Sơn Tây dù không nằm trong Tứ Đại Gia Tộc, nhưng vẫn là một gia tộc rất có danh tiếng.
Còn cậu nhóc này, Gu Yangcheon, gần như đã được mặc định sẽ trở thành Thiếu chủ tương lai của gia tộc Gu.
Vậy nên, Chuwong đã đoán rằng cậu ta cũng sẽ có một tính cách kiêu ngạo, hách dịch như bao kẻ cùng địa vị khác.
Nhưng trái với dự đoán của mình…
Ánh mắt của Gu Yangcheon không hề mang chút gì là khinh miệt hay ngạo mạn,
Mà chỉ đơn thuần giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Dẫu vậy, khoảng cách đó cũng rất mơ hồ, khiến Chuwong khó lòng nắm bắt được tâm ý thực sự của cậu.
Không có nhiều người từng tạo cho Chuwong cảm giác này.
Trước đây, hắn đã từng gặp Peng Woojin của gia tộc Peng, Kiếm Long của Hoa Sơn—
Bọn họ cũng mang theo bầu không khí tương tự.
Còn về Thủy Long…
Hắn chưa từng gặp mặt nên không rõ.
Còn Kiếm Phụng?
…
Hắn không muốn nhớ đến cô ta. Cứ nhắc đến tên là thấy rùng mình.
Chuwong nhớ rõ về những võ giả tiền bối hơn là thế hệ trẻ hiện nay.
Và khi nghĩ về những cao thủ của thế hệ cũ, những người đã trở thành bá chủ của võ lâm ngày nay,
Hắn cảm thấy… mình cần phải đánh giá lại Gu Yangcheon.
『Chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt… Chỉ là, nhờ vào màn trình diễn hôm nay của Thiếu gia Gu, Cái Bang đã bắt đầu đánh giá rất cao ngài rồi đấy.』
『Cái Bang? Đánh giá cao ta?』
『Dĩ nhiên rồi! Làm sao chúng tôi có thể bỏ qua ngài chứ?』
Dù gì thì, cậu ta cũng vừa đánh Lôi Long ra bã như một con chó.
Hơn nữa, Hỏa Công mà cậu ta sử dụng ngay đầu trận đấu là chiêu thức mà ngay cả Chuwong cũng không dám mơ tới.
Lần này, cái tên Gu Yangcheon sẽ tạo nên sóng gió không nhỏ.
Chuwong quyết định đẩy mạnh thêm chút nữa, đánh vào cái tôi của cậu ta, tâng bốc lên tận trời.
『Có lẽ… Thiếu gia thậm chí sẽ trở thành Thiên Long tiếp theo—』
Ngay khi Chuwong vừa buông lời nịnh nọt, định dò xét phản ứng của Gu Yangcheon,
Cậu ta bỗng nở một nụ cười nhếch mép.
Đích thị là một nụ cười giễu cợt.
『Thiên Long cơ à?』
Bầu không khí đột ngột thay đổi, lạnh lẽo hẳn đi.
Chuwong cảm nhận được từng giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng.
Huh?
Có phải hắn đã hấp tấp và lộ liễu quá rồi không?
Hay là cậu ta đang nghĩ rằng mình đang coi thường, xếp hạng cậu ta chỉ ngang với Thiên Long cỏn con?
Ừm… cũng có thể.
Chạm tới Thượng Cảnh ở độ tuổi này, ai mà chẳng sinh ra kiêu ngạo.
Suy cho cùng, kiêu ngạo luôn song hành với thực lực và sự tự tin.
Nhưng đó không phải là điều thốt ra từ miệng Gu Yangcheon.
『Chẳng phải danh hiệu đó đã thuộc về Thiếu Lâm rồi sao?』
Giọng nói của cậu ta chậm rãi vang lên, lạnh lùng như tiết trời mùa đông bây giờ.
Không hề là một giả định.
Mà là khẳng định.
Chuwong lập tức nặn ra một nụ cười.
『Hahaha, ngài đang nói gì vậy! Tự dưng lại nhắc đến Thiếu Lâm là sao?』
Hắn không để lộ chút kinh ngạc nào.
Làm ăn mày bao nhiêu năm, kinh nghiệm đầy mình, hắn đã quá quen với việc che giấu suy nghĩ thật của mình.
Nhưng bên trong, cơn bão cảm xúc đang càn quét dữ dội như gây ra động đất, khuấy đảo nội tâm hắn.
Làm thế nào? Làm thế quái nào mà thằng nhóc này biết được!?
Đúng như Gu Yangcheon vừa nói—
Thiên Long tiếp theo của thế hệ này đã sớm được định đoạt.
Chỉ có Võ Lâm Minh, Thiếu Lâm, và một số người trong Cái Bang mới biết sự thật này.
Chỉ có một số rất ít được phép nắm giữ thông tin này.
Ít nhất, đáng lẽ nó phải là như vậy.
Nhưng cậu ta làm sao biết được?
Không chỉ biết danh hiệu này đã có chủ—
Mà còn chỉ đích danh Thiếu Lâm.
Biết kiểu gì, biết thế nào, biếu đến đâu!?
Chuwong cẩn trọng quan sát Gu Yangcheon.
Nhưng cậu ta vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn cười nhạt.
『Thôi bỏ qua đi, ta có thể nhầm lẫn mà.』
Cậu ta không có vẻ gì là bận tâm cả.
Tại sao?
Tại sao khi biết rõ sự thật, Gu Yangcheon lại không hề tỏ ra giận dữ?
Dù bên ngoài đang cười niềm nở, đầu óc bên trong Chuwong đang vận hành hết công suất.
Danh hiệu Thiên Long là ước mơ của mọi thiên tài trẻ tuổi trong Trung Nguyên.
Đó là danh hiệu chỉ dành cho kẻ mạnh nhất.
Nếu đã biết danh hiệu đó bị nẫng tay trên, và mình không có cơ hội…
Thì cậu ta ít nhất cũng phải tỏ ra chút bất mãn mới đúng.
Nhưng Gu Yangcheon lại… hoàn toàn thờ ơ.
Chuwong càng chìm sâu vào suy nghĩ.
Vào lúc đó, Gu Yangcheon tiếp lời.
『Vậy, chẳng lẽ ngươi đến đây chỉ để tán gẫu?』
『À, tiểu nhân không dám lãng phí thời gian của ngài, chỉ là…』
Chuwong cảm thấy mình đang mất dần thế chủ động trong cuộc trò chuyện.
Mỗi câu nói của cậu thiếu niên này càng lúc càng đẩy hắn rơi vào thế bị động, trong khi cậu từng bước nắm quyền kiểm soát.
Tất cả chỉ vì bầu không khí quái lạ này.
Cậu ta không làm gì cả.
Chỉ đơn giản là chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
Không hề có sự vội vã hay nôn nóng.
Không có dáng vẻ của một kẻ đang mong chờ điều gì đó.
Không có bất kỳ sơ hở nào để nắm bắt.
Tuy cách hành xử vẫn tuân theo lễ nghi, nhưng cậu không phải người dễ nói chuyện, có lẽ là nhờ vào xuất thân quý tộc của mình.
Đây không phải phong thái của một thiếu niên trẻ tuổi mà là của một trưởng bối danh môn.
Lẽ nào ta đang nói chuyện với một vị trưởng lão của gia tộc nào đó?
Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng đó chính là cảm giác mà hắn đang có.
Ban đầu, lý do khiến Chuwong tìm đến Gu Yangcheon—
Chỉ đơn giản là để xem thử tiểu tử này là hạng người gì.
Nhưng bên cạnh đó, hắn còn có một lý do khác.
Hắn tìm đến cậu vì trực giác của mình.
Gần đây, vì lý do nào đó, Cái Bang đặc biệt chú ý đến một nhân vật.
Không ai khác chính là Jang Seonyeon, con trai của Nhạc Kiếm.
Bọn họ chắc hẳn đã có một thỏa thuận nào đó với Võ Lâm Minh.
Nhưng mình vẫn không biết nội dung của nó là gì…
Dù vậy, Chuwong cũng chẳng định chống đối mệnh lệnh đó.
Hắn chưa bao giờ có tham vọng làm anh hùng giải cứu thế giới.
Hắn đã buông bỏ và chấp nhận số phận sống dưới đáy xã hội từ lâu.
Nhưng ngay lúc này… khi đứng trước Gu Yangcheon—
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
…Chơi một ván cược nhỏ cũng được nhỉ?
Đây chính là điểm thú vị trong công việc của hắn.
Hắn có thể phát hiện những ngôi sao mới đang lên, những kẻ có tiềm năng tỏa sáng nhất, nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Và khi thời điểm thích hợp, hắn có thể tiếp cận bọn họ, giống như cách hắn đang làm lúc này.
Tất nhiên, nếu để Cái Bang phát hiện, thì mọi chuyện sẽ lại trở nên rắc rối, vì chuyện này thiên về lợi ích cá nhân hơn...
Kệ thôi, ai mà chẳng cần đường sống riêng?
Chuwong đã cống hiến cả thanh xuân cho Cái Bang.
Nhưng đổi lại, bọn họ đã cho hắn được gì?
Dẫu cho bao năm đã trôi qua, hắn chẳng thu về được gì cả.
Ngay cả khi hắn tự mình tìm cách kiếm sống, bọn họ cũng sẽ tìm cách cản trở hắn.
Giờ phải tự kiếm ăn mà sống thôi. Không khéo lại chết đói trước cả khi chết già mất.
Tất nhiên, Chuwong không để lộ suy nghĩ này ra ngoài.
Trong khi đó, Gu Yangcheon, người cũng đang lặng lẽ quan sát Chuwong…
Cái gã này… chẳng phải là đại ca của bọn hành khất sao?
Cậu đã biết hắn là ai từ lâu rồi.
***
Đầu Khất Khuyển (乞犬), Chuwong.
Người đàn ông còn được biết đến với một danh hiệu khác—Cái Vương.
Khi ma nhân bắt đầu càn quét Trung Nguyên…
Đại họa cũng ập xuống đầu những kẻ lang thang ngoài đường, không chừa một ai, kể cả bọn hành khất thấp kém nhất.
Người ăn mày không thể tránh khỏi diệt vong.
Vì trong biển lửa thảm sát, ai thừa lòng thương xót cho những kẻ yếu đuối?
Cái Bang tồn tại nhờ vào mạng lưới tin tức, nhưng nếu xét về sức mạnh võ lực, họ lại yếu kém hơn hẳn các phe phái khác.
Hơn nữa, nội bộ bọn họ cũng chẳng có sự đoàn kết thật sự.
Thế nên, tất cả những gì họ có thể làm chỉ là chờ chết.
Họ van xin Chính Phái cứu giúp, nhưng chẳng ai thèm đoái hoài.
Bởi vì bọn họ không còn giá trị gì nữa.
Chính Phái còn đang chật vật bảo vệ chính mình, thì lấy đâu ra thời gian để quan tâm đến một đám ăn mày?
Nhưng giữa những kẻ cùng đường ấy, Cái Vương chính là một vị anh hùng, một ngọa hổ tàng long thực sự.
Hắn đã tập hợp tất cả những kẻ hành khất.
Những kẻ chỉ còn cách cái chết một bước chân, bị vùi dập bởi đói khát, bệnh tật, tuyệt vọng.
Hắn đã kéo bọn họ ra khỏi bùn lầy.
Hắn cũng đóng vai trò quan trọng trong việc chặn đứng quân đoàn Thiên Ma ở trận đại chiến với ma nhân, dưới sự chỉ huy của Wi Seol-Ah.
Bản năng sinh tồn của hắn cực kỳ mạnh mẽ.
Nói chính xác hơn, đó không chỉ là bản năng—mà là một năng lực đặc biệt, đáng sợ hơn thế.
Và giờ đây, người đàn ông ấy lại đang đứng trước mặt mình, trong tình trạng thế này.
Kẻ từng chạy tụt quần khắp bốn phương, vắt kiệt sức lực chỉ để cứu thêm một mạng ăn mày trong kiếp trước của tôi, bây giờ trông chẳng khác nào một gã ăn mày tầm thường.
…Mặc dù trong tương lai, hắn vẫn là một tên ăn mày.
Chỉ là một tên ăn mày có tài hơn người mà thôi.
Tôi lặng lẽ quan sát Chuwong, người đang mỉm cười đầy tự nhiên, đồng thời cân nhắc bước đi tiếp theo của mình.
Không ngờ hắn lại tự tìm đến mình sớm như vậy.
Tôi đã lường trước được chuyện sẽ có người tiếp cận tôi sau khi tôi đập cho Namgung Cheonjun tơi bời khói lửa—dù là người của Võ Lâm Minh hay Cái Bang.
Nhưng tôi không nghĩ rằng nó lại tiến triển nhanh đến thế.
Hắn đang tự ý hành động à?
Theo như tôi quan sát, khả năng đó rất cao.
Tôi không biết cụ thể ý đồ của hắn là gì, nhưng dường như hắn có hứng thú với việc thiết lập mối quan hệ với tôi.
Cũng tốt thôi.
Cái Bang là một tổ chức được Võ Lâm Minh chính thức công nhận.
Dù Võ Lâm Minh đang dần mục ruỗng từ bên trong, nhưng trong mắt thiên hạ, nó vẫn là một thế lực có uy tín nhất định, và tôi có thể tận dụng điều đó.
Huống hồ, kẻ trước mặt mình lại là Đầu Khất Khuyển…
Nếu tôi nhớ không nhầm, người đàn ông này là đồ đệ của một trong các Đại Hoàng hay Đại Cái gì gì đó. [note69600]
Một nhân vật không thể xem thường.
Trong kiếp trước của tôi, khi hắn đã thống nhất được toàn bộ đám hành khất, chính miệng hắn từng tuyên bố rằng mình đã chính thức tiếp nhận vị trí Đại Cái, vậy nên có lẽ tôi cần điều chỉnh lại cách nhìn nhận về hắn.
Hơn nữa, cây Đả Cẩu Bổng mà Chuwong sử dụng khi đó chính là bảo vật trấn bang, chỉ dành riêng cho các Đại Cái. [note69601]
Điều đó có nghĩa là thiết lập quan hệ tốt với hắn sẽ đem lại lợi ích không nhỏ cho tôi.
Đặc biệt khi hắn ta cũng đang muốn gì đó từ tôi.
Nhưng mà…
『Ngươi tự giới thiệu mình là đại hiệp Chuwong đúng không?』
『Ôi chao~…Không không, Thiếu gia Gu gọi tôi là đại hiệp thì quá lời rồi. Một kẻ ăn mày rách rưới như tôi thì làm gì có tư cách đó…』
『Chuyện cần bàn, hãy đợi đến khi giải đấu tỷ võ kết thúc rồi nói tiếp. Giờ e rằng vẫn còn quá sớm.』
『Ahh...! Ôi trời, dường như tôi đã vội vàng quá rồi...! Không sao đâu! Tôi, Chuwong, không có gì ngoài thời gian, chỉ cần Thiếu gia không đuổi tôi đi là đã đủ mãn nguyện rồi. Cảm tạ ngài.』
Bộ dạng hắn trông chẳng khác nào sẵn sàng hiến thận cho tôi, khiến tôi cảm thấy hơi khó xử.
Hắn đâu có như thế này trong kiếp trước của tôi.
— …Dù ta có chết, thân xác phàm tục có mục rữa, linh hồn ta cũng sẽ không diệt!
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hắn ngoạm đứt tai một tên ma nhân như một con chó điên.
Lúc đó trông ngầu biết bao nhiêu…
『Hehehe…』
Nhưng bây giờ thì… tôi chỉ biết cạn lời khi nhìn thấy cái bộ mặt cười ngờ nghệch của hắn.
…Tóm lại, nếu thực sự có ý định hợp tác, thì bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện với hắn.
Tôi phải đợi đến khi giải đấu kết thúc.
Không phải vì một lý do đặc biệt nào cả.
Chỉ đơn giản là – sau giải đấu này, danh tiếng của tôi sẽ tăng lên đáng kể.
Cái tên Gu Yangcheon lúc đó sẽ có một trọng lượng hoàn toàn khác so với bây giờ.
Nếu muốn giao dịch, phải chờ đến lúc giá trị của mình đạt đỉnh, như thế mới có thể nắm đằng chuôi trong bất kỳ cuộc thương lượng nào.
Nói chuyện ngay lúc này chẳng khác nào lãng phí một cơ hội lớn hơn trong tương lai.
『Được giao du với ngài thế này quả thực là vinh hạnh trời ban cho tôi…!』
『…Ừm...』
Chuwong có vẻ biết ơn trên bề mặt, nhưng chắc hẳn trong lòng hắn cũng có chút thất vọng.
Bởi vì thực tế là chúng tôi chẳng nói chuyện gì đáng kể cả.
Và hắn biết điều đó.
Hắn chắc chắn cũng giống như tôi, nhận ra rằng danh tiếng của tôi sau giải đấu sẽ khác biệt hoàn toàn so với hiện tại.
Và đó không phải là điều có lợi cho Cái Bang.
『Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.』
Tôi đưa tay ra sau khi nói xong câu đó.
Vừa thấy tay tôi, nụ cười trên mặt Chuwong bỗng khựng lại.
Gì đây? Bất ngờ quá à?
Tôi biết hắn luôn cố tình hạ mình trong công việc, nhưng không ngờ lớp mặt nạ của hắn lại bị phá vỡ nhanh đến vậy.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, hắn đã lấy lại vẻ tươi cười lịch thiệp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, hắn bắt tay tôi lên xuống đầy hào hứng.
『Tôi chắc chắn sẽ tìm đến Thiếu gia Gu ngay sau khi giải đấu kết thúc!』
Sau lời tạm biệt, Chuwong xoay người rời đi, nhưng cứ đi được vài bước là hắn lại cúi đầu chào tôi.
Hắn định làm thế đến bao giờ đây…?
Không thể tin được Cái Vương trong ký ức của tôi lại có bộ dạng như thế này khi còn trẻ.
Hình tượng ngầu lòi trong đầu tôi hoàn toàn sụp đổ rồi.
Sau khi bóng lưng Chuwong khuất dạng, tôi quay trở lại lều của mình.
Vì đây chỉ là một cuộc trò chuyện xã giao, diễn ra không quá lâu, nên tôi không mất nhiều thời gian lắm.
『…Hmm?』
Vừa bước vào trong lều, tôi liền thấy Namgung Bi-ah đang ngủ say sưa, đầu tựa lên đùi của Wi Seol-Ah.
Tôi lập tức chạy lại và lay cô ấy dậy.
『Ưmmm~…』
『Này! Sao lại ngủ ở đây!? Cô bảo là mình có trận phải đấu cơ mà!』
Cuộc trò chuyện của tôi với Chuwong không quá dài, nhưng cũng đủ lâu để trận đấu của Namgung Bi-ah bắt đầu từ đời nào rồi.
Chết tiệt, có ai lại trễ giờ thi đấu chỉ vì ngủ quên không chứ?
『Hưmph…』
『Đừng có nói mớ nữa, dậy ngay—』
『…Đã đấu xong và quay về rồi mà…』
Tôi dừng lại khi nghe thấy tiếng Namgung Bi-ah lẩm bẩm.
『Gì cơ?』
Tôi hỏi lại, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
『Trận đấu… xong rồi… Không sao…』
Nhưng câu trả lời của cô ấy vẫn không đổi.
Cô ấy đã đấu xong và quay về rồi á? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó…?
Thế còn Gu Jeolyub thì sao…?
__________
Hôm nay vừa ngót PJ tròn 200 ngày tuổi (chưa gì đã hơn nửa năm rồi) và cũng đánh dấu cột mốc 1M lượt xem trên Hako! Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ và theo dõi bộ truyện! Mong rằng trong tương lai mình sẽ còn thời gian sức lực theo đuổi PJ này (¬_¬") Chắc không phải tạo flag đâu…
Trùng hợp là hôm nay cũng là một dịp đặc biệt: Nhân ngày 8/3, chúc các bạn nữ luôn luôn vui, khỏe, xinh nhé!
Here’s a gift: [note69594]
Một phân đoạn lồng tiếng nhỏ giữa hai nhân vật Ma Giáo chủ chốt trong chương 60 novel =))


21 Bình luận