Chị em Tier 1 - Bốn chị e...
Kamishiro Kyousuke Narumi Nanami
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 3 - Tam Nữ - Game Thủ・Tài năng của Meru

3 Bình luận - Độ dài: 10,872 từ - Cập nhật:

『—Nào, chỉ còn 6 team là còn sót lại ở vòng cuối cùng!』

Lúc tôi đang gấp quần áo đã giặt thì nghe được giộng bình luận rõ ràng bên tai.

『Vòng dần thu hẹp, các đội đồng loạt di chuyển! Đội S3K đang có lợi thế vị trí chăng!?』

“Sẽ được! Như thế này có thể được!”

“Làm ơn~......! Làm ơn~......!”

『Meru~! Bình tĩnh nào—~!』

Và tiếng của nhóm Chinana, Ranka, Kikuri lai càng đập mạnh hơn vào tai tôi nữa.

Mấy chị em họ đang dán mắt vào cái màn hình treo tường đang hiển thị game FPS rất to.

『Đội WE bị đẩy ra vật chắn! Cuộc chiến bùng nổ hơn rồi! S3K vẫn đang có lợi thế về vị trí! Họ xả đạn từ trên cầu thang xuống dưới! Nhưng mà các đội khác vẫn đang điên cuồng lao lên! Cứ như là phim xác sống vậy!』

Những tiếng đạn tạch tach tạch vang lên. Màn hình game chuyển động dữ dội, trong lúc tôi đang không biết gì thì đã chuyển sang một màn hình khác. Dường như là player bị hạ mất rồi.

『S3K chống đỡ hết rồi à! Dưới cầu thang giờ đây la liệt xác chết!—Không, ở đằng sau họ! Ở đằng sau họ! Không biết từ lúc nào, một Cloud Cross đã xuất hiện sau lưng của S3K! Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi! Là《UltraMail》của đội AlphaPlanetPG!』

““Kyaaaaaaaaaaaa—~!!””

Ranka và Chinana ôm nhau rồi hét lên hân hoan.

Như để bắt nhịp với bầu không khí đó, cả màn hình game lẫn phần bình luận cũng ngày càng sôi động lên.

『Hốt được 1 mạng rồi! Cách điều khiển nhân vật thật đáng sợ! Trong lúc đó đồng đội đang tiến lên cầu thang! Tạo thế gọng kìm rồi! Nhưng mà vòng gần như đã thu hẹp hoàn toàn! Sao đây!? Sẽ ra sao đây!? Nụ cười của nữ thần chiến thắng sẽ dành cho bên nào đây!—Trận đấu kết thúc!! Đội cuối cùng còn trụ đến cuối cùng là AlphaPlanetPG! Một màn lội ngược dòng không tưởng từ vị trí bất lợi! Với chiến thắng này, gần như họ chắn chắn giành suất đại diện Nhật Bản tại VBGS PG~!』

““『Ưwaaaaaaaaaaa———~!!』””

Thứ tiếng giống như tiếng hét, à mà chỉ toàn tiếng hét thôi, được Ranka và Chinana cất lên rồi nhảy cẫng.

Tôi vừa ngắm nhìn họ từ phía sau, vừa đuổi con mèo Hanasaka đang định biến đống đồ tôi vừa gấp lại thành giường cho nó.

Có vẻ như là Meru thắng rồi.

Tôi biết thế, nhưng màn hình thì chuyển động qua nhanh, liên tục đổi sang người chơi khác nên với một người không có kiến thức nền tảng như tôi thì chẳng hiểu sao ra làm sao cả.

“Khoan đã! Kiminaga! Kiminaga!”

Ranka vừa hưng phấn đến đỏ cả mặt, vừa chạy đến chỗ tôi từ góc phòng khách.

“Ăn mừng, ăn mừng! Phải làm đồ ăn mừng ngay!”

“Đồ ăn mừng á......Cụ thể là gì mới được? Nếu là thịt ba chỉ thì còn đấy.”

“Món đấy thì không được! Phải mang cảm giác ăn mừng hơn......Gà Tây chẳng hạn!”

“Đào đâu ra chỗ bán món đó hả......”

Thân là tiểu thư mà trí tưởng tượng ăn mừng nghèo nàn ghê ha.

“Ôi, em run hết cả người~! Đến trận thứ 2 mà vẫn chưa ngon lành gì ấy chứ.”

『Hồi hộp thật sự ha~. Từ đó rồi mới chuyển biến tốt lên được』

Lúc mà Chinana và Kikuri trao đổi cảm tưởng với nhau qua iPad thì tôi nghe được tiếng mở cửa từ lầu trên.

“......Em mệt quá~......”

Vừa gù lưng, Meru vừa đi xuống cầu thang. Mái tóc dài của nhỏ rũ xuống trước mặt, dường như còn dài hơn so với mọi khi nữa.

“A~, chúc mừng nhé~! Meru!”

“Em chúc mừng chị~~!”

『Chúc mừng~』

Meru vừa xuống cầu thang thì Chinana khẽ chạy đến ôm chặt lấy nhỏ. Meru vừa nhận lấy cú ôm đó, vừa nói “......cảm ơn” với nụ cười trông ngượng ngùng.

Tôi từ lúc sinh ra cho tới giờ còn chưa đụng tí gì vào hàng Nintendou, nên game FPS nó giống như khái niệm dị giới vậy—nhưng khi nhìn vào nụ cười đó, niềm vui dung dị vì người đã nỗ lực được đền đáp tự nhiên dâng trào bên trong tôi.

......Được rồi.

“Nướng Gà Tây nhể!”

Khi mà tôi đứng dậy tuyên bố như thế thì đến cả người lúc nào cũng cáu gắt như Ranka cũng vui vẻ mà réo hò “hoan hô~~!”—

—Và đúng lúc tôi đang tìm chỗ có thể mua Gà Tây thì-

『.....Ửn?』

Kikuri di chuyển từ iPad sang màn hình treo tường như nhận thấy gì đó mà thốt ra tiếng, sau đó thì gọi các chị em lại.

『Này 3 đứa~. Có điện thoại từ Yoshino-san kìa~』

Yoshino-san?

Bơ đi tôi đang nghiêng đầu trước cái tên không quen thuộc, cả ba chị em trừ Kikuri ra đều quay lại mà có chút trông như bất ngờ.

“Từ mama à? Hiếm thấy ghê......”

Khi nghe được Ranka nói thế thì tôi cuối cùng cũng ngợ ra.

Yoshino—Hình như đó là tên của hiệu trưởng.

『Chị cho hiển thị lên màn hình đây~』

Kikuri nói như thế mà không cần xác nhận về phía tôi, nên tôi vội vàng cất điện thoại và ngồi ngay ngắn lại.

Cũng từ cái hôm chuyện làm thêm bị phát hiện, suýt bị đuổi học cho đến giờ. Vì là người chủ trực tiếp thuê tôi nên không thể thất lễ được.

Màn hình treo tường hiển thị hình ảnh cuộc gọi thoại.

Và người xuất hiện là một mỹ nữ với đôi mắt dài sắt nét, mặc bộ đồ vest chỉnh tề.

『Yaa~, các con yêu quý của mẹ, vẫn đang sống khỏe mạnh nhỉ?』

Ngay cả qua màn hình, tôi cũng cảm nhận được một sự hiện diện mạnh mẽ, như thể cơ thể bị siết chặt lại, khiến tôi không thể nào mà không thấy căng thẳng.

Người này là Kichijouji Yoshino. Cô là hiệu trưởng của học viện tư lập Somei nơi chúng tôi theo học, và là một trong những doanh nhân hàng đầu của Nhật Bản, người đã xây dựng lên một công ty IT đứng đầu ngành chỉ trong một đời. Cô là người đã sống một cuộc đời nâng tầm hình mẫu cuộc sống mà tôi hướng tới lên một vài bậc.

Với độ tuổi của trưởng nữ Kikuri, ít nhất cô cũng phải trên 35 tuổi rồi. Tuy nhiên, cô vẫn giữ được vẻ đẹp trẻ trung đến mức có bảo mới chỉ đôi mươi thôi cũng không cảm giác bất thường, còn khiến mấy đứa con trai trong trường luôn đồn rằng 'Cô ấy chắc chắn là một phù thủy hoặc một nàng elf’ nữa.......(nguồn tin từ Mitaka).

Tất nhiên là chỉ có tôi đang hồi hộp thôi, còn các chị em Kichijouji thì đang thản nhiên nói chuyện với người mẹ trong màn hình.

“Nếu bảo là thương bọn con thì thỉnh thoảng mẹ hãy về đi chứ.”

“Phải rồi đó~. Đã bao nhiêu tháng rồi ạ?”

『Xin lỗi nhé. Mẹ bận công việc bề bộn quá. Không thể rời thung lũng Silicon một thời gian』

Thung lũng Silicon......Khung cảnh phòng được chiếu là phòng trong khách sạn, hoặc là biệt thự nhỉ. Dù là đằng nào đi nữa thì phong cách rất giống Mỹ.

『Lần này mẹ có 2 việc cho Meru』

Được gọi tên, Meru vẫn im lặng ngồi trên ghế sô-pha mà ngước lên.

『Thứ nhất là chúc mừng con trở thành đại diện Nhật Bản. Vậy là qua được ải đầu tiên rồi ha?』

“C-......Cảm ơn mẹ......”

Meru trả lời như thế ngoài dự đoán của tôi. Có vẻ như nhỏ không nghĩ là mình sẽ được chúc mừng.

Hiệu trưởng tiếp tục mà dường như không nhận ra bộ dạng đấy.

『Mẹ đã xác nhận ngày của đại hội rồi, nhưng trước hết thì cho đến tháng 6 thì con có thể thảnh thơi nhỉ?』

“Ừm......Nhưng mà con vẫn có luyện đấu nhóm.”

『Nếu thế thì tốt......Nhân tiện thì, đối sách để thi giữa kỳ thuận lợi chứ?』

Meru đông cứng cả người.

Ranka, Chinana và tôi đều tập trung đến bộ dạng đấy. Ranka và Chinana thì nở nụ cười mà trông như khó xử.

『Ừm......Đúng như dự đoán』

Cả hiệu trưởng lần nãy cũng thấm ra nụ cười gượng trên môi.

『Meru. Tuy nói là trường tư lập, nhưng cho đến trung học là nghĩa vụ phải học tập. Mẹ có thể bỏ qua nếu xét từ quyền hạn của mình, nhưng khi đã lên cấp cao trung rồi thì có lẽ không được như thế nữa. Chuyên cần thì mẹ có thể bằng cách nào đó cho qua, nhưng chí ít con có thể tự mình hoàn thành bài kiểm tra chứ?』

Meru lượn lờ ánh mắt đi như thể giận dỗi, vừa lẩm bẩm một cách cay độc.

“......Trường học thì sao cũng được. Nếu có thể nghỉ thì con muốn được mẹ chấp thuận.”

Câu trả lời đúng như tôi dự đoán.

Hiệu trưởng vừa chống đôi gò má, vừa cười cay đắng.

『Mẹ muốn thông cảm với mong muốn của con gái mình nhất có thể, nhưng mà với tư cách là một người mẹ, mẹ không thể đồng ý được. Dù là hình thức nào đi nữa, bằng cách tốt nghệp học viện trường mình, nhất định tương lai của con sẽ theo hướng tích cực.—Con cũng hiểu rõ nghề game thủ chuyên nghiệp không phải là công việc có thể kéo dài mãi mãi mà đúng chứ?』

“........................”

Vào lúc bắt đầu làm công việc làm việc nhà thay, Meru đã tự mình nói. Rằng, game thủ chuyên nghiệp quá 25 tuổi phần lớn đều giải nghệ hết cả.

Tôi cũng với tư cách là một đứa trẻ cũng đau đớn khi nghe những lời lẽ đúng đắn ấy của bậc người lớn.

『Tuy vậy, đột nhiên bảo con tự thân học đi thì mẹ cũng hiểu là khó cho con......Kiminaga-kun ở đằng kia』

“Ể~, dạ?”

Đột nhiên bị gọi tên làm tôi vừa ngạc nhiên vừa đáp, thì hiệu trưởng hướng nụ cười như thể xoa dịu con tim người khác, rồi nói.

『Công việc đây. Dạy cho Meru học, tránh hết các điểm dưới trung bình nhé』

“Quân tử-kun......Cậu thật sự đúng là một tên đáng ghen tị thật đấy.”

“Về cái gì hả.”

“Chẳng phải cậu có buổi học nhóm với cặp vú đó—à, thất lễ rồi, với hai chị em Kichijouji-san ngực bự đó sao?”

“Có sửa cũng vậy thôi nhé.”

Hiện tại là sau giờ học. Vẫn cứ như mọi khi, lúc mà tôi nói ra tình hình hiện này cho Mitaka mình gặp ở cạnh cửa sổ căn-tin trường thì cậu ta bắt đầu nói linh tinh, nên là tôi đáp lại bằng giọng ngao ngán như mọi khi.

Mitaka ‘chao ôi chao ôi’ than thở,

“Mấy cái vườn trái cây trĩu nước đó không lọt được vào mắt cậu hả? Đáng buồn thế.”

“Câu đấy thằng này nói mới đúng, con nhỏ quấy rối tình dục này.”

“Ây chà, biểu hiện không chính xác rồi nhể. Em ấy vẫn còn là học sinh năm nhất......vì còn nhiều cơ hội để phát triển nên vẫn còn một nụ hoa lớn đang trong quá trình nảy nở.”

“Kinh tởm lắm đấy......”

Ở Nhật Bản bộ không có luật nào trừng phạt nữ sinh trung học mà là trùm về mặt quấy rối tình dục à?

“Nói chứ quân tử-kun, cho dù tớ không phải là otaku JK đi nữa thì lồng ngực vẫn sẽ thấy xao xuyến trong tình huống này đấy—con trai bình thường lành mạnh thì chắc sẽ như vậy.”

“Chính vì là con trai bình thường lành mạnh đấy chứ. Tinh thần tớ được rèn luyện rồi, không để bị chi phối bởi thú tính khi tiếp xúc với lại người khác giới đâu.”

“Bộ cậu từng vào chùa hả?”

“Lúc xưa, bị con em gái nó rèn cho miết.”

“Rèn á—nào, tớ cũng là con người đấy. Dừng nói mấy chuyện bậy bạ về gia đình đi nào.”

“Lúc cậu nói thế thì đã quá trễ rồi đấy.”

“Mà lúc nào tớ cũng nghĩ thế này, em gái cậu rốt cuộc là người như thế nào đấy. Em ấy đã rèn giũa một đứa con trai trong tuổi dậy thì như thế nào mà thành ra kém cỏi như thế? Tớ rất là tò mò về ẻm lắm. Nhất định cho tớ gặp nhé.”

“Em gái tớ vẫn còn là học sinh trung học đấy, con nhỏ cuồng nữ sinh cao trung này.”

“Ngược lại càng kích thích.”

Bây giờ thì tôi quyết định là nhất định không để cho nó gặp con nhỏ này.

“Rồi thì sao? Hết tự mãn rồi chứ? Cái tên gây cáu này.”

“Tớ chỉ toàn nghe những phát ngôn quấy rối tình dục về con nhỏ ở chỗ tớ làm thêm thôi nhé—Tớ có chuyện đây. Giống như lần trước thôi. Hãy nói cho tớ nghe chuyện mà cậu biết về Meru đi.”

“Hơ hơ~. Hết tứ nữ, giờ bắt đầu tới cua tam nữ à. Ra tay từ dưới lên, chứng tỏ cậu cũng khá đấy chớ.”

“Tớ còn chưa thể hòa hợp được với nhịp sống của Meru đây.”

Tôi bơ đi mà tiếp tục nói.

“Tớ chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhỏ. Phải dạy nhỏ học nên tớ nghĩ cần một chút thông tin về nhỏ thôi.”

“Bộ cậu nghĩ tớ là cái Wiki tán gái hay gì à? Đúng là một tên quá thể đáng. Nếu nói đằng nào thì tớ là sách hướng dẫn nhé.”

Mitaka nói ‘cái mà thường mấy trang chính thức công bố ra đấy’ rồi cười cợt. Tôi chẳng hiểu là cậu ta đùa gì nữa.

“Kichijouji Meru-chan nhể. Tiếc thay là tớ không biết số đo ba vòng, nhưng mà theo chẩn đoán của tớ thì tầm cỡ F đấy.”

“Ai hỏi hả.”

“Chán thật chớ~. Nói thật thì không có thông tin gì thêm từ chuyện tớ đã nói đâu—Thời trung học thì em ấy đã trở nên vô song trong một giải đấu công đồng không chính thức rồi, dù rằng học sinh trung học không đủ điều kiện để tham gia giải đấu chính thức, nhưng mà vẫn là thiên tài được tuyển vào đội siêu to là『AlphaPlanet』. Tên player của em ấy là『UltraMail』, danh xưng là『Urume』. Phong cách chơi thì là tấn công mạnh mẽ vào tiền tuyến, sử dụng aim và kỹ năng điều khiển nhân vật một cách tàn bạo, một kiểu chơi mà không giống người Nhật cho lắm. Có lẽ cũng là lẽ đương nhiên thôi.”

“Sao lại là lẽ đương nhiên?”

“Cậu không biết à? Em ấy lúc học tiểu học hình như đã có 2 năm sống ở Hàn Quốc đấy. Được mẹ—hiệu trưởng dẫn theo.”

“Hể~, ra là thế. Nhưng mà Hàn Quốc với game có gì liên quan đến nhau?”

Tôi hỏi thế rồi thì Mitaka nhìn chằm chằm đến tôi bằng gương mặt cạn lời.

“Gì đấy.”

“Cậu không biết gì về mấy cái này nhỉ. Nói đến Hàn Quốc thì đấy là một trong những quốc gia hàng đầu về eSport trên toàn thế giới đấy.”

“Ể? Thế hả?”

“Tớ cũng chưa từng đến nên không rõ tường tận đâu, nhưng mà trẻ con Hàn Quốc đã chơi game PC đối kháng mà như là đi mua bánh kẹo sau giờ học vậy ấy. Meru-chan cũng bắt đầu chơi FPS ở Hàn Quốc—Vậy nên phong cách chơi cũng ảnh hưởng từ KR đấy.”

“Hểể......”

Hàn Quốc thì nổi tiếng là xã hội coi trọng học vấn, nhưng cũng có những mặt như vậy sao.

“Lại lịch em ấy như thế đấy, nên tiếng Hàn Quốc cũng thạo nữa. Cậu phải cẩn thận để không bị nói xấu bằng những từ ngữ mình không biết đấy.”

“Sẽ khắc cốt ghi tâm.”

“Fight! Cherry Boy~”

“Tớ biết tiếng Anh đấy nhé.”

Ở cổng sau dẫn ra ngoài từ sân trường, có một đứa con gái với mái tóc mà tôi quen biết đang đứng tựa và cột cổng như tránh ánh mắt hướng vào bên trong trường.

“......Tại sao lại trốn?”

“.....................”

Từ trong phần mái dài, Meru lườm tôi bằng ánh mắt mà trông khó chịu phần nào đó.

Rồi thì nhỏ quay ngoắt đi.

“Trông như tôi......không bình tĩnh được.”

Và nhỏ nắm chặt lấy váy mình.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Meru mặc đồng phục—cơ mà là lần đầu thấy nhỏ mặc váy luôn ấy chứ.

Bộ dạng tôi thường thấy lúc nào cũng chỉ là hoodie hay quần ngắn, cũng có khi những bộ mặc ở nhà mà gần như là bán khỏa thân, nên khi thấy Meru mặc chỉnh tề từ trên xuống dưới thật sự là tươi mới làm sao. Việc cho phần áo sơ mi vào trong váy khiến tôi cảm nhận được chút sự nghiêm túc. Mặt khác thì nhỏ lại luộm thuộm cởi banh cái nút áo khoác ra......có lẽ cài lại sẽ khó chịu lắm chăng. Ở phần ngực ấy.

Tôi nhớ lại vô số cuộc nói chuyện với em gái từ trước cho đến giờ, và nói ra miệng lời lẽ hợp nhất trong lúc này.

“Anh thấy hợp lắm đó.”

Lại một lần nữa ánh mắt từ trong phần mái dài ấy nhìn chăm chú đến tôi.

px9FcbI.jpeg

“Tôi nghĩ đó không phải là câu để khen đồng phục đâu.”

“......Thế hả?”

“Như thế thì giống như là đang cosplay.”

“Thế hả......? Lúc mà anh khen nhỏ em gái lúc nó vào trung học thì nó khá mừng rỡ ấy chứ.”

“............Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi cho người khác thấy không chừng.”

Nhìn xuống bộ dạng của mình rồi thì Meru lẩm bẩm.

Phải rồi ha. Lễ nhập học đã trôi qua trong tôi lâu rồi nên hoàn toàn chẳng bận tâm đến, nhưng mà Meru là tân học sinh của cấp cao trung mà ha.

Nếu thế thì quả nhiên phải khen đồng phục mà.

“Anh thấy hợp lắp đó.”

“......Kiminaga này, anh anti cái ham muốn được thừa nhận đến thế, vậy mà hay khen người ta ghê nhỉ.”

“Vì anh bị nhỏ em gái đánh đấy.”

“Chỉ mỗi cái khen xã giao là giỏi lên thôi.”

“Bộ khéo đến nỗi giống xạo lắm à?”

“......Hứm.”

Meru lại lần nữa quay mặt đi như trốn tránh ánh nhìn của tôi.

Thôi nào, đứng nói chuyện mãi thế này thì lãng phí thời gian lắm.

“Tới thư viện đi. Biết đường không?”

“Không.”

Tôi dẫn theo Meru hướng về phía bên trong trường.

Từ sân trường dẫn lối đến cổng sau ấy, tôi có thể thấy chỗ quầy ghế ở căn-tin, nơi mà lúc nào cũng nói chuyện với con nhỏ đấy......nhưng mà giờ thì đã chẳng còn thấy bóng dạng của Mitaka nữa rồi.

Cái này là quan điểm của tôi thôi, nhưng mà học hành tốt nhất là nên làm ở trường thì hơn.

Ở nhà thì bị nhiều thứ làm phiền, khó mà tập trung cho được. So với mấy nơi như quán ăn gia đình, trường học là nơi có tất cả cơ sở vật chất để phục vụ cho học tập nên sẽ dễ dàng tập trung hơn rất nhiều.

Quan trọng hơn hết, nếu có thể tượng tưởng nên hình ảnh ‘trường học là nơi để học’ là được rồi.

Giống như con chó của Pavlov vậy. Điều kiện phản xạ giúp tự động nâng cao động lực.

Đặc biệt đối với những người không tồn tại chút hình ảnh gì về việc học trong phòng riêng của mình như Meru, tự học ở trường chắc chắn là có hiệu quả hơn.

Chắc chắn là vậy—nhưng mà-

“........................”

“......Oi. Tại sao lại trốn sau lưng anh.”

Từ sau khi bước chân vào bên trong trường, Meru chẳng hiểu sao mà cứ đang co ro ở đằng sau lưng tôi.

Cứ như thể con sóc trốn tránh tổ ong vậy.

“Không có gì cả. Mau đi nhanh đi.”

“Khó đi lắm đấy. Sự hiện diện của em quá thấp, làm anh bất an không biết em có đang đi theo mình không nữa.”

“Vậy thì thế này là được rồi đúng chứ.”

Meru bắt lấy cánh tay tôi từ đằng sau.

“Nếu thế này thì anh sẽ biết tôi đang có mặt.”

“......Cứ như là dắt chó đi dạo thế này......”

Tôi vừa kéo tay Meru như là kéo dây xích, vừa bước đi trong hành lang trường.

Tuy nói là giờ tan trường, vẫn còn học sinh ở lại để sinh hoạt câu lạc bộ này nọ. Và cứ mỗi khi lướt qua từng học sinh, Meru gián tiếp dùng tôi như bức tường để núp mình đi.

“Sao thế? Bộ không muốn ai đó tìm thấy mình à?”

“......Không có.”

“Vì nổi tiếng nên không muốn ai nhìn mặt—mà chắc cũng không phải thế đâu ha. Nếu thế thì chỉ cần đeo một lớp khẩu trang vào là giải quyết được vấn đề rồi.”

Vậy tức là......

“Lâu rồi không đến trường nên sợ hả?”

“Hả? Cái gì? Ai sợ.”

Cái tay nắm chặt lấy cánh tay tôi của Meru kéo liên tục như thể phản đối.

Trúng tim đen quá rồi.

“Đúng thật không đi học lần nào kể từ lúc nhập học thì cũng sẽ có cảm giác ái ngại nhỉ. Nhưng mà em ở nhà thì lúc nào cũng bạo đến thế vậy mà—”

“Hả? Anh bảo ai khôn nhà dại chợ?—A~”

Đúng lúc đó có nam sinh lạ mặt bước ngang, làm cho Meru đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.

Lúc mà nam sinh đó đi vừa đủ xa rồi thì nhỏ lại lần nữa kéo kéo cánh tay tôi.

“Nè~, tôi ở nhà cũng không có bạo gì hết nhé, nhé~”

“Biết rồi biết rồi. Biết rồi mà.”

Dường như Meru mà từ trước cho đến giờ tôi nhìn thấy chỉ là một mặt thôi.

Như này, để nhỏ có thể đến trường một cách bình thường chắc hẳn còn xa vời lắm.

Này nọ như thế rồi thì bọn tôi cũng đã đến thư viện.

Tôi cứ ngỡ trước kỳ thi sẽ đông lắm không chừng, nhưng mà lại thưa thớt người ngoài dự đoán. Chắc là bọn nó đến phòng tự học, hay là đi đến KFC ở trên phố rồi không chừng.

Tôi dẫn Meru đi đến chỗ ở đằng góc.

Ngồi xuống trước rồi thì tôi chỉ tay vào ghế bên cạnh cho Meru.

Meru nhìn cái ghế đó mà trông như lúng túng.

“Ngồi bên cạnh à......?”

“Như thế thì sẽ dễ dạy hơn còn gì. Trong này thì phải nhỏ tiếng nữa.”

Ngồi đối diện thì chỉ có thể nhìn ngược sách giáo khoa hay tập vở, mà cũng phải nói to lên một chút nữa.

“Đừng có nói bây giờ lại ngại à nha. Ai nói vì là chuyên nghiệp nên tách bạch rõ ràng vậy ta?”

“......Hà~. Biết rồi......”

Meru vừa thở dài, vừa bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh tôi.

Cho người ta thấy bộ dạng mình mặc đồ lót, vậy mà ngồi chung thì lại chần chừ à. Đúng là một con nhỏ mà tôi không hiểu nổi.

Tôi lấy sách giáo khoa ra từ cặp rồi mở rộng trên mặt bàn.

Cuốn mà tôi đang xài không phải dùng cho cấp cao trung. Mà là sách giáo khoa cấp trung học mà tôi lục lọi ra được từ phòng của mình.

“Đằng nào thì em cũng không nhớ nội dung cấp trung học, nên là bắt đầu lại từ đầu nào.”

“......Trông mất thời gian quá......”

“Tất nhiên rồi. Chuẩn bị tinh thần gian khổ hơn người khác đi, bù lại cái phần mình đã cúp.”

Và thế là giờ dạy kèm bắt đầu.

Nhờ mối quan hệ của nhà Kiminaga mà tôi đã từng làm gia sư. Đối tượng chủ yếu là học sinh tiểu học nên khá là rắc rối, thậm chí còn vất vả chỉ để bắt chúng ngồi yên trên ghế.

So với chúng thì Meru là nhỏ học trò chẳng rắc rối lắm.

Nhỏ nghe tôi nói, không cắt ngang lời giải thích, và quan trọng hơn—lại còn thông minh nữa.

Nhỏ nhanh chóng nắm bắt được điểm quan trọng những gì được dạy và tiếp thu chúng. Một kiểu điển hình của loại thông minh, chỉ là không chịu học thôi.

Biết nhỏ là loại như thế rồi thì tôi cũng điều chỉnh cách dạy.

“Câu hỏi đọc hiểu môn quốc ngữ không phải là cần cảm nhận của mình đâu. Chỉ có 2 lựa chọn, 1 là viết đáp án đã được viết trong đoạn văn, 2 là đọc cho kỹ rồi trả lời.”

“Kiểu đấu trí hả?”

“Không, có thể suy luận được từ đề đã ra. Lần này chắc chắn sẽ do sensei đó phụ trách nên là—”

Tôi vừa hạ giọng mình xuống để nói, vừa vươn tay đến cuốn sách giáo khoa đặt trước mặt Meru rồi đặt viết lên đấy.

Tự nhiên mà khoảng cách sẽ gần thôi. Vai chạm vai cũng là lẽ đương nhiên, cũng cảm nhận được hơi thở nơi gò má nữa. Và tôi cũng ngửi được hương ngọt ngào của con gái.

Nhưng mà đối với tôi đây là công việc.

Không có bác sĩ nào hưng phấn trong lúc thăm khám cả. Tôi cũng đang gánh trọng trách thầy giáo trên vai nên phải vứt bỏ hết tất cả ngoài chức trách đó mà làm việc.

“......Kiminaga, gần quá......”

“Nên với xu hướng ra đề này, từ đoạn này đến đoạn này—”

“......Không tập trung được......”

Thỉnh thoảng Meru lảng ánh nhìn đi, lẩm bẩm mà trông như ngại ngùng, nhưng mà tôi không bận tâm mà tiếp tục giảng dạy.

Khi thông báo hết giờ lưu trú tại trường, tôi gập sách giáo khoa lại.

“Hôm nay đến đây thôi.”

“......Xong rồi~......”

Meru nằm gục xuống mặt bàn.

“Có cố gắng đó. Cứ thế này thì sẽ kịp cho đến kỳ thi.”

“......Tôi về nhà chơi game được không?”

“‘Đang trong kỳ thi mà lại chơi game’—anh muốn nói thế lắm, nhưng đấy cũng là công việc của em mà ha. Nếu quyết định thời gian rõ ràng, phân biệt rạch ròi thì không thành vấn đề gì đâu.”

“......Anh tốt hơn tôi tưởng.”

Meru vẫn cứ nằm gục trên bàn mà hướng sang nhìn tôi. Từ đôi mắt từ khe mái tóc ấy đang nhìn lên tôi với vẻ ngạc nhiên.

“Thế em đang nghĩ anh thế nào?”

“Là loại chửi rủa người không thể học hành.”

“......Bộ nhìn giống thế lắm hả?”

Nếu thế thì tôi có chút hơi sốc.

“Con người có việc hợp và không hợp với mình, mỗi người đều có mối quan tâm hướng về những cái khác nhau. Không phải anh cũng học được ngay từ đầu đâu. Chưa bao giờ nghĩ như thế mà đúng chứ.”

“......Sự thấu hiểu của anh làm tôi thấy bực sao ấy......”

“Vậy thì phải làm sao mới được hả......”

Dù thế nào đi nữa, phải ra khỏi trường trước khi cổng bị đóng.

Tôi bằng cách nào đó vực dậy Meru đang mệt rã rời rồi thì nhỏ bỏ sách vở vào trong cặp, và cùng nhau rời khỏi thư viện.

Bên ngoài đã nhuộm màu hoàng hôn rồi—Tầm giờ này các học sinh sinh hoạt câu lạc bộ cũng đã về, chẳng ai bước đi ngang bọn tôi nữa cả. Nhờ đó mà Meru có thể bước đi cạnh tôi một cách bình thường.

Giữa chừng, khi bước ngang sang lớp học, tôi nhận ra Meru đang hướng ánh nhìn sang đó.

Biểu cảm của Meru nhạt lắm. Tuy là tôi không hiểu nhỏ đang nghĩ gì, nhưng mà nếu không có gì đang suy nghĩ thì nhỏ đã không nhìn chằm chằm đến suốt như thế.

“Em thấy phòng học trường mình thế nào?”

Thế nên tôi thử hỏi sâu vào một chút.

“Khá đẹp đúng không. Không có mấy trường được như thế này đâu.”

“......Đâu có. Ghế gaming của tôi cũng đẹp mà.”

Xạo. Bánh kẹo rơi xuống làm dơ hết cả thì có.

“Nếu em thấy hứng thú thì thử đi học xem thế nào? Có lẽ sẽ có bạn cùng lớp muốn gặp em không chừng đấy.”

“......Ý anh là ‘thử được nuông chiều’ ấy hả? Tôi tưởng anh ghét như thế lắm mà, Kiminaga.”

“Còn anh thì không biết em như thế nào đâu.”

“Tôi cũng không thích đâu. Không có gì khó chịu hơn chuyện đám người chơi ngẫu nhiên biết được tôi là con gái thì bắt đầu nuông chiều, nịnh nọt trong voice chat.”

“Anh thì không rõ lắm, nhưng chẳng phải game thủ chuyên nghiệp cũng là nganh nghề dựa vào sự nổi tiếng à? Nếu không có sự ủng hộ thì chẳng lý do gì để tài trợ cả.”

“............Chỉ thành như thế về mặt kết quả thôi.”

Meru lẩm bẩm mà có chút khó chịu.

“Không phải là tôi hướng về chuyên nghiệp đâu. Vì chỉ có thể chơi game......cứ chơi, để rồi không biết từ lúc nào đã trở thành như thế.”

“‘Không biết từ lúc nào’, à......Rõ là phát ngôn của thiên tài ha.”

“........................”

Meru đột nhiên im lặng, quay ngang sang phía tôi rồi lườm đến.

Và rồi nhỏ nói như lẩm bẩm như thế này.

“............바보[note69803]”

“Ửn?”

Tôi hỏi lại nhưng Meru không trả lời mà nhanh chân bước đi phía trước tôi.

Nhỏ mới nói cái gì đấy? Pabo......?

Những lời nói và hành động của game thủ chuyên nghiệp thiên tài khiến tôi chỉ biết bối rối, nhưng ít nhất là về bài kiểm tra, tôi cảm thấy có thể giải quyết được và hơi yên tâm một chút.

Chắc chắn sẽ tránh được điểm dưới trung bình cho xem.

Nếu như ngày mai cũng học cùng với tốc độ thế này—

—à mà lúc nghĩ đến cái này thì mọi chuyện có lẽ đã xong xuôi cả rồi.

Vào ngày hôm sau, Meru đã không đến trường.

Tôi đến nhà Kichijouji khi trời đã chuyển sang chạng vạng, rồi hỏi Chinana đang có mặt ở phòng khách.

“Meru đâu rồi?”

“Ể? Hôm nay em vẫn chưa thấy chị ấy......”

Nghe thế rồi, tôi ngẩng đầu lên lầu 2 có lỗ thông tầng, rồi bước đi thật mạnh từng bước lên cầu thang.

Phòng của Meru là lầu 2 góc phải bên trong. Khi đến trước cánh cửa ấy rồi thì tôi gõ hơi thô một chút.

“Meru! Đã quá giờ hẹn rồi đó!”

Không có phản ứng. Tôi tiếp tục dai dẳng gõ cửa. Không lâu sau thì có dấu hiệu ai đó trong phòng chuyển động.

Đợi thêm 1 phút nữa thì cánh cửa được khẽ mở ra từ bên trong.

“......Xin lỗi......”

Từ giọng nói thô ráp của Meru, rõ ràng là nhỏ mới ngủ dậy.

Đồ thì là đồ ngủ, tóc thì rối bời, hơn hết thảy là mắt còn mở không lên nữa.

Con nhỏ này biết mấy giờ rồi không. Chỉ có ma cà rồng mới thức dậy vào giờ này thôi đấy.

“Em thức tới mấy giờ đấy.”

“......Khoảng 8 giờ.”

“Anh đã nói quyết định thời gian, phân định rạch ròi mà nhỉ?”

“......Ừm......”

“Anh cùng nói 4 giờ tập trung ở truòng nhỉ?”

“............Ừm......”

Có thật là đang nghe không đấy?

Meru vừa lắc lư như hồn ma, vừa nói,

“Ngày mai......sẽ đi đàng hoàng......Nhưng mà hôm nay......có buổi luyện tập......”

“A~, oi!”

Cánh cửa trước mắt tôi đóng sầm lại.

Hôm nay rốt cuộc là tôi bị cho leo cây à......

Tôi cũng chẳng thể miễn cưỡng xông vào trong phòng nữa. Thế là đành thở dài rồi đi xuống lầu 1.

Chinana đang ngồi sô-pha nhìn smartphone thì nhìn lên,

“Meru-nee......ngủ quên hả anh?”

“Anh còn không nghĩ sẽ có đứa ngủ quên trong buổi hẹn gặp mặt buổi chiều đấy.”

Tôi đặt cặp mình cạnh ghế sô-pha, thu gom lại cái áo sơ mi của ai đó đang cứ vắt trên trên chỗ tựa lưng. Cái này của ai đấy. So với cái của Ranka thì đơn sơ quá, còn với các chị em khác thì kích cỡ hơi khác.

“Ư~n......Em nghĩ Meru-nee không phải loại lỏng lẻo trong thời gian đến như như thế đâu. Nếu mà phải nói thì người đó là Kiku-nee cơ......”

“Mà vốn dĩ con nhỏ đấy có mấy cuộc hẹn gặp này nọ không đấy. Toàn là ngủ đến chiều tối vậy mà.”

“Ờ thì, dù là đi chơi đi nữa thì chỉ có chị em em—ấy, Chinana-chan—ấy, em[note69804]? thôi.”

“Vẫn chưa quyết định được ngôi xưng thứ nhất à......”

“Ư......”

Chinana hơi đỏ mặt rồi giấu đi khuôn miệng mình bằng smartphone.

“Chẳng hiểu sao cái nào cũng không hợp cả......Đã vậy thì anh quyết định cho em đi, senpai.”

“Vậy thì『Wachiki』đi.”

“Hãy nghĩ nghiêm túc đi ạ!”

“Anh bình thường không bận tâm về ngôi xưng thứ nhất của người khác đâu. Ngoại lệ chỉ mỗi em thôi đấy.”

“......Ý anh là ‘chỉ mỗi Chinana là đặc biệt’ ạ?”

“Ồ, cái đấy chẳng phải được à. Hơi lém một chút, nhưng đỡ hơn là thêm ‘chan’ vào.”

“Em muốn anh trả lời câu hỏi của em mà!”

Ngay từ đầu không chỉ riêng ngôi xưng thứ nhất, tôi cũng không nhớ chi tiết những gì người khác nói đâu.

Cái mà tôi đang nhớ là cái từ mình chẳng hiểu nghĩa đột nhiên bị nói đến thôi—

“À, phải rồi.”

Cho cái áo vào máy giặt trong phòng tiện ích và quay lại rồi thì tôi nhớ lại câu của Meru vào ngày hôm qua.

“Nà~ Chinana,『Pabo』nghĩa là gì?”

“Ể?『Pabo』ạ?”

“Ừ. Dạo gần ngôn ngữ giới trẻ thịnh hành trong đám con gái mà đúng chứ. Là viết tắt của cái gì chẳng hạn......”

“Anh nói như thể mấy ông chú vậy ấy, senpai......”

Phiền ghê. Thằng này thường bị nói như thế lắm.

“Từ đó, chẳng lẽ anh bị Meru-nee nói hả?”

“Ờ thì phải......Mà tại sao em biết?”

“Thì bởi từ đó không phải ngôn ngữ giới trẻ đâu. Là tiếng Hàn đó.”

“Tiếng Hàn?”

“『Pabo』nghĩa là『Đồ ngốc』ạ.”

—............Đồ ngốc

Tôi tái hiện lại ngôn từ hôm qua đã được dịch trong đầu.

“Senpai, anh đã lỡ làm gì thế?”

“......Anh còn không nhớ đây.”

“Lúc mà lỡ làm gì đó thì sẽ thành ra như thế mà đúng chứ.”

“......Ừ~m......”

Chẳng lẽ, bị mình chọc giận nên hôm nay nhỏ không đến trường?

Nói thế chứ tôi thật sự không biết nguyên nhân là gì......

“Senpai, senpai.”

Chinana không hiểu sao làm vẻ mặt đắc ý, chống đầu gối lên sô-pha rối rướn người lên.

“Hay để Chinana-chan truyền dạy cho anh phương pháp cua con gái nhé.”

“Ma mị cực kỳ, mà thôi nghe cái đã.”

“Trước tiên bắt đầu bằng việc xin lỗi nhé! Không có cô gái nào cảm thấy tồi tệ khi được đối xử nhẹ nhàng đâu!”

“Thôi miễn.”

“Tại sao thế ạ!”

“Vì kế đến em định nói『Anh dùng Chinana-chan để luyện tập cũng được đó?』chứ gì.”

“Hả~! Sao anh lại......”

Tôi bắt đầu hiểu được hành động lời nói của con bé rồi. Con bé chỉ đạo tôi diễn xuất rồi định chơi đùa với tôi thôi chứ gì.

Mà nói gì thì nói, ngày mai rồi sẽ đến.

Bây giờ thì tôi cảm thấy đó là điều tốt nhất để tin tưởng vào.

Hôm sau, Meru xuất hiện tại trường trễ 30 phút.

“......Oi, không sao chứ?”

“Fư waa~......”

Gương mặt đó rõ ràng là buồn ngủ, cặp mắt mở ra còn hiếm hơn lúc nhắm lại, nút của đồng phục toàn bộ đều bị cài sai nữa.

“Có học được trong tình trạng như thế không đấy......?”

“Không sao......tôi quen rồi.”

Bất an thật, nhưng mà không còn thời gian. Phải lấy lại phần bị trễ của ngày hôm qua.

Bọn tôi bắt đầu di chuyển và học tại thư viện như hôm trước, nhưng hiệu quả rõ là thấp hơn.

Lý do đã quá rõ. Vì Meru có ngủ gật mỗi khi có cơ hội. Dù vậy cũng đáng khen vì nhỏ vẫn cố gắng nghe tôi giảng, nhưng trạng thái này sẽ chẳng lấy được kết quả như dự tính đâu.

“......Đến đây thôi.”

Tôi gập sách giáo khoa lại và nói thế.

Meru chớp chớp đôi mắt, há miệng thốt ‘ể’ lên thành tiếng.

“Về ngủ đi. Thiếu ngủ thì tiếp thu không hiệu quả đâu.”

“......Nhưng mà tôi có sao đâu.”

“Anh đang bảo là có sao đấy. Ngủ đi, 20 phút cũng được! Sau đó dậy rồi học.”

“......Thật sự không sao vậy mà......”

Meru bĩu môi như là giận dỗi.

“Đằng nào lúc về cũng luyện tập tức thì nữa......Chẳng có thời gian để ngủ nữa.”

“Nếu thế thì đằng ấy cũng chẳng có hiệu quả còn gì!”

“Uống nước tăng lực là được.”

“Phụ thuộc vào caffeine để có thêm năng lượng chỉ là ảo tưởng tạm thời thôi. Anh cũng đã từng uống cà phê khi cắt giảm thời gian ngủ để học đấy, rốt cuộc ngủ đủ giấc, quyết định thời gian rồi học mới mang lại kết quả tốt hơn—”

“Rồi rồi. Về là được chứ gì.”

Nói bằng giọng như thể bất mãn xong thì Meru đứng dậy.

Nhỏ nhanh tay cho bút viết tập sách vào cặp, vừa nói,

“Tôi đã nói là không sao vậy mà......Kiminaga, anh không chịu tin tưởng tôi gì cả.”

“Không phải tin tưởng hay là không! Anh quan tâm đến sức khỏe lẫn thành tích của em thôi—”

“Tôi không hứng thú với mấy người thầy không chịu dạy mình......Vậy nhé.”

Nói bằng giọng lạnh lùng rồi thì Meru rời đi.

Tôi thở dài ra một hơi.

Như thế thì nhỏ không chịu nghe lời tôi nói đâu nhỉ.

Chẳng những thế mà có lẽ ngày mai nhỏ cũng sẽ không đến trường luôn.

Tôi muốn nói thích làm gì thì làm lắm......nhưng vì là công việc từ chủ thuê mà. Đâu thể nào mà dứt ngang được, quan trọng hơn là—

“...............Chết tiệt......”

Phải nói thế nào mới được đây......

Sau đó, tôi đến nhà Kichijouji để làm việc nhà như mọi khi, nhưng mà đã không chạm mặt với Meru.

“Nè~ Kiminaga, con bé có thật sự ổn không đấy?”

Lúc đang chuẩn bị bữa tối thì Ranka vừa nhìn smartphone, vừa nói với vẻ lo lắng.

“Hôm nay nó cũng đang livestream này. Thời gian livestream chẳng thay đổi gì so với trước khi học thi cả.”

“Tôi đã bảo nhỏ lên thời gian cụ thể đàng hoàng, rồi tập trung học trong khoảng thời gian đó. Với khả năng nhỏ, nếu học mỗi ngày thì chắc chắn sẽ kịp—lẽ ra là vậy nhưng mà......”

“Ể. Sao cách nói bất an thế.”

“......Đã mất 2 ngày rồi. Nói thật thì tôi cũng không biết kịp không nữa.”

“Ểể!?”

Ranka đang nằm lười trên sô-pha thì bỗng nhảy bật dậy.

“Hoàn toàn chẳng ổn chút nào! Mất 2 ngày á, đã xảy ra chuyện gì!?”

“Hôm qua thì nhỏ ngủ quên. Hôm nay thì rõ là nhỏ thiếu ngủ nên tôi bảo nhỏ về nhà rồi ngủ đi.”

“Bảo về nhà rồi ngủ......“

Ranka nhìn xuống chiếc smartphone đang hiển thị video livestream,

“Nó có ngủ đâu.”

“......Ai mới là bên không đáng tin hả......”

“Ể? Gì đấy?”

“Không có gì.”

Nói người ta tin mình đi, vậy mà chẳng thèm nghe lấy lời tôi nói. Con nhỏ gì mà chỉ biết có bản thân mình thế này.

“Tôi đã cố gắng lên lịch học vào buổi tối để tránh tình huống này rồi ấy chứ. Nhưng mà có vẻ như đã đánh giá thấp nhịp sinh học của người sống ngược chu kỳ ngày đêm rồi.”

“Giờ tan trường mới học ở trường mà đúng chứ? Dù là Meru đi nữa, em ấy cũng đâu có ngủ quên với giờ gặp mặt chứ......”

“Nhỏ chắc là kiểu người thức xuyên đêm vào tối Chủ Nhật ha. Hôm sau mà có gì đó không vui thì khó lòng mà lên giường ngủ lắm.”

“Ư~n......không thể phủ nhận được.”

“Hôm qua, lúc mà nhỏ ngủ quên, nhỏ nói là ngủ lúc 8 giờ sáng. Hôm nay chắc phải ngủ trễ hơn, rồi miễn cưỡng thức dậy chăng. Hầu như nhỏ vừa đi mà vừa ngủ luôn ấy.”

『Ể? 8 giờ?』

Người phản ứng không phải là Ranka.

Mà chính là Kikuri, lúc nào cũng hiển thị mặt (tranh minh họa) trên cái màn hình treo tường suốt.

『Meru-chan nói mình ngủ lúc 8 giờ sáng hôm qua á?』

“Thì đúng thế?”

『Lạ thật nha~......Hôm qua, lúc trưa chị còn gặp ẻm ở phòng khách mà』

“Cái gì?”

Tôi nâng cái nồi đang cầm trên tay lên mặt.

“Chị đi ra phòng khách á?”

『Ngạc nhiên cái đấy á. Chị vẫn thỉnh thoảng ra ngoài đấy~!』

“Kiku-nee, chị có thể ngừng gọi cái việc đi ra phòng khách là ra ngoài không......?”

Nhẹ nhàng bơ đi câu đá xoáy cạn lời của Ranka, Kikuri giải thích.

『Chắc là khoảng 11 giờ rưỡi~. Chị đến nhà bếp để uống nước. Tóc của con bé còn ướt nữa, chắc vừa mới tắm ra chăng?』

“11 giờ rưỡi......”

Nếu mà nhỏ ngủ vào lúc đó thì còn chưa đến 5 tiếng nữa là đến giờ hẹn với tôi. Đúng thật nếu có ngủ quên cũng chẳng có gì là lạ.

“Thế thì tại sao nhỏ lại nói dối rằng mình ngủ lúc 8 giờ chứ......?”

“Chẳng phải con bé sợ bị cậu nổi giận à?”

“Dù 8 giờ thì em cũng giận thôi, bình thường mà.”

“Đúng là thế ha.”

Nếu như là nhỏ sợ bị tôi giận vì thức qua đêm thì phải báo thời gian sớm hơn chút nữa chứ. Cảm giác của Meru không phải là không có khả năng vượt xa trí tưởng tượng của tôi rồi.

“Nà, Kichijouji.”

“Gì?”

“Sáng hôm qua, Meru đã livestream đến mấy giờ thế?”

“Nhìn thời gian lưu trữ là biết mà......Cơ mà tôi đã bận tâm từ trước rồi, tại sao chỉ mỗi tôi là cậu gọi bằng họ thế?”

“Tôi thấy ngại khi gọi bạn cùng lớp bằng tên lắm.”

“......Ờ thì cũng không sao.”

Vừa làm vẻ mặt như muốn nói gì đó, Ranka vừa thao tác trên smartphone.

“Đến khoảng 6 giờ sáng. Với em ấy thì không có gì hiếm đâu.”

“5 tiếng rưỡi trống trải à......”

Trong khoảng thời gian đó, nhỏ đã làm gì?

Hết 8-9 phần là chơi game rồi còn gì......Nếu không livestream, không phải là nhỏ không thể chơi game hay gì cả.

“Chẳng ăn khớp tí nào nhỉ......”

『Làm gì mà từ nãy đến giờ làm vẻ mặt bất mãn thế~, Kiminaga-kun』

“Chị nói phải......Khó diễn tả thành lời quá......”

Tôi đang cố làm cho cái cảm giác khó chịu bên trong bản thân mình thành hình.

“Ngủ quên qua giờ hẹn, hay lề mề chơi game cho đến trưa này nọ......em có cảm giác không giống với Meru cho lắm,”

Nghe lời tôi nói, Ranka và Kikuri nhìn nhau thông qua màn hình.

“『Đúng thật là thế』”

Kichijouji Meru mà tôi biết là người nghiêm khắc và có ý thức chuyên nghiệp. Nhỏ con yêu cầu đến cả người làm việc nhà thay như tôi cũng phải như vậy nữa.

Một con người như thế, liệu có làm những hành vi sa đà không?

Nghĩ lại thì, ngoài nhịp sống trái ngước với mọi người trên thế giới, Meru dường như là kiểu người sống hoàn toàn trái ngược với sự lười biếng mà. Dĩ nhiên là việc không chịu dọn dẹp, hay là không muốn tắm là kết quả của tối ưu hóa, chứ không phải là nhỏ thấy phiền phức—

—............바보

Tôi nhớ lại câu mắng mà Meru đã khẽ lẩm bẩm.

Lúc đó, đúng thật là—mình đã nói gì ấy nhỉ?

Khi đến thăm phòng của bốn chị em nhà Kichijouji thì có luật cả đấy.

Thứ nhất là dùng smartphone được cấp cho để xác định xem có họ có livestream hay không.

Kế đến là hỏi xin xem có vào phòng được không ở trên nhóm chat.

Nếu được cho phép rồi thì gõ cửa, rồi đợi nghe tiếng phản hồi từ bên trong phòng.

Đó là luật để tránh đi cái tai nạn mang tính chí mạng, là ‘lọt hình của tôi vào livestream của họ’. Thiệt tình, đúng là cái nhà phiền toái mà.

Vì tôi mang đồ ăn tối đến cho Meru nên đã tiến hành thủ tục này.

Rồi thì tôi nhận được phản hồi『Cứ để ở bên cạnh cửa đi』từ nhóm chat.

Cảm giác tôi như cha mẹ có đứa con đang ru rú ở trong phòng vậy. Ờ mà Kikuri lúc nào cũng thế này, nên giờ đâu cần phải bận tâm chứ.

Tôi đặt khay đựng bữa ăn tối xuống nơi như được nói, rồi nhìn chăm chú đến cửa phòng của Meru.

Bằng lý do gì đó......tuy là tôi vẫn chưa biết, nhưng có vẻ như là nhỏ đang giận.

Tôi được Chinana bảo trước hết cứ xin lỗi đã, nhưng với kinh nghiệm trong 2 tháng này, tôi hiểu Meru là loại người không thích lời xin lỗi ngoài miệng thôi đâu.

Vả lại Meru còn là người ít nói nhất trong số bốn chị em. Nhỏ hiếm khi nói điều mình đang nghĩ ra miệng, khó mà dò được từ cử chỉ hành động hay biểu hiện. Phiền phức chồng chất phiền phức.

Nhưng mà—nhưng mà?

......Từ lúc nãy tới giờ, cứ như thể......mình muốn trở nên thân thiết với Meru nhỉ.

Tôi vừa cười nhạt giễu cợt bản thân, vừa nhẹ nhàng rời đi trước phòng của Meru.

Quân tử hòa hợp không đồng nhất, tiểu nhân đồng nhất không hòa hợp.

Vì công việc nên đúng thật là mình cần sự cộng tác, nhưng mà bây giờ cứ như thể cãi nhau với bạn bè rồi trằn trọc vậy.

Thật nực cười mà—khi mà tôi vẫn còn mang thứ cảm xúc như thể mình bị trói buộc bởi các mối quan hệ và khao khát được công nhận.

Dường như là tôi dành nhiều sự thân thiết hơn cho Meru hơn là mình nghĩ.

Tại sao thì tôi cũng chẳng rõ nữa—

“......Được rồi.”

Tôi bước xuống lần 1 kèm lời lẩm bẩm như thế.

Quyết định xong phương châm rồi.

Không biết thì tìm hiểu thôi.

Tôi lấy smartphone ra, rồi gõ số điện thoại nọ vào rồi gọi.

“Alô, cô hiệu trưởng ạ. Cô cho phép em qua đêm tại nhà Kichijouji một hôm nhé.”

‎     ‎◆

“Vậy tôi tắt stream nhé, chúc ngủ ngon.”

Tôi vừa nhìn sang phía màn đã sáng, vừa nói vào micro rồi thì tắt stream.

“Phù~......”

Thở dài lấy một hơi rồi thì tôi tựa lưng mình vào ghế gaming. Sau khoảng thời gian dài vừa chơi vừa nói chuyện khiến cho bộ não nóng lên, tôi cảm nhận được nó đã nguội dần đi rồi.

Trong lúc còn trong guồng......phải làm thôi.

Tôi cho PC vào chế độ sleep rồi thì đứng dậy khỏi ghế.

Trước hết phải bổ sung nước, sau đó phải ăn gì đó......

Tôi vừa ưỡn lưng, vừa bước ra khỏi phòng.

Cửa sổ phòng khách nhà tôi rất lớn, nên dù không bật đèn đi nữa thì buổi sáng vẫn vô cùng sáng sủa. Dù về mặt thời gian thì là buổi sáng, nhưng với tôi thì vẫn là ban đêm, nên chỉ cần bước ra hành lang thôi cũng chói mắt đến mức phải nheo lại.

Vừa bước đi trên hành lang lầu 2, tôi vừa thẫn thờ nghĩ ngợi. Biết ăn gì đây......Phí thời gian chuẩn bị lắm. Lại ăn bánh mì thôi nhỉ......

Lảo đảo bước đi, như đang lần theo một chương trình đã khắc sâu vào cơ thể mà tôi bước xuống lầu 1 thì-

“Anh chuẩn bị bữa tối rồi đây.”

-tôi nghe được giọng nói mà đáng lẽ không thể nghe thấy.

Khi tôi ngạc nhiên nhìn về phía bếp ở tận trong phòng khách thì từ trong đó, Kiminaga xuất hiện mà trên tay còn cầm cơm nắm được bọc trong cái bọc thực phẩm.

“Ể......Kiminaga......?”

“Anh làm cơm nắm từ cơm đã nấu sẵn đấy. Mấy món ăn nhẹ này tốt hơn mà đúng chứ.”

“T-......tại sao anh ở đây......?”

“Anh là người làm việc nhà thay mà. Ngoài làm việc nhà thay ra thì còn lý do gì à?”

Kiminaga bình thường nấu nướng xong bữa tối là quay trở về nhà.

Ảnh qua đêm tại nhà này chỉ là hôm ở lại giúp chị em tôi báo thuế......chứ chưa từng ở lại đây vào khoảng thời gian này, vào lúc 6 giờ sáng.

Với lại.

“Kiminaga......lẽ nào, anh không ngủ hả?”

Trông ảnh buồn ngủ lắm.

Không biết là ánh mắt kia đang nhìn đi đâu nữa. Ảnh liên tục hít thở thật sâu để cố xua đi cơn buồn ngủ. Rõ là vẻ mặt của người thức trắng cả đêm mà.

“Vì anh có biết lúc nào em sẽ bước ra đâu. Giữa chừng có chợp mắt tí ấy chứ.”

“Không......Thật sự là gì đấy......? Đáng sợ quá......”

“Chào hỏi kiểu gì đấy. Cả hai đều giống nhau cả thôi. Cả em nữa, tính làm gì từ bây giờ đấy? Trong khi hôm qua ngủ có 4 tiếng đồng hồ thôi hử.”

Kiminaga đưa tôi cơm nắm trong lúc tôi đang im lặng.

Sau đó ảnh ngồi xuống ghế sô-pha tại phòng khách, rồi lấy cái smartphone đang được đặt trên bàn kính.

“Cả đêm, anh vừa xem livestream của em, vừa nghĩ ngợi.”

Màn hình smartphone đang hiển thị màn hình livestream bị ngắt kết nối.

“Lúc đó—Cái lúc mà em nói『Pabo』ấy, anh đã nói gì ấy nhỉ. Cuối cùng thì anh đã nhớ rồi. Anh đã nói『Rõ là phát ngôn của thiên tài ha』nhỉ”

Tôi đã nói ‘Không biết từ lúc nào đã trở thành như thế’—Và Kiminaga đã nói lại như thế.

“Anh không nghĩ em không phải thiên tài đâu. Nhưng mà, anh đành phải thừa nhận rằng, ngôn từ đơn giản đó đã bỏ qua nỗ lực thường xuyên của em. Chắc hẳn là em rất tự hào vì đã dành thời gian để chơi game nhỉ. Và anh nghĩ—chẳng phải alf em không thích gói gọn tất cả như thế trong từ ‘thiên tài’ hay sao.”

Rồi Kiminaga tiếp tục.

“Chuyện mà em làm sau khi kết thúc livestream, cho đến khi ngủ trưa ấy—anh bằng cách nào đó mường tượng ra được rồi.”

Vẫn cứ ngồi, Kiminaga quay lại rồi nói.

“Quyết định thời gian cho rõ ràng rồi học—Chẳng phải em đang tuân thủ theo lời anh đã nói hay sao.”

Tôi thấy ngượng mà lảng ánh nhìn đi.

Kiminaga có nói là sẽ kịp, nhưng mà tôi đã luôn cúp học từ thời trung học rồi, 1 ngày chỉ 2 tiếng sau giờ học thôi thì làm sao mà có thể học theo kịp chứ. Nghĩ như thế, chỉ có khoảng thời gian này là có thể tận dụng được thôi.

Học hành phiền phức thật đấy—nhưng mà đã làm rồi thì tôi không muốn đạt được kết quả tồi tệ.

“......Thế thì, sao?”

Tôi vừa giữ lấy khuỷu tay của bản thân như thể che giấu đi sự khó xử, vừa nói.

“Từ giờ trở đi, anh sẽ dạy tôi học chứ?”

“Anh sẽ theo em đến mức có thể. May thay hôm nay là thứ bảy đấy.”

“.....trông tự kiêu thế.”

“Đổi lại, em cũng chỉ cho anh biết đi.”

“Ể?”

“Xem 8 tiếng đồng hồ, nhưng mà anh chẳng hiểu gì hết ráo.”

Nói thế rồi, Kiminaga khẽ lắc cái smartphone đang hiển thị màn hình livestream của tôi.

......Xem buổi livestream cái game mình hoàn toàn không biết gì hết 8 tiếng sao?

“Kiminaga......anh kỳ cục thật đó.”

“Coi ai nói kìa.”

Cái người này, đang làm theo cách làm của tôi.

Ảnh nói tôi cắt giảm giấc ngủ đến như thế là không tốt......vậy mà lại thức đêm dù không quen.

Dù cho chỉ một lần duy nhất riêng ngày hôm nay......chắc chắn là tôi có thể thuyết phục.

Thật hậu đậu.

Và bốc đồng mà.

Giống như......là mình vậy.

“......Fư fư.”

Rồi tôi bất giác khẽ mĩm cười.

“Lúc ở Hàn Quốc......tôi đã không có bạn.”

“Vì không hiểu tiếng hả?”

“Cũng một phần vì thế, và tính rụt rè vốn có nữa......và cũng khác biệt văn hóa nữa.”

“Phải ha.”

“Nhưng mà, đúng lúc đó, bạn cùng lớp đã dẫn tôi đến phòng PC......”

“Phòng PC?”

“Giống như tiệm net cà phê của Hàn Quốc vậy ấy. Giống như phòng máy tính ở trường, có rất nhiều máy tính xếp thành hàng và giá cả lại rẻ. Cả đám học sinh tiểu học có thể dùng tiền tiêu vặt để trả tiền được. Ở Hàn Quốc, sau giờ học, việc đến đó chơi game trên máy tính là chuyện bình thường.”

“Đúng là khác biệt văn hóa ghê......”

“Nếu là game, dù cho không hiểu ngôn ngữ, dù cho có rụt rè, vẫn có thể chơi cùng nhau......Nếu như không có game, có lẽ tôi đã luôn một mình mà trở về Nhật Bản rồi.”

“Chuyện đấy......Quả thật đến anh cũng bận tâm không chừng.”

“Nhất định là anh không bận tâm đúng chứ......”

“Không giả nhân giả nghĩa gì đâu nhé. Rồi sao nữa?”

“Thế là rốt cuộc tôi chỉ biết cách để liên quan đến người khác là từ game mà thôi......Thế nên, sau khi trở về Nhật Bản......”

“Àà, ra là vậy......Nữ sinh trung học không có hình tượng gì về FPS ha.”

“Nhưng dạo gần đây số lượng con gái cũng tăng lên đó.”

“Vậy ra đó là lý do mà em không đến trường?”

“Sau đó dần dần nhịp sống của tôi chuyển sang ban đêm, không thể dậy được vào buổi sáng nữa.”

“Lý do nửa phần chẳng phải là vì thế à......?”

“Trong phần mẹo của trò chơi quản lý giấc ngủ, có viết rằng việc là người theo kiểu sáng hay tối thường đã được quyết định từ khi sinh ra đó.”

“Em thật sự đang sống mà lấy game làm trung tâm ha.”

“Cũng giống anh lấy học với làm thêm làm trung tâm để sống thôi, Kiminaga.”

“Đúng ý chốc......”

“......Nè~, cái này làm thế nào để giải?”

“.....................”

“Kiminaga?”

Khi tôi nhìn sang thì Kiminaga đã nằm xuống mặt bàn rồi.

Đôi mắt nhắm lại, nhịp thở khi ngủ còn chầm chậm tuôn ra nữa.

Một thoáng trước còn thức vậy mà......cứ như thể công tắc bị tắt đi rồi vậy ấy.

Nhìn gương mặt đang ngủ ấy, tôi cũng như bị tắt công tắc, và bắt đầu để ý đến căn phòng—thứ mà trước đó tôi hoàn toàn không chú ý tới.

Phòng khách sẽ có mặt người khác thức dậy, nên là tôi đang học ở trong phòng mình. Khi lần đầu Kiminaga dọn dẹp, ảnh đã đặt một chiếc bàn trắng thấp vào khoảng trống ấy, và cũng là nơi mà bây giờ tôi đang bày biện tập vở.

Tuy căn phòng này tôi đã quen, nhưng mà có mặt đứa con trai ở kia—tức Kiminaga ở đây lại làm tôi có chút ngượng ngùng.

Vả lại ảnh còn đang ngủ mà không phòng bị nữa.

“............Fư a~.”

Không được rồi. Chẳng thể tập trung nổi nữa.

Nên đi ngủ thôi......Nhưng cứ để Kiminaga như thế, chỉ mỗi mình là lên giường thì có hơi......

“.....................”

Mà thôi kệ.

Buồn ngủ mà, còn cách nào khác đâu.

‎     ‎◆

Tôi cảm thấy có luồng hơi ấm áp lạ lùng phả vào môi mình.

Sau đó thì cảm nhận được tấm mền mình đang đắp ấm hơn bình thường nữa. Chẳng lẽ có để túi chườm nóng vào sao? Trong cơn mơ hồ như trôi dạt dưới mặt nước, tôi cố lục tìm ký ức, nhưng chẳng hề có chút ấn tượng nào.

“............Ưn......”

Và đấy rõ không phải tiếng của tôi. Mà là tiếng của một đứa con gái, chẳng sai đi đâu được.

Shinomi à?

Không......Đằng ấy khá là mềm......Cơ thể nó thì phải săn chắt hơn chứ......cơ thể trong tấm nệm này có đường cong của phần hông, mềm mại, êm êm khi sờ đến......

......Ửn?

Con nhỏ này chui vào giường mình?

Cuối cùng khi nhận ra sự khác thường, tôi chầm chậm mở đôi mắt mình lên.

“............Su~............”

Trước mắt là quang cảnh mà tôi chưa từng thấy trong đời.

Tầm nhìn đang trải rộng gương mặt của Meru.

Luồng hơi ấm áp phả vào môi tôi một cách nhịp nhàng chính là hơi thở khe khẽ thoát ra từ đôi môi hồng như hoa anh đào của Meru. Bàn tay tôi vô thức lướt nhẹ trên hông của nhỏ, và khắp cơ thể tôi đều cảm nhận được hơi ấm từ Meru.

......Ký ức trước khi rơi vào giấc ngủ của tôi sống dậy.

Quả thật là bọn mình đang học ở trong phòng của Meru—giữa đường thì trí nhớ đứng gánh. Mình lỡ ngủ mất à?

Với một cái đầu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau khi vừa thức giấc, tôi không thể ngay lập tức hiểu được tình huống chưa từng trải qua này.

Lúc đó, đôi lông mi của Meru chầm chầm mở ra.

“......Ưn......Kiminaga......?”

“......À ừ.”

“Chào buổi sáng......”

“Chào buổi sáng......”

Cả hai vừa ngủ dậy nên tiếng điều rũ rượi cả.

Trong một lúc, tôi chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của Meru, như thể đang tận hưởng dư vị còn sót lại của giấc ngủ.

Đúng như Mitaka từng nói, lúc nhìn gần gương mặt của Meru thật xinh đẹp. Hàng mi dài, đôi mắt thì trong trẻo và sâu thẳm, có nhìn mãi cũng không thấy chán.

Quan trọng hơn cả, nhìn gần như thế này mà chẳng có cảm giác gì như là bất an cả.

Có lẽ, tôi và Meru tương thích với nhau không chừng. Bình thường, khi bị xâm phạm không gian cá nhân như thế này, tự nhiên sẽ có cảm giác hồi hộp hay căng thẳng mới đúng. Thậm chí cả con em gái tôi, ban đầu cũng đã vậy mà. Nhưng trong trường hợp của Meru, tôi cảm thấy những cảm giác đó ít hơn. Tại sao vậy nhỉ? Câu trả lời cho nghi vấn ấy đã nằm trong cuộc trò chuyện trước lúc ngủ rồi.

Cách sống của nhỏ và tôi rất giống nhau.

Cái cách sống—mà cần cù mẫn cán làm cái chuyện mà bản thân mình chỉ có thể làm.

“.....................”

“.....................”

Đầu mũi bọn tôi chạm vào nhau.

Hơi thở nhẹ nhàng khẽ len lỏi vào giữa đôi môi đang hé mở.

Tôi nhìn chăm chú đến cặp mắt của Meru.

Trong trạng thái mơ màng như vẫn còn chìm trong giấc mộng, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang dần dần tiến đến gần hơn, mà tôi thì lại xem nó như thể chẳng liên quan đến mình.

Và rồi.

Ngoài hơi thở ra, đôi môi tôi còn cảm nhận được cảm giác mềm mại nữa.

“—A.”

Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Meru rực sáng.

Gương mặt tách ra rồi thì nhỏ nhìn chăm chú đến gương mặt tôi trong một lúc, sau đó bẽn lẽn đưa ngón tay lên đôi môi mình.

Trong lúc ngắm nhìn bộ dạng ấy, ý thức tôi cũng trở về thực tại từ cơn mộng mị ấy.

Mới vừa nãy là—

“......X-, xin lỗi.”

Bằng giọng khàn đặc

Với gương mặt thì đỏ như là ánh chiều tà

Meru đã nói, với đôi môi trông mềm mại.

“Bằng cách nào đó......mà lỡ làm mất rồi.”

xeKGGkf.jpeg

......Lỡ làm.

Lỡ làm?

Chứ không phải vẫn chưa à?

“V-......vậy hả.”

Tôi vẫn cứ hoảng loạn và nói ra bằng mọi cách.

“Thế thì......không còn cách nào khác nhỉ.”

“Phải......ha.”

Là vì vừa mới ngủ dậy hay sao?

Tôi không biết bản thân mình đang nói gì nữa.

Nhưng mà, điều mà tôi khá chắc, chính là bầu không khí ngượng ngùng khó xử đang ngập tràn rộng khắp.

Bên ngoài cửa sổ đã là chiều tối rồi.

Tâm trạng mất toi 1 ngày. Nói về thời gian thức, thì lẽ ra không có gì khác biệt so với việc dậy vào buổi sáng ấy chứ.

“......Đói quá......”

“Bữa sáng......à không bữa tối nhỉ? Phải đi chuẩn bị mới được.”

Tôi vừa ngáp, vừa cùng Meru bước ra khỏi phòng.

Vẫn cứ bộ đồ mới ngủ dậy thấy khó chịu ghê. Nhưng mà tôi không có đồ thay trong nhà này......Phải tạm quay về nhà thôi. Có chút phiền phức thật chứ......Mà quan trọng hơn là bữa sáng? bữa tối? phải tính sao đây ta.

Trong lúc đang suy nghĩ lan man, tôi vừa xuống phòng khách ở lầu 1 mà Meru đi theo đằng sau.

Thì-

-Ranka, Chinana và Kikuri đã nhìn chằm chằm vào bọn tôi với biểu hiện sững sờ.

“......Cả 2 người từ trong phòng......”

“......Cả 2 anh chị tóc tai bù xù......”

『......Cả hai đứa với bộ dạng rối bời......』

Bị nói như thế, tôi và Meru cả hai đều nhìn vào mặt nhau,

““A.””

Và nhận ra thế này là tệ rồi.

Trước khi tôi kịp nghĩ ra lời biện hộ thì Ranka và Chinana đã mãnh liệt xông tới dồn ép rồi.

“Cuối cùng cũng đã làm rồi hả!? Cấm cửa! Lần này phải cấm cửa!”

“Là ngực sao!? Quả nhiên là anh thích ngực to hơn sao, senpai!?”

『X-, x-x-x-xôi đậu đỏ à? Tối nay dùng xôi đậu đỏ[note69805] à?』

Cũng phải mất kha khá thời gian để tôi giải thích tình huống cho một Ranka đang phẫn nộ, một Chinana chẳng hiểu sao rơm rớm nước mắt, và một Kikuri đã bắt đầu đung đưa ánh mắt mình sang trái phải.

Tôi chìm vào giấc ngủ trong lúc đang học, rồi sau đó Meru cũng ngủ—Sự thật chỉ có như thế thôi, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lúc giải thích chuyện đấy, trong lòng tôi lại cảm thấy có chút áy náy tội lỗi nữa.

Dù đã xảy ra chuyện đấy, nhưng sau đó chuyện học hành vẫn tiến triển suôn sẻ.

Meru không còn ngủ quên, cũng không cắt giảm thời gian ngủ và bắt đầu đến trường vào buổi chiều để dự buổi học của tôi. Có vẻ như nhỏ đã tin tưởng tôi hơn một chút rồi.

Đúng như dự đoán ban đầu, tránh được điểm dưới trung bình thật dễ dàng mà.

Không những thì mà còn—

“......85 điểm, 81 điểm, 88 điểm, 91 điểm, 79 điểm......”

Tôi vừa nhìn tờ đáp án của Meru, vừa kinh ngạc.

“Chẳng phải thuộc top đầu của cả khối luôn rồi à......”

“Cay thật......Lẽ ra phải cao hơn.”

“Phát ngôn của thiên tài đấy!”

Đúng thật là lần này tôi chẳng sai.

Nếu mà con nhỏ này đi học một cách nghiêm túc......và nếu như là bằng tuổi với nhau......có lẽ vị trí hạng nhất khối của tôi bị đe dọa rồi không chừng.

“Đầu óc em được cấu tạo từ gì đấy......Có biết anh phải học đến thế nào để có được thành tích như thế này kh......”

“Nè~, Shikimi.”

“Ừm......Ửn?”

“Em gọi anh bằng tên được chứ?”

“Gì......Mới vừa gọi rồi còn gì?”

Mới nãy là gì đấy? Cơ mà—

“Em gọi người lớn tuổi hơn mà không có hậu tố rồi, lần này gọi thẳng cả tên à.”

“Không được sao?”

“Ít ra thì anh muốn nghe lý do.”

“Em cũng không hiểu nữa.”

Meru nói mà khẽ nghiêng đầu.

......Với một đứa cướp đôi môi của người khác mà không rõ lý do ấy, đúng là ngôn từ nặng nề ghê.

“......Ờ thì......Anh cũng không phải bạn cùng lớp với em mà.”

“Ý anh là sao?”

Rốt cuộc, tôi vẫn không thể hiểu con nhỏ này đang suy nghĩ gì.

Nhưng mà—

Khẽ nở nụ cười ra từ đôi môi ấy rồi thì Meru nói.

“Cảm ơn anh nhé, Shikimi.”

—nhỏ là một người có thể nói lời cảm ơn đấy chứ.

Chí ít là tôi đã có thể hiểu rõ điều ấy rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Cái này đọc là Pabo nhé
Cái này đọc là Pabo nhé
[Lên trên]
Chữ em đầu là Boku, chữ em sau cùng là Atashi
Chữ em đầu là Boku, chữ em sau cùng là Atashi
[Lên trên]
Ăn cái này để mừng dịp có hỉ, có em bé <(“)
Ăn cái này để mừng dịp có hỉ, có em bé <(“)
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
MOD
TRANS
Fan Meru chăng thêm được 1 mớ sau khi đọc xong chương này.
Chương sau tới Ranka! Sẽ chậm lại một chút!
Xem thêm
+1 fan Meru :>
Xem thêm