Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!
Chương 30 - Hoạt động ngoại khóa.
1 Bình luận - Độ dài: 2,833 từ - Cập nhật:
“Được, bây giờ tớ sẽ giải thích kế hoạch.”
Amelia nói một cách tự tin.
Thái độ tự tin của cô rất đáng để xem, thế nhưng nó lại khiến Siwoo cảm thấy bất an.
…Cổ lại đang lên một kế hoạch kì lạ nào đó nữa à?
Những kế hoạch của Amelia luôn khiến cho cậu cảm thấy lo lắng.
“Nó không phải là kế hoạch gì đó kì lạ đâu đúng không?”
“Cậu đang nói cái gì vậy! Cứ nghe đi, và đừng có mà bất ngờ đấy.”
Sự quả quyết của cô chỉ càng làm cậu lo lắng hơn mà thôi.
Rốt cuộc cổ đang định làm gì vậy?
“Một buổi hẹn hò!”
“Huh?”
“Ý tớ là hẹn hò ấy! Là khi mà một chàng trai và một cô gái cùng nhau đi chơi ấy!”
Cậu hoàn toàn bị bất ngờ.
Kế hoạch lần này thực tế lại bình thường hơn là cậu đã nghĩ.
Ừ thì, một cuộc hẹn hò mặc dù là chuyện bình thường, thế nhưng nó vẫn khá là đáng sợ đấy.
“…Ở đâu cơ? Không, đúng ra phải là bằng cách nào ấy chứ?”
Có một vấn đề rất lớn trong kế hoạch của cô.
Thứ nhất, chẳng có lý do gì để họ hẹn hò với nhau cả.
Nếu như, bằng một cách thần kì nào đó, cô ấy thật sự có tình cảm với cậu,
Và cứ coi như là cô ấy nói đúng đi, rằng đó chính là lý do cho những hành động của Arte.
Thậm chí kể cả trong trường hợp đó đi nữa, thì vẫn chẳng có mối liên hệ nào giữa họ cả.
Hai người hoàn toàn chẳng có mối quan hệ sâu sắc nào cả….Ít nhất thì bề ngoài là thế.
Bọn họ chẳng qua chỉ là bạn cùng lớp và ở trong cùng một câu lạc bộ, không hơn không kém.
Họ thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Cậu sẽ chỉ có bị từ chối nếu như đột nhiên rủ cô ấy đi hẹn hò như vậy.
“Đừng lo. Chúng ta có câu lạc bộ mà, phải chứ?”
“…Câu lạc bộ sao?”
“Nhớ lại đi, lúc trước chủ tịch đã nói rằng vì chúng ta đã đạt được một giải thưởng, vậy nên chị ấy sẽ cho chúng ta tổ chức một chuyến đi chơi mà.”
Đầu Siwoo đau như búa bổ.
Hoạt động ngoại khóa sao?
Cậu không nhớ chủ tịch đã đề cập thứ gì như vậy trước đây.
…Không, cậu khá chắc là chị ấy không hề nhắc gì về nó.
Có gì đó không đúng.
Câu lạc bộ hiện tại chỉ có bốn thành viên, và cậu chắc chắn sẽ nhớ nếu như chị ấy nói gì đó giống vậy.
Chị ấy chưa bao giờ nói bất kì điều gì như thế cả, đúng không…?
“Trong lúc tham gia hoạt động ngoại khóa lần này, chúng ta sẽ cố gắng ghép đôi cậu với Arte!”
“…Amelia này. Chủ tịch thật sự đã nói như vậy sao?”
“Trí nhớ của cậu kém thật đấy. Cậu cũng đã ở đó mà. Chúng ta đã cùng nhau bắt được tên Ác nhân Tắc kè hoa và được thưởng lớn, nhớ chứ? Cậu không nhớ gì thật sao?”
‘Có thật là thế không?’
Chà, dù sao thì gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện quá mà.
Có lẽ cậu chỉ quên mất vì quá mệt mà thôi.
Siwoo quyết định sẽ không lo lắng về chuyện đó nữa.
***
“Ehehe. Vui quá đi.”
“Chị trông có vẻ rất hài lòng nhỉ.”
“Tất nhiên rồi! Hãy nhìn nó xem!”
Chủ tịch giơ tấm bằng khen lên một cách đầy tự hào.
Đấy là tấm bằng khen được trao cho họ, những học viên của học viện, đã xuất sắc hạ gục được tên ác nhân thâm nhập vào học viện.
Đây chính là phần thưởng giành cho Câu lạc bộ Thám hiểm.
“Họ thậm chí còn hào phóng tăng kinh phí cho câu lạc bộ nữa…! Chị vui quá đi! Các em là tuyệt vời nhất!”
“Em mừng là chị cảm thấy vui.”
Tôi cười nhẹ với chủ tịch.
Đúng là chúng tôi biết rằng mình sẽ được khen thưởng, thế nhưng lại không ngờ rằng phần thưởng lại nhiều đến thế này.
“Đây đều là nhờ công của các em cả đấy…! Nhờ có các em, mà bây giờ chúng ta có thể tổ chức một chuyến đi chơi và nâng cao vị thế của câu lạc bộ rồi!”
“Em mừng khi thấy chị rất tận hưởng chuyện này! Mặc dù chỉ có bốn người chúng ta thôi, thế nhưng chúng ta cũng nên vui chơi một chút chứ nhỉ?”
“Đúng thế! Đây chính là lý do tại sao có những hậu bối trong câu lạc bộ là vô cùng đáng giá đấy!”
Đương nhiên, hoạt động ngoại khóa thì phải có liên quan đến mục tiêu của câu lạc bộ.
Và vì Câu lạc bộ Thám hiểm đúng như cái tên là một nơi dành cho những người ưa thích khám phá, vậy nên…
Chúng tôi chỉ cần nói rằng cắm trại cũng là một kiểu thám hiểm là được.
Đó là lý do tại sao Siwoo và Amelia lại hào hứng đến như thế.
“Tớ mong đến lúc đó quá đi mất.”
“Ừm, sẽ vui lắm đây!”
Đúng vậy, sẽ vui lắm đây.
Đối với những độc giả vô danh đang đọc bộ tiểu thuyết này thì là như vậy.
[Thịch, thịch…! Một sự kiến mới sắp bắt đầu rồi!]
Đúng thế.
Sự khởi đầu của một sự kiện hoàn toàn mới.
Mặc dù đã bảo đây là một bộ tiểu thuyết học viện, thế nhưng lại ra ngoài ư?
Thường thì chỉ có hai khả năng trong trường hợp này mà thôi.
Hoặc là để đuổi theo kẻ thù hoặc là bị rượt đuổi bởi chúng.
Đương nhiên, cặp đôi nam và nữ chính của chúng ta vẫn chưa biết được danh tính của kẻ thù thật sự.
Họ chỉ biết rằng Lyla thuộc một tổ chức có tên là Übermensch, và tên ác nhân trong học viện cũng là một thành viên trong đó.
Vậy thì kết quả sẽ là gì đây?
Chà, còn gì khác nữa chứ? Hiển nhiên là một vụ tập kích rồi.
“Tớ rất mong chờ không biết những điều thú vị gì đang chờ đợi chúng ta đây.”
“Hmm, dù sao vẫn chưa đến hè, nên chắc là sẽ không đi biển đâu nhỉ? Leo núi thì sao?”
“Leo núi nghe có vẻ vui đó!”
“Hmm, hay là thôi nhỉ…? Tới một khu danh lam thắng cảnh nào đó thì sao?”
“Haha, nghe cũng khá thú vị đấy.”
Khi chủ tịch hỏi ý kiến cả bọn xem muốn đi đâu, tôi đã trả lời rằng đi đâu cũng được cả.
Dù sao thì chị ấy cũng chẳng có quyền quyết định điểm đến đâu.
Người quyết định chuyện đó sẽ là Tác giả.
Không phải lũ rối này.
“Heh, heheh. Heh~”
Trong khi chủ tịch đang ngân nga, cân nhắc xem nên đi đâu, thì Tác giả đã lên tiếng.
[Hãy để dành bãi biển cho sự kiện mùa hè đi… Được rồi, tui đã quyết định! Cùng nhau tiến lên những ngọn núi hoang sơ nào!]
“Ặc, mắc quá….Được rồi, hãy đi đến đây đi.”
Chúng tôi tụ tập lại để nhìn vào địa điểm đang hiển thị trên màn hình máy tính của chủ tịch.
Đấy là những ngọn núi.
“Một nơi chưa hề bị động đến bởi bàn tay của con người, là nơi hoàn hảo để cắm trại đó! Họ cũng nói rằng hồi trước ở đấy còn có một hầm ngục nữa!”
Nhìn họ kìa.
Đến cuối cùng, họ vẫn chẳng có quyền được lựa chọn.
Trong thế giới này, chỉ có tôi và Tác giả là sở hữu ý chí tự do mà thôi.
Tất cả những kẻ còn lại chỉ là một lũ rối bị giật dây bởi số phận.
Khi Tác giả giật sợi dây, chúng sẽ hành động theo đúng những gì mà số mệnh đã sắp đặt.
“Chuyến đi này sẽ vui lắm đây.”
“Lên núi nghe có vẻ hơi… Chẳng phải ở trên đó có rất nhiều bọ và côn trùng sao…?”
“Những chẳng còn nơi nào khác phù hợp cho một nhóm chỉ bốn người đi cả. Mấy khu danh lam thắng cảnh thì giá vé lại quá đắt đỏ. Muốn xem thử không?”
Khi Amelia tỏ ra có chút ngần ngại về việc phải lên núi, chủ tịch đã cho cô ấy xem cái giá vé cắt cổ của những khu danh lam thắng cảnh.
Chúng đều khá là đắt đấy.
Thậm chí dù được nhận một khoản tiền thưởng kha khá cho việc hạ gục tên ác nhân đi chăng nữa, thì nhiêu đó vẫn sẽ chẳng thể đủ cho cả bốn người cùng vào đâu.
Mặc cho phần thưởng có hào phóng tới cỡ nào, thì phí vào của vẫn là tính riêng cho từng người.
Đương nhiên, Tác giả có thể thay đổi mức tiền thưởng đủ cho cả nhóm vào đó nếu như cô ấy muốn.
Thế nhưng cổ lại muốn lên núi cơ.
Vậy nên, giá vé của mọi khu danh lam thắng cảnh đều trở nên cực kì đắt đỏ.
Tôi cũng không rõ một “khu danh lam thắng cảnh” sẽ trông như thế nào. Chắc lại là thiết lập gì đó mà Tác giả đã thêm vào mà thôi.
…Ừ thì, cái tên của nó cũng đã nói lên tất cả rồi.
“Nhưng nếu như tớ góp thêm vào…”
“Chúng ta không thể sử dụng tiền túi cho hoạt động của câu lạc bộ được!”
“Eek!”
Thật vậy sao?
Tôi liếc nhìn các thành viên khác thế nhưng cũng chẳng thể xác định được liệu điều đó có đúng hay không.
Mà thôi, cũng chẳng quan trọng
Tác giả có thể biến điều đó thành sự thật nếu cần mà.
“Vậy thì, hoạt động ngoại khóa lần này của chúng ta sẽ được tổ chức ở đấy! Rõ rồi chứ?”
“…Vâng.”
“Sẽ vui lắm đây. Cần phải mang theo thật nhiều thịt và hải sản mới được!”
Ai mà biết được.
Tôi nghi là có khi cả bọn còn chẳng được ăn bất kì thứ gì trong đống đó.
Hỗn loạn chắc chắn là điều không thể tránh khỏi rồi.
[Heh, thịt…Hải sản…Tôi muốn ăn chúng.]
…Nếu như Tác giả muốn được trải nghiệm gián tiếp như vậy, tôi đoán có lẽ chúng ta có thể ăn bất cứ thứ gì cô ấy muốn.
***
“Ah, Lyla. Cô đến sớm thật đấy.”
“…Ừ, chắc vậy.”
Cô gồng mình lên vì lo lắng.
Lần trước chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, thế nhưng lần này thì sẽ ra sao đây?
Liệu có khi nào lần này cô sẽ phải chết không?
“Tôi có một yêu cầu khác dành cho cô đây.”
“Là gì vậy…?”
“Chính là ngọn núi này đây.”
Cô ngay lập tức rùng mình khi nhìn tấm bản đồ mà Arte đưa cho mình.
…Đây là nơi đặt sào huyệt của Übermensch.
Trước đây cô từng được bảo rằng hãy chạy trốn đến đây nếu có chuyện bất trắc xảy ra.
“Tôi đang định để Lyla và đồng nghiệp cũ của cô cùng nhau giải trí một chút ở đó.”
“Tôi hiểu rồi…?”
“Là vậy đấy. Dù sao thì sẽ có một vài người tới đó, vậy nên tôi muốn cô giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.”
“Kiểm…soát?”
Kiểm soát ư?
…Kiểm soát cái gì mới được chứ?
Mặc cho nỗi sợ hãi của mình, sự tò mò lại đang trỗi dậy bên trong cô, và thế là cô đã hỏi một câu mà không thèm suy nghĩ.
Đôi tai và đuôi dựng đứng lên lại đang bán đứng cô.
‘Chết tiệt. Mấy cái cảm xúc này dễ lộ ra quá.’
May mắn thay, Arte có vẻ như không hề để ý đến chúng, cô trả lời một cách thờ ơ.
Nội dung có lẽ cũng bình thường thôi,
“Ah, đó là… Để dân thường không vô tình đi lạc vào trong đó, hiểu rồi chứ?”
“…Tại sao chứ?”
“Bởi vì nếu họ bước vào đó thì… Ufufufu. Sẽ không chuyện gì tốt đẹp xảy ra đâu.”
Người phụ nữ này điên rồi.
Đầu óc cô ta chắc chắn là không được bình thường.
Mặc dù cô ta bỏ dở câu nói giữa chừng, thế nhưng Lyla vẫn hiểu ý của cô ta.
Nếu như có ai đó lảng vảng vào trong núi thì sẽ lại có thêm xác phải xử lý, và chuyện đó phiền phức lắm, thế nên liệu hồn mà kiểm soát toàn bộ khu vực trước đi.
Chết tiệt.
Cô thật sự muốn đấm vào mặt bản thân trong quá khứ cho tỉnh người ra.
Nghĩ sao mà lại đi dây dưa với một kẻ nguy hiểm như thế này chỉ vì cảm thấy chút bất an cơ chứ.
Cô hẳn là đã mất trí rồi.
“…Ah. Phải rồi. Tôi có nói là sẽ thưởng cho cô mà nhỉ.”
Đôi tai của cô lại vểnh lên thế nhưng lần này là vì một lý do khác.
…Một phần thưởng sao?
Nhắc mới nhớ, hình như lúc trước cô ta có nói như thế.
Arte có nói rằng sẽ thưởng cho cô vì đã mua giúp bộ đồ bơi, thế nhưng sau khi cô mua về thì cô ta lại chẳng nhắc gì đến việc đó nữa cả, vậy nên cô đã nghĩ rằng cô ta chỉ nói bâng quơ vậy thôi rồi mặc kệ.
“Ừ thì, tôi cũng không hài lòng lắm về bộ đồ bơi cô mua cho… Thế nhưng đấy là lỗi của tôi vì đã không nói rõ ràng.”
Cô ta bắt đầu lẩm bẩm một mình.
…Lại nữa rồi đây. Lại là cái tên “Tác giả” đó của cô ta nữa rồi.
Cô hoàn toàn không biết gì về kẻ đó cả, thế nhưng tốt hơn hết là đừng biết.
Cô quyết định sẽ giả ngu.
‘Không có gì quý hơn mạng sống cả.’
Sống sót là ưu tiên hàng đầu.
Lyla chỉ nhận ra điều này sau khi được trải nghiệm qua nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết.
“Đây, cầm lấy này.”
“Cái gì đây…?”
“Đồ tốt cho cơ thể của cô.”
Thứ mà cô ta đưa là một thứ gì đó có màu nâu đỏ.
Màu sắc đáng lo ngại của nó khiến Lyla lùi bước.
“…Đây là thứ gì vậy?”
“Ăn nó đi. Nó sẽ khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn.”
Trong một khoảnh khắc, Lyla đã muốn vứt nó đi, thế nhưng cô đã kiềm chế bản thân bằng tất cả sự kiên nhẫn của mình.
Một viên thuốc khác.
Thứ đã khiến cho cô có một đôi tai sói màu tím trên đầu và một cái đuôi.
…Có khi nào cô ta cố tình đưa cho mình thứ này vì biết mình bây giờ rất ghét thuốc không?
Không, chắc là không đâu.
Không thể nào có chuyện đó được.
“…Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ăn nó?”
“Nếu như cô không muốn thì tôi cũng không ép đâu.”
Arte nở một nụ cười nhẹ.
…Nó khiến cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây là một yêu cầu mà cô không thể từ chối.
“Tuy nhiên, nếu như cô không uống nó thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu như cô chết đâu đấy nhé.”
“…Tạm thời thì tôi sẽ giữ nó vậy.”
“Được thôi. Lựa chọn thông thái đấy. Nó sẽ có tác dụng ngay lập tức, vậy nên cô sẽ ngay lập tức trở nên mạnh hơn ngay khi uống nó.”
Vô lý.
Ma dược không phải loại thuốc như thế.
Cần phải có thời gian để cơ thể chuyển hóa chúng.
Đấy là lý do tại sao phải mất một khoảng thời gian sau khi uống ma dược thì tai sói và đuôi của cô mới xuất hiện.
“Ah, và đừng quên hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao đấy nhé.”
“…Rõ rồi.”
“Tốt lắm. Tôi trông cậy vào cô đấy.”
Sau khi Arte bỏ lại những lời đó và rời đi, phải mất một lúc sau Lyla mới nhận ra rằng cô ta đã biến mất và thở dài một hơi.
“Điên mất thôi…”
Lyla ngước nhìn lên bầu trời.
Một vầng trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp hiện lên trong đôi mắt cô.
Một vẻ đẹp kinh tởm.
Cô chưa bao giờ hiểu được tại sao người ta lại thích hút thuốc lá đến như thế.
Thế nhưng lần đầu tiên, cô muốn thử hút một lần.
Trans: sr vì chương tuần này có hơi trễ, nhưng mà tuần trc đã lên hai chương rồi thì cũng nên thông cảm cho trans chứ đúng không? OwO


1 Bình luận