Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 43.2: Tạo Nến

3 Bình luận - Độ dài: 1,506 từ - Cập nhật:

'Liệu mình có bị lừa gạt hay vô tình dính vào rắc rối nào đó khi làm vậy không?'

Nghĩ vậy, Go Yeongeun chần chừ một lúc rồi vươn tay ra.

Cho đến nay, chưa có điều gì đáng ngờ hay khó chịu trong hành động của Kim Soleum. Nếu nói khách quan thì anh ta luôn đối xử với cô bằng thiện ý.

‘Vậy mình thử xem sao.’

Bộ não luôn vận hành như một bộ xử lý dữ liệu chính xác và đáng tin của Go Yeoungeun, thúc giục cô tiến lên.

Không do dự thêm, cô lật một trong những lá bài rải rác trên sàn.

Mặt lá bài hiện lên hình một nhân vật xanh thẳm đang giơ một tay lên. Trên cùng của hình ảnh, một ngôi sao trắng lấp lánh như viên ngọc.

【Danh Dự】

Kim Soleum khẽ mỉm cười.

“Lựa chọn này không tồi.”

Thật vậy sao?

‘Nhưng bây giờ mình đâu có cần danh dự…’

Dù sao đi nữa, nếu anh ta nói vậy thì chắc cũng không có gì đáng lo.

Kim Soleum sau đó quay đầu và cất giọng không mấy hứng thú về phía Baek Saheon.

“Chọn một lá đi.”

“...”

Baek Saheon có vẻ đang cân nhắc điều gì đó, đôi mắt thu hẹp lại khi hắn ta vươn tay ra. Lá bài mà hắn ta lật lên có hình một cái miệng cười toe toét và một chiếc lồng sắt đỏ.

【Can Thiệp】

“Hợp với cậu đấy.”

“Cái gì?”

Kim Soleum phớt lờ và tiếp tục quá trình.

“Bây giờ tôi sẽ lật hết các lá bài còn lại.”

“Rồi, rồi.”

Dù là gì thì anh cứ làm đi!

Go Yeongeun quan sát Kim Soleum nhanh chóng lật từng lá bài bằng những động tác dứt khoát.

Mười lá còn lại gồm:【Hỗn Loạn, Chữa Lành, Thiền Định, Vết Thương, Lừa Dối, Giấc Mơ, Phẫn Nộ, Bảo Hộ, Tấn Công, Ánh Nhìn】…

Cả mười lá bài được phơi bày trên sàn.

‘Chuyện quái gì đây?’

Sau khi bắt họ rút bài như thể đang bói tarot, tại sao anh ta lại lật hết tất cả vào cuối cùng?

Nhìn hành động tiếp theo của Kim Soleum, cô lập tức hiểu ra.

Lá bài cuối cùng có thể được chọn trực tiếp.

【Lừa Dối】

Kim Soleum rút ra một lá bài có hình bánh răng vàng bên cạnh một trái tim đen, rồi anh ta dùng bật lửa thiêu rụi cả ba lá bài đã chọn.

Ngọn lửa bùng lên với những màu sắc rực rỡ khi những lá bài cháy thành tro lấp lánh.

“...!”

Sau khi thu gom tro của những lá bài, anh ta cẩn thận rắc chúng lên bản vẽ một cây nến phác thảo bằng bút màu, rồi gấp tờ giấy lại.

“Nó sẽ mất khoảng 30 phút để ổn định.”

Nói rồi, Kim Soleum nhấc tờ giấy khỏi sàn và nhét nó ngay ngắn vào túi trước của bộ vest mình, rồi nở một nụ cười nhạt.

“Thứ anh vừa làm là…”

“Một cây nến sẽ giúp chúng ta ra khỏi đây.”

“...!”

“Nếu không thành công, tôi dự tính thử lại vài lần nữa. Nhưng may mắn thay, từ khóa lần này khá tốt—”

KÉÉÉÉÉÉT—

“...”

“...”

Nghe âm thanh bất chợt, cả ba người đồng loạt quay đầu.

Trong ánh đồng hun, một cái bóng khổng lồ từ từ hiện ra. Nó có ám chân thẳng tắp y như chân nhện và …

KÉÉÉÉT—

Đôi mắt máy móc của nó thì phát sáng với một luồng ánh sáng rò rỉ như đèn khí.

“...”

“...”

“CHẠY NGAY!”

Cả ba lập tức lao đi hết tốc lực theo hướng ngược lại.

***

Tôi biết.

Ngay cả trong phòng chờ, mấy cái máy tuần tra vẫn có thể xuất hiện. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng khu nghỉ ngơi sẽ lỏng lẻo hơn so với khu triển lãm nên đã đánh liều một phen…

‘Ở đây không có chỗ nào để trốn như trong ống thông gió, tại sao nó lại xuất hiện đúng lúc này chứ!’

Nghiến răng, tôi lao hết tốc lực qua hành lang.

Một khi đã bị phát hiện thì dù có trốn vào ống thông gió khác cũng vô ích, cỗ máy đó sẽ bám theo tôi không ngừng nghỉ. Vâng, đó là một phần trong năng lực truy lùng được trang bị của nó đó!

“Chúng ta cứ chạy thẳng một mạch hả?!”

“Tạm thời thì thế đi!”

Phía trước là lối vào khu triển lãm chính. Một khi vào đó, chúng tôi chỉ có thể ôm cọng rơm hy vọng nhỏ nhoi, rằng thu máy tuần tra sẽ bị thu hút bởi một ưu tiên cao hơn…

‘Nhưng ai mà biết khu triển lãm dưới tầng hầm này còn nguy hiểm đến mức nào đây!’

Và rồi—

VỤT—

“...!”

Baek Saheon nắm lấy tay áo vest của tôi.

‘Lại gì nữa, thằng điên này?!’

Thằng nhãi hét thẳng vào mặt tôi,

“Cái đó! Cây nến! Hãy hiến nó đi! Nó có giá trị đúng không?”

Tôi hất tay hắn ra, hét trả lại.

“Không, thằng ngu!”

“Hả?!”

“Nhìn chủ đề triển lãm kìa!”

================================

Buổi triển lãm này được mở cửa miễn phí trong một giờ để tôn vinh tinh thần ngưỡng mộ nghệ thuật.

===============================-

“Nghệ thuật!!”

“...!”

“Cụ thể là sinh vật sống, nền văn minh và lịch sử!!”

Tôi hét đến khản giọng.

“Thứ này có liên quan gì tới chủ đề đó không? Nên cái éo gì mà họ lại chấp nhận nó làm vật hiến tế chứ?!”

Nếu những vật phẩm có giá trị thực sự hữu ích thì chẳng phải nhân viên công ty đã có thể thay thế con mắt bằng vật phẩm sao?!

Chưa kể, cây nến vẫn chưa hoàn thành!

Nhưng Baek Saheon một lần nữa với tay về phía túi của tôi, còn Go Yeongeun thì rên lên đầy bực bội.

“Thì chúng ta cứ thử xem! Có gì còn tốt hơn không chết ở đây chứu?!”

“Aaa! Đừng cãi nữa mà chạy tiếp—”

Tôi quay đầu lại.

Ngay khoảnh khắc đó, bàn chân của chúng tôi…

…vượt qua cánh cửa lớn, tiến vào khu triển lãm chính.

“...”

Lấy lại nhịp thở, tôi ngẩng đầu lên.

Căn phòng mà chúng tôi vừa đến lấp lánh đầy ánh sao.

Không… đó là những mảnh đá sao?

Vô số vòng tròn phát sáng với một màu phủ kín trần với tường đang lặng lẽ nhìn xuống chúng tôi.

Thứ phủ chật tường là những con mắt người đang trừng trừng nhìn tôi chằm chằm…

Những con mắt… bị nhân viên hướng dẫn móc ra.

“Hư—”

Tôi khựng lại và cúi mặt xuống. Baek Saheon đứng bên cạnh tôi thì nện nắm tay vào con mắt còn lại của mình trong tuyệt vọng.

Những suy nghĩ hỗn loạn dần lắng xuống.

☾À. Chúng sắp xếp chúng như các vì sao trong vũ trụ. Họ gọi nó là ‘Ánh Nhìn Lấp Lánh’. Một cái tên khá sáo rỗng nhưng phổ biến! Hẳn họ đã rất quan tâm đến những người đã đóng góp nguyên liệu cho tác phẩm này.☽

“...”

Ba bức tường đen kịt của phòng triển lãm rộng lớn hoàn toàn bị bao phủ bởi vô số con mắt, không chừa lấy một khe hở.

Lối ra duy nhất là cánh cửa chúng tôi vừa bước vào.

Và ngay lúc đó—

Cỗ máy tuần tra không do dự tiến đến...

Và dồn chúng tôi vào đường cùng.

☾Anh Hoẵng à, lựa chọn của anh làm tôi thật phấn kích! Chúng ta đến ngõ cụt rồi. Không nơi để trốn, hmm… đúng vậy, xem ra chúng ta không còn chỗ trốn thật. Thật thú vị mà!☽ 

☾Nhưng bạn tôi ơi, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu vì anh vẫn còn có Braun mà!☽

Chuyện đó… thì tôi biết rồi.

Nếu tôi đi một mình thì tôi có thể dùng Braun để an toàn trốn thoát mọi lúc.

Còn Braun thì sẽ hân hoang dùng khả năng mà nó gọi là ‘Tắt đèn’ để xóa bỏ sự hiện diện của tôi. Và nhân lúc cỗ máy bận bịu móc mắt và cắt tai, tôi sẽ có thể chuồn đi.

☾Chẳng phải để cho anh Baek Saheon chết ở đây khá hợp lí sao? Dù sao thì, cậu ta chẳng còn mấy thời gian để sống nữa!☽

Đúng vậy. Chúng tôi đã thành công tạo ra cây nến cần ba người bốc bài nên Baek Saheon đã trở nên vô dụng.

‘Vả lại, mình chỉ giữ cậu ta chỉ để không bị khủng hoảng tinh thần thôi.’

Thành thật mà nói, cậu ta chết thì có sao đâu? Tính ra, cái chết của cậu ta sẽ mang đến sự tích cực cho xã hội đó.

Và Go Yeongeun có lẽ sẽ trốn thoát được trong cơn hỗn loạn này…

… Khoan đã.

Tôi đã quên một việc.  

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
bác này chăm dữ =)))
Xem thêm
let him cook
Xem thêm