[Cũng đã gần ba năm chưa gặp lại nhau nhỉ?]
Hứa Hồng Mai ngồi trong phòng khách trên tầng hai của cửa tiệm quần áo, vừa nhấp ngụm cà phê do chị họ tự tay pha, vừa miên man suy nghĩ.
Toàn bộ phòng khách được bài trí rất ấm cúng, phong cách trang trí là kiểu Mỹ cổ điển mà chị họ thích nhất.
Trên tường dán giấy dán tinh xảo, trên trần nhà phác họa những đường viền thạch cao tráng lệ, chiếc đèn treo cổ điển màu ấm tỏa ra ánh sáng êm dịu, bên cạnh tường còn có một cái lò sưởi được xây bằng gạch đỏ, trên sàn gỗ trải thảm lông dê, chiếc ghế sofa da màu nâu mềm mại và thoải mái.
Lúc này, Hứa Hồng Mai bị hấp dẫn bởi tấm áp-phích phim được treo trên tường.
- Đó là bộ phim mà chị thích nhất, 'Gatsby Vĩ Đại'.
Chị họ rót cà phê cho hai người bạn ghé thăm cùng Hứa Hồng Mai, sau đó ngồi xuống một cái ghế sofa đơn ở bên cạnh, dịu dàng nói.
Chị họ mặc một chiếc váy ren màu hồng nude, tôn lên nước da trắng ngần.
- Em nhớ chị từng nói với em rằng, chị rất muốn được thấy tận mắt vũ hội long trọng của Gatsby.
Trong đầu Hứa Hồng Mai bất chợt hiện ra khung cảnh mái vòm cao ngất, đèn treo lộng lẫy, và đoàn người chè chén say sưa...
[Lạ thật... rõ ràng mình chưa từng xem bộ phim này, tại sao cảnh tượng ấy lại giống như mình đã tận mắt nhìn thấy?]
Cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng, chị họ đã nói tiếp:
- Em vẫn chưa gặp anh rể của em phải không? Anh ấy thật sự rất tốt với chị, không chỉ ủng hộ chị mở cửa tiệm, mà còn giúp chị sưu tầm rất nhiều lễ phục cổ điển nữa.
Nói xong, hai tay chị họ khẽ vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Hứa Hồng Mai vui vẻ nói:
- Dự kiến sinh khi nào thế chị? Đến lúc ấy em muốn tặng thật nhiều quà cho bé cưng!
Chị họ nghe vậy liền e thẹn lấy tay che mặt.
- Anh rể em nói rằng, không bao lâu nữa đứa con đầu lòng của bọn chị sẽ chào đời một cách suôn sẻ.
[Vậy à? Nhưng sao em nhớ là chị đã mang thai từ hai năm trước rồi cơ mà... Lẽ nào em nhớ nhầm?]
Cảm giác quái lạ ập tới như sóng biển, rồi lại lập tức rút đi.
Lúc này, cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến tầm mắt của cô dừng lại, chỉ thấy dưới màn trời xám xịt, có một quả cầu lông tơ màu hồng khổng lồ đang nằm yên...
[Đó là gì vậy nhỉ? Búp bê bơm hơi à? Sao có thể to như thế.]
- Chị họ ơi, đó là gì vậy ạ?
Chị họ theo tầm mắt của Hứa Hồng Mai nhìn ra ngoài, nhưng hình như cô ấy hoàn toàn không hề chú ý đến cảnh tượng kỳ dị bên ngoài cửa sổ, chỉ nghi ngờ hỏi lại:
- Ngoài đó có gì hả em?
- À, không, không có gì ạ...
Một cơn choáng váng ập đến, Hứa Hồng Mai bất giác quên đi thắc mắc vừa rồi.
Sau đó, chị họ nhìn về phía hai người bạn ngồi cạnh Hứa Hồng Mai, cười nói:
- Sao không uống gì hết vậy? Đừng gò bó quá, cứ coi như đây là nhà của mình.
Hứa Hồng Mai chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cô có chút ngơ ngác nhìn về phía hai chàng trai.
Bọn họ đúng là có hơi gò bó, sau khi nghe lời uống một ngụm cà phê thì lại tiếp tục ngồi đơ ra.
- Hầy, dạo gần đây anh rể em mệt dữ lắm, chị đã bảo anh ấy nghỉ ngơi trong phòng ngủ rồi, nên không gọi anh ấy ra gặp mặt mấy đứa.
Chị họ khẽ thở dài.
- Anh ấy vì gia đình này, vì cục cưng sắp chào đời mà đã trả giá quá nhiều rồi...
Nghe vậy, Hứa Hồng Mai không nhịn được mà liếc về phía phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, lờ mờ thấy được trên giường đúng là có một người đang nằm.
- Phải rồi, đây là ảnh cưới của hai anh chị, sao nào, anh rể em đẹp trai lắm đúng không?
Chị họ vừa nói vừa đưa cho cô khung ảnh đặt trên bàn.
Trong ảnh, chị họ mặc một chiếc váy cưới trắng như tuyết nở nụ cười rạng rỡ, thân mật khoác tay một người đàn ông trẻ mặc vest đen.
Người đàn ông chải đầu bóng lưỡng, da dẻ rất trắng nhưng hơi gầy, thân hình không cao, khuôn mặt bình thường, thực sự không thể nói là đẹp trai.
- Vâng, đẹp trai thật...
Hứa Hồng Mai cười gượng nói một câu trái với lương tâm, nhưng giây sau biểu cảm của cô chợt cứng đờ.
[Nói đến thì... hình như mình từng thấy gương mặt này rồi... Dường như, trong một đoạn video tin tức, người này quỳ gối xuống đất, mặt đầy nước mắt, phía trước là một căn nhà nhỏ hai tầng bị đốt cháy, biển hiệu rơi xuống đất, trên đó viết chữ... Daisy...]
Hứa Hồng Mai sửng sờ cả buổi, khi phục hồi tinh thần lại thì phát hiện chị họ đang nhìn cô với vẻ mặt quan tâm:
- Hồng Mai, sao thế, em không thoải mái à?
- Không ạ... Có lẽ là em hơi đói thôi...
Lúc này bụng cô thực sự trống rỗng, đói không chịu nổi.
- Vậy chị đi làm cơm, hôm nay chúng ta ăn sớm một chút.
Chị họ dịu dàng cười nói, ngay sau đó đi về phía phòng bếp.
- Để em giúp chị.
Hứa Hồng Mai lập tức đi theo.
- Không cần đâu, nguyên liệu nấu ăn chị đã chuẩn bị sẵn cả rồi, xào một tí là xong, mấy đứa ngồi đợi chị ở bên ngoài là được.
Nhìn bóng lưng chị họ mặc tạp dề, đại não của Hứa Hồng Mai bất giác hơi đau nhói.
Cô nhìn cảnh tượng xung quanh, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh kỳ quái, bức tường đen ngòm, quần áo cháy xém, trần nhà sụp đổ...
Ui!
Cơn đau đầu tăng lên, Hứa Hồng Mai không nhịn được ấn tay vào thái dương, giữa lúc mơ màng, khóe mắt cô vô tình lướt qua khung cảnh trong bếp.
Chị họ đang cầm một cánh tay chảy máu dầm dề, cẩn thận dùng dao lóc xương loại bỏ những mẩu thịt vụn còn dính trên xương.
Bồn rửa tay trong phòng bếp chất đầy nội tạng, một cái nhãn cầu tròn trịa đang trừng mắt nhìn thẳng vào cô.
Hứa Hồng Mai kinh ngạc trợn to hai mắt, không nhịn được rướn người nhìn kỹ hơn.
Nhưng làm gì có cánh tay hay nội tạng nào? Rõ ràng là củ cải trắng và rau củ quả.
Tuy nhiên, cảm giác sợ hãi chưa từng biến mất, giác quan thứ sáu trong đầu cô phát ra tiếng báo động chói tai, mọi thứ trước mắt như bị phủ lên một lớp màn che quái dị.
Cơn chóng mặt khiến Hứa Hồng Mai đứng không vững, cô bất giác lảo đảo lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận đụng mở cửa phòng ngủ bên cạnh.
Đây là?...
Tầm mắt của cô vô tình rơi vào người đàn ông đang nằm trên giường.
Đúng là người đàn ông trong hình, nhưng mặt hắn ta có vẻ già hơn trong ảnh đến mười tuổi, tóc xám trắng, toàn thân gầy như que củi, da dẻ lộ ra màu xanh đen vì thiếu dinh dưỡng, cả người như một vòng xoáy, cắn nuốt sự sống ở xung quanh.
- Em đang làm gì vậy?
Giọng nói lạnh lùng của chị họ bất thình thình vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chị họ đang đứng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt người này lạnh như băng, trong mắt là vẻ trống rỗng, một tay cầm dao, tay kia nắm chặt một cục thịt đỏ tươi đang nhỏ máu.
Hứa Hồng Mai hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng đờ:
- Chị họ, em thật sự xin lỗi, em bất cẩn đụng vào cánh cửa... Em ra ngoài ngay đây, không quấy rầy anh rể ngủ nữa.
Tựa như một cỗ máy được lập trình sẵn, khuôn mặt hoàn mỹ của chị họ dần được chỉnh lại thành một nụ cười dịu dàng, biểu cảm giống hệt như trước đó.
- Là vậy à, Hồng Mai nhanh ra ngoài nghỉ ngơi đi, chúng ta sắp được ăn cơm rồi.
Hứa Hồng Mai nghe lời gật đầu, sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô lặng lẽ chen vào giữa hai chàng trai.
Nhìn bóng lưng chị họ đang tiếp tục nấu ăn trong bếp, cô khẽ nắm lấy tay hai người, kích hoạt dị năng.


1 Bình luận