Cún Cưng Của Giới Thượng...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 44: Tôi muốn hỏi ngài một chuyện

2 Bình luận - Độ dài: 2,422 từ - Cập nhật:

"Thưa tiểu thư, do sự kém cỏi của bản thân nên có một chuyện mà tôi không thể hiểu, vậy nên tôi xin mạn phép được hỏi ngài một câu."

Suốt gần 20 năm qua, Alphonse đã tận tụy phục vụ Công tước Merdellia. Ông đã được ban cho chức quản gia trưởng, giám sát toàn bộ dinh thự nhờ lòng trung thành của mình.

Vậy nhưng đây là lần đầu tiên, ông bày tỏ sự bất mãn trước chủ nhân của mình.

"Không hiểu sao?"

Đôi mắt mang sắc tím của Viviana liếc nhìn Alphonse, như đang trực tiếp hỏi ông ta.

"Ta có nghĩa vụ phải giải thích chuyện này cho ông sao?"

Giọng nói lạnh lẽo và băng giá ấy khiến Alphonse theo phản xạ khẽ co người lại. Dẫu vậy, sau hàng chục năm rèn giũa tại dinh thự Công tước Merdellia, ông không thể bị khuất phục dễ dàng trước những chuyện như này được.

"Vâng. Ngài đã nói rằng muốn đưa tiểu thư của gia tộc Blanc về đây vì muốn có một con cún cưng phải không ạ?"

"Đúng thế. Hôm qua ta được cô ấy xoa bóp, nó thực sự rất dễ chịu đấy. Ta không nghĩ là cô ấy lại có năng khiếu như vậy."

"...Tôi sẽ không nhắc tới chuyện tiểu thư đang giam giữ một quý tộc trong dinh thự. Bởi suy cho cùng, tôi hiểu được rằng tiểu thư luôn có được thứ mà ngài hứng thú."

Alphonse không mấy bận tâm về chuyện này, vì ông biết rõ sự hứng thú của Viviana sẽ nhanh chóng giảm xuống. Dù vị tiểu thư được gọi là ‘cún cưng’ kia có đáng yêu đến thế nào, sự hứng thú của Viviana chắc chắn sẽ không kéo dài quá ba tháng.

Song, có một điều mà ông vẫn không thể chấp nhận.

"Tại sao ngài lại chỉ định một trong những ‘Nanh Sắc’ làm vệ sĩ cho cô ấy vậy ạ?"

Công tước Merdellia vốn nổi danh bởi những đường kiếm tuyệt luân. Khi nhắc đến sức mạnh quân sự của Công tước, không ai có thể bỏ qua Kỵ sĩ Nguyệt dạ.

Kỵ sĩ Nguyệt dạ được biết đến với ý chí kiên định và khí thế dũng mãnh. Kiếm của họ không bao giờ gãy, chiến mã của họ không bao giờ dừng lại cho đến khi kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt.

Nhất là những chiến binh theo sát tiểu thư Merdellia ở tiền tuyến, họ được xem là những chiến binh mạnh nhất, danh tiếng lẫy lừng, khiến ai nghe đến cũng phải kinh hãi.

Đó là những giai thoại được lan truyền trong dân chúng.

Dù vậy, bên trong lãnh thổ của Công tước Merdellia vẫn còn tồn tại những con quái vật mà ngay cả Kỵ sĩ Nguyệt dạ cũng chẳng thể sánh bằng.

Những Nanh Sắc của Merdellia.

Một nhóm tinh nhuệ gồm tám người.

Hoàng gia thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của họ. Những người này chỉ hoạt động trong bóng tối và chẳng hề để lại bất cứ dấu vết nào, trên đời này chỉ có ba người biết về họ.

Công tước đương nhiệm của gia tộc Merdellia, người đang chinh chiến nơi tiền tuyến để bảo vệ đế quốc[note69979]. Tiểu thư Viviana, vị chủ nhân mà Alphonse đang phục vụ. Và cuối cùng chính là Alphonse, người đã cống hiến 20 năm cuộc đời cho Công tước.

Những kẻ từng đối mặt với Nanh Sắc đều sẽ hiểu rằng: những Kỵ sĩ Nguyệt dạ, những chiến binh được ngưỡng mộ bởi muôn dân, khi đứng trước móng vuốt của Nanh Sắc cũng chỉ là con mồi yếu ớt.

Dĩ nhiên, Nanh Sắc không hề trung thành với Công tước chỉ vì lòng tận hiến. Lý do duy nhất để những con quái vật ấy tụ hội lại chỉ có hai điều: vị chủ nhân sở hữu thứ sức mạnh còn vượt xa họ và một khối tài sản khổng lồ khiến bất kỳ ai cũng phải câm lặng.

Người ta sẽ phải sững sờ khi chứng kiến số tài sản khổng lồ mà Công tước rót vào Nanh Sắc mỗi năm.

Ngay cả Alphonse cũng từng rất sốc khi lần đầu nhìn thấy những con số ấy, thậm chí còn nghi ngờ rằng Công tước đang biển thủ ngân quỹ. Thù lao dành cho mỗi thành viên của Nanh Sắc cao gấp mười lần mức lương trung bình của Kỵ sĩ Nguyệt dạ.

Vậy mà giờ đây, chủ nhân của ông lại chỉ định một trong số họ đi trông chừng tiểu thư của một gia tộc Nam tước suy tàn.

"Đó không phải bảo vệ, mà là giám sát."

"...Vâng ạ?"

Alphonse chớp mắt, ngỡ ngàng trước giọng điệu bình thản của Viviana.

"Ta không thể để cô ta một mình mà không biết cô ta sẽ làm gì được. Vậy nên ta đã cử một người đi vì ta cần người giám sát."

"Nhưng mà… vị tiểu thư ấy thì có thể gây ra chuyện gì chứ? Nếu ngài thực sự lo lắng đến thế thì tại sao không cử vài binh sĩ? Hà cớ gì lại dùng đến một Nanh Sắc vậy ạ?"

Alphonse đã nghe nhiều lời đồn về vị tiểu thư cún cưng kia. Người ta nói cô ấy thuần khiết, vô hại và dễ thương. Dáng vẻ mong manh của cô ấy khơi gợi bản năng muốn bảo vệ, còn nụ cười rạng rỡ ấy khiến bất cứ ai gặp cũng vô thức muốn xoa đầu.

Nhưng chỉ có vậy thôi. Đáng lẽ, mọi chuyện chỉ nên dừng lại ở mức đó.

Một người như vậy thì có thể gây ra mối đe dọa gì đến mức phải điều động một trong những tài sản quý giá nhất của Công tước chứ? Không phải chỉ là một thành viên bất kỳ, đấy còn là người tàn nhẫn và cứng rắn nhất trong số các Nanh Sắc.

"Ông không cần biết. Mà, tốt nhất là ông cũng đừng biết làm gì."

Tông giọng sắc lạnh của Viviana như là lời cảnh cáo, buộc Alphonse phải ngừng việc dò hỏi tại đây.

Thế nhưng, để bảo vệ niềm kiêu hãnh mà ông đã xây dựng trong suốt 20 năm phục vụ Công tước Merdellia, Alphonse cần phải chắc chắn rằng chủ nhân của mình không gặp nguy hiểm.

"Vậy... xin ngài cho phép kẻ hầu cận vô lễ này được hỏi thêm một câu cuối cùng."

"Nói đi."

May mắn là Viviana đã chấp nhận lời nói của Alphonse.

Alphonse im lặng hồi lâu, nhìn thẳng vào đôi đồng tử tím của Viviana trước khi cất giọng trầm lặng, đầy nghiêm túc.

"Ngài có chắc rằng những cảm xúc của bản thân dành cho vị tiểu thư đó chỉ đơn thuần là hiếu kỳ không ạ?"

Viviana khẽ bật cười. Cô chống cằm và hờ hững nhún vai, nhìn thẳng vào mắt Alphonse.

"Ngoài hiếu kỳ ra... thì còn có thể là gì nữa?"

***

"Chủ nhân đã về rồi sao?"

Viviana chẳng hề đáp lại trước giọng nói vui vẻ và nụ cười tươi tắn của tôi. Cô đứng ở ngưỡng cửa, lặng lẽ quan sát tôi một lúc trước khi khẽ thở dài rồi bước đến gần.

"Hôm nay cô cũng ngoan ngoãn đợi ta sao? Ta còn tưởng là cô sẽ than phiền cơ đấy."

Viviana đưa tay tháo sợi dây khỏi cổ tay tôi cùng với một nụ cười trên môi. Ngay khi cánh tay vừa được tự do, tôi lập tức vươn tay túm lấy cổ áo Viviana.

Tôi chỉ định chọc cô ấy bất ngờ một chút, vậy nhưng Viviana chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản, chẳng hề biểu lộ phản ứng nào. Có lẽ đối với một người đã từng đấu tranh trên chiến trường thì những hành động như này chẳng thể nào làm cô nao núng được.

"Cô đang làm gì vậy, Tina?"

Trước giọng nói trầm lặng của Viviana, tôi chầm chậm thả lỏng tay.

"Tôi chỉ định giúp ngài thay y phục thôi, thưa chủ nhân."

Tôi cười ngượng ngùng rồi nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng của Viviana. Dưới những ngón tay tôi, lớp vải dày nặng từ từ trượt xuống giường. Cẩn thận tháo từng cái cúc trên chiếc sơ mi của cô ấy, tôi thì thầm bằng tông giọng dịu dàng.

"Hôm nay ngài đã vất vả rồi. Nếu ngài không phiền thì hãy để tôi xoa bóp cho ngài nhé?"

Lại là sự im lặng quen thuộc này. Nhưng với sự tinh ý của bản thân, tôi đã sớm hiểu được suy nghĩ thật của Viviana. Cô ấy rõ ràng là muốn được muốn xoa bóp, chỉ là cổ không thể nói toẹt nó ra được thôi.

Hôm qua cô ấy chắc chắn đã rất hài lòng với tay nghề của tôi mà. Đối với một người kiệm lời khen như Viviana, việc cô ấy thừa nhận rằng nó ổn thực sự mang một ý nghĩa rất lớn.

Chắc hẳn bây giờ cô đang rất muốn được tôi xoa bóp đúng không?

Nhưng với niềm kiêu hãnh cao ngút trời kia, chắc chắn cô ấy sẽ không chịu mở miệng yêu cầu đâu. Càng nghĩ, tôi lại càng nhận ra rằng Viviana cũng có những điểm đáng yêu đấy chứ.

Thôi thì đành vậy. Những lúc thế này, người trưởng thành hơn nên chủ động trước mới phải.

"Ngài không cần phải ngại đâu, chủ nhân. Nếu ngài nằm xuống đây thì tôi sẽ xoa bóp cho ngài mà. Hẳn là ngài cũng muốn—"

—bụp!

"Ouch?!?"

Một cú búng trán bất ngờ làm đầu tôi đau nhức. Tôi theo phản xạ ôm lấy trán mình trước cơn đau đột ngột ấy.

"Ui da..."

Ngẩng đầu lên nhìn qua đôi mắt đang đẫm lệ vì cơn đau bất chợt, tôi thấy được ánh mắt lạnh lùng của Viviana đang dán chặt vào mình. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt của cô ấy sẽ phải có chút dao động, nhưng không—đó chỉ là một đôi mắt băng giá, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Từ hôm qua đến giờ, có vẻ cô hơi vô lễ rồi đấy."

"Vi-Viviana?"

Đây không phải là phản ứng mà tôi mong đợi. Tôi đã chắc mẩm rằng cô ấy sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của tôi, rồi để tôi xoa bóp cho mình. Và tiếp theo đó, khi cô ấy đang thoải mái tận hưởng thì tôi sẽ tranh thủ đề xuất một yêu cầu cá nhân của mình...

"Ta nhớ là cô đã từng nói sẽ không giả dối với ta nữa mà nhỉ?"

Nhưng thứ tôi mà nhận lại chỉ là giọng nói lạnh lẽo của Viviana. Những lời đó đánh thẳng vào tim tôi, khiến tôi cứng người, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

"Ch-Chuyện đó..."

Viviana nói không sai, tôi đã hứa sẽ không giả tạo trước mặt cô. Vậy mà giờ đây tôi lại đang cố gắng quyến rũ để lấy lòng cô ấy.

Nhưng tôi cũng có nỗi khổ của riêng mình mà.

‘Làm thế quái nào để lấy lòng người khác mà không cần phải giả tạo cơ chứ...?’

Giả tạo—nó như là một loại ma thuật đối với tôi.

Với một kẻ bất tài và dơ bẩn như tôi, một kẻ mang bản chất thối nát đến mức đáng khinh, thì đó là phép màu duy nhất giúp tôi vẽ nên nụ cười rạng rỡ đủ sức mê hoặc mọi ánh nhìn.

Nếu ngay cả chiếc mặt nạ này cũng bị tước đi thì tôi còn lại gì chứ? Tôi sẽ chẳng khác gì một cái xác rữa nát, thậm chí nó còn tệ hơn cả cái chết.

Với dáng vẻ xấu xí và méo mó đến mức ấy, lại còn dám tỏ ra ngượng ngùng thì thà rằng tôi đi lấy lòng quỷ dữ còn hơn.

"Tina."

Viviana đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Đôi mắt tím của cô ấy ánh lên một tia nguy hiểm, rọi thẳng xuống tôi. Không thể cười nổi, tôi không đủ can đảm để đối diện với ánh mắt ấy, vậy nên tôi đã cúi gằm mặt xuống.

"Những kẻ che giấu ý đồ đen tối của chúng sau những nụ cười, ta đã thấy quá đủ rồi. Không lẽ cô cũng định dùng nụ cười đó với ta sao?"

“...”

"Trả lời ta."

"Ah... Tôi sẽ không..."

"Thật sao?"

Viviana khuỵu gối xuống, đặt mình xuống ngang tầm mắt tôi. Lúc này, đôi mắt cô ấy đã ở rất gần khiến tôi không còn đường nào để né tránh.

"Tôi... Tôi sẽ cố gắng..."

Cuối cùng, tôi rụt rè đáp lại với ánh mắt lảng tránh. Giọng tôi yếu ớt, vô hồn, như thể toàn bộ sinh khí đã bị rút cạn. Thế nhưng có lẽ Viviana hài lòng với câu trả lời ấy. Cô khẽ mỉm cười rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi.

"Tốt lắm. Giờ thì nói ta nghe thứ cô muốn đi."

"...Hể?"

"Đó là câu trả lời vừa ý ta. Và vì cô đã làm chủ nhân vui vẻ, thế nên ta sẽ chấp nhận một yêu cầu của cô."

"Thật sao?"

"Phải. Nhưng đừng đòi hỏi thứ gì quá đáng."

Không phải tôi định xin thứ gì đó lớn lao. Dù sao thì tôi cũng chẳng ngờ tới phần thưởng bất ngờ này. Chỉ là có chút chuyện mà tôi muốn nhờ Viviana.

"Vậy thì... thật ra tôi có chuyện muốn nhờ ngài."

"Nói đi."

Viviana im lặng chờ câu trả lời. Tôi cố kiềm chế khóe môi đang bất giác nhếch lên, rồi rụt rè lên tiếng.

"Tôi muốn viết một bức thư..."

"Thư sao?"

Viviana khẽ nhướng mày, bất ngờ trước yêu cầu của tôi. Hẳn là cô ấy đã nghĩ rằng tôi sẽ đòi hỏi mấy thứ vật chất như tiền bạc hay trang sức.

"Một lá thư à? Được thôi. Chắc cô định viết cho mẹ mình nhỉ?"

"Ah... không."

"Hả?"

Dĩ nhiên là tôi cũng muốn viết thư cho mẹ lắm, nhưng trước tiên tôi cần phải liên lạc với một số người.

"Ưm... tôi muốn viết thư cho tiểu thư Sharione... tiểu thư Versha... và cả tiểu thư Mardian nữa..."

"...Gì cơ?"

Đôi mắt tím của Viviana bất chợt trở nên lạnh lẽo.

Ghi chú

[Lên trên]
đế chế đổi thành đế quốc từ chương này, bao giờ có thời gian mình sẽ sửa lại các chương trước sau.
đế chế đổi thành đế quốc từ chương này, bao giờ có thời gian mình sẽ sửa lại các chương trước sau.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thời đại này ko có chích điện nhỉ 🌚
Xem thêm
công nhận dòng đời đưa đẩy khiến main ngố vch🐧
Xem thêm