• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Ngoại truyện Ngày lễ Lao Động

1 Bình luận - Độ dài: 1,278 từ - Cập nhật:

"Chào mừng quý khách."

Giọng nói trong trẻo của Rika vang vọng khắp nhà hàng. Tôi, người đang đợi trong bếp, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Hai khách ạ, mời đi lối này."

Đang là giờ trưa, lượng khách cũng khá đông. Chúng tôi điều hành một nhà hàng nhỏ, chủ yếu phục vụ khách quen.

Sau một lúc, đơn hàng từ Rika được chuyển vào.

"Một cà phê đá, một ca cao nóng, hai suất mì sốt thịt."

"Anh biết rồi."

Rika và tôi kết hôn vào năm hai đại học, đúng một năm trước.

Cô ấy vẫn luôn ánh ảnh tôi như trước. Cả hai thậm chí còn chọn học cùng khoa tại trường đại học. Tôi đã cố gắng học tập hết sức, nhưng trình độ của tôi không thể nào sánh bằng Rika—người có tài năng vượt trội. Với tôi, đây là một ngôi trường tốt. Nhưng với cô ấy, đây là ngôi trường do cô chủ động chọn.

Dù đã kết hôn, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn không có gì thay đổi. Chỉ khác một điều, giờ đây chúng tôi sống cùng nhau, và sự thân mật thì ngày càng tăng.

Hiện tại, tôi đang làm việc tại quán cà phê mà mình từng làm thêm. Chủ quán cũ bị bệnh, cửa tiệm đứng trước nguy cơ đóng cửa.

Ngay sau khi kết hôn, Rika và tôi quyết định tiếp quản nơi này. Trước đây tôi chỉ là nhân viên bán thời gian, nhưng giờ có thể nói tôi chính là ông chủ. Nhờ sự sắp xếp của Rika, hai vợ chồng tôi cùng nhau vận hành quán.

Tôi cố không nghĩ đến những nhân viên cũ… những người giờ đã không còn ở đây nữa.

Công việc này cũng dần trở nên quen thuộc. Lương không tệ. Tôi có thể dành thời gian bên Rika mà không cần lo lắng về ánh mắt của người khác. Lựa chọn làm việc ở đây hoàn toàn là quyết định đúng đắn.

Tôi nhanh chóng nấu món mì bằng đôi tay thuần thục. Một món sốt thịt bình thường, nhưng khách hàng lại rất yêu thích. Tôi vẫn nhớ đã mất bao lâu để tái tạo lại đúng hương vị của quán này.

Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, món ăn đã xong. Tôi đặt lên khay rồi mang ra phục vụ.

"Của quý khách đây. Cà phê đá, ca cao nóng và mì sốt thịt. Mời quý khách thưởng thức."

Không còn việc gì khác để làm, tôi quay trở lại bếp. Rika cũng lặng lẽ đi theo sau.

"Anh vất vả rồi."

"Em cũng vậy."

Rika trong bộ đồng phục phục vụ trông đáng yêu đến mức khó tin. Cô ấy giờ đã trưởng thành hơn so với thời trung học, chăm chút cho ngoại hình nhiều hơn. Đáng yêu đến mức khiến tôi cảm thấy cô ấy vẫn không ngừng thay đổi.

"Hôm nay được làm việc cạnh anh, em hạnh phúc lắm. Ở trường, lúc nào em cũng lo có cô gái nào đó tán tỉnh lấy anh, nên chẳng thể tập trung nổi."

"Anh cũng thấy thoải mái và yên tâm hơn khi ở đây. Nhưng thử đặt mình vào vị trí của anh xem? Suốt ngày bị theo dõi như vậy cũng áp lực lắm đấy."

"Em không gọi đó là theo dõi. Chỉ đơn giản là… trông chừng anh thôi."

"Hiểu rồi. Nghĩa là em cũng đang 'trông chừng' mấy cô gái đến gần anh à?"

Rika lập tức làm bộ không nghe thấy gì.

Chắc chắn là tôi đã nói trúng tim đen rồi.

"Anh là chồng em. Nếu em bị phản bội, hay nếu anh ngoại tình… chắc anh biết em sẽ làm gì rồi chứ?"

"Kẻ thứ ba đó chắc chắn sẽ bị đâm chết. Chuyện 'ngàn mũi kim' không phải trò đùa đâu. Còn em thì sẵn sàng chấp nhận bị nhốt trong tù suốt đời."

"Cảm ơn anh vì đã hiểu nhanh như vậy. Chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần rồi mà. Em luôn cẩn thận để không lộ ra mặt tối của mình."

"……Xem chừng mọi thứ đúng là quan trọng thật."

Rika gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

"Này, tối nay sau khi tan làm anh muốn làm gì?"

"Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau, xem phim, làm bài tập… rồi thì—"

"Sau đó thì sao? Sau khi tắm xong, chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác nữa, phải không?"

"Tóm lại là em đang tức giận."

"Ôi trời. Chúng ta là vợ chồng mà, anh hiểu ý em rồi chứ?"

Sự thể hiện tình cảm của Rika chẳng khác nào một con tàu lao đi mất kiểm soát.

Đêm hôm đó, trong chuyến dã ngoại, cái ngày tôi chấp nhận Rika… Cô ấy đã đòi hỏi ngay lập tức. Tôi khi ấy chẳng chuẩn bị gì cả, nên chúng tôi chưa từng vượt qua ranh giới, nhưng đã tiến rất gần.

Cô ấy luôn nói rằng muốn có con. Tôi đã thuyết phục rằng chúng tôi chưa đủ khả năng nuôi dạy một đứa trẻ, và cô ấy đành miễn cưỡng chấp nhận.

Dù đã bên nhau một thời gian dài, vẫn có những thứ không thay đổi.

Trước đây, chỉ cần những khoảnh khắc gần gũi vụng về của tuổi trẻ cũng đủ làm Rika thỏa mãn. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã lắng xuống.

Vì xa nhau một thời gian, có lẽ Rika đã chạm đến giới hạn. Ngay cả khi vào bếp, cô ấy vẫn lén lút tìm cách chạm vào tôi.

"Anh biết mà. Hôm nay là ngày lễ, đúng không? Buổi chiều anh sẽ đóng cửa tiệm. Để sau đó đi."

"Anh không định đợi đến tối đấy chứ?"

"Chính em bảo thích làm ngay sau khi xong việc còn gì."

"Tất nhiên rồi. Em lúc nào cũng sẵn sàng mà."

"……Anh chẳng thể nào thắng được em cả."

Hôm nay là Ngày Lễ Lao Động. Không phải dịp để vất vả làm việc. Lựa chọn tốt nhất chính là dành thời gian cho nhau ngay khi công việc kết thúc.

"À, Masa-kun. Anh lo thanh toán giúp em nhé. Em nghĩ có khách đang chờ."

"Được rồi, anh ra ngay."

Vừa định bước ra khỏi bếp, Rika bỗng kéo nhẹ tay áo tôi.

"Em không ra quầy thu ngân sao?"

"Khách quen mà. Họ sẽ hiểu thôi."

Chẳng phải chuyện lạ khi khách hàng phải chờ vì Rika cứ quấn lấy tôi. Họ cũng chẳng bận tâm, ngược lại còn mỉm cười đầy thông cảm.

"Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện."

"Ừ?"

Rika tiến sát lại gần, ghé miệng sát tai tôi. Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên da, cô ấy thì thầm từng lời một cách chậm rãi, rõ ràng.

"……Em muốn anh ngay Masa-kun. Em muốn cùng anh ôn lại những chuyện cũ, muốn anh nhìn thấy vẻ đáng yêu của em. Em muốn làm thật nhiều thứ mà không thể để ai biết được. Em muốn tận hưởng anh đến mức… em muốn có một đứa con của riêng hai chúng ta. Vậy nên, em muốn chuẩn bị thật chu đáo trước khi bắt đầu. Nhưng mà, Masa-kun cứ thích để mặc mọi chuyện diễn ra, làm em bối rối lắm đấy. Anh có biết không? Cơ thể em… đã nóng lên từ lâu rồi."

Rika mỉm cười, quay người bước về phía quầy thu ngân.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, khẽ thở dài.

"Rika vẫn luôn là Rika, đúng là thẳng thắn đến mức đáng sợ."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

author owes us 1000 words
Xem thêm