Junior High School DxD
Shinonome Rippu Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Học sinh chuyển trường là cô nàng Samurai

Life.2 - Trỗi dậy! Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí!

0 Bình luận - Độ dài: 11,366 từ - Cập nhật:

Phần 1

Đã được một thời gian kể từ khi tôi chuyển đến Học Viện Kuoh.

Tôi vẫn đang chịu đựng chuỗi ngày bị cô lập, không thể hòa nhập với lớp học.

Thế nhưng, giờ tôi có hoạt động clb rồi! Một ánh sáng le lói trong những ngày ảm đạm của tôi!

Có lẽ mới đầu tôi đã phạm sai lầm chết người, nhưng mọi chuyện đang dần tốt lên mà, phải không!?

“Hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến.”

Giáo viên thông báo cho chúng tôi vào tiết chủ nhiệm buổi sáng, biến nỗi mong mỏi của tôi thành sự thật.

(Một ai khác chuyển đến gần như cùng lúc với mình. Đây có phải cơ hội kết bạn không—!?)

Chắc hẳn người đó sẽ không có bạn bè ngay khi vừa chuyển đến.

Chật vật để hòa mình vào lớp học, chắc chắn học sinh mới sẽ phải chịu nỗi cô độc giống như tôi.

Và rồi, người sẽ đến cứu rỗi họ chính là tôi, Miyamoto Zekka!

Tôi đang vô cùng háo hức trước sự xuất hiện của một người có thể coi như đồng minh của tôi, cũng như Avi-buchou vậy.

“““““H-Học sinh mới chuyển đến!?””””

Phản ứng của bạn cùng lớp không như tôi tưởng.

Đầu tiên, những người ngồi ngoài nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

“Đã đóng xong!”

“Dán băng dính cường lực lên khung kính— xong!”

Sao họ hốt hoảng thế, làm gì có chuyện học sinh mới sẽ vào từ đằng đó.

“Mọi người! Hãy bình tĩnh và phối hợp!”

Lớp trưởng cố trấn tĩnh cái lớp giờ đang hỗn loạn như chợ vỡ.

“Rất may, tất cả mọi người trong lớp chúng ta đều thuộc các clb võ thuật! Nếu có trận chiến nào nổ ra thì chúng ta vẫn sẽ giải quyết được!”

Chỉ là học sinh mới chuyển đến thôi mà đã tự tiện áp đặt người ta rồi.

(Nhắc mới nhớ, mấy clb chuyên về võ thuật ở khối trung học cơ sở này được chú trọng thật đấy)

Có những clb truyền thống như kiếm đạo, fencing phương Tây, hoặc cung thuật Nhật Bản.

Nhưng mà cũng có mấy clb khá kỳ lạ như clb shuriken, clb vũ khí cận tương lai, clb vũ khí giả tưởng, vân vân và mây mây.

Tổng cộng phải có hơn 30 clb chuyên về võ thuật tại trường này, nếu tính cả những chỗ không chính thức nữa thì có khi còn hơn thế nhiều.

“Mà này, Miyamoto-san sao rồi!?”

“Hiện tại không có động tĩnh gì!”

“Giả sử, chỉ giả sử thôi, nếu học sinh mới cũng là một người nguy hiểm như vậy, một cuộc chiến với Miyamoto-san gần như chắc chắn sẽ xảy ra.”

“Mắt đền mắt, răng đền răng, nhưng mà lớp trưởng à, vụ này...”

“Nếu không thể làm gì được họ thì ít nhất chúng ta cũng phải cứu lấy học viện này.”

B-Bộ tôi là con kaiju hay gì à!?

“Ờm, mấy đứa, thầy hiểu mấy đứa đang rất lo lắng nhưng mà đến giờ học sinh mới vào lớp rồi...”

Giáo viên hẳn đang muốn lớp ổn định trật tự. Nhưng mà cái “thầy hiểu mấy đứa đang rất lo lắng” đó là sao hả?

“Mời em vào.”

Sau khi giáo viên nói vậy, ai ai trong lớp cũng nín thở mà dán chặt mắt vào cánh cửa.

“Xin phép!”

Cánh cửa mở toang ra.

Người bước vào lớp một cách đầy diễm lệ là một cô gái tóc vàng tỏa sáng như vầng trăng.

Một dải ruy băng buộc trên mái tóc, một tấm bịt mắt với biểu tượng kỳ lạ trên đó che đi mắt trái, và một bộ đồng phục giống như trang phục hiệp sĩ thời trung cổ.

Schwert-san cũng tương tự thế, nhưng mà Học Viện Kuoh có cho phép tự ý chỉnh sửa đồng phục không vậy?

“Thưa các quý ông và quý cô, vô cùng hân hạnh được gặp mọi người.”

Bầu không khí cô ấy tỏa ra mang lại một vẻ cực kỳ nghiêm trang, giọng nói thì trang nhã, hay đúng hơn là cao quý.

Nhưng hơn tất cả, cặp vếu của cô ấy không giống một học sinh trung học cơ sở chút nào!

Ánh nhìn của mọi người đều hướng về cô ấy.

“Tên ta là Lilibette D. Lunaire.”

Cô ấy cứ như— một hiệp sĩ vậy.

“Hẳn là có một số đồng môn ở đây đang muốn thách thức ta.”

Cô ấy chạm tay lên bịt mắt và tuyên bố.

“Ta đây mong cầu những trận quyết đấu. Hỡi những ai đủ gan dạ để không run sợ trước Tà Long Nhãn này, hãy đến gặp ta bất cứ khi nào các ngươi muốn.”

Vừa nãy tôi đã nghĩ mọi người trong lớp phản ứng thái quá.

“Bởi vì ta đến học viện này để đoạt lấy danh hiệu mạnh nhất!”

...Nhưng mà giờ, tôi thật sự cảm thấy, học sinh mới chuyển đến này quá sức dị hợm rồi.

Không ổn, cái người này quá sức không ổn.

Cô gái kia tệ hơn tôi trên mọi mặt trận.

Sau cùng thì, đồng phục, màn tự giới thiệu, cách ăn nói của cô ấy— tất cả đều sặc một mùi chuunibyou.

(Nhưng mà đó cũng là lý do khả năng cao mình sẽ có thể kết bạn với cô ấy...)

Chắc chắn cổ sẽ bị cô lập; và rồi kẻ cô đơn tôi đây sẽ tiếp cận cô ấy—

“Cậu đến từ đâu vậy, Lunaire-san?”

Một nữ sinh hỏi cô ấy. Tôi liền vô thức dỏng tai lên nghe.

“Từ luyện ngục của những đóa bích tường vi. Hay còn được người ta gọi là nước Pháp.”

Thế thì nói là Pháp luôn đi!

“Cậu học tiếng Nhật ở đâu vậy?”

“Từ những cuốn cổ thư được truyền lại bởi người bà có gốc gác Nhật Bản của ta. Ta vẫn chưa thạo Hán tự lắm nhưng phần nói có vẻ ổn rồi đúng không?”

Mỗi lời của cô ấy đều tràn đầy tự tin, hay đúng hơn là tự mãn. Hơn cả, cổ đã dùng đến mấy từ như “Tà Long Nhãn” hay “luyện ngục” rồi nên tôi nghĩ cổ mà học thêm Hán tự nữa thì thành thảm họa mất...

“Ý cậu là gì khi nói ‘đoạt lấy danh hiệu mạnh nhất’?”

“Trở thành một hiệp sĩ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, và hiên ngang hơn bất kỳ ai— đó là hình mẫu ta muốn trở thành.

“““““Ồ.”””””

Sau mỗi lần trả lời câu hỏi của cô ấy, lớp học lại càng nhộn nhịp hơn, tiếng nói cười cứ thế vang vọng khắp căn phòng.

(Hòa nhập luôn rồi kìa—!?)

Tôi thật sự choáng váng khi biết rằng dù hôm nay chỉ mới là ngày đầu cô ấy chuyển đến, cổ đã có thể hòa nhập với lớp.

Sai quá sai rồi. Sao lại khác biệt với tôi đến thế?!

“Cách cô ấy nói chuyện có hơi kỳ lạ nhưng không ngờ lại dễ gần thế.”

“Và cũng không có đánh gục hội học sinh hay nhảy vào lớp từ cửa sổ.”

K-Không cãi được... Nói thế thì tôi chỉ có biết chui lủi ở góc lớp chứ biết sao giờ...

“Lunaire-san, có chút lời khuyên cho cậu này.”

Ai đó khẽ nói thầm với cô ấy.

“Hãy cẩn thận với Miyamoto-san.”

Tôi á!? Cẩn thận với tôi á!? Có phải nói thế không vậy!?

“...Chọc giận cậu ta là phiền lắm đó.”

“...Phải, cậu ấy cũng một chín một mười với hội trưởng hội học sinh đó.”

“...Có khi nào lần sau cậu ấy sẽ đi múc hết đám côn đồ ở Cao Trung Hakai để khởi động không?”

“Zekka-sama trong vai phản diện ư!? Kích thích quá!”

Ai ai cũng thích gì nói nấy.

Đúng là tôi đã hơi quá tay trong ngày đầu chuyển đến, nhưng chuyện càng ngày càng bị phóng đại rồi.

Chẳng phải lời đồn sẽ biến mất sau 9 ngày sao!? Nếu mà nó còn lan rộng nữa thì sớm muộn gì tôi cũng bị coi là Ma Vương mất!

“—Cô...”

Trước khi kịp định thần lại thì đôi mắt lạnh như băng của cô ấy đã ghim thẳng lên tôi.

“—Cuối cùng thì.”

Lunaire-san bỗng đứng dậy và tiến đến chỗ tôi.

“K-Khoan đã, nếu cậu có dính líu đến Miyamoto-san thì...”

“Vui lòng yên lặng đi.”

“Nhưng mà...”

“Xin hãy nhớ rằng lời khuyên của các người là không cần thiết. Ta đã nói rồi. Ta không đến đây để chơi đùa.”

Cô ấy nói thẳng luôn là cổ không có ý định hòa nhập với lớp.

Với thái độ thay đổi 180 độ như vậy, mọi người đều không còn lựa chọn nào khác ngoài im lặng đứng nhìn.

Cổ đã vứt bỏ cơ hội kết bạn đáng quý đó đi...!

“Vậy ra cô là Miyamoto Zekka.”

Học sinh mới chuyển đến đứng cạnh chỗ ngồi của tôi. Chưa biết trả lời thế nào, tôi cũng đứng dậy đối diện cô ấy.

“Tên ta là Lilibette D. Lunaire.”

Tôi biết. Làm gì có chuyện quên nhanh thế được.

“Có lẽ nói thế này có hơi đột ngột.”

Rồi cô ấy quỳ xuống một gối như hiệp sĩ chính hiệu và cầm lấy tay tôi.

“Ta có hứng thú với cô.”

Tôi hoàn toàn không biết cô ấy lấy nó ra từ đâu, nhưng rồi Lunaire-san cầm một bông hồng xanh trong tay—

“Xin hãy nhận lấy thứ này thay cho thành ý của ta.”

41070ca3-f701-4551-b5ba-dcfdedb2100f.jpg

Không theo kịp diễn biến quá sức bất ngờ này, tôi vô thức đưa tay ra nhận.

“““““Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuh???”””””

Mọi người trong lớp đều đồng thanh thốt lên như đang thể hiện tiếng lòng của tôi.

Ý tôi là, là cái đó đúng không?

Cô ấy lại gần tôi và khẽ thì thầm bên tai.

“Ta sẽ chờ cô ở nhà thể chất sau giờ học.”

Miyamoto Zekka, mười bốn tuổi.

Có lẽ sắp có người yêu trước khi có bạn bè.

Phần 2

Sau giờ học, tôi đến chỗ hẹn, trong lòng tràn ngập lo lắng và rối bời.

(Đây là lần đầu tiên trong đời mình được tỏ tình... Mình không nghĩ đó là trò đùa...)

Tôi sẽ tuyệt vọng nếu đây chỉ là trò chơi khăm đó.

“Ta đang chờ cô đây.”

Khi tôi đến đằng sau nhà thể chất, Lunaire-san đã chờ sẵn.

Chỉ một ánh nhìn vào cô ấy cũng khiến toàn bộ lo toan của tôi biến mất không một dấu vết.

“Nếu chỉ là trò đùa thì tốt...”

Lý do tôi nói vậy là vì món vũ khí cô ấy đeo trên hông.

“Cậu mang kiếm theo, vậy tức là...”

Biến nỗi lo của tôi thành sự thật, nữ hiệp sĩ trước mặt tôi rút ra cây rapier.

“Ta là hậu duệ của anh hùng D’Artagnan, Lilibette!”[note68016]

Thủ thế với cây rapier trong tay, cô ấy mở to con mắt màu xanh lam.

“Có nhớ thanh kiếm này không!? Cuối cùng ta cũng có thể quang minh chính đại mà quyết đấu với cô!”

Cô ấy hùng hổ nói vậy; nhưng mà, sau một hồi ngơ ngác, tôi cũng trả lời được.

“N-Nhưng, tôi có nhớ gì đâu...?”

Khoảnh khắc tiếp theo, bầu không khí như bị đóng băng.

Lunaire-san hóa đá tại chỗ, nhưng rồi gần như ngay lập tức, cô ấy lấy lại được bình tĩnh.

“Ha, đùa vui đấy. Chưa nói đến khuôn mặt, ngay cả kiếm của ta mà cô cũng quên rồi sao?”

“Tôi khá chắc đây là lần đầu tôi thấy cái đó.”

Một lần nữa, cô ấy lại đứng hình. Đôi môi cổ vừa run rẩy vừa hỏi lại.

“Nghiêm túc đó sao?”

“Chúng ta có gặp nhau ở đâu rồi à?”

Tôi thật sự không nhớ gì cả, và tôi cũng đã nói rõ điều đó.

Như thể vừa nhận đòn chí mạng, Lunaire-san thả rơi mũi kiếm xuống đất.

“Vậy tức là ta còn chẳng đáng để cô phải lưu tâm sao.”

Cô ấy đưa ánh mắt về hướng khác, miệng lẩm bẩm gì đó.

“...Không thể nào... ta đây mà lại bị coi như hòn đá cọng cỏ ven đường...”

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng rồi đột nhiên Lunaire-san ngửa mặt lên, trông tràn đầy tự tin.

“Nếu là như vậy thì, ta sẽ bắt cô phải nhớ ra qua trận đấu này!”

Tôi hoàn toàn không biết kết luận đó từ đâu ra, nhưng bỗng dưng cổ đòi quyết đấu.

“Lần này chắc chắn ta sẽ đánh bại cô, và rồi vươn đến đỉnh cao!”

Và giờ cổ đọc mấy câu thoại ngầu lòi như trong phim.

Đột nhiên phải đối mặt với một tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự tính, tôi lí nhí hỏi lại.

“Um, đây không phải tỏ tình sao...?”

“Tỏ tình? Cô nói cái gì thế?”

Cô ấy chỉ nghiêng đầu thắc mắc khi nghe thấy cụm “tỏ tình”.

“Có khi nào cô muốn tỏ tình ta?”

“Eh, tôi á!?”

“Tự mình nói ra thì có hơi ngại, nhưng cô có ham muốn vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của ta cũng chẳng có gì lạ cả.”

“Nhưng mà tôi có ham muốn cái gì đâu!?”

“Ha, ánh mắt của cô đã dán chặt vào ngực ta từ nãy giờ rồi, lại còn cãi?”

...Cái đó, không chối được!

“Nếu cô đánh bại ta, thì ta cũng sẵn lòng trở thành của cô luôn.”

Lunaire-san dường như đã có lại sự tự tin vốn có, nên mỗi lời của cô ấy đều tràn đầy sự quyến đoán.

Nếu nhìn kĩ thì cái đuôi tóc của cô ấy cũng đang lắc lư như để thể hiện sự phấn khích vậy.

Trông hơi giống một con cún vẫy đuôi... Khoan đã, không phải thế!

“K-Không phải cô đã đưa tôi một bông hồng sao?”

“Đó là lời khiêu chiến.”

Lời khiêu chiến!? Chả giống một tẹo nào cả!

“Không phải bình thường sẽ ném găng tay à...”

“Cái đó lỗi thời rồi. Ta muốn làm theo cách của riêng mình.”

Thế thì sao mà tôi biết được hả! Mặc dù cái người đã nhận nó là tôi đây cũng có lỗi một phần thật!

“Với cả, găng tay phải luôn giữ sạch sẽ. Việc vấy bẩn một thứ gì đó nằm ngoài thường thức của ta.”

Quyết đấu này quyết đấu nọ, nhưng có mỗi cái này thì thực tế là sao hả!?

“Có ý kiến gì sao?”

“Rất nhiều.”

“Thật tình, vậy một bông hồng là không đủ để thỏa mãn cô. Vậy thì hãy chờ khoảng một giờ đi. Ta sẽ chuẩn bị thêm một trăm bông nữa.”

“Cô định làm thế nào với cái số lượng đó hả...?”

“Ta sẽ đến tiệm hoa trước nhà ga.”

Lại thực tế nữa rồi. Thôi thì ít nhất cũng không có hoa hoét gì được trồng quanh đây.

“T-Tôi không cần thêm hoa hồng nữa đâu.”

“Vậy sao...”

Đuôi của Lunaire-san— Ý tôi là tóc— rũ xuống.

Có khi nào tôi vừa làm cổ thất vọng không nhỉ.

“Nếu vậy thì, quyết đấu một lần cho xong nào.”

Lunaire-san định gỡ tấm bịt mắt ra.

[Con mắt trái đó là Sacred Gear.]

Tensei vốn im lặng nãy giờ lên tiếng nhắc nhở tôi.

[Đừng hạ thấp cảnh giác, long khí của thứ đó mạnh lắm.]

Vậy có nghĩa đó là một Sacred Gear dạng rồng sao. Cơ mà thế này thì lại thành ra sắp phải chiến đấu rồi....

“Chưa một ai chứng kiến Tà Long Nhãn của ta mà còn sống sót cả! Chuẩn bị đi!”

“Tôi không có chuẩn bị gì cả! Nên là đợi đã!”

Tôi hoảng loạn cố ngăn cô ấy lại.

“Còn gì trăn trối sao?”

“T-Tôi không chiến đấu nữa...”

“Không chiến đấu? Cô, một kiếm sĩ?”

Có lẽ vì quá khó tin mà Lunaire-san đứng hình luôn.

Hôm trước, tôi đã đấu một trận với Xenovia-senpai.

Nhưng mà trường hợp hôm đó là bất khả kháng, nói đúng hơn thì, tôi không thể cứ mãi chiến đấu được.

(Thế mà mình cứ tưởng đây là một lời tỏ tình rồi phức tạp hóa vấn đề lên... Khoan đã, tỏ tình?)

Trong lúc đang vật lộn tìm cách thoát khỏi vụ này, tôi chợt nhận ra một phương án từ chối hoàn hảo.

“T-Tôi muốn tập trung vào hoạt động clb!”

Kết luận rằng đây là cái cớ tốt nhất để khỏi phải đánh nhau, tôi lập tức lên tiếng.

“Đ-Đó là lý do tôi không có thời gian để làm những chuyện như thế đâu!”

Được rồi! Cái cớ siêu cấp bình thường là đây chứ đâu!

“Tập trung vào hoạt động clb...?”

“Đ-Đúng thế!”

“Tại sao...?”

“C-Có hỏi thế thì cũng... Phải rồi! Kiểu như thiếu hụt thành viên và phải đi chiêu mộ thêm ấy!”

“.......”

“Tôi không có thời gian để chiến đấu đâu! A, tiếc quá! Tôi phải đến clb rồi!”

Nói cái này thì hơi giống Avi-buchou, nhưng tôi sẽ toàn lực toàn tâm mà thoát khỏi đây.

“...Vậy có nghĩa là cô sẽ không chiến đấu cho đến khi xử lý xong chuyện ở clb.”

“C-Chính xác là thế!”

“Hmm...”

“Nếu ta đánh nhau bây giờ thì tôi không tung ra nổi một phần trăm sức mạnh thật sự đâu! Đáng tiếc thật đó!”

“Hmmmmm...”

Cái kiểu nói tràn đầy năng lượng này mệt quá.

Nhưng nhìn kỹ lại thì, cô ấy đã thôi ý định gỡ tấm bịt mắt ra, còn thanh kiếm thì có vẻ đang chần chừ.

“Nếu là như vậy, ta sẽ gia nhập clb của cô.”

Rồi tôi chợt nhận ra, đời nào mà cái cớ đó đủ để cổ cho qua vụ này.

“G-Gia nhập?”

“Ta sẽ làm thành viên clb của cô cho đến khi chuyện được giải quyết.”

“Eh...”

“Và một khi mọi chuyện đã xong, chúng ta sẽ đường đường chính chính mà quyết đấu.”

Cái người này nói nói gì vậy...

“Chiến đấu công bằng và nghiêm túc. Đó chính là ‘hiệp sĩ đạo’ của ta.”

Không đùa chút nào, cô ấy đang vô cùng nghiêm túc.

Chúng tôi đã có mấy người mát dây lắm rồi; nếu cổ mà gia nhập nữa thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“L-Lunaire-san, tôi không chắc cậu hợp với clb này đâu...”

“Trước hết thì nói cho ta clb đó là thế nào đã. Kiểu như, tên chỗ đó ấy.”

“C-Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí...”

“Nghiên cứu huyền bí nghe cũng được đấy, còn kiếm thì đúng chuyên môn của ta rồi.”

C-Cổ đồng tình luôn rồi kìa.

“Thế thì đi luôn thôi. Dẫn đường đi, Zekka.”

“Bỏ kính ngữ luôn là sao!? Mà khoan, không phải—”

“Cô cũng có thể gọi ta là Lilibette.”

“Ể, thế thì, Lilibette-san...?”

“Thế cũng được. Tuy chỉ là tạm thời nhưng chúng ta sẽ là đồng minh, thế nên kính ngữ là không cần thiết.”

“Ờ, p-phải...”

Tôi có làm gì đâu mà phải rụt rè thế này!

“Được rồi, đi thôi!”

“Ờ-Ờm...?”

Và đó là cách mà chúng tôi có thêm thành viên mới, với điều kiện là sẽ quyết đấu sau khi xong việc.

Phần 3

“Thành viên mới!?”

Ngay khi chúng tôi vừa bước vào phòng, Avi-buchou đang dọn dẹp thốt lên kinh ngạc.

“Tuyệt quá! Đỉnh chóp luôn Zekka-chan!”

“Hehehe...”

Chị ấy nắm lấy tay tôi, lắc chúng dữ dội. Cảm giác được khen ngợi thế này không tệ chút nào....

“Vậy cô là thủ lĩnh của đạo trường này.”

“Đúng thế! Chị là Avi Amon!”

Cơ mà, nếu có vấn đề gì, thì sẽ là cô nàng cuồng hiệp sĩ này.

“Tên ta là Lilibette D. Lunaire. Vì nhiều lý do mà ta muốn tham gia clb này.”

“Bất kể lý do có là gì, bọn chị cũng vô cùng nhiệt liệt chào đón em! Rất vui khi em gia nhập, Lili-chan!”

“Xin được cảm tạ trước sự chào đón nồng nhiệt. Với tư cách thành viên mới gia nhập, ta nghĩ mình ít nhất cũng nên hoàn thành bổn phận tối thiểu.”

Họ bắt tay nhau. Hở, tiến triển trơn tru phết đấy chứ.

“Em cùng lớp với Zekka-chan đúng không? Có khi nào em muốn gia nhập cùng clb với bạn bè sao?”

“Cô ta không phải bạn ta. Nói đúng hơn, ta không có bạn bè.”

Lilibette-san phủ định thẳng. Trông cô ấy như sẽ xị mặt ra nếu bị hỏi lại câu đó lần nữa ấy.

“Thế nhưng, Zekka và ta có một mối liên kết đặc biệt không thể diễn tả bằng lời.”

Và giờ cổ bắt đầu nói mấy thứ thừa thãi không cần thiết.

“Một mối liên kết đặc biệt, có khi nào...”

“K-Không phải thế đâu, Avi-buchou. Ý cô ấy không phải thế.”

“Mới vừa nãy chúng ta đã ‘lâm trận’.”

“Zekka-chan!?”

“K-Không phải—”

Đừng có nói kiểu đó, sẽ gây hiểu lầm đó.

Nhưng mà nếu nói vụ quyết đấu ra thì sẽ làm chị ấy lo lắng mất...

“Mọi người vất vả rồi.”

Đúng lúc đó, Schwert-san xuất hiện.

“Schwe-chan! Em đến rồi!”

“Việc của hội học sinh hơi mất thời gian chút... mà cô ấy là ai thế?”

Lilibette-san tự giới thiệu một lần nữa với Schwert-san.

“Lilibette, người định mệnh của Zekka.”

C-Cái đó ‘out’ chắc rồi!

Không thể cản phá cái miệng của cô ấy được. Thôi thì giờ cứ tạm giải thích đây là thành viên mới đã.

“Lại một người kỳ lạ nữa hở.”

Schwert-san trông chẳng hề quan tâm, nên là tôi lại gần và thì thầm vào tai cổ.

“(Schwert-san, việc của cậu là giám sát tôi đúng không?)”

“(Chính xác. Ngoại trừ giờ học ra thì đó là công việc tôi được giao phó.)”

“(Thế thì tức là cậu cũng đã thấy đoạn ở sau nhà thể chất rồi—)”

Hẳn cô ấy phải biết việc Lilibette-san đã rút kiếm thách đấu tôi.

Tôi muốn hỏi xem hội học sinh có cách nào xử lý vụ đó không.

“(Sau nhà thể chất? Cậu nói gì thế?)”

“(Ể?)”

“(Xin lỗi nhé. Lúc đó tôi đang bận chơi game.)”

Thế còn công việc thì sao! Rõ là cậu đang trốn việc! Cậu tính giải quyết sao nếu tôi có gây ra chuyện gì hả!?

“Khoan đã.”

Lilibette-san chen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Schwertleite phải không? Quan hệ của cô với Zekka là gì?”

Rồi, cô ấy lườm nguýt xuống Schwert-san với cái vóc dáng cao lớn đó.

Trông cổ giống một con chó dữ gầm gừ trước kẻ dám lại gần chủ nhân mà không được cho phép thật đấy.

“Quan hệ của bọn tôi ấy hả? Hmm, hơi phức tạp chút, nhưng mà cô hỏi làm g— à hiểu rồi.”

Schwert-san bỗng dưng nở một nụ cười tươi rói.

Cô ấy cười và liếc qua phía tôi— cái người này cũng hiểu lầm luôn rồi.

Làm ơn đấy, đừng có nói gì kỳ lạ nữa. Lilibette-san vẫn im lặng nãy giờ trông sắp bùng nổ rồi kìa.

“Rồi rồi, làm thân với nhau thế là đủ rồi. Giờ thì hoạt động clb thôi nào!”

Buchou chen vào và kết thúc cuộc nói chuyện. Chúng tôi làm thân ấy hả... Chịu, nhưng giờ cứ hoạt động clb cái đã.

— ○ ● ○ ─

Bốn tấm đệm đang được trải ra giữa phòng.

“Chị có chút bánh kẹo của Sona-san cho nè.”

Trên sàn là một đống quà vặt với nhãn hiệu ma pháp thiếu nữ bí ẩn nào đó in trên bao bì.

Giờ tôi thật sự muốn biết cái cô ma pháp thiếu nữ đó là ai rồi đấy.

“T-Tại sao chị ấy hay cho chúng ta quà vặt thế ạ?”

“Bởi vì chị ấy tốt bụng lắm đó! Sona-san hay nói ‘Cứ ăn nhiều lên và mạnh mẽ hơn nữa nhé’!”

Tôi hỏi như vậy là vì ở clb vẫn còn một chút bánh kẹo, chị ấy đúng là người tốt.

“Nhưng em đâu phải thành viên, như thế này có sao không?”

Trông vô tư là thế nhưng thực ra Schwert-san cũng khá để tâm đến những chuyện như vậy.

À quên không nói, tuy tôi đã gia nhập clb nhưng Schwert-san thì không.

“Không như Miyamoto-san, em không muốn nhúng mũi vào mấy chuyện rắc rối.”

Cô ấy chỉ có mặt tại đây vì trách nhiệm giám sát tôi với tư cách hội học sinh thôi.

“À mà đừng lo nhé. Mọi người đã đãi tôi bánh kẹo như này thì tôi cũng không làm gì trừ khi cậu lại gây chuyện đâu.”

“Vậy sao, nhưng mà không phải ngăn tôi tham gia Kiếm Huyền Bí vốn là việc của cậu à...”

“Chà, chuyện cũng dài lắm. Chủ yếu cũng tại Xenovia-senpai.”

Khiến hội học sinh phải đổi ý như vậy, có khi nào Xenovia-senpai là tai to mặt lớn không...?

“Mấy cái này ngon phết. Đến mức khiến ta muốn bắn Levia-beam vào con kaiju khổng lồ nào đấy.”

Gạt câu đùa của Lilibette-san sang một bên thì cung cách ăn uống của cô ấy thanh lịch thật đấy, hoàn toàn khớp với giọng điệu và thái độ luôn.

“Giờ thì.”

Avi-senpai vào chủ đề chính.

“Vì chúng ta có thêm thành viên mới, nên chị nghĩ hôm nay sẽ họp bàn thay vì luyện tập!”

Luyện tập cũng quan trọng, nhưng phải ưu tiên những cuộc thảo luận thế này trước.

“Không muốn nói ra chút nào, nhưng tầm ngắm của hội học sinh, hay nói rộng hơn là toàn trường, đang hướng về chúng ta!”

Tôi vô thức liếc qua Schwert-san, nhưng cô ấy chỉ hồn nhiên ăn bánh kẹo như thường.

“Chị không biết khi nào họ sẽ tiến hành kiểm tra chúng ta, và còn cả vấn đề ngân sách vì chúng ta đã có thêm thành viên mới nữa. Ngay cả quyết tâm cũng không đủ để giải quyết vụ này như lúc trước đâu.”

Vì chúng tôi là một clb không chính thức, nên hiển nhiên là cũng không được cấp ngân sách.

“Vì vậy, chị đặt ra một mục tiêu cho Kiếm Huyền Bí.”

Avi-buchou mạnh dạn tuyên bố.

“Trước mắt, chúng ta sẽ nhắm đến được công nhận là một clb chính thức!”

Một ý tưởng cực kỳ hợp lý. Ngay từ đầu thì có trời mới biết tại sao cái clb này vẫn tồn tại lâu thế dù không được công nhận.

Mà, Penemune-sensei có làm gì không vậy... Đừng nói là cổ lại đi uống nữa nhá...?

“E-Em nghĩ như vậy được đó ạ.”

“Đồng tình. Dù sao thì Kiếm Huyền Bí cũng hơi quá mức nổi bật mà.”

“Ta cũng không có phản đối gì. Ta sẽ tuân theo với tư cách là thành viên mới.”

Cơ mà tôi thấy mục tiêu này có hơi bị bình thường so với người như Avi-buchou.

“Hơn nữa, chị cũng là một học sinh năm ba, là onee-san của mấy đứa đó.”

Hẳn buchou đang cố ra vẻ rằng chị ấy sẽ lo được vụ này.

“Và một khi đã có ngân sách rồi, chúng ta sẽ bung xõa hết mình! Đi du lịch một chuyến nghe thế nào!?”

Chị ấy đang cực kỳ hào hứng.

“Chị muốn đi Osaka! Chị muốn tống đồ ăn ngon đầy bụng đến mức nổ tung luôn!”

Cái lúc tôi tưởng vụ này quá tầm thường so với chị ấy thì hóa ra là bả chỉ muốn đi chơi thôi!

Nhưng mà thường thì ngân sách cho clb đầu tiên sẽ được dùng để bổ sung trang thiết bị cần thiết và phần còn lại sẽ tiết kiệm chứ nhỉ—

“Em muốn đi Okinawa.”

“Nếu trong phạm vi Nhật Bản thì ta muốn đi Tohoku. Còn nếu đi nước ngoài thì có lẽ Nam Mỹ cũng không tệ.”

Bộ chỉ có tôi là nghĩ thông suốt thôi hả!? Cả hai người cũng hùa theo là sao!?

“Em có muốn đi đâu không, Zekka-chan?”

Rồi Avi-buchou hỏi tôi.

Nếu tôi nói rằng chúng ta nên tiết kiệm tiền thì họ sẽ lao vào tổng sỉ vả tôi mất.

(Đây là lúc phải đọc bầu không khí! Một người bình thường sẽ không còn cách nào khác ngoài thuận theo đám đông!)

Nhưng mà nơi tôi muốn đi à— bỗng dưng hỏi đột ngột thế thì— nghĩ đi tôi ơi, nghĩ đi—!

“...To...”

“““To?”””

“...Tokyo Disneyland.”

Ba người họ nhìn tôi với một vẻ ngơ ngác.

“Zekka-chan, chị dặn nè, đây là chuyến đi cho hoạt động clb đó.”

“Ngay cả tôi cũng không đến mức đó đâu.”

“Trả lời nghiêm túc giùm.”

Uuuuu, họ đang ăn tươi nuốt sống tôi kìa! Tàn nhẫn quá!

(Nhưng mà tui muốn đến chỗ đó!)

Tại sao chỉ có ý kiến của mình tôi bị coi nhẹ vậy.

“Thôi thì, để chuyện của Zekka-chan sang một bên.”

Buchou đổi chủ đề cực kỳ điêu luyện, và cũng chính lúc đó, lòng tốt của chị ấy vang vọng đến sâu thẳm tâm hồn tôi...

“Kiểu gì thì chúng ta cũng phải được công nhận là một clb chính thức trước. Vấn đề lớn nhất bây giờ là—”

“Số lượng thành viên phải không?”

“Chính xác!”

Không hổ là thành viên hội học sinh, Schwert-san thật sự rất thành thạo trong những chuyện như này.

“Có rất nhiều điều kiện để được coi là một clb chính thức. Mấy thứ kiểu như hoạt động clb hay thành tích đạt được sẽ luôn được giám sát chặt chẽ, nhưng mà vì đây chỉ là cấp trung học cơ sở thôi nên cũng không phức tạp đến mức đó.”

Chị ấy đã bỏ phương án đó để theo lựa chọn hiện tại, tức số lượng thành viên sẽ đóng vai trò tiên quyết.

“Để được công nhận là một clb chính thức thì phải có ít nhất một cố vấn và tối thiểu bốn thành viên.”

Với Kiếm Huyền Bí thì chúng tôi đã có cố vấn là Penemune-sensei. Còn thành viên thì có Avi-buchou, Lilibette-san, và tôi— tổng cộng ba mạng.

Chúng tôi cần thêm một thành viên nữa.

“Nói trước nhé, đừng có trông chờ gì ở tôi đấy. Việc hội học sinh đã mệt lắm rồi, và tham gia clb cũng quá ư phiền phức. Hơn nữa, tôi cũng không dám nghĩ hội trưởng sẽ làm gì nếu biết tôi gia nhập Kiếm Huyền Bí đâu.”

Cô ấy có vẻ cũng có nhiều thứ phải lo. Dù rằng hôm nay cổ còn chả thèm trông chừng tôi cho đàng hoàng.

“Một người nữa sao...”

“Hiểu rồi, vậy chiêu mộ thêm thành viên mới là ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ.”

Trừ Avi-buchou ra, hai thành viên còn lại là tôi và Lilibette-san gật gù.

“...Sẽ rất khó khăn đúng không?”

Khi tôi cất tiếng phá vỡ cái bầu không khí khó xử này, Avi-buchou liền gật đầu lia lịa.

“Đúng thế, dù sao thì mục tiêu của Kiếm Huyền Bí cũng là trở thành những kiếm sĩ mạnh nhất mà.

Có lẽ, con đường dẫn đến đó nằm ở Rating Game.

Trùng hợp thay, cả bốn người có mặt tại đây đều sở hữu những sức mạnh siêu nhiên.

“Với tình hình của clb chúng ta thì có lẽ tuyển mộ học sinh bình thường sẽ rất khó khăn.”

Bằng một cách thần kì nào đấy thì hiện tại mọi thứ vẫn suôn sẻ, nhưng tôi không nghĩ một học sinh bình thường, không có chút liên hệ nào với kiếm thuật hay thế giới huyền bí có thể hòa nhập vào đây được.

“Ta nghe nói Kiếm Huyền Bí đang bị đặt dưới sự giám sát, nhưng cũng không phải mọi người đều sợ hãi nơi này hay gì.”

Chính xác như những gì Lilibette-san đã nói.

“...Schwert-san, có ai giống với chúng ta ở khối trung học cơ sở không?”

Tôi cho rằng chúng ta nên chiêu mộ những học sinh có liên hệ với thế giới huyền bí từ bên ngoài.

“Tôi không biết có ai như thế cả. Ngày nay thì mấy thứ liên quan đến thông tin cá nhân đều rắc rối lắm, mà nhiều học sinh ở trường này cũng có hoàn cảnh đặc biệt nên nói thật là không dễ tiếp cận thế đâu.”

...Hẳn rồi nhỉ, thủ tục chuyển trường của tôi cũng khá phức tạp.

“Nói thẳng ra là chúng ta không có cách nào khác ngoài tự thân vận động tìm kiếm.”

Avi-buchou siết chặt nắm tay lại.

“Cá nhân chị thì muốn những người nhiệt huyết hơn là có tài năng vượt trội. Sau cùng thì chị cũng muốn thành viên clb gồm toàn những người có mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn mà.”

Chị ấy sẽ không chọn bừa bất kỳ ai. 

Thế nhưng, cũng như Lilibette-san và tôi, tiêu chí chọn người của chị ấy cũng không được rõ ràng lắm.

“Trước hết thì hãy nghĩ cách chiêu mộ thêm thành viên nào!”

Và rồi, chúng tôi đề xuất vô số phương án.

“Quả nhiên, chúng ta phải tiếp cận người khác bằng tất cả lòng nhiệt thành—”

“C-có lẽ ta nên vẽ một tấm poster—”

“Thế tăng độ cuốn hút thì sao—”

“Làm gì thì làm, đầu tiên phải trồng thêm hoa hồng—”

Chúng tôi hăng hái thảo luận, trao đổi ý kiến như “cái đó không ổn”, “cái này được đấy.”

Cuộc họp của chúng tôi cứ thế mà kéo dài đến tận tối muộn, ngay cả khi đã cạn sạch chỗ bánh kẹo.

Phần 4

“Đứng lại đó, Kiếm Huyền Bí!”

Giờ nghỉ trưa, chúng tôi đang bị hội học sinh truy đuổi.

[Minamoto-senpai đang theo sau khoảng 10m. Mọi người nên tách ra nhiều hướng khác nhau mà chạy đi.]

Schwert-san chỉ đạo chúng tôi qua bộ đàm.

“Zekka-chan! Lili-chan! Chia làm ba hướng nào!”

“Đã rõ, ta sẽ rẽ phải.”

“Chị rẽ trái!”

“Eh, e-em... đi thẳng vậy?”

Hai người họ nhanh chóng chia làm hai hướng và bỏ tôi lại.

“Đứng lại, Miyamoto!”

Minamoto-senpai đuổi theo tôi... biết ngay mà!

“Đừng có dán poster mà không được cho phép!”

“T-Tha cho em đi, Mina-senpai!”

“M-Mina!? Hậu bối mà dám gọi chị mày thế hả!”

Ối, lỡ miệng rồi. Phải tìm cách lấp liếm đi thôi...

“E-Em nghĩ biệt danh đó đáng yêu lắm ạ!”

“Đáng yê... đ-đ-đ-đ-đừng có đùa!”

K-Không ổn, nói thế chỉ càng chọc tức chị ấy thôi.

“Riêng mày thì chị còn lâu mới tha! Chị chắc chắn sẽ bịt cái mỏ hỗn đó lại!”

Và đó là khởi đầu cho màn rượt bắt khắp học viện giữa tôi và Mina-senpai.

Khi cuối cùng cũng cắt đuôi chị ấy thành công, cả người tôi đã đẫm mồ hôi.

“Ugh, mệt quá...”

Tôi đến phòng clb sau khi tan học và ngồi xuống. Mọi người chào tôi và động viên bằng những lời như “làm tốt lắm”.

“Cắt đuôi Minamoto-senpai được là đỉnh lắm. Chị ấy khá đáng sợ đó nhể?”

“N-Nhưng mà khi nói chuyện thì chị ấy tốt lắm.”

“Eh, vậy sao?”

“Lúc đang đuổi nhau thì chị ấy có bảo tôi phải bù nước và ném cho tôi một hộp nước trái cây.”

“Là sao nữa má...”

Schwert-san trông khá bối rối.

“Tôi để ý lâu rồi, nhưng cũng như Xenovia-senpai, Miyamoto-san có vẻ thu hút kiếm sĩ đó nhỉ.”

Cô ấy nói vậy khi liếc một hồi qua Avi-buchou và Lilibette-san.

(Nhắc mới nhớ, hồi trước mình cũng thường xuyên bị chú ý bởi mấy người mạnh mẽ...)

Điều đó đặc biệt đúng với mấy nữ kiếm sĩ mà theo tôi nhớ thì vẫn chày cối bám tôi dai như đỉa ngay cả khi bị đánh bại.

“Nhưng mà tình hình chẳng ổn chút nào.”

Avi-senpai thở dài.

Chúng tôi cần thêm thành viên để được chính thức công nhận là một clb.

Và tất cả cố gắng của chúng tôi cho đến giờ đều đã hóa công cốc, thêm cả hội học sinh đã để mắt đến nữa.

“T-Thế nhờ Penemune-sensei thì sao?”

“Sensei dạo này đang bận.”

“Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này.”

“Nếu sensei không được thì sao không thử hỏi các senpai.”

Nhờ các senpai có vẻ là ý tưởng hay, đặc biệt là khi chúng tôi đang kẹt trong tình thế bí bách hiện tại.

“Vậy thì thôi lãng phí thời gian và sang bên khối cao trung luôn nào.”

Schwert-san đề nghị như vậy.

“Schwe-chan bình thường hay thờ ơ mà hôm nay lại chủ động quá vậy!”

Công nhận. Cơ mà tôi nghi là có động cơ nào đó đằng sau lắm.

“Miyamoto-san, tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu thôi nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực đó đấy.”

“X-Xin lỗ...”

“Ừ thì đúng là tôi có mục đích khác thật.”

Biết ngay mà!

Schwert-san lục lọi trong cặp rồi lấy ra một chiếc huy hiệu.

“Ta-da! Đây là chiếc huy hiệu siêu hiếm mới ra mắt đấy!”

Trên đó có hình một hiệp sĩ.

Bỏ vụ trông nó như phục trang đóng kịch qua một bên, nhân vật trên đó trông đẹp trai miễn bàn.

“Đ-Đây là...?”

“Là Darkness Knight Fang từ chương trình tokusatsu [Vếu Long Đế Oppai Dragon].”

Oppai, Dragon...?

Một chương trình tokusatsu khiêu dâm sao? Học sinh cấp hai xem cái đó có được không vậy?

“Zekka, cô không biết Oppai Dragon sao?”

“Chương trình đó nổi tiếng lắm đó, đặc biệt là ở Minh Giới!”

“Tôi thích nhất là Fang-sama, nhưng mà Hellcat-chan cũng dễ thương lắm.”

Tôi chẳng hiểu gì cả. Là tại tôi hay mọi người đều đang vô cùng cao hứng vậy?

“Mặc dù khối trung học cơ sở vẫn chưa làm, nhưng lễ hội văn hóa bên khối trung học phổ thông chỉ vừa kết thúc nên qua đó là được phép.”

Ý Schwert-san là một thành viên hội học sinh của khối trung học cơ sở như cậu ta có thể dễ dàng sang đó mà không vấn đề gì.

“Nhắc mới nhớ, hình như lễ hội văn hóa trường mình cũng sắp đến rồi đúng không!? Chị quên béng đi mất luôn!”

“Ừ thì đúng, nhưng mà của mình khá khiêm tốn chứ không hoành tráng như khối cao trung đâu.”

Hai đứa học sinh chuyển trường chúng tôi chả hiểu mô tê gì cả, chỉ biết là hai người kia đang bàn luận sôi nổi về lễ hội trường sắp tới.

“Giờ thì, đi xin lời khuyên từ các tiền bối thôi nào, và tiện thể xin chữ ký của Kiba-senpai trong vai Fang-sama lên cái huy hiệu này luôn.” 

Và thế là chúng tôi sang khuân viên khối trung học phổ thông.

— ○ ● ○ ─

“Genshirou-senpai! Phó hội trưởng đến clb manga rồi mất tăm luôn! Bọn em không liên lạc được với chị ấy!”

“Gen-chan! Có tin đồn clb mạt chược đang chơi mạt chược cởi đồ!”

“Này này, có báo cáo cho tôi thì hội trưởng cũng có ở đây đâu...”

Khi đến trước lối vào khuân viên khối cao trung, một khung cảnh hỗn loạn hiện lên trước mắt chúng tôi.

Họ nói cái gì mà “hội trưởng” với “phó hội trưởng”, có khi nào đó là hội học sinh của khối cao trung không?

“Zekka, cô nghĩ sao về nam sinh đang bị hai nữ sinh khác vây quanh kia?”

“Có hỏi thế thì.... trông anh ấy không được ổn cho lắm?”

“Ý ta là cô nghĩ sao trên cương vị một kiếm sĩ.”

Tôi nghĩ sao ấy hả... nói sao nhỉ, có cái gì đó tăm tối quanh anh ấy? Không phải đang nói về nhân cách của ảnh đâu nhá!

“Oya, Lunaire-san, gì đấy? Có chàng bảnh trai nào lọt vào mắt xanh của cô à?”

Schwert-san đứng gần đó chọc ghẹo Lilibette-san. Nhưng chính chủ đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh như băng.

“Ý gì đây? Nói đi, Schwertleite.”

“Éc, giận rồi! Tẩu là thượng sách!”

“Đứng lại! Giải thích ngay còn không thì chuẩn bị thành gỉ sét trên lưỡi kiếm của ta đi!”

Schwert-san tốc biến trong chớp mắt, và Lilibette-san đuổi theo sau cổ.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

“V-Vâng.”

Chúng tôi đuổi theo hai người họ, cùng với Avi-senpai, tôi đặt bước vào khuân viên khối trung học phổ thông.

“Ah, Kiba-senpai!”

Schwert-san đã phát hiện ra cái người chúng tôi đang tìm ở gần sân thể thao.

“Trông anh ta có vẻ đang bị vây quanh bởi một lượng lớn nữ sinh.”

Lilibette-san nói vậy khi đang xách cổ Schwert-san.

Bỏ cô ấy ra giùm đi... không thì mấy ánh nhìn kia...

Mà nói chung là, tiền bối đó đang bị vây quanh bởi hàng đàn hàng đống nữ sinh khiến chúng tôi không thể tiếp cận được.

“Miyamoto-san, làm gì đó đi.”

“Tôi á!?”

“Những lúc thế này thì Zekka-chan là hợp nhất mà!”

“B-Buchou, cả chị nữa...”

Tôi chui vào đó kiểu quái gì mới được? Có cố chen vào thì kiểu gì cũng văng ra lập tức cho mà xem.

“Lunaire-san.”

“Sao, Schwertleite.”

“Tôi cần cô giúp một chút.”

Khi tôi còn đang bối rối thì hai người họ xì xào cái gì đó với nhau.

“Ra vậy, hóa ra đó là nguồn cơn cho sức mạnh của Zekka.”

“Cứ thử phát là thấy liền.”

Lilibette-san bỏ tay nắm khỏi Schwert-san và tiến lại chỗ tôi.

“Đi thôi.”

“Eh?”

Không một khắc do dự, Lilibette-san bóp vếu tôi.

“Cái—”

Tôi giật nảy mình.

“Tại sao bỗng dưng cậu lại bóp vếu tôi hả—!?”

Khi tôi thét lên như vậy, những nữ sinh quanh Kiba-senpai lập tức phản ứng lại.

“““““Bóp vếu!?””””

Mọi người bỗng dưng chạy tán loạn, vừa chạy vừa hét mấy câu như “hiện thân của sự dâm dục đến rồi!” hay “tên đó sẽ sàm sỡ chúng ta trong tưởng tượng mất!”. Nghĩa là sao nhỉ?

“...Thật tình, cậu ấy bây giờ đang bận chuẩn bị cho bài sát hạch mà.”

Giọng của senpai vang lên, vậy tức là cái người được nhắc đến hiện tại không thể có mặt ở đây.

“Thế, các em là ai vậy?”

Kiba-senpai đưa mắt qua chúng tôi, những người duy nhất còn đứng lại ở đây.

“Chúng em đến từ Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí. Chúng em có việc muốn nhờ anh.”[note69616]

“Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí...”

“Sẽ không lâu đâu nên anh có thể dành chút thời gian cho chúng em không ạ?”

“Ừ thì anh không phiền...”

“Có vấn đề gì sao ạ?”

“Không phải em nên bỏ tay ra khỏi ngực của cô bé đó sao?”

Lilibette-san lo lắng hỏi trong khi vẫn nắn bóp vếu tôi.

“Uh, Zekka này, mặt cô trắng bệch rồi đấy. Cô ổn chứ?”

Thấy thế rồi thì làm ơn ngừng lại và bỏ tay ra khỏi vếu tôi đi!

26903c79-607d-4359-82db-baf87b192d07.jpg

“Yay, chữ ký của Darkness Knight Fang-sama!”

Schwert-san trông rất vui với chữ ký trên cái huy hiệu.

...Hờ hờ, bị bóp vếu có vẻ cũng đáng.

“Các em cứu anh rồi. Nói thật lúc đó anh bị kẹt cứng không đi đâu được luôn.”

Kiba-senpai giải thích ngắn gọn một hồi, tiết lộ anh ấy cũng là quyến thuộc của Rias-senpai.

Tôi nhớ Avi-buchou từng nói rằng thường thì Ác Ma sẽ có nhiều quyến thuộc dưới quyền.

“Cách để chiêu mộ thêm thành viên sao?”

Sau khi xin chữ ký Kiba-senpai xong, chúng tôi vào việc chính— xin lời khuyên cho Kiếm Huyền Bí.

“Xem nào.”

Tuy khẳng định rằng không thể cho chúng tôi một kế hoạch cụ thể, nhưng anh ấy cũng gợi ý một cách.

“Trước hết thì mấy đứa nên cho mọi người thấy được điểm tốt của mình.”

““““Điểm tốt?””””

“Những gì anh nghe về các em chỉ toàn là tin đồn tai tiếng, nhưng vừa rồi mấy đứa đã giúp anh đó thôi.”

Có lẽ chúng tôi có hơi cá biệt thật.

Nhưng nếu có thể làm nổi bật lên những điểm sáng, thì có lẽ mọi người sẽ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác. Chắc vậy.

“Bạn thân nhất của anh... cậu ấy cũng tương tự. Hành động và lời nói của cậu ấy có hơi kỳ lạ, nhưng thực tế thì cậu ấy nhiệt huyết và ngay thẳng hơn bất cứ ai. Một người rất tốt bụng. Đó cũng là lý do những người xung quanh bị cậu ấy thu hút.”

Kiba-senpai nói vậy với một vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Điều đó khiến tôi phải trầm ngâm suy nghĩ. Từ góc nhìn của tôi thì chúng tôi lúc nào cũng chỉ làm những gì mình muốn.

Chúng tôi nên làm gì để được mọi người công nhận?

“Đến lúc anh phải đi rồi.”

Lúc chuẩn bị rời đi, Kiba-senpai có nói một câu đầy ẩn ý.

“Có lẽ, một người hùng mang theo ước mơ và hi vọng gần hơn mấy đứa nghĩ nhiều.”

— ○ ● ○ ─

Sau đó, Kiếm Huyền Bí giải tán mà không ngẫm ra được gì cả.

Chợt nhớ ra mình quên mất gì đó, tôi quyết định quay lại phòng clb dù đã bị khóa.

“Zekka?”

“Are, Lilibette-san?”

Đột ngột chạm mặt với cô nàng tóc vàng. Không biết vì sao mà cô ấy lại liếc mắt qua phía khác, chắc là cũng bỏ quên gì rồi.

Khi chúng tôi tiến lại phía cửa vào, ngạc nhiên thay, cửa không khóa.

Thầm hi vọng không có ma cỏ gì, chúng tôi nhòm vào trong...

“—Ha—!”

Avi-buchou đang đứng đó vung kiếm tre một mình.

Ngay cả sau khi đã giải tán thì chị ấy vẫn ở lại luyện tập.

“...Cách cô ta vung kiếm quá nghiệp dư. Thế nhưng, nó lại vô cùng chân thành và đầy nhiệt huyết.”

“...Ừ.”

“...Ta không ghét nó chút nào.”

“...Tôi cũng ngưỡng mộ kiếm thuật của buchou lắm.”

Chúng tôi tiếp tục nhòm trộm chị ấy một lúc.

“Hai người nhìn ngó cái gì đấy?”

Nhưng rồi đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến chúng tôi cuống cuồng lên và ngã nhào vào phòng.

“H-Huh, tại sao ba em vẫn còn ở đây?”

Vẫn còn thở dốc, Avi-senpai lúng túng hỏi chúng tôi trong khi đang lau mồ hôi trên trán.

Có hỏi tại sao thì cũng... chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu.

“Bởi vì chúng em là thành viên clb này.”

“Chính xác. Vậy nên cùng luyện tập nào.”

“Nếu Miyamoto-san ở lại thì mình cũng hết cách rồi.”

Chúng tôi cầm lên mấy cây kiếm tre và tiến lại chỗ Avi-buchou.

Sau một hồi thì Penemune-sensei cũng có mặt.

“Hehe, có lẽ mình đã bảo bọc con bé hơi quá rồi.”

Có khi nào cô ấy đến vì lo cho Avi-buchou không.

“Nhưng mà muộn rồi đấy.”

Đồng hồ đã chỉ quá 7 giờ tối từ lâu.

“Mấy đứa chắc hẳn cũng đói rồi phải không?”

““““!!!””””

Chúng tôi đều lập tức hiểu ý cô ấy là gì.

“Cùng đi đánh chén một bữa nào!”

Và rồi chúng tôi cùng đi ăn với nhau.

— ○ ● ○ ─

“Thêm nhiều rau và dầu!”

“Mọi thứ đều cỡ vừa ạ.”

“Không tỏi. Và cho thêm một khăn trải đùi.”

Penemune-sensei đưa chúng tôi đến một tiệm ramen, thế nhưng, mấy từ ngữ kỳ lạ cứ bay vòng quanh tôi. Mọi người đều gọi món vô cùng lão luyện, nhưng chỉ có tôi là tắc tịt.

(“Thêm” có nghĩa là phần lớn, đúng không...?)

Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi thế này, nên là tôi hoàn toàn xa lạ với cách vận hành ở đây.

Vừa đói vừa bối rối, tôi— 

“T-T-T-T-T-T-Thêm mọi thứ ạ!”

Đột nhiên, mọi người trong tiệm đều ngừng đũa và quay về phía tôi.

G-Giọng tôi to quá à?

“Cô bé à, nghiêm túc đó chứ?”

“Eh, à, vâng ạ?”

“Đây là lần đầu tiên có người gọi như thế từ sau nhóc tóc trắng đó, nhưng có vẻ cô bé đã chuẩn bị tinh thần rồi nhỉ.”

Chuẩn bị tinh thần? Ăn ramen thôi mà cũng phải làm thế à?

Rồi Penemune-sensei ngồi cạnh nói với tôi.

“Zekka, cơm thêm miễn phí đó.”

“T-Thế thì thêm một phần cơm cỡ đại nữa ạ!”

“Ahaha!”

Không biết tại sao nhưng Penemune bỗng dưng cười sặc sụa.

Vì đang uống bia nên chắc chỉ là cô ấy đang say thôi.

“Cảm ơn vì đã đợi!”

Trước mặt tôi là một núi ramen và một núi cơm— hai ngọn núi hùng vĩ.

“Quả là Zekka-chan, em ăn nhiều thật đấy!”

“Là tôi thì chịu chết luôn.”

“Vậy ra bí quyết để mạnh hơn là ăn thật nhiều sao.”

Cái méo gì đây?

“Nếu bỏ cuộc thì cứ nói, cô sẽ giúp. Không phải ngại đâu.”

Penemune-sensei nói vậy, nhưng mà bảo tôi bỏ cuộc sau khi đã thu hút quá nhiều sự chú ý như vậy ấy hả?

“...Em không chịu thua đâu.”

Mọi người đều đang nhìn tôi, tôi không thể để họ thất vọng được.

Và bỏ mứa đồ ăn cũng không nằm trong từ điển của tôi.

(Mình sẽ ăn hết chỗ này!)

Nhìn kỹ lại thì hai quả núi trước mắt tôi... trông như oppai!

“Mình sẽ không chịu thua trước oppai đâu!”

Tôi cởi hết nút áo khoác, gỡ nơ khỏi cổ, và cầm đũa lên.

““““Cảm ơn vì bữa ăn!””””

Chắp tay xong, bốn chúng tôi bắt đầu ăn.

Tất nhiên, để ăn hết chỗ đó thì không chỉ Kiếm Huyền Bí mà tất cả khách trong tiệm cũng phải giúp một tay.

Và tình trạng cái bụng của tôi vào ngày hôm sau thì khỏi nói đi...

Phần 5

Ngày tiếp theo sau khi xin lời khuyên từ Kiba-senpai, sau giờ tan trường.

“Chúng ta nên làm gì đó trong lễ hội văn hóa.”

Lilibette-san đột nhiên đề xuất như vậy.

“Đó là một sự kiện lớn nên ta nghĩ tốt nhất chúng ta nên tận dụng nó.”

Tôi đồng tình. Tất nhiên một phần là để mời gọi thêm thành viên mới, nhưng hơn cả, đây là sự kiện đầu tiên tôi tham gia kể từ khi chuyển đến đây. Nếu được thì tôi muốn tận hưởng hết sức có thể.

“Lễ hội văn hóa sao. Nhắc đến hoạt động của trường mình thì hội thao hay hội trưởng đại chiến cũng tính là sự kiện lớn.”

Có nghĩa là năm nào toàn thể học sinh cũng toàn tâm toàn ý tập trung vào gia tăng sức mạnh của clb, cái trường này bị não cơ bắp à...

“Lễ hội văn hóa của khối trung học cơ sở lúc nào cũng bị coi là tầm thường, nhàm chán, và quá nghiêm túc.”

Thành viên hội học sinh nói câu đó có ổn không vậy...

“Nó trở nên đặc biệt nghiêm túc như vậy kể từ khi hội trưởng hội học sinh đương nhiệm lên nắm quyền.”

“Nói cho chính xác thì, hội trưởng dồn toàn bộ tài nguyên nhân lực cho các clb vào đó luôn.”

Nói cách khác, những clb sẽ không thể tự do làm điều mình muốn.

(Không biết tại sao nhưng cảm giác như sắp có bạo động đến nơi...)

Cơ mà chắc chỉ là tôi nghĩ quá lên thôi.

“...Nhưng.”

Tôi cuối cùng cũng lên tiếng sau khi im lặng nãy giờ.

“Em nghĩ nếu chúng ta có thể khuấy động lễ hội trường thì chúng ta cũng có thể chứng minh giá trị của Kiếm Huyền Bí.” 

Sau đó, tôi chỉ ra những lợi thế của Kiếm Huyền Bí.

Không có nhiều lắm, nhưng điểm quan trọng nhất là chúng tôi có thể tự do hành động.

Tôi nghe nói rằng từ trước đến giờ chỉ có clb của chúng tôi là có thể đối đầu trực diện với hội học sinh.

“Nói hay lắm, Zekka.”

“Chuẩn, nếu đằng nào cũng phải tổ chức thì chi bằng làm cho nó thật sôi động!”

“Kiếm Huyền Bí sẽ mang đến một làn gió mới cho lễ hội trường à, dùng làm khẩu hiệu cũng không tệ.”

Nếu chúng tôi có thể thay đổi bầu không khí của học viện, thì có lẽ độ thiện cảm trong mắt mọi người cũng sẽ tăng.

Và rồi tôi sẽ nổ tiếng... sẽ kết được bạn... hề hề...

“Miyamoto-san, mặt cậu bây giờ trông dị lắm đó.”

K-Không ổn, tôi lại để nó hiện lên mặt nữa rồi à?

“Được rồi, quẩy banh nóc lễ hội văn hóa thôi!”

“““Osu!!!”””

Cơ mà có một vấn đề.

“Thế chúng ta làm gì giờ?”

“““...........”””

Tôi nhớ rằng trong trường cũng có vài clb nhân văn, nên cũng có một số ý tưởng như diễn kịch, nhảy múa, thư pháp hay mấy thứ tương tự thế, nhưng chẳng cái nào trong số đó có vẻ đủ thú vị cả.

“Làm nửa vời một cách vội vã sẽ không đời nào đủ khuấy đảo đám đông được.”

Đúng như Lilibette-san nói, có nghĩ ra ý tưởng gì thì cũng quá xa vời với chúng tôi.

“Thế đấu kiếm thì sao?”

“Không được! Phải làm gì đó thật bình thường!”

“Wah, Zekka-chan dựng cổ lên rồi kìa!”

Tôi sẽ không tham gia vào những trận đấu kiếm nữa.

“Nhưng mà rốt cuộc phải làm gì mới khiến trái tim người khác lay động đây...”

Avi-senpai ngước nhìn lên sàn nhà, còn Lilibette-san ngồi khoanh tay.

Schwert-san cũng vừa trầm tư vừa nghịch cái huy hiệu đính trên áo.

(Hmm— huy hiệu?)

Nghĩ lại thì, tôi nhớ có một chương trình rất nổi tiếng ở Minh Giới hay gì đó đại loại thế.

Không muốn nói cái tên đó ra chút nào, nhưng biết đâu sẽ nghĩ ra gì đấy.

“Chúng ta làm gì đó tương tự [Vếu Long Đế Oppai Dragon] thì sao?”

Nghe tôi lẩm bẩm như vậy xong, cả ba người còn lại đều phản ứng như có sét đánh xuống đầu họ.

“““Oppai, Dragon.”””

Có khi nào tôi lỡ nói điều gì không cần thiết rồi không?

“Ah!”

Avi-buchou đột nhiên thốt lên như vừa ngộ ra gì đó.

“Oppai Samurai!”

Samurai? Thế cái phần Dragon đâu rồi?

“Chúng ta là kiếm sĩ, nên sẽ là Oppai Samurai!”

Không hiểu gì cả, nhưng những người còn lại đều vô cùng hưởng ứng.

“Đúng vậy, chủ đề đó rất phổ biến nên áp dụng lên trình diễn kiếm thuật sẽ không có gì khó khăn.”

Lilibette-san gật đầu lia lịa, đúng là không như nhảy múa hay chơi nhạc, kiếm thuật là sở trường của chúng tôi.

“Hơn nữa, những người có liên hệ đến thế giới huyền bí sẽ biết về [Vếu Long Đế Oppai Dragon]. Đó sẽ là gợi ý cho những học sinh trong học viện về bản chất của chúng ta.”

Nghe hơi sai sai, nhưng chắc chắn rằng khả năng tìm thấy những người thuộc về ‘phía này’ sẽ cao hơn.

“Đây chính xác là thứ ta đang cần!”

“Ờm, em biết em là người đề xuất, nhưng mà ý chị là...”

“Nói cách khác, chúng ta sẽ tự tạo ra một phiên bản Oppai Dragon của riêng mình!”

“Một thứ đồ nhái như vậy...”

“Không hề! Sáng kiến đỉnh nóc luôn đó Zekka-chan!”

“Quả nhiên, khi cần thì Miyamoto-san vô cùng đáng tin cậy.”

“Không nghĩ là tình yêu của Zekka với oppai sẽ có tác dụng thế này.”

Họ đang khen tôi... phải không?

Và tôi ghét oppai, đừng có nói tôi yêu chúng.

“Cơ mà không được cho phép có ổn không vậy!?”

“Gia tộc Gremory đang sở hữu bản quyền của [Vếu Long Đế Oppai Dragon].”

“Thế thì không vấn đề, chúng ta có Zekka-chan rồi!”

“Zekka, đi thương lượng với tiểu thư gia tộc Gremory đi.”

T-Tôi phải đi hỏi Rias-senpai ấy hả?

“Kiếm Huyền Bí sẽ khuấy đảo lễ hội văn hóa với Oppai Samurai!”

Avi-buchou quyết định vậy. Thật luôn đó hả!?

“Thổi bay cái bầu không khí ảm đạm của khối trung học cơ sở nào!”

Buchou giương cao nắm tay, và những người khác cũng làm theo.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ cày một lượt qua cả bộ.”

Schwert-san có đủ bộ nên chúng tôi sẽ thức xuyên đêm cày phim.

Tiên hạ thủ vi cường— đây cũng là một điểm tốt của Kiếm Huyến Bí.

“Giờ thì, cố hết sức nào, Lili-chan, Schwe-chan.”

Và cuối cùng là.

“Zekka-chan— không, Oppai Samurai!”

Hai người còn lại đặt tay lên vai tôi.

“E-Em là Oppai Samurai ấy hả—!?”

Và rồi, vai chính đã được quyết định mà không có bàn bạc gì cả. 

Phần 6

“Uuu... Mình sắp chớt vì oppai...”

Đêm qua, chúng tôi đã cày một mạch cả bộ tokusatsu.

Chủ đề rất đúng chất truyền thống, dễ dàng được đón nhận bởi mọi tầng lớp bất kể già trẻ gái trai.

Thế nhưng, có một điểm tôi không tài nào chịu được.

“Oppai, oppai, oppai, cái gì cũng oppai...”

Nhân vật chính, Oppai Dragon, y như cái tên, liên tục hét ‘oppai’ không ngừng nghỉ.

“Đầu mình nổ tung mất...”

“Zekka-chan, trông em xanh xao lắm đấy!?”

“Em, bội thực, oppai rồi...”

Ba người mới dị vì thích nổi cái thứ đó đấy.

“Miyamoto-san, cậu xỉu giữa chừng cũng nhiều lắm đấy.”

“Oppai có gì mà sợ? Không phải nguồn gốc cho sức mạnh của cô là từ oppai sao, Zekka?”

Có vẻ không ai hiểu tại sao tôi lại tã thế này.

Thế thì nhân lúc này hai năm rõ mười luôn.

“Tôi! Ghét! Oppai—!”

Thứ tôi thù nhất trên đời là oppai, thứ hai cũng là oppai, ba là dưa chuột.

“““Ghét oppai...?”””

Ba người họ ngơ ra. Tôi không nghĩ mình vừa nói ra cái gì đáng ngạc nhiên thế.

“H-Hơn nữa, một con rồng thích vếu là cái quỷ gì vậy!?”

Nghe cái tựa thôi đã thấy có điềm rồi.

Và không ngoài dự đoán, tất cả những gì nhân vật chính làm đều là vì oppai.

“Có cả Rias-senpai với Kiba-senpai nữa là sao...”

“Thì tất nhiên rồi. Oppai Dragon là quyến thuộc của Rias-senpai mà.”

Avi-buchou vẫy vẫy tay như thể đó là điều hiển nhiên nhất quả đất vậy.

“Nói nghe nè, Oppai Dragon có thật đó.”

“Thiệt hả? Không phải nhân vật hư cấu sao?”

“Con Rồng thích vếu là người thật việc thật trăm phần trăm đấy.”

“Người, thật...?”

“Anh ấy là học sinh ở khối cao trung.”

T-Tức là anh ta sẽ chạy quanh và hét oppai ngay cả ở trường sao?

Đại biến thái à!?

“Anh ấy là Xích Long Đế đương nhiệm, còn được biết đến là Vếu Long Đế. Cô thật sự không biết gì hết sao, Zekka?”

Ngay cả Lilibette-san cũng biết.

“Anh ta theo học tại học viện này... lại còn ở khối cao trung...”

Tôi không muốn đụng mặt anh ta chút nào, một chút cũng không!

“À quên, tên anh ấy là—”

“Không muốn biết!”

Nếu tôi mà biết thì—

“Vậy ra tên đó giờ là Oppai Dragon.”

Một giọng nói vang lên từ ngực tôi. Ông ta ló đầu ra rồi.

[Trước khi ta đạt đến đỉnh cao của song vếu kiếm thì một trong Nhị Thiên Long, Xích Long Đế đã trở thành Oppa—]

“Tensei, trật tự đi!”

Tôi ấn vếu mình xuống. Thường thì ông ta im lìm lắm, nhưng nếu là có liên quan đến oppai thì sẽ là chuyện khác.

“Zekka-chan! Như thế thì Ten-chan không nói được gì mất!”

“Đó chính xác là những gì em đang làm đây!”

Tensei bỗng dưng cực kỳ khó bảo sau khi biết về Oppai Dragon.

“Để chuyện vếu Zekka sang một bên, chúng ta vào việc chính thôi.”

Một bàn cứu thua từ Lilibette-san đã đưa cuộc trò chuyện về đúng hướng.

“Đúng thế. Và chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa. Cùng lên kế hoạch chi tiết cho lễ hội trường nào.”

Avi-buchou chủ trì cuộc họp.

“Vào lễ hội văn hóa, chúng ta sẽ trình diễn Vếu Long... không, [Song Vếu Kiếm Oppai Samurai]!”

Gương mặt Avi-buchou sáng bừng, như đang cực kỳ tự mãn với cái tên đó vậy.

Ừ thì tôi không phải rồng... nhưng tất cả là tại Tensei bỗng dưng thốt lên cái “song vếu kiếm” ngớ ngẩn đó!

“Vậy là chúng ta sẽ làm một buổi trình diễn kiếm thuật kết hợp hành động, nói cách khác là diễn kịch.”

“Kiếm thuật mãn nhãn kết hợp vũ đạo, nghe có vẻ ổn đấy chứ.”

Hai người họ cùng đồng tình, nhưng tôi thì hoàn toàn không biết đây có phải lựa chọn đúng hay không nữa.

“Đúng là em đã đề xuất, nhưng mà oppai có hơi... khiếm nhã...”

“Chúng ta được Rias-senpai phê duyệt rồi nên không sao cả!”

Avi-senpai nói rằng Rias-senpai là một người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở Học Viện Kuoh này.

“Là thành viên hội học sinh, tôi không có giúp gì được đâu nhá.”

“P-Phải rồi nhỉ...! Vậy có nghĩa là chúng ta không thể làm gì sao...!?”

“Chàààààà, nhưng mà được nhận nhiều quà thế này thì—”

Hai tay Schwert-san đang ôm một đống goods Oppai Dragon.

“Chị đã hỏi Asia-senpai và chị ấy cho chúng ta rất nhiều hàng hiếm!”

“Ta cũng đã hỏi Kiba-senpai và có được postcard kèm chữ ký này.”

Nói cách khác, họ đã chuẩn bị phí hối lộ cho Schwert-san mà tôi không hay biết gì hết...

“Đã nhận rồi thì cũng đâu từ chối được nhỉ.”

Bớ hội học sinh, có hốc trưởng trong nội bộ mấy người nè!

“Như vậy thì mọi người có thể để việc sắp xếp lịch trình và thương lượng với các bên liên quan cho tôi.”

Cô ấy sợ hội trưởng hội học sinh, nhưng mớ báu vật trước mặt cổ khiến nỗi sợ đó chả là cái đinh gì cả.

“Chúng ta sẽ để tiểu tiết cho Schwe-chan. Giờ sẽ là phân việc và chia vai!”

Avi-buchou chỉ vào Lilibette-san.

“Một phản diện lạnh lùng và xinh đẹp! Lili-chan sẽ vào vai Darkness Knight Fang!”

“Hợp lý đấy.”

Cả hai người họ đều là kiếm sĩ, và Lilibette-san cũng có dáng người lẫn khuôn mặt rất đẹp, không ai hợp với vai đó hơn cô ấy.

“Chị sẽ dẫn truyện!”

Chúng tôi cũng định thêm cả Hellcat nữa nhưng đành bỏ qua lần này vì thiếu thốn nhân lực.

“Schwe-chan sẽ lo hậu trường! Vào ngày diễn thì nhờ em xử lý ánh sáng và âm thanh nhé!”

Dù có đang hợp tác thì cũng không thể để cô ấy lên sân khấu được, nên đành nhờ một tay cổ lo việc sau cánh gà thôi.

“Và cuối cùng—”

Avi-senpai chỉ vào tôi.

“Oppai Samurai, Zekka-chan!”

Bị gọi như vậy khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu.

“Um, vừa nãy em nói thật đó, em ghét oppai...”

“Và tất nhiên em cũng sẽ hát ca khúc chủ đề nữa!”

“Đ-Đừng nói là...”

“Schwe-chan! Lên nhạc!”

Schwert-san bật nhạc trên điện thoại cổ.

♪~ TOARU KUNI NO SUMIKKO NI

OPPAI DAISUKI DORAGON SUNDEIRU~♪ [note69867]

“T-Tắt đi, tắt ngay đi giùm!”

Tâm trí tôi không thể nào chịu nổi mà phải cho ngừng lập tức.

“M-Mọi người muốn mị hát cái này thật à...”

Bài hát này quá sức lố bịch. Giờ tôi muốn biết mặt mũi cái người sáng tác thứ này ra làm sao rồi đấy.[note69868]

“Là rõ! Nhưng chúng ta sẽ thay “doragon” bằng “samurai”!”

K-Không, tuyệt đối không!

“Tại sao cô lại ghét oppai đến vậy?”

Thấy tôi phản ứng vậy, Lilibette-san hỏi thật lòng.

“Có hỏi tại sao thì...”

Nếu phải nói thì, toàn bộ sự tồn tại của tôi đều bị oppai xâm chiếm.

(Mình vốn đã không hòa hợp được với người khác rồi, giờ hát cái đó nữa thì mặt mũi nào mà đến trường được đây.)

Thấy tôi không thể đỡ nổi, Avi-buchou khoanh tay lại và ngẫm nghĩ gì đó.

“Nếu em đã không chịu thì.”

Phải, chúng ta nên bỏ Oppai Samurai đi và thay bằng một câu chuyện không có bóng dáng oppai!

“Vậy thì em sẽ phải đặc huấn để khắc phục nỗi sợ oppai!”

Không bao giờ bỏ cuộc là một điểm tốt của Avi-buchou.

“Đặc huấn, khắc phục, oppai?”

“Miyamoto-san, để chuẩn bị cho vai diễn thì nhập vai vào nhân vật là tối quan trọng, cậu sẽ phải học cách để yêu thương oppai.”

“Tôi luyện trong ngọn lửa, đắm mình trong oppai— đã là kiếm sĩ thì phải vượt qua được những khó khăn thách thức.”

Lilibette-san ưỡn ngực ra đầy tự tin.

“Cô sẽ luyện tập kiếm vũ và chinh phục oppai cùng lúc với ta. Vào tay ta thì đó chỉ là trò trẻ con thôi.”

“Chính xác! Oppai Dragon và Darkness Knight Fang có thể chiến đấu đầy mãn nhãn đến vậy chính bởi họ là bạn thân!”

Cùng với Lilibette-san, chúng tôi sẽ cải thiện năng lực phối hợp và tiện thể tôi sẽ cố gắng vượt qua nỗi sợ oppai luôn.

Mặc dù tất cả là vì một lễ hội văn hóa vui vẻ, nhưng việc tôi phải làm cứ chất đống dần lên.

“Tiếp theo là vụ phục trang...”

“Mình đi hỏi mượn các senpai được không!?”

“Chưa tính đến vấn đề bản quyền hình ảnh, cỡ chắc chắn là không vừa rồi.”

Không chỉ độ tuổi, cả giới tính của những nhân vật trong Oppai Dragon cũng khác biệt thì làm sao mà vừa được.

“Mấy đứa có vẻ đang gặp rắc rối nhỉ. Cứ để đó cho cô.”

Người đột nhiên xuất hiện là cố vấn của chúng tôi, chẳng biết cô ấy đến đây từ lúc nào luôn.

“Trông thế này thôi chứ cô rành về cosplay lắm đó.”

Nói thật, Sensei mới là người phấn khích nhất khi biết chúng tôi sẽ trình diễn một thứ tương tự [Vếu Long Đế Oppai Dragon].

“Đầu tiên sẽ là lấy số đo... gượm đã, em lôi cái kiếm tre đó ra làm gì vậy, Zekka?”

“Đề phòng cô quấy rối em.”

“Haha, với tư cách giáo viên, thấy em thể hiện cá tính như vậy cô vui lắm.”

Tôi không muốn phải thể hiện cá tính trong tình huống kiểu này chút nào.

“Cơ mà, ai sẽ đóng vai Switch Hime đây?”

Lilibette-san hỏi vậy.

Nữ chính là tối quan trọng trong bất kỳ tác phẩm nào, và Oppai Dragon cũng không ngoại lệ.

Avi-buchou sốc ra mặt. Chắc kèo chị ấy quên mất rồi.

“Vai của tiểu thư gia tộc Gremory là khó nhằn nhất nhỉ?”

“Phải, chúng ta cần có ai đó sở hữu ngoại hình và phong thái ngang tầm Rias Gremory-san.”

“Và phải có vếu bự nữa!”

Ai đó có ngoại hình đẹp như tượng tạc, phong thái trưởng thành, và vếu bự.

Trong số những người ở đây, người có thể đáp ứng mọi tiêu chí đó là...

“T-Tại sao mấy đứa đều nhìn cô vậy? Đừng nói là—”

Ánh mắt của chúng tôi đều hướng về Sensei.

“Sensei! Chúng em tin cô!”

“Không còn lựa chọn nào khác đâu ạ.”

“Cô lúc nào cũng vắng mặt ở clb, nên là hãy làm tròn bổn phận của cố vấn đi ạ.”

“...Có chết ta cùng chết chùm.”

Phân vai đã xong, mọi người đều lao vào chuẩn bị và luyện tập.

Sau đó, Sensei đã thức trắng đêm để may phục trang.

“Yayyy, là Switch Hime kìa!”

Khoác trên mình bộ trang phục nữ chính, Sensei tạo dáng trông vô cùng kỳ cục.

“Đỡ này! Oppai Flaaaaaash!”

““““............””””

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chân mày của Rias-senpai giật giật rồi.

Ngày hôm nay trời rất đẹp; thế nhưng, tại nơi đây đang có một trận mưa tuyết trái mùa.

Ghi chú

[Lên trên]
Charles de Batz de Castelmore d'Artagnan (1611-1673). Một quý tộc, sĩ quan pháo thủ trong quân đội vệ binh hoàng gia Pháp dưới thời vua Louis XIV. Trong văn hóa đại chúng, ông nổi danh với hình tượng “Ba chàng lính ngự lâm” từ tác phẩm văn học của đại văn hào Alexandre Dumas.
Charles de Batz de Castelmore d'Artagnan (1611-1673). Một quý tộc, sĩ quan pháo thủ trong quân đội vệ binh hoàng gia Pháp dưới thời vua Louis XIV. Trong văn hóa đại chúng, ông nổi danh với hình tượng “Ba chàng lính ngự lâm” từ tác phẩm văn học của đại văn hào Alexandre Dumas.
[Lên trên]
Trừ Kiếm Huyền Bí ra thì Lilibette sử dụng kính ngữ với tất cả mọi người nên sẽ tùy tình huống mà chỉnh sửa xưng hô cho phù hợp
Trừ Kiếm Huyền Bí ra thì Lilibette sử dụng kính ngữ với tất cả mọi người nên sẽ tùy tình huống mà chỉnh sửa xưng hô cho phù hợp
[Lên trên]
Tại một đất nước xa xôi nọ. Có một con rồng rất thích vếu ở đó
Tại một đất nước xa xôi nọ. Có một con rồng rất thích vếu ở đó
[Lên trên]
Oppai Dragon no Uta (Ca khúc Vếu Long). Nhạc: Sirzechs Lucifer Lời: Azazel Biên đạo: Serafall Leviathan Trình bày: Issei Gremory
Oppai Dragon no Uta (Ca khúc Vếu Long). Nhạc: Sirzechs Lucifer Lời: Azazel Biên đạo: Serafall Leviathan Trình bày: Issei Gremory
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận